Chương 47: Phần thưởng
Mạt Mộ Nhiên Khê
03/09/2020
Tuy Hòa Châu không
thích phản ứng người khác, nhưng lại là người làm nhiều hơn nói, ngay cả Chu Ninh – người vô tâm nhất tiệm cũng khen nó không dứt miệng, luôn
khen nó là một đứa trẻ ngoan.
Đối với chuyện Vân Thiên Lăng thích quấn lấy Hòa Châu, quan điểm của Vân Tinh Nam là ‘thuận theo tự nhiên’, nàng càng muốn quan hệ giữa bọn họ là bạn bè cùng trang lứa hơn, mà Vân Thiên Lăng cũng hay ỷ lại vào các bạn cùng lứa, hồi bé con nhóc luôn muốn quen thân với các anh chị đồng hương ở khu phố, thậm chí còn bắt chước hành động của bọn họ, đây là hiện tượng rất bình thường trong quá trình trưởng thành của một đứa trẻ.
Giải Ưu đã bắt đầu nghĩ nhiều, tỷ như hiện tại, con gái cưng đang ‘vận công’ bổ nhào lên lưng Hòa Châu, năn nỉ thằng nhóc cõng nó đến học đường. Hòa Chu lắc đầu không chịu, nhưng khi con bé thật sự ầm ĩ lên, Hòa Châu vẫn khom lưng cõng tiểu béo nữu đi. Giải Ưu rất lo, nhưng chàng chọn tin tưởng lời Thê Chủ nói, dặn dò hai đứa nhỏ vài câu, rồi thả bọn họ ra ngoài.
Nhắc tới học đường, liền không thể không nói đến chuyện của bốn năm trước, khi ấy Giải Ưu chỉ mới biết mình có thai, hiện tại Vân Tinh Nam lại lôi ra nói, “Em không có hứng thú với việc dạy học và giáo dục lắm, nhưng phu quân có thể đến học đường thử làm phu tử.”
Giải Ưu nhất thời không nhớ tới chuyện họ đã nói khi gặp nam y sư, chỉ cảm thấy nàng thật hồ đồ, dù vậy, chàng vẫn nhẹ nhàng đáp, “Vì sao đột nhiên nghĩ tới chuyện đó? Vì Tiểu Lăng sắp đến tuổi đi học sao?”
“Cũng có một phần. Nhưng không phải là chuyện chính, bình thường em khá bận, tập A Lăng vỡ lòng là chàng dạy, lần trước em có kiểm tra khả năng đọc sách của co bé, phát hiện nó đọc rất tốt.”
“Tuy A Lăng thỉnh thoảng hay nghịch ngợm, nhưng trong lòng có chừng mực, lúc phải làm chính sự cũng không thoái thác hay cẩu thả, cho nên nhiều lúc ta đều tùy theo con bé. A Lăng là một đứa trẻ thông minh, ta rất mừng cho con bé.”
Nghe chàng bốn lạng đẩy ngàn cân (*), quy hết những chuyện đó về sự thông minh hiếu học của A Lăng, muốn đẩy đề tài sang vấn đề giáo dục Vân Thiên Lăng, đầu tiên nàng nể mặt nói theo chàng, “Thế giới này có rất nhiều hạn chế, chính vì em từng bị mắc kẹt vì những quy tắc ấy, nên muốn con bé sống tùy ý hơn…” Thấy Giải Ưu thở dài nhẹ nhõm, nàng mới nhướng mày nói tiếp, “Khi còn bé, phu quân sống vì mẹ, sau khi xuất giá thì sống vì vợ, sinh con xong lại sống vì con gái, khi nào chàng mới sống vì chính mình?”
(*)Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân: Xuất hiện lần đầu trong Thái Cực Quyền – Vương Tông Nhạc, nguyên văn ý chỉ quyền thuật Thái Cực Quyền là một loại công lực có hàm độ kỹ xảo cao. Tục ngữ thường dùng ‘Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân’ để chỉ lực yếu thắng lực mạnh.
Giải Ưu sờ nhẹ đỉnh đầu của mãnh hổ đang xù lông, tiếp theo dựa đầu vào hõm vai của nàng, vùi cả khuôn mặt vào mái tóc dài của nàng, lúc Vân Tinh Nam định giơ tay trấn an chàng thì đã bị ôm chặt bả vai.
