Chương 44
Dĩ Vi Nữ Linh
04/08/2024
" Vậy em có cần phải cảm ơn người yêu cũ của anh hay không đây?" Ái Linh vừa nói vừa cắt miếng bít tết bỏ vào miệng.
Quả đúng là nhà hàng cao cấp, món nào cũng vô cùng ngon miệng.
"Cái này thì không cần đâu, cô ta cũng nhém xíu hại anh lên bờ xuống ruộng rồi còn gì "
"Em nghĩ là anh biết... em cũng thích anh mà đúng không! Vã lại còn thích từ rất lâu rồi " Ái Linh vân vê ly rượu trên tay mình rồi uống lấy một ngụm lớn.
Huy Thành im lặng, anh không biết phải nói như thế nào. Hay đúng hơn là anh dư sức biết nhưng vẫn cố làm lơ đi xem như không có chuyện gì.
" Anh hãy suy nghĩ kĩ xem, liệu anh có thật sự thích em hay không? Hay chỉ đơn giản là quen với việc em luôn xuất hiện bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi như một cái đuôi nhỏ. Nên khi em không còn như vậy nữa thì anh cảm thấy không quen cho nên mới có suy nghĩ là anh cũng thích em." cô chậm rãi phân tách cho anh nghe.
Lúc đầu Huy Thành cũng cảm thấy như vậy nhưng càng về sau thì anh lại càng cảm thấy không đúng lắm.
Có thế lúc trước anh biết cô thích anh nhưng làm lơ vì nghĩ cô sẽ không bao giờ bỏ anh đi đâu nhưng sự thật trước mắt thì lại phũ phàng hơn anh nghĩ. Để rồi khi vuột mất thì anh mới biết hối hận.
"Anh đã suy nghĩ kĩ rồi, anh thật sự có tình cảm với em. Anh thích em là thật." Huy Thành gấp gáp nói.
" Vậy em sẽ cho anh cơ hội! Cơ hội để anh theo đuổi em" cô dựa lưng vào ghế ung dung nói.
Nhìn vào ai cũng biết là Ái Linh đang nằm kèo trên rồi haha.
" Thật sao! Vậy thì anh sẽ cố gắng hết sức" anh vui mừng đến độ nắm thật chặt lấy tay cô.
"Còn phải xem biểu hiện của anh" cô ngượng ngùng liền rút tay ra.
Chuyện của hai người cũng xem như đã êm đẹp, chỉ chờ Huy Thành phải lao đao một phen cho biết cái mùi mới có thể chinh phục được ẻm thêm lần nữa.
Bên Ý Hoan và Lam Phong,
Sau khi Ý Hoan đưa Ái Linh đến nhà hàng thì cô cùng Lam Phong cũng đi mất để lại không gian riêng tư cho buổi hò hẹn của hai người họ.
Còn hai người thì cùng nhau đi ăn tối, sau đó lại đi dạo quanh công viên.
" Có muốn ăn kem không?" Lam Phong nhớ hồi còn đi học cô hầu như ngày nào cũng sẽ ăn một cây kem trước cổng trường.
" Cũng được"
Nhận được câu trả lời của cô, anh liền chạy đi mua ngay. Sau đó đem về hai cây kem ốc quế, một cây cho cô còn cây kia là của anh.
"Xem em kìa, lớn rồi mà cứ như con nít" Lam Phong lấy khăn giấy lau khóe miệng bị dính kem kia cho cô.
" Hứ anh mới là con nít" cô thấy anh lo lắng cho cô cứ như một đứa trẻ ấy.
"Anh có thích con nít không?" Ý Hoan dựa vào người anh hỏi.
"Sao em lại hỏi như vậy?" dạo gần đây anh thấy cô suy nghĩ hơi nhiều rồi thì phải.
" Không có gì, em chỉ thuận miệng hỏi bừa thôi" anh không trả lời vậy chắc là không thích rồi, nghĩ đến đây cô ủ rú.
" Mình về thôi" trong lòng buồn bực nên cũng không còn tâm trạng hóng gió gì cả.
Về đến nhà thì việc ai nấy làm, anh tắm xong thì qua thư phòng làm việc còn cô thì tranh thủ gọi điện cho Ái Linh xem tình hình thế nào.
" Ốn chứ?" Ý Hoan nhìn màn hình gọi video cười cười.
" Ốn ổn hết, cậu cũng hay lắm dám thông đồng với anh cậu" Ái Linh giả bộ hờn dỗi trách móc.
Nhưng mà nghĩ lại anh em người ta mà không giúp thì giúp ai.
" Mình cũng là thấy anh ấy đáng thương quá thôi hihi "
" Thế cậu có chấp nhận anh ấy chưa?"
"Tạm thời là rồi đi, mình nói là sẽ cho anh ấy cơ hội để theo đuổi mình. Còn lại thì phải xem anh ấy biểu hiện. "
" Vậy là được rồi "
" Ấy chà sau này mình phải sửa cách xưng hô rồi! "
Phải kêu là chị dâu.
"Cái con bé này, làm người ta ngại à" Ái Linh bên kia đỏ hết cả mặt.
" Còn cậu? Hai người vẫn tốt chứ?"
"Cũng tốt... nhưng mình đang lo một chuyện " Y Hoan lững lự.
"Chuyện gì hả?"
" Mình trễ nửa tháng rồi " dấu hiệu rất đáng ngờ.
"Cậu nói thật à? Nhưng mà không lẽ lúc làm hai người không xài biện pháp an toàn à "
Ý Hoan không nói gì chỉ im lặng lắc đầu.
"Ôi tổ tông của tôi ơi, sao cậu lại..." Ái Linh định nói nhưng lại thôi, cô nghĩ chắc cô bạn của mình đang lo lắng lắm đây.
"Không sao, ngày mai mình dẫn cậu đi khám" dù sao cũng phải đi khám thì mới chắc chắn được.
" Ừm, cảm ơn cậu "
Cả hai người trò chuyện một lúc nữa thì tắt máy, Ý Hoan cũng tắt đèn lên giường đi ngủ.
Chỉ là hôm nay chắc cô sẽ ngủ trước một mình, bởi vì công việc của anh chắc vẫn chưa giải quyết xong. Từ khi nãy đến giờ cũng chưa thấy anh quay về phòng.
Bên này, Lam Phong giải quyết công việc xong cũng 1h sáng. Anh liền dọn dẹp tài liệu sau đó trở về phòng ngủ.
Vừa mở cửa phòng bước vào thì thấy phòng tối thui đoán chắc là cô đã ngủ từ lâu rồi, anh nhón chân đi nhẹ không gây ra tiếng động lớn để tránh làm ảnh hưởng cô.
Rồi đi đến bên phần giường trống còn lại nằm xuống, kéo người cô ôm vào lòng mình rồi chìm vào giấc ngủ.
Quả đúng là nhà hàng cao cấp, món nào cũng vô cùng ngon miệng.
"Cái này thì không cần đâu, cô ta cũng nhém xíu hại anh lên bờ xuống ruộng rồi còn gì "
"Em nghĩ là anh biết... em cũng thích anh mà đúng không! Vã lại còn thích từ rất lâu rồi " Ái Linh vân vê ly rượu trên tay mình rồi uống lấy một ngụm lớn.
Huy Thành im lặng, anh không biết phải nói như thế nào. Hay đúng hơn là anh dư sức biết nhưng vẫn cố làm lơ đi xem như không có chuyện gì.
" Anh hãy suy nghĩ kĩ xem, liệu anh có thật sự thích em hay không? Hay chỉ đơn giản là quen với việc em luôn xuất hiện bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi như một cái đuôi nhỏ. Nên khi em không còn như vậy nữa thì anh cảm thấy không quen cho nên mới có suy nghĩ là anh cũng thích em." cô chậm rãi phân tách cho anh nghe.
Lúc đầu Huy Thành cũng cảm thấy như vậy nhưng càng về sau thì anh lại càng cảm thấy không đúng lắm.
Có thế lúc trước anh biết cô thích anh nhưng làm lơ vì nghĩ cô sẽ không bao giờ bỏ anh đi đâu nhưng sự thật trước mắt thì lại phũ phàng hơn anh nghĩ. Để rồi khi vuột mất thì anh mới biết hối hận.
"Anh đã suy nghĩ kĩ rồi, anh thật sự có tình cảm với em. Anh thích em là thật." Huy Thành gấp gáp nói.
" Vậy em sẽ cho anh cơ hội! Cơ hội để anh theo đuổi em" cô dựa lưng vào ghế ung dung nói.
Nhìn vào ai cũng biết là Ái Linh đang nằm kèo trên rồi haha.
" Thật sao! Vậy thì anh sẽ cố gắng hết sức" anh vui mừng đến độ nắm thật chặt lấy tay cô.
"Còn phải xem biểu hiện của anh" cô ngượng ngùng liền rút tay ra.
Chuyện của hai người cũng xem như đã êm đẹp, chỉ chờ Huy Thành phải lao đao một phen cho biết cái mùi mới có thể chinh phục được ẻm thêm lần nữa.
Bên Ý Hoan và Lam Phong,
Sau khi Ý Hoan đưa Ái Linh đến nhà hàng thì cô cùng Lam Phong cũng đi mất để lại không gian riêng tư cho buổi hò hẹn của hai người họ.
Còn hai người thì cùng nhau đi ăn tối, sau đó lại đi dạo quanh công viên.
" Có muốn ăn kem không?" Lam Phong nhớ hồi còn đi học cô hầu như ngày nào cũng sẽ ăn một cây kem trước cổng trường.
" Cũng được"
Nhận được câu trả lời của cô, anh liền chạy đi mua ngay. Sau đó đem về hai cây kem ốc quế, một cây cho cô còn cây kia là của anh.
"Xem em kìa, lớn rồi mà cứ như con nít" Lam Phong lấy khăn giấy lau khóe miệng bị dính kem kia cho cô.
" Hứ anh mới là con nít" cô thấy anh lo lắng cho cô cứ như một đứa trẻ ấy.
"Anh có thích con nít không?" Ý Hoan dựa vào người anh hỏi.
"Sao em lại hỏi như vậy?" dạo gần đây anh thấy cô suy nghĩ hơi nhiều rồi thì phải.
" Không có gì, em chỉ thuận miệng hỏi bừa thôi" anh không trả lời vậy chắc là không thích rồi, nghĩ đến đây cô ủ rú.
" Mình về thôi" trong lòng buồn bực nên cũng không còn tâm trạng hóng gió gì cả.
Về đến nhà thì việc ai nấy làm, anh tắm xong thì qua thư phòng làm việc còn cô thì tranh thủ gọi điện cho Ái Linh xem tình hình thế nào.
" Ốn chứ?" Ý Hoan nhìn màn hình gọi video cười cười.
" Ốn ổn hết, cậu cũng hay lắm dám thông đồng với anh cậu" Ái Linh giả bộ hờn dỗi trách móc.
Nhưng mà nghĩ lại anh em người ta mà không giúp thì giúp ai.
" Mình cũng là thấy anh ấy đáng thương quá thôi hihi "
" Thế cậu có chấp nhận anh ấy chưa?"
"Tạm thời là rồi đi, mình nói là sẽ cho anh ấy cơ hội để theo đuổi mình. Còn lại thì phải xem anh ấy biểu hiện. "
" Vậy là được rồi "
" Ấy chà sau này mình phải sửa cách xưng hô rồi! "
Phải kêu là chị dâu.
"Cái con bé này, làm người ta ngại à" Ái Linh bên kia đỏ hết cả mặt.
" Còn cậu? Hai người vẫn tốt chứ?"
"Cũng tốt... nhưng mình đang lo một chuyện " Y Hoan lững lự.
"Chuyện gì hả?"
" Mình trễ nửa tháng rồi " dấu hiệu rất đáng ngờ.
"Cậu nói thật à? Nhưng mà không lẽ lúc làm hai người không xài biện pháp an toàn à "
Ý Hoan không nói gì chỉ im lặng lắc đầu.
"Ôi tổ tông của tôi ơi, sao cậu lại..." Ái Linh định nói nhưng lại thôi, cô nghĩ chắc cô bạn của mình đang lo lắng lắm đây.
"Không sao, ngày mai mình dẫn cậu đi khám" dù sao cũng phải đi khám thì mới chắc chắn được.
" Ừm, cảm ơn cậu "
Cả hai người trò chuyện một lúc nữa thì tắt máy, Ý Hoan cũng tắt đèn lên giường đi ngủ.
Chỉ là hôm nay chắc cô sẽ ngủ trước một mình, bởi vì công việc của anh chắc vẫn chưa giải quyết xong. Từ khi nãy đến giờ cũng chưa thấy anh quay về phòng.
Bên này, Lam Phong giải quyết công việc xong cũng 1h sáng. Anh liền dọn dẹp tài liệu sau đó trở về phòng ngủ.
Vừa mở cửa phòng bước vào thì thấy phòng tối thui đoán chắc là cô đã ngủ từ lâu rồi, anh nhón chân đi nhẹ không gây ra tiếng động lớn để tránh làm ảnh hưởng cô.
Rồi đi đến bên phần giường trống còn lại nằm xuống, kéo người cô ôm vào lòng mình rồi chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.