Quyển 3 - Chương 74: Tiền bảo hiểm
Get Backer
29/10/2015
Nghề gái điếm bạc bẽo, làm gái Băng Thổ bạc hơn vôi. Phụ nữ trong mắt đàn
ông xứ này chỉ là thứ yếu, gái điếm bởi thế chẳng khác thức ăn đóng hộp – những món giải tỏa cơn đói và bị vứt bỏ ngay khi dùng hết.
Bốn giờ chiều ngày 6 tháng 3, năm chiếc xe chở hàng chục gái điếm xuất hiện tại cửa bắc thành phố Mù Thủy. Các bạn hàng của Lực Lượng Mù Thủy chê phụ nữ vùng này kém đặc sắc nên gọi thêm gái điếm mua vui. Mất ít phút kiểm tra ở cửa khẩu, đoàn xe băng qua những lối mòn sũng nước tiến về căn cứ. Tới tiểu khu thứ ba, chúng bỗng ngừng lại. Trên xe dẫn đầu, các ả điếm vén rèm trông ra ngoài và thấy một đoàn xe kéo dã yến chắn ngang đường. Vài người biết phiên chợ Mù Thủy đã kết thúc, đám thương nhân cò con đang ra về. Vài người nhỏng mắt lên cao, biết rõ trên ngọn tháp canh quả đồi thứ ba có những cặp mắt phiến quân đang dõi xuống. Họ tới đây nhiều lần, thành thử cũng nhớ nhiều điều. Họ quen cả việc sau chuyến đi này sẽ có người phải ở lại, mãi mãi không về. Với những người không về đó, họ chưa từng nghe ai có kết cục tốt.
Đương chờ đợi, đám gái điếm chợt thấy cửa xe mở. Một gã phiến quân to con thò đầu vào nhìn quanh, lôi ả gần nhất ra khỏi xe rồi thế chỗ bằng cô gái khác. Chuyện xảy ra nhanh như chớp mắt. Nhìn người mới, đám gái điếm nhận ra đó là một cô gái trẻ măng, tóc vàng óng còn lóng lánh hạt nước mưa như khối vàng ròng đẫm sương, gương mặt xinh xắn đầy ngượng nghịu sợ sệt. Nàng ăn vận kín đáo, váy trắng ôm vóc dáng cao gầy, găng tay ren màu đen hờ hững che đi những ngón tay luôn chụm lại với nhau. Đám gái điếm tin nàng không phải dân vùng này. Họ ngửi thấy nàng chỉ dùng ít nước hoa dịu nhẹ, đủ để không át thứ mùi của cơ thể nữ giới chưa một lần tiếp xúc đàn ông. “Còn trinh! Tội nghiệp, con bé xinh quá, cao ráo nữa!” – đám gái điếm thủ thỉ kháo nhau. Gái điếm còn trinh lần đầu tới Mù Thủy, không câu chuyện nào buồn thảm hơn thế vì chẳng gã nào chịu bỏ qua cô gái như vậy.
Biết trước kết cục, cô gái trẻ trông bầu trời mù mưa, ánh mắt vùng vẫy muốn cất cánh song bất lực. Nàng buồn, mọi người mủi lòng theo. Gái điếm Băng Thổ dễ thông cảm với nhau hơn nơi khác. Họ quây quanh cô gái tóc vàng, nhẹ nhàng an ủi nàng rồi tán gẫu vài chuyện. Cô gái im lặng nhiều hơn nói, cũng chẳng mấy đề cập bản thân. Đám gái điếm chỉ hay nàng tên Tô Mãn, người Băng Hóa quốc. Qua lời kể ngập ngừng của nàng, họ hình dung một cô gái có quá khứ khó khăn rời xứ sở tìm cơ hội đổi đời. Nàng được giới thiệu tới Mai Hoa – một gã nhỏ nhẹ dịu dàng luôn khiến người nghe vừa tai thuận mắt. Gã chẳng phô trương tương lai hào nhoáng, gã hiểu nàng đủ thông minh để tránh mấy lời mật ngọt. Thay vào đó gã khơi gợi sự ổn định, hạnh phúc cùng bình yên. Tô Mãn thông minh song chẳng đủ tinh để nhận ra sự bất thường trong những miên viễn êm ấm đó. Và giờ nàng ở đây. Những câu chuyện của gái điếm luôn na ná nhau, thế nên chẳng ai quan tâm nó đúng sai hay ngang trái mức nào. Nhưng gái điếm mới vào nghề chẳng bao giờ thôi nghĩ quá khứ. Tô Mãn thảm hơn vì mới làm gái từ sáng nay!
Khốn thay, sự buồn bã chỉ khiến Tô Mãn thêm hấp dẫn. Đám gái điếm lắc đầu thương cảm; bữa tiệc sắp tới đầy rẫy những kẻ thích hành hạ bạn tình, nước mắt của Tô Mãn sẽ thu hút chúng. Họ dạy nàng cách tự biến mình thành một thứ buồn tẻ khiến gã nào cũng ngán ngẩm. “Nhưng đừng trở nên khó ưa! Chết đấy em gái! Ở đó chẳng có luật lệ hay thứ gì bảo vệ em đâu!” – Đám gái điếm nói. Tô Mãn chẳng hiểu lắm lời họ, kinh hoàng khi nghe kể những trò bệnh hoạn bạo lực từ lũ đàn ông Băng Thổ, tự lẩm bẩm cầu xin Vạn Thế thương xót. “Vạn Thế chẳng ở đây đâu em gái!” – Họ lại nói rồi ôm lấy nàng xoa đầu vuốt tóc, nhẹ nhàng vỗ về. Ngoài trời, mưa vẫn miệt mài chôn vùi ánh nắng sau tầng mây nặng nước. Trong mắt Tô Mãn, Mù Thủy là đường hầm khổng lồ nhưng không lỗ thủng. Không lối thoát.
Đợi dã yến đi khỏi, đoàn xe lại lăn bánh. Trong tay những cô gái đồng cảnh ngộ, Tô Mãn tạm bình tâm. Nhưng tim nàng thắt lại khi thấy xe dừng lại trước cánh cửa thép to lớn như tường thành. Cửa vốn sơn đen nhưng loang lổ tróc lở, tựa con quái vật bị thương đã nằm ì ở đây nhiều năm và chờ cơn mưa xoa dịu nỗi đau. Được một lúc, con quái vật bỗng mở miệng, hai hàm chậm chạp trượt trên rãnh kéo lê thanh âm nặng nề. Năm chiếc xe nối đuôi nhau băng qua một bãi đất rộng. Phi thuyền, xe cơ giới, tháp pháo, từng tốp lính đi tuần, sau rốt là tòa kiến trúc lớn màu xám tro thay phiên hiển lộ dưới ánh đèn cao áp. Chúng ngốn ngấu cái nhìn của Tô Mãn như muốn nuốt chửng nàng. Căn cứ phiến quân Mù Thủy ở đây. Đoàn xe tiếp tục phóng xuống một tầng hầm, cách quãng hai mươi mét lại gặp máy quay bố trí dọc đường. Lúc này những ả điếm rời khỏi Tô Mãn, ai nấy tự lo trang điểm. Tô Mãn chỉ biết bụm miệng khẩn cầu Vạn Thế, mong sao chuyện này chóng qua.
Lát sau cả đoàn dừng hẳn. Gã lái xe mở cửa bảo đám gái điếm ra ngoài. Tô Mãn ra sau cùng. Nàng nhác thấy tay lái xe nhìn mình. Đôi mắt liên láo không lông mày cùng cái đầu trọc lóc của gã làm nàng lo lắng. Gã nhếch mép cười đểu cáng như ngửi được Tô Mãn còn trinh, thậm chí biết nàng sắp gặp chuyện gì. Sợ sệt, cô gái bối rối quay đi. Nàng thấy gái điếm từ những xe khác đang lục tục xuống, tụm năm tụm ba đợi người dẫn đường. Trong lúc chờ họ chẳng nói năng chi, cũng không nhìn nhau, chỉ hướng ánh mắt lên mái trần thấp hoặc ngó mặt đất đọng nước. Giữa không khí im lặng, mùi phấn son và tiếng nhai kẹo cao su chóp chép bỗng trở nên ồn ào. Dưới những máy quay giám sát, chẳng ai có thể thoải mái. Chốc chốc, vài người dẫn đường xuất hiện, đưa từng tốp gái điếm đi rồi mất hút sau cửa thang máy.
