Chương 74: Thông cảm
Nàng Bun
11/02/2024
– Chúng mày có gì để giải thích thì nói hết ra đi!
Vừa ngồi xuống sô pha, cô Lan liền lạnh nhạt nhìn hai đứa con trước mặt rồi nghiêm giọng. Cô đã quá mệt mỏi trước những gì xảy ra trong mối quan hệ của mấy đứa chúng nó rồi.
Ngồi đối diện cô Lan chú Hải, Mạnh nắm chặt tay Nhi, anh bình tĩnh cất lời.
– Cách đây năm ngày, Nhi đã bị Tùng bắt cóc. Hắn gọi cho con đe dọa sẽ làm hại Nhi.
– Cái… cái gì?
Cô Lan xanh mặt, mở to mắt ngạc nhiên quay sang nhìn chồng, cô không ngờ Nhi lại gặp phải chuyện này. Cô chỉ nhớ tối hôm đó, con Nhi rửa bát xong thì bước ra ngoài, hình như có ai đó gọi nó thì phải, cô chú cứ nghĩ là Mạnh gọi nên không để ý nhiều. Cô lo lắng vội hỏi Nhi.
– Nó có làm gì mày không hả Nhi?
– Con không sao mẹ ạ, hắn không làm gì con bởi anh Mạnh đã chấp nhận yêu cầu của hắn.
– Yêu cầu gì? – Chú Hải sốt ruột lên tiếng.
– Hắn yêu cầu con kết hôn với Linh. – Mạnh nhìn chú Hải rồi trả lời.
Chú Hải nghe xong đanh mặt lại, hai hàm răng nghiến chặt.
– Có chuyện đó sao? Sao nó lại yêu cầu quái thai thế chứ? Thằng chó chết! Thế con Linh có biết chuyện này không? Chúng mày bàn nhau diễn để qua mặt nó à?
– Lúc con và Linh đến xin phép bố mẹ, Linh không biết chuyện này, nhưng…
Mạnh ngưng lại vì tức giận, gân trán anh nổi lên, anh tiếp lời.
– Linh vốn đã ép con phải cưới Linh, vì cái thai trong bụng.
– Đúng rồi… cái thai… cái thai là của mày có đúng không? – Cô Lan vẫn chưa thể nào tha thứ được cho Mạnh vì chuyện này.
– Đêm ở hồ Quan Sơn cùng chị em Linh Nhi, con đã bị ai đó đánh thuốc mê, dẫn đến Linh có cớ bắt bẻ con. Nhi đã tin con. Con cũng mong bố mẹ tin con không phản bội Nhi. Con rất muốn xin lỗi bố mẹ vì đã nói dối về chuyện cái thai, lúc đó, con cần đám cưới.
Cô Lan bỗng thở phào, không hiểu sao nghe Mạnh nói vậy, dù chưa rõ cái thai trong bụng con Linh là của ai, nhưng nếu thằng Mạnh nói thật, ít nhất nó cũng là một thằng quân tử, nó không phản bội con Nhi, hơn nữa những gì nó thể hiện trước cô chú cũng luôn là một lòng với con bé. Vậy còn con Linh, cái thai đó là của ai, nó dám dùng cái thai đó để ép thằng Mạnh lấy nó sao? Cái con mất dạy, sao nó lại dám làm thế chứ? Cô đen mặt nhìn chú Hải.
Chú Hải nhíu mày đăm chiêu. Có lẽ thằng Mạnh nói thật, bằng cảm nhận chú tin như vậy. Giờ vấn đề không phải là việc thằng Mạnh nói dối về cái thai để có đám cưới, mà quan trọng là hạnh phúc của cả con Nhi và con Linh. Con Nhi có thằng Mạnh đã đành, nhưng còn con Linh? Con Linh dù thế nào cũng đã là người nhà thằng Mạnh, là vợ thằng Mạnh trên danh nghĩa, trước mặt họ hàng nội ngoại hai bên gia đình, giờ thằng Mạnh lại không ở với nó, mình nó lạc lõng cô đơn không chồng sao? Lại còn cái thai trong bụng nó, không biết nó ăn nằm với thằng nào mà dám đổ tội cho thằng Mạnh, quá láo toét, cứ nghĩ đến là chú muốn đập cho nó chết tươi mới hả giận, nhưng có thế nào giờ đứa đáng thương nhất vẫn là con Linh. Chú lo cho nó, ruột gan chú như quặn thắt lại.
