Chương 28: Đánh hai trận tan tác chim muông
Trần Nguyên Hãn
08/07/2017
Nói thì dài nhưng cuộc đồ sát của hoả thương binh diễn ra chỉ trong 20
giây, trong thời gian đó doanh trại Oa khấu lại hưởng thêm một lượt sáu
quả đạn nổ chứa bi đồng. Lúc này lực sát thương kinh hoàng mới được thể
hiện đúng tầm. Gần 200 lãng nhân ngã xuống không chết cũng nằm rên rit
mất sức chiến đấu. Vì tốc độ dội đạn pháo quá nhanh nên người Oa không
thể tập hợp đội ngũ một cách hiệu quả để tiến hành xung phong. Điểm chết người là đạn cháy gây nên hoả hoạn khắp nơi quan không thấy lính, lính
không nghe quan. Điểm quan trọng nhất ở đây là đả kích về măt tinh thần, với một loại vũ khí khủng bố mà họ chưa biết. Đạn vẫn tiếp tục dội đều, tiếng nổ như sấm vẫn vang vang.
Đến lúc này thì người dân và lính thủ thành Chiết Giang đã tập trung lên đầu thành. Họ nhìn thấy trước mắt là cảnh tượng doanh trại Oa khấu cháy rực trong đêm sáng cả một góc trời, thi thoảng lại có tiếng vang lớn sau đó từng cột lửa loé sáng từ doanh trại bắn lên. Dân chúng vui mừng phát khóc, ôm nhau ăn mừng nhảy nhót. Có ai đó trong bóng tối hô to " Tôn tướng quân chiến thần bất bại" toàn thành cũng vỡ oà. Tiếng hô " Tôn tướng quân chiến thần Bất bại" vang vọng trong đem át cả tiếng bom đạn.
Cách thành Chiết giang tầm 3km nơi pháo binh tập trung Tôn Nghị đang vuốt chán cười khổ, xấu hổ không thôi, lần này không muốn nổi danh cũng khó a.
Nguyên Hãn cười ha ha "Chúc mừng tướng quân lưu danh thiên cổ a"
Tôn nghị lúng túng như gà mắc tóc: " Xấu hổ xấu hổ, Vương gia sát chiết nô tài rồi"
Cuối cùng thì gần 800 nhân cũng trèo cọc nhọn thoát khỏi biển lửa đồ sát của pháo binh. Chúng tập trung trước cửa doanh trại chuẩn bị xung phong vì rút kinh nghiệm lần xung phong của 300 nhân trước nên chúng phân làm ba hướng chuẩn bị tấn công. Hướng mặt chính là 500 lãng nhân, hai cánh tách ra chạy vòng mỗi cánh 150 nhân.
Thấy quân địch bến trận tất nhiên Đặng Dung không thể ngồi không.
- Hoả thương binh xếp ba hàng hình bán nguyệt 25:50:25 - đây là kí hiệu 100 nhân một hàng thì 25 nhân chiếu cố cánh trái 25 nhân cánh phải, còn 50 nhân ở giữa đây là đội hình nhằm trống xung phong tản mát của quân địch.
- Trường thương phương trận ba công, trước, phải, trái - lập tức phương trận biến hình ba hàng bên trái quay trái mặt quay ra ngoài, ba hàng bên phải quay phải ra ngoài đây là phương trận chống công kích 3 mặt chỉ coa thể đứng yên không thể di động.
Tiếng hò hét xông lên, tiếng hô bắn, tiếng súng vang, tiêng đạn xuyên cơ thể, tiếng rên rỉ kêu gào, tiếng pháo nổ, tiếng hô vang của Dân chúng Chiết Giang tạo nên bản giao hưởng chết chóc trong đêm. Vì đội hình phân tán hình bán nguyệt nên dù mặt chính diện 150 nhân bắn liên tục mưa gió không lọt gặt hái tính mệnh của các Lãng nhân nhưng họ vẫn có thể dần tiếp cận. Hai cánh thì hỏa lực của hỏa thương binh khá hiệu quả sau 4 lượt bắn liên tục thì các lãng nhân cũng tiếp cận được khoảng cách 100m, mặt chính diện lãng nhân còn khoảng 200 nhân nhưng hai cánh thí chỉ còn lác đác vài chục nhân. Theo kinh nghiệm đối đầu với hỏa thương binh của Minh triều chỉ cần hung ác xông lên là họ sẽ không chịu được áp lực mà bắn ngoài tầm sau đó sẽ rút đao, lúc này là đất diễn của Lãng nhân với tố chất vượt trội và võ nghệ đỉnh cao. Thế nhưng ngày hôm nay các lãng nhân gặp khắc tinh rồi, các hỏa thương binh mặc đồ Minh triều này quá khác biệt, họ tìm được cách bắn liên tục mưa gió không lọt, không có thời gian chết để thở. 500 nhân xông lên chưa tiếp cận được mà hơn 300 nhân đã nằm lại.
