Chương 67: Không thể phản bội
Nàng Bun
11/02/2024
Kết thúc bữa sáng đủ chất và đủ đầy cả tình yêu của Mạnh, Nhi cảm thấy muốn đi dạo xung quanh, ngắm hoa ngắm lá ở khu vực vườn hoa bên dưới tòa chung cư. Dù sao Nhi cũng sẽ có một ngày nghỉ ngơi thư thái trước khi đối diện với Mạnh, Nhi thực sự chưa sẵn sàng đối mặt với “chồng” trong lúc mọi chuyện rối rắm như hiện tại.
Nhi vừa mở cửa, hai hàng vệ sĩ mặc âu phục đen đứng cúi đầu trước cửa làm Nhi choáng váng mặt mày, cảm giác thiếu không khí muốn xỉu tăng gấp đôi lần trước ở nhà trọ dưới Hải Phòng, bởi số vệ sĩ bảo vệ Nhi lúc này cũng đã tăng gấp đôi. Mạnh cẩn thận quá rồi, Nhi nửa cười nửa mếu nhìn A Hoa đang nhe hàm răng trắng lóa tươi cười chào Nhi.
– Chị dâu, chị định đi đâu thế ạ?
– Tôi… tôi chỉ muốn xuống sân đi dạo một chút thôi.
Nhi đỏ mặt trả lời, nghe họ gọi chị dâu nhiều rồi mà Nhi vẫn cảm thấy ngường ngượng chưa quen.
– Thế chị cứ đi trước, chúng em sẽ theo sau chị.
– Ơ… thôi… ban ngày ban mặt thế này không có việc gì đâu, các anh không cần theo tôi.
Đương nhiên nhóm A Hoa làm sao dám lơ là trước an toàn của chị dâu họ được, họ theo Nhi từng bước làm Nhi có chút không thoải mái, dù họ cố ý cách Nhi một đoạn để trông có vẻ tự nhiên.
Chỉ có A Hoa là bước lên đi song song với Nhi, cậu cầm ô che cho Nhi bớt nắng. Nhi chẳng muốn vậy chút nào. Nhi đang tâm trạng không tốt, chỉ muốn được một mình suy tư, được đắm mình trong thiên nhiên cây lá, vậy mà cậu chàng này cứ kè kè bên cạnh.
Nhi ngồi xuống ghế đá trước một ao cá nhỏ xinh đẹp. Trong ao, những chú cá chép Nhật đủ màu rực rỡ lượn qua lượn lại giữa làn nước trong vắt có điểm xuyết vài bông hoa súng tím biếc nhỏ xíu. Cảnh đẹp người say, chỉ là Nhi chẳng có tâm trạng nào mà vui thích. Nhi thở dài nhìn xa xăm.
A Hoa cũng ngồi xuống cạnh Nhi.
Cậu đã cảm nhận được nỗi buồn sâu sắc của chị dâu cậu từ lúc anh Mạnh đến giải cứu cô ta, cậu cũng mơ hồ cảm thấy buồn cho họ. Tại sao gặp lại họ tại Hà Nội lần này, thái độ của đôi tình nhân ấy lại khác rất nhiều so với những gì anh biết về họ lúc ở Hải Phòng? Tại sao anh Mạnh của cậu yêu cô ta đến thế mà cô ta cứ xa lánh, cứ khó chịu với Mạnh? Cậu thấy thương Mạnh, thấy bực mình với cô gái này, cô ta làm mình làm mẩy quá chừng, nhưng nhiệm vụ của cậu thì cậu vẫn phải hoàn thành thôi.
– Chị dâu biết không, chị là cô gái đầu tiên mà em bảo vệ.
– Vậy… sao?
Nhi hơi ngạc nhiên. Nhóm A Hoa chưa bao giờ bảo vệ một cô gái sao?
– Đúng, tuy em mới làm vệ sĩ có hai năm, nhưng em cũng đã từng nhận nhiệm vụ bảo vệ một số nhân vật có chút tiếng tăm, thường là các ông các bà có tiền, có địa vị, hoặc con cái của họ. Thế nên, việc anh Mạnh thuê nhóm em bảo vệ mình chị làm em cảm thấy chị rất may mắn.
– À… tại tôi xui xẻo hơn các cô gái khác thôi mà…
Nhi ngài ngại khi cậu ta nhận xét như vậy, hơn nữa, Nhi không đồng tình với cậu ta. Nhi may mắn sao, không, nếu Nhi may mắn thì Nhi đã không cần cậu ta bảo vệ, nếu Nhi may mắn, Nhi đã không rơi vào hoàn cảnh hiện tại, không phải đau đớn khốn khổ như hiện tại. Nghĩ rồi Nhi lại thấy thương xót chính bản thân mình, Nhi trầm xuống, nước mắt tự nhiên lăn dài trên má. Nhi vội lấy tay lau đi, không muốn cậu vệ sĩ này trông thấy.
A Hoa quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt hoe đỏ của Nhi làm Nhi cúi mặt, tránh ánh mắt cậu ta.
– Chị rất may mắn, không nhiều cô gái được một người như anh Mạnh hết lòng yêu thương như chị đâu, chị cần trân trọng anh ấy.
Nhi bức xúc, Mạnh tốt đến thế sao, nếu Mạnh được như cậu ta nói thì Nhi đâu phải đau khổ như lúc này.
– Hết lòng yêu thương? Tôi không cần một người lúc nào cũng tỏ ra yêu thương tôi, nhưng sau lưng lại phản bội tôi… Cậu không biết gì về chuyện của chúng tôi thì đừng có nhận xét lung tung…
A Hoa tròn mắt khi nghe Nhi nói Mạnh phản bội, cậu ta lập tức phản ứng để bảo vệ người mà cậu cực kỳ tôn trọng.
– Anh Mạnh phản bội chị? Em không tin. Một người như anh Mạnh chắc chắn sẽ không phản bội, em có thể đảm bảo với chị.
– Cậu làm sao mà hiểu Mạnh được, đến tôi… tôi còn sốc mà… Mạnh… Mạnh phản bội tôi, lại còn với chính chị gái tôi, cậu có hiểu nỗi đau mà tôi phải chịu không?
Nhi không thể kiềm chế được nữa, Nhi lại khóc, lại rơi những giọt nước mắt tủi thân. Cậu ta thì biết cái gì chứ, cậu ta cũng chỉ gặp Mạnh vài lần, không phải vậy sao? Nhi quệt nước mắt định đứng dậy.
– Nếu chị không tin, em có thể kể cho chị nghe một chuyện, dù hơi ngại… nhưng vì anh Mạnh, vì chị, em nghĩ chị cần hiểu anh ấy hơn…
Nhi tò mò nhìn gương mặt chuyển màu ửng hồng của cậu chàng. Không biết cậu ta định kể cho Nhi nghe chuyện gì?
– Đợt ở Hải Phòng cách đây không lâu, trước khi chia tay anh chị, nhóm em đã mời anh Mạnh nhậu một bữa để cảm ơn nhiệm vụ nhàn hạ mà số tiền thưởng lại hậu hĩnh anh Mạnh trả cho chúng em. Đại ca A Tử muốn thử anh Mạnh… à lại qua lời kể của đại ca A Tử một chút… đại ca kể có lần anh Mạnh mời anh ấy cùng mấy anh em khác đi xả hơi sau một vụ, hồi anh ấy mới về nước, anh Mạnh đã mạnh tay chi tiền để các anh em thỏa thích chọn gái đẹp… chị biết mà… có điều, anh ấy không động vào bất kỳ một cô gái nào, dù anh ấy vẫn ngồi ở đó cùng mấy anh em, chị biết anh ấy làm gì trong lúc các anh em đang… không? Anh ấy chỉ nhìn vào màn hình điện thoại suốt thôi… hoàn toàn yên lặng… thi thoảng lại tủm tỉm cười. Đại ca ngạc nhiên nên thử ngó vào xem anh ấy xem cái gì… theo chị là anh ấy nhìn cái gì?
– Tôi làm sao mà biết được…
Nhi đỏ mặt, chẳng lẽ…
– Là ảnh chị. Sau này đại ca mới biết cô gái trong ảnh là chị.
– Thật… sao? – Tim Nhi bất giác đập thình thình. Mạnh có thể thích Nhi đến vậy sao? Nhưng… Linh cũng giống Nhi mà, biết đâu… Mạnh thích gương mặt của hai chị em thì sao? Lòng Nhi lại chùng xuống, đau nhói lên khi nghĩ đến Linh.
