Chương 135: Quảng Tây về Việt 1
Trần Nguyên Hãn
22/07/2017
Cả triều lúc này không phải giả vờ gật gừ để tránh nạn binh
đao với vị Phò Mã gia này, mà đúng là gật gù suy nghĩ, thật
ra những gì Nguyên Hãn nói đều không sai, có cái dám nhìn
thẳng vào không thôi. Mà sau khi Chu Nguyên Chương lật đổ được
Nguyên Mông thì lãnh thổ nhà Minh chỉ còn lại 6 phần so với
thời Nguyên Mông. Các vùng như Tây Khang, Thanh Hải, Tây Tạng, Tân
Cương thoát ly hết rồi nay nếu nhường ra Quảng Tây vừa cứng vừa thối toàn dân Oa khó bảo... sau đó yêu cầu đại việt thu hồi
cho mình gấp đôi à không gấp 3, 4 lần điện tích Quảng Tây thì
sao. chỉ tính riêng Tây Khang và và Thanh Hải diện tích gấp 5
lâng Quảng Tây có thừa nhất là Tây Khang màu mỡ dân tình dễ
bảo mấy đời theo Hán tộc rồi. Đây là vụ mua bán có lời a.
Triều đình bàn bạc tung hoành ngay trước mặt Nguyên Hãn mở công phu sư tử Ngoạm yêu cầu Đai Việt thu hồi Tây Khang, Thanh Hải, Tây Tạng, Tân Cương diện tích gấp 10 lần Quảng Tây có thừa. Nguyên Hãn cười cười mà đạo:
- Ta không rảnh ở đây làm trọng tài có cưa trả giá cho các ngươi, chậm một ngày Nguyễn Súy nguy một ngày, thế nên ta suất phát luôn đi Hà Nam. Còn chuyện đại Việt xuất binh thì dựa cả vào các ngài tự bàn bạn với đại Vệt rồi. Nay Bộ Trưởng Bộ ngoại giao Đại Việt và thủ tướng của họ đang chờ tại Nam Việt quốc mừng lễ cưới của ta. Các ngươi theo thuyền đi Nam Việt bàn bạc thì nhanh hơn có thể dùng Hãn Thần Hào của ta để nâng cao tốc độ. Còn về Nam Việt quốc có thể lamg trọng tài cho việc này......
Dứt lời Nguyên Hãn không đợi mọi người ý kiến đã thi lễ với Nhạc Phụ của hắn rồi chuồn khẩn trương, thân binh đã rỉ tai hắn rằng phòng tân hôn tiếng đồ đập vỡ vang ra dã hơn 1 canh giờ rồi chưa dừng. Quả thật bà cô này rất là khỏe.
Mở cửa rón rén bước vào tân Phòng, liếc mắt nhìn ngang, quả thật không khác gì bãi chiến trường. Tất cả mọi thứ loạn tùng bị, bàn nghiêng ghế đổ, mảnh sứ văng khắp nơi, chậu hoa tan nát, tranh chữ chí đôi... nói chung không một thứ nào nguyên vẹn trừ..... giường rất ngăn nắp. Chu Tuyết đang thở phì phò mắt phượng trợn ngược răng cắn chặt môi, mặt mày đỏ bừng như gà chọi nghe tiếng chân lạch cạch nên nàng cố nến tức giận mà nhu thuận ngồi xuống giường...
- Ha ha Vương Hậu của ta ơi vương hậu cảu ta, nàng biết phu quân quen chiến trường trận mạc nên đến tân hôn cũng phải bố trí ra cái khung cảnh xa trường cho phu quân bớt bỡ ngỡ sao ha ha ha - Nguyên Hãn cười đạo một câu, xoa xoa tay tiến tới...
- Chàng tránh gia, đàn ông toàn là xấu xa.... ai đời đêm tân hôn, Nhạc Phụ dùng binh lính kéo con rể ra khỏi tân phòng thượng triều, con rể đi ứng phó ba câu được rồi.... chàng vì lợi ích mà ba hoa phét lác tận hơn 1 canh giờ... chàng tưởng thiếp không biết.... rốt cục lại thiếp biết rồi... chàng nói cái gì thà cần mĩ nhân không cần giang san là giả dối a.... hu hu hu...
Chu Tuyết khóc hoa lê đái vũ, cô chẳng quan tâm nước mất hay nhà tan kệ đi đó là chuyện ngày mai. Hôm nay là ngày đẹp nhất trong đời người con gái, và chỉ có lần này thôi.... vậy mà....
- Phu nhân đại nhân cao cao tại thượng của ta ơi, cái gì mà lợi ích... ta không ở đó mà giải quyết triệt để với lão nhạc phụ thì nửa canh giờ lão cho lính gõ cửa một lần phu nhân chịu được không, đây là nhà của lão đó, người dưới mai hiên phải chịu a.... Nếu là Nam việt thid AI DÁM.... TA KHẢ TRU... he he phu nhân xuân tiêu đáng giá ngàn vàng chớ nên bỏ phí a.... với lại cái khung cảnh chiến trường này rất hợp ý ta không phải dọn.... đa tạ phu nhân rồi.
