Chương 75: Bên nhau
Nàng Bun
11/02/2024
Trong tổ ấm của riêng mình trên tầng mười hai của tòa chung cư cao cấp giữa trung tâm thành phố, Mạnh chờ đợi giây phút bên Nhi như thế này đã lâu lắm rồi, có lẽ tận từ lúc anh thật thà thổ lộ mong muốn có cô bạn gái là Nhi ở cantin trường đại học Kinh tế hôm nào. Thế nên là, Nhi chỉ có thể hạnh phúc mà chìm đắm trong niềm khao khát không kiềm chế của Mạnh, trong những nụ hôn bất tận, những vuốt ve đê mê rạo rực. Giây phút hai bạn hòa vào nhau, Nhi đã cố gắng chuẩn bị tinh thần, hết sức bình tĩnh đón nhận Mạnh, thế nhưng cơn đau của lần đầu tiên gần gũi vẫn làm Nhi nhăn mặt. Gương mặt đỏ bừng nóng rực của Mạnh dường như cũng lúng túng trong lần đầu tiên anh làm đàn ông, anh không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế. Vẻ lúng túng ấy của Mạnh làm Nhi càng thêm tin tưởng anh, càng thêm trân trọng người đàn ông của cuộc đời mình. Nhi níu vai Mạnh, khẽ chạm môi anh, nhìn sâu vào mắt anh mỉm cười.
– Em thật may mắn, có phải không anh?
Mạnh cũng cười, ánh mắt lấp lánh đầy ắp yêu thương cùng trân trọng.
– Anh mới là người may mắn, cảm ơn em.
*****
Cơn mưa đầu đông làm không khí như lắng đọng, làm đôi vợ chồng trẻ sau một đêm hạnh phúc càng nồng nàn bên nhau chẳng muốn xa rời.
Mạnh tỉnh giấc trước, anh cứ tủm tỉm ngắm nhìn cô gái xinh đẹp dịu dàng đang nép trên ngực mình, mặc thời gian trôi, chỉ đến khi cô gái ấy khẽ khàng mở mắt rồi ngơ ngác định thần lại, anh mới giật mình bừng tỉnh rồi ngượng ngùng mở lời.
– Chào buổi sáng… vợ yêu.
Nhi nhớ ra đêm qua thì đỏ bừng cả mặt. Vợ chồng… Nhi và Mạnh đã thực sự là vợ chồng thật rồi.
– Chào… chào chồng.
Mạnh phì cười, anh hôn nhẹ lên môi Nhi rồi ôm chặt cô vợ anh yêu thương nhất ấy vào lòng. Hạnh phúc quá… Ước gì ngày nào cũng vậy nhỉ? Mong muốn của Mạnh chỉ đơn giản vậy thôi. Mạnh nhắm mắt lại, miệng cong thành hình lưỡi liềm tận hưởng hiện tại.
– Mấy giờ rồi anh nhỉ?
– À… chắc tám giờ rồi.
Nhi hốt hoảng. Tám giờ á, thế thì muộn làm mất rồi. Nhi ái ngại nhìn Mạnh.
– Thế muộn rồi anh, mình chuẩn bị rồi đi làm thôi.
– Muộn chút không sao, em có mệt không?
Nhi ngượng ngùng lắc đầu. Nhi muốn đi làm, ở nhà mãi cũng chán mà.
– Thế mình chuẩn bị ăn sáng rồi đến công ty. Công ty giờ đang nhiều việc, chúng ta sẽ dời tuần trăng mật đến kỳ nghỉ lễ tới nhé!
Nhi khẽ gật đầu, sắp xếp chăn đệm rồi đánh răng rửa mặt cùng Mạnh. Được làm mọi việc cùng người mình yêu, hạnh phúc nào bằng, hai bạn cứ lâng lâng như ở trên mây vậy.
*****
Ở một nơi cách đó ba cây số, trong ngôi biệt thự dáng vẻ cổ kính, có một cô gái hậm hực suốt từ tối qua đến giờ.
