Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh
Chương 86: CƠ HỘI KHUẤY SÓNG BÙI GIA
Phạm Chánh
19/06/2024
Ngã tư lúc trời khuya thật vắng vẻ, mặc dù vậy ý thức tham gia giao thông của đôi vợ chồng trẻ không cho phép họ vượt đèn đỏ. Người chồng dừng xe trước vạch chờ tín hiệu đèn, người vợ có chút mệt mỏi tựa đầu vào vai chồng tranh thủ chợp mắt. Bất chợt người chồng nghe thấy tiếng động cơ rú lên từ phía sau, nhìn qua gương chiếu hậu, anh ta chỉ kịp nhìn thấy ánh đèn pha sáng lóá từ phía sau một chiếc xe hơi thì "Rẩm", cả người anh bay lơ lửng trên không, văng vào vỉa hè, rơi vào một lùm cây bên đường. Nơi mà anh và vợ đang dừng giờ chỉ còn là một đống sắt vụn. Người chồng trong cơn choáng váng còn cố đưa mắt xem vợ mình đang ở đâu, xuyên qua bụi cây, nhìn về phía xa xa ở giữa giao lộ, anh thấy bóng dáng vợ mình đang nằm trước đầu một chiếc ô tô thể thao đắt tiền, cơ thể của cô đang co giật dữ dội. Anh muốn đứng dậy lao đến chỗ cô ấy, nhưng cơ thể không thể nào nhúc nhích được, anh cố gào lên nhưng miệng đầy máu và cũng không thể mở miệng. Anh chồng nhìn thấy từ trên chiếc xe thể thao có hai người đàn ông loạng choạng bước xuống, chúng có vẻ đã say bí tỉ. Một gã thấp lùn nhưng có vẻ người rắn rỏi đi xiêu vẹo đến quan sát vợ của anh ta. Hắn bật cười khanh khách nói lớn:
-Mẹ nó, xui ghê, giờ này đã khuya mà còn bày đặt dừng đèn đỏ, con điên này báo hại thật.
Gã cao gầy lúc này mới đi tới gần, cúi đầu xuống quan sát cô gái nạn nhân một lúc rồi nói:
-Nó còn sống thì phải ....
Gã thấp lùn tặc lưỡi, rồi chép miệng chạch chạch mấy cái vỗ vai gã cao gầy, cất tiếng:
-Lên xe, cán cho nó chết, lỡ nó sống dở chết dở thì phiền lắm.
Dứt lời gã thấp lùn liền quay trở lại xe, lúc đi đến gần còn ngồi thụp xuống nhìn kĩ phần đầu xe rồi chửi thề:
-Mả mẹ nó, móp cái đầu xe rồi, con quỷ cái này phá quá.
Hai gã chân nam đá chân chiêu leo trở lên xe, nổ máy rồi chạy thẳng đến nơi cô gái nạn nhân đang nằm thoi thóp. Anh chồng nằm trong bụi rậm muốn thét lên van xin nhưng không thể, anh ho khục khục, máu chảy từ miệng ra cả một vũng nhỏ trước mặt. Anh chồng cứ thế chứng kiến cảnh hai con ác quỷ đội lốt người kia điều khiển xe cán qua cán lại cơ thể của vợ mình hơn bốn năm lần rồi mới rú ga vọt đi mất. Anh chồng căm phẫn nhìn chiếc xe khốn nạn ấy vọt đi, trong lòng đau đớn khủng khiếp, ánh sáng trong mắt anh mờ dần, nhưng vẫn kịp ghi nhớ biển số xe của hai con ác quỷ đó trước khi mất hẳn ý thức.
冰次**水水水**水水水**水水
Lê Bá Tân đi bộ vào tòà nhà tám tầng, người bảo vệ nhác thấy bóng anh liền tươi cười mở cửa, cất tiếng chào:
-Buổi sáng vui vẻ nha anh Tân.
Bá Tân mỉm cười, vỗ vai anh bảo vệ một cái rồi bước vào trong. Cô bé tiếp tân nhìn thấy Bá Tân bước vào cũng cất tiếng chào:
-Chào buổi sáng ạ, Giám Đốc hôm nay có việc gì hay sao mà vào sớm dữ hen.
Lê Bá Tân lấy tay vuốt vuốt mái tóc, nở nụ cười quyến rũ làm cô bé tiếp tân suýt nữa rụng luôn trái tim xuống đất, gã nhỏ nhẹ đáp:
-Anh nhớ Hương quá nên vào sớm để gặp em.
Cô bé tiếp tân cười khùng khục đáp trả:
-Anh Tân lại xạo rồi, em không phải Hương.
Bá Tân cười khanh khách rồi đến gần quầy tiếp tân, nhìn vào bảng tên của cô, hỏi nhỏ:
-Hương hay Linh gì thì cũng đẹp hết, sếp vào chưa Linh?
Cô bé tiếp tân đáp:
-Vào rồi ạ, cô Phương đang ở phòng làm việc.
Bá Tân gật đầu, mỉm cười nói:
-Ừ, cảm ơn bé Linh nha, chiều nay tan làm đi ăn với anh không?
Cô bé tiếp tân cười lớn không chút kiêng dè:
Thôi thôi, cho em được sống với, anh hẹn em lần này là lần thứ mấy chục rồi anh Tân à, đợi đi ăn với anh chắc em đầu thai mấy chục kiếp cũng chưa tới.Thôi, anh đi đây, bé Linh làm việc vui vẻ.Nói xong Bá Tân đi thẳng vào trong, nhấn thang máy lên thằng lầu bảy. Đi đến cuối hành lang, gã dừng bước ở một căn phòng có treo biển "PHÒNG TỔNG GIÁM ĐỐC". Bá Tân gõ cửa mấy cái, vài giây sau, một cô bé nhìn khá xinh xắn mở cửa ra, mời hắn vào. Bá Tân bước vào trong, bẹo má cô bé ấy một cái rồi hỏi nhỏ:
-Hương à, chị Phương có đang tiếp khách không
Cô bé mỉm cười gỡ tay hắn ra, đáp khẽ:
-Em tên Hoa mà, hiện giờ chị Phương không có khách.
Bá Tân phủi phủi lại vạt áo rồi đến căn phòng nhỏ trong cùng, thay đổi vẻ mặt từ cợt nhả phong lưu thành nghiêm túc, gõ cửa mấy cái, xoay nhẹ nắm đấm, bước vào trong, tiện tay bấm luôn chốt cửa lại. Ngọc Phương đang ngồi ở chiếc bàn làm việc, nhìn thấy hắn khóa trái cửa phòng mình liền cất tiếng hỏi:
-Có việc quan trọng?
Lê Bá Tân gật đầu, mở chiếc laptop trong cặp táp ra, đặt lên bàn Ngọc Phương rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Gã xoay màn hình của laptop nghiêng lại cho cả hai cùng thấy rồi nói:
-Đại Tỷ, đệ tìm thấy cơ hội để "chơi" với Bùi Gia.
Ngọc Phương mỉm cười:
-Ngươi nói vậy thì chắc vậy rồi.
Lê Bá Tân nhanh tay click vào một thư mục trên màn hình laptop, hắn mở một số hình ảnh trong đó lên, Ngọc Phương thấy hình như là những đoạn comment trên một mạng xã hội khá thông dụng. Bá Tân chỉ vào màn hình rồi cất lời:
-Cách đây hai ngày, đệ thấy có một tài khoản đăng lên nhóm kín của đệ, nội dung cần tìm tung tích của một chiếc xe gây tai nạn. Đệ đã tìm hiểu, người này vì trình báo cảnh sát vụ tai nạn của mình mà không được giải quyết nên âm thầm tìm đến nhóm của đệ, hắn bỏ tiền ra để nhất quyết tìm được tung tích của kẻ đi chiếc xe có biển số đó.
Đệ đã liên lạc với hắn, theo lời của người đó kể thì anh ta đã chứng kiến hai người này gây tai nạn với vợ chồng mình, rồi cho xe cố sát cán qua cán lại nhiều lần giết chết người vợ. Lúc tỉnh lại ở bệnh viện, dù đã cung cấp lời khai, nhưng cho đến khi ra viện cảnh sát cũng không tìm được tung tích người gây ra vụ án.Thêm vào đó, hắn được cảnh sát cho biết camera giám sát xung quanh giao lộ đó đã bị hỏng, không ghi lại được bất kỳ hình ảnh nào về vụ tai nạn này. Vì vậy, hắn ta đi đến kết luận rằng kẻ này rất có thế lực, nên mới làm được chuyện xoá hết chứng cứ như thế...
-Và tam đệ đã tìm ra chủ nhân chiếc xe đó có liên quan đến Bùi Gia, hơn nữa lại có một vị trí quan trọng trong dòng tộc họ Bùi. - Ngọc Phương mỉm cười ngắt ngang lời Bá Tân.
Gã nghe vậy liền gật đầu như tế sao:
Đại Tỷ quả nhiên...Bớt lời giùm, nói chuyện chính đi. - Ngọc Phương ngăn hắn lại.Lê Bá Tân mở thêm hình ảnh của hai gã đàn ông, một cao gầy, một lùn nhưng to con lên, rồi lần lượt chỉ vào hai gã đó:
-Thằng cao mà ốm nhách này là Bùi Thanh Trừng, thằng thấp mà bự con chính là Bùi Minh Hiển. Hai thằng này là con thứ tư và thứ năm của Bùi Thanh Trúc - chủ gia tộc họ Bùi.
-Mẹ nó, xui ghê, giờ này đã khuya mà còn bày đặt dừng đèn đỏ, con điên này báo hại thật.
Gã cao gầy lúc này mới đi tới gần, cúi đầu xuống quan sát cô gái nạn nhân một lúc rồi nói:
-Nó còn sống thì phải ....
Gã thấp lùn tặc lưỡi, rồi chép miệng chạch chạch mấy cái vỗ vai gã cao gầy, cất tiếng:
-Lên xe, cán cho nó chết, lỡ nó sống dở chết dở thì phiền lắm.
Dứt lời gã thấp lùn liền quay trở lại xe, lúc đi đến gần còn ngồi thụp xuống nhìn kĩ phần đầu xe rồi chửi thề:
-Mả mẹ nó, móp cái đầu xe rồi, con quỷ cái này phá quá.
Hai gã chân nam đá chân chiêu leo trở lên xe, nổ máy rồi chạy thẳng đến nơi cô gái nạn nhân đang nằm thoi thóp. Anh chồng nằm trong bụi rậm muốn thét lên van xin nhưng không thể, anh ho khục khục, máu chảy từ miệng ra cả một vũng nhỏ trước mặt. Anh chồng cứ thế chứng kiến cảnh hai con ác quỷ đội lốt người kia điều khiển xe cán qua cán lại cơ thể của vợ mình hơn bốn năm lần rồi mới rú ga vọt đi mất. Anh chồng căm phẫn nhìn chiếc xe khốn nạn ấy vọt đi, trong lòng đau đớn khủng khiếp, ánh sáng trong mắt anh mờ dần, nhưng vẫn kịp ghi nhớ biển số xe của hai con ác quỷ đó trước khi mất hẳn ý thức.
冰次**水水水**水水水**水水
Lê Bá Tân đi bộ vào tòà nhà tám tầng, người bảo vệ nhác thấy bóng anh liền tươi cười mở cửa, cất tiếng chào:
-Buổi sáng vui vẻ nha anh Tân.
Bá Tân mỉm cười, vỗ vai anh bảo vệ một cái rồi bước vào trong. Cô bé tiếp tân nhìn thấy Bá Tân bước vào cũng cất tiếng chào:
-Chào buổi sáng ạ, Giám Đốc hôm nay có việc gì hay sao mà vào sớm dữ hen.
Lê Bá Tân lấy tay vuốt vuốt mái tóc, nở nụ cười quyến rũ làm cô bé tiếp tân suýt nữa rụng luôn trái tim xuống đất, gã nhỏ nhẹ đáp:
-Anh nhớ Hương quá nên vào sớm để gặp em.
Cô bé tiếp tân cười khùng khục đáp trả:
-Anh Tân lại xạo rồi, em không phải Hương.
Bá Tân cười khanh khách rồi đến gần quầy tiếp tân, nhìn vào bảng tên của cô, hỏi nhỏ:
-Hương hay Linh gì thì cũng đẹp hết, sếp vào chưa Linh?
Cô bé tiếp tân đáp:
-Vào rồi ạ, cô Phương đang ở phòng làm việc.
Bá Tân gật đầu, mỉm cười nói:
-Ừ, cảm ơn bé Linh nha, chiều nay tan làm đi ăn với anh không?
Cô bé tiếp tân cười lớn không chút kiêng dè:
Thôi thôi, cho em được sống với, anh hẹn em lần này là lần thứ mấy chục rồi anh Tân à, đợi đi ăn với anh chắc em đầu thai mấy chục kiếp cũng chưa tới.Thôi, anh đi đây, bé Linh làm việc vui vẻ.Nói xong Bá Tân đi thẳng vào trong, nhấn thang máy lên thằng lầu bảy. Đi đến cuối hành lang, gã dừng bước ở một căn phòng có treo biển "PHÒNG TỔNG GIÁM ĐỐC". Bá Tân gõ cửa mấy cái, vài giây sau, một cô bé nhìn khá xinh xắn mở cửa ra, mời hắn vào. Bá Tân bước vào trong, bẹo má cô bé ấy một cái rồi hỏi nhỏ:
-Hương à, chị Phương có đang tiếp khách không
Cô bé mỉm cười gỡ tay hắn ra, đáp khẽ:
-Em tên Hoa mà, hiện giờ chị Phương không có khách.
Bá Tân phủi phủi lại vạt áo rồi đến căn phòng nhỏ trong cùng, thay đổi vẻ mặt từ cợt nhả phong lưu thành nghiêm túc, gõ cửa mấy cái, xoay nhẹ nắm đấm, bước vào trong, tiện tay bấm luôn chốt cửa lại. Ngọc Phương đang ngồi ở chiếc bàn làm việc, nhìn thấy hắn khóa trái cửa phòng mình liền cất tiếng hỏi:
-Có việc quan trọng?
Lê Bá Tân gật đầu, mở chiếc laptop trong cặp táp ra, đặt lên bàn Ngọc Phương rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Gã xoay màn hình của laptop nghiêng lại cho cả hai cùng thấy rồi nói:
-Đại Tỷ, đệ tìm thấy cơ hội để "chơi" với Bùi Gia.
Ngọc Phương mỉm cười:
-Ngươi nói vậy thì chắc vậy rồi.
Lê Bá Tân nhanh tay click vào một thư mục trên màn hình laptop, hắn mở một số hình ảnh trong đó lên, Ngọc Phương thấy hình như là những đoạn comment trên một mạng xã hội khá thông dụng. Bá Tân chỉ vào màn hình rồi cất lời:
-Cách đây hai ngày, đệ thấy có một tài khoản đăng lên nhóm kín của đệ, nội dung cần tìm tung tích của một chiếc xe gây tai nạn. Đệ đã tìm hiểu, người này vì trình báo cảnh sát vụ tai nạn của mình mà không được giải quyết nên âm thầm tìm đến nhóm của đệ, hắn bỏ tiền ra để nhất quyết tìm được tung tích của kẻ đi chiếc xe có biển số đó.
Đệ đã liên lạc với hắn, theo lời của người đó kể thì anh ta đã chứng kiến hai người này gây tai nạn với vợ chồng mình, rồi cho xe cố sát cán qua cán lại nhiều lần giết chết người vợ. Lúc tỉnh lại ở bệnh viện, dù đã cung cấp lời khai, nhưng cho đến khi ra viện cảnh sát cũng không tìm được tung tích người gây ra vụ án.Thêm vào đó, hắn được cảnh sát cho biết camera giám sát xung quanh giao lộ đó đã bị hỏng, không ghi lại được bất kỳ hình ảnh nào về vụ tai nạn này. Vì vậy, hắn ta đi đến kết luận rằng kẻ này rất có thế lực, nên mới làm được chuyện xoá hết chứng cứ như thế...
-Và tam đệ đã tìm ra chủ nhân chiếc xe đó có liên quan đến Bùi Gia, hơn nữa lại có một vị trí quan trọng trong dòng tộc họ Bùi. - Ngọc Phương mỉm cười ngắt ngang lời Bá Tân.
Gã nghe vậy liền gật đầu như tế sao:
Đại Tỷ quả nhiên...Bớt lời giùm, nói chuyện chính đi. - Ngọc Phương ngăn hắn lại.Lê Bá Tân mở thêm hình ảnh của hai gã đàn ông, một cao gầy, một lùn nhưng to con lên, rồi lần lượt chỉ vào hai gã đó:
-Thằng cao mà ốm nhách này là Bùi Thanh Trừng, thằng thấp mà bự con chính là Bùi Minh Hiển. Hai thằng này là con thứ tư và thứ năm của Bùi Thanh Trúc - chủ gia tộc họ Bùi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.