Quyển 3 - Chương 73: Khói thuốc
Get Backer
27/10/2015
Chẳng còn vẻ tĩnh lặng cổ kính, Thục Đán thành những ngày đầu tháng 3 náo
nhiệt ồn ã, đâu đâu cũng xôn xao bàn tán kỳ thi Tổng Lãnh. Kể cả người
bàng quan nhất cũng phải nghe ngóng để khỏi mang tiếng lạc hậu. Thay vì
tham quan di tích, người ta tập trung quanh những màn hình lớn theo dõi
kỳ thi. Lúc này, tám giờ tối tại quảng trường thành phố, dân chúng và du khách đang lắng nghe nhà đài thông báo kết quả vòng thi đầu tiên:
“Chào mừng quý vị đến với phần điểm tin kỳ thi Tổng Lãnh. Ba ngày đầu tiên của phần hùng biện đã kết thúc, và hẳn quý vị sẽ đồng ý với tôi rằng kỳ thi năm nay thú vị chưa từng có!” – Giọng biên tập viên vang khắp quảng trường – “Trái với dự đoán, rất nhiều nhân vật mới nổi lên và chiếm ưu thế thay vì những cái tên quen thuộc. Giang Hà, thánh sứ Thụy Khúc quốc của Nhất Thống Cục đạt điểm cao nhất: 90 trên 100. Đan Đan, ứng cử viên nặng ký của Bắc Thần chỉ đạt 60 điểm, rõ ràng hùng biện không phải thế mạnh của anh ta. Bắc Thần không vui! Trong khi đó Liên Minh Phương Bắc vô cùng phức tạp! Khai Giã của Băng Hóa quốc, ứng cử viên nặng ký nhất đạt 78 điểm, chỉ hơn người đứng sau là Di Li – thánh sứ Bạch Hải quốc đúng một điểm! Nếu ai từng theo dõi cuộc thi thánh sứ Băng Hóa hai năm trước sẽ không quên bài diễn văn của Khai Giã. Phong độ hai năm trước của Khai Giã đâu? Có lẽ sức ép kỳ thi Tổng Lãnh khiến anh ta mất tự tin! Tuy vậy, bên Trục Chữ Thập, Vi Hàn vẫn tiếp tục khẳng định vị thế của Lưu Vân. Điểm tuyệt đối, thưa quý vị! Hoàng tử Lưu Vân quốc chưa bao giờ làm người khác thất vọng! Nhiều chuyên gia đánh giá ngôi vị Tổng Lãnh Trục Chữ Thập năm nay không thể thoát khỏi tay Vi Hàn!”
“Nói về thất vọng phải kể đến công chúa Lục Châu.” – Một biên tập viên khác tiếp lời – “Bài diễn văn 71 điểm là thảm họa của Lục Châu. Cô nhớ chúng ta đã nói gì không nhỉ? Cách đây vài tháng... phải, phải, đúng rồi, lần đó chúng ta đã nói Lục Châu sẽ đạt điểm tuyệt đối. Tôi thậm chí còn không nghĩ hoàng tử Vi Hàn có thể bằng cô ấy! Nhưng ai biết được, kỳ thi năm nay lạ quá! Trong Khối Ngũ Giác, người cao điểm nhất lại là Cung Bàn Thủ, thánh sứ Khuyên quốc. Mặc dù đó là bài diễn văn hay, nhưng tôi cảm thấy chưa ưng ý...”
“Anh cảm thấy chưa ưng ý hay vì anh hâm mộ công chúa Lục Châu?”
“Chỉ là suy nghĩ của tôi thôi, cũng như suy nghĩ của bao người khác. Vả lại đúng là có chút tình cảm cá nhân, tôi hâm mộ công chúa mà!”
“...”
Tin tức truyền hình thu hút mọi người, ai nấy dừng bước nghe biên tập viên bình luận. Giữa đám đông ấy, một kẻ băng qua quảng trường mà chẳng đoái hoài màn hình một giây. “Hắn bị sao vậy? Không quan tâm kỳ thi Tổng Lãnh à?” – Vài người tự hỏi khi nhìn vào gã. Nhưng nếu biết kẻ đó là Bất Vọng, nhân vật đứng đầu Bảy người mạnh nhất, họ sẽ ngừng thắc mắc ngay lập tức. Trong áo khoác cùng mũ lưỡi trai sụp mặt, Bất Vọng rảo chân, lòng lấn cấn về cuộc hẹn với Trần Độ.
Trưa hôm ấy Trần Độ gọi điện cho gã, nói muốn gặp riêng. Giọng Trần Độ đều đều chẳng chút nhấn nhá như kiểu mời đãi bôi, đến thì đến mà không đến thì thôi, lão chẳng ép. Thâm tâm Bất Vọng thà ngồi với Liệt Giả còn hơn chạm mặt bộ xương khô đó, nhưng sau rốt gã phải lê mông cất bước. Trần Độ hiếm khi mời, mà đã mời, chẳng ai dám từ chối.
Đi hết quảng trường, Bất Vọng rẽ vào một khách sạn nhỏ lọt thỏm giữa những tòa nhà cao lớn. Không xem biển chỉ dẫn cũng chẳng hỏi nhân viên tiếp tân, gã bước lên tầng hai, dừng chân trước một căn phòng rồi gõ cửa. Ít giây sau cửa tự động mở, Bất Vọng bước vào và thấy lão già xác chết đang chờ đợi. Nhìn dáng vẻ Trần Độ, Bất Vọng nghĩ lão chờ ai đấy chứ không phải mình. Lão pháp quan ngồi trên tấm thảm dệt bằng sợi cói – thứ này người Đông Thổ gọi là “chiếu”; bên phải là chén trà thiết mộc ngút khói – lão uống bằng chén, không phải bằng tách hay cốc; bên trái là gạt tàn cùng điếu thuốc cháy dở. Trần Độ ngồi xếp bằng, tay chống đầu gối, mắt nghến xuống quyển sách cũ kỹ ố vàng dưới chiếu, khóe miệng thi thoảng khẽ nhếch như phát hiện điều thú vị. Trông lão như ông già Đông Thổ thứ thiệt, tuyệt không phải nhân vật quyền lực của một đất nước thuộc Hoa Thổ.
Thấy người mới đến, Trần Độ chỉ mỉm cười cúi đầu chào trả. Bất Vọng ngồi đối diện, lão đẩy chén trà cùng bao thuốc về phía trước. Bất Vọng vớ một điếu, rít hơi rất dài, miệng phả khói như đầu tàu hỏa. Khói thuốc thông họng, nước trà rửa giọng nhưng hai người lặng im. Người trẻ ngó trần nhà, kẻ già chăm chú đọc sách. Nhưng kẻ được mời nóng ruột khôn tả, còn kẻ mời nhàn tênh chẳng vội vã. Không muốn bắt đầu trò chơi im lặng mà biết chắc mình sẽ thua, Bất Vọng lên tiếng:
-Ông gọi tôi?
Bấy giờ Trần Độ mới ngẩng đầu, tay chìa ra một tập giấy. Bất Vọng cầm lấy đọc lướt, thấy đây là bảng kế toán của một công ty khai thác quang tố ở miền tây Kim Ngân. Nhìn đống số má, Bất Vọng hiểu chỗ được chỗ chăng. Thứ duy nhất làm gã chú ý là một lượng tiền rất lớn, ước chừng một nghìn rưỡi(1500) thùng vàng chuyển khoản trong tháng 7. Tiền gửi cho ai hay mục đích gì, bảng kế toán không ghi. Những tháng sau đó, công ty không chuyển thêm bất cứ khoản nào hay thu hồi số tiền nọ. Ngẫm nghĩ một lúc, Bất Vọng lật trang đầu, phát hiện tên công ty này là Vĩnh Hằng. Gã nhíu mày:
-Công ty của Đông Hoàng?! Lão từng nói với tôi về nó, hồi ở Cửu Long...
-Phải, nhưng là “đã từng”, giờ nó thuộc về Phi Thiên. – Trần Độ nói – Khi Đại Hội Đồng xét xử cậu, ta đã gặp riêng Đông Hoàng, thương lượng chút ít, đổi lại là công ty quang tố này. Hời đấy chứ(*)!
Biết mình bị đem ra làm mồi nhử nhưng Bất Vọng chẳng nổi khùng. Trần Độ xưa nay là thế và sẽ mãi như thế. Gã không lạ, chỉ hỏi tiếp:
-Bản kế toán có vấn đề gì? Số tiền chuyển khoản trong tháng 7?
-Phải. – Lão già đáp – Chúng ta đã kiểm tra, tài khoản nhận tiền nằm trong ngân hàng thuộc Bạch Hải quốc. Tại đó, một nghìn rưỡi thùng vàng được quy đổi thành hiện vật, sau đó chuyển đến vùng đông nam Băng Thổ. Từ đây chúng ta không tìm được thông tin nào nữa.
Bất Vọng rít hơi thuốc, khói thở hắt từng đợt theo lời nói:
-Quy đổi tiền thành hiện vật... đám khủng bố, phiến quân, Đầu Sói thích làm vậy(**). Đông Hoàng chuyển tiền cho phiến quân ở Băng Thổ?
-Nhiều khả năng là thế. Ta muốn hỏi cậu một chuyện. Nhớ vụ Quận 4 Cửu Long chứ? Khi ấy ta đã cài người vào tháp sòng bạc nhưng cuối cùng chỉ lấy được tài liệu Ngục Thánh 7. Ta không rõ máy móc thiết bị được chuyển đi đâu, cậu biết chứ?
Bất Vọng rít hơi thuốc ngẫm lại chuyện cũ. Gã lắc đầu:
-Đông Hoàng không nói. Tôi chỉ biết chúng được chuyển đến cảng bắc Cửu Long.
-À, thông tin hữu dụng rồi đấy! – Trần Độ cười.
-Nhưng chắc ông biết nó được gửi đi đâu. Ông gọi tôi đến chỉ để xác nhận, phải không?
Trần Độ gật gù. Lão nhấp ngụm trà rồi nói:
-Đông Hoàng biết đầu tư vào những con gà đẻ trứng vàng. Xích Tuyết là ví dụ, giờ chúng đang thống trị lãnh thổ ngang bằng tiểu quốc ở miền nam Kim Ngân. Thế nên một nghìn rưỡi thùng vàng không dành cho lũ tay mơ. Điểm mặt chỉ tên toàn cõi Đại Bàng Phương Bắc(***), chỉ mỗi Lực Lượng Mù Thủy xứng đáng nhận nó.
-Vậy ông nghĩ Đông Hoàng chuyển máy móc thiết bị cho Lực Lượng Mù Thủy? – Bất Vọng liếc mắt.
-Cái này thì chịu! – Trần Độ cười – Phải có thông tin chính xác mới được! Nhưng cũng có thể, biết đâu? Thử suy nghĩ nhé, Đông Hoàng tốn hàng đống tiền mua máy móc, thuê khoa học gia nghiên cứu con bé Liệt Trúc chỉ mua vui? Không, hắn đang nghiên cứu. Mà công trình nghiên cứu chưa xong, hắn phải thuê người khác, cơ sở khác. Có thể là Lực Lượng Mù Thủy, cậu biết đấy, đám này lắm tài nguyên cơ sở mà. Nhưng khả năng thứ hai là Đông Hoàng chuyển cho Liệt Giả. Dễ lắm!
Bất Vọng loại bỏ ngay khả năng thứ hai. Trong cuộc gặp hồi đầu năm, Liệt Giả thừa nhận chẳng biết tí gì chuyện Liệt Trúc được gửi tới chỗ Đông Hoàng. Gã hỏi tiếp:
-Nếu Lực Lượng Mù Thủy nhận cả tiền và máy móc, chúng sẽ làm gì? Tiếp tục nghiên cứu Ngục Thánh?
-Ồ, vậy là ta đoán đúng, cậu biết về Ngục Thánh! – Trần Độ nhún vai, khớp xương kêu lộc cộc – Trong tài liệu Ngục Thánh 7, Đông Hoàng đã tiến khá xa. Cứ giả định Lực Lượng Mù Thủy tiếp tục đề án, ta e chúng sẽ tạo ra các Ngục Thánh mới.
Bất Vọng nhíu mày, nhãn quang chớp lóe những tia thù hằn. Với gã, mọi cơ sự đều do Trần Độ gây nên và gã đang đợi dịp tính sổ. Trần Độ cười khanh khách:
-Giả định thôi! Dù sở hữu máy móc hay tài liệu, Lực Lượng Mù Thủy hay ai đấy cũng không thể tạo bản thể Ngục Thánh mới. Ta đảm bảo. Không phải cứ đem về một đống khoa học gia hay những bộ não lỗi lạc là tạo được Ngục Thánh. Nó cần nhiều thứ. Rất nhiều!
-Thứ gì?
Trần Độ lắc đầu không nói thêm. Khói thuốc trên tay Bất Vọng chậm rãi bốc cao, thẳng băng như lưỡi kiếm chực chẻ đôi lão già. Nhưng rồi cơn nóng giận trong đầu gã dịu đi, khói thuốc mềm tựa dải lụa mỏng mảnh phất phơ. Nhìn gã, Trần Độ bật cười như phát hiện chuyện thú vị. Trầm ngâm một lúc, lão lên tiếng:
-Công chúa thi không tốt. Cô bé bị xử ép, ai cũng biết. Hai vòng tới mà không có kết quả khả quan, công chúa sẽ không thể nhìn mặt chức Tổng Lãnh, đừng nói chạm vào. Ta hy vọng cậu giúp đỡ công chúa vòng hai, phần giải mã. Ta định đề nghị cậu tham gia vòng ba, phần đối kháng, nhưng làm thế thì lời ra tiếng vào. Đăng ký cái tên “Bất Vọng”, thánh sứ nào dám tham gia? Khà khà!
-Ông tính gì với ngôi vị Tổng Lãnh? Ông muốn gì ở công chúa?
Trần Độ giơ tay:
-Nào, nào! Đừng vậy chứ? Sao cậu nghi ngờ ý tốt của ta? Ai chẳng muốn công chúa làm Tổng Lãnh? Uống trà đi!
Lão già đẩy chén trà về phía trước. Bất Vọng không uống, chỉ tiếp lời:
-Ông? Ý tốt? Vậy có gì sai nếu tôi nghi ngờ? Hồi đầu năm, Liệt Giả đến Phi Thiên thành tìm con gái. Là an ninh cửa khẩu Phi Thiên quá tệ hay ông cố tình để hắn qua? Ông muốn mượn tay hắn giết thằng tóc đỏ, phải chứ?
-Liệt Giả đến Phi Thiên thành? Sao tôi không biết? Sao cậu không thông báo? – Trần Độ mở lớn mắt.
Bộ mặt lão già hiển hiện hai chữ “ngạc nhiên”. Bất Vọng nhìn lão già một lúc rồi thôi nhắc chuyện đó. Một cách tình cờ, Trần Độ cũng quên luôn Liệt Giả, quay lại chủ đề chính:
-Có thể Lục Châu không trở thành Tổng Lãnh, nhưng ít nhất cũng phải là Phó Tổng Lãnh. Tóm lại là trong hai chức vụ đó. Nó sẽ có lợi cho Phi Thiên.
-Lợi ích gì?
Trần Độ im lặng tận hưởng chén trà. Bất Vọng thoạt nghĩ nên chuyển chủ đề. Những vấn đề quốc gia, Trần Độ sẽ chẳng bao giờ hé răng. Vả lại gã không phải loại người mà ông ta sẵn sàng chia sẻ. Nhưng khác dự đoán của Bất Vọng, lão pháp quan mở lời:
-Hôm qua người Tuyệt Tưởng thành đến gặp ta. Họ mời Phi Thiên quốc đặt quân đồn trú. Dễ hiểu thôi, Liệt Giả đang bành trướng thế lực, phòng tuyến Lằn Ranh Đỏ trước cửa nhà họ đang suy yếu. Đệ thập và quốc hội có thể bác đề nghị này vì Phi Thiên chẳng có lợi ích nào ở đó. Nhưng nếu Lục Châu đề nghị giúp Tuyệt Tưởng Thành, quốc hội buộc phải cân nhắc, ấy là trường hợp công chúa có chức vị Tổng Lãnh.
