Chương 4: Khế ước chủ tớ
Phong Phiêu Tuyết
03/06/2017
Editor: Chi Anh
" Đẹp, quả nhiên đủ đẹp!" Cung Minh Giác thoải mái thưởng thức tư thái của nam nhân, nhìn thấy mỹ nam cực phẩm như vậy đều là dựa vào vận khí. Lúc hắn nâng khuôn mặt lên hỏi, khuôn mặt tuấn mỹ không thể chê vào đâu được thành công thỏa mãn hai mắt Cung Minh Giác.
Đôi mắt xinh đẹp híp lại một cách đầy nguy hiểm, bên trong có khát máu lạnh lẽo: "Ngươi muốn chết!" Giọng nói vẫn như ban đầu lãnh lẹo băng hà, không chút nhiệt độ.
"Không có gì mới." Cung Minh Giác than nhẹ một tiếng, không cần ai nhìn thấy nàng cũng phải nói câu này đâu: "Nhưng từ trong miệng ngươi thì ta rất thấy vui vẻ nha, dù sao ngươi cũng là một mỹ nhân, đãi ngộ bất đồng!" Huống chi còn là một yêu quái, càng làm cho nàng hưng phấn không thôi. Nhìn vóc dáng hoàn mỹ của nam nhân, đáy lòng toát ra một cái ý nghĩ, không biết sờ vào có thoải mái như lúc nhìn không nhỉ? Người và yêu quái có xúc cảm giống nhau không?
Nghĩ đến là lập tức liền hành động đó luôn luôn là phong cách hành sự của nàng, Cung Minh Giác không hề sợ hãi hàn ý toát ra từ trên thân nam nhân, đi tới, dưới ánh mắt như đao lợi hại chăm chú nhìn của người nam nhân, nàng giơ tay, đặt lên cánh tay vững chắc của hắn.
Nhéo nhéo hưởng thụ, trên mặt mang theo nụ cười côn đồ: "Quả nhiên, thật sự rất thoải mái." Cái yêu quái này? Cảm giác thật là thoải mái quá đi.
" Ngươi muốn chết!" Nam nhân hét lớn một tiếng, trong mắt ngọn lửa tức giận đang thiêu đốt, lửa giận xen lẫn nổi khuất nhục, hắn thế mà lại bị một nữ nhân đùa giỡn, chết tiệt!
" Khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng ngôn ngữ quá eo hẹp!" Cung Minh Giác không sợ chết vỗ vỗ khuôn mặt nam nhân, đột nhiên hô to: "Thật trơn nha!" bàn tay nhỏ động động, tinh tế cảm thụ da thịt của nam nhân. Hệt như đang vuốt ve tơ lụa thượng đẳng, thực quá là hưởng thụ đi.
" Ngươi đi tìm chết!" Nam nhân cắn răng gầm từng chữ, như khốn thú rít gào, bỗng nhiên nhiệt đột bốn phía hạ thấp, trong nháy mắt nước đóng thành băng!
Một luồng không khí lạnh như được khỏi lồng sắt, lao vào người Cung Minh Giác như một mãnh hổ.
" Phô trương thanh thế có ý nghĩa gì sao?" Dường như không nhìn thấy biến hóa chung quanh, Cung Minh Giác vẫn như trước vẻ mặt đầy hài hước nhìn chằm chằm vào đôi mắt nam nhân.
Quả nhiên, từng luồng không khí lạnh không đụng vào thân thể nàng, ngay sau đó tiêu tán không dấu vết.
"Ngươi là ai?" Trong mắt nam nhân có kinh ngạc, nhân loại bình thường đã sớm bị hù dọa đến phát run lẩy bẩy khi nhìn luồng hàn lưu này, nhưng nàng vì sao lại không chút sợ hãi.
"Đều muốn người của ngươi." Ngón tay Cung Minh Giác gảy nhẹ, vén lên đám tóc dài của nam nhân, nàng kinh ngạc với cảm xúc của chính mình, như tơ lụa thượng hạng.
