Chương 134: Miệng nở hoa sen
Trần Nguyên Hãn
20/07/2017
Nghe đến việc cắt đất là đụng đến dây thần kinh mẫn cảm của
đại thần và vua trung Hoa, tất cả giẫy nảy lên. Rì rầm, xì
xào âm thanh loạn bất tao, khắp cả triều đường đang chỉ chích
Nguyên Hãn dụng tâm bất lương. Đến cả Thuận Thiên đế cũng động
nộ mà vỗ tay ngai.
- Nguyên Hãn, Trẫm được ngươi nhiều lần giúp đỡ nhưng ngươi dụng tâm bất lương khuyên trẫm cắt đất tổ tông thành hôn quân ô anh muôn đời. Ngươi cho Trẫm một câu trả lời, nếu không kể cả e ngại quân đội hùng mạnh của ngươi thì trẫm cũng quyết cho ngươi bảy bước nhuốm máu mà đi.
- Ha ha ha... nhuốm máu mà đi? Chưa nói giờ đây không ai cản được ta, cho dù có cản được ta thì sao. Ba vạn đại quân của ta ăn chay mà lớn... ta chỉ luận sự mà thôi. Nam Minh muốn đổi một vùng nhỏ cằn cỗi để chiếm vài châu lớn màu mỡ hay không là chuyện các ngươi ta không quản. Nhắc cho nhạc phụ đại nhân nhớ, nếu thua chúng thần Nam Minh cùng lắm là bị quý tộc chèn ép thôi, sống thì vẫn sống. Còn Thuận Thiên đế ngài thì.... ha ha ha.
Nguyên Hãn cuồng tiếu giữa triều Nam Minh, giờ đây cả cái triều đại diện tích một nửa trung Hoa to lớn này mới nhìn rõ, tên Vương gia này là tiếu diện hổ chính cống.
- Ngươi càn rỡ lớn mật.... bắt lấy nghịch đồ.... to gan.... tâm khả tru.
Hàng loạt tiến chửi bới vang lên, mỗi người một tiếng, Thuận thiên đế cũng tái mặt rồi, hắn đã có linh cảm tên con rể này rất nguy hiểm nhưng giờ mới thấy hắn lộ mặt ra, thất sách khi để 3 vạn quân của hắn vào,không cẩn thận hôm nay Nam Kinh nuốm máu.
- Tất cả im cho ta, hiền tế ngươi cần gì phải tức giận ngươi khuyên nhạc phun chắc có ẩn ý, ngươi cứ nói ra đừng để bá quan hiểu nhầm. Hoàng đế Nam Minh muốn cấp một bực thang để cho Nguyên Hãn xống, tình thế chạm vào là nổ này rất nguy hiểm. Mà các đại thần cũng thừa hiểu chuyện này họ vì mặt mũi mà mắng Nguyên Hãn thôi, ai chả quý mạng mình, giờ Nguyên Hãn bịa bừa một lý do cũng có thể được sự nhận định của triều thần: À hóa ra là Phò Mã gia có khổ tâm.
- Được rồi, Nếu Nhạc phụ đại nhân ngài đã nói vậy thì Tiểu tế xin tan lỗi người vì ta quá nóng nảy, nhưng ta nóng là có nguyên nhân, triều thần không ai hiểu ta thì thôi, đến Nhạc phụ cũng muốn giết ta thì không quá đau lòng sao được.
Nói rồi hắn nhìn lên trời lặng yên không nói, kiểu như ủy khuất lắm, rồi thở dài một hơi...
- Ta hỏi quý vị tại đây ai cũng đọc lịch sử chán rồi, thời Tống Thái Tông Quảng Tây và Quảng Đông thuộc về ai, là thuộc về Đại cồ việt của Minh Càn Quảng Hiếu hoàng đế Đại việt, nhưng vì Choang tộc tại đây làm phản khi người đánh Chiêm, Ai Lao nên mới về Tống, thế nhưng đó là lịch sử không thể dựa vào đó mà nói đây là của ta được, vì dù sao cũng 400 năm rồi. Ta nói điều này để chứng minh một việc nếu nói về nguồn gốc hoàng đế bệ bạ trả lại cho đại Việt thì mang tiếng nhân nghĩa chả có gì phải chê trách trong sử sách cả.
