Chương 30: Thiếp lâm
Sa Hạ
28/08/2021
NGƯỢC THIẾP_CHƯƠNG 30PUBLISHED BY OTAKUNHINIWINGS
Chương 30: Thiếp lâm
Edit&Beta: OtakuNhini
Trước hết là xin lỗi mọi người vì đợt rồi máy trúc trặc nên không có chương mới,ta sẽ cố gắng khắc phục >.<.Thêm nữa là cảm ơn mọi người đã ủng hộ ta suốt thời gian qua,đọc com của các nàng ta thấy rất rất vui ^^
Nhìn đám nữ tử giả bộ yếu đuối kia suýt đẩy ngã Tiết Y, ta khẽ nhíu mày, nắm chặt khăn lụa trong tay, tự nhắc bản thân phải nhẫn nại
Nơi này không phải là Mộc Dương Vương phủ, không phải nơi ta có thể tuỳ hứng làm loạn ,nhất định phải từng bước cẩn thận.
Ánh mắt ta thoáng trầm xuống, nói vậy những nữ tử này hẳn là thị thiếp của Liên Thành Trích, ngoại trừ thân phận đó, thật không nghĩ ra trong Vương phủ này lại có nữ tử nào to gan đến vậy
Nhẹ nhếch môi,ta chậm rãi mỉm cười, mấy nữ tử này không phải định đến tìm ta gây sự đấy chứ?
Trước kia ở Mộc Dương Vương phủ,tuy lão Vương gia cũng có rất nhiều thị thiếp, nhưng vì bên mẹ ruột của Vương phi có quyền thế lớn, hơn nữa còn sinh được con trai độc nhất là Lăng ca ca, nên địa vị của Vương phi không hề bị xoay chuyển.Bởi vậy ta cũng không có cơ hội nhìn thấy cảnh các thị thiếp tranh giành tình cảm, thật chẳng ngờ việc ấy lại xảy đến với mình.
Xoay người quay về phòng, ta đem chiếc khăn che mặt đeo lên,dung mạo này nếu bị những thị thiếp ấy nhìn thấy, tất sẽ rước đến những phiền toái khó nói hết,trái tim đầy đố kị của nữ nhân, ta đã thấy nhiều rồi
Thở thật sâu,ta xoay người đi ra cửa phòng, nếu đã không thể trốn tránh, thì chỉ có thể đối mặt mà thôi
Ta chẳng quan tâm tới việc tranh giành cùng những nữ tử kia, chỉ cầu có một cuộc sống an ổn,và mơ đến một ngày nào đó có thể thoát khỏi xiềng xích giam cầm này, để bay lượn tự do giống như chim trên trời, tự do tự tại.
Cửa chậm rãi đẩy ra, những tiếng ồn ào bên ngoài bỗng yên lặng dõi theo tiếng cửa mở
Năm sáu nữ tử hoàn phì yến sấu liếc nhìn ta, ánh mắt dò xét ghê gớm khiến người khác cảm thấy khó thở [*Câu thành ngữ của Trung Quốc, trong đó "hoàn phì" chỉ Dương Ngọc Hoàn-Dương Quý Phi tuy hơi béo nhưng vẫn rất xinh đẹp, "yến sấu" chỉ Triệu Phi Yến, người gầy nhưng cũng rất đẹp. Câu thành ngữ này ý chỉ mỗi người có nét đẹp riêng, thế mạnh khác nhau].
Ta khẽ mỉm cười, ánh mắt lộ ra vẻ bỉnh thản, phong cách quý phái từ nhỏ đã được học kỹ, nên dù chỉ là một Vương phi hữu danh vô thực, ta cũng không thể làm mất thể diện của Thiên Thục Quốc
"Tiết Y,chẳng hay mấy cô nương này là người ở đâu? Tới Thính Thủy Các có chuyện gì vậy?"
Ta cố gắng hết sức trấn định tinh thần,tuy nhiên lời nói vẫn lộ ra một chút cảm giác e ngại,lo lắng
Mấy nữ tử kia giật mình quay lại, trên mặt họ hiện rõ vẻ khinh bỉ, ngạo khí khinh miệt nhìn ta.
Người đứng ở tít phía sau khiến ta chú ý hơn cả, nàng mặc một bộ y phục trắng muốt, thánh khiết tựa như hoa trên núi tuyết, khuôn mặt tuyệt mĩ không chút tỳ vết,yên lặng hài hoà, khiến người ta thư thái.
Ta chăm chú nhìn nàng,trong lòng thầm nghĩ, một nữ tử điềm đạm đến thế sao lại đi cùng một đám nữ nhân đanh đá ồn ào như vậy chứ
Còn mấy nữ tử khác ở phía sau hẳn là nha hoàn, dù thấy ta nhưng họ cũng không hành lễ, chắc là đã được chủ tử cho phép .
Tiết Y nghe ta hỏi xong, vội vàng chạy tới, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Ta biết, nàng ấy lo ta sẽ đau khổ vì những mỹ thiếp trong phủ của Liên Thành Trích, nhưng nàng không biết rằng, ta đối với hắn vô tâm, sẽ không bao giờ để ý.
"Vương phi, mấy vị phu nhân này là, là Vương gia......"
Tiết Y dò xét ta, ấp a ấp úng không biết nói thế nào
Đã có người không chờ nổi mà ngắt lời Tiết Y, đi tới phía ta, dịu dàng nói:
"Vị này hẳn là tân Vương phi rồi? Ta là Như Chiêu, đã hầu hạ bên cạnh Vương gia 2 năm, mấy ngày trước nghe nói Vương phi sức khoẻ không tốt, nên muốn đến thỉnh an, hôm nay đem các tỷ muội cùng tới diện kiến."
Nữ tử này mặc y phục bằng vải sa mỏng màu hồng phấn, diện mạo diễm tục,trên mặt lộ vẻ khinh miệt.
Tuy nói là tới thỉnh an, nhưng lại chẳng thấy có chút kính cẩn nào, ngữ khí cực kỳ mỉa mai
Nói đến đoạn "mấy ngày trước đây", ý cười trào phúng càng đậm.
Ta lạnh nhạt nhìn nàng, khóe môi nhếch lên, không thèm để tâm tới lời chế nhạo khiêu khích mình
"Thì ra là thị thiếp hầu hạ Vương gia à......"
Lời vừa nói ra, sắc mặt của mấy nữ tử đó chợt thay đổi hẳn,ánh mắt họ nhìn ta ánh càng thêm phẫn hận.
Ta khiêm nhường cúi đầu, cố tỏ vẻ cảm kích, nhưng trong lòng lại mỉm cười, ta không tranh, không có nghĩa là để cho các nàng tuỳ ý ức hiếp
Một tên Liên Thành Trích đã không chịu đựng được,sao có thể để các nàng ta khi dễ chứ
Lăng ca ca từng nói, nếu người khác vốn không có ý chung sống hoà bình với mình,thì cũng không nên dành nhiều tình cảm cho họ,mà phải lạnh lùng đối đãi, để họ không dám kiêu ngạo.
"Trước kia Thương Nhi không ở đây, Vương gia phải làm phiền các vị tỷ tỷ chăm sóc ,Thương Nhi thật vô cùng cảm kích. Tính tình của ngài ấy,ở chung ắt hẳn là rất vất vả, Thương Nhi xin thay mặt Vương gia cảm ơn các tỷ tỷ."
Lời nói có ý ám chỉ, tuy Mộc Thanh Thương ta mới nhập môn đã bị phạt ở từ đường, nhưng vẫn là Vương phi.
Các nàng có lẽ cũng e ngại, nên mặc dù rất bực tức cũng không dám nói gì quá đáng
Có lẽ,sau việc hạ độc đem tân hôn, Liên Thành Trích ngoại trừ phạt ta ở từ đường 3 ngày cũng không xử phạt nghiêm khắc thêm nữa, nên các nàng ta càng cho rằng Liên Thành Trích đối với ta là đặc biệt
Và có lẽ cũng bởi vì ta là hoà thân quận chúa của Thiên Thục Quốc, thân phận này khiến các nàng càng không dám vô cớ đắc tội ta.
Như Chiêu bực bội hừ nhẹ,không nói thêm gì nữa
"Tiết Y,trời nóng như vậy sao lại để các vị tỷ tỷ đứng ngoài, mau mời họ vào phòng, rồi đi pha trà để giúp họ hạ hoả."
