Chương 29: Tiết Y
Sa Hạ
28/08/2021
Chương 29: Tiết Y
Edit&Beta: OtakuNhini
Khi tỉnh lại,cứ giống như đã trải qua hàng thế kỷ vậy.Tầm mắt ta lơ đãng ngơ ngác nhìn tấm màn sa trên đỉnh đầu, hai bên thái dương không ngừng co rút đau đớn.
Thân thể tựa như không phải của mình,mềm mại vô lực ngồi bệt trên giường,không hề có một chút khí lực nào hết
Cảm giác đói khát tựa như lửa thiêu đốt, nóng vô cùng,khiến ta run rẩy từng cơn.
Cố hết sức cử động mí mắt, muốn xua tan màn sương mù trước mắt, nhưng lại càng lâm vào sự mê mang mơ hồ
Ta không phải đang ở từ đường sao? Từ khi nào đã trở về Thính Thuỷ Các vậy?
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có mình ta nằm, yết hầu khô khốc, đau đớn khó chịu,trái tim dường như đã quên cách đập, suy yếu vô cùng.
Điều duy nhất mà ta còn nhớ được, đó là gương mặt phẫn nộ của Liên Thành Trích khi ở từ đường, khi tia chớp loé lên,vẻ mặt ấy trắng bệch âm trầm, nay nghĩ lại, ta không dám khẳng định đó là sự thật hay chỉ là một giấc mơ
"Két..."một tiếng, cửa phòng đóng chặt từ từ mở ra, một cô gái dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu,mặc y phục màu xanh nhạt bưng bát chậm rãi bước vào.
Cửa nhẹ nhàng khép lại, từng động tác đều rất cẩn thận như sợ làm ta thức giấc.
Nàng quay đầu lại, thấy ta nghiêng đầu nhìn,đôi mắt đáng yêu mở to kinh ngạc, sau đó nở một nụ cười sáng lạn,khoé miệng cong lên thành hình bán nguyệt, bước nhanh tới chỗ ta
"Vương phi,cuối cùng người đã tỉnh! Nô tỳ tên là Tiết Y, phụng mệnh của Vương gia, sau này sẽ là nha hoàn bên cạnh Vương phi."
Đem chiếc bát bốc khói nghi ngút để sang một bên, nàng đi đến cạnh giường, cánh tay mảnh mai cố gắng nâng ta dậy.
Nàng đem chiếc áo ngủ gấm mềm mại đặt ra phía sau lưng để ta dựa vào cho dễ chịu,rồi nhẹ nhàng nói: "Vương phi, người có thoải mái không? Cứ nói với nô tỳ, đại phu vẫn đang chờ ở bên ngoài chưa rời đi. Nô tỳ tìm đại phu đến khám cho người một chút!"
Nàng khoảng 12,13 tuổi;dáng vẻ đúng là của một cô bé, nhưng cử chỉ lại rất thuần thục lưu loát,tính cách đơn thuần, đôi mắt to đáng yêu không hề che dấu,như bộc lộ hết mọi suy nghĩ nội tâm
Nhìn nàng,ta có chút ngẩn ngơ, mệt mỏi quá độ khiến đầu óc của ta vô cùng mơ hồ
Sau một lúc lâu ta mới chậm rãi lắc đầu, yếu ớt mở miệng nói chuyện.
Tiết Y cũng rất nhu thuận,không hề dài dòng đem chiếc bát tới chỗ ta,nước thuốc đen đặc bốc lên mùi hôi tanh, chỉ vừa hít vào đã có cảm giác muốn nôn mửa dữ dội
Ghé vào bên giường nôn khan một lúc lâu, nhưng không phun ra được gì hết, nước mắt càng không ngừng rơi xuống.
Tiết Y tỏ ra lo lắng, không ngừng giúp ta xoa xoa lưng, hốc mắt nàng ửng đỏ, nói: "Vương phi, Tiết Y phải đi thỉnh đại phu giúp người khám bệnh thôi, sức khoẻ của người không tốt chút nào."
Ngồi dựa vào thành giường, ta chậm rãi nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng bệch thoạt nhìn như đang mắc bệnh nguy kịch vậy
"Không sao đâu......"
Thanh âm khàn khàn khó nghe, mỗi một chữ nói ra đều đau đớn không thôi.
Tiết Y nghẹn ngào nhìn ta, sau đó bê bát thuốc qua, lầu bầu nói:
"Vương phi yếu đến mức này mà vẫn nói không sao ư, Tiết Y không tin đâu. Nếu Vương phi không muốn gặp đại phu thì phải uống hết chỗ thuốc này, thân thể mới mau khoẻ.Đã 3,4 ngày nay người chưa ăn cơm, trong bụng trống rỗng, uống thuốc xong, Tiết Y sẽ chuẩn bị giúp Vương phi một ít thanh chúc,làm nhuận khẩu vị."
Mới ngửi mùi thuốc,ta đã chịu không nổi muốn nôn mửa, còn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng đã chực khóc nhìn ta, giống như đang cực kỳ uỷ khuất
Lời cự tuyệt như nghẹn lại trong họng, sống mũi ta cay cay,bộ dạng của nàng ấy khiến ta chợt nhớ đến Đông Nhi đang ở nơi Thiên Thục Quốc xa xôi
Mỗi lần mắc bệnh, ta không muốn uống thuốc, nàng ấy cũng sẽ có bộ dáng như thế này,khiến ta rất áy náy.
Nuốt nước mắt vào lòng,ta nhìn nàng, nở một nụ cười khó coi, chịu đựng cay đắng,đem bát thuốc uống cạn
"Ha ha, Vương phi giỏi quá, nào, người hé miệng ra, uống thêm viên thuốc này thì sẽ không thấy đắng nữa. Trước kia khi Tiết Y còn ở nhà,mỗi lần ốm, mẫu thân đều cho Tiết Y uống một viên thuyết mai."
Ngữ khí của nàng như một người lớn, coi ta là đứa nhỏ để dạy bảo
Ta cũng không cự tuyệt, nghe lời nàng uống viên thuyết mai đó, cái đắng trong miệng quả nhiên đã nhạt hơn rất nhiều.
Nàng ấy vui vẻ cười giống như vừa hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng vậy, khuôn mặt như cảnh xuân ngập nắng,khiến ta ấm áp an tâm.
Chăm sóc cho ta xong, nàng bưng chiếc bát vội vàng rời đi, một lát sau lại bưng một bát thanh chúc nghi ngút khói về.
Nàng ngồi ở mép giường,thổi thổi cho nguội bớt rồi bảo ta uống
"Vương phi,hiện thấy đỡ hơn chưa? Sắc mặt của người tuy còn xanh xao, nhưng vẫn là nữ tử xinh đẹp nhất mà Tiết Y từng gặp!"
Tiết Y nhìn gương mặt của ta, thái độ giống hệt như Đông Nhi, ha ha cười.
Thanh chúc ôn nhuận từ cổ họng hoạt nhập xuống bụng, ta hơi đau, nhưng cũng cảm thấy cơn đói cồn cào đã giảm bớt không ít.
Liền nghe Tiết Y ríu rít như chim nói: "Lúc Vương gia lệnh cho Tiết Y tới hầu hạ Vương phi, nô tỳ vui đến mức không thể tin nổi, cứ ngỡ mình đang nằm mơ, cho tới bây giờ gặp Vương phi, cũng cảm thấy không thật, tựa như đang nhìn thấy tiên nữ vậy. Nhưng lần đầu trông thấy người, nô tỳ thật sự hoảng sợ, cứ nghĩ Vương phi mắc bệnh rất nghiêm trọng,vì sắc mặt người cực kém, thân thể cũng suy yếu vô cùng."
Từ miệng Tiết Y ta cũng nắm bắt được một số vấn đề, lúc này đã ngày thứ tư sau lễ Đại hôn, hôm qua đã chấm dứt hình phạt 3 ngày ở từ đường.
Người phụng mệnh đến thả ta,thấy ta chết ngất ở từ đường liền kinh hách đi tìm Liên Thành Trích.
Nhưng Liên Thành Trích từ khi rời khỏi đó, đối với việc sống chết của ta không hề quan tâm, dường như ta là một người có cũng được không có cũng chẳng sao, chứ không phải là thê tử của hắn
Hắn chỉ lạnh lùng phân phó với hạ nhân, nếu ta không chết thì cho đại phu đến khám
"Vương phi đừng đau lòng,có lẽ Vương gia bận việc nên chưa chưa tìm được thời gian đến thăm người, chờ khi Vương gia rảnh rỗi chắc chắn sẽ đến đây thôi !"
Thấy khuôn mặt ta bình tĩnh không chút thay đổi, Tiết Y lại cho rằng ta khổ sở vì sự lạnh lùng của Liên Thành chích,nên nàng ra sức an ủi ta.
Ta yếu ớt nhếch môi, đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía nàng, ánh mắt trong suốt của nàng ấy căn bản không che giấu bất cứ điều gì cả.
Chẳng lẽ đúng như lời Tiết Y nói, hắn không có thời gian sao?
Kỳ thật như thế cũng tốt, tốt nhất là vĩnh viễn không gặp lại nữa, chỉ cần có thể cho ta một nơi cư trú,ta đã cảm thấy mỹ mãn và vô cùng cảm kích rồi.
Ta chưa từng,và cũng không dám mưu cầu hạnh phúc từ phía hắn, dù có làm phu thê hữu danh vô thực cả đời, cũng còn là may mắn!
Thấy sắc mặt ta đỡ hơn, Tiết Y tinh ý đỡ ta nằm xuống, sau đó đi làm việc của mình
Có lẽ vì tuổi còn nhỏ,nên nàng không để tâm tới cách biệt thân phận, cũng không vì chuyện hạ độc mà cố ý xa cách chán ghét ta, ngược lại,chúng ta nhanh chóng trở thành tri kỷ.
Sự nhân từ duy nhất mà Liên Thành Trích cho ta, có lẽ là đã để một nha hoàn đáng yêu như Tiết Y đến bên ta
Ta từ từ nhắm hai mắt, cười trào phúng,nhanh chóng ôm chặt lấy ngực, mơ hồ cảm thấy một vị ngòn ngọt dâng lên trong cổ họng
Viên thuốc màu đen kia quá mức quỷ dị, chỉ cần nghĩ đến Lăng ca ca, thì ta sẽ đau đến độ sống không bằng chết.
Dần dần, đau quá không thể chịu được, ta không dám nghĩ đến nữa, chỉ có thể đem cái tên ấy,cùng những ký ức quý giá ấy cất giấu ở nơi sâu nhất trong lòng,.
Tĩnh dưỡng trong Thính Thuỷ Các 2 ngày vẫn không thấy bóng dáng của Liên Thành Trích, sự căng thẳng của ta dần buông lỏng, ta âm thầm thở hắt ra.
Mỗi lần nhìn thấy hắn đều đau đớn,ta thà rằng không thấy, chỉ mong đến một ngày hắn chán ghét,rồi hưu ta
Nhưng lại cảm thấy điều này thật khó thực hiện,một cuộc hôn nhân chính trị sao có thể tuỳ tiện hưu thê như những gia đình bình thường khác, đấy là còn chưa kể đến nỗi hận phảng phất không tan của hắn, sao có thể dễ dàng buông tha ta.
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, liền nhận được ý chỉ của Thái Hậu,tân nương sau 7 ngày phải vào cung bái kiến.
Nghĩ đến việc sẽ gặp vị Thái Hậu mình không muốn giáp mặt, nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng bức người của bà ấy, khắp người ta run rẩy,lòng dâng lên một nỗi sợ mơ hồ
Ngày mai nhất định lại phải đối mặt với Liên Thành Trích, cùng hắn vào cung.
Chậm rãi nhắm mắt lại,bàn tay nắm chặt, những cảm xúc bất an cực độ không ngừng xoay quanh ta, nhưng ta càng phải mạnh mẽ.
Thân thể suy yếu mặc dù mới khôi phục, nhưng bên trong tựa như có một lỗ hổng thật lớn,dù đã uống thuốc cũng không thể lành ngay được,ta chỉ lo ngày mai cơ thể này không chống đỡ nổi,sẽ xảy ra sai lầm,bị trừng phạt
Đang ngồi suy nghĩ,thì nghe thấy bên ngoài Thính Thuỷ Các vang lên âm thanh ồn ào nhức óc,giọng nói của 5,6 nữ tử truyền tới, còn có thanh âm bất đắc dĩ của Tiết Y
Ta hơi hơi đứng dậy,cơ thể còn yếu, hai chân hơi run run,nhưng vẫn cố hết sức bước đến phía trước cửa sổ.Nhìn ra bên ngoài,trông thấy một đám nữ tử trang điểm xinh đẹp, quần áo tinh xảo đang xông vào Thính Thuỷ Các...