- Các vị khoan hãy phản biện, để ta nói tiếp. Quảng đông đến 80% là hán dân rồi nó triệt để trở thành đất Hán ta không nói làm gì, nhưng Quảng Tây đến 99% là tộc Choang đất đai cằn cỗi, coi như vùng tự trị, chỉ là xưng thần với Thiên triều. Hán tộc làm thổ ty ở đây vài hôm mấy tháng lại bị Choang tộc nổ điên sát hại. Bao năm qua Quảng Tây đã đóng được đồng thuế nào, hay là toàn phải đổ lương vào để Choang tộc yên thân mà không nổi loạn? Các ngươi giữ một mảnh đất chả có lợi ích gì để rồi mất cả đất nước?
- Vị kia khoan phát biểu ta chưa nói hết, cắt hết Quảng Tây cho Đại Việt thì sao, đại việt nuốt trôi không. Mộc Vương là bằng bùn mà nặn ra?. Mười phần là lương bại câu thương kể cả đại Việt chiếm được thì được bao nhiêu. Mà khốn cảnh của chúng ta được giải quyết.
- Tiếp theo ta có một kế này không phải nhạc phụ ngài muốn làm Minh quân nổi danh sử sách sao. Vậy thì mơ mang bờ cõi thôi, có thể ban chiếu như Nam Việt như sau, yêu cầu tiến đánh Vân Nam,Quảng Tây. Đánh được bao nhiêu của ngươi bấy nhiêu. Thế nhưng phải kí vào kế ước, sau này trong 5 năm đánh cho ta một lãnh địa diện tích bằng như vậy.... hay gấp đôi gì đó là việc của nhạc phụ bàn với họ... nếu 5 năm không làm được thì thu hồi. Vậy là Nhạc Phụ có một đám cường quân miễn phí làm tay sai mở mang quốc thổ, thành quân Vương anh minh muôn đời. Có phải không nào.,??. Xin các vị đại nhân cho ý kiến.
- Nguyên Hãn, Trẫm được ngươi nhiều lần giúp đỡ nhưng ngươi dụng tâm bất lương khuyên trẫm cắt đất tổ tông thành hôn quân ô anh muôn đời. Ngươi cho Trẫm một câu trả lời, nếu không kể cả e ngại quân đội hùng mạnh của ngươi thì trẫm cũng quyết cho ngươi bảy bước nhuốm máu mà đi.
- Ha ha ha... nhuốm máu mà đi? Chưa nói giờ đây không ai cản được ta, cho dù có cản được ta thì sao. Ba vạn đại quân của ta ăn chay mà lớn... ta chỉ luận sự mà thôi. Nam Minh muốn đổi một vùng nhỏ cằn cỗi để chiếm vài châu lớn màu mỡ hay không là chuyện các ngươi ta không quản. Nhắc cho nhạc phụ đại nhân nhớ, nếu thua chúng thần Nam Minh cùng lắm là bị quý tộc chèn ép thôi, sống thì vẫn sống. Còn Thuận Thiên đế ngài thì.... ha ha ha.
Nguyên Hãn cuồng tiếu giữa triều Nam Minh, giờ đây cả cái triều đại diện tích một nửa trung Hoa to lớn này mới nhìn rõ, tên Vương gia này là tiếu diện hổ chính cống.
- Ngươi càn rỡ lớn mật.... bắt lấy nghịch đồ.... to gan.... tâm khả tru.
Hàng loạt tiến chửi bới vang lên, mỗi người một tiếng, Thuận thiên đế cũng tái mặt rồi, hắn đã có linh cảm tên con rể này rất nguy hiểm nhưng giờ mới thấy hắn lộ mặt ra, thất sách khi để 3 vạn quân của hắn vào,không cẩn thận hôm nay Nam Kinh nuốm máu.
- Tất cả im cho ta, hiền tế ngươi cần gì phải tức giận ngươi khuyên nhạc phun chắc có ẩn ý, ngươi cứ nói ra đừng để bá quan hiểu nhầm. Hoàng đế Nam Minh muốn cấp một bực thang để cho Nguyên Hãn xống, tình thế chạm vào là nổ này rất nguy hiểm. Mà các đại thần cũng thừa hiểu chuyện này họ vì mặt mũi mà mắng Nguyên Hãn thôi, ai chả quý mạng mình, giờ Nguyên Hãn bịa bừa một lý do cũng có thể được sự nhận định của triều thần: À hóa ra là Phò Mã gia có khổ tâm.
- Được rồi, Nếu Nhạc phụ đại nhân ngài đã nói vậy thì Tiểu tế xin tan lỗi người vì ta quá nóng nảy, nhưng ta nóng là có nguyên nhân, triều thần không ai hiểu ta thì thôi, đến Nhạc phụ cũng muốn giết ta thì không quá đau lòng sao được.
Nói rồi hắn nhìn lên trời lặng yên không nói, kiểu như ủy khuất lắm, rồi thở dài một hơi...
- Ta hỏi quý vị tại đây ai cũng đọc lịch sử chán rồi, thời Tống Thái Tông Quảng Tây và Quảng Đông thuộc về ai, là thuộc về Đại cồ việt của Minh Càn Quảng Hiếu hoàng đế Đại việt, nhưng vì Choang tộc tại đây làm phản khi người đánh Chiêm, Ai Lao nên mới về Tống, thế nhưng đó là lịch sử không thể dựa vào đó mà nói đây là của ta được, vì dù sao cũng 400 năm rồi. Ta nói điều này để chứng minh một việc nếu nói về nguồn gốc hoàng đế bệ bạ trả lại cho đại Việt thì mang tiếng nhân nghĩa chả có gì phải chê trách trong sử sách cả.
- Các vị khoan hãy phản biện, để ta nói tiếp. Quảng đông đến 80% là hán dân rồi nó triệt để trở thành đất Hán ta không nói làm gì, nhưng Quảng Tây đến 99% là tộc Choang đất đai cằn cỗi, coi như vùng tự trị, chỉ là xưng thần với Thiên triều. Hán tộc làm thổ ty ở đây vài hôm mấy tháng lại bị Choang tộc nổ điên sát hại. Bao năm qua Quảng Tây đã đóng được đồng thuế nào, hay là toàn phải đổ lương vào để Choang tộc yên thân mà không nổi loạn? Các ngươi giữ một mảnh đất chả có lợi ích gì để rồi mất cả đất nước?
- Vị kia khoan phát biểu ta chưa nói hết, cắt hết Quảng Tây cho Đại Việt thì sao, đại việt nuốt trôi không. Mộc Vương là bằng bùn mà nặn ra?. Mười phần là lương bại câu thương kể cả đại Việt chiếm được thì được bao nhiêu. Mà khốn cảnh của chúng ta được giải quyết.
- Tiếp theo ta có một kế này không phải nhạc phụ ngài muốn làm Minh quân nổi danh sử sách sao. Vậy thì mơ mang bờ cõi thôi, có thể ban chiếu như Nam Việt như sau, yêu cầu tiến đánh Vân Nam,Quảng Tây. Đánh được bao nhiêu của ngươi bấy nhiêu. Thế nhưng phải kí vào kế ước, sau này trong 5 năm đánh cho ta một lãnh địa diện tích bằng như vậy.... hay gấp đôi gì đó là việc của nhạc phụ bàn với họ... nếu 5 năm không làm được thì thu hồi. Vậy là Nhạc Phụ có một đám cường quân miễn phí làm tay sai mở mang quốc thổ, thành quân Vương anh minh muôn đời. Có phải không nào.,??. Xin các vị đại nhân cho ý kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.