Phân phó việc cho Tiết Y xong, ta xoay người bước vào phòng, dù sao cơ thể này vẫn còn suy yếu, hơn nữa thời tiết nóng như lửa đốt càng khiến ta thấy đau đầu chóng mặt,thân mình chợt loạng choạng.
May mà Tiết Y phản ứng mau lẹ, vội vàng đỡ lấy ta, giúp ta khỏi té ngã, giúp ta tránh khỏi cảnh mất mặt để bị mấy nữ tử này cười nhạo.
Ta cười cảm ơn Tiết Y, rồi cố hết sức ổn định thân mình, sắc mặt trắng bệch.
"Ồ,sức khoẻ của Vương phi quả là yếu ớt, thường nghe dung mạo của Vương phi tựa như thiên tiên, hôm nay được gặp,quả là giống liễu bay trước gió, mảnh mai vô cùng, ngay cả ta nhìn cũng muốn ôm vào lòng để che chở. Nhưng mà, Vương phi lại đeo khăn che mặt, khiến ta thất vọng quá,buồn vì không thể diện kiến dung nhan của người."
Phía sau lại truyền đến một tiếng trào phúng, ta hơi hơi quay đầu, đó là một nữ tử có vẻ lớn tuổi hơn những người còn lại
Bộ y phục màu đỏ tươi, tóc dài vấn cao, cài một chiếc châm hoa, thêm một chiếc trâm mặc ngọc ở giữa búi tóc, mới nhìn đã khiến người ta chấn động.
Gương mặt nàng không phải vẻ thanh thoát,mà là sự thành thục,quyến rũ phong tình,mỗi một cử chỉ đều nhẹ nhàng mê hoặc,là loại nữ tử có thể dễ dàng trói buộc tình cảm của nam nhân nhất
Ta lại càng thêm chán ghét Liên Thành Trích, nam nhân tà ác kia thật là biết hưởng thụ, nữ tử tuyệt sắc lúc nào cũng vờn quanh người, hưởng hết cả phúc phận của người khác.
Ta thầm ai oán sao mình lại gả cho một kẻ như thế, cả đời này, nhất định không có hạnh phúc, tâm tình càng thêm chán nản.
"Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, không biết phải xưng hô với tỷ tỷ thế nào?"
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ ,Vương phi gọi như thế ta sẽ tổn thọ mất ! Vương phi thân phận cao quý, sau này tên chúng ta là được, nếu không Vương gia nghe thấy sẽ tưởng rằng chúng ta khi dễ Vương phi mất! Ha ha, ta là Nhiêu Vân, xin thỉnh an Vương phi!"
Nàng ta vừa dứt lời, thần thái lại ngạo mạn như trước, mỗi một câu một từ đều như có gai nhọn hoắt, khiến người ta đau đầu không thôi.
Ta cúi đầu, có chút không khoẻ vỗ vỗ trán, bỗng dưng muốn đuổi tất cả những nữ tử này ra khỏi Thính Thuỷ Các
Nhưng ta biết ếu làm thế , chỉ sợ sau này càng khó sống ở Vương phủ,nên chỉ có thể nhẫn nại,ép bản thân phải mỉm cười.
"Thương Nhi tuy là Vương phi,nhưng nhập phủ muộn hơn,các vị tỷ tỷ lại lớn tuổi hơn Thương Nhi rất nhiều, đương nhiên phải gọi là tỷ tỷ, Vương gia chỉ biết trách cứ Thương Nhi không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, chứ sao có thể trách các tỷ tỷ chứ!"
Tiết Y vội đỡ ta vào gian trong, ta ngồi xuống, đôi mắt mệt mỏi đã hơi ươn ướt.
Mấy thị thiếp đó cũng đồng loạt đi vào, chủ động tìm vị trí ngồi xuống.
Tiết Y đem loại trà ngon nhất ra mời,rồi còn mang lên trái cây giải nhiệt, sau đó lui về bên cạnh ta
Miếng ngọc lạnh buốt mà Lăng ca ca tặng đang áp lên cổ, lên ngực, khiến nỗi phiền muộn tiêu tán không ít.
Trà vừa đưa lên, ta nhấc ta đỡ lấy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của Nhiêu Vân
Ta ngẩng đầu nhìn, thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng đang nhìn chằm chằm vào cổ tay ta, phần tay áo mỏng manh trượt xuống tận khuỷu tay, để lộ ra chiếc vòng ngọc.....
Chương 30: Thiếp lâm
Edit&Beta: OtakuNhini
Trước hết là xin lỗi mọi người vì đợt rồi máy trúc trặc nên không có chương mới,ta sẽ cố gắng khắc phục >.<.Thêm nữa là cảm ơn mọi người đã ủng hộ ta suốt thời gian qua,đọc com của các nàng ta thấy rất rất vui ^^
Nhìn đám nữ tử giả bộ yếu đuối kia suýt đẩy ngã Tiết Y, ta khẽ nhíu mày, nắm chặt khăn lụa trong tay, tự nhắc bản thân phải nhẫn nại
Nơi này không phải là Mộc Dương Vương phủ, không phải nơi ta có thể tuỳ hứng làm loạn ,nhất định phải từng bước cẩn thận.
Ánh mắt ta thoáng trầm xuống, nói vậy những nữ tử này hẳn là thị thiếp của Liên Thành Trích, ngoại trừ thân phận đó, thật không nghĩ ra trong Vương phủ này lại có nữ tử nào to gan đến vậy
Nhẹ nhếch môi,ta chậm rãi mỉm cười, mấy nữ tử này không phải định đến tìm ta gây sự đấy chứ?
Trước kia ở Mộc Dương Vương phủ,tuy lão Vương gia cũng có rất nhiều thị thiếp, nhưng vì bên mẹ ruột của Vương phi có quyền thế lớn, hơn nữa còn sinh được con trai độc nhất là Lăng ca ca, nên địa vị của Vương phi không hề bị xoay chuyển.Bởi vậy ta cũng không có cơ hội nhìn thấy cảnh các thị thiếp tranh giành tình cảm, thật chẳng ngờ việc ấy lại xảy đến với mình.
Xoay người quay về phòng, ta đem chiếc khăn che mặt đeo lên,dung mạo này nếu bị những thị thiếp ấy nhìn thấy, tất sẽ rước đến những phiền toái khó nói hết,trái tim đầy đố kị của nữ nhân, ta đã thấy nhiều rồi
Thở thật sâu,ta xoay người đi ra cửa phòng, nếu đã không thể trốn tránh, thì chỉ có thể đối mặt mà thôi
Ta chẳng quan tâm tới việc tranh giành cùng những nữ tử kia, chỉ cầu có một cuộc sống an ổn,và mơ đến một ngày nào đó có thể thoát khỏi xiềng xích giam cầm này, để bay lượn tự do giống như chim trên trời, tự do tự tại.
Cửa chậm rãi đẩy ra, những tiếng ồn ào bên ngoài bỗng yên lặng dõi theo tiếng cửa mở
Năm sáu nữ tử hoàn phì yến sấu liếc nhìn ta, ánh mắt dò xét ghê gớm khiến người khác cảm thấy khó thở [*Câu thành ngữ của Trung Quốc, trong đó "hoàn phì" chỉ Dương Ngọc Hoàn-Dương Quý Phi tuy hơi béo nhưng vẫn rất xinh đẹp, "yến sấu" chỉ Triệu Phi Yến, người gầy nhưng cũng rất đẹp. Câu thành ngữ này ý chỉ mỗi người có nét đẹp riêng, thế mạnh khác nhau].
Ta khẽ mỉm cười, ánh mắt lộ ra vẻ bỉnh thản, phong cách quý phái từ nhỏ đã được học kỹ, nên dù chỉ là một Vương phi hữu danh vô thực, ta cũng không thể làm mất thể diện của Thiên Thục Quốc
"Tiết Y,chẳng hay mấy cô nương này là người ở đâu? Tới Thính Thủy Các có chuyện gì vậy?"
Ta cố gắng hết sức trấn định tinh thần,tuy nhiên lời nói vẫn lộ ra một chút cảm giác e ngại,lo lắng
Mấy nữ tử kia giật mình quay lại, trên mặt họ hiện rõ vẻ khinh bỉ, ngạo khí khinh miệt nhìn ta.
Người đứng ở tít phía sau khiến ta chú ý hơn cả, nàng mặc một bộ y phục trắng muốt, thánh khiết tựa như hoa trên núi tuyết, khuôn mặt tuyệt mĩ không chút tỳ vết,yên lặng hài hoà, khiến người ta thư thái.
Ta chăm chú nhìn nàng,trong lòng thầm nghĩ, một nữ tử điềm đạm đến thế sao lại đi cùng một đám nữ nhân đanh đá ồn ào như vậy chứ
Còn mấy nữ tử khác ở phía sau hẳn là nha hoàn, dù thấy ta nhưng họ cũng không hành lễ, chắc là đã được chủ tử cho phép .
Tiết Y nghe ta hỏi xong, vội vàng chạy tới, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Ta biết, nàng ấy lo ta sẽ đau khổ vì những mỹ thiếp trong phủ của Liên Thành Trích, nhưng nàng không biết rằng, ta đối với hắn vô tâm, sẽ không bao giờ để ý.
"Vương phi, mấy vị phu nhân này là, là Vương gia......"
Tiết Y dò xét ta, ấp a ấp úng không biết nói thế nào
Đã có người không chờ nổi mà ngắt lời Tiết Y, đi tới phía ta, dịu dàng nói:
"Vị này hẳn là tân Vương phi rồi? Ta là Như Chiêu, đã hầu hạ bên cạnh Vương gia 2 năm, mấy ngày trước nghe nói Vương phi sức khoẻ không tốt, nên muốn đến thỉnh an, hôm nay đem các tỷ muội cùng tới diện kiến."
Nữ tử này mặc y phục bằng vải sa mỏng màu hồng phấn, diện mạo diễm tục,trên mặt lộ vẻ khinh miệt.
Tuy nói là tới thỉnh an, nhưng lại chẳng thấy có chút kính cẩn nào, ngữ khí cực kỳ mỉa mai
Nói đến đoạn "mấy ngày trước đây", ý cười trào phúng càng đậm.
Ta lạnh nhạt nhìn nàng, khóe môi nhếch lên, không thèm để tâm tới lời chế nhạo khiêu khích mình
"Thì ra là thị thiếp hầu hạ Vương gia à......"
Lời vừa nói ra, sắc mặt của mấy nữ tử đó chợt thay đổi hẳn,ánh mắt họ nhìn ta ánh càng thêm phẫn hận.
Ta khiêm nhường cúi đầu, cố tỏ vẻ cảm kích, nhưng trong lòng lại mỉm cười, ta không tranh, không có nghĩa là để cho các nàng tuỳ ý ức hiếp
Một tên Liên Thành Trích đã không chịu đựng được,sao có thể để các nàng ta khi dễ chứ
Lăng ca ca từng nói, nếu người khác vốn không có ý chung sống hoà bình với mình,thì cũng không nên dành nhiều tình cảm cho họ,mà phải lạnh lùng đối đãi, để họ không dám kiêu ngạo.
"Trước kia Thương Nhi không ở đây, Vương gia phải làm phiền các vị tỷ tỷ chăm sóc ,Thương Nhi thật vô cùng cảm kích. Tính tình của ngài ấy,ở chung ắt hẳn là rất vất vả, Thương Nhi xin thay mặt Vương gia cảm ơn các tỷ tỷ."
Lời nói có ý ám chỉ, tuy Mộc Thanh Thương ta mới nhập môn đã bị phạt ở từ đường, nhưng vẫn là Vương phi.
Các nàng có lẽ cũng e ngại, nên mặc dù rất bực tức cũng không dám nói gì quá đáng
Có lẽ,sau việc hạ độc đem tân hôn, Liên Thành Trích ngoại trừ phạt ta ở từ đường 3 ngày cũng không xử phạt nghiêm khắc thêm nữa, nên các nàng ta càng cho rằng Liên Thành Trích đối với ta là đặc biệt
Và có lẽ cũng bởi vì ta là hoà thân quận chúa của Thiên Thục Quốc, thân phận này khiến các nàng càng không dám vô cớ đắc tội ta.
Như Chiêu bực bội hừ nhẹ,không nói thêm gì nữa
"Tiết Y,trời nóng như vậy sao lại để các vị tỷ tỷ đứng ngoài, mau mời họ vào phòng, rồi đi pha trà để giúp họ hạ hoả."
Phân phó việc cho Tiết Y xong, ta xoay người bước vào phòng, dù sao cơ thể này vẫn còn suy yếu, hơn nữa thời tiết nóng như lửa đốt càng khiến ta thấy đau đầu chóng mặt,thân mình chợt loạng choạng.
May mà Tiết Y phản ứng mau lẹ, vội vàng đỡ lấy ta, giúp ta khỏi té ngã, giúp ta tránh khỏi cảnh mất mặt để bị mấy nữ tử này cười nhạo.
Ta cười cảm ơn Tiết Y, rồi cố hết sức ổn định thân mình, sắc mặt trắng bệch.
"Ồ,sức khoẻ của Vương phi quả là yếu ớt, thường nghe dung mạo của Vương phi tựa như thiên tiên, hôm nay được gặp,quả là giống liễu bay trước gió, mảnh mai vô cùng, ngay cả ta nhìn cũng muốn ôm vào lòng để che chở. Nhưng mà, Vương phi lại đeo khăn che mặt, khiến ta thất vọng quá,buồn vì không thể diện kiến dung nhan của người."
Phía sau lại truyền đến một tiếng trào phúng, ta hơi hơi quay đầu, đó là một nữ tử có vẻ lớn tuổi hơn những người còn lại
Bộ y phục màu đỏ tươi, tóc dài vấn cao, cài một chiếc châm hoa, thêm một chiếc trâm mặc ngọc ở giữa búi tóc, mới nhìn đã khiến người ta chấn động.
Gương mặt nàng không phải vẻ thanh thoát,mà là sự thành thục,quyến rũ phong tình,mỗi một cử chỉ đều nhẹ nhàng mê hoặc,là loại nữ tử có thể dễ dàng trói buộc tình cảm của nam nhân nhất
Ta lại càng thêm chán ghét Liên Thành Trích, nam nhân tà ác kia thật là biết hưởng thụ, nữ tử tuyệt sắc lúc nào cũng vờn quanh người, hưởng hết cả phúc phận của người khác.
Ta thầm ai oán sao mình lại gả cho một kẻ như thế, cả đời này, nhất định không có hạnh phúc, tâm tình càng thêm chán nản.
"Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, không biết phải xưng hô với tỷ tỷ thế nào?"
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ ,Vương phi gọi như thế ta sẽ tổn thọ mất ! Vương phi thân phận cao quý, sau này tên chúng ta là được, nếu không Vương gia nghe thấy sẽ tưởng rằng chúng ta khi dễ Vương phi mất! Ha ha, ta là Nhiêu Vân, xin thỉnh an Vương phi!"
Nàng ta vừa dứt lời, thần thái lại ngạo mạn như trước, mỗi một câu một từ đều như có gai nhọn hoắt, khiến người ta đau đầu không thôi.
Ta cúi đầu, có chút không khoẻ vỗ vỗ trán, bỗng dưng muốn đuổi tất cả những nữ tử này ra khỏi Thính Thuỷ Các
Nhưng ta biết ếu làm thế , chỉ sợ sau này càng khó sống ở Vương phủ,nên chỉ có thể nhẫn nại,ép bản thân phải mỉm cười.
"Thương Nhi tuy là Vương phi,nhưng nhập phủ muộn hơn,các vị tỷ tỷ lại lớn tuổi hơn Thương Nhi rất nhiều, đương nhiên phải gọi là tỷ tỷ, Vương gia chỉ biết trách cứ Thương Nhi không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, chứ sao có thể trách các tỷ tỷ chứ!"
Tiết Y vội đỡ ta vào gian trong, ta ngồi xuống, đôi mắt mệt mỏi đã hơi ươn ướt.
Mấy thị thiếp đó cũng đồng loạt đi vào, chủ động tìm vị trí ngồi xuống.
Tiết Y đem loại trà ngon nhất ra mời,rồi còn mang lên trái cây giải nhiệt, sau đó lui về bên cạnh ta
Miếng ngọc lạnh buốt mà Lăng ca ca tặng đang áp lên cổ, lên ngực, khiến nỗi phiền muộn tiêu tán không ít.
Trà vừa đưa lên, ta nhấc ta đỡ lấy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của Nhiêu Vân
Ta ngẩng đầu nhìn, thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng đang nhìn chằm chằm vào cổ tay ta, phần tay áo mỏng manh trượt xuống tận khuỷu tay, để lộ ra chiếc vòng ngọc.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.