Chính ra với khoảng cách 100m thì hỏa thương có thể bắn thêm một lượt rồi mới rút lui về sau trường thương binh. Nhưng vì đảm bảo an toàn tuyệt đối Nguyên Hãn ra lệnh cho Hỏa thương Binh rút đi. Thông qua các khe hẹp của Trường thương binh Các hỏa thương gọn gàng, ngăn nắp, nhanh chóng rút vào lòng Phương trận trường thương. Tiếp theo hàng thứ hai của trường thương binh bước ngang một bước các khe hẹp được lấp đầy một cách so le.
-Thương ngang, chĩa - giờ là đến giờ diễn của Thôi Lỗi Ba mỗ mặt phương trận có một gã chỉ huy mà mặt trước chính là Thôi Lỗi Ba, đồng thời cũng la tổng chỉ Huy của Phương trận. trường thương dài 3,5m như rừng chông được chĩa ra ngoài.
Vài chục Lãng Nhân không kịp kìm tốc độ đam xập vào rừng thương, mũi thương là tam lăng thứ nhẹ nhàng ngọt sớt xuyên qua cơ thể họ. Tam lăng thứ được ứng dụng cho lưỡi lê hiện đại. Người ta đã làm thí nghiệm dung dao dăm quân đội đâm và dung lưỡi lê đâm vào lợn sống. nếu cùng một lực thì dao găm đâm xuyên 10 cm thịt lưỡi lê có thể xuyên 30cm cùng vị trí. Ngoài ra vì không bị thịt mút vào nên tam lăng thứ có thể nhẹ nhàng rút ra, Còn giáo 2 lưỡi thì phải dùng lực xoáy ngang mới có thể dễ dàng rút ra không thì phải dùng chân đạp để dễ rút. Lượng máu chảy ra do vết thương của tam lăng thứ gây ra lớn hơn gấp đôi xo với hai cạnh giáo mác hay kiếm. Còn bàn đến khả năng phá giáp thì Tam lăng thứ là vô đối.
Các binh sĩ nhẹ nhàng rút thương khỏi xác chết của địch quân tiếp tục giơ ngang thương để chuẩn bị chiến đấu. Phương trận trường thương của người Thuỵ sĩ đang làm mưa làm gió ở châu âu lúc này. Người thuỵ sĩ lúc này được coi la vua dã chiến ở Châu Âu. Thường thương binh rất kém khi công thành. Nhưng từ khi trường thương binh với thương dài 4,5 m của người Thuỵ sĩ xuất hiện, các kỵ sĩ cường đại đã làm vua chiến trường châu âu đã đi vào lịch sử. Nói chung phương trận trường thương của lính đánh thuê chuyên nghiệp Thuỵ Sĩ đang là bá chủ bộ binh dã chiến tại châu âu. Sau này súng epton kết hợp với trường thương của Tây Ban Nha vào thế kỉ 15 lên ngôi bá chủ. Nguyên Hãn đã đi trước thời đại khi đưa phương trận ấy dùng trước 100 năm. Hiệu quả đang được thể hiện rõ ràng.
Các lính hoả thương giờ được lệnh bắn tự do. Họ đi lại tìm các khe hẹp đủ an toàn không ngộ thương đồng đội để thu gặt tính mạng quân thù.
Trước rừng thương trước mặt các lãng nhân dừng lại dùng đao bén chém mong sao chém đứt mũi thương. Cách này họ cũng làm với các đội trường thương 2m của Minh triều quân và rất thành công. Với đao thép chất lượng cao của họ thì việc chém đứt thương gỗ cứng của Quân nhà minh la rất dễ dàng. Nhưng ngày hôm nay quả đúng không phải ngày hoàng đạo của Lãng Nhân, thương dài 3,5m cộng thêm cán thương là gỗ sán tẩm dầu tính dai và đàn hồi cường đại. Đao bổ xuống không thể chém đứt mũi thương, lực đàn hồi làm mũi thương bật lại khiến mấy chục kẻ bị thương tại tay kêu toáng lên.
