Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh
Chương 85: CỤC Z
Phạm Chánh
19/06/2024
-Thưa Đại Tá, hồ sơ và những giấy tờ liên quan đến nhân thân của Đại Uý Đặng Phục Thăng đã được tôi đặt trên bàn, những thứ không liên quan xét ra không cần thiết nên tôi có chuẩn bị sẵn. Mặc dù không liên quan nhưng do cảm thấy cũng khá hay nên tôi có chuẩn bị ....
Vị Đại Tá đầu đã bạc trắng thở hắt ra một hơi, đưa bàn tay hất lên trên không nói lớn:
- Trung Uý Nhã à, tôi biết rồi, đừng nói nữa, cô ra ngoài mời Đại Uý Thăng vào đây.
Thanh Nhã đứng tần ngần một chút, ra vẻ tiếc nuối, mím môi mím lợi rồi mới đi ra ngoài. Con bé nhìn cũng đẹp đấy, nhưng nói nhiều quá, ông Đại Tá mà không ngăn lại thì e rằng cô ta còn tiếp tục dông dài thêm một lúc nữa, thật sự quá đau đầu. Ông lật tệp hồ sơ mang tên Đại Uý Đặng Phục Thăng ra đọc những chỗ đã được đánh dấu cần lưu ý sẵn, đọc được một lúc thì đã nghe tiếng cửa phòng mở ra, một viên cảnh sát nam, cao to, đẹp trai bước vào, làm động tác chào theo kiểu nhà binh với bàn tay xếp ngang trán, anh ta cất tiếng chào:
-Thưa Đại Tá Trịnh Thành Công, tôi, Đại Uý Đặng Phục Thăng đã có mặt.
Tiếng nói của chàng trai này nghe trầm ẩm, khiến người nghe có cảm giác thật dễ chịu. Đại Tá Công đứng lên đưa tay chào lại rồi nói:
-Chào Đại Uý, mời anh ngồi.
Nói xong ông ta ngồi xuống, Phục Thăng lúc này mới đi đến gần kéo chiếc ghế trước bàn làm việc của Đại Tá rồi ngồi vào. Vị Đại Tá ngước mặt nhìn lên viên cảnh sát, từ tốn nói:
-Chắc Đại Uý vẫn chưa biết được hôm nay về Tổng Bộ sẽ làm nhiệm vụ gì, đúng không?
Phục Thăng gật đầu dạ một tiếng rõ to, vị Đại Tá nói tiếp:
-Đại Uý được điều về Cục Z, đích thân tôi đã chọn Đại Uý vì nhân thân của anh rất đặc biệt.
Cục Z là bộ phận nào của Tổng Bộ Cảnh Sát Quốc Gia thì đến cả cảnh sát lâu năm như Phục Thăng cũng không biết, anh còn đang ngơ ngác thì đã thấy vị Đại Tá đứng lên đi qua khỏi bàn, đứng bên cạnh anh rồi cất tiếng:
-Cục Z là nơi chuyên điều tra các hành vi phạm tội của các quan chức chính quyền, trừ phạm vi quân đội, còn lại chúng ta có quyền điều tra tất cả. Chúng ta ẩn thân trong chính Tổng Bộ, trên danh nghĩa là bộ phận đứng đầu của cục Thanh Tra Nội Chính Cảnh Sát, nhưng kỳ thực lại chỉ chuyền tầm bài trừ các quan chức phạm tội. Tôi nói như vậy Đại Uý đã hiểu rồi chứ.
Phục Thăng gật đầu đáp:
-Thưa Đại Tá, tôi đã rõ, nhưng còn tại sao Đại Tá lại chọn tôi vì nhân thân, có thể cho tôi biết rõ hơn được không?
Vị Đại Tá bật cười:
-Chúng tôi đã theo dõi Đại Uý từ khi anh bắt đầu vào ngành. Đại Uý là con cháu của Đặng Gia, về mặt chính quyền mà nói thì đối với nhà họ Đặng chúng tôi vô cùng khó xử, còn vì sao khó xử chắc Đại Uý cũng hiểu.
Phục Thăng thẳng thừng nói:
-Thưa Đại Tá, tôi đã rời khỏi Đặng Gia từ rất lâu, tuy hiểu Đại Tá nói gì, nhưng thật sự tôi không còn liên can gì đến công việc của nhà họ Đặng.
Vị Đại Tá cười khà khà, nhẹ nhàng vỗ vai anh:
-Đại Uý đã hiểu sai ý tôi, tôi nói khó xử vì về mặt lý mà nói, nếu không có nhà họ Đặng của Đại Uý thì xã hội này nhiễu nhương bởi giới giang hồ rất nhiều. Chắc Đại Uý cũng hiểu, một xã hội sạch bóng tội phạm là một xã hội không tưởng, tôi nói đúng không?
Phục Thăng lằng lặng gật đầu, ông Công lại nói tiếp:
-Về mặt luật pháp, nhà họ Đặng cũng chưa từng phạm pháp vì giúp sức cho các hành vi phạm tội, mà nếu có thì chúng tôi cũng không quan tâm vì vai trò đặc biệt của họ hàng nhà Đại Uý đã tồn tại hơn năm trăm năm nay. Nói thẳng ra thứ chúng tôi muốn triệt hạ chính là bọn tham nhũng, tội phạm núp bóng chính quyền, cái lũ này mới đúng là cái thứ vi khuẩn ăn tàn phá hoại quốc gia.
Phục Thăng đã hiểu ý ông ta muốn nói gì, anh chỉ ngồi đó chờ đợi Đại Tá nói tiếp. Ông Công quay trở lại vị trí ngồi xuống, chắp hai bàn tay vào nhau, đặt lên bàn rồi nói tiếp:
-Gần đây, có thông tin về việc một nhân vật cấp cao có biểu hiện phạm tội, đây là người ở một vị trí hiện giờ đã lên rất cao và rất nhanh trong tương lai. Hồ sơ của ông ta và toàn bộ những người liên quan ở đây.
Nói xong, ông Công giở đôi tay lên khỏi mặt bàn, một chiếc USB nhỏ xíu nằm ở bên dưới, Đại Tá đẩy chiếc USB đến gần Phục Thăng rồi nói tiếp:
-USB này đã được mã hóa, ngoại trừ máy tính của các nhân viên cục Z ra, không ai có thể giải mã được, tuy nhiên
Đại Uý phải nhớ không được đem theo USB này rời khỏi nhiệm sở.
Phục Thăng cầm lấy chiếc USB, đút vào túi áo. Đại Tá Công nói tiếp:
-Tôi cho Đại Uý hai ngày để nghiên cứu hồ sơ, cuộc họp với đầy đủ các thành viên cục Z sẽ diễn ra sau hai ngày nữa. Tôi mong Đại Uý có thể đưa ra những phương án tốt nhất, hết, giải tán.
Phục Thăng đứng dậy, đưa tay lên ngang trán chào cấp trên rồi đi ra ngoài. Lúc anh đến gần cửa, giọng của Đại Tá Trịnh Thành Công cất lên từ phía sau:
-Đại Uý nên nhớ, tuyệt đối không được tin bất kỳ ai, kể cả tôi và nên tận dụng hết sức có thể lợi thế từ nhân thân của Đại Uý...
Phục Thăng quay lại nhìn gương mặt của Đại Tá Công. Tuy nhìn có chút khắc khổ, nhưng đầy nét uy quyền. Anh đáp "dạ", rồi định quay ra thì lại nghe ông ta nói tiếp:
-Làm ở cục Z chính là cưỡi lên lưng hổ, chỉ cần sơ sẩy, chúng ta sẽ bị hổ ăn thịt ngay. Hãy cẩn thận, tôi nhắc lại, không được tin tưởng bất kỳ ai. Tuy vậy, khi điều Đại Uý về đây, tôi biết Đại Uý sẽ rất đáng tin và được việc.
Phục Thăng mỉm cười nói lại:
-Đại Tá mới bảo tôi đừng tin bất kỳ ai mà.
Vị Đại Tá già bật cười:
-Chỉ riêng Đại Uý tôi có hai lý do để tin tưởng, thứ nhất Đại Uý là con cháu Đặng Gia, thứ hai nhiệm vụ này cũng chính là để Đại Uý bảo vệ nhà họ Đặng. Đại Uý là người thông minh, tôi tin chỉ cần nói nhiêu đó thì Đại Uý sẽ tự hiểu.
Phục Thăng mỉm cười đáp lại, cúi đầu rồi ra khỏi phòng. Về đến phòng làm việc, anh đút chiếc USB vào máy tính, soi nhãn cầu vào chiếc máy quét trước mặt. Máy tính hiện lên thông báo cho phép truy cập, Phục Thăng mở tệp hồ sơ có trong USB, ngay trang đầu anh đọc thấy thông tin của đối tượng phải điều tra:
-ĐỐI TƯỢNG CHÍNH: TRƯƠNG PHÚC LOAN.
Vị Đại Tá đầu đã bạc trắng thở hắt ra một hơi, đưa bàn tay hất lên trên không nói lớn:
- Trung Uý Nhã à, tôi biết rồi, đừng nói nữa, cô ra ngoài mời Đại Uý Thăng vào đây.
Thanh Nhã đứng tần ngần một chút, ra vẻ tiếc nuối, mím môi mím lợi rồi mới đi ra ngoài. Con bé nhìn cũng đẹp đấy, nhưng nói nhiều quá, ông Đại Tá mà không ngăn lại thì e rằng cô ta còn tiếp tục dông dài thêm một lúc nữa, thật sự quá đau đầu. Ông lật tệp hồ sơ mang tên Đại Uý Đặng Phục Thăng ra đọc những chỗ đã được đánh dấu cần lưu ý sẵn, đọc được một lúc thì đã nghe tiếng cửa phòng mở ra, một viên cảnh sát nam, cao to, đẹp trai bước vào, làm động tác chào theo kiểu nhà binh với bàn tay xếp ngang trán, anh ta cất tiếng chào:
-Thưa Đại Tá Trịnh Thành Công, tôi, Đại Uý Đặng Phục Thăng đã có mặt.
Tiếng nói của chàng trai này nghe trầm ẩm, khiến người nghe có cảm giác thật dễ chịu. Đại Tá Công đứng lên đưa tay chào lại rồi nói:
-Chào Đại Uý, mời anh ngồi.
Nói xong ông ta ngồi xuống, Phục Thăng lúc này mới đi đến gần kéo chiếc ghế trước bàn làm việc của Đại Tá rồi ngồi vào. Vị Đại Tá ngước mặt nhìn lên viên cảnh sát, từ tốn nói:
-Chắc Đại Uý vẫn chưa biết được hôm nay về Tổng Bộ sẽ làm nhiệm vụ gì, đúng không?
Phục Thăng gật đầu dạ một tiếng rõ to, vị Đại Tá nói tiếp:
-Đại Uý được điều về Cục Z, đích thân tôi đã chọn Đại Uý vì nhân thân của anh rất đặc biệt.
Cục Z là bộ phận nào của Tổng Bộ Cảnh Sát Quốc Gia thì đến cả cảnh sát lâu năm như Phục Thăng cũng không biết, anh còn đang ngơ ngác thì đã thấy vị Đại Tá đứng lên đi qua khỏi bàn, đứng bên cạnh anh rồi cất tiếng:
-Cục Z là nơi chuyên điều tra các hành vi phạm tội của các quan chức chính quyền, trừ phạm vi quân đội, còn lại chúng ta có quyền điều tra tất cả. Chúng ta ẩn thân trong chính Tổng Bộ, trên danh nghĩa là bộ phận đứng đầu của cục Thanh Tra Nội Chính Cảnh Sát, nhưng kỳ thực lại chỉ chuyền tầm bài trừ các quan chức phạm tội. Tôi nói như vậy Đại Uý đã hiểu rồi chứ.
Phục Thăng gật đầu đáp:
-Thưa Đại Tá, tôi đã rõ, nhưng còn tại sao Đại Tá lại chọn tôi vì nhân thân, có thể cho tôi biết rõ hơn được không?
Vị Đại Tá bật cười:
-Chúng tôi đã theo dõi Đại Uý từ khi anh bắt đầu vào ngành. Đại Uý là con cháu của Đặng Gia, về mặt chính quyền mà nói thì đối với nhà họ Đặng chúng tôi vô cùng khó xử, còn vì sao khó xử chắc Đại Uý cũng hiểu.
Phục Thăng thẳng thừng nói:
-Thưa Đại Tá, tôi đã rời khỏi Đặng Gia từ rất lâu, tuy hiểu Đại Tá nói gì, nhưng thật sự tôi không còn liên can gì đến công việc của nhà họ Đặng.
Vị Đại Tá cười khà khà, nhẹ nhàng vỗ vai anh:
-Đại Uý đã hiểu sai ý tôi, tôi nói khó xử vì về mặt lý mà nói, nếu không có nhà họ Đặng của Đại Uý thì xã hội này nhiễu nhương bởi giới giang hồ rất nhiều. Chắc Đại Uý cũng hiểu, một xã hội sạch bóng tội phạm là một xã hội không tưởng, tôi nói đúng không?
Phục Thăng lằng lặng gật đầu, ông Công lại nói tiếp:
-Về mặt luật pháp, nhà họ Đặng cũng chưa từng phạm pháp vì giúp sức cho các hành vi phạm tội, mà nếu có thì chúng tôi cũng không quan tâm vì vai trò đặc biệt của họ hàng nhà Đại Uý đã tồn tại hơn năm trăm năm nay. Nói thẳng ra thứ chúng tôi muốn triệt hạ chính là bọn tham nhũng, tội phạm núp bóng chính quyền, cái lũ này mới đúng là cái thứ vi khuẩn ăn tàn phá hoại quốc gia.
Phục Thăng đã hiểu ý ông ta muốn nói gì, anh chỉ ngồi đó chờ đợi Đại Tá nói tiếp. Ông Công quay trở lại vị trí ngồi xuống, chắp hai bàn tay vào nhau, đặt lên bàn rồi nói tiếp:
-Gần đây, có thông tin về việc một nhân vật cấp cao có biểu hiện phạm tội, đây là người ở một vị trí hiện giờ đã lên rất cao và rất nhanh trong tương lai. Hồ sơ của ông ta và toàn bộ những người liên quan ở đây.
Nói xong, ông Công giở đôi tay lên khỏi mặt bàn, một chiếc USB nhỏ xíu nằm ở bên dưới, Đại Tá đẩy chiếc USB đến gần Phục Thăng rồi nói tiếp:
-USB này đã được mã hóa, ngoại trừ máy tính của các nhân viên cục Z ra, không ai có thể giải mã được, tuy nhiên
Đại Uý phải nhớ không được đem theo USB này rời khỏi nhiệm sở.
Phục Thăng cầm lấy chiếc USB, đút vào túi áo. Đại Tá Công nói tiếp:
-Tôi cho Đại Uý hai ngày để nghiên cứu hồ sơ, cuộc họp với đầy đủ các thành viên cục Z sẽ diễn ra sau hai ngày nữa. Tôi mong Đại Uý có thể đưa ra những phương án tốt nhất, hết, giải tán.
Phục Thăng đứng dậy, đưa tay lên ngang trán chào cấp trên rồi đi ra ngoài. Lúc anh đến gần cửa, giọng của Đại Tá Trịnh Thành Công cất lên từ phía sau:
-Đại Uý nên nhớ, tuyệt đối không được tin bất kỳ ai, kể cả tôi và nên tận dụng hết sức có thể lợi thế từ nhân thân của Đại Uý...
Phục Thăng quay lại nhìn gương mặt của Đại Tá Công. Tuy nhìn có chút khắc khổ, nhưng đầy nét uy quyền. Anh đáp "dạ", rồi định quay ra thì lại nghe ông ta nói tiếp:
-Làm ở cục Z chính là cưỡi lên lưng hổ, chỉ cần sơ sẩy, chúng ta sẽ bị hổ ăn thịt ngay. Hãy cẩn thận, tôi nhắc lại, không được tin tưởng bất kỳ ai. Tuy vậy, khi điều Đại Uý về đây, tôi biết Đại Uý sẽ rất đáng tin và được việc.
Phục Thăng mỉm cười nói lại:
-Đại Tá mới bảo tôi đừng tin bất kỳ ai mà.
Vị Đại Tá già bật cười:
-Chỉ riêng Đại Uý tôi có hai lý do để tin tưởng, thứ nhất Đại Uý là con cháu Đặng Gia, thứ hai nhiệm vụ này cũng chính là để Đại Uý bảo vệ nhà họ Đặng. Đại Uý là người thông minh, tôi tin chỉ cần nói nhiêu đó thì Đại Uý sẽ tự hiểu.
Phục Thăng mỉm cười đáp lại, cúi đầu rồi ra khỏi phòng. Về đến phòng làm việc, anh đút chiếc USB vào máy tính, soi nhãn cầu vào chiếc máy quét trước mặt. Máy tính hiện lên thông báo cho phép truy cập, Phục Thăng mở tệp hồ sơ có trong USB, ngay trang đầu anh đọc thấy thông tin của đối tượng phải điều tra:
-ĐỐI TƯỢNG CHÍNH: TRƯƠNG PHÚC LOAN.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.