Nam nhân nhíu mày: "Nhân loại, không nên chọc tức ta!" Bây giờ hắn không có sức mạnh công kích, nhưng muốn lấn ép hắn, hậu quả nàng cũng nhận không nổi đâu.
Cung Minh Giác nhún nhún vai, bất đắc dĩ mở miệng: "Thỉnh nhất định phải tin tưởng, ta cho tới bây giờ không cố ý muốn làm ai tức giận." Có trời mới biết, nàng chỉ mà thôi ý nghĩ của mình mà làm thôi mà, thực không hiểu nổi, vì sao nàng nhìn thấy ai cũng đều xấu tính như thế, nàng trêu ai ghẹo ai? Rõ ràng bọn họ thái độ của bản thân quá đề cao đi, hết lần này tới lần khác đều giận lây sang nàng, hàng là người vô tội đó!
Nam nhân nheo lại đôi mắt nguy hiểm, hắn một chút cũng không nhìn ra nụ cười đầy du côn trên mặt nàng là có bao nhiêu thành ý, chỉ sợ sẽ làm trong lòng người khác xảy ra hỏa hoạn, thật muốn tát một cái để làm cái nụ cười đó biến mất đi.
"Ta muốn ngươi." Cung Minh Giác cúi người đến bên tai nam nhân, nhẹ nhàng vừa nói, vừa thổi khí như lan, khí tức nóng rực chậm rãi chuyển tới xương tai nam tử, nhìn lỗ tai xinh đẹp cứ như thế mà ửng đỏ, xùy xùy nở nụ cười: "Thật đúng là một yêu quái thuần tình." Mặc kệ như thế nào, yêu quái nhốt ở đây ít nhất có thể giữ lại mạng sống cho nàng, hiện tại nàng vẫn không có năng lực tung hoành thiên hạ, có hắn sẽ là một cái đảm bảo.
Huống chi, trêu đùa hắn vui vẻ như vậy, đây tuyệt đối không phải là một vụ mua bán lỗ vốn.
"Cút!" Nam nhân giận dỗi trừng mắt nhìn Cung Minh Giác, lỗ tai tê ngứa kia làm hắn rất không thoải mái, rồi cái nụ cười vô lại kia càng làm hắn thêm khó chịu.
"Ha ha...." Cung Minh Giác cười đến mức cả người run rẩy, ngoắc một lọn tóc đen của nam nhân, cười đùa: "Trêu ngươi thật vui."
Nam nhân nhắm đôi mắt lại, hắn không muốn cùng nữ nhân này nói thêm lời dư thừa nào nữa, nàng chắc chắn không bình thường.
Cười trong chốc lát, Cung Minh Giác ngưng lại: "Này, ngươi có nghĩ tới việc rời khỏi đây không?"
Đôi mắt nam nhân đột nhiên mở to, rồi chợt dịch ra ánh mắt: "Cái này không quan hệ với ngươi."
"Ta không biết ngươi bị giam ở đây bao lâu, nhưng mà, nếu ngươi muốn rời đi, giống như bây giờ muốn gặp được người thì cơ hội cũng không nhiều. Ngươi nghĩ kỹ đi." Cung Minh Giác không đếm xỉa nói tới, nhưng nụ cười vô lại treo trên môi cũng đã không còn.
Nàng không hề bỏ qua, trong mắt nam nhân trong mắt nam nhân chợt lóe lên, tự do chính là khát vọng của hắn.
"Ngươi muốn ta giúp ngươi tu luyện?" Nam nhân cũng không đần độn, đã có thể tu thành nhân hình thì đương nhiên trí tuệ không thấp, chỉ cần liếc mắt một cái hắn đã nhìn ra nàng là một người không có hồn lực, hắn tất nhiên biết rõ nhân loại ký kết khế ước với yêu quái, theo như nhu cầu "ta và ngươi đều có lợi, tất nhiên sẽ tiến hành giao dịch".
"Ngươi nên hiểu rõ, tự do của ngươi đang nằm trong tay ta, muốn nói điều kiện với ta, ngươi vẫn còn non lắm!" Cung Minh Giác bĩu môi cười, kiếp trước có biết bao nhiêu người hận nàng tận xương, hận không thể xé xác phanh thây nàng, nhưng có người nào dám động tới nàng sao? Nếu nàng đã chán ghét ai, thì đừng có nghĩ tới việc đụng đến nàng!
Con rắn đánh bảy tấc, nàng luôn luôn biết dùng mánh khóe, muốn bàn điều kiện với nàng, đúng là không biết lượng sức mình!
"Ta không biết ngươi bị nhốt ở nơi này bao lâu, với tính khí quật cường của ngươi nhất định sẽ không cam tâm chịu nhục. Ngươi còn rất nhiều chuyện chưa làm được. Một chuyện phải làm cho ngươi bỏ đi tôn nghiêm để đổi lấy tự do, chẳng lẽ ngươi không muốn tự do sao?" Cung Minh Giác nhè nhẹ dụ dỗ nam nhân, không thể không phủ nhận, toàn thân hắn tản mát ra khí thế vô cùng cao quý, cho dù là yêu quái cũng sẽ là một yêu quái cực kỳ tôn quý.
Có thể làm cho hắn chịu khuất nhục để sống sót, nhất định còn có chuyện trọng yếu hơn.
"Ta sẽ ký kết khế ước với ngươi, song phương cùng có lợi." Muốn đối phó với Cung gia Nhật Huy đại lục, không có thế lực sao nàng có thể làm được đây? Nàng rất ngông cuồng, nhưng, nàng rất giỏi về khoản phân tích tình hình. Khi chính mình không chiếm được ưu thế, mù quáng cuồng vọng chính là cái chết! Nàng không có ngu đến mức đó!
"Khế ước bảo vệ?" Người và yêu đều là kí kết khế ước này, khi đó người và yêu như hòa làm một thể, giống như có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Nam nhân tất nhiên sẽ nghĩ đến khế ước này, sau khi ký kết, tự do sẽ bị hạn chế, nhưng rời khỏi nơi này mới là điều hắn mong muốn nhất.
Cung Minh Giác mở to hai mắt, cực kỳ kinh ngạc với đề nghị của nam nhân: "Ta cũng không có nói tới khế ước này. Thứ ta muốn chình là khế ước chủ tớ!"
"Khế ước... Chủ tớ?" Nam nhân bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, nữ nhân này muốn vọng tưởng hắn sẽ kí khế ước chủ tớ? Khế ước bảo vệ, song phương bình đẳng, nhưng khế ước chủ tớ, yêu quái sẽ bị người khống chế tuyệt đối! Hắn cao ngạo tự tôn như thế sao cho phép mình kí kết khế ước khuất nhục như vậy!
"Nằm mơ!" Nam nhân không hề nghĩ ngợi dứt một câu từ chối, nhân loại đáng chết, thực si tâm vọng tưởng!
"Nằm mơ sao?" Cung Minh Giác nghiêng đầu khẽ cười: "Ngươi cần phải hiểu rõ, khi ngươi kí kết khế ước chủ tớ với ta, ngươi có thể rời khỏi nơi quỷ quái này. Ngươi cao quý như vậy, thì không nên bị nhốt ở đây. Vì một chút tự tôn mà buông tha đại sự của mình ư! Một chút nhẫn nại đều không có, ngươi có lợi hại thì thế nào? Cuối cùng cũng chỉ là tù nhân mà thôi!"
"Dù ta có đáp ứng cũng vô ích, ngươi sao có thể cởi bỏ Hàn Băng Tỏa Liên này được?" Nam nhân cười lạnh, hàn băng thâm chí là hàn băng chi vật, phải có chí nhiệt chí dương chi vật mới có thể giải trừ. Hắn rất muốn xem xem cái nữ tử nhân loại này có biện pháp cởi bỏ Hàn Băng Tỏa Liên ra sao?
" Đẹp, quả nhiên đủ đẹp!" Cung Minh Giác thoải mái thưởng thức tư thái của nam nhân, nhìn thấy mỹ nam cực phẩm như vậy đều là dựa vào vận khí. Lúc hắn nâng khuôn mặt lên hỏi, khuôn mặt tuấn mỹ không thể chê vào đâu được thành công thỏa mãn hai mắt Cung Minh Giác.
Đôi mắt xinh đẹp híp lại một cách đầy nguy hiểm, bên trong có khát máu lạnh lẽo: "Ngươi muốn chết!" Giọng nói vẫn như ban đầu lãnh lẹo băng hà, không chút nhiệt độ.
"Không có gì mới." Cung Minh Giác than nhẹ một tiếng, không cần ai nhìn thấy nàng cũng phải nói câu này đâu: "Nhưng từ trong miệng ngươi thì ta rất thấy vui vẻ nha, dù sao ngươi cũng là một mỹ nhân, đãi ngộ bất đồng!" Huống chi còn là một yêu quái, càng làm cho nàng hưng phấn không thôi. Nhìn vóc dáng hoàn mỹ của nam nhân, đáy lòng toát ra một cái ý nghĩ, không biết sờ vào có thoải mái như lúc nhìn không nhỉ? Người và yêu quái có xúc cảm giống nhau không?
Nghĩ đến là lập tức liền hành động đó luôn luôn là phong cách hành sự của nàng, Cung Minh Giác không hề sợ hãi hàn ý toát ra từ trên thân nam nhân, đi tới, dưới ánh mắt như đao lợi hại chăm chú nhìn của người nam nhân, nàng giơ tay, đặt lên cánh tay vững chắc của hắn.
Nhéo nhéo hưởng thụ, trên mặt mang theo nụ cười côn đồ: "Quả nhiên, thật sự rất thoải mái." Cái yêu quái này? Cảm giác thật là thoải mái quá đi.
" Ngươi muốn chết!" Nam nhân hét lớn một tiếng, trong mắt ngọn lửa tức giận đang thiêu đốt, lửa giận xen lẫn nổi khuất nhục, hắn thế mà lại bị một nữ nhân đùa giỡn, chết tiệt!
" Khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng ngôn ngữ quá eo hẹp!" Cung Minh Giác không sợ chết vỗ vỗ khuôn mặt nam nhân, đột nhiên hô to: "Thật trơn nha!" bàn tay nhỏ động động, tinh tế cảm thụ da thịt của nam nhân. Hệt như đang vuốt ve tơ lụa thượng đẳng, thực quá là hưởng thụ đi.
" Ngươi đi tìm chết!" Nam nhân cắn răng gầm từng chữ, như khốn thú rít gào, bỗng nhiên nhiệt đột bốn phía hạ thấp, trong nháy mắt nước đóng thành băng!
Một luồng không khí lạnh như được khỏi lồng sắt, lao vào người Cung Minh Giác như một mãnh hổ.
" Phô trương thanh thế có ý nghĩa gì sao?" Dường như không nhìn thấy biến hóa chung quanh, Cung Minh Giác vẫn như trước vẻ mặt đầy hài hước nhìn chằm chằm vào đôi mắt nam nhân.
Quả nhiên, từng luồng không khí lạnh không đụng vào thân thể nàng, ngay sau đó tiêu tán không dấu vết.
"Ngươi là ai?" Trong mắt nam nhân có kinh ngạc, nhân loại bình thường đã sớm bị hù dọa đến phát run lẩy bẩy khi nhìn luồng hàn lưu này, nhưng nàng vì sao lại không chút sợ hãi.
"Đều muốn người của ngươi." Ngón tay Cung Minh Giác gảy nhẹ, vén lên đám tóc dài của nam nhân, nàng kinh ngạc với cảm xúc của chính mình, như tơ lụa thượng hạng.
Nam nhân nhíu mày: "Nhân loại, không nên chọc tức ta!" Bây giờ hắn không có sức mạnh công kích, nhưng muốn lấn ép hắn, hậu quả nàng cũng nhận không nổi đâu.
Cung Minh Giác nhún nhún vai, bất đắc dĩ mở miệng: "Thỉnh nhất định phải tin tưởng, ta cho tới bây giờ không cố ý muốn làm ai tức giận." Có trời mới biết, nàng chỉ mà thôi ý nghĩ của mình mà làm thôi mà, thực không hiểu nổi, vì sao nàng nhìn thấy ai cũng đều xấu tính như thế, nàng trêu ai ghẹo ai? Rõ ràng bọn họ thái độ của bản thân quá đề cao đi, hết lần này tới lần khác đều giận lây sang nàng, hàng là người vô tội đó!
Nam nhân nheo lại đôi mắt nguy hiểm, hắn một chút cũng không nhìn ra nụ cười đầy du côn trên mặt nàng là có bao nhiêu thành ý, chỉ sợ sẽ làm trong lòng người khác xảy ra hỏa hoạn, thật muốn tát một cái để làm cái nụ cười đó biến mất đi.
"Ta muốn ngươi." Cung Minh Giác cúi người đến bên tai nam nhân, nhẹ nhàng vừa nói, vừa thổi khí như lan, khí tức nóng rực chậm rãi chuyển tới xương tai nam tử, nhìn lỗ tai xinh đẹp cứ như thế mà ửng đỏ, xùy xùy nở nụ cười: "Thật đúng là một yêu quái thuần tình." Mặc kệ như thế nào, yêu quái nhốt ở đây ít nhất có thể giữ lại mạng sống cho nàng, hiện tại nàng vẫn không có năng lực tung hoành thiên hạ, có hắn sẽ là một cái đảm bảo.
Huống chi, trêu đùa hắn vui vẻ như vậy, đây tuyệt đối không phải là một vụ mua bán lỗ vốn.
"Cút!" Nam nhân giận dỗi trừng mắt nhìn Cung Minh Giác, lỗ tai tê ngứa kia làm hắn rất không thoải mái, rồi cái nụ cười vô lại kia càng làm hắn thêm khó chịu.
"Ha ha...." Cung Minh Giác cười đến mức cả người run rẩy, ngoắc một lọn tóc đen của nam nhân, cười đùa: "Trêu ngươi thật vui."
Nam nhân nhắm đôi mắt lại, hắn không muốn cùng nữ nhân này nói thêm lời dư thừa nào nữa, nàng chắc chắn không bình thường.
Cười trong chốc lát, Cung Minh Giác ngưng lại: "Này, ngươi có nghĩ tới việc rời khỏi đây không?"
Đôi mắt nam nhân đột nhiên mở to, rồi chợt dịch ra ánh mắt: "Cái này không quan hệ với ngươi."
"Ta không biết ngươi bị giam ở đây bao lâu, nhưng mà, nếu ngươi muốn rời đi, giống như bây giờ muốn gặp được người thì cơ hội cũng không nhiều. Ngươi nghĩ kỹ đi." Cung Minh Giác không đếm xỉa nói tới, nhưng nụ cười vô lại treo trên môi cũng đã không còn.
Nàng không hề bỏ qua, trong mắt nam nhân trong mắt nam nhân chợt lóe lên, tự do chính là khát vọng của hắn.
"Ngươi muốn ta giúp ngươi tu luyện?" Nam nhân cũng không đần độn, đã có thể tu thành nhân hình thì đương nhiên trí tuệ không thấp, chỉ cần liếc mắt một cái hắn đã nhìn ra nàng là một người không có hồn lực, hắn tất nhiên biết rõ nhân loại ký kết khế ước với yêu quái, theo như nhu cầu "ta và ngươi đều có lợi, tất nhiên sẽ tiến hành giao dịch".
"Ngươi nên hiểu rõ, tự do của ngươi đang nằm trong tay ta, muốn nói điều kiện với ta, ngươi vẫn còn non lắm!" Cung Minh Giác bĩu môi cười, kiếp trước có biết bao nhiêu người hận nàng tận xương, hận không thể xé xác phanh thây nàng, nhưng có người nào dám động tới nàng sao? Nếu nàng đã chán ghét ai, thì đừng có nghĩ tới việc đụng đến nàng!
Con rắn đánh bảy tấc, nàng luôn luôn biết dùng mánh khóe, muốn bàn điều kiện với nàng, đúng là không biết lượng sức mình!
"Ta không biết ngươi bị nhốt ở nơi này bao lâu, với tính khí quật cường của ngươi nhất định sẽ không cam tâm chịu nhục. Ngươi còn rất nhiều chuyện chưa làm được. Một chuyện phải làm cho ngươi bỏ đi tôn nghiêm để đổi lấy tự do, chẳng lẽ ngươi không muốn tự do sao?" Cung Minh Giác nhè nhẹ dụ dỗ nam nhân, không thể không phủ nhận, toàn thân hắn tản mát ra khí thế vô cùng cao quý, cho dù là yêu quái cũng sẽ là một yêu quái cực kỳ tôn quý.
Có thể làm cho hắn chịu khuất nhục để sống sót, nhất định còn có chuyện trọng yếu hơn.
"Ta sẽ ký kết khế ước với ngươi, song phương cùng có lợi." Muốn đối phó với Cung gia Nhật Huy đại lục, không có thế lực sao nàng có thể làm được đây? Nàng rất ngông cuồng, nhưng, nàng rất giỏi về khoản phân tích tình hình. Khi chính mình không chiếm được ưu thế, mù quáng cuồng vọng chính là cái chết! Nàng không có ngu đến mức đó!
"Khế ước bảo vệ?" Người và yêu đều là kí kết khế ước này, khi đó người và yêu như hòa làm một thể, giống như có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Nam nhân tất nhiên sẽ nghĩ đến khế ước này, sau khi ký kết, tự do sẽ bị hạn chế, nhưng rời khỏi nơi này mới là điều hắn mong muốn nhất.
Cung Minh Giác mở to hai mắt, cực kỳ kinh ngạc với đề nghị của nam nhân: "Ta cũng không có nói tới khế ước này. Thứ ta muốn chình là khế ước chủ tớ!"
"Khế ước... Chủ tớ?" Nam nhân bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, nữ nhân này muốn vọng tưởng hắn sẽ kí khế ước chủ tớ? Khế ước bảo vệ, song phương bình đẳng, nhưng khế ước chủ tớ, yêu quái sẽ bị người khống chế tuyệt đối! Hắn cao ngạo tự tôn như thế sao cho phép mình kí kết khế ước khuất nhục như vậy!
"Nằm mơ!" Nam nhân không hề nghĩ ngợi dứt một câu từ chối, nhân loại đáng chết, thực si tâm vọng tưởng!
"Nằm mơ sao?" Cung Minh Giác nghiêng đầu khẽ cười: "Ngươi cần phải hiểu rõ, khi ngươi kí kết khế ước chủ tớ với ta, ngươi có thể rời khỏi nơi quỷ quái này. Ngươi cao quý như vậy, thì không nên bị nhốt ở đây. Vì một chút tự tôn mà buông tha đại sự của mình ư! Một chút nhẫn nại đều không có, ngươi có lợi hại thì thế nào? Cuối cùng cũng chỉ là tù nhân mà thôi!"
"Dù ta có đáp ứng cũng vô ích, ngươi sao có thể cởi bỏ Hàn Băng Tỏa Liên này được?" Nam nhân cười lạnh, hàn băng thâm chí là hàn băng chi vật, phải có chí nhiệt chí dương chi vật mới có thể giải trừ. Hắn rất muốn xem xem cái nữ tử nhân loại này có biện pháp cởi bỏ Hàn Băng Tỏa Liên ra sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.