Ngược Ái

Chương 114: Hồng lâu kinh hồn

Ngạn Thiến

18/03/2013



Tại Hồng lâu.

Nam nhân đó tay đã muốn sờ đến trước ngực của nàng, Hàn Ngữ Phong tuyệt vọng, nhắm mắt lại, đúng lúc này ở cửa đột nhiên một tên nô tài chạy đến.

Hoang mang, rối loạn khẩn trương nói với Hoa ma ma: ‘Ma ma không tốt rồi.’

‘Đã xảy ra sự tình gì? Đừng kích động như vậy, từ từ nói.’ Hoa ma ma nhìn hắn, trách cứ nói.

Tên nô tài nhẹ giọng nói bên cạnh tai Hoa ma ma: ‘Ma ma, dưới lầu có một đám quan binh nói là Vương phi bị mất tích, đang tìm trong toàn thành, có phải là….’ Nói xong liền nhìn sang Hàn Ngữ Phong đang bị cột ở đó.

‘Cái gì?’ Hoa ma ma biến sắc, cuống quít phân phó: ‘Các ngươi không được động vào nàng, ở đây canh chừng, chờ ta quay trở lại.’

‘Dạ, Hoa ma ma.’ Bốn người lui ra ngoài cửa.

Bị trói, Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng thở dài, mặc kệ mọi chuyện thế nào, ít nhất hiện tại đã tránh được một kiếp.

Trong đại sảnh Hồng lâu.

Cổ tướng quân mang theo mấy quan binh ngồi chờ.

‘Ai da, ngọn gió nào đã đưa Cổ tướng quân tới vậy? Để ta gọi mấy cô nương xinh đẹp đến hầu hạ cho ngươi.’ Hoa ma ma vẻ mặt cười quyến rũ đi tới.

Cổ tướng quân vung tay lên. đứng dậy, nghiêm túc nhìn bà ta nói: ‘Bản tướng quân đến để làm chính sự, Vương phi bị mất tích. Nếu Hoa ma ma biết thì báo cho ta? Tốt nhất nên nói chi tiết, Vương gia lãnh khốc ngươi cũng biết, đừng để đợi đến lúc tính mạng chẳng còn mà không hay.’

Hoa ma ma sắc mặt cứng đờ, vội vàng cười đáp: ‘Tướng quân cũng biết nói đùa, Vương phi sao có thể ở chỗ Hồng lâu này, Vương phi bộ dáng ra sao ta còn không biết.’



‘Nhìn cho kỹ, đây là bức họa của Vương phi.’ Không có khả năng ở của Hồng lâu của bà, Cổ tướng quân cười lạnh, ai chẳng biết không thể, nhưng đi điều tra ở các nhà dân mà không có tin tức gì, quan binh đành phải đi từng nơi truy xét, sau đó tiện tay mở ra một bức họa.

Nhìn rõ người trong bức họa, Hoa ma ma sắc mặt biến đổi làm cho người ta sợ hãi, thân thể lay động một chút, trời ạ nàng thật sự là Vương phi. Trong lòng thầm mắng cái tên Lưu Ba chết tiệt đã hại mình, hiện tại làm sao bây giờ? Nói đến Vương gia tuyệt tình, kết cục khẳng định là một chữ tử, hiện tại chỉ có cách không nhận đến cùng .

‘Vương phi quả nhiên là xinh đẹp như hoa, bất quá ta cam đoan, người này không có ở Hồng lâu của ta.’

‘Phải không? Vậy là tốt rồi, bất quá nếu có manh mối gì nhất định phải báo cho bản tướng quân? Vậy ta đi trước.’ Cổ tướng quân đứng dậy.

‘Đi thong thả, Cổ tướng quân không tiễn, lần sau lại đến.’ Hoa ma ma ở sau hô.

Nhìn thấy thân ảnh hắn biến mất ở cửa, khuôn mặt biến sắc vội vàng chạy về hậu viện.

Cổ tướng quân vừa ra khỏi cửa, sắc mặt chuyển sang khó coi, vừa rồi Hoa ma ma kia sắc mặt thay đổi dù nhỏ, nhưng đều không có thoát khỏi mắt hắn, xem ra Vương phi nhất định ở Hồng lâu. Vừa rồi sở dĩ án binh bất động, là sợ dứt dây động rừng, làm cho bọn họ chó cùng dứt giậu, giết người diệt khẩu.

Hắn liền gọi một quan binh tới, bí mật giao phó: ‘Tướng quân, ty chức đã hiểu, lập tức sẽ đi.’

‘Người gọi người tới vây quanh chỗ này, một người cũng không cho chạy thoát.’ Cổ tướng quân lạnh giọng hạ lệnh.

‘Dạ tướng quân.’

Trong vương phủ, Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt âm trầm, đợi tin tức.

Đột nhiên quản gia mang theo thần sắc kích động, quan binh đi đến nói: ‘Vương gia, có tin tức .’

‘Cái gì? Có tin tức, nói mau, người đang ở đâu?’ Tư Mã Tuấn Lỗi tâm hỉ lo lắng hỏi.

‘Vương gia, tướng quân hoài nghi Vương phi ở bên trong Hồng lâu, có điều Hoa ma ma không thừa nhận, tướng quân sợ làm bừa sẽ làm tổn hại đến Vương phi, cho nên ty chức đến xin chỉ thị của Vương gia?’ Quan binh cung kính hồi bẩm.

‘Hồng lâu, thanh lâu lớn nhất kinh thành, nàng cư nhiên đang ở Hồng lâu.’ Tư Mã Tuấn Lỗi mâu trung là hai ngọn lửa hung ác, nắm chặt thanh đao trong tay. Đột nhiên rống một tiếng.



‘Còn chờ gì nữa? Cùng bổn vương đến Hồng lâu, bổn vương phải hủy chỗ này.’

Quản gia cùng quan binh bị dọa đến run lên, vội vàng đuổi theo ở phía sau.

Hoa ma ma cấp tốc chạy tới hậu viện, trong sương phòng, sắc mặt lo lắng, phân phó nói: ‘Trương Hổ, Lý Báo, các ngươi đem nàng dìm xuống đáy sông, nhớ phải cẩn thận, không để người khác phát giác biết không?’

‘Hoa ma ma, sao lại phải giết nàng?’ Trương Hổ không rõ, mỹ nhân như nàng nhất định là rất đáng giá, sao lại phải đem đi xử tử.

‘Đừng hỏi, các ngươi làm ngay đi? Mau đem nàng đi.’ Hoa ma ma lo lắng, không kiên nhẫn phân phó lần nữa.

‘Vậy chúng ta đi cửa sau.’ Trương Hổ và Lý Báo đã vác Hàn Ngữ Phong chuẩn bị đi.

‘Chờ một chút, không cần đi cửa sau, vào mật thất đi.’ Hoa ma ma gọi bọn họ lại, với kinh nghiệm của mụ, hiện tại nơi này chỉ sợ đều đã bị giám thị, giờ không được để xảy ra sơ suất gì, tay day day lên trán một hồi.

‘Hoa ma ma nơi này có mai phục sao, sao chúng ta không biết?’ Trương hổ kinh ngạc hỏi, trong mắt lộ vẻ bội phục.

‘Vô nghĩa, các ngươi thì biết sao? Vậy Hoa ma ma ta là cái gì? Đi mau.’ Nàng ánh mắt trừng nhìn Hàn Ngữ Phong, để nàng lại đây thêm khắc nào thì nguy hiểm khắc nấy.

‘Chúng ta đi.’ Trương Hổ và Lý Báo nâng Hàn Ngữ Phong đưa vào mật thất.

Nhẹ tay nhấn vào, cửa mật thất liền đóng lại, căn phòng trở lại như cũ, Hoa ma ma nói ở Hồng lâu không tìm thấy người thì cũng không có biện pháp làm khó bà ta.

Quan binh đột nhiên xông vào Hồng lâu, mọi người đều sợ hãi tránh sang một bên, không biết đã xảy ra chuyện gì ?

‘Nói, Hoa ma ma ở đâu?’ quan binh kéo áo một tên giúp việc hét.

‘Ở . . Ở sương phòng phía sau.’ Tên này run rẩy đáp, cực kỳ sợ hãi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngược Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook