Chương 66: Nỗi oan của Linh
Nàng Bun
11/02/2024
Đêm qua mãi bốn giờ Mạnh mới ngủ, sáng nay anh lại dậy sớm, ấy vậy mà
anh cảm thấy mình tràn đầy sinh lực, công việc giải quyết nhẹ nhàng như
không, tập trung làm việc đến không ngờ. Nhi đang trong vòng tay anh,
Nhi đã là của anh, dù hôm đi đăng ký Mạnh đã thuê một cô gái đóng giả
Nhi đến ký thay Nhi. Chẳng sao cả, quan trọng là giấy tờ đã xong, dù thế nào giờ hai vợ chồng chỉ cần có nhau là đủ rồi.
– Mạnh!
Bà Thủy mở cửa phòng làm việc xông vào, mặt bà hầm hầm. Bà đập mạnh tay xuống bàn, ngay trước mặt Mạnh. Mạnh bực bội nhíu mày. Anh lạnh nhạt cất lời.
– Mẹ, con rất bận, mẹ đến đây làm gì?
– Bận gì thì cũng phải về xem vợ mày thế nào, rồi lựa lời mà xin lỗi nó cho mẹ!
– Con không về nhà đâu. – Mạnh lạnh lùng trả lời rồi lại cúi xuống, tiếp tục tập trung cho công việc.
– Mạnh!
Bà Thủy tức điên lên.
– Mày có phải là…
– Con và Nhi đã đăng ký kết hôn. Chúng con sẽ ở riêng. Mong mẹ thông cảm cho hoàn cảnh của chúng con. Con hoàn toàn không muốn như vậy.
– Cái… cái gì?
Bà Thủy tưởng mình nghe nhầm. Thằng Mạnh vừa nói cái gì? Người bà nóng bừng bừng vì tức giận, bà sao có thể chấp nhận chuyện này được, thằng Mạnh đăng ký kết hôn với con bé Nhi, em gái của Linh, vợ của nó?
Mạnh vội đứng dậy, anh ra đỡ bà Thủy ngồi xuống bộ sô pha đặt ở góc phòng. Mạnh rót cốc nước để bà hạ hỏa rồi nhìn bà bằng đôi mắt thê lương.
– Mẹ… con yêu Nhi. Vì hoàn cảnh mà con buộc phải làm đám cưới với Linh, con mong bố mẹ thông cảm cho chúng con.
Nghe Mạnh van xin mà bà Thủy vẫn không thể nào xuôi được. Thằng Mạnh vì hoàn cảnh gì chứ, vì cái thai trong bụng con Linh sao?
– Mày nói rõ cho mẹ, mày gặp hoàn cảnh gì, vì cái thai trong bụng con Linh có đúng không?
– …
Mạnh im lặng, anh không muốn cãi bà. Dẫu sao anh cũng đã làm đám cưới với Linh, dù có vì lý do gì. Tên Tùng kia đã không thèm nhận con, điều đó có nghĩa Linh hoàn toàn không có nơi bấu víu, lựa chọn chịu trách nhiệm với đứa bé là điều tốt nhất anh có thể làm, dù như vậy không công bằng với cả hai chị em Linh Nhi cùng đứa bé, nhưng chỉ cần Nhi được an toàn, anh sẵn sàng làm tất cả.
Bốp!
Bà Thủy tức giận tát Mạnh một cái thật mạnh, mạnh đến nỗi tay bà rát cả lên, hằn vết tay lên má Mạnh đỏ ửng. Bà đau đớn vì bà đã nuôi một thằng con bất hiếu, bất nghĩa đến thế này. Giờ con trai bà là chồng của cả hai chị em chúng nó sao? Có thể nào vô lý thế được không?
Mắt bà Thủy đỏ vằn giận dữ, bà nghiến răng.
– Tao không chấp nhận. Tao chỉ có một đứa con dâu, là đứa con gái được họ hàng hai bên chấp thuận, là đứa đang mang thai đứa con của mày. Mày còn muốn coi tao là mẹ thì về nhà với con Linh ngay cho tao!
– Con xin lỗi. Về đứa bé, con sẽ chịu trách nhiệm với nó trong khả năng có thể.
Mạnh lạnh lùng nói, không nhìn bà Thủy. Bà Thủy nghẹn lại vì tức, bà vỗ vỗ ngực để có thể bớt sốc trước câu xin lỗi từ Mạnh. Rồi, bà lảo đảo đứng dậy, bỏ ra ngoài. Mạnh vẫn ngồi yên. Anh biết mẹ anh chưa thể chấp nhận ngay chuyện này, nhưng chắc chắn rồi thời gian cũng sẽ làm bà ưng thuận. Bà muốn anh hạnh phúc, thì liệu có người làm mẹ nào không như vậy?
*****
Nhác thấy bà Thủy một mình bực bội bước vào nhà, Linh ngồi ngay phòng khách hồi hộp chờ đợi nhìn ra rồi thở dài thất vọng. Vậy là… đến mẹ mà Mạnh cũng không nghe, Linh biết phải làm sao? Thôi thì cứ an thai đã rồi tính kế sau vậy.
Linh cúi xuống lơ đãng đọc cuốn sách chăm sóc thai nhi, nghe tiếng động Linh quay ra, thấy bà Thủy bước vào, Linh gập sách lại rồi bước ra chào bà.
– Mẹ vừa đến gặp anh Mạnh hả mẹ?
– À… ừ… Mạnh đợt này có việc bận nên không về được. Con cứ yên tâm tĩnh dưỡng, sinh cho mẹ đứa cháu kháu khỉnh rồi nó sẽ về vội thôi.
– Vâng… .
Bà Thủy áy náy nhìn đôi mắt long lanh chực khóc vừa cụp xuống của Linh. Tội nghiệp con bé, bầu bì mà không có chồng bên cạnh, hơn nữa chồng nó lại còn đang sống cùng em gái nó nữa, đúng là nghe thôi đã thấy ức thay cho nó rồi. Nhưng… âu cũng là tại anh tại ả, nếu con Linh không dễ sa ngã thì thằng Mạnh dụ dỗ được nó chắc, dù thằng Mạnh nhà bà cũng đáng để phụ nữ sa ngã thật.
Bà kéo con dâu ngồi xuống sô pha rồi nhẹ nhàng tỉ tê.
– Con kể mẹ nghe… thằng Mạnh nó hứa hẹn gì với con mà sao con lại… dại dột với nó thế?
– Mẹ à, ngày sinh viên con và anh Mạnh yêu nhau, anh Mạnh không kể cho mẹ nghe à mẹ?
Bà Thủy ngạc nhiên. Có chuyện này sao? Có bao giờ bà nghe đến chuyện này đâu cơ chứ.
– Hóa ra hai đứa từng yêu nhau à?
– Vâng… mẹ cứ hỏi các bạn con ở lớp đại học là biết ạ, tiếc là em gái con… cái Nhi… hình như nó ghen với con hay sao ấy, nó cố tình quyến rũ anh Mạnh, nên anh ấy mới bỏ con mẹ ạ… nên là… con vẫn yêu anh Mạnh nhiều lắm…
Linh nói rồi thút thít, nước mắt nhẹ lăn trên mặt nhưng Linh gạt ngay đi. Linh khóc ra chừng oan ức lắm, nhìn Linh lúc này đúng là ai cũng muốn đòi lại công bằng cho Linh thật.
Bà Thủy nghe mà tức điên cả lên, em gái mà có thể đối xử với chị như thế sao? Bà tím cả mặt vì tức thay cho Linh. Con bé Nhi đó tồi tệ đến thế à? Vậy mà bà cũng suýt bị cái vẻ ngây thơ của nó lừa, may mà nó còn chưa bước chân vào cửa nhà bà đấy. Nhất định bà phải cho thằng Mạnh nhà bà sáng mắt mà tránh cái con bé ghê gớm đó thật xa mới được.
Bà nghĩ rồi vuốt tóc Linh an ủi, Linh càng thấy tủi thân, Linh ngả vào vai bà mà nức nở làm bà xót ruột không thôi.
– Ngoan nào… đừng khóc… con dâu xinh đẹp của mẹ, mẹ sẽ kéo Mạnh về cho con, cho cháu yêu của mẹ, cứ yên tâm con nhé!
Linh gật gật đầu trong lòng bà, khóe miệng Linh khẽ kéo lên thành một đường cong nhẹ.
– Mạnh!
Bà Thủy mở cửa phòng làm việc xông vào, mặt bà hầm hầm. Bà đập mạnh tay xuống bàn, ngay trước mặt Mạnh. Mạnh bực bội nhíu mày. Anh lạnh nhạt cất lời.
– Mẹ, con rất bận, mẹ đến đây làm gì?
– Bận gì thì cũng phải về xem vợ mày thế nào, rồi lựa lời mà xin lỗi nó cho mẹ!
– Con không về nhà đâu. – Mạnh lạnh lùng trả lời rồi lại cúi xuống, tiếp tục tập trung cho công việc.
– Mạnh!
Bà Thủy tức điên lên.
– Mày có phải là…
– Con và Nhi đã đăng ký kết hôn. Chúng con sẽ ở riêng. Mong mẹ thông cảm cho hoàn cảnh của chúng con. Con hoàn toàn không muốn như vậy.
– Cái… cái gì?
Bà Thủy tưởng mình nghe nhầm. Thằng Mạnh vừa nói cái gì? Người bà nóng bừng bừng vì tức giận, bà sao có thể chấp nhận chuyện này được, thằng Mạnh đăng ký kết hôn với con bé Nhi, em gái của Linh, vợ của nó?
Mạnh vội đứng dậy, anh ra đỡ bà Thủy ngồi xuống bộ sô pha đặt ở góc phòng. Mạnh rót cốc nước để bà hạ hỏa rồi nhìn bà bằng đôi mắt thê lương.
– Mẹ… con yêu Nhi. Vì hoàn cảnh mà con buộc phải làm đám cưới với Linh, con mong bố mẹ thông cảm cho chúng con.
Nghe Mạnh van xin mà bà Thủy vẫn không thể nào xuôi được. Thằng Mạnh vì hoàn cảnh gì chứ, vì cái thai trong bụng con Linh sao?
– Mày nói rõ cho mẹ, mày gặp hoàn cảnh gì, vì cái thai trong bụng con Linh có đúng không?
– …
Mạnh im lặng, anh không muốn cãi bà. Dẫu sao anh cũng đã làm đám cưới với Linh, dù có vì lý do gì. Tên Tùng kia đã không thèm nhận con, điều đó có nghĩa Linh hoàn toàn không có nơi bấu víu, lựa chọn chịu trách nhiệm với đứa bé là điều tốt nhất anh có thể làm, dù như vậy không công bằng với cả hai chị em Linh Nhi cùng đứa bé, nhưng chỉ cần Nhi được an toàn, anh sẵn sàng làm tất cả.
Bốp!
Bà Thủy tức giận tát Mạnh một cái thật mạnh, mạnh đến nỗi tay bà rát cả lên, hằn vết tay lên má Mạnh đỏ ửng. Bà đau đớn vì bà đã nuôi một thằng con bất hiếu, bất nghĩa đến thế này. Giờ con trai bà là chồng của cả hai chị em chúng nó sao? Có thể nào vô lý thế được không?
Mắt bà Thủy đỏ vằn giận dữ, bà nghiến răng.
– Tao không chấp nhận. Tao chỉ có một đứa con dâu, là đứa con gái được họ hàng hai bên chấp thuận, là đứa đang mang thai đứa con của mày. Mày còn muốn coi tao là mẹ thì về nhà với con Linh ngay cho tao!
– Con xin lỗi. Về đứa bé, con sẽ chịu trách nhiệm với nó trong khả năng có thể.
