Chương 45
Dĩ Vi Nữ Linh
04/08/2024
"Chúc mừng cô, cô đã có thai được 3 tuần rồi" bác sĩ đưa giấy xét nghiệm cho Ý Hoan, còn không quên chúc mừng.
Một tiếng bùm vang dội trong đầu của cô và cả Ái Linh.
Thấy vẻ mặt cô ngơ ngác, bác sĩ nghĩ chắc là vui mừng quá đây mà.
Còn không quên dặn dò.
" Lần sau đi khám, cô nên đi cùng chồng mình sẽ tốt hơn cho đứa bé "
Mãi đến khi ra khỏi phòng khám bệnh Ý Hoan vẫn không thể nào nghe thêm ngoài mấy chữ cô đã có thai, được 3 tuần rồi.
Vậy là bắt đầu từ cái bữa tối đầu tiên hôm đi dự tiệc.
Ái Linh thấy cô bạn mình hồn vía lên mấy thì dìu cô ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, còn mình thì đi lấy một ít thuốc bổ mà bác sĩ vừa mới kê cho.
Reng reng reng
" Tôi nghe "
" Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ tranh thủ qua đó" cuộc điện thoại đã làm Ý Hoan lơ đi chuyện mình mang thai luôn.
"Có chuyện gì hả?" Ái Linh vừa mới đi lấy thuốc xong.
"Bên Anh xảy ra một chút chuyện, mình phải bay qua đó xử lí" cô cầm lấy bịch thuốc bổ trong tay của Ái Linh.
"Vậy mình đưa cậu về nhà" để một bà bầu lái xe cô cũng không yên tâm.
Về đến nhà, Y Hoan liền xếp gọn một đóng đồ vào vali còn không quên nhét bịch thuốc bổ khi nãy vào. Sau đó xách vali xuống dưới lầu, để lên xe rồi Ái Linh chở cô ra sân bay.
Cả quá trình chị Hoa cũng không kịp hỏi một câu thì cô đã vụt đi mất.
Bên này, thì trợ lí đã mua vé máy bay sẵn chỉ chờ Ý Hoan đến check in là có thể lên máy bay ngay.
"Đi cẩn thận, nhớ chăm sóc sếp" Ái Linh dặn dò cô trợ lí nhỏ kia.
"Được rồi, mình có còn là con nít đầu chứ" Ý Hoan xoa xoa bụng mình, hiện giờ cô cũng đã có đứa con riêng của mình rồi.
Mà nghĩ lại cô vẫn chưa nói cho anh biết, bây giờ còn gấp gáp đi giải quyết công việc. Chắc vài hôm nữa mới có gặp mặt anh.
Thôi kệ tới đó cho anh một bất ngờ vậy.
Y Hoan cũng chưa ý thức được mình sẽ báo cho anh biết là mình đi công tác, để rồi một chốc nữa lại long trời lỡ đất cho mà xem.
" Thôi mình đi đây" Ý Hoan chào tạm biệt cô bạn nói nhiều của mình.
"Nhớ chú ý sức khỏe, phải ăn uống đầy đủ không được để cháu nhỏ của mình đói đó nghe chưa" cô biết cái tật bỏ bữa còn nhiều hơn ăn cơm của bà mẹ nhỏ này.
" Rồi rồi, mình sẽ chăm sóc bản thân cũng như bé con thật tốt mà " Y Hoan bất lực cười, là không biết ai đang có thai luôn đó.
Nói xong thì Ý Hoan cùng trợ giấy làm thủ tục sau đó lên máy bay bay qua Anh.
Còn tình hình ở nhà thì y như là nòi cám heo.
" Hoan, anh về rồi" hôm nay anh về sớm một hôm, định là sẽ đưa cô đi chơi.
" Đi đâu rồi ta?" anh nhớ sáng ra cô nói hôm nay không có đi làm mà.
Xong rồi đi lại chiếc tủ nhỏ đầu giường, định lấy một ít giấy tờ trong tủ thì lại thấy một tờ giấy bị úp lại.
Tò mò nên Lam Phong liền lật lên xem.
Ban đầu là kinh ngạc.
Sau đó là hoa mắt chóng mặt.
Tiếp đến là vui mừng.
Rốt cuộc thì công sức anh bỏ ra đã có được thành quả xứng đáng rồi.
Nhưng mà nhìn một lượt căn phòng anh thấy có gì đó không đúng.
Ngắm ngía một hồi mới để ý hình như là thiếu mấy cái đồ dùng của cô.
Nào là bằng chải đánh răng, lượt chải tóc rồi mấy cái đồ makeup của cô nữa đều biến mất luôn.