Edit&Beta: OtakuNhini
Khi tỉnh lại,cứ giống như đã trải qua hàng thế kỷ vậy.Tầm mắt ta lơ đãng ngơ ngác nhìn tấm màn sa trên đỉnh đầu, hai bên thái dương không ngừng co rút đau đớn.
Thân thể tựa như không phải của mình,mềm mại vô lực ngồi bệt trên giường,không hề có một chút khí lực nào hết
Cảm giác đói khát tựa như lửa thiêu đốt, nóng vô cùng,khiến ta run rẩy từng cơn.
Cố hết sức cử động mí mắt, muốn xua tan màn sương mù trước mắt, nhưng lại càng lâm vào sự mê mang mơ hồ
Ta không phải đang ở từ đường sao? Từ khi nào đã trở về Thính Thuỷ Các vậy?
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có mình ta nằm, yết hầu khô khốc, đau đớn khó chịu,trái tim dường như đã quên cách đập, suy yếu vô cùng.
Điều duy nhất mà ta còn nhớ được, đó là gương mặt phẫn nộ của Liên Thành Trích khi ở từ đường, khi tia chớp loé lên,vẻ mặt ấy trắng bệch âm trầm, nay nghĩ lại, ta không dám khẳng định đó là sự thật hay chỉ là một giấc mơ
"Két..."một tiếng, cửa phòng đóng chặt từ từ mở ra, một cô gái dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu,mặc y phục màu xanh nhạt bưng bát chậm rãi bước vào.
Cửa nhẹ nhàng khép lại, từng động tác đều rất cẩn thận như sợ làm ta thức giấc.
Nàng quay đầu lại, thấy ta nghiêng đầu nhìn,đôi mắt đáng yêu mở to kinh ngạc, sau đó nở một nụ cười sáng lạn,khoé miệng cong lên thành hình bán nguyệt, bước nhanh tới chỗ ta
"Vương phi,cuối cùng người đã tỉnh! Nô tỳ tên là Tiết Y, phụng mệnh của Vương gia, sau này sẽ là nha hoàn bên cạnh Vương phi."
Đem chiếc bát bốc khói nghi ngút để sang một bên, nàng đi đến cạnh giường, cánh tay mảnh mai cố gắng nâng ta dậy.
Nàng đem chiếc áo ngủ gấm mềm mại đặt ra phía sau lưng để ta dựa vào cho dễ chịu,rồi nhẹ nhàng nói: "Vương phi, người có thoải mái không? Cứ nói với nô tỳ, đại phu vẫn đang chờ ở bên ngoài chưa rời đi. Nô tỳ tìm đại phu đến khám cho người một chút!"
Nàng khoảng 12,13 tuổi;dáng vẻ đúng là của một cô bé, nhưng cử chỉ lại rất thuần thục lưu loát,tính cách đơn thuần, đôi mắt to đáng yêu không hề che dấu,như bộc lộ hết mọi suy nghĩ nội tâm
Nhìn nàng,ta có chút ngẩn ngơ, mệt mỏi quá độ khiến đầu óc của ta vô cùng mơ hồ
Sau một lúc lâu ta mới chậm rãi lắc đầu, yếu ớt mở miệng nói chuyện.
Tiết Y cũng rất nhu thuận,không hề dài dòng đem chiếc bát tới chỗ ta,nước thuốc đen đặc bốc lên mùi hôi tanh, chỉ vừa hít vào đã có cảm giác muốn nôn mửa dữ dội
Ghé vào bên giường nôn khan một lúc lâu, nhưng không phun ra được gì hết, nước mắt càng không ngừng rơi xuống.
Tiết Y tỏ ra lo lắng, không ngừng giúp ta xoa xoa lưng, hốc mắt nàng ửng đỏ, nói: "Vương phi, Tiết Y phải đi thỉnh đại phu giúp người khám bệnh thôi, sức khoẻ của người không tốt chút nào."
Ngồi dựa vào thành giường, ta chậm rãi nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng bệch thoạt nhìn như đang mắc bệnh nguy kịch vậy
"Không sao đâu......"
Thanh âm khàn khàn khó nghe, mỗi một chữ nói ra đều đau đớn không thôi.