-Đâm.... Rút.... Đâm... Rút... - Các trường thương binh không phải bù nhìn giấy để cho các lãng nhân ung dung đứng đó mà loay hoanh chặt mũi thương. Thôi lỗi Ba đang gào thét ra lệnh trường thương như rừng nhô lên hạ xuống thu gặt tính mệnh của kẻ địch, lại có vài chục người ngã xuống. hai bên cánh đã khồn còn Lãng nhân nào sống sót.
- Hồi trận - chỉ huy hai cánh ra lện ba hàng trái phải dựng thương quay về phía chính diện.
- Đẩy; bước đều bước.... Cả phương trận từ từ đẩy lên phía trước. Đây cũng chính la yếu điểm phương trận, nếu di chuyển nhanh thì phương trận sẽ loạn ngay lập tức. Nếu không còn la phương trận thì trường thương binh lại thành dê béo. Thế nên nếu đối thủ mà muốn chạy thì phương trận trường thương bó tay. Thế nhưng đây la lãng Nhân với tinh thần samurai chỉ còn hơn 100 người nhưng họ càng điên cuồng hơn.
Dựa vào thân thủ nhanh nhẹn một số lăn tròn phía dưới đất tránh mũi thương nhằm tiếp cận đối phương. Nhưng đón chào họ là nhưng mũi thương chĩa xuống tầm thấp của hàng thứ 3 chuyên phòng thủ cận chiến cho hàng một lại vài chục nhân ra đi. Điên cuồng vào phút cuối một số lãng nhân có khinh công siêu việt bay người lên cao, nhưng khi đáp xuống thì đóng chào họ là một loạt tiếng nổ từ súng ngắn mà mỗi trường thương binh đều được trang bị. Quả thật là lên trời không được, xuống đất không xong.
Các trường thương binh thu dọn chiến trường bồi thêm cho những kẻ rên rỉ một nhát để họ ra đi thanh thản hơn, âu cũng lad đạo đức. Doanh trại Oa khấu đã không còn dấu hiệu người sống. Đặng Dung bắn pháo hoa màu xanh tín hiệu ngưng bắn cho Pháo binh.
Lúc này một ngàn binh Oa khấu từ các cửa thành khác đã tập trung lại doanh trại đang bốc cháy hừng hực nhằm cứu viện. Nhưng khi nhìn thấy xác chết ngổn ngang. Lều trại bốc cháy thì họ đã biết khó mà lui, biến mất trong màn đêm.
Đến lúc này thì người dân và lính thủ thành Chiết Giang đã tập trung lên đầu thành. Họ nhìn thấy trước mắt là cảnh tượng doanh trại Oa khấu cháy rực trong đêm sáng cả một góc trời, thi thoảng lại có tiếng vang lớn sau đó từng cột lửa loé sáng từ doanh trại bắn lên. Dân chúng vui mừng phát khóc, ôm nhau ăn mừng nhảy nhót. Có ai đó trong bóng tối hô to " Tôn tướng quân chiến thần bất bại" toàn thành cũng vỡ oà. Tiếng hô " Tôn tướng quân chiến thần Bất bại" vang vọng trong đem át cả tiếng bom đạn.
Cách thành Chiết giang tầm 3km nơi pháo binh tập trung Tôn Nghị đang vuốt chán cười khổ, xấu hổ không thôi, lần này không muốn nổi danh cũng khó a.
Nguyên Hãn cười ha ha "Chúc mừng tướng quân lưu danh thiên cổ a"
Tôn nghị lúng túng như gà mắc tóc: " Xấu hổ xấu hổ, Vương gia sát chiết nô tài rồi"
Cuối cùng thì gần 800 nhân cũng trèo cọc nhọn thoát khỏi biển lửa đồ sát của pháo binh. Chúng tập trung trước cửa doanh trại chuẩn bị xung phong vì rút kinh nghiệm lần xung phong của 300 nhân trước nên chúng phân làm ba hướng chuẩn bị tấn công. Hướng mặt chính là 500 lãng nhân, hai cánh tách ra chạy vòng mỗi cánh 150 nhân.