Tối qua, Linh bất ngờ nhận được tin nhắn của Tùng, anh ta báo cho Linh biết về nơi Mạnh và Nhi đang tổ chức lễ cưới nhỏ trước những người bạn thân thiết, Linh tức điên cả lên, mất hết bình tĩnh mà vội gọi điện cho mẹ, để mẹ đến mà trị con Nhi cái tội dám cướp chồng của chị. Nhưng, Linh không biết một điều, Linh đâu có quyền đó, người có quyền là Mạnh chứ không phải Linh.
Linh cứ nghĩ Mạnh tin cái thai là của Mạnh, bởi có tin thì Mạnh mới nói với hai bên phụ huynh thế chứ, dù Mạnh không cần đứa bé thì nó vẫn là con của Mạnh, tức là Linh vẫn có quyền với Mạnh. Thế nên, Linh không thể ngờ Mạnh lại giải thích mọi chuyện với bố mẹ Linh, để rồi lúc này, mới có tám giờ, Linh bỗng bị tiếng chuông điện thoại từ mẹ làm Linh giật thót mình rồi sợ run lên bởi tiếng quát giật giọng.
– Con Linh, mày về nhà ngay cho tao hay để tao đến bắt mày về!
Linh run run vâng dạ rồi ngắt máy. Không lẽ bố mẹ đã biết hết mọi chuyện? Linh sợ quá, giờ phải làm thế nào đây?
Linh ăn vội bát tổ yến chưng hạt sen ngọt ngào của vú Tình rồi gọi chú Hiệu đưa Linh về nhà bố mẹ.
Vừa bước vào phòng khách, mẹ Linh đã ngồi đó, mặt cô đen kìn kịt, đôi mắt quắc lên nhìn Linh làm Linh hết hồn hết vía vì sợ.
– Mẹ… bố đi làm rồi ạ? Sớm thế này mẹ gọi con về làm gì?
– Mày ngồi xuống đây!
Cô Lan vỗ ghế sô pha. Linh cun cút ngồi xuống cạnh mẹ. Có lẽ Linh bị lộ chuyện thật rồi. Chắc chắn con Nhi đã kể hết với bố mẹ đây mà.
Linh giả bộ ngơ ngác, thỏ thẻ hỏi mẹ:
– Có chuyện gì thế hả mẹ?
– Mày đã ăn nằm với thằng nào? Thằng nào? Có phải thằng Tùng khốn nạn đó không? – Cô Lan rít lên.
– Mẹ… sao mẹ lại hỏi con thế ạ? Cái thai là của anh Mạnh mà mẹ!
Linh tròn xoe đôi mắt rưng rưng nước. Sao mẹ lại dám nghi ngờ Linh thế chứ?
– Mày còn già mồm hả cái con mất dạy kia? Thằng Mạnh nó không nhận, tao tin nó, mày khai thật ra hay để tao đánh cho mày tuốt xác mày mới chịu khai?
– …
Linh tỏ ý bực bội, cúi mặt không trả lời. Rồi Linh đứng dậy.
– Mẹ không tin con thì thôi, con về đây.
– Cái con này… tao… mày đứng yên đó!
Cô Lan vào bếp lấy cái chổi ra dứ dứ dọa Linh. Tất nhiên Linh sợ gì, nhưng Linh vẫn khóc nấc lên.
– Mẹ… mẹ tin con đi mẹ… con không nói dối đâu mẹ… con Nhi nó ghen với con, nó vào hùa với Mạnh nói dối mẹ đấy ạ… nó cướp Mạnh của con, cướp bố của con con… huhuhu…
Cô Lan bực bội vứt cái chổi xuống, con Linh ngoan cố thật, cô không tin cả con Nhi và thằng Mạnh vào hùa hại nó. Chỉ bằng trực giác, cô tin hai đứa chúng nó. Con Nhi vốn đơn thuần, thẳng như ruột ngựa, cái này cô rõ hơn bất cứ ai, cô tin con Nhi hơn con Linh. Giờ con Linh đổ đốn thế này, cô làm mẹ mà thất bại quá, cô chẳng biết phải làm sao với nó, chỉ biết khóc thôi. Cô vừa quệt nước mắt vừa nói.