Tiết Y nghẹn ngào nhìn ta, sau đó bê bát thuốc qua, lầu bầu nói:
"Vương phi yếu đến mức này mà vẫn nói không sao ư, Tiết Y không tin đâu. Nếu Vương phi không muốn gặp đại phu thì phải uống hết chỗ thuốc này, thân thể mới mau khoẻ.Đã 3,4 ngày nay người chưa ăn cơm, trong bụng trống rỗng, uống thuốc xong, Tiết Y sẽ chuẩn bị giúp Vương phi một ít thanh chúc,làm nhuận khẩu vị."
Mới ngửi mùi thuốc,ta đã chịu không nổi muốn nôn mửa, còn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng đã chực khóc nhìn ta, giống như đang cực kỳ uỷ khuất
Lời cự tuyệt như nghẹn lại trong họng, sống mũi ta cay cay,bộ dạng của nàng ấy khiến ta chợt nhớ đến Đông Nhi đang ở nơi Thiên Thục Quốc xa xôi
Mỗi lần mắc bệnh, ta không muốn uống thuốc, nàng ấy cũng sẽ có bộ dáng như thế này,khiến ta rất áy náy.
Nuốt nước mắt vào lòng,ta nhìn nàng, nở một nụ cười khó coi, chịu đựng cay đắng,đem bát thuốc uống cạn
"Ha ha, Vương phi giỏi quá, nào, người hé miệng ra, uống thêm viên thuốc này thì sẽ không thấy đắng nữa. Trước kia khi Tiết Y còn ở nhà,mỗi lần ốm, mẫu thân đều cho Tiết Y uống một viên thuyết mai."
Ngữ khí của nàng như một người lớn, coi ta là đứa nhỏ để dạy bảo
Ta cũng không cự tuyệt, nghe lời nàng uống viên thuyết mai đó, cái đắng trong miệng quả nhiên đã nhạt hơn rất nhiều.
Nàng ấy vui vẻ cười giống như vừa hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng vậy, khuôn mặt như cảnh xuân ngập nắng,khiến ta ấm áp an tâm.
Chăm sóc cho ta xong, nàng bưng chiếc bát vội vàng rời đi, một lát sau lại bưng một bát thanh chúc nghi ngút khói về.
Nàng ngồi ở mép giường,thổi thổi cho nguội bớt rồi bảo ta uống
"Vương phi,hiện thấy đỡ hơn chưa? Sắc mặt của người tuy còn xanh xao, nhưng vẫn là nữ tử xinh đẹp nhất mà Tiết Y từng gặp!"
Tiết Y nhìn gương mặt của ta, thái độ giống hệt như Đông Nhi, ha ha cười.
Thanh chúc ôn nhuận từ cổ họng hoạt nhập xuống bụng, ta hơi đau, nhưng cũng cảm thấy cơn đói cồn cào đã giảm bớt không ít.
Liền nghe Tiết Y ríu rít như chim nói: "Lúc Vương gia lệnh cho Tiết Y tới hầu hạ Vương phi, nô tỳ vui đến mức không thể tin nổi, cứ ngỡ mình đang nằm mơ, cho tới bây giờ gặp Vương phi, cũng cảm thấy không thật, tựa như đang nhìn thấy tiên nữ vậy. Nhưng lần đầu trông thấy người, nô tỳ thật sự hoảng sợ, cứ nghĩ Vương phi mắc bệnh rất nghiêm trọng,vì sắc mặt người cực kém, thân thể cũng suy yếu vô cùng."
Từ miệng Tiết Y ta cũng nắm bắt được một số vấn đề, lúc này đã ngày thứ tư sau lễ Đại hôn, hôm qua đã chấm dứt hình phạt 3 ngày ở từ đường.
Người phụng mệnh đến thả ta,thấy ta chết ngất ở từ đường liền kinh hách đi tìm Liên Thành Trích.
Nhưng Liên Thành Trích từ khi rời khỏi đó, đối với việc sống chết của ta không hề quan tâm, dường như ta là một người có cũng được không có cũng chẳng sao, chứ không phải là thê tử của hắn
Hắn chỉ lạnh lùng phân phó với hạ nhân, nếu ta không chết thì cho đại phu đến khám
"Vương phi đừng đau lòng,có lẽ Vương gia bận việc nên chưa chưa tìm được thời gian đến thăm người, chờ khi Vương gia rảnh rỗi chắc chắn sẽ đến đây thôi !"