Thấy quân địch bến trận tất nhiên Đặng Dung không thể ngồi không.
- Hoả thương binh xếp ba hàng hình bán nguyệt 25:50:25 - đây là kí hiệu 100 nhân một hàng thì 25 nhân chiếu cố cánh trái 25 nhân cánh phải, còn 50 nhân ở giữa đây là đội hình nhằm trống xung phong tản mát của quân địch.
- Trường thương phương trận ba công, trước, phải, trái - lập tức phương trận biến hình ba hàng bên trái quay trái mặt quay ra ngoài, ba hàng bên phải quay phải ra ngoài đây là phương trận chống công kích 3 mặt chỉ coa thể đứng yên không thể di động.
Tiếng hò hét xông lên, tiếng hô bắn, tiếng súng vang, tiêng đạn xuyên cơ thể, tiếng rên rỉ kêu gào, tiếng pháo nổ, tiếng hô vang của Dân chúng Chiết Giang tạo nên bản giao hưởng chết chóc trong đêm. Vì đội hình phân tán hình bán nguyệt nên dù mặt chính diện 150 nhân bắn liên tục mưa gió không lọt gặt hái tính mệnh của các Lãng nhân nhưng họ vẫn có thể dần tiếp cận. Hai cánh thì hỏa lực của hỏa thương binh khá hiệu quả sau 4 lượt bắn liên tục thì các lãng nhân cũng tiếp cận được khoảng cách 100m, mặt chính diện lãng nhân còn khoảng 200 nhân nhưng hai cánh thí chỉ còn lác đác vài chục nhân. Theo kinh nghiệm đối đầu với hỏa thương binh của Minh triều chỉ cần hung ác xông lên là họ sẽ không chịu được áp lực mà bắn ngoài tầm sau đó sẽ rút đao, lúc này là đất diễn của Lãng nhân với tố chất vượt trội và võ nghệ đỉnh cao. Thế nhưng ngày hôm nay các lãng nhân gặp khắc tinh rồi, các hỏa thương binh mặc đồ Minh triều này quá khác biệt, họ tìm được cách bắn liên tục mưa gió không lọt, không có thời gian chết để thở. 500 nhân xông lên chưa tiếp cận được mà hơn 300 nhân đã nằm lại.
Chính ra với khoảng cách 100m thì hỏa thương có thể bắn thêm một lượt rồi mới rút lui về sau trường thương binh. Nhưng vì đảm bảo an toàn tuyệt đối Nguyên Hãn ra lệnh cho Hỏa thương Binh rút đi. Thông qua các khe hẹp của Trường thương binh Các hỏa thương gọn gàng, ngăn nắp, nhanh chóng rút vào lòng Phương trận trường thương. Tiếp theo hàng thứ hai của trường thương binh bước ngang một bước các khe hẹp được lấp đầy một cách so le.
-Thương ngang, chĩa - giờ là đến giờ diễn của Thôi Lỗi Ba mỗ mặt phương trận có một gã chỉ huy mà mặt trước chính là Thôi Lỗi Ba, đồng thời cũng la tổng chỉ Huy của Phương trận. trường thương dài 3,5m như rừng chông được chĩa ra ngoài.
Vài chục Lãng Nhân không kịp kìm tốc độ đam xập vào rừng thương, mũi thương là tam lăng thứ nhẹ nhàng ngọt sớt xuyên qua cơ thể họ. Tam lăng thứ được ứng dụng cho lưỡi lê hiện đại. Người ta đã làm thí nghiệm dung dao dăm quân đội đâm và dung lưỡi lê đâm vào lợn sống. nếu cùng một lực thì dao găm đâm xuyên 10 cm thịt lưỡi lê có thể xuyên 30cm cùng vị trí. Ngoài ra vì không bị thịt mút vào nên tam lăng thứ có thể nhẹ nhàng rút ra, Còn giáo 2 lưỡi thì phải dùng lực xoáy ngang mới có thể dễ dàng rút ra không thì phải dùng chân đạp để dễ rút. Lượng máu chảy ra do vết thương của tam lăng thứ gây ra lớn hơn gấp đôi xo với hai cạnh giáo mác hay kiếm. Còn bàn đến khả năng phá giáp thì Tam lăng thứ là vô đối.