Bất Vọng đoán lão già giúp Tuyệt Tưởng Thành vì quang tố. Lòng tốt của Trần Độ vốn dĩ đắt đỏ. Gã ống khói ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
-Ý ông là Liệt Giả sẽ vượt Lằn Ranh Đỏ, đánh Tuyệt Tưởng Thành? Hắn đâu đủ sức?! Hắn chỉ có Đầu Sói và Chó Hoang. Tên lửa đạn pháo còn chưa xuyên nổi Bách Quang Lam Thuẫn, nói chi sức người? Khí tài quân sự ở miền nam Kim Ngân bị hạn chế, đào một khẩu súng còn khó!
-Nhưng nếu hắn liên kết với một trong Bảy người mạnh nhất thì sao?
Bất Vọng nhướn mày nghi hoặc. Trần Độ tiếp tục:
-Chắc cậu biết Phương Tưởng đã chết?! Thay thế là Hệ Tôn, thành viên cũ của Thập Kiếm. Một thằng nhãi máu chó, thích chơi nổi, cực kỳ tham lam. Hắn đang kiểm soát Sa Thần quốc và phần lớn cơ sở do Phương Tưởng để lại, nguồn tài trợ rất dồi dào. Hắn sẽ không từ chối lời đề nghị của Liệt Giả. Nguy hiểm hơn, hắn có thể tổ chức cuộc họp Bảy người mạnh nhất, lôi kéo thêm người khác.
-Tuyệt Tưởng Thành có thể báo cáo lên Đại Hội Đồng xin trợ giúp.
Trần Độ lắc đầu:
-Họ không làm thế. Có thể họ không muốn phô ra “chúng tôi gặp khó khăn”. Họ sĩ diện mà! Nhưng có thể họ không muốn người khác biết lá chắn Bách Quang Lam Thuẫn gặp vấn đề.
-Vấn đề gì?
-Ta không biết. Vậy nên mấy hôm nữa, khi Uất Hận Thành công bố danh sách mới, cậu thử nghe ngóng xem thế nào. Biết đâu thu thập được tin tức mới?
-Tôi đến để giúp công chúa, không phải nghe ông chỉ cái nọ bảo cái kia. – Bất Vọng di đầu thuốc lên gạt tàn – Thích thì tự làm lấy, tôi không rảnh!
Trần Độ cười xòa. Lão đặt cuốn sách về vị trí cũ, miệng bâng quơ:
-Liệt Giả mà đánh Tuyệt Tưởng Thành, lũ Đầu Sói và Chó Hoang hẳn sẽ vui lắm. Đàn bà ở đấy cũng đẹp, tiền cũng nhiều...
Lão già bỏ lửng câu nói trong ngụm trà thiết mộc rồi chăm chú đọc sách, coi như Bất Vọng không tồn tại. Biết cuộc nói chuyện kết thúc, gã ống khói đứng dậy, lòng phân vân chưa biết nên làm theo lão hay mặc kệ tất cả. Được mươi bước, gã chợt quay đầu hỏi:
-Ông đọc sách gì thế?
Trần Độ lật bìa. Bất Vọng nheo mắt, thấy bìa đen thui không tựa đề, chỉ nhìn ra dòng chữ trắng Kho hạn chế - Thư viện quốc gia Xích Quỷ sát lề sách. Trần Độ nói:
-Món quà từ ông bạn Đông Hoàng, được moi ra từ thư viện ám bụi của Xích Quỷ(****). Toàn chuyện huyền sử về người Lạc Việt, anh bạn muốn nghe chứ?
Bất Vọng im lặng. Sa đà vào đối thoại với Trần Độ cũng giống chơi trò giải đố: dễ gây nghiện nhưng chẳng bao giờ kết thúc. Gã bỏ đi, tìm kiếm những giải đáp trong khói thuốc. Phiền nỗi khói cũng mong manh mơ hồ như tiếng cười của Trần Độ.
....
Sức nóng từ kỳ thi Tổng Lãnh lan khắp thế giới Tâm Mộng. Những bất đồng tạm lắng, những cuộc chiến tạm ngưng, tất cả dồn về Thục Đán thành hoặc dỏng mắt lên truyền hình. Mù Thủy cũng không ngoại lệ. Mặc cơn mưa dữ dội, dân chúng kéo nhau ra khỏi nhà, tập trung tại những tụ điểm có máy chiếu để bàn luận kỳ thi, thỉnh thoảng mở kèo cá cược – ít nhất thì phiến quân không cấm chuyện này. Kẻ thờ ơ trước kỳ thi chỉ gồm hai loại: con buôn ế hàng và đám tình báo. Ngày 4 tháng 3, bọn Vô Phong vẫn rong ruổi khắp thành phố. Từ giờ đến hạn chót nhiệm vụ còn non một tuần nhưng họ chưa thu thập đủ tin tức, Đội 11 vì thế án binh bất động. Thành viên trong đội sốt ruột, Vô Phong còn nóng ruột hơn. Cơn mưa rào lạnh buốt chẳng thể làm mát cái đầu lục bục như nồi canh sôi của hắn. Ngục Thánh... Ngục Thánh... tâm trí hắn cứ lặp lại hai chữ đó.
Tối hôm trước, sự cứng đầu của Đấu Thánh vô tình gợi mở nhiều điều. Không chỉ nhận mặt Tập Lâm, tên tóc đỏ còn khám phá ra Lực Lượng Mù Thủy đang nghiên cứu Ngục Thánh. Tuy không có bằng chứng nhưng hắn dám chắc chủ đề mà bọn Quạ Đèn bàn bạc ở quán rượu là Ngục Thánh, đồng thời là chất keo liên kết trục tam giác Tân Đảng – Lực Lượng Mù Thủy – Xích Tuyết. Hắn giữ rịt chuyện này, không hé môi với bất cứ ai, đồng nghĩa hắn phải tự mình giải đáp vô vàn thắc mắc. Tại sao bọn phiến quân biết đề án? Liệt Giả muốn tạo Ngục Thánh mới? Nhưng ông ta căm ghét đề án, sao có thể sử dụng nó? – Vô Phong suy nghĩ, cố gắng tìm đáp án trong làn mưa nặng hạt. Khổ nỗi nghĩ lắm, rối cũng lắm, hắn chỉ mong tóm sống Tập Lâm càng nhanh càng tốt.
Nhưng Vô Phong không phải người duy nhất có bí mật. Hai ngày trôi qua, hắn thấy Đấu Thánh hễ rảnh rỗi lại mở con bọ nghe lén bọn Quạ Đen. Mai Hoa và Vô Phong dò hỏi, gã nói muốn điều tra Tân đảng vì sợ chúng làm ảnh hưởng kế hoạch. Vô Phong để ý gã tua đi tua lại đoạn Quạ Đen giơ năm ngón tay trước mặt Tang Nguyên. Âm thanh nhiễu loạn, gã không thể nghe đoạn đối thoại trước đó, cũng không rõ Tang Nguyên hỏi gì dù đã dùng chương trình lọc tiếng. Thấy gã chú tâm, Vô Phong thấy lạ, cảm giác không giống tên TTBT ăn hại trên thăng vân tàu. Đôi lúc hắn mở tập tin coi thử nhưng không thu được kết quả gì.