Thấy khuôn mặt ta bình tĩnh không chút thay đổi, Tiết Y lại cho rằng ta khổ sở vì sự lạnh lùng của Liên Thành chích,nên nàng ra sức an ủi ta.
Ta yếu ớt nhếch môi, đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía nàng, ánh mắt trong suốt của nàng ấy căn bản không che giấu bất cứ điều gì cả.
Chẳng lẽ đúng như lời Tiết Y nói, hắn không có thời gian sao?
Kỳ thật như thế cũng tốt, tốt nhất là vĩnh viễn không gặp lại nữa, chỉ cần có thể cho ta một nơi cư trú,ta đã cảm thấy mỹ mãn và vô cùng cảm kích rồi.
Ta chưa từng,và cũng không dám mưu cầu hạnh phúc từ phía hắn, dù có làm phu thê hữu danh vô thực cả đời, cũng còn là may mắn!
Thấy sắc mặt ta đỡ hơn, Tiết Y tinh ý đỡ ta nằm xuống, sau đó đi làm việc của mình
Có lẽ vì tuổi còn nhỏ,nên nàng không để tâm tới cách biệt thân phận, cũng không vì chuyện hạ độc mà cố ý xa cách chán ghét ta, ngược lại,chúng ta nhanh chóng trở thành tri kỷ.
Sự nhân từ duy nhất mà Liên Thành Trích cho ta, có lẽ là đã để một nha hoàn đáng yêu như Tiết Y đến bên ta
Ta từ từ nhắm hai mắt, cười trào phúng,nhanh chóng ôm chặt lấy ngực, mơ hồ cảm thấy một vị ngòn ngọt dâng lên trong cổ họng
Viên thuốc màu đen kia quá mức quỷ dị, chỉ cần nghĩ đến Lăng ca ca, thì ta sẽ đau đến độ sống không bằng chết.
Dần dần, đau quá không thể chịu được, ta không dám nghĩ đến nữa, chỉ có thể đem cái tên ấy,cùng những ký ức quý giá ấy cất giấu ở nơi sâu nhất trong lòng,.
Tĩnh dưỡng trong Thính Thuỷ Các 2 ngày vẫn không thấy bóng dáng của Liên Thành Trích, sự căng thẳng của ta dần buông lỏng, ta âm thầm thở hắt ra.
Mỗi lần nhìn thấy hắn đều đau đớn,ta thà rằng không thấy, chỉ mong đến một ngày hắn chán ghét,rồi hưu ta
Nhưng lại cảm thấy điều này thật khó thực hiện,một cuộc hôn nhân chính trị sao có thể tuỳ tiện hưu thê như những gia đình bình thường khác, đấy là còn chưa kể đến nỗi hận phảng phất không tan của hắn, sao có thể dễ dàng buông tha ta.
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, liền nhận được ý chỉ của Thái Hậu,tân nương sau 7 ngày phải vào cung bái kiến.
Nghĩ đến việc sẽ gặp vị Thái Hậu mình không muốn giáp mặt, nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng bức người của bà ấy, khắp người ta run rẩy,lòng dâng lên một nỗi sợ mơ hồ
Ngày mai nhất định lại phải đối mặt với Liên Thành Trích, cùng hắn vào cung.
Chậm rãi nhắm mắt lại,bàn tay nắm chặt, những cảm xúc bất an cực độ không ngừng xoay quanh ta, nhưng ta càng phải mạnh mẽ.
Thân thể suy yếu mặc dù mới khôi phục, nhưng bên trong tựa như có một lỗ hổng thật lớn,dù đã uống thuốc cũng không thể lành ngay được,ta chỉ lo ngày mai cơ thể này không chống đỡ nổi,sẽ xảy ra sai lầm,bị trừng phạt
Đang ngồi suy nghĩ,thì nghe thấy bên ngoài Thính Thuỷ Các vang lên âm thanh ồn ào nhức óc,giọng nói của 5,6 nữ tử truyền tới, còn có thanh âm bất đắc dĩ của Tiết Y
Ta hơi hơi đứng dậy,cơ thể còn yếu, hai chân hơi run run,nhưng vẫn cố hết sức bước đến phía trước cửa sổ.Nhìn ra bên ngoài,trông thấy một đám nữ tử trang điểm xinh đẹp, quần áo tinh xảo đang xông vào Thính Thuỷ Các...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.