Ngược Dòng Thời Gian Để Yêu Anh
Chương 41: Video
Hana Nguyễn
23/03/2023
"Mẹ ơi, con đã thực hiện được ước mơ của mẹ."
Nghĩa trang lạnh lẽo, Nhật Hạ mua một bó hoa cúc trắng đặt trước mộ người phụ nữ, bên cạnh là một chiếc huân chương màu bạc.
Đầu ngón tay cô nhẹ chạm vào bia mộ, trong lòng có rất nhiều lời đều lặng lẽ nói với mẹ. Nếu như mẹ còn sống, nguyện vọng lớn nhất chính là Nhật Hạ có một cuộc sống vui sướng hạnh phúc làm những việc mình yêu thích.
Nếu bà biết kiếp trước Nhật Hạ bởi vì mình mà không muốn tiếp tục đánh đàn nữa, chắc chắn sẽ rất thất vọng.
Nhật Hạ nghĩ đến điều đó thì cười nhẹ.
Mẹ đừng lo, con sẽ không làm mẹ thất vọng.
Những việc đã trải qua trong những ngày qua, tựa như một giấc mơ, cô tìm về mình của thuở trước, rồi mơ hồ hiểu rằng, dẫu thế nào cô vẫn là cô.
Cô còn nhớ cảm giác khi chiếc cúp bạc được trao tới tay, cô mỉm cười nhẹ nhàng ôm lấy vị khách quý đại diện ban tổ chức đứng ra trao giải.
Tất cả đều không chân thực, dù sao danh hiệu á quân này quả thực rất tốt, Nhật Hạ cũng chưa từng nghĩ đến.
Nhìn cô gái vui vẻ trên khán đài, thiếu niên đứng bên dưới, nhướn môi cười, biếng nhác vỗ tay theo mọi người.
Nụ cười chứa đựng không ít ý nghĩ xấu xa, cảm thấy kết quả này không thể tốt hơn.
Ánh mắt của mọi người sẽ dán chặt vào nhà vô địch, chỉ một mình hắn mới có thể được ngắm cô gái.
———
Video trích từ camera trong phòng chờ rất nhanh đã được gửi đến tay Nhật Hạ.
"Cảm ơn anh." Nhật Hạ đưa tay, muốn lấy chiếc USB chứa video trên tay thiếu niên.
Mặc Hàn lại giật tay lại.
"......?"
Thiếu niên thấy bộ dáng nghiêm túc của cô gái, trong lòng cảm thấy buồn cười, nghĩ nghĩ, lại dâng lên cảm giác muốn trêu đùa cô.
"Muốn có nó?"
Nhật Hạ gật gật đầu, tròng mắt tối đen nhìn hắn: "Muốn."
Thiếu niên khóe miệng nhợt nhạt giương lên: "Vậy phải có trao đổi."
"Trao đổi như thế nào?"
Cô tự biết bản thân không có đồ vật đáng giá gì. Mà nhất là trong giới thương trường, lợi ích lúc nào cũng được đặt lên hàng đầu.
Hầu kết thiếu niên khẽ nhúc nhích, "Nói cho tôi, em đang suy tính điều gì?"
“Anh hỏi chuyện này làm gì?”
Ánh mắt thiếu niên trầm lãnh, không thể nắm bắt được cảm xúc nhưng giọng điệu lại ngả ngớn vô cùng.
"Chỉ cần em nói, mặc kệ là phải trả cái giá gì, kể cả cái mạng này, tôi đều cho em."
"....Mặc Hàn!"
Trong lòng Nhật Hạ run lên. Mặc dù giọng nói của thiếu niên rất bình tĩnh, thậm chí không nghe ra một tia phập phồng, nhưng ngược lại điều này làm cho trong lòng cô gái tích tụ bất an.
Cho đến giờ có những việc cô chưa một lần dám nghĩ tới, kiếp trước, sinh mệnh của cô đã dừng lại ở tuổi 28, nhưng còn Mặc Hàn, hắn vẫn phải sống tiếp.
Cộng với giấc mơ khi trước, cô không biết tại sao mình lại có thể thấy những cảnh tượng ấy, lại có được những dòng ký ức làm người hít thở không thông kia, giống như lúc Mặc Hàn ôm thi thể của cô.
Ánh mắt hắn đỏ hồng, chảy nước mắt nhưng không có phát ra tiếng khóc, hắn ôm cô thật chặt, thâm tình mà điên cuồng hôn môi hôn mỗi một tấc da thịt cô...
Không biết sau khi cô đi rồi, hắn rốt cuộc sống như thế nào.
Lúc này biểu tình của cô gái tràn đầy phức tạp, phẫn hận lại khổ sở, đáy mắt cô ngập tràn cảm xúc hỗn loạn, trộn lẫn hoài niệm kí ức xa xăm nào đó đã rất lâu trước đây.
Một lúc sau, Nhật Hạ mới bình tĩnh nói.
"Không cần, chuyện của tôi, tôi có thể xử lý được."