Các binh sĩ nhẹ nhàng rút thương khỏi xác chết của địch quân tiếp tục giơ ngang thương để chuẩn bị chiến đấu. Phương trận trường thương của người Thuỵ sĩ đang làm mưa làm gió ở châu âu lúc này. Người thuỵ sĩ lúc này được coi la vua dã chiến ở Châu Âu. Thường thương binh rất kém khi công thành. Nhưng từ khi trường thương binh với thương dài 4,5 m của người Thuỵ sĩ xuất hiện, các kỵ sĩ cường đại đã làm vua chiến trường châu âu đã đi vào lịch sử. Nói chung phương trận trường thương của lính đánh thuê chuyên nghiệp Thuỵ Sĩ đang là bá chủ bộ binh dã chiến tại châu âu. Sau này súng epton kết hợp với trường thương của Tây Ban Nha vào thế kỉ 15 lên ngôi bá chủ. Nguyên Hãn đã đi trước thời đại khi đưa phương trận ấy dùng trước 100 năm. Hiệu quả đang được thể hiện rõ ràng.
Các lính hoả thương giờ được lệnh bắn tự do. Họ đi lại tìm các khe hẹp đủ an toàn không ngộ thương đồng đội để thu gặt tính mạng quân thù.
Trước rừng thương trước mặt các lãng nhân dừng lại dùng đao bén chém mong sao chém đứt mũi thương. Cách này họ cũng làm với các đội trường thương 2m của Minh triều quân và rất thành công. Với đao thép chất lượng cao của họ thì việc chém đứt thương gỗ cứng của Quân nhà minh la rất dễ dàng. Nhưng ngày hôm nay quả đúng không phải ngày hoàng đạo của Lãng Nhân, thương dài 3,5m cộng thêm cán thương là gỗ sán tẩm dầu tính dai và đàn hồi cường đại. Đao bổ xuống không thể chém đứt mũi thương, lực đàn hồi làm mũi thương bật lại khiến mấy chục kẻ bị thương tại tay kêu toáng lên.
-Đâm.... Rút.... Đâm... Rút... - Các trường thương binh không phải bù nhìn giấy để cho các lãng nhân ung dung đứng đó mà loay hoanh chặt mũi thương. Thôi lỗi Ba đang gào thét ra lệnh trường thương như rừng nhô lên hạ xuống thu gặt tính mệnh của kẻ địch, lại có vài chục người ngã xuống. hai bên cánh đã khồn còn Lãng nhân nào sống sót.
- Hồi trận - chỉ huy hai cánh ra lện ba hàng trái phải dựng thương quay về phía chính diện.
- Đẩy; bước đều bước.... Cả phương trận từ từ đẩy lên phía trước. Đây cũng chính la yếu điểm phương trận, nếu di chuyển nhanh thì phương trận sẽ loạn ngay lập tức. Nếu không còn la phương trận thì trường thương binh lại thành dê béo. Thế nên nếu đối thủ mà muốn chạy thì phương trận trường thương bó tay. Thế nhưng đây la lãng Nhân với tinh thần samurai chỉ còn hơn 100 người nhưng họ càng điên cuồng hơn.
Dựa vào thân thủ nhanh nhẹn một số lăn tròn phía dưới đất tránh mũi thương nhằm tiếp cận đối phương. Nhưng đón chào họ là nhưng mũi thương chĩa xuống tầm thấp của hàng thứ 3 chuyên phòng thủ cận chiến cho hàng một lại vài chục nhân ra đi. Điên cuồng vào phút cuối một số lãng nhân có khinh công siêu việt bay người lên cao, nhưng khi đáp xuống thì đóng chào họ là một loạt tiếng nổ từ súng ngắn mà mỗi trường thương binh đều được trang bị. Quả thật là lên trời không được, xuống đất không xong.
Các trường thương binh thu dọn chiến trường bồi thêm cho những kẻ rên rỉ một nhát để họ ra đi thanh thản hơn, âu cũng lad đạo đức. Doanh trại Oa khấu đã không còn dấu hiệu người sống. Đặng Dung bắn pháo hoa màu xanh tín hiệu ngưng bắn cho Pháo binh.
Lúc này một ngàn binh Oa khấu từ các cửa thành khác đã tập trung lại doanh trại đang bốc cháy hừng hực nhằm cứu viện. Nhưng khi nhìn thấy xác chết ngổn ngang. Lều trại bốc cháy thì họ đã biết khó mà lui, biến mất trong màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.