– Chưa hết đâu, đấy chỉ là chuyện đại ca kể lại với bọn em, còn hôm đi nhậu đó thì chính mắt em chứng kiến… hôm ấy đại ca muốn trêu anh Mạnh một vố, chị hiểu đại ca chỉ muốn vui vẻ chút thôi mà… tại là đại ca bực mình trước cách anh Mạnh đối xử với chị, lụy tình quá đại ca ghét… đại ca lén cho anh ấy uống thuốc… loại thuốc tăng cường ham muốn ấy chị… rồi đại ca đem một cô gái cực kỳ giống chị đến trước mặt anh Mạnh, giống lắm ấy, em còn nhầm… rồi khóa cửa lại… em cũng muốn can lắm nhưng em làm sao dám chống lại đại ca, chị thông cảm… rồi bọn em quan sát qua camera… đại ca bảo chỉ thử chút thôi rồi sẽ mở cửa ra ngay, không để xảy ra chuyện gì hại anh chị… thế mà, cô gái kia vừa đến gần anh Mạnh đã đẩy cô ta ra rồi, dù anh ấy rất khó chịu… chị biết mà… em nhìn mà thương anh ấy lắm… sau đấy chính em mở cửa rồi tìm cách giải thuốc cho anh ấy… Mạnh là thế đó. Chị đã hiểu anh ấy chưa?
Nhi sững sờ nhìn A Hoa, Nhi quá đỗi xúc động trước những gì A Hoa vừa tiết lộ. Nhi… Nhi không biết phải nghĩ sao nữa, những gì A Hoa nói… là thật sao? Mạnh có thể hoàn toàn trong sạch đến vậy sao? Mạnh chỉ có thể vì yêu Nhi là thật như Mạnh từng nói với Nhi?
Nhi không dám tin… vì hạnh phúc vốn chỉ có trong giấc mơ thôi… mà cuộc đời đâu phải là mơ… nước mắt Nhi lại tuôn rơi, nhưng trong đôi mắt ấy là niềm vui ngời sáng.
– Cảm… cảm ơn A Hoa… tôi… tôi…
A Hoa khẽ thở phào nhìn cô chị dâu ngốc nghếch của cậu đang chìm trong hạnh phúc, gương mặt cô ửng hồng vì xúc động nhưng không thể che giấu nổi nụ cười. Nhìn Nhi vừa cười vừa khóc, cậu chàng muốn phì cười. Nếu cậu không đành phản bội anh em, phản bội đại ca A Tử của cậu mà kể ra những chuyện đáng xấu hổ đó thì không hiểu anh Mạnh của cậu còn phải chịu bao nhiêu nỗi ấm ức nữa, thôi cậu cũng đã hành động đúng dù trong lòng không khỏi áy náy với đại ca của cậu.
Nhi vừa mở cửa, hai hàng vệ sĩ mặc âu phục đen đứng cúi đầu trước cửa làm Nhi choáng váng mặt mày, cảm giác thiếu không khí muốn xỉu tăng gấp đôi lần trước ở nhà trọ dưới Hải Phòng, bởi số vệ sĩ bảo vệ Nhi lúc này cũng đã tăng gấp đôi. Mạnh cẩn thận quá rồi, Nhi nửa cười nửa mếu nhìn A Hoa đang nhe hàm răng trắng lóa tươi cười chào Nhi.
– Chị dâu, chị định đi đâu thế ạ?
– Tôi… tôi chỉ muốn xuống sân đi dạo một chút thôi.
Nhi đỏ mặt trả lời, nghe họ gọi chị dâu nhiều rồi mà Nhi vẫn cảm thấy ngường ngượng chưa quen.
– Thế chị cứ đi trước, chúng em sẽ theo sau chị.
– Ơ… thôi… ban ngày ban mặt thế này không có việc gì đâu, các anh không cần theo tôi.
Đương nhiên nhóm A Hoa làm sao dám lơ là trước an toàn của chị dâu họ được, họ theo Nhi từng bước làm Nhi có chút không thoải mái, dù họ cố ý cách Nhi một đoạn để trông có vẻ tự nhiên.
Chỉ có A Hoa là bước lên đi song song với Nhi, cậu cầm ô che cho Nhi bớt nắng. Nhi chẳng muốn vậy chút nào. Nhi đang tâm trạng không tốt, chỉ muốn được một mình suy tư, được đắm mình trong thiên nhiên cây lá, vậy mà cậu chàng này cứ kè kè bên cạnh.