Sống lại một lần, nếu Nhật Hạ có cái gì tiến bộ thì đó chính là cô trở nên lý trí hơn.
Có một số việc, cô có thể làm, nhưng Mặc Hàn không thể, làm cho hắn dính đến việc này, hậu quả cô không chịu được.
"Tại sao?"
"......"
Cô gái im lặng không đáp.
Nhật Hạ rất rõ ràng, giải thích cái gì cũng vô dụng. Tính cách của kẻ điên quá lạnh lùng lại tàn bạo, giống như một lưỡi dao, sắc bén dễ gãy, nhưng lại quyết chí tiến lên.
Hắn chỉ nhìn bản chất, còn lại bên ngoài thì hoàn toàn không quan tâm. Chỉ cần không cho hắn một nguyên nhân khách quan kế hoạch của mình, thì kẻ điên sẽ không quan tâm đến lý do gì cả.
Mà Nhật Hạ lại không thể nói được nguyên nhân khách quan.
"Tùy em. Nhưng nhớ kỹ, lần sau nếu có chuyện gì phải lập tức tìm tôi, đừng để tôi phát hiện ra em đi cầu cứu người khác, bằng không thì…"
Thiếu niên ném cho cô chiếc USB màu đen.
Giọng nói mang theo một tia nguy hiểm.
"Người giúp em sẽ bị phiền toái.”
"......"
Nhật Hạ nghĩ đến video trong tay của mình.
Trước kia, Nhật Hạ cảm thấy thủ đoạn của em gái này rất cao minh, nhưng bây giờ trùng sinh trở về, lại phát hiện những thủ đoạn này thật sự... vô cùng ngây thơ, cùng lắm chỉ là hữu dũng vô mưu.
Nếu cứ thế báo cảnh sát thì quá đơn giản, Hạ gia giải quyết chuyện này rất dễ dàng, đến lúc đó cùng lắm Nhật Hạ cũng chỉ có thể chấp nhận bồi thường.
Nhưng sau này Hạ Vũ Điền muốn nổi tiếng, là nhân vật của công chúng, theo hình tượng bạch phú mỹ, vậy nên lịch sử đen tối này đối với cô ta sẽ rất nghiêm trọng.
Nếu cô ta lại động đến cô, cô sẽ không hạ thủ lưu tình lần nữa.
Cô muốn tại thời cơ thỏa đáng thả ra những chứng cớ này, đem mặt nạ duy nhất của Hạ Vũ Điền kéo xuống. Ngã từ trên cao xuống, cô muốn làm cô ta vĩnh viễn đều không ngốc đầu lên được.
Nghĩa trang lạnh lẽo, Nhật Hạ mua một bó hoa cúc trắng đặt trước mộ người phụ nữ, bên cạnh là một chiếc huân chương màu bạc.
Đầu ngón tay cô nhẹ chạm vào bia mộ, trong lòng có rất nhiều lời đều lặng lẽ nói với mẹ. Nếu như mẹ còn sống, nguyện vọng lớn nhất chính là Nhật Hạ có một cuộc sống vui sướng hạnh phúc làm những việc mình yêu thích.
Nếu bà biết kiếp trước Nhật Hạ bởi vì mình mà không muốn tiếp tục đánh đàn nữa, chắc chắn sẽ rất thất vọng.
Nhật Hạ nghĩ đến điều đó thì cười nhẹ.
Mẹ đừng lo, con sẽ không làm mẹ thất vọng.
Những việc đã trải qua trong những ngày qua, tựa như một giấc mơ, cô tìm về mình của thuở trước, rồi mơ hồ hiểu rằng, dẫu thế nào cô vẫn là cô.
Cô còn nhớ cảm giác khi chiếc cúp bạc được trao tới tay, cô mỉm cười nhẹ nhàng ôm lấy vị khách quý đại diện ban tổ chức đứng ra trao giải.
Tất cả đều không chân thực, dù sao danh hiệu á quân này quả thực rất tốt, Nhật Hạ cũng chưa từng nghĩ đến.
Nhìn cô gái vui vẻ trên khán đài, thiếu niên đứng bên dưới, nhướn môi cười, biếng nhác vỗ tay theo mọi người.
Nụ cười chứa đựng không ít ý nghĩ xấu xa, cảm thấy kết quả này không thể tốt hơn.
Ánh mắt của mọi người sẽ dán chặt vào nhà vô địch, chỉ một mình hắn mới có thể được ngắm cô gái.
———
Video trích từ camera trong phòng chờ rất nhanh đã được gửi đến tay Nhật Hạ.
"Cảm ơn anh." Nhật Hạ đưa tay, muốn lấy chiếc USB chứa video trên tay thiếu niên.
Mặc Hàn lại giật tay lại.
"......?"
Thiếu niên thấy bộ dáng nghiêm túc của cô gái, trong lòng cảm thấy buồn cười, nghĩ nghĩ, lại dâng lên cảm giác muốn trêu đùa cô.
"Muốn có nó?"