– Thôi, nếu thằng chó đó đã ép hai đứa chúng mày như thế thì bố cũng không trách, nhưng giờ… con Linh, chúng mày tính thế nào?
– Bố mẹ con vẫn chưa biết chuyện này, hai người vẫn nghĩ cái thai trong bụng Linh là của con. Con có lỗi vì đã lấy Linh, con muốn chịu trách nhiệm với đứa bé, nhưng còn Linh… con mong bố mẹ tha tội cho con…
Chú Hải bực bội, thằng Mạnh chỉ vì con Nhi, chú có thể thông cảm cho nó, nhưng… tại sao lúc đó nó không báo công an mà chỉ lựa chọn mỗi con đường chấp nhận yêu cầu của thằng kia, nó cũng không cho cô chú biết để cùng bàn bạc.
– Mày chỉ vì con Nhi, thế mày có nghĩ đến con Linh, đến chúng tao, đến bố mẹ mày không? Sao mày không báo công an vào cuộc bắt thằng chó đó đi mà lại tự ý hành động thế hả Mạnh?
Mạnh đâu có ngu ngốc mà không nghĩ đến phương án này, nhưng nếu động đến công an, mọi chuyện sẽ ngoài tầm kiểm soát của anh, lúc ấy… Nhi có thể sẽ bị hắn hãm hại, anh làm sao chịu nổi. Hơn nữa, công an có thể tìm ra hắn nhanh hơn anh không, anh cũng chưa dám chắc. Anh đành phải lựa chọn phương án chiều hắn vậy.
– Con rất xin lỗi bố mẹ, nhưng khi ấy Nhi đang gặp nguy hiểm, con không thể nghĩ ra điều gì hơn ngoài phục tùng hắn.
Nghe Mạnh nói vậy chú Hải cũng đành thở dài, đúng là chẳng còn cách nào khác. Chú đau đớn vì gia đình phải rơi vào hoàn cảnh oái oăm thế này. Gương mặt chú là nỗi bi thương làm Nhi xót lòng.
– Bố…
Mạnh quay sang Nhi như trấn an nỗi lo lắng trong Nhi, bàn tay anh thêm xiết chặt, anh nói với bố mẹ Nhi.
– Như con đã nói với Nhi, hiện tại Linh nên ở nhà con, đến khi đứa bé ra đời, Linh có quyền quyết định đi hay ở. Con chỉ mong bố mẹ cho phép con được ở bên Nhi!
Mạnh nhìn bố mẹ Nhi bằng ánh mắt tha thiết van xin. Nhi níu chặt khuỷu tay Mạnh, ánh mắt Nhi hướng về Mạnh như khẳng định Nhi chỉ cần Mạnh, rồi Nhi cũng rưng rưng nước mắt khẩn khoản nhìn bố mẹ.
Chứng kiến hai đứa con âu yếm bên nhau như thế, bố mẹ Nhi cũng chẳng biết phải nói gì. Thằng Mạnh vẫn là một lòng với con Nhi, chỉ vì hoàn cảnh mà nó phải chịu khổ. Cô chú cảm thấy thương hai đứa chúng nó chứ cũng chẳng muốn trách mắng gì nữa. Còn con Linh, nghĩ đến nó mà cô chú lại tức lộn ruột, con Linh đúng là chẳng ra gì, cô chú phải dạy dỗ lại nó mới được.
Cô Lan đau đớn nói, nước mắt cô rơi làm cô sụt sịt. Cô thực sự thất vọng về Linh, đứa con gái khéo léo mà bẽn lẽn rụt rè cô lúc nào cũng hết lòng tin tưởng, không ngờ nó lại có thể trở nên tồi tệ như vậy.