Nhi ngồi xuống ghế đá trước một ao cá nhỏ xinh đẹp. Trong ao, những chú cá chép Nhật đủ màu rực rỡ lượn qua lượn lại giữa làn nước trong vắt có điểm xuyết vài bông hoa súng tím biếc nhỏ xíu. Cảnh đẹp người say, chỉ là Nhi chẳng có tâm trạng nào mà vui thích. Nhi thở dài nhìn xa xăm.
A Hoa cũng ngồi xuống cạnh Nhi.
Cậu đã cảm nhận được nỗi buồn sâu sắc của chị dâu cậu từ lúc anh Mạnh đến giải cứu cô ta, cậu cũng mơ hồ cảm thấy buồn cho họ. Tại sao gặp lại họ tại Hà Nội lần này, thái độ của đôi tình nhân ấy lại khác rất nhiều so với những gì anh biết về họ lúc ở Hải Phòng? Tại sao anh Mạnh của cậu yêu cô ta đến thế mà cô ta cứ xa lánh, cứ khó chịu với Mạnh? Cậu thấy thương Mạnh, thấy bực mình với cô gái này, cô ta làm mình làm mẩy quá chừng, nhưng nhiệm vụ của cậu thì cậu vẫn phải hoàn thành thôi.
– Chị dâu biết không, chị là cô gái đầu tiên mà em bảo vệ.
– Vậy… sao?
Nhi hơi ngạc nhiên. Nhóm A Hoa chưa bao giờ bảo vệ một cô gái sao?
– Đúng, tuy em mới làm vệ sĩ có hai năm, nhưng em cũng đã từng nhận nhiệm vụ bảo vệ một số nhân vật có chút tiếng tăm, thường là các ông các bà có tiền, có địa vị, hoặc con cái của họ. Thế nên, việc anh Mạnh thuê nhóm em bảo vệ mình chị làm em cảm thấy chị rất may mắn.
– À… tại tôi xui xẻo hơn các cô gái khác thôi mà…
Nhi ngài ngại khi cậu ta nhận xét như vậy, hơn nữa, Nhi không đồng tình với cậu ta. Nhi may mắn sao, không, nếu Nhi may mắn thì Nhi đã không cần cậu ta bảo vệ, nếu Nhi may mắn, Nhi đã không rơi vào hoàn cảnh hiện tại, không phải đau đớn khốn khổ như hiện tại. Nghĩ rồi Nhi lại thấy thương xót chính bản thân mình, Nhi trầm xuống, nước mắt tự nhiên lăn dài trên má. Nhi vội lấy tay lau đi, không muốn cậu vệ sĩ này trông thấy.
A Hoa quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt hoe đỏ của Nhi làm Nhi cúi mặt, tránh ánh mắt cậu ta.
– Chị rất may mắn, không nhiều cô gái được một người như anh Mạnh hết lòng yêu thương như chị đâu, chị cần trân trọng anh ấy.
Nhi bức xúc, Mạnh tốt đến thế sao, nếu Mạnh được như cậu ta nói thì Nhi đâu phải đau khổ như lúc này.
– Hết lòng yêu thương? Tôi không cần một người lúc nào cũng tỏ ra yêu thương tôi, nhưng sau lưng lại phản bội tôi… Cậu không biết gì về chuyện của chúng tôi thì đừng có nhận xét lung tung…
A Hoa tròn mắt khi nghe Nhi nói Mạnh phản bội, cậu ta lập tức phản ứng để bảo vệ người mà cậu cực kỳ tôn trọng.
– Anh Mạnh phản bội chị? Em không tin. Một người như anh Mạnh chắc chắn sẽ không phản bội, em có thể đảm bảo với chị.
– Cậu làm sao mà hiểu Mạnh được, đến tôi… tôi còn sốc mà… Mạnh… Mạnh phản bội tôi, lại còn với chính chị gái tôi, cậu có hiểu nỗi đau mà tôi phải chịu không?
Nhi không thể kiềm chế được nữa, Nhi lại khóc, lại rơi những giọt nước mắt tủi thân. Cậu ta thì biết cái gì chứ, cậu ta cũng chỉ gặp Mạnh vài lần, không phải vậy sao? Nhi quệt nước mắt định đứng dậy.
– Nếu chị không tin, em có thể kể cho chị nghe một chuyện, dù hơi ngại… nhưng vì anh Mạnh, vì chị, em nghĩ chị cần hiểu anh ấy hơn…
Nhi tò mò nhìn gương mặt chuyển màu ửng hồng của cậu chàng. Không biết cậu ta định kể cho Nhi nghe chuyện gì?
– Đợt ở Hải Phòng cách đây không lâu, trước khi chia tay anh chị, nhóm em đã mời anh Mạnh nhậu một bữa để cảm ơn nhiệm vụ nhàn hạ mà số tiền thưởng lại hậu hĩnh anh Mạnh trả cho chúng em. Đại ca A Tử muốn thử anh Mạnh… à lại qua lời kể của đại ca A Tử một chút… đại ca kể có lần anh Mạnh mời anh ấy cùng mấy anh em khác đi xả hơi sau một vụ, hồi anh ấy mới về nước, anh Mạnh đã mạnh tay chi tiền để các anh em thỏa thích chọn gái đẹp… chị biết mà… có điều, anh ấy không động vào bất kỳ một cô gái nào, dù anh ấy vẫn ngồi ở đó cùng mấy anh em, chị biết anh ấy làm gì trong lúc các anh em đang… không? Anh ấy chỉ nhìn vào màn hình điện thoại suốt thôi… hoàn toàn yên lặng… thi thoảng lại tủm tỉm cười. Đại ca ngạc nhiên nên thử ngó vào xem anh ấy xem cái gì… theo chị là anh ấy nhìn cái gì?
– Tôi làm sao mà biết được…
Nhi đỏ mặt, chẳng lẽ…
– Là ảnh chị. Sau này đại ca mới biết cô gái trong ảnh là chị.
– Thật… sao? – Tim Nhi bất giác đập thình thình. Mạnh có thể thích Nhi đến vậy sao? Nhưng… Linh cũng giống Nhi mà, biết đâu… Mạnh thích gương mặt của hai chị em thì sao? Lòng Nhi lại chùng xuống, đau nhói lên khi nghĩ đến Linh.
– Chưa hết đâu, đấy chỉ là chuyện đại ca kể lại với bọn em, còn hôm đi nhậu đó thì chính mắt em chứng kiến… hôm ấy đại ca muốn trêu anh Mạnh một vố, chị hiểu đại ca chỉ muốn vui vẻ chút thôi mà… tại là đại ca bực mình trước cách anh Mạnh đối xử với chị, lụy tình quá đại ca ghét… đại ca lén cho anh ấy uống thuốc… loại thuốc tăng cường ham muốn ấy chị… rồi đại ca đem một cô gái cực kỳ giống chị đến trước mặt anh Mạnh, giống lắm ấy, em còn nhầm… rồi khóa cửa lại… em cũng muốn can lắm nhưng em làm sao dám chống lại đại ca, chị thông cảm… rồi bọn em quan sát qua camera… đại ca bảo chỉ thử chút thôi rồi sẽ mở cửa ra ngay, không để xảy ra chuyện gì hại anh chị… thế mà, cô gái kia vừa đến gần anh Mạnh đã đẩy cô ta ra rồi, dù anh ấy rất khó chịu… chị biết mà… em nhìn mà thương anh ấy lắm… sau đấy chính em mở cửa rồi tìm cách giải thuốc cho anh ấy… Mạnh là thế đó. Chị đã hiểu anh ấy chưa?
Nhi sững sờ nhìn A Hoa, Nhi quá đỗi xúc động trước những gì A Hoa vừa tiết lộ. Nhi… Nhi không biết phải nghĩ sao nữa, những gì A Hoa nói… là thật sao? Mạnh có thể hoàn toàn trong sạch đến vậy sao? Mạnh chỉ có thể vì yêu Nhi là thật như Mạnh từng nói với Nhi?
Nhi không dám tin… vì hạnh phúc vốn chỉ có trong giấc mơ thôi… mà cuộc đời đâu phải là mơ… nước mắt Nhi lại tuôn rơi, nhưng trong đôi mắt ấy là niềm vui ngời sáng.
– Cảm… cảm ơn A Hoa… tôi… tôi…
A Hoa khẽ thở phào nhìn cô chị dâu ngốc nghếch của cậu đang chìm trong hạnh phúc, gương mặt cô ửng hồng vì xúc động nhưng không thể che giấu nổi nụ cười. Nhìn Nhi vừa cười vừa khóc, cậu chàng muốn phì cười. Nếu cậu không đành phản bội anh em, phản bội đại ca A Tử của cậu mà kể ra những chuyện đáng xấu hổ đó thì không hiểu anh Mạnh của cậu còn phải chịu bao nhiêu nỗi ấm ức nữa, thôi cậu cũng đã hành động đúng dù trong lòng không khỏi áy náy với đại ca của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.