Chương 27: Đánh một trận trời long đất lở
Trần Nguyên Hãn
08/07/2017
Tác giả: Chuyện hay ntn mà chả thấy ai cảm ơn nhỉ, phí công viết quá.... bao nhiêu la chất xám đấy rất nhiều điển cố là lịch sử thật giúp các
ban hiểu rõ lịch sử oai hùng của Việt Nam đấy.
Sau khi vào vị trí thì pháo bông làm hiệu cũng được Đặng Dung phóng lên, nhìn thấy pháo hiệu Nguyên Hãn Lập tức ra lệnh cho sáu khẩu pháo cùng nhả đạn cháy. Đứng bên cạnh Nguyên Hãn nhìn 6 khẩu pháo bé tí nếu so với súng thần công Tôn Nghị rất ngạc nhiên, Nhưng chính hắn cũng đã hưởng trọn niềm vui lửa đạn của loại pháo này nên không dám khinh thị.
Uỳnh... Uỳnh Uỳnh... tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, vì biết trước nên quân lính va Nguyên hãn đã bịt tai từ trước chỉ riêng có gã tổng đốc nhà Minh này là kinh thường nên đầu óc ong ong, tai ù đặc ngồi bệt xuống đất ôm lấy đầu, mặt tái nhợt không còn giọt máu.
Véo... véo... véo... tiếng đạn pháo bay đi xoáy trong không khí tạo thành những tiếng réo rắt rợn người. Ngay lập tức sáu tiếng nổ vang không kém ở phía doanh trại đối phương vang lên. Và vận may hay nói cách khác là công sức mồ hôi lại mỉm cười với các pháo binh. có đến 4 quả đạn cháy rơi vào doanh địa Oa khấu hai quả khác rới cách tầm 20m. Hai gã pháo binh lui húi chỉnh lại thước pháo qua bàn tời, miệng thì lèo bèo: " mẹ nó xui như chó, lần này lại thua cược 50 xu rồi".
Khi tiếng nổ đòi mạng của đợt pháo thứ hai vang lên chỉ sau 15 giây thì trong Doanh trại Oa khấu loạn lên một đoàn, cháy khắp nơi, thốc súng pha thêm bột nhôm thì cháy rất mạnh. vì cái thời này người ta chưa đúc ra kinh nghiệm đào hầm trú ẩn hoặc nằm rạp xuống tránh sát thương pháo nên lũ Oa khấu chỉ biết ôm đầu chạy khắp nới như ruồi mất đầu. Sau khi 4 quả đạn pháo rơi vào doanh địa thì đã có trên trăm người thiệt mạng. Bị sức ép nổ giết chết, bị mảnh đạn cắt chết bị lửa thiêu chết... xác nằm ngổn ngang trông rất kinh dị.
Chưa kịp ứng phó đợt thứ nhất thì loạt thứ hai đã tới sáu phát đạn hoàn toàn không lệch mục tiêu, doanh trại sáng rực như ban ngày. Phía bên ngoài các chiến sĩ Nam Việt Quốc cong nhìn thấy rõ ràng người bị hất tung lên, mảnh chân tay cụt vằn vãi. cảnh tượng khác gì địa ngục trần gian đâu.
Thế nhưng chớ khinh thường sự khát máu của Oa khấu, tinh thần võ sĩ đạo của nhật bản thì ngay cả nhữn kẻ Liều mạng That Đát Mông cổ cũng phải khiếp vía. Hơn 300 nhân ở gần cửa doanh nhất lao ra ngoài như ong vỡ tổ, cắm đầu tấn công về phía Nam Việt quân. 300 lãng nhân chính thức tốc độ bộc phat gần như ngang chiến mã, lao ra từ ngọn lửa hừng hực, vẻ mặt vặn vẹo, ánh mắt khát máu. Tất cả hình ảnh ấy cho người ta cảm thấy đây là quỷ chứ không phải người. Đây cũng chính là lý do tại sao 300 lãng Nhân có thể đuổi giết 5000 quân Minh như vịt. Ba trăm hỏa thương binh là lão binh liếm máu xa trường nên không có dị tượng, Nhưng 400 trường thương binh phía sau đã có sao động, mặc dù họ cũng là những chiến sĩ cường đại trong bộ lạc được chọn ra, thường phải tham gia những trận tranh đấu giữa các bộ lạc thế nhưng họ chưa từng thấy những thứ gì như thế này. Người làm sao có thể chiến thắng quỷ, dân thời này ngây thơ đến dễ thương vậy đấy.
Thôi Lỗi Ba quát tháo trấn áp sự sợ hãi trong quân, nhìn quân hỏa thương binh đang im lặng chờ đón địch nhân hắn cảm thấy xấu hổ quá. Xấu hổ thay cho cả tam bộ lạc... Lần này Hắn được chọ theo Vương để chinh chiến đấy la vinh dự cho cả gia tộc hắn không nhìn thấy Ba Nhĩ Kha và Khả Bỉ đang ở nhà ôm con cho vợ đấy sao. Thật ra Thôi Lỗi ba rất khá, hắn cao đến gần 1m85 cơ thể vạm vỡ, rất giỏi tranh đấu tay đôi, và đặc biệt rất dũng cảm vậy nên hắn mới được Lãnh quân trường thương binh. Hắn muốn lần này theo Vương phải lập được chiến công hiển hách.
Thời gian dành dật từng giây, tên lãng nhân đầu tiên nhanh nhất đã chạm đích khoảng cách 300m thế nhưng Đặng dung vẫn cố nén nhin, thêm hai giây sau thì đã có khá nhiều lãng nhân tiếp cận khoảng cách này.
- Hàng một bắn - Đặng Dung không do dự ra lệnh " ĐOÀNG..ĐOÀNG..ĐOÀNG... CHÍU...CHÍU...CHÍU..."
Tiếng súng dồn dập vang lên " PHẬP....PHẬP....PHẬP...." tiếng đạn ngọt xớt xuyên qua da thịt vang lên. Một loạt người cõ gần 60 nhân ngã xuống, kẻ thì chết ngay kẻ thì rên rỉ thống khổ lăn lộn trên đất. Cảnh hộp sọ vỡ tan máu pha lẫn óc trắn bầy nhày văng tứ tán, cảnh đạn xuyên qua thân tao thành lỗ to bằng miệng bát sau lưng máu thị bày nhày, cảnh ôm tay ôm chân thống khổ lăn lộn mặt đất thậ quá hãi hùng khiếp vía. Đến cả các lãng nhân với tinh thần thép cũng hãi hùng khiếp vía. Do nỗi sợ tâm lý và chướng ngại vật nên tốc độ họ xông lên không thể nhanh như lúc đầu.
- Hàng thứ 2 bắn... Âm thanh ra lệnh lạnh lùng vang lên khi hàng một đang loay hoay nạp đạn.
Lại một hàng người máu me be bét ngã xuống.
- Hàng thứ 3 bắn... Âm thanh lãnh khốc vang lên.
Vẫn là các tiêng khô khan " đoàng... Chíu... Phập phập" vang lên liên tục. Âm thanh của chết chóc của tử thần của tàn sát nghiêng về một phía. Càng bắn các hoả thườn thủ càn tự tin, độ tinh xác càng chuẩn. Vì thuốc súng phối tốt nên rất ít khói gây chắn tầm nhìn. Đến giờ sau ba lượt bắn thì đã có gần 200 lãng nhân ngã xuống mà họ vẫn chưa thể tiếp cận khoảng cách 250m. Nhưng họ vẫn xông lên, lớp trước ngã xuống lớp sau xông lên, thế nhưng trên mặt họ đã hiện lên vẻ sơ hãi, hoang mang chứ không phải vẻ mặt khát máu như quỷ trươc kia. Hình ảnh này thu hết vào mắt doanh Trường thương binh. Những ánh mắt tự tin lại trở về với họ " hoá ra là bọn hổ giấy, chỉ được cái mặt doạ người, xông lên ông xiên mày đi nướng chả.". Sự thật thì lãng nhân không kém như vậy, họ là chiến sĩ cường đại, thế nhưng các trường thương binh nghĩ vậy, ít ra tự tin là tốt hơn e ngại.
Sau một loạt bắn ba hàng thứ hai thì không một lãng nhân nào còn đứng. Tranh thủ các hoả thương binh từng hàng thay nhau lau nòng súng. Trường thương binh được phân ra 50 nhân tiến lên gặp lãng nhân nào con cụ cựa thì cho một xiên. Tiếng phập phập liên tiếp vang lên, khi trở về đội ngũ ánh mắt của họ còn có thêm 3 phần tự tin.
Sau khi vào vị trí thì pháo bông làm hiệu cũng được Đặng Dung phóng lên, nhìn thấy pháo hiệu Nguyên Hãn Lập tức ra lệnh cho sáu khẩu pháo cùng nhả đạn cháy. Đứng bên cạnh Nguyên Hãn nhìn 6 khẩu pháo bé tí nếu so với súng thần công Tôn Nghị rất ngạc nhiên, Nhưng chính hắn cũng đã hưởng trọn niềm vui lửa đạn của loại pháo này nên không dám khinh thị.
Uỳnh... Uỳnh Uỳnh... tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, vì biết trước nên quân lính va Nguyên hãn đã bịt tai từ trước chỉ riêng có gã tổng đốc nhà Minh này là kinh thường nên đầu óc ong ong, tai ù đặc ngồi bệt xuống đất ôm lấy đầu, mặt tái nhợt không còn giọt máu.
Véo... véo... véo... tiếng đạn pháo bay đi xoáy trong không khí tạo thành những tiếng réo rắt rợn người. Ngay lập tức sáu tiếng nổ vang không kém ở phía doanh trại đối phương vang lên. Và vận may hay nói cách khác là công sức mồ hôi lại mỉm cười với các pháo binh. có đến 4 quả đạn cháy rơi vào doanh địa Oa khấu hai quả khác rới cách tầm 20m. Hai gã pháo binh lui húi chỉnh lại thước pháo qua bàn tời, miệng thì lèo bèo: " mẹ nó xui như chó, lần này lại thua cược 50 xu rồi".
Khi tiếng nổ đòi mạng của đợt pháo thứ hai vang lên chỉ sau 15 giây thì trong Doanh trại Oa khấu loạn lên một đoàn, cháy khắp nơi, thốc súng pha thêm bột nhôm thì cháy rất mạnh. vì cái thời này người ta chưa đúc ra kinh nghiệm đào hầm trú ẩn hoặc nằm rạp xuống tránh sát thương pháo nên lũ Oa khấu chỉ biết ôm đầu chạy khắp nới như ruồi mất đầu. Sau khi 4 quả đạn pháo rơi vào doanh địa thì đã có trên trăm người thiệt mạng. Bị sức ép nổ giết chết, bị mảnh đạn cắt chết bị lửa thiêu chết... xác nằm ngổn ngang trông rất kinh dị.
Chưa kịp ứng phó đợt thứ nhất thì loạt thứ hai đã tới sáu phát đạn hoàn toàn không lệch mục tiêu, doanh trại sáng rực như ban ngày. Phía bên ngoài các chiến sĩ Nam Việt Quốc cong nhìn thấy rõ ràng người bị hất tung lên, mảnh chân tay cụt vằn vãi. cảnh tượng khác gì địa ngục trần gian đâu.
Thế nhưng chớ khinh thường sự khát máu của Oa khấu, tinh thần võ sĩ đạo của nhật bản thì ngay cả nhữn kẻ Liều mạng That Đát Mông cổ cũng phải khiếp vía. Hơn 300 nhân ở gần cửa doanh nhất lao ra ngoài như ong vỡ tổ, cắm đầu tấn công về phía Nam Việt quân. 300 lãng nhân chính thức tốc độ bộc phat gần như ngang chiến mã, lao ra từ ngọn lửa hừng hực, vẻ mặt vặn vẹo, ánh mắt khát máu. Tất cả hình ảnh ấy cho người ta cảm thấy đây là quỷ chứ không phải người. Đây cũng chính là lý do tại sao 300 lãng Nhân có thể đuổi giết 5000 quân Minh như vịt. Ba trăm hỏa thương binh là lão binh liếm máu xa trường nên không có dị tượng, Nhưng 400 trường thương binh phía sau đã có sao động, mặc dù họ cũng là những chiến sĩ cường đại trong bộ lạc được chọn ra, thường phải tham gia những trận tranh đấu giữa các bộ lạc thế nhưng họ chưa từng thấy những thứ gì như thế này. Người làm sao có thể chiến thắng quỷ, dân thời này ngây thơ đến dễ thương vậy đấy.
Thôi Lỗi Ba quát tháo trấn áp sự sợ hãi trong quân, nhìn quân hỏa thương binh đang im lặng chờ đón địch nhân hắn cảm thấy xấu hổ quá. Xấu hổ thay cho cả tam bộ lạc... Lần này Hắn được chọ theo Vương để chinh chiến đấy la vinh dự cho cả gia tộc hắn không nhìn thấy Ba Nhĩ Kha và Khả Bỉ đang ở nhà ôm con cho vợ đấy sao. Thật ra Thôi Lỗi ba rất khá, hắn cao đến gần 1m85 cơ thể vạm vỡ, rất giỏi tranh đấu tay đôi, và đặc biệt rất dũng cảm vậy nên hắn mới được Lãnh quân trường thương binh. Hắn muốn lần này theo Vương phải lập được chiến công hiển hách.
Thời gian dành dật từng giây, tên lãng nhân đầu tiên nhanh nhất đã chạm đích khoảng cách 300m thế nhưng Đặng dung vẫn cố nén nhin, thêm hai giây sau thì đã có khá nhiều lãng nhân tiếp cận khoảng cách này.
- Hàng một bắn - Đặng Dung không do dự ra lệnh " ĐOÀNG..ĐOÀNG..ĐOÀNG... CHÍU...CHÍU...CHÍU..."
Tiếng súng dồn dập vang lên " PHẬP....PHẬP....PHẬP...." tiếng đạn ngọt xớt xuyên qua da thịt vang lên. Một loạt người cõ gần 60 nhân ngã xuống, kẻ thì chết ngay kẻ thì rên rỉ thống khổ lăn lộn trên đất. Cảnh hộp sọ vỡ tan máu pha lẫn óc trắn bầy nhày văng tứ tán, cảnh đạn xuyên qua thân tao thành lỗ to bằng miệng bát sau lưng máu thị bày nhày, cảnh ôm tay ôm chân thống khổ lăn lộn mặt đất thậ quá hãi hùng khiếp vía. Đến cả các lãng nhân với tinh thần thép cũng hãi hùng khiếp vía. Do nỗi sợ tâm lý và chướng ngại vật nên tốc độ họ xông lên không thể nhanh như lúc đầu.
- Hàng thứ 2 bắn... Âm thanh ra lệnh lạnh lùng vang lên khi hàng một đang loay hoay nạp đạn.
Lại một hàng người máu me be bét ngã xuống.
- Hàng thứ 3 bắn... Âm thanh lãnh khốc vang lên.
Vẫn là các tiêng khô khan " đoàng... Chíu... Phập phập" vang lên liên tục. Âm thanh của chết chóc của tử thần của tàn sát nghiêng về một phía. Càng bắn các hoả thườn thủ càn tự tin, độ tinh xác càng chuẩn. Vì thuốc súng phối tốt nên rất ít khói gây chắn tầm nhìn. Đến giờ sau ba lượt bắn thì đã có gần 200 lãng nhân ngã xuống mà họ vẫn chưa thể tiếp cận khoảng cách 250m. Nhưng họ vẫn xông lên, lớp trước ngã xuống lớp sau xông lên, thế nhưng trên mặt họ đã hiện lên vẻ sơ hãi, hoang mang chứ không phải vẻ mặt khát máu như quỷ trươc kia. Hình ảnh này thu hết vào mắt doanh Trường thương binh. Những ánh mắt tự tin lại trở về với họ " hoá ra là bọn hổ giấy, chỉ được cái mặt doạ người, xông lên ông xiên mày đi nướng chả.". Sự thật thì lãng nhân không kém như vậy, họ là chiến sĩ cường đại, thế nhưng các trường thương binh nghĩ vậy, ít ra tự tin là tốt hơn e ngại.
Sau một loạt bắn ba hàng thứ hai thì không một lãng nhân nào còn đứng. Tranh thủ các hoả thương binh từng hàng thay nhau lau nòng súng. Trường thương binh được phân ra 50 nhân tiến lên gặp lãng nhân nào con cụ cựa thì cho một xiên. Tiếng phập phập liên tiếp vang lên, khi trở về đội ngũ ánh mắt của họ còn có thêm 3 phần tự tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.