– Chúng tôi sẽ bắt con Linh về, không dám làm phiền ông bà bên đó.
Mạnh nén tiếng thở dài, anh đáp lời.
– Con muốn chịu trách nhiệm với đứa bé, bố mẹ cứ để Linh ở nhà con, ít nhất cho đến khi Linh sinh nó ra. Đứa bé sẽ là con của con.
Bố mẹ Nhi nghe vậy cũng chỉ biết ậm ừ, như vậy đúng là tốt nhất cho đứa nhỏ trong hoàn cảnh hiện tại. Chỉ là… phải giữ kín chuyện này, phải coi như không biết, cô chú cảm thấy khó xử.
Cô Lan nhìn chú Hải rồi lắc đầu ngao ngán, thôi thì cô chú đành chịu chúng nó vậy. Hạnh phúc của con của cháu là điều cô chú mong mỏi hơn bất cứ ai.
– Thôi thì chúng tôi cũng hết cách. Sau này sướng khổ gì anh chị tự chịu với nhau.
– Mẹ…
Câu nói ưng thuận mà Nhi chờ đợi từ mẹ làm Nhi vỡ òa hạnh phúc. Vậy là… bố mẹ Nhi đã chấp nhận tình yêu của hai đứa rồi. Nhi mừng quá, cứ vừa cười vừa khóc, nấc lên nghẹn ngào. Mạnh kéo Nhi vào lòng vỗ về, anh thơm nhẹ lên trán Nhi rồi nói với bố mẹ vợ, giọng anh kìm nén xúc động.
– Con cảm ơn bố mẹ đã thông cảm cho chúng con.
Niềm hạnh phúc vô bờ của hai đứa con trước mặt khiến người làm cha mẹ cũng cảm thấy ấm lòng. Chúng nó thương nhau là thật, chỉ cần lướt qua cô chú cũng hiểu. Thôi cũng coi là con Nhi gặp được người thành thật yêu thương, cô chú mừng cho nó. Miệng lưỡi thế gian chắc chắn là điều không thể tránh khỏi, cô chú cũng chỉ biết thở dài. Hoàn cảnh đã vậy, cứ phải bỏ qua mà sống chứ còn biết làm sao.
Đồng hồ vừa điểm mười một giờ, chú Hải đứng dậy giục Mạnh cùng Nhi, giọng chú có chút xúc động.
– Muộn rồi, hai đứa về nghỉ đi, bố mẹ… chúc hai con hạnh phúc!
Nhi lại rơi nước mắt trước câu nói quan tâm của bố. Chắc chắn bố mẹ rất buồn vì hai chị em, nhưng Nhi lại chẳng thể làm gì khác. Nhi lao đến ôm lấy bố thút thít.
– Bố… chúng con có lỗi với bố mẹ…
– Con ngốc này… con hạnh phúc là bố mẹ vui rồi… ngoan nào… đừng khóc…
Nhi cứ thế sụt sịt một lúc lâu trong vòng tay yêu thương của bố mẹ, đến khi bố mẹ Nhi đẩy hai vợ chồng ra cửa thì Nhi mới chịu theo Mạnh ra về.
Đường về vui thật là vui, đặc biệt là tâm trạng của chú rể mới.
Bố mẹ Nhi đã chấp nhận hai đứa bên nhau, đã chấp nhận Mạnh, Mạnh đang trong niềm hạnh phúc lớn làm anh lâng lâng. Có Nhi bên cạnh, tương lai chắc chắn sẽ rất ngọt ngào.
Mạnh trộm quay sang nhìn cô vợ bé nhỏ xinh đẹp, đúng lúc Nhi cũng quay sang nhìn anh. Bốn mắt chạm nhau, ý tình nồng đậm, chẳng còn là ngượng ngùng một thời trẻ dại, vợ chồng trẻ chỉ mỉm cười. Họ biết chắc chắn một điều, chỉ cần được bên nhau, đó chính là hạnh phúc.
Vừa ngồi xuống sô pha, cô Lan liền lạnh nhạt nhìn hai đứa con trước mặt rồi nghiêm giọng. Cô đã quá mệt mỏi trước những gì xảy ra trong mối quan hệ của mấy đứa chúng nó rồi.
Ngồi đối diện cô Lan chú Hải, Mạnh nắm chặt tay Nhi, anh bình tĩnh cất lời.
– Cách đây năm ngày, Nhi đã bị Tùng bắt cóc. Hắn gọi cho con đe dọa sẽ làm hại Nhi.
– Cái… cái gì?
Cô Lan xanh mặt, mở to mắt ngạc nhiên quay sang nhìn chồng, cô không ngờ Nhi lại gặp phải chuyện này. Cô chỉ nhớ tối hôm đó, con Nhi rửa bát xong thì bước ra ngoài, hình như có ai đó gọi nó thì phải, cô chú cứ nghĩ là Mạnh gọi nên không để ý nhiều. Cô lo lắng vội hỏi Nhi.
– Nó có làm gì mày không hả Nhi?
– Con không sao mẹ ạ, hắn không làm gì con bởi anh Mạnh đã chấp nhận yêu cầu của hắn.
– Yêu cầu gì? – Chú Hải sốt ruột lên tiếng.
– Hắn yêu cầu con kết hôn với Linh. – Mạnh nhìn chú Hải rồi trả lời.
Chú Hải nghe xong đanh mặt lại, hai hàm răng nghiến chặt.
– Có chuyện đó sao? Sao nó lại yêu cầu quái thai thế chứ? Thằng chó chết! Thế con Linh có biết chuyện này không? Chúng mày bàn nhau diễn để qua mặt nó à?
– Lúc con và Linh đến xin phép bố mẹ, Linh không biết chuyện này, nhưng…
Mạnh ngưng lại vì tức giận, gân trán anh nổi lên, anh tiếp lời.
– Linh vốn đã ép con phải cưới Linh, vì cái thai trong bụng.
– Đúng rồi… cái thai… cái thai là của mày có đúng không? – Cô Lan vẫn chưa thể nào tha thứ được cho Mạnh vì chuyện này.
– Đêm ở hồ Quan Sơn cùng chị em Linh Nhi, con đã bị ai đó đánh thuốc mê, dẫn đến Linh có cớ bắt bẻ con. Nhi đã tin con. Con cũng mong bố mẹ tin con không phản bội Nhi. Con rất muốn xin lỗi bố mẹ vì đã nói dối về chuyện cái thai, lúc đó, con cần đám cưới.
Cô Lan bỗng thở phào, không hiểu sao nghe Mạnh nói vậy, dù chưa rõ cái thai trong bụng con Linh là của ai, nhưng nếu thằng Mạnh nói thật, ít nhất nó cũng là một thằng quân tử, nó không phản bội con Nhi, hơn nữa những gì nó thể hiện trước cô chú cũng luôn là một lòng với con bé. Vậy còn con Linh, cái thai đó là của ai, nó dám dùng cái thai đó để ép thằng Mạnh lấy nó sao? Cái con mất dạy, sao nó lại dám làm thế chứ? Cô đen mặt nhìn chú Hải.
Chú Hải nhíu mày đăm chiêu. Có lẽ thằng Mạnh nói thật, bằng cảm nhận chú tin như vậy. Giờ vấn đề không phải là việc thằng Mạnh nói dối về cái thai để có đám cưới, mà quan trọng là hạnh phúc của cả con Nhi và con Linh. Con Nhi có thằng Mạnh đã đành, nhưng còn con Linh? Con Linh dù thế nào cũng đã là người nhà thằng Mạnh, là vợ thằng Mạnh trên danh nghĩa, trước mặt họ hàng nội ngoại hai bên gia đình, giờ thằng Mạnh lại không ở với nó, mình nó lạc lõng cô đơn không chồng sao? Lại còn cái thai trong bụng nó, không biết nó ăn nằm với thằng nào mà dám đổ tội cho thằng Mạnh, quá láo toét, cứ nghĩ đến là chú muốn đập cho nó chết tươi mới hả giận, nhưng có thế nào giờ đứa đáng thương nhất vẫn là con Linh. Chú lo cho nó, ruột gan chú như quặn thắt lại.