Giống người khác, Tô Mãn cũng có người dẫn đường. Nửa tiếng trôi đi, khi người xung quanh vãn gần hết thì người dẫn đường của Tô Mãn mới xuất hiện. Một phụ nữ, váy đen, tóc vàng, đôi mắt xám. Cô ta thấp hơn nàng, song vẻ kiêu sa khó tả từ cô ta làm Tô Mãn cảm giác mình mới là người thấp hơn. Được dặn dò trước, Tô Mãn mở lời:
-Cô Mi Kha?!
Người phụ nữ tên Mi Kha hơi gật gù. Cô ta khẽ nâng cằm nàng, ánh mắt săm soi, hàng lông mày khẽ nhíu, khuôn miệng thoáng cười. Như đã hài lòng, cô ta dẫn Tô Mãn vô thang máy. Giờ đây Tô Mãn nhạy cảm với mọi thứ, từ tiếng thang kéo kêu rồ rồ, tiếng điện thoại reo đến hơi thở của chính mình. Mi Kha thở dài:
-Cứ bình tĩnh. Có ta ở đây, em không cần lo lắng.
Nghe vậy, Tô Mãn tạm yên lòng.
Thang máy mở, Tô Mãn theo chân Mi Kha bước ra. Đương bị cái ảm đạm vùng Mù Thủy đồng hóa, bất thình lình gặp ánh sáng ấm áp thì cơ thể nàng run lên, nứt ra tựa tảng băng tan. Trước mắt nàng là một căn phòng rộng thênh thang, đèn chùm rót ánh vàng trên những bàn tiệc trải dài đầy ắp đồ ăn thức uống, xa xa phía góc có nhóm nhạc công chậm rãi chơi nhạc phục vụ những cặp nhảy ở giữa phòng. Nếu không kể đám lính lăm lăm tay súng trên tầng lửng, Tô Mãn đã lầm tưởng nơi này là hoàng cung hay khách sạn cao cấp. Nó đẹp đẽ, sạch sẽ, sang trọng, tương phản đến mức lố bịch so với khung cảnh ngoài kia. Gọi là “tiệc” song không khí bình bình tà tà, thi thoảng lắm mới rộ tràng cười nói. Khách khứa toàn đàn ông, đa phần trung tuổi trở lên, tay kẹp năm kẹp ba cô gái. Số ít gã trẻ tuổi thì lặng lẽ quan sát, tìm được cô ả ưng ý mới tiến đến. Tô Mãn chợt hiểu đám gái điếm cũng giống những đồ ăn trên bàn tiệc và không gian sáng láng này giúp việc chọn lựa dễ dàng hơn. Đương suy nghĩ, Mi Kha chợt đẩy lưng nàng, thì thầm:
-Đừng đứng đực ra đó! Đi đi!
Tô Mãn dùng dằng. Mi Kha trừng mắt. Nàng buộc phải cất bước, rụt rè tiến về trung tâm căn phòng. Nhớ lời đám gái điếm dặn dò ban nãy, Tô Mãn kéo thẳng váy áo, cố biến mình thành thứ tẻ nhạt nhưng không khó ưa. Nghĩ nhiều, đôi chân nàng thành thử chập lập bập như đứa trẻ lớn tồng ngồng mới lần đầu khám phá thế giới. May mắn là Tô Mãn dùng giày đế bệt thay vì giày cao gót, bằng không đã va vấp trên dưới chục lần. Rủi thay sự rụt rè ấy khiến nàng thêm hấp dẫn. Giữa nơi đầy gái điếm chuyên nghiệp sẵn sàng khoe thân khiêu chiến thời tiết, bộ dạng kín đáo của Tô Mãn như món ăn lạ. Trước vài gã trẻ tuổi, sau đến những tay trung niên bắt đầu để ý nàng. Tô Mãn hoảng hốt. Khốn thay nàng hoảng hốt bằng nỗi sợ cừu non, trong khi đám đàn ông phía xa là bầy sói. Với sói, miếng thịt cừu nêm đầy gia vị “sợ hãi” ngon hơn hết thảy. Cắn ngập răng! Đằng sau, Mi Kha chẳng có động thái nào, mặc con cừu Tô Mãn bị vờn tới lui.
Lũ sói đói tạm tha Tô Mãn khi Tập Lâm lên bục phát biểu. Giọng Tập Lâm nặng nề, Tô Mãn nghe câu được câu chăng, chỉ thấy gã đầu trọc đinh tán diện áo lông thú màu hồng, trông lố lăng hết sức. Bài phát biểu kết thúc, Tập Lâm dạo một vòng gặp người này người kia, rượu qua rượu lại liên tục. Đàn ông Băng Thổ uống rượu nhiều hơn uống nước lọc. Vài người ở lại bàn việc làm ăn nhưng cũng lắm kẻ ôm gái điếm về phòng hành sự. Tô Mãn tiếp tục là “điểm đến” của những gã hám món lạ. Nàng khiếp đảm khi thấy vài lão già xuất hiện, mắt lúng liếng cố tỏ ra mình đương kỳ trai trẻ. Nghĩ việc mấy bàn tay già khoắm nồng mùi đặc trưng người già – mùi tế bào phân hủy – đụng chạm mình, Tô Mãn phát khóc.
Giữa lúc ấy bỗng một gã trai trẻ bảnh bao bước tới mời Tô Mãn ly rượu. Đang bấn loạn, nàng chẳng rõ y ba hoa gì, chỉ biết y tên Tháp Đăng, một doanh nhân đến từ tây nam Băng Thổ. Y lịch lãm nhưng Tô Mãn chẳng động lòng, bởi cuộc đời nàng đến mức này cũng do gã bảnh tỏn Mai Hoa. Nhưng nếu từ chối, nàng sẽ phải tiếp rượu mấy lão già răng lợi lổng khổng kia. Suy tính một lát, Tô Mãn miễn cưỡng nhận ly rượu của Tháp Đăng. Y mỉm cười đoạn ôm lấy nàng muốn hôn. Tô Mãn kinh hoảng vội đẩy gã ra, không kìm được mà hét một tiếng. Nàng hét không lớn, nhưng giữa không gian du dương tiếng nhạc nó chẳng khác nào sấm nổ. Vài kẻ quay ra, thích thú tột độ khi biết đó là gái còn trinh, mọi con mắt đổ dồn về Tô Mãn. Bấy giờ Mi Kha mới xuất hiện, kéo nàng ra một chỗ thì thào:
-Sao vậy em gái?
Tô Mãn thở hồng hộc, mặt tái xanh tái tử. Mi Kha đưa nàng ly nước:
-Ta biết em mới vào nghề, nhưng đây là công việc. Người vừa rồi là Tháp Đăng, rất có thế lực! Liệu phục vụ cho tốt. Em nghe ta nói không thế?
Thấy Tô Mãn vẫn chống đầu gối thở dốc, Mi Kha bèn nâng cằm nàng, hai ngón tay khẽ bấu chặt xương quai hàm, giọng nói đột ngột nghiêm nghị:
-Này, cô em gái điếm! Ta thương em, nhưng một khi khách yêu cầu thì phải phục vụ! Nếu khách muốn xé nát em như xé thịt món gà nướng, ta cũng sẵn lòng. Hiểu chứ?
Mi Kha cười nhưng đôi mắt không cười. Tô Mãn hiểu người đàn bà này sẵn sàng làm mọi thứ vì mục đích. Chấp nhận số phận, nàng trở lại bên tay doanh nhân Tháp Đăng rồi theo y về phòng riêng, theo sau có đám vệ sĩ to cao lực lưỡng. Trước khi đi, Tô Mãn ngoái đầu nhìn Mi Kha van xin ả rủ lòng thương, nhưng rốt cục Mi Kha chỉ nhếch môi cười. Không ai cứu Tô Mãn, nàng phải tự lo.