Lam Phong thoáng chút sợ hãi, anh linh cảm điều chẳng lành.
Đi đến mở cửa tủ quần áo ra thì thấy chỉ còn đồ của anh, còn đồ của cô cũng đã biến mất đi rất nhiều. Trong tủ chỉ còn lại mấy bộ đồ ngủ mát mẻ mà anh chuẩn bị cho cô.
Lúc này nỗi sợ càng dâng trào, không lẽ cô sau khi biết được mình có thai nên đã biến mất không một chút tin tức.
Thế là anh vội chạy xuống lầu, đúng lúc gặp chị Hoa mới đi chợ về.
" Cô ấy đi đâu rồi?" anh hốt hoảng hỏi.
"Sáng nay, tôi thấy con bé về dọn đồ xong lại kéo vali đi mất rồi " chị Hoa cũng không hiểu nỗi mấy người trẻ tuổi.
" Không ổn rồi "
" Thư ký Ninh cho người điều tra lịch trình của Ý Hoan, lẹ lên" giọng anh run rẩy như muốn khóc tới nơi.
Không ai biết trong lúc này anh hoảng sợ như thế nào, cô đã từng bỏ đi một lần rồi, bây giờ lại thêm một lần nữa.
Nếu mà lần này anh mất cô thiệt thì phải làm sao bây giờ.
"Vợ à, đừng bỏ anh" trên tay anh vẫn nắm tờ giấy siêu âm mà không dám nào nặn gì nó.
Anh vô cùng trân quý.
Anh còn chưa được gặp con mà bây giờ vợ lại mang con bỏ đi rồi, thử hỏi anh phải sống sao đây.
8 năm trước anh làm cô hiểu lầm nên cô mới bỏ đi, còn bây giờ anh cũng không hiểu tại sao cô không từ mà biệt luôn. Chẳng phải hai người đang bên nhau rất hạnh phúc sao, hay cô lại hiểu lầm gì về anh nữa rồi.
Anh nghĩ mãi mà cũng không hiểu được, đành bất lực ngồi đợi thư ký Ninh điều tra xem sao. Mãi cho đến khi nhận được tin tức anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng hên là lần này điều tra được, chứ lần trước mọi tin tức của cô đều bị Ý gia phong tỏa.
Sau đó anh liền chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, rồi đáp máy bay tư nhân ngay trong tức khắc để bay đến Anh tìm cô.
Một tiếng bùm vang dội trong đầu của cô và cả Ái Linh.
Thấy vẻ mặt cô ngơ ngác, bác sĩ nghĩ chắc là vui mừng quá đây mà.
Còn không quên dặn dò.
" Lần sau đi khám, cô nên đi cùng chồng mình sẽ tốt hơn cho đứa bé "
Mãi đến khi ra khỏi phòng khám bệnh Ý Hoan vẫn không thể nào nghe thêm ngoài mấy chữ cô đã có thai, được 3 tuần rồi.
Vậy là bắt đầu từ cái bữa tối đầu tiên hôm đi dự tiệc.
Ái Linh thấy cô bạn mình hồn vía lên mấy thì dìu cô ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, còn mình thì đi lấy một ít thuốc bổ mà bác sĩ vừa mới kê cho.
Reng reng reng
" Tôi nghe "
" Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ tranh thủ qua đó" cuộc điện thoại đã làm Ý Hoan lơ đi chuyện mình mang thai luôn.
"Có chuyện gì hả?" Ái Linh vừa mới đi lấy thuốc xong.
"Bên Anh xảy ra một chút chuyện, mình phải bay qua đó xử lí" cô cầm lấy bịch thuốc bổ trong tay của Ái Linh.
"Vậy mình đưa cậu về nhà" để một bà bầu lái xe cô cũng không yên tâm.
Về đến nhà, Y Hoan liền xếp gọn một đóng đồ vào vali còn không quên nhét bịch thuốc bổ khi nãy vào. Sau đó xách vali xuống dưới lầu, để lên xe rồi Ái Linh chở cô ra sân bay.
Cả quá trình chị Hoa cũng không kịp hỏi một câu thì cô đã vụt đi mất.
Bên này, thì trợ lí đã mua vé máy bay sẵn chỉ chờ Ý Hoan đến check in là có thể lên máy bay ngay.
"Đi cẩn thận, nhớ chăm sóc sếp" Ái Linh dặn dò cô trợ lí nhỏ kia.
"Được rồi, mình có còn là con nít đầu chứ" Ý Hoan xoa xoa bụng mình, hiện giờ cô cũng đã có đứa con riêng của mình rồi.
Mà nghĩ lại cô vẫn chưa nói cho anh biết, bây giờ còn gấp gáp đi giải quyết công việc. Chắc vài hôm nữa mới có gặp mặt anh.
Thôi kệ tới đó cho anh một bất ngờ vậy.
Y Hoan cũng chưa ý thức được mình sẽ báo cho anh biết là mình đi công tác, để rồi một chốc nữa lại long trời lỡ đất cho mà xem.
" Thôi mình đi đây" Ý Hoan chào tạm biệt cô bạn nói nhiều của mình.
"Nhớ chú ý sức khỏe, phải ăn uống đầy đủ không được để cháu nhỏ của mình đói đó nghe chưa" cô biết cái tật bỏ bữa còn nhiều hơn ăn cơm của bà mẹ nhỏ này.
" Rồi rồi, mình sẽ chăm sóc bản thân cũng như bé con thật tốt mà " Y Hoan bất lực cười, là không biết ai đang có thai luôn đó.
Nói xong thì Ý Hoan cùng trợ giấy làm thủ tục sau đó lên máy bay bay qua Anh.
Còn tình hình ở nhà thì y như là nòi cám heo.
" Hoan, anh về rồi" hôm nay anh về sớm một hôm, định là sẽ đưa cô đi chơi.
" Đi đâu rồi ta?" anh nhớ sáng ra cô nói hôm nay không có đi làm mà.
Xong rồi đi lại chiếc tủ nhỏ đầu giường, định lấy một ít giấy tờ trong tủ thì lại thấy một tờ giấy bị úp lại.
Tò mò nên Lam Phong liền lật lên xem.
Ban đầu là kinh ngạc.
Sau đó là hoa mắt chóng mặt.
Tiếp đến là vui mừng.
Rốt cuộc thì công sức anh bỏ ra đã có được thành quả xứng đáng rồi.
Nhưng mà nhìn một lượt căn phòng anh thấy có gì đó không đúng.
Ngắm ngía một hồi mới để ý hình như là thiếu mấy cái đồ dùng của cô.
Nào là bằng chải đánh răng, lượt chải tóc rồi mấy cái đồ makeup của cô nữa đều biến mất luôn.
Lam Phong thoáng chút sợ hãi, anh linh cảm điều chẳng lành.
Đi đến mở cửa tủ quần áo ra thì thấy chỉ còn đồ của anh, còn đồ của cô cũng đã biến mất đi rất nhiều. Trong tủ chỉ còn lại mấy bộ đồ ngủ mát mẻ mà anh chuẩn bị cho cô.
Lúc này nỗi sợ càng dâng trào, không lẽ cô sau khi biết được mình có thai nên đã biến mất không một chút tin tức.
Thế là anh vội chạy xuống lầu, đúng lúc gặp chị Hoa mới đi chợ về.
" Cô ấy đi đâu rồi?" anh hốt hoảng hỏi.
"Sáng nay, tôi thấy con bé về dọn đồ xong lại kéo vali đi mất rồi " chị Hoa cũng không hiểu nỗi mấy người trẻ tuổi.
" Không ổn rồi "
" Thư ký Ninh cho người điều tra lịch trình của Ý Hoan, lẹ lên" giọng anh run rẩy như muốn khóc tới nơi.
Không ai biết trong lúc này anh hoảng sợ như thế nào, cô đã từng bỏ đi một lần rồi, bây giờ lại thêm một lần nữa.
Nếu mà lần này anh mất cô thiệt thì phải làm sao bây giờ.
"Vợ à, đừng bỏ anh" trên tay anh vẫn nắm tờ giấy siêu âm mà không dám nào nặn gì nó.
Anh vô cùng trân quý.
Anh còn chưa được gặp con mà bây giờ vợ lại mang con bỏ đi rồi, thử hỏi anh phải sống sao đây.
8 năm trước anh làm cô hiểu lầm nên cô mới bỏ đi, còn bây giờ anh cũng không hiểu tại sao cô không từ mà biệt luôn. Chẳng phải hai người đang bên nhau rất hạnh phúc sao, hay cô lại hiểu lầm gì về anh nữa rồi.
Anh nghĩ mãi mà cũng không hiểu được, đành bất lực ngồi đợi thư ký Ninh điều tra xem sao. Mãi cho đến khi nhận được tin tức anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng hên là lần này điều tra được, chứ lần trước mọi tin tức của cô đều bị Ý gia phong tỏa.
Sau đó anh liền chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, rồi đáp máy bay tư nhân ngay trong tức khắc để bay đến Anh tìm cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.