– Thôi, nếu thằng chó đó đã ép hai đứa chúng mày như thế thì bố cũng không trách, nhưng giờ… con Linh, chúng mày tính thế nào?
– Bố mẹ con vẫn chưa biết chuyện này, hai người vẫn nghĩ cái thai trong bụng Linh là của con. Con có lỗi vì đã lấy Linh, con muốn chịu trách nhiệm với đứa bé, nhưng còn Linh… con mong bố mẹ tha tội cho con…
Chú Hải bực bội, thằng Mạnh chỉ vì con Nhi, chú có thể thông cảm cho nó, nhưng… tại sao lúc đó nó không báo công an mà chỉ lựa chọn mỗi con đường chấp nhận yêu cầu của thằng kia, nó cũng không cho cô chú biết để cùng bàn bạc.
– Mày chỉ vì con Nhi, thế mày có nghĩ đến con Linh, đến chúng tao, đến bố mẹ mày không? Sao mày không báo công an vào cuộc bắt thằng chó đó đi mà lại tự ý hành động thế hả Mạnh?
Mạnh đâu có ngu ngốc mà không nghĩ đến phương án này, nhưng nếu động đến công an, mọi chuyện sẽ ngoài tầm kiểm soát của anh, lúc ấy… Nhi có thể sẽ bị hắn hãm hại, anh làm sao chịu nổi. Hơn nữa, công an có thể tìm ra hắn nhanh hơn anh không, anh cũng chưa dám chắc. Anh đành phải lựa chọn phương án chiều hắn vậy.
– Con rất xin lỗi bố mẹ, nhưng khi ấy Nhi đang gặp nguy hiểm, con không thể nghĩ ra điều gì hơn ngoài phục tùng hắn.
Nghe Mạnh nói vậy chú Hải cũng đành thở dài, đúng là chẳng còn cách nào khác. Chú đau đớn vì gia đình phải rơi vào hoàn cảnh oái oăm thế này. Gương mặt chú là nỗi bi thương làm Nhi xót lòng.
– Bố…
Mạnh quay sang Nhi như trấn an nỗi lo lắng trong Nhi, bàn tay anh thêm xiết chặt, anh nói với bố mẹ Nhi.
– Như con đã nói với Nhi, hiện tại Linh nên ở nhà con, đến khi đứa bé ra đời, Linh có quyền quyết định đi hay ở. Con chỉ mong bố mẹ cho phép con được ở bên Nhi!
Mạnh nhìn bố mẹ Nhi bằng ánh mắt tha thiết van xin. Nhi níu chặt khuỷu tay Mạnh, ánh mắt Nhi hướng về Mạnh như khẳng định Nhi chỉ cần Mạnh, rồi Nhi cũng rưng rưng nước mắt khẩn khoản nhìn bố mẹ.
Chứng kiến hai đứa con âu yếm bên nhau như thế, bố mẹ Nhi cũng chẳng biết phải nói gì. Thằng Mạnh vẫn là một lòng với con Nhi, chỉ vì hoàn cảnh mà nó phải chịu khổ. Cô chú cảm thấy thương hai đứa chúng nó chứ cũng chẳng muốn trách mắng gì nữa. Còn con Linh, nghĩ đến nó mà cô chú lại tức lộn ruột, con Linh đúng là chẳng ra gì, cô chú phải dạy dỗ lại nó mới được.
Cô Lan đau đớn nói, nước mắt cô rơi làm cô sụt sịt. Cô thực sự thất vọng về Linh, đứa con gái khéo léo mà bẽn lẽn rụt rè cô lúc nào cũng hết lòng tin tưởng, không ngờ nó lại có thể trở nên tồi tệ như vậy.