– Mày… mày giết tao đi Linh ạ… tao thà chết chứ không muốn có đứa con khốn nạn như mày… một chuyện tày đình như thế mà mày dám bịa đặt, dám cướp chồng của em mày… mày nghĩ bịa chuyện là xong được hả Linh? huhuhu…
Nhìn mẹ khóc như thế, Linh bỗng thấy xót xa. Linh dẫu có thế nào vẫn là sợ mẹ, thương mẹ. Chỉ vì yêu Mạnh, vì ghen với Nhi mà Linh mê muội, nhưng trước mẹ, Linh không đủ nhẫn tâm làm mẹ buồn. Hơn nữa, con Nhi đáng tin hơn Linh, Linh hiểu điều đó, nó là con ngốc mà, nó có biết nói dối ai bao giờ đâu. Linh thở dài, thôi đã như vậy rồi Linh đành chấp nhận khai hết mọi chuyện với mẹ vậy.
– Em thật may mắn, có phải không anh?
Mạnh cũng cười, ánh mắt lấp lánh đầy ắp yêu thương cùng trân trọng.
– Anh mới là người may mắn, cảm ơn em.
*****
Cơn mưa đầu đông làm không khí như lắng đọng, làm đôi vợ chồng trẻ sau một đêm hạnh phúc càng nồng nàn bên nhau chẳng muốn xa rời.
Mạnh tỉnh giấc trước, anh cứ tủm tỉm ngắm nhìn cô gái xinh đẹp dịu dàng đang nép trên ngực mình, mặc thời gian trôi, chỉ đến khi cô gái ấy khẽ khàng mở mắt rồi ngơ ngác định thần lại, anh mới giật mình bừng tỉnh rồi ngượng ngùng mở lời.
– Chào buổi sáng… vợ yêu.
Nhi nhớ ra đêm qua thì đỏ bừng cả mặt. Vợ chồng… Nhi và Mạnh đã thực sự là vợ chồng thật rồi.
– Chào… chào chồng.
Mạnh phì cười, anh hôn nhẹ lên môi Nhi rồi ôm chặt cô vợ anh yêu thương nhất ấy vào lòng. Hạnh phúc quá… Ước gì ngày nào cũng vậy nhỉ? Mong muốn của Mạnh chỉ đơn giản vậy thôi. Mạnh nhắm mắt lại, miệng cong thành hình lưỡi liềm tận hưởng hiện tại.
– Mấy giờ rồi anh nhỉ?
– À… chắc tám giờ rồi.
Nhi hốt hoảng. Tám giờ á, thế thì muộn làm mất rồi. Nhi ái ngại nhìn Mạnh.
– Thế muộn rồi anh, mình chuẩn bị rồi đi làm thôi.
– Muộn chút không sao, em có mệt không?
Nhi ngượng ngùng lắc đầu. Nhi muốn đi làm, ở nhà mãi cũng chán mà.
– Thế mình chuẩn bị ăn sáng rồi đến công ty. Công ty giờ đang nhiều việc, chúng ta sẽ dời tuần trăng mật đến kỳ nghỉ lễ tới nhé!
Nhi khẽ gật đầu, sắp xếp chăn đệm rồi đánh răng rửa mặt cùng Mạnh. Được làm mọi việc cùng người mình yêu, hạnh phúc nào bằng, hai bạn cứ lâng lâng như ở trên mây vậy.
*****
Ở một nơi cách đó ba cây số, trong ngôi biệt thự dáng vẻ cổ kính, có một cô gái hậm hực suốt từ tối qua đến giờ.
Tối qua, Linh bất ngờ nhận được tin nhắn của Tùng, anh ta báo cho Linh biết về nơi Mạnh và Nhi đang tổ chức lễ cưới nhỏ trước những người bạn thân thiết, Linh tức điên cả lên, mất hết bình tĩnh mà vội gọi điện cho mẹ, để mẹ đến mà trị con Nhi cái tội dám cướp chồng của chị. Nhưng, Linh không biết một điều, Linh đâu có quyền đó, người có quyền là Mạnh chứ không phải Linh.
Linh cứ nghĩ Mạnh tin cái thai là của Mạnh, bởi có tin thì Mạnh mới nói với hai bên phụ huynh thế chứ, dù Mạnh không cần đứa bé thì nó vẫn là con của Mạnh, tức là Linh vẫn có quyền với Mạnh. Thế nên, Linh không thể ngờ Mạnh lại giải thích mọi chuyện với bố mẹ Linh, để rồi lúc này, mới có tám giờ, Linh bỗng bị tiếng chuông điện thoại từ mẹ làm Linh giật thót mình rồi sợ run lên bởi tiếng quát giật giọng.