Chu Tuyết nhéo hắn một cái xoán lên xoắn xuống....- Còn nữa thời gian ta vắng nhà Chàng có lamg gì có lỗi với ta không, cái gì mà một vợ một chồng luật định ta thấy rất hợp lý. Sao lại chuyển thành 3 vợi..... Chàng muốn câu tam đáp tứ???? hử....
- Ái ái đau phu nhân, cái này không trách ta được Nghị viện là một đống lão già thối ai chả muốn năm thê bảy thiếp thế nên họ không thông qua cho ta. Ba vợ là ta đấu tranh mãi mới được đó, giờ Nghi viện có 5 chỗ ngồi đấy, phụ nữa cũng được bỏ phiếu... à sau này nàng rảnh thì thành lập Hội Liên Hiệp Phụ Nữ Nam Việt bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ là được, Chủ tịch danh dự để cho mẫu thân đi, còn nàng là phó chủ tịch nhưng có thể là điều hành chính, vậy không phải một nửa quốc gia nghe lời nàng sao ha ha. Thôi không bàn việc công nữa cho lão công thơm một cái
Thật ra hai người nắm cùng nhau cũng nhiều rồi nhưng chưa có vượt qua giới hạn mà thôi, Nguyên Hãn đã 17 tuổi, Chu Tuyết đã 16 nói chung ở cái thời này vậy là cũng không sớm không muộn.Thôi thì đủ chiêu trò học được từ JAV hắn lôi lả khích thích Chu Tuyết, một cô bé 16 tuổi chưa hiểu sự đời thì chống cự được bao lâu, sau vài phút là tiếng rên rỉ, xuân săc ngập phòng......, Cuối cùng thì đêm nay cũng viên mãn.
Sáng sớm tinh mơ trời còn đang ảm đạm, Nguyên Hãn đã phải rời giường mà đi, Hắn không thể không xuất phát được 150 ngìn vạn không phải it, mà hắn cũng không muốn trung Hoa thống nhất thế nên phải đi thôi. Hôn nhẹ lên lái trán chơn bóng của Chu Tuyết rồi quay lưng là đi, hắn không biết khi mình vừ bước chân cũng là lúc hai hàng nước mắt của Chu Tuyết lăn dài, nàng biết ràng khi mình đã chọn một người đàn ông càng có năng lực làm trượng phu thì thời gian người đó dành cho mình càng ít...
Lúc này thì lão Nhạc phụ hoàng đế Nam Minh và văn võ triều thần đã tập trung cả ở của thành đợi hắn xuất quân. Họ chỉ sợ tên này tân hôn xuân sắc rồi kiếm cớ phat binh muộn mấy ngày cong ở lại vui vày cá nước, thế nên toang thể Nam Minh tính gây sức ép tại đây. Chưa đợi đầy một khắc đã thấy Nguyên Hãn quân phục chỉnh tề, long tính hổ mãnh phi ngựa lao tới quân doanh. Nhiều quan lại đúng là tấm tắc giơ ngón tay cái khen thầm, đúng là long chung chi nhân a, cả đêm "bận rộn" mới sáng tinh mơ đã dậy mà vẫn khí thế bừng bừng a.
Triều đình bàn bạc tung hoành ngay trước mặt Nguyên Hãn mở công phu sư tử Ngoạm yêu cầu Đai Việt thu hồi Tây Khang, Thanh Hải, Tây Tạng, Tân Cương diện tích gấp 10 lần Quảng Tây có thừa. Nguyên Hãn cười cười mà đạo:
- Ta không rảnh ở đây làm trọng tài có cưa trả giá cho các ngươi, chậm một ngày Nguyễn Súy nguy một ngày, thế nên ta suất phát luôn đi Hà Nam. Còn chuyện đại Việt xuất binh thì dựa cả vào các ngài tự bàn bạn với đại Vệt rồi. Nay Bộ Trưởng Bộ ngoại giao Đại Việt và thủ tướng của họ đang chờ tại Nam Việt quốc mừng lễ cưới của ta. Các ngươi theo thuyền đi Nam Việt bàn bạc thì nhanh hơn có thể dùng Hãn Thần Hào của ta để nâng cao tốc độ. Còn về Nam Việt quốc có thể lamg trọng tài cho việc này......
Dứt lời Nguyên Hãn không đợi mọi người ý kiến đã thi lễ với Nhạc Phụ của hắn rồi chuồn khẩn trương, thân binh đã rỉ tai hắn rằng phòng tân hôn tiếng đồ đập vỡ vang ra dã hơn 1 canh giờ rồi chưa dừng. Quả thật bà cô này rất là khỏe.
Mở cửa rón rén bước vào tân Phòng, liếc mắt nhìn ngang, quả thật không khác gì bãi chiến trường. Tất cả mọi thứ loạn tùng bị, bàn nghiêng ghế đổ, mảnh sứ văng khắp nơi, chậu hoa tan nát, tranh chữ chí đôi... nói chung không một thứ nào nguyên vẹn trừ..... giường rất ngăn nắp. Chu Tuyết đang thở phì phò mắt phượng trợn ngược răng cắn chặt môi, mặt mày đỏ bừng như gà chọi nghe tiếng chân lạch cạch nên nàng cố nến tức giận mà nhu thuận ngồi xuống giường...
- Ha ha Vương Hậu của ta ơi vương hậu cảu ta, nàng biết phu quân quen chiến trường trận mạc nên đến tân hôn cũng phải bố trí ra cái khung cảnh xa trường cho phu quân bớt bỡ ngỡ sao ha ha ha - Nguyên Hãn cười đạo một câu, xoa xoa tay tiến tới...
- Chàng tránh gia, đàn ông toàn là xấu xa.... ai đời đêm tân hôn, Nhạc Phụ dùng binh lính kéo con rể ra khỏi tân phòng thượng triều, con rể đi ứng phó ba câu được rồi.... chàng vì lợi ích mà ba hoa phét lác tận hơn 1 canh giờ... chàng tưởng thiếp không biết.... rốt cục lại thiếp biết rồi... chàng nói cái gì thà cần mĩ nhân không cần giang san là giả dối a.... hu hu hu...
Chu Tuyết khóc hoa lê đái vũ, cô chẳng quan tâm nước mất hay nhà tan kệ đi đó là chuyện ngày mai. Hôm nay là ngày đẹp nhất trong đời người con gái, và chỉ có lần này thôi.... vậy mà....
- Phu nhân đại nhân cao cao tại thượng của ta ơi, cái gì mà lợi ích... ta không ở đó mà giải quyết triệt để với lão nhạc phụ thì nửa canh giờ lão cho lính gõ cửa một lần phu nhân chịu được không, đây là nhà của lão đó, người dưới mai hiên phải chịu a.... Nếu là Nam việt thid AI DÁM.... TA KHẢ TRU... he he phu nhân xuân tiêu đáng giá ngàn vàng chớ nên bỏ phí a.... với lại cái khung cảnh chiến trường này rất hợp ý ta không phải dọn.... đa tạ phu nhân rồi.
Chu Tuyết nhéo hắn một cái xoán lên xoắn xuống....- Còn nữa thời gian ta vắng nhà Chàng có lamg gì có lỗi với ta không, cái gì mà một vợ một chồng luật định ta thấy rất hợp lý. Sao lại chuyển thành 3 vợi..... Chàng muốn câu tam đáp tứ???? hử....
- Ái ái đau phu nhân, cái này không trách ta được Nghị viện là một đống lão già thối ai chả muốn năm thê bảy thiếp thế nên họ không thông qua cho ta. Ba vợ là ta đấu tranh mãi mới được đó, giờ Nghi viện có 5 chỗ ngồi đấy, phụ nữa cũng được bỏ phiếu... à sau này nàng rảnh thì thành lập Hội Liên Hiệp Phụ Nữ Nam Việt bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ là được, Chủ tịch danh dự để cho mẫu thân đi, còn nàng là phó chủ tịch nhưng có thể là điều hành chính, vậy không phải một nửa quốc gia nghe lời nàng sao ha ha. Thôi không bàn việc công nữa cho lão công thơm một cái
Thật ra hai người nắm cùng nhau cũng nhiều rồi nhưng chưa có vượt qua giới hạn mà thôi, Nguyên Hãn đã 17 tuổi, Chu Tuyết đã 16 nói chung ở cái thời này vậy là cũng không sớm không muộn.Thôi thì đủ chiêu trò học được từ JAV hắn lôi lả khích thích Chu Tuyết, một cô bé 16 tuổi chưa hiểu sự đời thì chống cự được bao lâu, sau vài phút là tiếng rên rỉ, xuân săc ngập phòng......, Cuối cùng thì đêm nay cũng viên mãn.
Sáng sớm tinh mơ trời còn đang ảm đạm, Nguyên Hãn đã phải rời giường mà đi, Hắn không thể không xuất phát được 150 ngìn vạn không phải it, mà hắn cũng không muốn trung Hoa thống nhất thế nên phải đi thôi. Hôn nhẹ lên lái trán chơn bóng của Chu Tuyết rồi quay lưng là đi, hắn không biết khi mình vừ bước chân cũng là lúc hai hàng nước mắt của Chu Tuyết lăn dài, nàng biết ràng khi mình đã chọn một người đàn ông càng có năng lực làm trượng phu thì thời gian người đó dành cho mình càng ít...
Lúc này thì lão Nhạc phụ hoàng đế Nam Minh và văn võ triều thần đã tập trung cả ở của thành đợi hắn xuất quân. Họ chỉ sợ tên này tân hôn xuân sắc rồi kiếm cớ phat binh muộn mấy ngày cong ở lại vui vày cá nước, thế nên toang thể Nam Minh tính gây sức ép tại đây. Chưa đợi đầy một khắc đã thấy Nguyên Hãn quân phục chỉnh tề, long tính hổ mãnh phi ngựa lao tới quân doanh. Nhiều quan lại đúng là tấm tắc giơ ngón tay cái khen thầm, đúng là long chung chi nhân a, cả đêm "bận rộn" mới sáng tinh mơ đã dậy mà vẫn khí thế bừng bừng a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.