Sang ngày 5 tháng 3, bằng cách nào đấy, Mai Hoa đã sở hữu bản đồ căn cứ phiến quân. Rất nhanh sau đó, gã thảo kế hoạch tấn công, đường rút lui hay trang thiết bị cần có. Cùng ngày toàn bộ Đội 11 xâm nhập Mù Thủy. Rời chuồng dã yến, bọn Vô Phong di chuyển đến một ngôi nhà tại tiểu khu thứ tư, Mi Kha chọn chỗ này làm nơi hội quân. Nhưng đến nơi, họ chẳng thấy ai ngoài hai gã đàn ông. Một người vóc dáng thanh mảnh, tay chân mỏng dính, khoác áo quần dày cộp khiến gã như cuốn sách dày bìa nhưng độc một trang giấy. Người còn lại bó mình trong quân phục rằn ri đen nâu đặc trưng của phiến quân. Họ đều là thành viên cũ Đội 11. Thấy bọn Vô Phong, người thanh mảnh vẫy tay mỉm cười thân thiện. Anh ta đặt máy chống nghe trộm lên bàn, sau cất lời:
-Chào! Tôi tên Lạn Bà, gã này là Ung Khấu. – Gã chỉ sang người mặc quân phục – Cái anh chàng tai dài Kh... Kh...r...
-Cứ gọi là Khọt Khẹt. – Vô Phong đỡ lời.
-Phải! – Lạn Bà cười – Anh chàng Khọt Khẹt không tới. Nhân dạng hắn đặc biệt quá, đợi chiến dịch bắt đầu mới tham gia! Tên trọc Vong Liêm thì bận chuyển hàng. Chị em Si Thăng – Si Giáng cũng không tới, chắc giờ này họ bận vui vẻ với mấy thằng đàn ông rồi. Đội trưởng nói một tiếng nữa sẽ có mặt, chúng ta đợi vậy!
Trong lúc chờ đợi, bọn họ bắt tay chào hỏi, tiện thể bàn bạc kế hoạch. Đúng một tiếng sau tức năm giờ chiều, Mi Kha xuất hiện. Nguyên lai có bạn hàng quen thuộc của Lực Lượng Mù Thủy – một doanh nhân Bạch Tu quốc đến đây; gã này mỗi lần làm ăn đều mang gái mua vui. Nhờ Giáo Đoàn sắp xếp, Mi Kha cùng chị em Si Thăng – Si Giáng đóng vai gái làng chơi theo chân đám này. Đám đàn ông khá bất ngờ với hình ảnh mới của Mi Kha, nhất là tên tóc đỏ. Cô ả đã làm tóc xoăn, trang điểm thật khéo xóa hết tàn nhang, lông mi cong vút phụ họa đôi mắt màu xám, kiêu sa khó tả. Bốn lần chạm mặt cô gái, Vô Phong ấn tượng cả bốn. Giờ đây hắn nghi ngờ Mi Kha xuất thân danh giá, không hoàng gia cũng quý tộc.
-Chiến dịch bắt đầu đêm ngày 9, tẩu thoát ngày 10, ngày 11 về U Thủy, dự kiến là vậy. – Mi Kha nói – Chúng ta phải đánh thẳng căn cứ, không còn cách nào khác. Mấy ngày tới, Tập Lâm chỉ làm việc tiếp khách. Mù Thủy chẳng có chỗ vui chơi lại mưa suốt ngày, hắn chỉ dồn thú vui vào gái. Chị em Si Thăng lo việc đó. Tôi lo hệ thống điện, đêm ngày 9, tất cả sẽ tối thui, nhớ chuẩn bị đèn đóm đầy đủ.
-Thay vì cắt điện tổng, sao không kiểm soát hệ thống máy tính? – Mai Hoa thắc mắc.
Mi Kha nghển đầu về phía Lạn Bà. Anh chàng thanh mảnh lên tiếng:
-Hệ thống máy tính được bảo vệ rất chặt. Cần nhiều máy tính tấn công cùng lúc mới phá được mật khẩu và những hàng rào mã hóa. Mất rất nhiều thời gian, chưa kể dễ bị phát hiện.
Mai Hoa gật gù. Mi Kha tiếp tục phân phó công việc. Với những thành viên không thể đến, cô ta dặn dò qua điện thoại. Từ giờ tới đêm chiến dịch, mỗi thành viên một vị trí, mỗi nhóm một việc, nhóm này không được liên lạc trực tiếp nhóm kia mà phải thông qua Mi Kha hoặc Lạn Bà.
Cuối buổi, ai nấy ra về, riêng Vô Phong và Đấu Thánh ở lại. Trong căn phòng tù mù đèn vàng lẫn tiếng mưa lộp độp cửa kính, hai gã đàn ông im lặng đối mặt Mi Kha. Cô ả dõi đôi mắt xám săm soi từng người:
-Hôm qua tôi nói không được rời vị trí khi chưa có lệnh, vậy ai cho phép các anh tới khu xưởng phía nam? Không biện hộ! Nhớ ngày chúng ta đến Mù Thủy, tôi đã nói gì? Các anh được quyền dân chủ, nhưng mệnh lệnh của tôi là tuyệt đối. Tôi là đội trưởng. Nghe đây, ai đòi đến khu xưởng? Sao im lặng thế? NÓI!
Đấu Thánh ngoảnh mặt chỗ khác vẻ vô tội, miệng lưỡi lập tức bê tông hóa. Vô Phong cũng chẳng ngu mà nhận tội. Hắn tốt với bất cứ ai trừ tên bẩn chớt TTBT này. Mi Kha nhìn Đấu Thánh rồi quay sang tên tóc đỏ:
-Khi Mai Hoa vắng mặt, anh là hoa tiêu chính, sao lại để chuyện như thế xảy ra? Nếu có thành viên tự ý bỏ vị trí, anh phải báo cáo với tôi, tại sao không làm vậy?
Vô Phong toan giải thích nhưng nghĩ cảnh cãi cọ với Đấu Thánh lại thôi. Vả lại Mi Kha phân chia công việc để có người chịu trách nhiệm, không phải khơi khơi lý do nọ kia hay lấp liếm bằng cái gọi là “trách nhiệm tập thể”. Tên tóc đỏ thở phù đoạn cúi đầu:
-Lỗi của tôi.
-Lính đánh thuê không xin lỗi suông. Lỗi là phạt. Anh hiểu chứ?
Vô Phong gật đầu. Mi Kha liền bước tới đấm thẳng mặt hắn. Vô Phong loạng choạng suýt ngã, mặt mày xây xẩm mắt nở trăng hoa. Chưa kịp định thần, hắn bị Mi Kha thúc gối thẳng bụng, lòng mề ruột gan lộn tùng phèo chực phọt đằng cổ, sau đấy là một tràng cú đấm liên tiếp giã vào mặt. Mi Kha đánh thẳng tay. Vô Phong im lặng chịu đòn. Đấu Thánh giả câm giả điếc ngoảnh mặt nhìn bầu trời Mù Thủy mù mưa. Đến khi toàn thân tên tóc đỏ mềm oặt rồi đổ vật xuống, Mi Kha mới dừng tay. Trông bộ mặt sưng vếu và đầy máu của Vô Phong, gã thánh sứ Tuyệt Tưởng Thành rời phòng, không lời hỏi thăm. Đợi gã khuất mắt, Mi Kha mới cúi xuống hỏi Vô Phong:
-Hắn gây chuyện, anh có thể thanh minh, sao không làm thế?
Tên tóc đỏ im lặng. Mi Kha ném cho hắn bao thuốc cùng bật lửa:
-Chín giờ tối mai ở căn cứ phiến quân. Tôi và anh xử lý hệ thống điện. Cứ theo kế hoạch, đừng trễ hẹn.
Dứt lời, cô ả bỏ đi, mặc Vô Phong bệt lết trên sàn. Được một lúc, tên tóc đỏ gượng dậy, thần trí chuếnh choáng, tay run run mãi mới châm nổi điếu thuốc. Khói thuốc làm Vô Phong sặc sụa nhưng cơn đau cũng dịu bớt. Hắn nhận ra một thứ gì đó sôi sục chạy khắp người, chắp vá vết thương. Từ nay đến tối mai, các tế bào Ngục Thánh sẽ chỉnh trang nhan sắc của Vô Phong. Tên tóc đỏ bất giác nhìn làn khói vô định hình, cảm giác nó giống Mi Kha. Cách đánh tàn bạo của cô ả làm hắn nhớ về những con sói ở Kim Ngân. Nhưng là con sói nào? – Hắn tự hỏi.