Mạnh lạnh lùng nói, không nhìn bà Thủy. Bà Thủy nghẹn lại vì tức, bà vỗ vỗ ngực để có thể bớt sốc trước câu xin lỗi từ Mạnh. Rồi, bà lảo đảo đứng dậy, bỏ ra ngoài. Mạnh vẫn ngồi yên. Anh biết mẹ anh chưa thể chấp nhận ngay chuyện này, nhưng chắc chắn rồi thời gian cũng sẽ làm bà ưng thuận. Bà muốn anh hạnh phúc, thì liệu có người làm mẹ nào không như vậy?
*****
Nhác thấy bà Thủy một mình bực bội bước vào nhà, Linh ngồi ngay phòng khách hồi hộp chờ đợi nhìn ra rồi thở dài thất vọng. Vậy là… đến mẹ mà Mạnh cũng không nghe, Linh biết phải làm sao? Thôi thì cứ an thai đã rồi tính kế sau vậy.
Linh cúi xuống lơ đãng đọc cuốn sách chăm sóc thai nhi, nghe tiếng động Linh quay ra, thấy bà Thủy bước vào, Linh gập sách lại rồi bước ra chào bà.
– Mẹ vừa đến gặp anh Mạnh hả mẹ?
– À… ừ… Mạnh đợt này có việc bận nên không về được. Con cứ yên tâm tĩnh dưỡng, sinh cho mẹ đứa cháu kháu khỉnh rồi nó sẽ về vội thôi.
– Vâng… .
Bà Thủy áy náy nhìn đôi mắt long lanh chực khóc vừa cụp xuống của Linh. Tội nghiệp con bé, bầu bì mà không có chồng bên cạnh, hơn nữa chồng nó lại còn đang sống cùng em gái nó nữa, đúng là nghe thôi đã thấy ức thay cho nó rồi. Nhưng… âu cũng là tại anh tại ả, nếu con Linh không dễ sa ngã thì thằng Mạnh dụ dỗ được nó chắc, dù thằng Mạnh nhà bà cũng đáng để phụ nữ sa ngã thật.
Bà kéo con dâu ngồi xuống sô pha rồi nhẹ nhàng tỉ tê.
– Con kể mẹ nghe… thằng Mạnh nó hứa hẹn gì với con mà sao con lại… dại dột với nó thế?
– Mẹ à, ngày sinh viên con và anh Mạnh yêu nhau, anh Mạnh không kể cho mẹ nghe à mẹ?
Bà Thủy ngạc nhiên. Có chuyện này sao? Có bao giờ bà nghe đến chuyện này đâu cơ chứ.
– Hóa ra hai đứa từng yêu nhau à?
– Vâng… mẹ cứ hỏi các bạn con ở lớp đại học là biết ạ, tiếc là em gái con… cái Nhi… hình như nó ghen với con hay sao ấy, nó cố tình quyến rũ anh Mạnh, nên anh ấy mới bỏ con mẹ ạ… nên là… con vẫn yêu anh Mạnh nhiều lắm…
Linh nói rồi thút thít, nước mắt nhẹ lăn trên mặt nhưng Linh gạt ngay đi. Linh khóc ra chừng oan ức lắm, nhìn Linh lúc này đúng là ai cũng muốn đòi lại công bằng cho Linh thật.
Bà Thủy nghe mà tức điên cả lên, em gái mà có thể đối xử với chị như thế sao? Bà tím cả mặt vì tức thay cho Linh. Con bé Nhi đó tồi tệ đến thế à? Vậy mà bà cũng suýt bị cái vẻ ngây thơ của nó lừa, may mà nó còn chưa bước chân vào cửa nhà bà đấy. Nhất định bà phải cho thằng Mạnh nhà bà sáng mắt mà tránh cái con bé ghê gớm đó thật xa mới được.
Bà nghĩ rồi vuốt tóc Linh an ủi, Linh càng thấy tủi thân, Linh ngả vào vai bà mà nức nở làm bà xót ruột không thôi.
– Ngoan nào… đừng khóc… con dâu xinh đẹp của mẹ, mẹ sẽ kéo Mạnh về cho con, cho cháu yêu của mẹ, cứ yên tâm con nhé!
Linh gật gật đầu trong lòng bà, khóe miệng Linh khẽ kéo lên thành một đường cong nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.