Nhật Hạ gật gật đầu, tròng mắt tối đen nhìn hắn: "Muốn."
Thiếu niên khóe miệng nhợt nhạt giương lên: "Vậy phải có trao đổi."
"Trao đổi như thế nào?"
Cô tự biết bản thân không có đồ vật đáng giá gì. Mà nhất là trong giới thương trường, lợi ích lúc nào cũng được đặt lên hàng đầu.
Hầu kết thiếu niên khẽ nhúc nhích, "Nói cho tôi, em đang suy tính điều gì?"
“Anh hỏi chuyện này làm gì?”
Ánh mắt thiếu niên trầm lãnh, không thể nắm bắt được cảm xúc nhưng giọng điệu lại ngả ngớn vô cùng.
"Chỉ cần em nói, mặc kệ là phải trả cái giá gì, kể cả cái mạng này, tôi đều cho em."
"....Mặc Hàn!"
Trong lòng Nhật Hạ run lên. Mặc dù giọng nói của thiếu niên rất bình tĩnh, thậm chí không nghe ra một tia phập phồng, nhưng ngược lại điều này làm cho trong lòng cô gái tích tụ bất an.
Cho đến giờ có những việc cô chưa một lần dám nghĩ tới, kiếp trước, sinh mệnh của cô đã dừng lại ở tuổi 28, nhưng còn Mặc Hàn, hắn vẫn phải sống tiếp.
Cộng với giấc mơ khi trước, cô không biết tại sao mình lại có thể thấy những cảnh tượng ấy, lại có được những dòng ký ức làm người hít thở không thông kia, giống như lúc Mặc Hàn ôm thi thể của cô.
Ánh mắt hắn đỏ hồng, chảy nước mắt nhưng không có phát ra tiếng khóc, hắn ôm cô thật chặt, thâm tình mà điên cuồng hôn môi hôn mỗi một tấc da thịt cô...
Không biết sau khi cô đi rồi, hắn rốt cuộc sống như thế nào.
Lúc này biểu tình của cô gái tràn đầy phức tạp, phẫn hận lại khổ sở, đáy mắt cô ngập tràn cảm xúc hỗn loạn, trộn lẫn hoài niệm kí ức xa xăm nào đó đã rất lâu trước đây.
Một lúc sau, Nhật Hạ mới bình tĩnh nói.
"Không cần, chuyện của tôi, tôi có thể xử lý được."
Sống lại một lần, nếu Nhật Hạ có cái gì tiến bộ thì đó chính là cô trở nên lý trí hơn.
Có một số việc, cô có thể làm, nhưng Mặc Hàn không thể, làm cho hắn dính đến việc này, hậu quả cô không chịu được.
"Tại sao?"
"......"
Cô gái im lặng không đáp.
Nhật Hạ rất rõ ràng, giải thích cái gì cũng vô dụng. Tính cách của kẻ điên quá lạnh lùng lại tàn bạo, giống như một lưỡi dao, sắc bén dễ gãy, nhưng lại quyết chí tiến lên.
Hắn chỉ nhìn bản chất, còn lại bên ngoài thì hoàn toàn không quan tâm. Chỉ cần không cho hắn một nguyên nhân khách quan kế hoạch của mình, thì kẻ điên sẽ không quan tâm đến lý do gì cả.
Mà Nhật Hạ lại không thể nói được nguyên nhân khách quan.
"Tùy em. Nhưng nhớ kỹ, lần sau nếu có chuyện gì phải lập tức tìm tôi, đừng để tôi phát hiện ra em đi cầu cứu người khác, bằng không thì…"
Thiếu niên ném cho cô chiếc USB màu đen.
Giọng nói mang theo một tia nguy hiểm.
"Người giúp em sẽ bị phiền toái.”
"......"
Nhật Hạ nghĩ đến video trong tay của mình.
Trước kia, Nhật Hạ cảm thấy thủ đoạn của em gái này rất cao minh, nhưng bây giờ trùng sinh trở về, lại phát hiện những thủ đoạn này thật sự... vô cùng ngây thơ, cùng lắm chỉ là hữu dũng vô mưu.
Nếu cứ thế báo cảnh sát thì quá đơn giản, Hạ gia giải quyết chuyện này rất dễ dàng, đến lúc đó cùng lắm Nhật Hạ cũng chỉ có thể chấp nhận bồi thường.
Nhưng sau này Hạ Vũ Điền muốn nổi tiếng, là nhân vật của công chúng, theo hình tượng bạch phú mỹ, vậy nên lịch sử đen tối này đối với cô ta sẽ rất nghiêm trọng.
Nếu cô ta lại động đến cô, cô sẽ không hạ thủ lưu tình lần nữa.
Cô muốn tại thời cơ thỏa đáng thả ra những chứng cớ này, đem mặt nạ duy nhất của Hạ Vũ Điền kéo xuống. Ngã từ trên cao xuống, cô muốn làm cô ta vĩnh viễn đều không ngốc đầu lên được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.