Ngược Dòng Thời Gian Để Yêu Anh
Chương 42: Chân tướng
Hana Nguyễn
23/03/2023
Bởi vì là hiện trường trực tiếp, cho nên đoạn quay Hạ Vũ Điền đi cửa sau đã trở nên bạo đỏ thẫm trên Weibo, các fans của cô ta quả thực như ăn phải cú lừa khó chấp nhận được, không hề nghĩ đến nữ thần mình yêu thích trong thời gian dài như vậy hóa ra lại cũng dùng cách thức "ngầm" để tham gia một chương trình.
Tại giờ khắc chân tướng lộ rõ, fan cuồng vốn vô cùng nhiệt tình yêu thương cô triệt để chuyển hóa thành cực kì phẫn nộ, chửi rủa chưa bao giờ ngừng lại.
Weibo Hạ Vũ Điền thành chiến trường thuốc súng bay lả tả, phía dưới mỗi cái weibo đều tràn đầy fans oán độc chửi rủa, thậm chí còn có người đem hình cô ta làm thành hình chế, trào phúng và công kích cô ta.
Lầu 1: [Hạ Vũ Điền đến chương trình này làm trò cười à…]
Lầu 2: [Tôi thấy quả thật ban giám khảo của chương trình này rất công tâm. Có thể Hạ Vũ Điền thật sự đi bằng "cửa sau", nhưng cũng không phủ nhận được rằng top 5 của chương trình rất xứng đáng.]
Lầu 3: [Tôi lại thấy kĩ năng vũ đạo của Hạ Vũ Điền cũng không phải loại xuất thần gì, chỉ cùng lắm là do cô ta có lợi thế về ngoại hình, gia cảnh với lượng fans nhất định nên chương trình muốn giữ nhiệt mà cô ta mới có thể đi vào vòng sâu như vậy mà thôi.]
Bình luận cứ ngày một nhiều lên.
Cuộc thi vừa kết thúc cũng là lúc kiểm tra cuối kì ập đến, Hạ Vũ Điền mặc dù không cam lòng nhưng vẫn phải về trường tham gia kỳ thi.
Hạ Vũ Điền rất nổi tiếng trong trường nên khi cô ta vừa xuất hiện, Tieba lại có thêm người hỏi tại sao cô ta dám xuất hiện trong thời điểm này.
Giờ nghỉ trưa, Nhật Hạ cùng Vương Hi Nhã bắt gặp đám Hạ Vũ Điền trong quán ăn gần trường.
Thấy Nhật Hạ, sắc mặt Hạ Vũ Điền tối tăm không ít, thấp giọng nói: “Có phải bây giờ chị rất đắc ý?”
Nhật Hạ chỉ nhàn nhạt đáp: “Không lẽ em gái chỉ có một câu hỏi này thôi sao?”
Hạ Vũ Điền tự đào hố chôn mình, cô thậm chí không cần động thủ, đối phương đã tự tìm đường chết, càng đi càng sai.
"Đừng đắc ý quá sớm. Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chị."
Hạ Vũ Điền nói xong, liền quay ngoắt mặt rời đi.
Mà cô gái ở phía sau, dường như cũng nói câu gì đó chỉ có thể ở rất gần mới nghe thấy.
"Đúng vậy, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu."
———
Đêm đó.
Mưa càng lúc càng dày.
Thiếu niên ngồi trên bàn làm việc trong thư phòng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Giống như trước giờ, mỗi khi gặp trời mưa, tâm trạng hắn trở nên bồn chồn bất an, cơ hồ như có gì dồn ép, đè nén đến mức không thở được. Mưa bão hoặc sấm sét còn dễ chịu hơn, sợ nhất là kiểu mưa nhỏ, dày hạt không âm thanh.
Như đêm nhiều năm trước.
Như triền miên bất tận.
Như những chiếc kim dài.
Dai dẳng đâm vào lòng vốn đã nát bời, hắn tưởng dây thần kinh đó đã tê liệt, đã chết từ lâu, nhưng vẫn lộ ra vết thương choe choét máu tươi, đau tới tận tim gan.
Âm thanh thiếu niên hít thở dồn dập. Trước lúc cảm xúc trở nên mất khống chế, hắn khom lưng kéo ra ngăn bàn, từ bên trong lấy ra một cái bình thuốc chữ ngoại màu trắng.
Lấy ra mấy viên thuốc, không cần đến nước, trực tiếp bỏ vào trong miệng dùng sức nhấm nháp nuốt xuống. Mùi vị thuốc bột chua xót đắng chát hòa vào trong miệng, cơ hồ đem tất cả vị giác và thần kinh của hắn làm cho tê liệt. Tần sóng kích thích dạ dày và bộ thần kinh thật mạnh, có chút run rẩy, cảm giác ghê tởm cứ thay nhau trào lên, lại bị Mặc Hàn gắng gượng áp xuống.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
"Là tôi, Cao Khương Mộc."