“Chào mừng quý vị đến với phần điểm tin kỳ thi Tổng Lãnh. Ba ngày đầu tiên của phần hùng biện đã kết thúc, và hẳn quý vị sẽ đồng ý với tôi rằng kỳ thi năm nay thú vị chưa từng có!” – Giọng biên tập viên vang khắp quảng trường – “Trái với dự đoán, rất nhiều nhân vật mới nổi lên và chiếm ưu thế thay vì những cái tên quen thuộc. Giang Hà, thánh sứ Thụy Khúc quốc của Nhất Thống Cục đạt điểm cao nhất: 90 trên 100. Đan Đan, ứng cử viên nặng ký của Bắc Thần chỉ đạt 60 điểm, rõ ràng hùng biện không phải thế mạnh của anh ta. Bắc Thần không vui! Trong khi đó Liên Minh Phương Bắc vô cùng phức tạp! Khai Giã của Băng Hóa quốc, ứng cử viên nặng ký nhất đạt 78 điểm, chỉ hơn người đứng sau là Di Li – thánh sứ Bạch Hải quốc đúng một điểm! Nếu ai từng theo dõi cuộc thi thánh sứ Băng Hóa hai năm trước sẽ không quên bài diễn văn của Khai Giã. Phong độ hai năm trước của Khai Giã đâu? Có lẽ sức ép kỳ thi Tổng Lãnh khiến anh ta mất tự tin! Tuy vậy, bên Trục Chữ Thập, Vi Hàn vẫn tiếp tục khẳng định vị thế của Lưu Vân. Điểm tuyệt đối, thưa quý vị! Hoàng tử Lưu Vân quốc chưa bao giờ làm người khác thất vọng! Nhiều chuyên gia đánh giá ngôi vị Tổng Lãnh Trục Chữ Thập năm nay không thể thoát khỏi tay Vi Hàn!”
“Nói về thất vọng phải kể đến công chúa Lục Châu.” – Một biên tập viên khác tiếp lời – “Bài diễn văn 71 điểm là thảm họa của Lục Châu. Cô nhớ chúng ta đã nói gì không nhỉ? Cách đây vài tháng... phải, phải, đúng rồi, lần đó chúng ta đã nói Lục Châu sẽ đạt điểm tuyệt đối. Tôi thậm chí còn không nghĩ hoàng tử Vi Hàn có thể bằng cô ấy! Nhưng ai biết được, kỳ thi năm nay lạ quá! Trong Khối Ngũ Giác, người cao điểm nhất lại là Cung Bàn Thủ, thánh sứ Khuyên quốc. Mặc dù đó là bài diễn văn hay, nhưng tôi cảm thấy chưa ưng ý...”
“Anh cảm thấy chưa ưng ý hay vì anh hâm mộ công chúa Lục Châu?”
“Chỉ là suy nghĩ của tôi thôi, cũng như suy nghĩ của bao người khác. Vả lại đúng là có chút tình cảm cá nhân, tôi hâm mộ công chúa mà!”
“...”
Tin tức truyền hình thu hút mọi người, ai nấy dừng bước nghe biên tập viên bình luận. Giữa đám đông ấy, một kẻ băng qua quảng trường mà chẳng đoái hoài màn hình một giây. “Hắn bị sao vậy? Không quan tâm kỳ thi Tổng Lãnh à?” – Vài người tự hỏi khi nhìn vào gã. Nhưng nếu biết kẻ đó là Bất Vọng, nhân vật đứng đầu Bảy người mạnh nhất, họ sẽ ngừng thắc mắc ngay lập tức. Trong áo khoác cùng mũ lưỡi trai sụp mặt, Bất Vọng rảo chân, lòng lấn cấn về cuộc hẹn với Trần Độ.
Trưa hôm ấy Trần Độ gọi điện cho gã, nói muốn gặp riêng. Giọng Trần Độ đều đều chẳng chút nhấn nhá như kiểu mời đãi bôi, đến thì đến mà không đến thì thôi, lão chẳng ép. Thâm tâm Bất Vọng thà ngồi với Liệt Giả còn hơn chạm mặt bộ xương khô đó, nhưng sau rốt gã phải lê mông cất bước. Trần Độ hiếm khi mời, mà đã mời, chẳng ai dám từ chối.
Đi hết quảng trường, Bất Vọng rẽ vào một khách sạn nhỏ lọt thỏm giữa những tòa nhà cao lớn. Không xem biển chỉ dẫn cũng chẳng hỏi nhân viên tiếp tân, gã bước lên tầng hai, dừng chân trước một căn phòng rồi gõ cửa. Ít giây sau cửa tự động mở, Bất Vọng bước vào và thấy lão già xác chết đang chờ đợi. Nhìn dáng vẻ Trần Độ, Bất Vọng nghĩ lão chờ ai đấy chứ không phải mình. Lão pháp quan ngồi trên tấm thảm dệt bằng sợi cói – thứ này người Đông Thổ gọi là “chiếu”; bên phải là chén trà thiết mộc ngút khói – lão uống bằng chén, không phải bằng tách hay cốc; bên trái là gạt tàn cùng điếu thuốc cháy dở. Trần Độ ngồi xếp bằng, tay chống đầu gối, mắt nghến xuống quyển sách cũ kỹ ố vàng dưới chiếu, khóe miệng thi thoảng khẽ nhếch như phát hiện điều thú vị. Trông lão như ông già Đông Thổ thứ thiệt, tuyệt không phải nhân vật quyền lực của một đất nước thuộc Hoa Thổ.
Thấy người mới đến, Trần Độ chỉ mỉm cười cúi đầu chào trả. Bất Vọng ngồi đối diện, lão đẩy chén trà cùng bao thuốc về phía trước. Bất Vọng vớ một điếu, rít hơi rất dài, miệng phả khói như đầu tàu hỏa. Khói thuốc thông họng, nước trà rửa giọng nhưng hai người lặng im. Người trẻ ngó trần nhà, kẻ già chăm chú đọc sách. Nhưng kẻ được mời nóng ruột khôn tả, còn kẻ mời nhàn tênh chẳng vội vã. Không muốn bắt đầu trò chơi im lặng mà biết chắc mình sẽ thua, Bất Vọng lên tiếng:
-Ông gọi tôi?
Bấy giờ Trần Độ mới ngẩng đầu, tay chìa ra một tập giấy. Bất Vọng cầm lấy đọc lướt, thấy đây là bảng kế toán của một công ty khai thác quang tố ở miền tây Kim Ngân. Nhìn đống số má, Bất Vọng hiểu chỗ được chỗ chăng. Thứ duy nhất làm gã chú ý là một lượng tiền rất lớn, ước chừng một nghìn rưỡi(1500) thùng vàng chuyển khoản trong tháng 7. Tiền gửi cho ai hay mục đích gì, bảng kế toán không ghi. Những tháng sau đó, công ty không chuyển thêm bất cứ khoản nào hay thu hồi số tiền nọ. Ngẫm nghĩ một lúc, Bất Vọng lật trang đầu, phát hiện tên công ty này là Vĩnh Hằng. Gã nhíu mày:
-Công ty của Đông Hoàng?! Lão từng nói với tôi về nó, hồi ở Cửu Long...
-Phải, nhưng là “đã từng”, giờ nó thuộc về Phi Thiên. – Trần Độ nói – Khi Đại Hội Đồng xét xử cậu, ta đã gặp riêng Đông Hoàng, thương lượng chút ít, đổi lại là công ty quang tố này. Hời đấy chứ(*)!
Biết mình bị đem ra làm mồi nhử nhưng Bất Vọng chẳng nổi khùng. Trần Độ xưa nay là thế và sẽ mãi như thế. Gã không lạ, chỉ hỏi tiếp:
-Bản kế toán có vấn đề gì? Số tiền chuyển khoản trong tháng 7?
-Phải. – Lão già đáp – Chúng ta đã kiểm tra, tài khoản nhận tiền nằm trong ngân hàng thuộc Bạch Hải quốc. Tại đó, một nghìn rưỡi thùng vàng được quy đổi thành hiện vật, sau đó chuyển đến vùng đông nam Băng Thổ. Từ đây chúng ta không tìm được thông tin nào nữa.
Bất Vọng rít hơi thuốc, khói thở hắt từng đợt theo lời nói:
-Quy đổi tiền thành hiện vật... đám khủng bố, phiến quân, Đầu Sói thích làm vậy(**). Đông Hoàng chuyển tiền cho phiến quân ở Băng Thổ?
-Nhiều khả năng là thế. Ta muốn hỏi cậu một chuyện. Nhớ vụ Quận 4 Cửu Long chứ? Khi ấy ta đã cài người vào tháp sòng bạc nhưng cuối cùng chỉ lấy được tài liệu Ngục Thánh 7. Ta không rõ máy móc thiết bị được chuyển đi đâu, cậu biết chứ?
Bất Vọng rít hơi thuốc ngẫm lại chuyện cũ. Gã lắc đầu:
-Đông Hoàng không nói. Tôi chỉ biết chúng được chuyển đến cảng bắc Cửu Long.
-À, thông tin hữu dụng rồi đấy! – Trần Độ cười.
-Nhưng chắc ông biết nó được gửi đi đâu. Ông gọi tôi đến chỉ để xác nhận, phải không?
Trần Độ gật gù. Lão nhấp ngụm trà rồi nói:
-Đông Hoàng biết đầu tư vào những con gà đẻ trứng vàng. Xích Tuyết là ví dụ, giờ chúng đang thống trị lãnh thổ ngang bằng tiểu quốc ở miền nam Kim Ngân. Thế nên một nghìn rưỡi thùng vàng không dành cho lũ tay mơ. Điểm mặt chỉ tên toàn cõi Đại Bàng Phương Bắc(***), chỉ mỗi Lực Lượng Mù Thủy xứng đáng nhận nó.
-Vậy ông nghĩ Đông Hoàng chuyển máy móc thiết bị cho Lực Lượng Mù Thủy? – Bất Vọng liếc mắt.
-Cái này thì chịu! – Trần Độ cười – Phải có thông tin chính xác mới được! Nhưng cũng có thể, biết đâu? Thử suy nghĩ nhé, Đông Hoàng tốn hàng đống tiền mua máy móc, thuê khoa học gia nghiên cứu con bé Liệt Trúc chỉ mua vui? Không, hắn đang nghiên cứu. Mà công trình nghiên cứu chưa xong, hắn phải thuê người khác, cơ sở khác. Có thể là Lực Lượng Mù Thủy, cậu biết đấy, đám này lắm tài nguyên cơ sở mà. Nhưng khả năng thứ hai là Đông Hoàng chuyển cho Liệt Giả. Dễ lắm!
Bất Vọng loại bỏ ngay khả năng thứ hai. Trong cuộc gặp hồi đầu năm, Liệt Giả thừa nhận chẳng biết tí gì chuyện Liệt Trúc được gửi tới chỗ Đông Hoàng. Gã hỏi tiếp:
-Nếu Lực Lượng Mù Thủy nhận cả tiền và máy móc, chúng sẽ làm gì? Tiếp tục nghiên cứu Ngục Thánh?
-Ồ, vậy là ta đoán đúng, cậu biết về Ngục Thánh! – Trần Độ nhún vai, khớp xương kêu lộc cộc – Trong tài liệu Ngục Thánh 7, Đông Hoàng đã tiến khá xa. Cứ giả định Lực Lượng Mù Thủy tiếp tục đề án, ta e chúng sẽ tạo ra các Ngục Thánh mới.
Bất Vọng nhíu mày, nhãn quang chớp lóe những tia thù hằn. Với gã, mọi cơ sự đều do Trần Độ gây nên và gã đang đợi dịp tính sổ. Trần Độ cười khanh khách:
-Giả định thôi! Dù sở hữu máy móc hay tài liệu, Lực Lượng Mù Thủy hay ai đấy cũng không thể tạo bản thể Ngục Thánh mới. Ta đảm bảo. Không phải cứ đem về một đống khoa học gia hay những bộ não lỗi lạc là tạo được Ngục Thánh. Nó cần nhiều thứ. Rất nhiều!
-Thứ gì?
Trần Độ lắc đầu không nói thêm. Khói thuốc trên tay Bất Vọng chậm rãi bốc cao, thẳng băng như lưỡi kiếm chực chẻ đôi lão già. Nhưng rồi cơn nóng giận trong đầu gã dịu đi, khói thuốc mềm tựa dải lụa mỏng mảnh phất phơ. Nhìn gã, Trần Độ bật cười như phát hiện chuyện thú vị. Trầm ngâm một lúc, lão lên tiếng:
-Công chúa thi không tốt. Cô bé bị xử ép, ai cũng biết. Hai vòng tới mà không có kết quả khả quan, công chúa sẽ không thể nhìn mặt chức Tổng Lãnh, đừng nói chạm vào. Ta hy vọng cậu giúp đỡ công chúa vòng hai, phần giải mã. Ta định đề nghị cậu tham gia vòng ba, phần đối kháng, nhưng làm thế thì lời ra tiếng vào. Đăng ký cái tên “Bất Vọng”, thánh sứ nào dám tham gia? Khà khà!
-Ông tính gì với ngôi vị Tổng Lãnh? Ông muốn gì ở công chúa?
Trần Độ giơ tay:
-Nào, nào! Đừng vậy chứ? Sao cậu nghi ngờ ý tốt của ta? Ai chẳng muốn công chúa làm Tổng Lãnh? Uống trà đi!
Lão già đẩy chén trà về phía trước. Bất Vọng không uống, chỉ tiếp lời:
-Ông? Ý tốt? Vậy có gì sai nếu tôi nghi ngờ? Hồi đầu năm, Liệt Giả đến Phi Thiên thành tìm con gái. Là an ninh cửa khẩu Phi Thiên quá tệ hay ông cố tình để hắn qua? Ông muốn mượn tay hắn giết thằng tóc đỏ, phải chứ?
-Liệt Giả đến Phi Thiên thành? Sao tôi không biết? Sao cậu không thông báo? – Trần Độ mở lớn mắt.
Bộ mặt lão già hiển hiện hai chữ “ngạc nhiên”. Bất Vọng nhìn lão già một lúc rồi thôi nhắc chuyện đó. Một cách tình cờ, Trần Độ cũng quên luôn Liệt Giả, quay lại chủ đề chính:
-Có thể Lục Châu không trở thành Tổng Lãnh, nhưng ít nhất cũng phải là Phó Tổng Lãnh. Tóm lại là trong hai chức vụ đó. Nó sẽ có lợi cho Phi Thiên.
-Lợi ích gì?
Trần Độ im lặng tận hưởng chén trà. Bất Vọng thoạt nghĩ nên chuyển chủ đề. Những vấn đề quốc gia, Trần Độ sẽ chẳng bao giờ hé răng. Vả lại gã không phải loại người mà ông ta sẵn sàng chia sẻ. Nhưng khác dự đoán của Bất Vọng, lão pháp quan mở lời:
-Hôm qua người Tuyệt Tưởng thành đến gặp ta. Họ mời Phi Thiên quốc đặt quân đồn trú. Dễ hiểu thôi, Liệt Giả đang bành trướng thế lực, phòng tuyến Lằn Ranh Đỏ trước cửa nhà họ đang suy yếu. Đệ thập và quốc hội có thể bác đề nghị này vì Phi Thiên chẳng có lợi ích nào ở đó. Nhưng nếu Lục Châu đề nghị giúp Tuyệt Tưởng Thành, quốc hội buộc phải cân nhắc, ấy là trường hợp công chúa có chức vị Tổng Lãnh.