– Con Linh, mày về nhà ngay cho tao hay để tao đến bắt mày về!
Linh run run vâng dạ rồi ngắt máy. Không lẽ bố mẹ đã biết hết mọi chuyện? Linh sợ quá, giờ phải làm thế nào đây?
Linh ăn vội bát tổ yến chưng hạt sen ngọt ngào của vú Tình rồi gọi chú Hiệu đưa Linh về nhà bố mẹ.
Vừa bước vào phòng khách, mẹ Linh đã ngồi đó, mặt cô đen kìn kịt, đôi mắt quắc lên nhìn Linh làm Linh hết hồn hết vía vì sợ.
– Mẹ… bố đi làm rồi ạ? Sớm thế này mẹ gọi con về làm gì?
– Mày ngồi xuống đây!
Cô Lan vỗ ghế sô pha. Linh cun cút ngồi xuống cạnh mẹ. Có lẽ Linh bị lộ chuyện thật rồi. Chắc chắn con Nhi đã kể hết với bố mẹ đây mà.
Linh giả bộ ngơ ngác, thỏ thẻ hỏi mẹ:
– Có chuyện gì thế hả mẹ?
– Mày đã ăn nằm với thằng nào? Thằng nào? Có phải thằng Tùng khốn nạn đó không? – Cô Lan rít lên.
– Mẹ… sao mẹ lại hỏi con thế ạ? Cái thai là của anh Mạnh mà mẹ!
Linh tròn xoe đôi mắt rưng rưng nước. Sao mẹ lại dám nghi ngờ Linh thế chứ?
– Mày còn già mồm hả cái con mất dạy kia? Thằng Mạnh nó không nhận, tao tin nó, mày khai thật ra hay để tao đánh cho mày tuốt xác mày mới chịu khai?
– …
Linh tỏ ý bực bội, cúi mặt không trả lời. Rồi Linh đứng dậy.
– Mẹ không tin con thì thôi, con về đây.
– Cái con này… tao… mày đứng yên đó!
Cô Lan vào bếp lấy cái chổi ra dứ dứ dọa Linh. Tất nhiên Linh sợ gì, nhưng Linh vẫn khóc nấc lên.
– Mẹ… mẹ tin con đi mẹ… con không nói dối đâu mẹ… con Nhi nó ghen với con, nó vào hùa với Mạnh nói dối mẹ đấy ạ… nó cướp Mạnh của con, cướp bố của con con… huhuhu…
Cô Lan bực bội vứt cái chổi xuống, con Linh ngoan cố thật, cô không tin cả con Nhi và thằng Mạnh vào hùa hại nó. Chỉ bằng trực giác, cô tin hai đứa chúng nó. Con Nhi vốn đơn thuần, thẳng như ruột ngựa, cái này cô rõ hơn bất cứ ai, cô tin con Nhi hơn con Linh. Giờ con Linh đổ đốn thế này, cô làm mẹ mà thất bại quá, cô chẳng biết phải làm sao với nó, chỉ biết khóc thôi. Cô vừa quệt nước mắt vừa nói.
– Mày… mày giết tao đi Linh ạ… tao thà chết chứ không muốn có đứa con khốn nạn như mày… một chuyện tày đình như thế mà mày dám bịa đặt, dám cướp chồng của em mày… mày nghĩ bịa chuyện là xong được hả Linh? huhuhu…
Nhìn mẹ khóc như thế, Linh bỗng thấy xót xa. Linh dẫu có thế nào vẫn là sợ mẹ, thương mẹ. Chỉ vì yêu Mạnh, vì ghen với Nhi mà Linh mê muội, nhưng trước mẹ, Linh không đủ nhẫn tâm làm mẹ buồn. Hơn nữa, con Nhi đáng tin hơn Linh, Linh hiểu điều đó, nó là con ngốc mà, nó có biết nói dối ai bao giờ đâu. Linh thở dài, thôi đã như vậy rồi Linh đành chấp nhận khai hết mọi chuyện với mẹ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.