Đi hết những cầu thang dốc, những hành lang đầy rẫy máy quay, Tô Mãn dừng lại trước cửa phòng Tháp Đăng. Tần ngần một lúc nàng mới bước vào. Chẳng rõ Tháp Đăng hôi hám vài bộ phận thân thể nào mà căn phòng sực nức nước hoa, Tô Mãn hắt xì liên tục, mặt mày xây xẩm. Tháp Đăng cười cười nói nói đoạn ân cần mời nàng ngồi, sau tiếp tục mời rượu. Không gian sặc mùi nước hoa vừa bí vừa nóng, Tô Mãn không từ chối ly rượu vang ướp lạnh. Uống xong, ruột gan nàng lại bừng bừng lửa đốt. Suốt cuộc nói chuyện, Tháp Đăng ba hoa đủ chuyện tiền bạc hay thú chơi xa hoa song Tô Mãn chỉ ừ hữ cho qua. Nàng đang chờ đợi. Nhưng thứ nàng chờ chẳng thấy đâu – hoàn toàn bặt vô âm tín.
Chẳng hay cơn mưa ngấm người, áo váy quá mỏng hay mùi nước hoa quá nồng, Tô Mãn chợt xây xẩm mặt mày. Nàng bủn rủn chân tay, toàn thân bải hoải vô lực. Trong khi đó Tháp Đăng thích thú nhìn nàng mềm nhũn trên ghế. Tô Mãn thở:
-Tôi… tôi…
-Nãy chúng ta nói gì nhỉ? À, thịt cừu! Người Xa Vịnh chúng tôi chế biến thịt cừu bằng “sợ hãi”. Chúng tôi xua tàn ảnh ra dọa khiến chúng thấp thỏm nhiều ngày liền, rồi giết chúng từ từ trong “đau đớn”(*). Sợ hãi lẫn đau đớn làm thịt của chúng săn lại rồi dão ra, liên tục nhiều lần, thịt rất ngon! Tôi thích món đó. Tôi cũng thích thưởng thức các cô gái theo kiểu này.
Dứt lời y vung tay tát thẳng mặt Tô Mãn. Cô gái ngã khỏi ghế, gương mặt trắng trẻo hằn năm lốt đỏ lừ. Tháp Đăng dựng nàng dậy, đấm liên tiếp vào bụng cho tới khi Tô Mãn đổ gục. Y đấm vừa đủ để nàng không bị thương. Dưới đất, Tô Mãn quằn quại hớp miệng như con cá bị ném lên bờ, dạ dày nhộn nhạo chực nôn. Tháp Đăng ném nàng lên giường, bộ mặt đẹp mã hưng phấn cực độ, biến dạng tới bệnh hoạn:
-Cưng chưa khóc sao? Cứng rắn đấy!
Y túm tóc Tô Mãn tát liên hồi trước khi thắt cổ nàng bằng dây lưng. Mặt cô gái chuyển đỏ, máu từ cổ dồn lên bôi đỏ đôi mắt tái dại. Nàng như con cừu sắp bị cắt tiết trước khi đưa vào lò mổ. Tháp Đăng chậm rãi cởi váy nàng, từ từ tận hưởng con cừu đang chết dần vì ngạt thở. Lúc này Tô Mãn muốn trào nước mắt, hối tiếc vì đã tin Mai Hoa và Mi Kha. Nàng muốn giết Tháp Đăng, sau tới đôi nam nữ khốn nạn kia. Lực bất tòng tâm, nàng nguyền rủa Vạn Thế, nguyền rủa tất cả.
Giữa hiện thực khủng khiếp ấy, nàng chợt thấy một bàn tay cùng chiếc khăn chụp mặt Tháp Đăng. Y đờ đẫn, thân thể đổ ập xuống người Tô Mãn. Ai đó lôi y ra rồi cởi chiếc dây lưng đương thắt cổ Tô Mãn. Nàng nhận ra đó là Mi Kha. Điều nàng chờ đợi đã đến. Ả vực Tô Mãn dậy, đợi nàng hô hấp bình thưởng thì đổ một nhúm thuốc bột vào miệng. Tô Mãn ho sặc sụa, cảm giác cổ họng lợn cợn đầy cát. Lát sau Tô Mãn dần hồi phục, nhưng nàng không biết tới bao giờ mới quên được nỗi ê chề nhục nhã này. Mi Kha nhìn nàng, vai rung rung rồi ôm bụng cười rũ rượi còn Tô Mãn chỉ biết nghiến răng trong im lặng. Mi Kha cố lắm mới nói được, giọng khùng khục:
-Ở đây không có máy quay… cứ thoải mái… ôi Vạn Thế ơi, cười chết mất!
Ả chìa ra tấm khăn ướt. Tô Mãn hằm hằm giật phắt lấy, tay lần mái tóc. Gỡ gỡ tháo tháo một hồi, nàng lột bỏ bộ tóc vàng óng để lộ mái tóc đỏ. Nàng lau mặt xóa hết lớp phấn trang điểm, những nét mặt góc cạnh từ từ lộ diện. Mi Kha chống tay nhìn nàng, chốc chốc cười lớn như không thể tin nổi những gì đang diễn ra. Ả ôm mặt:
-Ôi… tôi không biết anh giả gái đẹp vậy đâu, Vô Phong! Ai mà tin được chứ? Này Tô Mãn, em khiến ta cũng phải động lòng đấy!
Ả ôm lấy “Tô Mãn” đòi hôn hôn hít hít. “Nàng” Tô Mãn hẩy nàng ra, răng nghiến kèn kẹt:
-Tôi muốn tiền bảo hiểm!
Mi Kha ôm bụng cười rũ rượi thêm chặp nữa. Ả thừa nhận Vô Phong quá ư dễ thương trong bộ dạng con gái, nhưng được “thành quả” này phải nhờ Mai Hoa.
*
* *
Ngày 6 tháng 3, Tập Lâm mở tiệc chiêu đãi những bạn hàng quen thuộc của Lực Lượng Mù Thủy. Thực phẩm, người phục vụ, nơi tổ chức tiệc… tất cả do Tập Lâm lên danh sách, lũ cấp dưới y thế mà làm. Mai Hoa tuy lẻo mép nhưng chẳng thể thuyết phục đám phiến quân cho gã vào căn cứ. “Sếp tau bảo đủ hàng rồi, không cần nữa, đợi dịp khác nhé Mai Hoa!” – Mấy tay đội trưởng phiến quân nói thế. Không thể đưa Vô Phong tới căn cứ theo cách này, Mai Hoa phải tìm hướng khác. Sáng hôm ấy gã gặp riêng Vô Phong, tay xách hai cặp sắt bự chảng. Trong hai chiếc cặp đó, tên tóc đỏ thấy vô số dụng cụ trang điểm lẫn váy áo phụ nữ. Vô Phong ngờ ngợ, hỏi xem đống này dùng làm gì thì Mai Hoa nghiêm trang:
-Tất nhiên là vì công việc! Ngồi xuống, anh bạn! Cậu cần trang điểm!
Kinh hoàng trước viễn cảnh sắp tới, Vô Phong ù té nhưng lập tức bị chộp lại. Mai Hoa ấn hắn xuống ghế, ân cần giảng giải như người cha dặn dò con gái trước ngày lấy chồng:
-Nghe này, tôi hết cách mới phải làm trò này, tưởng tôi muốn chắc? Mi Kha thông báo chiều nay sẽ có xe chở gái điếm. Cơ hội duy nhất của chúng ta đấy! Yên tâm, tôi có tay nghề, không ai phát hiện được! Vả lại Mi Kha sẽ bảo vệ cậu, khỏi lo thằng nào dụ dỗ vô phòng! Nhưng tôi không chắc lắm chuyện sàm sỡ… chịu khó vậy! Vì sao là cậu á? Vì cơ thể cậu phù hợp! Sao không chọn Lạn Bà á? Hắn bận rồi, mà trông hắn như củi khô, hơn cả mấy cái cây trong Rừng Khô nữa kia! Đàn ông xứ này không thích phụ nữ gầy gò quá, lạnh mà, không có “cảm giác”! Hê hê! Đừng chạy, ai cũng vì công việc cả, chị em Si Thăng thì sao chứ? Phải biết hy sinh, tóc đỏ à! Tối nay mà trễ hẹn, Mi Kha sẽ xử lý chúng ta đấy!
Nghe câu cuối cùng, Vô Phong đắn đo. Màn “xử lý” hôm qua, hắn nhớ rõ. Chuyện giả gái làm hắn buồn nôn nhưng để Mi Kha nổi khùng còn tệ hơn thế. Bằng lòng dũng cảm vô bờ bến, hắn chấp nhận để Mai Hoa tút tát lại bộ mặt lẫn hình thể. Đồ trang điểm, tóc giả, kem dưỡng da, áo nâng ngực, dây nịt hông, miếng độn cơ mông, cả tấn phấn sáp… ngần ấy thứ được bày ra. Vô Phong nhìn chúng như dụng cụ phẫu thuật và mình là con bệnh đáng thương sắp bị mổ xẻ. Gã cú vọ chuyên tâm biến hắn thành cô gái xinh đẹp, còn hắn tự thấy tởm lợm hơn bao giờ hết.
-Cưng có nét đấy! – Mai Hoa thoa phấn lên mặt Vô Phong, ỡm ờ cười cợt – Mặt xương vừa đủ, người gầy gò, cơ bắp ít, quá hợp! Gò má hóp lại chút nữa, đánh mắt tí nữa… thế này… thế này… đó, nhìn gương này, “xinh” đấy chứ? Mi Kha hay công chúa Lục Châu phải chạy dài, khì khì! Nào, ngồi yên đó, chưa xong! Còn phải đánh mắt, son môi, ti tỉ thứ… cục yết hầu nữa! Tất cả, tóc đỏ à! Mái tóc nữa, phải gắn bằng mấu nối, không dùng tóc giả thông thường được, rớt ngay!
Vô Phong mếu máo, thiếu điều khóc ròng. Hôm ấy hắn khỏi ăn trưa, ngồi yên một chỗ cho Mai Hoa sửa sang sắc đẹp. Cuối buổi, gã cú vọ ép Vô Phong uống một dung dịch tím ngắt gồm quả hồ thà, nước và đủ thứ tạp phí lù thảo mộc. Tên tóc đỏ trợn mắt nuốt hết, cục yết hầu thu nhỏ rồi biến mất, giọng nói bỗng mai mái nữ tính. Dung dịch chỉ tác dụng đến bảy giờ tối, Vô Phong phải mang theo để uống thêm. Chưa hết hắn còn uống một dung dịch trong suốt có vị thịt sống giúp tăng hoóc-môn nữ, mà Mai Hoa quảng cáo là mang hương vị “gái còn trinh”. Trong lúc ấy Mai Hoa vừa sơn móng tay cho hắn vừa nói:
-Tôi sẽ lùa dã yến chắn đường. Ung Khấu đưa cậu lên xe, nhớ gã to con đi cùng Lạn Bà không? Đó! Hắn trà trộn phiến quân rồi. Vong Liêm sẽ chở cậu đến gặp Mi Kha. Ở bữa tiệc, cố gắng thu hút thằng cha Tháp Đăng. Nhớ mặt hắn chưa? Thằng đó có sở thích bạo dâm với gái còn trinh, hắn sẽ mò tới. Yên tâm! Yên tâm! Mi Kha sẽ cứu cậu! Thể hiện cho tốt, trong căn cứ rất nhiều máy quay, cậu mà lộ ra thì chết cả đám. Từ bây giờ tên cậu là Tô Mãn, nhớ chưa? Được rồi, đứng dậy xem nào! Ô… ô… hồ hồ, này tóc đỏ, tôi không nghĩ “em” đẹp vậy đâu! Một bữa tối nhé, “em” thấy thế nào, Tô Mãn?
Vô Phong vo nắm đấm chực đấm vỡ mặt Mai Hoa. Gã cú vọ cười ngất. Tên tóc đỏ nhìn mình qua gương, giờ hắn là nàng Tô Mãn. Vô Phong tự thấy nhục nhã khôn tả, bị đòn vì chôm chỉa cũng chưa bằng cú này. Tưởng tượng cảnh Mi Kha nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ, hắn càng thấy nhục. Hắn tự nhủ không bao giờ kể chuyện này cho Hỏa Nghi. Tiểu Hồ càng không. Nhục quá Vạn Thế ơi! – Hắn than thầm.
*
* *
Mi Kha kê ghế, tay với lên trần nhà mở cửa thông gió. Hệ thống thông gió là nơi duy nhất trong căn cứ phiến quân không gắn máy quay, cũng chỉ riêng nó dẫn đến đường điện tổng. Cô ả dùng Vô Phong nhử Tháp Đăng, mục đích chính là căn phòng này. Cùng lúc “nàng” Tô Mãn trút bỏ váy áo diêm dúa, trở lại nguyên dạng gã Vô Phong tóc đỏ. Nhìn tên Tháp Đăng chết giấc trên giường, Vô Phong khịt mũi:
-Thằng cha này không có ích lợi gì, đúng không? Tôi xử hắn được chứ?
-Không. – Mi Kha lắc đầu – Bọn Tập Lâm mà phát hiện hắn chết, chúng ta đi đời. Cứ để hắn ở đó, tôi sẽ lo.
Vô Phong gầm gừ. Mi Kha ôm miệng cười khùng khục. Bỏ qua nỗi nhục, tên tóc đỏ vươn người trèo vào đường thông gió. Như nhớ ra điều gì, hắn ngó xuống hỏi Mi Kha:
-Ngoài cửa có mấy thằng vệ sĩ, sao cô vào được?
-Kỹ năng riêng! – Mi Kha nháy mắt – Thôi đi đi, Tô Mãn! Đừng làm ta thất vọng, em gái!
Cô ả cười một chặp. Tên tóc đỏ lẩm bẩm chửi rủa rồi mất dạng trong đường hầm. Đợi hắn khuất hẳn, Mi Kha lôi Tháp Đăng dậy, vỗ vỗ mặt y. Chờ tay bạo dâm lơ mơ tỉnh giấc, Mi Kha vận lực, đôi mắt bỗng biến đổi. Tròng mắt chuyển đen, con ngươi xám đổi màu trắng xóa. Vừa thấy đôi mắt, Tháp Đăng há hốc miệng, cổ họng cứng ngắc vì khiếp đảm. Trước Mắt Trắng – mắt người chết, chẳng ai có thể kháng cự. Tháp Đăng nghệt mặt, ngơ ngơ ngáo ngáo giống mấy tay vệ sĩ bên ngoài phòng. Để vào đây, Mi Kha cũng dùng Mắt Trắng. Tháp Đăng cùng đám vệ sĩ đang kẹt giữa ác mộng lẫn hiện thực, chúng sẽ mãi mãi như vậy trừ phi Mi Kha giải phép hoặc chết đi. Mi Kha định khi kế hoạch kết thúc sẽ giải trừ phép thuật, nhưng nghĩ chuyện ban nãy với Vô Phong, ả lại thôi. Ngẫm cảnh Tháp Đăng sống suốt phần đời còn lại trong ngơ ngơ ngẩn, cô ả thoáng cười. “Tiền bảo hiểm của anh đấy, tóc đỏ!” – Mi Kha nghĩ thầm.
Điện thoại réo vang, Mi Kha mở máy. Nhìn số gọi đến, Mi Kha lạ lẫm vì từ đầu chiến dịch, người này chưa gọi mình lần nào. Cô nàng trả lời:
-Kh’srak? Chuyện gì thế?
“Vô Phong có ở đó không? Tôi muốn gặp!” – Kh’srak đáp.
-Anh ta bận. Có việc quan trọng không?
Ngập ngừng một lát, Kh’srak nói sẽ gọi điện sau. Mi Kha lạ lẫm tập hai. Anh chàng rừng rú này khá thật thà, hỏi gì đáp nấy. Nhưng thái độ này là sao? – Ả nghi hoặc.
Kh’srak có lý do riêng. Rời đất Hỗn Nguyên và gia nhập thế giới văn minh, anh chàng Thanh Thủy ngộ ra cuộc sống loài người vận hành bởi hai chữ “ cần” và “không cần”. Có chuyện cần nói, có chuyện không cần nói. Nhưng cái việc đang xảy ra trong tầm mắt Kh’srak cách đây ba cây số thuộc dạng nào? Nên nói hay không? – Kh’srak phân vân. Ẩn mình trên tán cây lá kim bên ngoài thành phố Mù Thủy, anh ta trông thấy một nhóm người mặc quân phục rằn ri đen xám đang lầm lũi di chuyển dưới cơn mưa. Nhãn lực người Thanh Thủy cực tốt nên không khó để Kh’srak nhận ra người dẫn đầu là Độc Trùng – đội phó Thổ Hành. Anh ta nhớ rõ gặp gã này hồi tháng 7 năm ngoái tại đất Hỗn Nguyên, chưa lâu lắm(**).
(*) tàn ảnh là quái vật đặc trưng của Băng Thổ, xem lại Quyển 1 Chương 25, Quyển 2 Chương 37
(**) Kh’srak gặp Độc Trùng khi Thần Sấm tới Hỗn Nguyên, xem lại Quyển 1 Chương 10
Bốn giờ chiều ngày 6 tháng 3, năm chiếc xe chở hàng chục gái điếm xuất hiện tại cửa bắc thành phố Mù Thủy. Các bạn hàng của Lực Lượng Mù Thủy chê phụ nữ vùng này kém đặc sắc nên gọi thêm gái điếm mua vui. Mất ít phút kiểm tra ở cửa khẩu, đoàn xe băng qua những lối mòn sũng nước tiến về căn cứ. Tới tiểu khu thứ ba, chúng bỗng ngừng lại. Trên xe dẫn đầu, các ả điếm vén rèm trông ra ngoài và thấy một đoàn xe kéo dã yến chắn ngang đường. Vài người biết phiên chợ Mù Thủy đã kết thúc, đám thương nhân cò con đang ra về. Vài người nhỏng mắt lên cao, biết rõ trên ngọn tháp canh quả đồi thứ ba có những cặp mắt phiến quân đang dõi xuống. Họ tới đây nhiều lần, thành thử cũng nhớ nhiều điều. Họ quen cả việc sau chuyến đi này sẽ có người phải ở lại, mãi mãi không về. Với những người không về đó, họ chưa từng nghe ai có kết cục tốt.
Đương chờ đợi, đám gái điếm chợt thấy cửa xe mở. Một gã phiến quân to con thò đầu vào nhìn quanh, lôi ả gần nhất ra khỏi xe rồi thế chỗ bằng cô gái khác. Chuyện xảy ra nhanh như chớp mắt. Nhìn người mới, đám gái điếm nhận ra đó là một cô gái trẻ măng, tóc vàng óng còn lóng lánh hạt nước mưa như khối vàng ròng đẫm sương, gương mặt xinh xắn đầy ngượng nghịu sợ sệt. Nàng ăn vận kín đáo, váy trắng ôm vóc dáng cao gầy, găng tay ren màu đen hờ hững che đi những ngón tay luôn chụm lại với nhau. Đám gái điếm tin nàng không phải dân vùng này. Họ ngửi thấy nàng chỉ dùng ít nước hoa dịu nhẹ, đủ để không át thứ mùi của cơ thể nữ giới chưa một lần tiếp xúc đàn ông. “Còn trinh! Tội nghiệp, con bé xinh quá, cao ráo nữa!” – đám gái điếm thủ thỉ kháo nhau. Gái điếm còn trinh lần đầu tới Mù Thủy, không câu chuyện nào buồn thảm hơn thế vì chẳng gã nào chịu bỏ qua cô gái như vậy.
Biết trước kết cục, cô gái trẻ trông bầu trời mù mưa, ánh mắt vùng vẫy muốn cất cánh song bất lực. Nàng buồn, mọi người mủi lòng theo. Gái điếm Băng Thổ dễ thông cảm với nhau hơn nơi khác. Họ quây quanh cô gái tóc vàng, nhẹ nhàng an ủi nàng rồi tán gẫu vài chuyện. Cô gái im lặng nhiều hơn nói, cũng chẳng mấy đề cập bản thân. Đám gái điếm chỉ hay nàng tên Tô Mãn, người Băng Hóa quốc. Qua lời kể ngập ngừng của nàng, họ hình dung một cô gái có quá khứ khó khăn rời xứ sở tìm cơ hội đổi đời. Nàng được giới thiệu tới Mai Hoa – một gã nhỏ nhẹ dịu dàng luôn khiến người nghe vừa tai thuận mắt. Gã chẳng phô trương tương lai hào nhoáng, gã hiểu nàng đủ thông minh để tránh mấy lời mật ngọt. Thay vào đó gã khơi gợi sự ổn định, hạnh phúc cùng bình yên. Tô Mãn thông minh song chẳng đủ tinh để nhận ra sự bất thường trong những miên viễn êm ấm đó. Và giờ nàng ở đây. Những câu chuyện của gái điếm luôn na ná nhau, thế nên chẳng ai quan tâm nó đúng sai hay ngang trái mức nào. Nhưng gái điếm mới vào nghề chẳng bao giờ thôi nghĩ quá khứ. Tô Mãn thảm hơn vì mới làm gái từ sáng nay!
Khốn thay, sự buồn bã chỉ khiến Tô Mãn thêm hấp dẫn. Đám gái điếm lắc đầu thương cảm; bữa tiệc sắp tới đầy rẫy những kẻ thích hành hạ bạn tình, nước mắt của Tô Mãn sẽ thu hút chúng. Họ dạy nàng cách tự biến mình thành một thứ buồn tẻ khiến gã nào cũng ngán ngẩm. “Nhưng đừng trở nên khó ưa! Chết đấy em gái! Ở đó chẳng có luật lệ hay thứ gì bảo vệ em đâu!” – Đám gái điếm nói. Tô Mãn chẳng hiểu lắm lời họ, kinh hoàng khi nghe kể những trò bệnh hoạn bạo lực từ lũ đàn ông Băng Thổ, tự lẩm bẩm cầu xin Vạn Thế thương xót. “Vạn Thế chẳng ở đây đâu em gái!” – Họ lại nói rồi ôm lấy nàng xoa đầu vuốt tóc, nhẹ nhàng vỗ về. Ngoài trời, mưa vẫn miệt mài chôn vùi ánh nắng sau tầng mây nặng nước. Trong mắt Tô Mãn, Mù Thủy là đường hầm khổng lồ nhưng không lỗ thủng. Không lối thoát.
Đợi dã yến đi khỏi, đoàn xe lại lăn bánh. Trong tay những cô gái đồng cảnh ngộ, Tô Mãn tạm bình tâm. Nhưng tim nàng thắt lại khi thấy xe dừng lại trước cánh cửa thép to lớn như tường thành. Cửa vốn sơn đen nhưng loang lổ tróc lở, tựa con quái vật bị thương đã nằm ì ở đây nhiều năm và chờ cơn mưa xoa dịu nỗi đau. Được một lúc, con quái vật bỗng mở miệng, hai hàm chậm chạp trượt trên rãnh kéo lê thanh âm nặng nề. Năm chiếc xe nối đuôi nhau băng qua một bãi đất rộng. Phi thuyền, xe cơ giới, tháp pháo, từng tốp lính đi tuần, sau rốt là tòa kiến trúc lớn màu xám tro thay phiên hiển lộ dưới ánh đèn cao áp. Chúng ngốn ngấu cái nhìn của Tô Mãn như muốn nuốt chửng nàng. Căn cứ phiến quân Mù Thủy ở đây. Đoàn xe tiếp tục phóng xuống một tầng hầm, cách quãng hai mươi mét lại gặp máy quay bố trí dọc đường. Lúc này những ả điếm rời khỏi Tô Mãn, ai nấy tự lo trang điểm. Tô Mãn chỉ biết bụm miệng khẩn cầu Vạn Thế, mong sao chuyện này chóng qua.
Lát sau cả đoàn dừng hẳn. Gã lái xe mở cửa bảo đám gái điếm ra ngoài. Tô Mãn ra sau cùng. Nàng nhác thấy tay lái xe nhìn mình. Đôi mắt liên láo không lông mày cùng cái đầu trọc lóc của gã làm nàng lo lắng. Gã nhếch mép cười đểu cáng như ngửi được Tô Mãn còn trinh, thậm chí biết nàng sắp gặp chuyện gì. Sợ sệt, cô gái bối rối quay đi. Nàng thấy gái điếm từ những xe khác đang lục tục xuống, tụm năm tụm ba đợi người dẫn đường. Trong lúc chờ họ chẳng nói năng chi, cũng không nhìn nhau, chỉ hướng ánh mắt lên mái trần thấp hoặc ngó mặt đất đọng nước. Giữa không khí im lặng, mùi phấn son và tiếng nhai kẹo cao su chóp chép bỗng trở nên ồn ào. Dưới những máy quay giám sát, chẳng ai có thể thoải mái. Chốc chốc, vài người dẫn đường xuất hiện, đưa từng tốp gái điếm đi rồi mất hút sau cửa thang máy.
Giống người khác, Tô Mãn cũng có người dẫn đường. Nửa tiếng trôi đi, khi người xung quanh vãn gần hết thì người dẫn đường của Tô Mãn mới xuất hiện. Một phụ nữ, váy đen, tóc vàng, đôi mắt xám. Cô ta thấp hơn nàng, song vẻ kiêu sa khó tả từ cô ta làm Tô Mãn cảm giác mình mới là người thấp hơn. Được dặn dò trước, Tô Mãn mở lời:
-Cô Mi Kha?!
Người phụ nữ tên Mi Kha hơi gật gù. Cô ta khẽ nâng cằm nàng, ánh mắt săm soi, hàng lông mày khẽ nhíu, khuôn miệng thoáng cười. Như đã hài lòng, cô ta dẫn Tô Mãn vô thang máy. Giờ đây Tô Mãn nhạy cảm với mọi thứ, từ tiếng thang kéo kêu rồ rồ, tiếng điện thoại reo đến hơi thở của chính mình. Mi Kha thở dài:
-Cứ bình tĩnh. Có ta ở đây, em không cần lo lắng.
Nghe vậy, Tô Mãn tạm yên lòng.
Thang máy mở, Tô Mãn theo chân Mi Kha bước ra. Đương bị cái ảm đạm vùng Mù Thủy đồng hóa, bất thình lình gặp ánh sáng ấm áp thì cơ thể nàng run lên, nứt ra tựa tảng băng tan. Trước mắt nàng là một căn phòng rộng thênh thang, đèn chùm rót ánh vàng trên những bàn tiệc trải dài đầy ắp đồ ăn thức uống, xa xa phía góc có nhóm nhạc công chậm rãi chơi nhạc phục vụ những cặp nhảy ở giữa phòng. Nếu không kể đám lính lăm lăm tay súng trên tầng lửng, Tô Mãn đã lầm tưởng nơi này là hoàng cung hay khách sạn cao cấp. Nó đẹp đẽ, sạch sẽ, sang trọng, tương phản đến mức lố bịch so với khung cảnh ngoài kia. Gọi là “tiệc” song không khí bình bình tà tà, thi thoảng lắm mới rộ tràng cười nói. Khách khứa toàn đàn ông, đa phần trung tuổi trở lên, tay kẹp năm kẹp ba cô gái. Số ít gã trẻ tuổi thì lặng lẽ quan sát, tìm được cô ả ưng ý mới tiến đến. Tô Mãn chợt hiểu đám gái điếm cũng giống những đồ ăn trên bàn tiệc và không gian sáng láng này giúp việc chọn lựa dễ dàng hơn. Đương suy nghĩ, Mi Kha chợt đẩy lưng nàng, thì thầm:
-Đừng đứng đực ra đó! Đi đi!
Tô Mãn dùng dằng. Mi Kha trừng mắt. Nàng buộc phải cất bước, rụt rè tiến về trung tâm căn phòng. Nhớ lời đám gái điếm dặn dò ban nãy, Tô Mãn kéo thẳng váy áo, cố biến mình thành thứ tẻ nhạt nhưng không khó ưa. Nghĩ nhiều, đôi chân nàng thành thử chập lập bập như đứa trẻ lớn tồng ngồng mới lần đầu khám phá thế giới. May mắn là Tô Mãn dùng giày đế bệt thay vì giày cao gót, bằng không đã va vấp trên dưới chục lần. Rủi thay sự rụt rè ấy khiến nàng thêm hấp dẫn. Giữa nơi đầy gái điếm chuyên nghiệp sẵn sàng khoe thân khiêu chiến thời tiết, bộ dạng kín đáo của Tô Mãn như món ăn lạ. Trước vài gã trẻ tuổi, sau đến những tay trung niên bắt đầu để ý nàng. Tô Mãn hoảng hốt. Khốn thay nàng hoảng hốt bằng nỗi sợ cừu non, trong khi đám đàn ông phía xa là bầy sói. Với sói, miếng thịt cừu nêm đầy gia vị “sợ hãi” ngon hơn hết thảy. Cắn ngập răng! Đằng sau, Mi Kha chẳng có động thái nào, mặc con cừu Tô Mãn bị vờn tới lui.
Lũ sói đói tạm tha Tô Mãn khi Tập Lâm lên bục phát biểu. Giọng Tập Lâm nặng nề, Tô Mãn nghe câu được câu chăng, chỉ thấy gã đầu trọc đinh tán diện áo lông thú màu hồng, trông lố lăng hết sức. Bài phát biểu kết thúc, Tập Lâm dạo một vòng gặp người này người kia, rượu qua rượu lại liên tục. Đàn ông Băng Thổ uống rượu nhiều hơn uống nước lọc. Vài người ở lại bàn việc làm ăn nhưng cũng lắm kẻ ôm gái điếm về phòng hành sự. Tô Mãn tiếp tục là “điểm đến” của những gã hám món lạ. Nàng khiếp đảm khi thấy vài lão già xuất hiện, mắt lúng liếng cố tỏ ra mình đương kỳ trai trẻ. Nghĩ việc mấy bàn tay già khoắm nồng mùi đặc trưng người già – mùi tế bào phân hủy – đụng chạm mình, Tô Mãn phát khóc.
Giữa lúc ấy bỗng một gã trai trẻ bảnh bao bước tới mời Tô Mãn ly rượu. Đang bấn loạn, nàng chẳng rõ y ba hoa gì, chỉ biết y tên Tháp Đăng, một doanh nhân đến từ tây nam Băng Thổ. Y lịch lãm nhưng Tô Mãn chẳng động lòng, bởi cuộc đời nàng đến mức này cũng do gã bảnh tỏn Mai Hoa. Nhưng nếu từ chối, nàng sẽ phải tiếp rượu mấy lão già răng lợi lổng khổng kia. Suy tính một lát, Tô Mãn miễn cưỡng nhận ly rượu của Tháp Đăng. Y mỉm cười đoạn ôm lấy nàng muốn hôn. Tô Mãn kinh hoảng vội đẩy gã ra, không kìm được mà hét một tiếng. Nàng hét không lớn, nhưng giữa không gian du dương tiếng nhạc nó chẳng khác nào sấm nổ. Vài kẻ quay ra, thích thú tột độ khi biết đó là gái còn trinh, mọi con mắt đổ dồn về Tô Mãn. Bấy giờ Mi Kha mới xuất hiện, kéo nàng ra một chỗ thì thào:
-Sao vậy em gái?
Tô Mãn thở hồng hộc, mặt tái xanh tái tử. Mi Kha đưa nàng ly nước:
-Ta biết em mới vào nghề, nhưng đây là công việc. Người vừa rồi là Tháp Đăng, rất có thế lực! Liệu phục vụ cho tốt. Em nghe ta nói không thế?
Thấy Tô Mãn vẫn chống đầu gối thở dốc, Mi Kha bèn nâng cằm nàng, hai ngón tay khẽ bấu chặt xương quai hàm, giọng nói đột ngột nghiêm nghị:
-Này, cô em gái điếm! Ta thương em, nhưng một khi khách yêu cầu thì phải phục vụ! Nếu khách muốn xé nát em như xé thịt món gà nướng, ta cũng sẵn lòng. Hiểu chứ?
Mi Kha cười nhưng đôi mắt không cười. Tô Mãn hiểu người đàn bà này sẵn sàng làm mọi thứ vì mục đích. Chấp nhận số phận, nàng trở lại bên tay doanh nhân Tháp Đăng rồi theo y về phòng riêng, theo sau có đám vệ sĩ to cao lực lưỡng. Trước khi đi, Tô Mãn ngoái đầu nhìn Mi Kha van xin ả rủ lòng thương, nhưng rốt cục Mi Kha chỉ nhếch môi cười. Không ai cứu Tô Mãn, nàng phải tự lo.
Đi hết những cầu thang dốc, những hành lang đầy rẫy máy quay, Tô Mãn dừng lại trước cửa phòng Tháp Đăng. Tần ngần một lúc nàng mới bước vào. Chẳng rõ Tháp Đăng hôi hám vài bộ phận thân thể nào mà căn phòng sực nức nước hoa, Tô Mãn hắt xì liên tục, mặt mày xây xẩm. Tháp Đăng cười cười nói nói đoạn ân cần mời nàng ngồi, sau tiếp tục mời rượu. Không gian sặc mùi nước hoa vừa bí vừa nóng, Tô Mãn không từ chối ly rượu vang ướp lạnh. Uống xong, ruột gan nàng lại bừng bừng lửa đốt. Suốt cuộc nói chuyện, Tháp Đăng ba hoa đủ chuyện tiền bạc hay thú chơi xa hoa song Tô Mãn chỉ ừ hữ cho qua. Nàng đang chờ đợi. Nhưng thứ nàng chờ chẳng thấy đâu – hoàn toàn bặt vô âm tín.
Chẳng hay cơn mưa ngấm người, áo váy quá mỏng hay mùi nước hoa quá nồng, Tô Mãn chợt xây xẩm mặt mày. Nàng bủn rủn chân tay, toàn thân bải hoải vô lực. Trong khi đó Tháp Đăng thích thú nhìn nàng mềm nhũn trên ghế. Tô Mãn thở:
-Tôi… tôi…
-Nãy chúng ta nói gì nhỉ? À, thịt cừu! Người Xa Vịnh chúng tôi chế biến thịt cừu bằng “sợ hãi”. Chúng tôi xua tàn ảnh ra dọa khiến chúng thấp thỏm nhiều ngày liền, rồi giết chúng từ từ trong “đau đớn”(*). Sợ hãi lẫn đau đớn làm thịt của chúng săn lại rồi dão ra, liên tục nhiều lần, thịt rất ngon! Tôi thích món đó. Tôi cũng thích thưởng thức các cô gái theo kiểu này.
Dứt lời y vung tay tát thẳng mặt Tô Mãn. Cô gái ngã khỏi ghế, gương mặt trắng trẻo hằn năm lốt đỏ lừ. Tháp Đăng dựng nàng dậy, đấm liên tiếp vào bụng cho tới khi Tô Mãn đổ gục. Y đấm vừa đủ để nàng không bị thương. Dưới đất, Tô Mãn quằn quại hớp miệng như con cá bị ném lên bờ, dạ dày nhộn nhạo chực nôn. Tháp Đăng ném nàng lên giường, bộ mặt đẹp mã hưng phấn cực độ, biến dạng tới bệnh hoạn:
-Cưng chưa khóc sao? Cứng rắn đấy!
Y túm tóc Tô Mãn tát liên hồi trước khi thắt cổ nàng bằng dây lưng. Mặt cô gái chuyển đỏ, máu từ cổ dồn lên bôi đỏ đôi mắt tái dại. Nàng như con cừu sắp bị cắt tiết trước khi đưa vào lò mổ. Tháp Đăng chậm rãi cởi váy nàng, từ từ tận hưởng con cừu đang chết dần vì ngạt thở. Lúc này Tô Mãn muốn trào nước mắt, hối tiếc vì đã tin Mai Hoa và Mi Kha. Nàng muốn giết Tháp Đăng, sau tới đôi nam nữ khốn nạn kia. Lực bất tòng tâm, nàng nguyền rủa Vạn Thế, nguyền rủa tất cả.
Giữa hiện thực khủng khiếp ấy, nàng chợt thấy một bàn tay cùng chiếc khăn chụp mặt Tháp Đăng. Y đờ đẫn, thân thể đổ ập xuống người Tô Mãn. Ai đó lôi y ra rồi cởi chiếc dây lưng đương thắt cổ Tô Mãn. Nàng nhận ra đó là Mi Kha. Điều nàng chờ đợi đã đến. Ả vực Tô Mãn dậy, đợi nàng hô hấp bình thưởng thì đổ một nhúm thuốc bột vào miệng. Tô Mãn ho sặc sụa, cảm giác cổ họng lợn cợn đầy cát. Lát sau Tô Mãn dần hồi phục, nhưng nàng không biết tới bao giờ mới quên được nỗi ê chề nhục nhã này. Mi Kha nhìn nàng, vai rung rung rồi ôm bụng cười rũ rượi còn Tô Mãn chỉ biết nghiến răng trong im lặng. Mi Kha cố lắm mới nói được, giọng khùng khục:
-Ở đây không có máy quay… cứ thoải mái… ôi Vạn Thế ơi, cười chết mất!
Ả chìa ra tấm khăn ướt. Tô Mãn hằm hằm giật phắt lấy, tay lần mái tóc. Gỡ gỡ tháo tháo một hồi, nàng lột bỏ bộ tóc vàng óng để lộ mái tóc đỏ. Nàng lau mặt xóa hết lớp phấn trang điểm, những nét mặt góc cạnh từ từ lộ diện. Mi Kha chống tay nhìn nàng, chốc chốc cười lớn như không thể tin nổi những gì đang diễn ra. Ả ôm mặt:
-Ôi… tôi không biết anh giả gái đẹp vậy đâu, Vô Phong! Ai mà tin được chứ? Này Tô Mãn, em khiến ta cũng phải động lòng đấy!
Ả ôm lấy “Tô Mãn” đòi hôn hôn hít hít. “Nàng” Tô Mãn hẩy nàng ra, răng nghiến kèn kẹt:
-Tôi muốn tiền bảo hiểm!
Mi Kha ôm bụng cười rũ rượi thêm chặp nữa. Ả thừa nhận Vô Phong quá ư dễ thương trong bộ dạng con gái, nhưng được “thành quả” này phải nhờ Mai Hoa.
*
* *
Ngày 6 tháng 3, Tập Lâm mở tiệc chiêu đãi những bạn hàng quen thuộc của Lực Lượng Mù Thủy. Thực phẩm, người phục vụ, nơi tổ chức tiệc… tất cả do Tập Lâm lên danh sách, lũ cấp dưới y thế mà làm. Mai Hoa tuy lẻo mép nhưng chẳng thể thuyết phục đám phiến quân cho gã vào căn cứ. “Sếp tau bảo đủ hàng rồi, không cần nữa, đợi dịp khác nhé Mai Hoa!” – Mấy tay đội trưởng phiến quân nói thế. Không thể đưa Vô Phong tới căn cứ theo cách này, Mai Hoa phải tìm hướng khác. Sáng hôm ấy gã gặp riêng Vô Phong, tay xách hai cặp sắt bự chảng. Trong hai chiếc cặp đó, tên tóc đỏ thấy vô số dụng cụ trang điểm lẫn váy áo phụ nữ. Vô Phong ngờ ngợ, hỏi xem đống này dùng làm gì thì Mai Hoa nghiêm trang:
-Tất nhiên là vì công việc! Ngồi xuống, anh bạn! Cậu cần trang điểm!
Kinh hoàng trước viễn cảnh sắp tới, Vô Phong ù té nhưng lập tức bị chộp lại. Mai Hoa ấn hắn xuống ghế, ân cần giảng giải như người cha dặn dò con gái trước ngày lấy chồng:
-Nghe này, tôi hết cách mới phải làm trò này, tưởng tôi muốn chắc? Mi Kha thông báo chiều nay sẽ có xe chở gái điếm. Cơ hội duy nhất của chúng ta đấy! Yên tâm, tôi có tay nghề, không ai phát hiện được! Vả lại Mi Kha sẽ bảo vệ cậu, khỏi lo thằng nào dụ dỗ vô phòng! Nhưng tôi không chắc lắm chuyện sàm sỡ… chịu khó vậy! Vì sao là cậu á? Vì cơ thể cậu phù hợp! Sao không chọn Lạn Bà á? Hắn bận rồi, mà trông hắn như củi khô, hơn cả mấy cái cây trong Rừng Khô nữa kia! Đàn ông xứ này không thích phụ nữ gầy gò quá, lạnh mà, không có “cảm giác”! Hê hê! Đừng chạy, ai cũng vì công việc cả, chị em Si Thăng thì sao chứ? Phải biết hy sinh, tóc đỏ à! Tối nay mà trễ hẹn, Mi Kha sẽ xử lý chúng ta đấy!
Nghe câu cuối cùng, Vô Phong đắn đo. Màn “xử lý” hôm qua, hắn nhớ rõ. Chuyện giả gái làm hắn buồn nôn nhưng để Mi Kha nổi khùng còn tệ hơn thế. Bằng lòng dũng cảm vô bờ bến, hắn chấp nhận để Mai Hoa tút tát lại bộ mặt lẫn hình thể. Đồ trang điểm, tóc giả, kem dưỡng da, áo nâng ngực, dây nịt hông, miếng độn cơ mông, cả tấn phấn sáp… ngần ấy thứ được bày ra. Vô Phong nhìn chúng như dụng cụ phẫu thuật và mình là con bệnh đáng thương sắp bị mổ xẻ. Gã cú vọ chuyên tâm biến hắn thành cô gái xinh đẹp, còn hắn tự thấy tởm lợm hơn bao giờ hết.
-Cưng có nét đấy! – Mai Hoa thoa phấn lên mặt Vô Phong, ỡm ờ cười cợt – Mặt xương vừa đủ, người gầy gò, cơ bắp ít, quá hợp! Gò má hóp lại chút nữa, đánh mắt tí nữa… thế này… thế này… đó, nhìn gương này, “xinh” đấy chứ? Mi Kha hay công chúa Lục Châu phải chạy dài, khì khì! Nào, ngồi yên đó, chưa xong! Còn phải đánh mắt, son môi, ti tỉ thứ… cục yết hầu nữa! Tất cả, tóc đỏ à! Mái tóc nữa, phải gắn bằng mấu nối, không dùng tóc giả thông thường được, rớt ngay!
Vô Phong mếu máo, thiếu điều khóc ròng. Hôm ấy hắn khỏi ăn trưa, ngồi yên một chỗ cho Mai Hoa sửa sang sắc đẹp. Cuối buổi, gã cú vọ ép Vô Phong uống một dung dịch tím ngắt gồm quả hồ thà, nước và đủ thứ tạp phí lù thảo mộc. Tên tóc đỏ trợn mắt nuốt hết, cục yết hầu thu nhỏ rồi biến mất, giọng nói bỗng mai mái nữ tính. Dung dịch chỉ tác dụng đến bảy giờ tối, Vô Phong phải mang theo để uống thêm. Chưa hết hắn còn uống một dung dịch trong suốt có vị thịt sống giúp tăng hoóc-môn nữ, mà Mai Hoa quảng cáo là mang hương vị “gái còn trinh”. Trong lúc ấy Mai Hoa vừa sơn móng tay cho hắn vừa nói:
-Tôi sẽ lùa dã yến chắn đường. Ung Khấu đưa cậu lên xe, nhớ gã to con đi cùng Lạn Bà không? Đó! Hắn trà trộn phiến quân rồi. Vong Liêm sẽ chở cậu đến gặp Mi Kha. Ở bữa tiệc, cố gắng thu hút thằng cha Tháp Đăng. Nhớ mặt hắn chưa? Thằng đó có sở thích bạo dâm với gái còn trinh, hắn sẽ mò tới. Yên tâm! Yên tâm! Mi Kha sẽ cứu cậu! Thể hiện cho tốt, trong căn cứ rất nhiều máy quay, cậu mà lộ ra thì chết cả đám. Từ bây giờ tên cậu là Tô Mãn, nhớ chưa? Được rồi, đứng dậy xem nào! Ô… ô… hồ hồ, này tóc đỏ, tôi không nghĩ “em” đẹp vậy đâu! Một bữa tối nhé, “em” thấy thế nào, Tô Mãn?
Vô Phong vo nắm đấm chực đấm vỡ mặt Mai Hoa. Gã cú vọ cười ngất. Tên tóc đỏ nhìn mình qua gương, giờ hắn là nàng Tô Mãn. Vô Phong tự thấy nhục nhã khôn tả, bị đòn vì chôm chỉa cũng chưa bằng cú này. Tưởng tượng cảnh Mi Kha nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ, hắn càng thấy nhục. Hắn tự nhủ không bao giờ kể chuyện này cho Hỏa Nghi. Tiểu Hồ càng không. Nhục quá Vạn Thế ơi! – Hắn than thầm.
*
* *
Mi Kha kê ghế, tay với lên trần nhà mở cửa thông gió. Hệ thống thông gió là nơi duy nhất trong căn cứ phiến quân không gắn máy quay, cũng chỉ riêng nó dẫn đến đường điện tổng. Cô ả dùng Vô Phong nhử Tháp Đăng, mục đích chính là căn phòng này. Cùng lúc “nàng” Tô Mãn trút bỏ váy áo diêm dúa, trở lại nguyên dạng gã Vô Phong tóc đỏ. Nhìn tên Tháp Đăng chết giấc trên giường, Vô Phong khịt mũi:
-Thằng cha này không có ích lợi gì, đúng không? Tôi xử hắn được chứ?
-Không. – Mi Kha lắc đầu – Bọn Tập Lâm mà phát hiện hắn chết, chúng ta đi đời. Cứ để hắn ở đó, tôi sẽ lo.
Vô Phong gầm gừ. Mi Kha ôm miệng cười khùng khục. Bỏ qua nỗi nhục, tên tóc đỏ vươn người trèo vào đường thông gió. Như nhớ ra điều gì, hắn ngó xuống hỏi Mi Kha:
-Ngoài cửa có mấy thằng vệ sĩ, sao cô vào được?
-Kỹ năng riêng! – Mi Kha nháy mắt – Thôi đi đi, Tô Mãn! Đừng làm ta thất vọng, em gái!
Cô ả cười một chặp. Tên tóc đỏ lẩm bẩm chửi rủa rồi mất dạng trong đường hầm. Đợi hắn khuất hẳn, Mi Kha lôi Tháp Đăng dậy, vỗ vỗ mặt y. Chờ tay bạo dâm lơ mơ tỉnh giấc, Mi Kha vận lực, đôi mắt bỗng biến đổi. Tròng mắt chuyển đen, con ngươi xám đổi màu trắng xóa. Vừa thấy đôi mắt, Tháp Đăng há hốc miệng, cổ họng cứng ngắc vì khiếp đảm. Trước Mắt Trắng – mắt người chết, chẳng ai có thể kháng cự. Tháp Đăng nghệt mặt, ngơ ngơ ngáo ngáo giống mấy tay vệ sĩ bên ngoài phòng. Để vào đây, Mi Kha cũng dùng Mắt Trắng. Tháp Đăng cùng đám vệ sĩ đang kẹt giữa ác mộng lẫn hiện thực, chúng sẽ mãi mãi như vậy trừ phi Mi Kha giải phép hoặc chết đi. Mi Kha định khi kế hoạch kết thúc sẽ giải trừ phép thuật, nhưng nghĩ chuyện ban nãy với Vô Phong, ả lại thôi. Ngẫm cảnh Tháp Đăng sống suốt phần đời còn lại trong ngơ ngơ ngẩn, cô ả thoáng cười. “Tiền bảo hiểm của anh đấy, tóc đỏ!” – Mi Kha nghĩ thầm.
Điện thoại réo vang, Mi Kha mở máy. Nhìn số gọi đến, Mi Kha lạ lẫm vì từ đầu chiến dịch, người này chưa gọi mình lần nào. Cô nàng trả lời:
-Kh’srak? Chuyện gì thế?
“Vô Phong có ở đó không? Tôi muốn gặp!” – Kh’srak đáp.
-Anh ta bận. Có việc quan trọng không?
Ngập ngừng một lát, Kh’srak nói sẽ gọi điện sau. Mi Kha lạ lẫm tập hai. Anh chàng rừng rú này khá thật thà, hỏi gì đáp nấy. Nhưng thái độ này là sao? – Ả nghi hoặc.
Kh’srak có lý do riêng. Rời đất Hỗn Nguyên và gia nhập thế giới văn minh, anh chàng Thanh Thủy ngộ ra cuộc sống loài người vận hành bởi hai chữ “ cần” và “không cần”. Có chuyện cần nói, có chuyện không cần nói. Nhưng cái việc đang xảy ra trong tầm mắt Kh’srak cách đây ba cây số thuộc dạng nào? Nên nói hay không? – Kh’srak phân vân. Ẩn mình trên tán cây lá kim bên ngoài thành phố Mù Thủy, anh ta trông thấy một nhóm người mặc quân phục rằn ri đen xám đang lầm lũi di chuyển dưới cơn mưa. Nhãn lực người Thanh Thủy cực tốt nên không khó để Kh’srak nhận ra người dẫn đầu là Độc Trùng – đội phó Thổ Hành. Anh ta nhớ rõ gặp gã này hồi tháng 7 năm ngoái tại đất Hỗn Nguyên, chưa lâu lắm(**).
(*) tàn ảnh là quái vật đặc trưng của Băng Thổ, xem lại Quyển 1 Chương 25, Quyển 2 Chương 37
(**) Kh’srak gặp Độc Trùng khi Thần Sấm tới Hỗn Nguyên, xem lại Quyển 1 Chương 10
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.