Hắn kiềm chế cảm xúc của mình lại, gắng gượng bảo: "Vào đi."
Cao Khương Mộc bước vào, liền trực tiếp đi đến bàn làm việc, đưa một xấp hồ sơ.
"Đây là lời khai của tên tài xế say rượu năm đó đã bị bắt. Ngoài ra cũng có báo cáo điều tra liên quan đến tai nạn xe hơi của cậu."
Cao Khương Mộc rút một tập giấy trong kẹp tài liệu trên tay ra, thiếu niên nhướn mày, “Đây là bản photo báo cáo điều tra tôi lấy được, nội dung chủ yếu ám chỉ, thiếu gia Mặc Phi nhất định có liên quan đến vụ tai nạn”.
Thiếu gia Mặc Phi chính là con trai trưởng của bác cả. Nhà bác cả cơ hồ chiếm hơn một phần ba tập đoàn Mặc thị. Thành viên ban giám đốc có rất nhiều người là thân tín của gia đình bọn họ. Ở Mặc Gia, có thể nói nhà bác cả mới chân chính là gia đình có địa vị quan trọng và hưng vượng nhất.
Nhưng Mặc Hàn vừa về nước, lại được Mặc lão gia tử ưu ái, cánh tay ngày càng vươn dài, khẩu khí ngày càng lớn, bọn họ đều cảm thấy đây là mối đe doạ lớn, không nhịn được trong lúc ông cụ Mặc ngã bệnh, liền chặt đứt đôi cánh của thiếu niên.
Mặc Hàn từ trên xe lăn, đứng lên, từng bước, từng bước một chậm rãi bước đến chiếc cửa sổ.
"Đã đến lúc giăng lưới.”
Khi thiếu niên nói câu này, cảm xúc trong đôi mắt đen nhánh rõ ràng trầm xuống.
"Nhưng mà, còn một chuyện..."
Cao Khương Mộc hiếm khi nghiêm túc như vậy.
Mặc Hàn hơi ngẩn đầu: "Chuyện gì?"
"Về tiểu thư Nhật Hạ, cậu thật sự nghiêm túc với cô ấy?"
Thiếu niên nhíu mày, quay đầu lại nhìn.
"Tôi hiểu, cô gái như thế sẽ khiến cậu đồng cảm về khoảng thời gian trước đây của mình...." Cao Khương Mộc cố gắng tìm từ thích hợp, nhưng suy nghĩ một hồi cảm thấy vẫn nên nói thẳng, "Trước đây, là vì cậu vốn muốn che mắt bọn họ nên mới lưu giữ một nữ nhân bị khiếm thị bên mình. Nhưng hiện tại nếu tiếp tục giữ cô ấy bên cạnh, tiểu thư Nhật Hạ trở thành một vết thương yếu đuối nhất trên người cậu. Kẻ địch có thể sẽ lợi dụng vết thương này để kiềm chế cậu, tra tấn cậu, khiến cho cậu thất bại thảm hại.”
Mặc Hàn cười thờ ơ, chỉ có con ngươi đen nhánh trở nên thâm trầm, cất giấu ý tàn bạo.
" Vậy nên cậu cho rằng, chỉ có mất đi cô ấy, tôi mới có thể trở nên mạnh mẽ?"
Mới không có điểm yếu để người ta uy hiếp.
"Sở dĩ bọn họ cho đến nay vẫn án binh bất động, khả năng lớn nhất chắc là muốn tránh cho rắc rối bất ngờ phát sinh. Nhưng một khi chúng ta đã động thủ, thì bọn họ cũng không thể ngồi yên chờ chết."
"Nếu biết phía trước chỉ toàn là vũng bùn của những con quỷ khát máu săn đuổi lợi ích. Coi như cậu chịu liều mạng, nhưng hà tất gì muốn kéo cô ấy vất vả cùng?"
Mặc Hàn nhíu mày.
Nhưng cuối cùng vẫn không phản bác.
Hắn biết, nếu như cô lựa chọn Nhật Hạ, con đường tương lai sau này nhất định sẽ gập ghềnh, gian nguy hơn rất nhiều, Nhật Hạ sẽ trở thành ràng buộc duy nhất trên con đường mà hắn đã lựa chọn.
Rốt cuộc, thiếu niên cũng mở miệng.
"Cho tôi một chút thời gian."
Cao Khương Mộc bất đắc dĩ: "Mặc Hàn, cậu đừng quên những gì bọn họ đã gây ra."
"Đương nhiên, tôi không thể nào quên được."
Cái loại tư vị này chỉ cần nếm thử qua một lần sẽ biết. Nó ám ảnh hắn ngày ngày, tháng tháng, năm năm, thời thời khắc khắc, một giây cũng không bao giờ dám can đảm quên đi...
Tại giờ khắc chân tướng lộ rõ, fan cuồng vốn vô cùng nhiệt tình yêu thương cô triệt để chuyển hóa thành cực kì phẫn nộ, chửi rủa chưa bao giờ ngừng lại.
Weibo Hạ Vũ Điền thành chiến trường thuốc súng bay lả tả, phía dưới mỗi cái weibo đều tràn đầy fans oán độc chửi rủa, thậm chí còn có người đem hình cô ta làm thành hình chế, trào phúng và công kích cô ta.
Lầu 1: [Hạ Vũ Điền đến chương trình này làm trò cười à…]
Lầu 2: [Tôi thấy quả thật ban giám khảo của chương trình này rất công tâm. Có thể Hạ Vũ Điền thật sự đi bằng "cửa sau", nhưng cũng không phủ nhận được rằng top 5 của chương trình rất xứng đáng.]
Lầu 3: [Tôi lại thấy kĩ năng vũ đạo của Hạ Vũ Điền cũng không phải loại xuất thần gì, chỉ cùng lắm là do cô ta có lợi thế về ngoại hình, gia cảnh với lượng fans nhất định nên chương trình muốn giữ nhiệt mà cô ta mới có thể đi vào vòng sâu như vậy mà thôi.]
Bình luận cứ ngày một nhiều lên.
Cuộc thi vừa kết thúc cũng là lúc kiểm tra cuối kì ập đến, Hạ Vũ Điền mặc dù không cam lòng nhưng vẫn phải về trường tham gia kỳ thi.
Hạ Vũ Điền rất nổi tiếng trong trường nên khi cô ta vừa xuất hiện, Tieba lại có thêm người hỏi tại sao cô ta dám xuất hiện trong thời điểm này.
Giờ nghỉ trưa, Nhật Hạ cùng Vương Hi Nhã bắt gặp đám Hạ Vũ Điền trong quán ăn gần trường.
Thấy Nhật Hạ, sắc mặt Hạ Vũ Điền tối tăm không ít, thấp giọng nói: “Có phải bây giờ chị rất đắc ý?”
Nhật Hạ chỉ nhàn nhạt đáp: “Không lẽ em gái chỉ có một câu hỏi này thôi sao?”
Hạ Vũ Điền tự đào hố chôn mình, cô thậm chí không cần động thủ, đối phương đã tự tìm đường chết, càng đi càng sai.
"Đừng đắc ý quá sớm. Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chị."
Hạ Vũ Điền nói xong, liền quay ngoắt mặt rời đi.
Mà cô gái ở phía sau, dường như cũng nói câu gì đó chỉ có thể ở rất gần mới nghe thấy.
"Đúng vậy, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu."
———
Đêm đó.
Mưa càng lúc càng dày.
Thiếu niên ngồi trên bàn làm việc trong thư phòng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Giống như trước giờ, mỗi khi gặp trời mưa, tâm trạng hắn trở nên bồn chồn bất an, cơ hồ như có gì dồn ép, đè nén đến mức không thở được. Mưa bão hoặc sấm sét còn dễ chịu hơn, sợ nhất là kiểu mưa nhỏ, dày hạt không âm thanh.
Như đêm nhiều năm trước.
Như triền miên bất tận.
Như những chiếc kim dài.
Dai dẳng đâm vào lòng vốn đã nát bời, hắn tưởng dây thần kinh đó đã tê liệt, đã chết từ lâu, nhưng vẫn lộ ra vết thương choe choét máu tươi, đau tới tận tim gan.
Âm thanh thiếu niên hít thở dồn dập. Trước lúc cảm xúc trở nên mất khống chế, hắn khom lưng kéo ra ngăn bàn, từ bên trong lấy ra một cái bình thuốc chữ ngoại màu trắng.
Lấy ra mấy viên thuốc, không cần đến nước, trực tiếp bỏ vào trong miệng dùng sức nhấm nháp nuốt xuống. Mùi vị thuốc bột chua xót đắng chát hòa vào trong miệng, cơ hồ đem tất cả vị giác và thần kinh của hắn làm cho tê liệt. Tần sóng kích thích dạ dày và bộ thần kinh thật mạnh, có chút run rẩy, cảm giác ghê tởm cứ thay nhau trào lên, lại bị Mặc Hàn gắng gượng áp xuống.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
"Là tôi, Cao Khương Mộc."
Hắn kiềm chế cảm xúc của mình lại, gắng gượng bảo: "Vào đi."
Cao Khương Mộc bước vào, liền trực tiếp đi đến bàn làm việc, đưa một xấp hồ sơ.
"Đây là lời khai của tên tài xế say rượu năm đó đã bị bắt. Ngoài ra cũng có báo cáo điều tra liên quan đến tai nạn xe hơi của cậu."
Cao Khương Mộc rút một tập giấy trong kẹp tài liệu trên tay ra, thiếu niên nhướn mày, “Đây là bản photo báo cáo điều tra tôi lấy được, nội dung chủ yếu ám chỉ, thiếu gia Mặc Phi nhất định có liên quan đến vụ tai nạn”.
Thiếu gia Mặc Phi chính là con trai trưởng của bác cả. Nhà bác cả cơ hồ chiếm hơn một phần ba tập đoàn Mặc thị. Thành viên ban giám đốc có rất nhiều người là thân tín của gia đình bọn họ. Ở Mặc Gia, có thể nói nhà bác cả mới chân chính là gia đình có địa vị quan trọng và hưng vượng nhất.
Nhưng Mặc Hàn vừa về nước, lại được Mặc lão gia tử ưu ái, cánh tay ngày càng vươn dài, khẩu khí ngày càng lớn, bọn họ đều cảm thấy đây là mối đe doạ lớn, không nhịn được trong lúc ông cụ Mặc ngã bệnh, liền chặt đứt đôi cánh của thiếu niên.
Mặc Hàn từ trên xe lăn, đứng lên, từng bước, từng bước một chậm rãi bước đến chiếc cửa sổ.
"Đã đến lúc giăng lưới.”
Khi thiếu niên nói câu này, cảm xúc trong đôi mắt đen nhánh rõ ràng trầm xuống.
"Nhưng mà, còn một chuyện..."
Cao Khương Mộc hiếm khi nghiêm túc như vậy.
Mặc Hàn hơi ngẩn đầu: "Chuyện gì?"
"Về tiểu thư Nhật Hạ, cậu thật sự nghiêm túc với cô ấy?"
Thiếu niên nhíu mày, quay đầu lại nhìn.
"Tôi hiểu, cô gái như thế sẽ khiến cậu đồng cảm về khoảng thời gian trước đây của mình...." Cao Khương Mộc cố gắng tìm từ thích hợp, nhưng suy nghĩ một hồi cảm thấy vẫn nên nói thẳng, "Trước đây, là vì cậu vốn muốn che mắt bọn họ nên mới lưu giữ một nữ nhân bị khiếm thị bên mình. Nhưng hiện tại nếu tiếp tục giữ cô ấy bên cạnh, tiểu thư Nhật Hạ trở thành một vết thương yếu đuối nhất trên người cậu. Kẻ địch có thể sẽ lợi dụng vết thương này để kiềm chế cậu, tra tấn cậu, khiến cho cậu thất bại thảm hại.”
Mặc Hàn cười thờ ơ, chỉ có con ngươi đen nhánh trở nên thâm trầm, cất giấu ý tàn bạo.
" Vậy nên cậu cho rằng, chỉ có mất đi cô ấy, tôi mới có thể trở nên mạnh mẽ?"
Mới không có điểm yếu để người ta uy hiếp.
"Sở dĩ bọn họ cho đến nay vẫn án binh bất động, khả năng lớn nhất chắc là muốn tránh cho rắc rối bất ngờ phát sinh. Nhưng một khi chúng ta đã động thủ, thì bọn họ cũng không thể ngồi yên chờ chết."
"Nếu biết phía trước chỉ toàn là vũng bùn của những con quỷ khát máu săn đuổi lợi ích. Coi như cậu chịu liều mạng, nhưng hà tất gì muốn kéo cô ấy vất vả cùng?"
Mặc Hàn nhíu mày.
Nhưng cuối cùng vẫn không phản bác.
Hắn biết, nếu như cô lựa chọn Nhật Hạ, con đường tương lai sau này nhất định sẽ gập ghềnh, gian nguy hơn rất nhiều, Nhật Hạ sẽ trở thành ràng buộc duy nhất trên con đường mà hắn đã lựa chọn.
Rốt cuộc, thiếu niên cũng mở miệng.
"Cho tôi một chút thời gian."
Cao Khương Mộc bất đắc dĩ: "Mặc Hàn, cậu đừng quên những gì bọn họ đã gây ra."
"Đương nhiên, tôi không thể nào quên được."
Cái loại tư vị này chỉ cần nếm thử qua một lần sẽ biết. Nó ám ảnh hắn ngày ngày, tháng tháng, năm năm, thời thời khắc khắc, một giây cũng không bao giờ dám can đảm quên đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.