Ngược Ái

Chương 81: Cố ý nhục nhã

Ngạn Thiến

18/03/2013



Tư Mã Tuấn Lỗi mang Hàn Ngữ Phong trở lại Lục Bình uyển, dùng sức ném nàng lên giường, sau đó dùng thân hình cường tráng của hắn áp sát trên người nàng, trong đôi mắt lửa giận đang bùng cháy: ‘Ngươi rất đắc ý đúng không? Không ngờ mị lực của ngươi lớn như thế, đến Lý Huyền Băng mà cũng phải lòng ngươi.

‘Ngươi buông ra.’ Hàn Ngữ Phong dùng sức giãy dụa, lạnh lùng nhìn hắn: ‘Chẳng lẽ ta không nên đắc ý sao? Ngươi đừng quên chúng ta đã giao ước, ta thắng ngươi sẽ thả ta, đây là hứa hẹn của ngươi.’

‘Chúng ta có giao ước sao? Thả ngươi? Hứa hẹn của ta? Ha ha.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên cười lớn một tiếng, ‘Bổn vương có nói vậy sao? Chứng cớ đâu?’

‘Ngươi…. ngươi không phải nam nhân, nam nhân đã nói sẽ giữ lời….’ Hàn Ngữ Phong nhất thời tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn làm sao có thể vô sỉ như thế.

‘Bổn vương có phải nam nhân hay không ngươi không phải rõ ràng hơn ai hết sao? Có cần bổn vương chứng minh cho ngươi thấy không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong, cúi đầu hôn cuồng bạo vào đôi môi nhỏ nhắn của nàng. Mặc kệ mọi thứ? Hắn sẽ không bao giờ thả nàng.

‘Ngô’ Tư Mã Tuấn Lỗi thở nhẹ một tiếng, nổi giận quát: ‘Nữ nhân chết tiệt, ngươi dám cắn bổn vương sao.’

‘Cắn ngươi thì sao?’ Hàn Ngữ Phong không sợ, nhìn hắn đầy căm hận, ‘Với người không giữ lời như ngươi, ta chẳng những muốn cắn mà còn muốn giết ngươi.’

‘Ngươi muốn làm Vương phi đến thế sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nổi giận, gắt gao cầm lấy cánh tay nàng, giọng giận dữ chất vấn.

Hàn Ngữ Phong sửng sốt, Vương phi, nàng khi nào muốn làm Vương phi, nàng chỉ nghĩ phải rời khỏi nơi này. rời khỏi hắn, nhưng nàng chỉ cười mà không giải thích càng khiến hắn hiểu lầm.

Hiểu lầm, tốt lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên : ‘Đúng vậy, ta muốn làm Vương phi thì sao? Đừng quên ngươi thua cuộc, ngươi phải để cho ta đi.’

‘Cho ngươi đi, nằm mơ. Hàn Ngữ Phong, bổn vương nói cho ngươi biết, có phải ngươi muốn làm Vương phi đúng không? Nếu muốn làm Vương phi thì cũng phải là Vương phi của bổn vương.’ Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen u ám chợt lóe ra ánh lửa thô bạo, những suy tư trong lòng vô tình thốt ra.

‘Ha ha Vương phi của ngươi?’ Hàn Ngữ Phong như là vừa nghe chuyện cười nên càng cười càng lớn.



‘Ngươi cười cái gì? Bổn vương nói ngươi là Vương phi thì ngươi chính là Vương phi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi bị nàng cười, tức giận nói, dám nghi ngờ lời nói của hắn, nàng là người đầu tiên.

‘Đừng quên ngươi đã đáp ứng sẽ cưới Châu nhi cô nương.’ Hàn Ngữ Phong lên tiếng nhắc nhở hắn.

‘Châu nhi?’ Tư Mã Tuấn Lỗi thân thể cứng đờ, nếu nàng không đề cập tới, hắn tựa hồ đã quên. Chuyện Châu nhi, hắn không thể không thực hiện, thế nhưng hắn cũng sẽ không buông tha cho Hàn Ngữ Phong. Trong lòng thấy phiền toái, bất an, hai người này hắn không biết nên lấy ai bỏ ai.

‘Ngữ Phong, ngươi có ở bên trong không?’ Lý Huyền Băng trong thanh âm mang theo một tia lo lắng, Vương phủ hắn không quen đường nên rất lâu mới tìm đến được đây.

Hàn Ngữ Phong vừa muốn lên tiếng, nhưng nhìn thấy tư thế mờ ám của mình và Tư Mã Tuấn Lỗi, mở miệng ra lại ngay lập tức ngậm lại.

Tư Mã Tuấn Lỗi tuấn mâu bán mị câu thần mang theo một tia tà ác, cười lạnh

Không có ai lên tiếng trả lời, chỉ nghe tiếng quần áo bị xé rách vang lên, Hàn Ngữ Phong hoảng sợ nhìn hắn, hắn muốn làm gì? Hắn điên rồi sao? Lý Huyền Băng còn đang ở bên ngoài, nàng cuống quít lấy tay che lại thân thể của mình.

Bàn tay Tư Mã Tuấn Lỗi nhanh chóng thoát hết quần áo trên người Hàn Ngữ Phong, còn không có khúc dạo đầu, hắn đã nâng chân ngọc của nàng lên, lập tức động thân tiến vào . .

Hàn Ngữ Phong hoảng sợ, bối rối, mở to hai mắt nhìn nam nhân đang rong ruổi trên người mình, trong mắt mang theo sự cầu xin, thân thể đau đớn làm nàng không thể thốt nên lời.

Nhưng Tư Mã Tuấn Lỗi hoàn toàn không để ý tới sự đau đớn của nàng, ghen tuông cuồng liệt và phẫn nộ khiến cho hắn liều lĩnh mạnh bạo ra vào thân thể nàng, hoàn toàn chiếm giữ nàng, một phút cũng không ngừng động thân tựa hồ như cố ý để Lý Huyền Băng nghe thấy.

Nàng chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ như một con thú bị thương, trên mặt tràn đầy nước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không có một tia huyết sắc giống như một khúc gỗ nằm ở nơi đó, giống như thân thể này tựa hồ không phải của nàng.

Đứng ở ngoài cửa, Lý Huyền Băng mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng vang, mày nhíu một chút, lại đi vào vài bước



‘Ngữ Phong ngươi ở đâu? Ta vào được không.’

Hàn Ngữ Phong tuyệt vọng, nhắm mắt lại, nước mắt như mưa nhưng nàng gắt gao cắn môi không cho mình phát ra một chút thanh âm nào.

Ông trời ơi, tại sao không cho nàng chết ngay tại đây đi? Tại sao lại muốn nàng đối diện với tình huống khó xử và sỉ nhục như vậy?

Tay của Lý Huyền Băng vừa chạm tới cửa phòng liền ngừng lại, đột nhiên hắn nghe trong phòng không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ, thở dốc.

Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đột nhiên ửng hồng vì xấu hổ, nhanh chóng xoay người rời khỏi Lục Bình uyển.

Tình huống xảy ra trong phòng có thể nghĩ đây là do Tư Mã Tuấn Lỗi cố ý muốn làm cho Lý Huyền Băng nhìn thấy.

Trong phòng cuối cùng cũng từ từ trở nên im lặng, bình ổn, trong không khí tràn ngập hơi thở và mùi vị hoan ái.

Hàn Ngữ Phong nhắm chặt hai mắt nước mắt theo khóe mắt chảy ra, toàn thân đau đớn, giữa hai chân nàng giống như bị xé rách, sự tra tấn này làm cho thân thể nàng gần như vỡ vụn.

Quần áo trên người Tư Mã Tuấn Lỗi còn chưa thoát ra hết, bây giờ càng trở nên hỗn độn, hắn không phải là không hiểu được sự đau đớn của nữ nhân nếu như không có màn dạo đầu, nhưng hắn thật không hiểu bản thân vì cái gì mỗi một lần gặp nàng đều trở nên mất tự chủ, không thể khống chế được tình cảm của mình.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Ngữ Phong cực kỳ bi thương, thống khổ đến muốn chết đi, trong con ngươi đen Tư Mã Tuấn Lỗi hiện lên một tia phức tạp. Nàng rất nhỏ bé và yếu ớt, giống một đóa hoa nhỏ bị gió thổi mạnh liền ngã xuống.

Nước mắt trên mặt nàng còn chưa khô, rất nhanh khóe mắt lại tiếp tục đỏ lên, toàn thân đều là dấu vết của hắn. Tất cả những dấu hôn khắc trên khắp thân thể nàng, đều là kiệt tác của hắn.

Đối mặt với những ấn ký do chính mình lưu lại hắn nhẹ nhàng nhếch môi mỉm cười, có một loại cảm giác không thể hiểu được mang tên thỏa mãn đang chảy xuôi vào lòng hắn.. …Đây là nữ nhân của hắn, cho dù nàng có quật cường bao nhiêu, có muốn rời đi bao nhiêu, cũng đều phải thần phục ở dưới thân hắn!

Hàn Ngữ Phong ánh mắt trống rỗng vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, giống như là không có linh hồn, đúng vậy, nếu nàng có thể lựa chọn, nàng nhất định không muốn thân thể đã bị hắn lăng nhục này là thân thể của mình

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngược Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook