Chương 115: Hồng lâu kinh hồn (2)
Ngạn Thiến
18/03/2013
Hoa ma ma vừa muốn xoay người rời đi, cửa phòng đột nhiên bị phá, Tư Mã Tuấn Lỗi cả người tản ra âm lãnh bức người, mâu quang đầy hàn khí, làm cho người ta sợ hãi, tiêu sái tiến vào. Phía sau quan quân vây quanh Hồng lâu bắt đầu tìm kiếm.
‘Không biết Vương gia đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa.’ Hoa ma ma,trấn định lại, khuôn mặt tươi cười đón chào.
‘Bổn vương không có thời gian đôi co với ngươi, nói mau, Vương phi ở nơi nào? Nếu nàng bình an vô sự bổn vương còn có thể lưu lại cho ngươi một mạng.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm vào bà ta, con ngươi đen hoang mang âm ngoan, hắn chỉ muốn Hàn Ngữ Phong bình an vô sự.
‘Vương gia, ta thật sự chưa thấy qua Vương phi, nếu nhìn thấy Vương phi, có mười lá gan ta cũng không dám giấu đi nàng.’ Hoa ma ma trong lòng bối rối, nhìn hắn có chút sợ hãi.
‘Ngươi không nói? Bổn vương không có thời gian dông dài với ngươi, nếu ngươi không nói, bổn vương lập tức lấy mạng của ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thân thủ dùng lực đạo tóm lấy cổ bà ta, hắn biết chỉ hoãn thêm một chút thời gian nữa, thì Hàn Ngữ Phong sẽ thêm một phần nguy hiểm.
‘Vương … Gia . . Ta thật sự không biết.’ Hoa ma ma sắc mặt đỏ bừng, gian nan nói cho hết lời, nàng đã quyết tâm không tiết lộ, không nói ra thì còn có thể giữ được mạng sống.
‘Vương gia, đã lục soát kỹ nhưng không phát hiện Vương phi.’ Cổ tướng quân đi đến, nhỏ giọng nói.
Không phát hiện người, liệu nàng có gặp bất trắc. Nghĩ vậy Tư Mã Tuấn Lỗi trong mắt hàn khí càng đặc hơn, buông Hoa ma ma ra, đột nhiên giương giọng nói: ‘Phân phó xuống, ai cung cấp manh mối về Vương phi thưởng một ngàn hai hoàng kim.’
‘Dạ Vương gia.’ Một tên quan binh lên tiếng trả lời, đi đến ngoài cửa ở phía dưới lầu hô to: ‘Ai cung cấp manh mối về Vương phi sẽ được Vương gia thưởng một ngàn hai lượng hoàng kim.’
‘Một ngàn hai lượng hoàng kim.’ dưới lầu xôn xao một trận, người bình thường một tháng cũng không kiếm nổi trăm lượng, tên nô tài kia tâm động, liền chạy lên trên lầu: ‘Hồi bẩm Vương gia, tiểu nhân biết.’
‘Nói.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn tên nô tài quỳ gối trước mặt, lạnh giọng ra lệnh, ai cũng không thể hiểu được trong lòng hắn đang lo lắng như thế nào.
Hoa ma ma nhìn tên nô tài trước mặt, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, xong rồi, hết thảy đều xong rồi.
‘Vương gia, Hoa ma ma quả thật đưa Vương phi giam trong sương phòng tại đây. Khi Cổ tướng quân tới, Vương phi còn đang bị trói.’ tên nô tài thân thể run rẩy nói.
‘Người giờ ở đâu?’ Tư Mã Tuấn Lỗi ôm đồm tra hỏi hắn, nàng thật sự ở trong này sao, màn tra tấn ở thanh lâu hắn cũng rất hiểu biết .
‘Không biết, nhưng tiểu nhân cũng không thấy ai mang Vương phi đi ra ngoài.’ Tên này khẳng định trả lời.
‘Ngươi còn dám lừa bổn vương, không ai ra ngoài sao giờ lại không thấy?’ Tư Mã Tuấn Lỗi giận tím mặt.
‘Vương gia tiểu nhân nói đều là sự thật.’ tên nô tài gào khóc thảm thiết.
‘Vương gia, ta có thể khẳng định lời hắn nói là thật.’ Cổ tướng quân ở một bên nhăn mày nhíu mặt, hắn cũng khẳng định không có ai từ nơi này đi ra ngoài.
Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt sửng sốt, đột nhiên nhìn về phía Hoa ma ma bên cạnh: ‘Nói. Ngươi đem Vương phi đến chỗ nào?’
‘Ta chưa từng gặp Vương phi, oan uổng nha. Vương gia, là tên nô tài kia ham tiền thưởng nên mới nói bừa, người phải làm chủ cho ta.’ Hoa ma ma là người đàn bà chanh chua, bộ dáng khóc lớn luôn mồm kêu oan uổng.
Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn vậy, trong lòng giận dữ, đánh một chưởng vào ngực, bà ta phun ra một ngụm máu tươi rồi thân hình run rẩy ngã xuống đất.
‘Vương gia ngươi đánh chết ta cũng không sao, còn có Vương phi của người chôn cùng ta, dù sao ta vẫn có lời.’ Hoa ma ma khóe miệng vẫn chảy máu, cười lạnh nói.
‘Ngươi. Đáng chết.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong lại đánh thêm một chưởng, Hoa ma ma hộc máu mà chết.
‘Vương gia hiện tại nên làm gì bây giờ?’ Cổ tướng quân mặc dù có chút trách cứ hắn không nên đánh chết bà ta, đánh chết cũng chẳng khác nào mất đi manh mối cứu Vương phi, nhưng lại không dám mở miệng, dù sao hắn cũng là Vương gia.
Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen ngoan mị đột nhiên nghĩ đến mật thất, nơi này hẳn là có mật thất, nếu không Hàn Ngữ Phong sẽ không vô cớ biến mất.
‘Người đâu, xem xét nơi này thật kỹ cho bổn vương, nhất định có mật thất.’
‘Mật thất.’ Cổ tướng quân không thể không bội phục hắn, chạy nhanh đi phân phó mọi người cùng nhau lục soát kỹ càng. Tư Mã Tuấn Lỗi thì nóng vội lo lắng, đứng ở trên lầu chờ đợi .
Bỗng nhiên không biết là ai trong lúc vô ý ở bên giường động vào nút nào đó, làm cơ quan mở ra, hết thảy mọi người đều sửng sốt.
Tư Mã Tuấn Lỗi dẫn đầu tiêu sái đi xuống, Cổ tướng quân và binh lính đi theo phía sau.
Trương Hổ và Lý Báo kéo Hàn Ngữ Phong bị trói chặt, cơ quan này nguyên lai vẫn thông đến sông đào ngoài thành, không trách được Hoa ma ma nói đem nàng ném xuống sông.
Đi đến chỗ sông đào, Lý Báo nhìn thấy Hàn Ngữ Phong xinh đẹp như hoa, sắc tâm nổi lên, lặng lẽ đến bên người Trương Hổ: ‘Hổ ca, ngươi xem, cứ như vậy để nàng chết đi thì rất đáng tiếc. Chi bằng làm cho chúng ta cùng vui sướng sau đó mới đem nàng ném xuống sông.’
Trương Hổ cũng vốn háo sắc, nghe được đề nghị của Lý Báo, lập tức ăn nhịp với nhau: ‘Như vậy đi? Người đẹp như vậy mà chỉ để ném xuống sông ta cũng rất luyến tiếc.’
Hai người trao đổi cái ánh mắt, cùng nhau cười vang, đi tới chỗ Hàn Ngữ Phong.
Hàn Ngữ Phong tay bị buộc chặt, miệng cũng bị bịt lại, ánh mắt sợ hãi nhìn bọn họ từng bước một đi đến, cuống quít lui về phía sau, xoay người định bỏ chạy.
‘Mỹ nhân ngươi chạy đi đâu?’ Lý Báo xoay người một cái đã đến trước mặt nàng, ở phía sau thì Trương Hổ từng bước tới gần.
‘Mỹ nhân ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta sẽ rất ôn nhu, ha ha.’ Trương Hổ cười lớn, thân thủ đã bắt lấy cánh tay nàng.
Lí Báo cũng từ phía sau ôm lấy nàng, Roạt một tiếng, quần áo trên người bị kéo xuống, lộ ra bờ vai nõn nà.
Hàn Ngữ Phong miệng không thể kêu, thân thể không thể giãy dụa, chỉ có tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.