Bất Vọng đoán lão già giúp Tuyệt Tưởng Thành vì quang tố. Lòng tốt của Trần Độ vốn dĩ đắt đỏ. Gã ống khói ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
-Ý ông là Liệt Giả sẽ vượt Lằn Ranh Đỏ, đánh Tuyệt Tưởng Thành? Hắn đâu đủ sức?! Hắn chỉ có Đầu Sói và Chó Hoang. Tên lửa đạn pháo còn chưa xuyên nổi Bách Quang Lam Thuẫn, nói chi sức người? Khí tài quân sự ở miền nam Kim Ngân bị hạn chế, đào một khẩu súng còn khó!
-Nhưng nếu hắn liên kết với một trong Bảy người mạnh nhất thì sao?
Bất Vọng nhướn mày nghi hoặc. Trần Độ tiếp tục:
-Chắc cậu biết Phương Tưởng đã chết?! Thay thế là Hệ Tôn, thành viên cũ của Thập Kiếm. Một thằng nhãi máu chó, thích chơi nổi, cực kỳ tham lam. Hắn đang kiểm soát Sa Thần quốc và phần lớn cơ sở do Phương Tưởng để lại, nguồn tài trợ rất dồi dào. Hắn sẽ không từ chối lời đề nghị của Liệt Giả. Nguy hiểm hơn, hắn có thể tổ chức cuộc họp Bảy người mạnh nhất, lôi kéo thêm người khác.
-Tuyệt Tưởng Thành có thể báo cáo lên Đại Hội Đồng xin trợ giúp.
Trần Độ lắc đầu:
-Họ không làm thế. Có thể họ không muốn phô ra “chúng tôi gặp khó khăn”. Họ sĩ diện mà! Nhưng có thể họ không muốn người khác biết lá chắn Bách Quang Lam Thuẫn gặp vấn đề.
-Vấn đề gì?
-Ta không biết. Vậy nên mấy hôm nữa, khi Uất Hận Thành công bố danh sách mới, cậu thử nghe ngóng xem thế nào. Biết đâu thu thập được tin tức mới?
-Tôi đến để giúp công chúa, không phải nghe ông chỉ cái nọ bảo cái kia. – Bất Vọng di đầu thuốc lên gạt tàn – Thích thì tự làm lấy, tôi không rảnh!
Trần Độ cười xòa. Lão đặt cuốn sách về vị trí cũ, miệng bâng quơ:
-Liệt Giả mà đánh Tuyệt Tưởng Thành, lũ Đầu Sói và Chó Hoang hẳn sẽ vui lắm. Đàn bà ở đấy cũng đẹp, tiền cũng nhiều...
Lão già bỏ lửng câu nói trong ngụm trà thiết mộc rồi chăm chú đọc sách, coi như Bất Vọng không tồn tại. Biết cuộc nói chuyện kết thúc, gã ống khói đứng dậy, lòng phân vân chưa biết nên làm theo lão hay mặc kệ tất cả. Được mươi bước, gã chợt quay đầu hỏi:
-Ông đọc sách gì thế?
Trần Độ lật bìa. Bất Vọng nheo mắt, thấy bìa đen thui không tựa đề, chỉ nhìn ra dòng chữ trắng Kho hạn chế - Thư viện quốc gia Xích Quỷ sát lề sách. Trần Độ nói:
-Món quà từ ông bạn Đông Hoàng, được moi ra từ thư viện ám bụi của Xích Quỷ(****). Toàn chuyện huyền sử về người Lạc Việt, anh bạn muốn nghe chứ?
Bất Vọng im lặng. Sa đà vào đối thoại với Trần Độ cũng giống chơi trò giải đố: dễ gây nghiện nhưng chẳng bao giờ kết thúc. Gã bỏ đi, tìm kiếm những giải đáp trong khói thuốc. Phiền nỗi khói cũng mong manh mơ hồ như tiếng cười của Trần Độ.
....
Sức nóng từ kỳ thi Tổng Lãnh lan khắp thế giới Tâm Mộng. Những bất đồng tạm lắng, những cuộc chiến tạm ngưng, tất cả dồn về Thục Đán thành hoặc dỏng mắt lên truyền hình. Mù Thủy cũng không ngoại lệ. Mặc cơn mưa dữ dội, dân chúng kéo nhau ra khỏi nhà, tập trung tại những tụ điểm có máy chiếu để bàn luận kỳ thi, thỉnh thoảng mở kèo cá cược – ít nhất thì phiến quân không cấm chuyện này. Kẻ thờ ơ trước kỳ thi chỉ gồm hai loại: con buôn ế hàng và đám tình báo. Ngày 4 tháng 3, bọn Vô Phong vẫn rong ruổi khắp thành phố. Từ giờ đến hạn chót nhiệm vụ còn non một tuần nhưng họ chưa thu thập đủ tin tức, Đội 11 vì thế án binh bất động. Thành viên trong đội sốt ruột, Vô Phong còn nóng ruột hơn. Cơn mưa rào lạnh buốt chẳng thể làm mát cái đầu lục bục như nồi canh sôi của hắn. Ngục Thánh... Ngục Thánh... tâm trí hắn cứ lặp lại hai chữ đó.
Tối hôm trước, sự cứng đầu của Đấu Thánh vô tình gợi mở nhiều điều. Không chỉ nhận mặt Tập Lâm, tên tóc đỏ còn khám phá ra Lực Lượng Mù Thủy đang nghiên cứu Ngục Thánh. Tuy không có bằng chứng nhưng hắn dám chắc chủ đề mà bọn Quạ Đèn bàn bạc ở quán rượu là Ngục Thánh, đồng thời là chất keo liên kết trục tam giác Tân Đảng – Lực Lượng Mù Thủy – Xích Tuyết. Hắn giữ rịt chuyện này, không hé môi với bất cứ ai, đồng nghĩa hắn phải tự mình giải đáp vô vàn thắc mắc. Tại sao bọn phiến quân biết đề án? Liệt Giả muốn tạo Ngục Thánh mới? Nhưng ông ta căm ghét đề án, sao có thể sử dụng nó? – Vô Phong suy nghĩ, cố gắng tìm đáp án trong làn mưa nặng hạt. Khổ nỗi nghĩ lắm, rối cũng lắm, hắn chỉ mong tóm sống Tập Lâm càng nhanh càng tốt.
Nhưng Vô Phong không phải người duy nhất có bí mật. Hai ngày trôi qua, hắn thấy Đấu Thánh hễ rảnh rỗi lại mở con bọ nghe lén bọn Quạ Đen. Mai Hoa và Vô Phong dò hỏi, gã nói muốn điều tra Tân đảng vì sợ chúng làm ảnh hưởng kế hoạch. Vô Phong để ý gã tua đi tua lại đoạn Quạ Đen giơ năm ngón tay trước mặt Tang Nguyên. Âm thanh nhiễu loạn, gã không thể nghe đoạn đối thoại trước đó, cũng không rõ Tang Nguyên hỏi gì dù đã dùng chương trình lọc tiếng. Thấy gã chú tâm, Vô Phong thấy lạ, cảm giác không giống tên TTBT ăn hại trên thăng vân tàu. Đôi lúc hắn mở tập tin coi thử nhưng không thu được kết quả gì.
Sang ngày 5 tháng 3, bằng cách nào đấy, Mai Hoa đã sở hữu bản đồ căn cứ phiến quân. Rất nhanh sau đó, gã thảo kế hoạch tấn công, đường rút lui hay trang thiết bị cần có. Cùng ngày toàn bộ Đội 11 xâm nhập Mù Thủy. Rời chuồng dã yến, bọn Vô Phong di chuyển đến một ngôi nhà tại tiểu khu thứ tư, Mi Kha chọn chỗ này làm nơi hội quân. Nhưng đến nơi, họ chẳng thấy ai ngoài hai gã đàn ông. Một người vóc dáng thanh mảnh, tay chân mỏng dính, khoác áo quần dày cộp khiến gã như cuốn sách dày bìa nhưng độc một trang giấy. Người còn lại bó mình trong quân phục rằn ri đen nâu đặc trưng của phiến quân. Họ đều là thành viên cũ Đội 11. Thấy bọn Vô Phong, người thanh mảnh vẫy tay mỉm cười thân thiện. Anh ta đặt máy chống nghe trộm lên bàn, sau cất lời:
-Chào! Tôi tên Lạn Bà, gã này là Ung Khấu. – Gã chỉ sang người mặc quân phục – Cái anh chàng tai dài Kh... Kh...r...
-Cứ gọi là Khọt Khẹt. – Vô Phong đỡ lời.
-Phải! – Lạn Bà cười – Anh chàng Khọt Khẹt không tới. Nhân dạng hắn đặc biệt quá, đợi chiến dịch bắt đầu mới tham gia! Tên trọc Vong Liêm thì bận chuyển hàng. Chị em Si Thăng – Si Giáng cũng không tới, chắc giờ này họ bận vui vẻ với mấy thằng đàn ông rồi. Đội trưởng nói một tiếng nữa sẽ có mặt, chúng ta đợi vậy!
Trong lúc chờ đợi, bọn họ bắt tay chào hỏi, tiện thể bàn bạc kế hoạch. Đúng một tiếng sau tức năm giờ chiều, Mi Kha xuất hiện. Nguyên lai có bạn hàng quen thuộc của Lực Lượng Mù Thủy – một doanh nhân Bạch Tu quốc đến đây; gã này mỗi lần làm ăn đều mang gái mua vui. Nhờ Giáo Đoàn sắp xếp, Mi Kha cùng chị em Si Thăng – Si Giáng đóng vai gái làng chơi theo chân đám này. Đám đàn ông khá bất ngờ với hình ảnh mới của Mi Kha, nhất là tên tóc đỏ. Cô ả đã làm tóc xoăn, trang điểm thật khéo xóa hết tàn nhang, lông mi cong vút phụ họa đôi mắt màu xám, kiêu sa khó tả. Bốn lần chạm mặt cô gái, Vô Phong ấn tượng cả bốn. Giờ đây hắn nghi ngờ Mi Kha xuất thân danh giá, không hoàng gia cũng quý tộc.
-Chiến dịch bắt đầu đêm ngày 9, tẩu thoát ngày 10, ngày 11 về U Thủy, dự kiến là vậy. – Mi Kha nói – Chúng ta phải đánh thẳng căn cứ, không còn cách nào khác. Mấy ngày tới, Tập Lâm chỉ làm việc tiếp khách. Mù Thủy chẳng có chỗ vui chơi lại mưa suốt ngày, hắn chỉ dồn thú vui vào gái. Chị em Si Thăng lo việc đó. Tôi lo hệ thống điện, đêm ngày 9, tất cả sẽ tối thui, nhớ chuẩn bị đèn đóm đầy đủ.
-Thay vì cắt điện tổng, sao không kiểm soát hệ thống máy tính? – Mai Hoa thắc mắc.
Mi Kha nghển đầu về phía Lạn Bà. Anh chàng thanh mảnh lên tiếng:
-Hệ thống máy tính được bảo vệ rất chặt. Cần nhiều máy tính tấn công cùng lúc mới phá được mật khẩu và những hàng rào mã hóa. Mất rất nhiều thời gian, chưa kể dễ bị phát hiện.
Mai Hoa gật gù. Mi Kha tiếp tục phân phó công việc. Với những thành viên không thể đến, cô ta dặn dò qua điện thoại. Từ giờ tới đêm chiến dịch, mỗi thành viên một vị trí, mỗi nhóm một việc, nhóm này không được liên lạc trực tiếp nhóm kia mà phải thông qua Mi Kha hoặc Lạn Bà.
Cuối buổi, ai nấy ra về, riêng Vô Phong và Đấu Thánh ở lại. Trong căn phòng tù mù đèn vàng lẫn tiếng mưa lộp độp cửa kính, hai gã đàn ông im lặng đối mặt Mi Kha. Cô ả dõi đôi mắt xám săm soi từng người:
-Hôm qua tôi nói không được rời vị trí khi chưa có lệnh, vậy ai cho phép các anh tới khu xưởng phía nam? Không biện hộ! Nhớ ngày chúng ta đến Mù Thủy, tôi đã nói gì? Các anh được quyền dân chủ, nhưng mệnh lệnh của tôi là tuyệt đối. Tôi là đội trưởng. Nghe đây, ai đòi đến khu xưởng? Sao im lặng thế? NÓI!
Đấu Thánh ngoảnh mặt chỗ khác vẻ vô tội, miệng lưỡi lập tức bê tông hóa. Vô Phong cũng chẳng ngu mà nhận tội. Hắn tốt với bất cứ ai trừ tên bẩn chớt TTBT này. Mi Kha nhìn Đấu Thánh rồi quay sang tên tóc đỏ:
-Khi Mai Hoa vắng mặt, anh là hoa tiêu chính, sao lại để chuyện như thế xảy ra? Nếu có thành viên tự ý bỏ vị trí, anh phải báo cáo với tôi, tại sao không làm vậy?
Vô Phong toan giải thích nhưng nghĩ cảnh cãi cọ với Đấu Thánh lại thôi. Vả lại Mi Kha phân chia công việc để có người chịu trách nhiệm, không phải khơi khơi lý do nọ kia hay lấp liếm bằng cái gọi là “trách nhiệm tập thể”. Tên tóc đỏ thở phù đoạn cúi đầu:
-Lỗi của tôi.
-Lính đánh thuê không xin lỗi suông. Lỗi là phạt. Anh hiểu chứ?
Vô Phong gật đầu. Mi Kha liền bước tới đấm thẳng mặt hắn. Vô Phong loạng choạng suýt ngã, mặt mày xây xẩm mắt nở trăng hoa. Chưa kịp định thần, hắn bị Mi Kha thúc gối thẳng bụng, lòng mề ruột gan lộn tùng phèo chực phọt đằng cổ, sau đấy là một tràng cú đấm liên tiếp giã vào mặt. Mi Kha đánh thẳng tay. Vô Phong im lặng chịu đòn. Đấu Thánh giả câm giả điếc ngoảnh mặt nhìn bầu trời Mù Thủy mù mưa. Đến khi toàn thân tên tóc đỏ mềm oặt rồi đổ vật xuống, Mi Kha mới dừng tay. Trông bộ mặt sưng vếu và đầy máu của Vô Phong, gã thánh sứ Tuyệt Tưởng Thành rời phòng, không lời hỏi thăm. Đợi gã khuất mắt, Mi Kha mới cúi xuống hỏi Vô Phong:
-Hắn gây chuyện, anh có thể thanh minh, sao không làm thế?
Tên tóc đỏ im lặng. Mi Kha ném cho hắn bao thuốc cùng bật lửa:
-Chín giờ tối mai ở căn cứ phiến quân. Tôi và anh xử lý hệ thống điện. Cứ theo kế hoạch, đừng trễ hẹn.
Dứt lời, cô ả bỏ đi, mặc Vô Phong bệt lết trên sàn. Được một lúc, tên tóc đỏ gượng dậy, thần trí chuếnh choáng, tay run run mãi mới châm nổi điếu thuốc. Khói thuốc làm Vô Phong sặc sụa nhưng cơn đau cũng dịu bớt. Hắn nhận ra một thứ gì đó sôi sục chạy khắp người, chắp vá vết thương. Từ nay đến tối mai, các tế bào Ngục Thánh sẽ chỉnh trang nhan sắc của Vô Phong. Tên tóc đỏ bất giác nhìn làn khói vô định hình, cảm giác nó giống Mi Kha. Cách đánh tàn bạo của cô ả làm hắn nhớ về những con sói ở Kim Ngân. Nhưng là con sói nào? – Hắn tự hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.