– Chúng tôi sẽ bắt con Linh về, không dám làm phiền ông bà bên đó.
Mạnh nén tiếng thở dài, anh đáp lời.
– Con muốn chịu trách nhiệm với đứa bé, bố mẹ cứ để Linh ở nhà con, ít nhất cho đến khi Linh sinh nó ra. Đứa bé sẽ là con của con.
Bố mẹ Nhi nghe vậy cũng chỉ biết ậm ừ, như vậy đúng là tốt nhất cho đứa nhỏ trong hoàn cảnh hiện tại. Chỉ là… phải giữ kín chuyện này, phải coi như không biết, cô chú cảm thấy khó xử.
Cô Lan nhìn chú Hải rồi lắc đầu ngao ngán, thôi thì cô chú đành chịu chúng nó vậy. Hạnh phúc của con của cháu là điều cô chú mong mỏi hơn bất cứ ai.
– Thôi thì chúng tôi cũng hết cách. Sau này sướng khổ gì anh chị tự chịu với nhau.
– Mẹ…
Câu nói ưng thuận mà Nhi chờ đợi từ mẹ làm Nhi vỡ òa hạnh phúc. Vậy là… bố mẹ Nhi đã chấp nhận tình yêu của hai đứa rồi. Nhi mừng quá, cứ vừa cười vừa khóc, nấc lên nghẹn ngào. Mạnh kéo Nhi vào lòng vỗ về, anh thơm nhẹ lên trán Nhi rồi nói với bố mẹ vợ, giọng anh kìm nén xúc động.
– Con cảm ơn bố mẹ đã thông cảm cho chúng con.
Niềm hạnh phúc vô bờ của hai đứa con trước mặt khiến người làm cha mẹ cũng cảm thấy ấm lòng. Chúng nó thương nhau là thật, chỉ cần lướt qua cô chú cũng hiểu. Thôi cũng coi là con Nhi gặp được người thành thật yêu thương, cô chú mừng cho nó. Miệng lưỡi thế gian chắc chắn là điều không thể tránh khỏi, cô chú cũng chỉ biết thở dài. Hoàn cảnh đã vậy, cứ phải bỏ qua mà sống chứ còn biết làm sao.
Đồng hồ vừa điểm mười một giờ, chú Hải đứng dậy giục Mạnh cùng Nhi, giọng chú có chút xúc động.
– Muộn rồi, hai đứa về nghỉ đi, bố mẹ… chúc hai con hạnh phúc!
Nhi lại rơi nước mắt trước câu nói quan tâm của bố. Chắc chắn bố mẹ rất buồn vì hai chị em, nhưng Nhi lại chẳng thể làm gì khác. Nhi lao đến ôm lấy bố thút thít.
– Bố… chúng con có lỗi với bố mẹ…
– Con ngốc này… con hạnh phúc là bố mẹ vui rồi… ngoan nào… đừng khóc…
Nhi cứ thế sụt sịt một lúc lâu trong vòng tay yêu thương của bố mẹ, đến khi bố mẹ Nhi đẩy hai vợ chồng ra cửa thì Nhi mới chịu theo Mạnh ra về.
Đường về vui thật là vui, đặc biệt là tâm trạng của chú rể mới.
Bố mẹ Nhi đã chấp nhận hai đứa bên nhau, đã chấp nhận Mạnh, Mạnh đang trong niềm hạnh phúc lớn làm anh lâng lâng. Có Nhi bên cạnh, tương lai chắc chắn sẽ rất ngọt ngào.
Mạnh trộm quay sang nhìn cô vợ bé nhỏ xinh đẹp, đúng lúc Nhi cũng quay sang nhìn anh. Bốn mắt chạm nhau, ý tình nồng đậm, chẳng còn là ngượng ngùng một thời trẻ dại, vợ chồng trẻ chỉ mỉm cười. Họ biết chắc chắn một điều, chỉ cần được bên nhau, đó chính là hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.