Hồi lâu, nàng mới nghe chàng nức nở, “Nhưng ta đã quên mất mình trông như thế nào?”
Nghe vậy Vân Tinh Nam ngây ra, rút tay ra khẽ vỗ vào tấm lưng gầy gò của chàng, “Em cùng chàng tìm, bọn họ đánh mất chàng ấy hơn 20 năm, chúng ta sẽ dùng hai mươi năm, hoặc lâu hơn, tìm chàng ấy về.”
“Nếu tìm không được thì sao?”
“Nếu không được, chàng có thể dựa vào em, hai mươi năm, ba mươi năm, em đều sẽ ủng hộ chàng, chàng xứng đáng để em ủng hộ, vì chàng cũng luôn ủng hộ em, chàng lợi hại hơn những gì em nghĩ.”
“Thê Chủ muốn nô như thế nào, nô sẽ làm thế ấy.”
Cuối cùng chàng nói một câu như vậy.
Tuy đã đồng ý với nàng, nhưng chàng biết, sợ là cả đời này cũng không tìm được, vì chàng cơ cực khốn khổ gần hai mươi năm, nàng là hy vọng là ánh sáng ấm áp nhất trong sinh mệnh của chàng, nàng là tất cả của chàng, không có gì có thể thay thế.
Tiểu Lăng con gái của bọn họ, cũng là sinh mệnh chàng chờ đợi và ấp ủ rất lâu, là bảo bối huyết mạch tương liên với bọn họ, chàng yêu thương Tiểu Lăng, nhưng không thể cho Tiểu Lăng mọi thứ, chàng chỉ nên cho Tiểu Lăng những thứ nên cho, chàng muốn dạy Tiểu Lăng trở thành một nữ tử tốt như nàng, làm người hướng dẫn và bảo vệ Tiểu Lăng trên con đường trưởng thành, muốn khi Tiểu Lăng lớn lên sẽ học được cách buông tay và tôn trọng.
Mà nàng là Thê Chủ của chàng, là người chàng yêu nhất. Nàng muốn cái gì, chàng sẽ cho nàng tất, nàng muốn chàng ở nhà, chàng sẽ ngoan ngoãn cửa lớn không ra cửa sau không bước, giặt quần áo nấu cơm lo liệu việc nhà; nàng muốn chàng đi tìm lại bản thân, chàng sẽ nỗ lực đi học, đi tìm, trở thành một người xứng đáng đứng bên cạnh nàng.
“Ta muốn làm phu tử, dù khó khăn ta cũng sẽ thử.”
Không nhắc tới những khó khăn đã trải qua, tỷ như làm cách nào để khai thông với học đường, làm cách nào để đạt được sự tán đồng của mọi người, làm sao để nhận được sự tôn trọng của học trò và tin tưởng của phụ huynh, tóm lại cuối cùng Giải Ưu cũng vượt qua thử thách, thành công trở thành nam phu tử duy nhất ở làng trên xóm dưới.
Mà trong quá trình giành lấy sự tin tưởng của người khác, bản thân chàng cũng cảm thấy tự tin hơn trước, điểm này rất giống những gì Vân Tinh Nam từng nói. Chàng còn tiến thêm một bước giao lưu với vị nam y từng có xích mích với bọn họ, ánh mắt khinh thường và thương hại lúc đầu biến thành tán thưởng, so với quá khứ loại cảm giác này quá kì diệu và không thể tưởng tượng nỗi.
Thư viện cách nhà khoảng một đoạn, nếu buổi chiều có tiết, giữa trưa mà về sẽ tới không kịp, lúc này Giải Ưu chỉ có thể đến phòng bếp sau thư viện nhiệt hâm nóng lại hộp đồ ăn hồi sáng mang theo. Mọi người cũng không biết tình huống trong nhà của Giải Ưu, chỉ thấy kiểu tóc búi của chàng, biết chàng có Thê Chủ.
Theo suy đoán, Thê Chủ của Vân tiên sinh một là cái ăn cơm mềm, hai là con ma ốm sắp chết, tóm lại không phải người bình thường, bằng không sao có thể để phu quân mình xuất đầu lộ diện ra làm phu tử?
Trong thư viện có một vị phu tử họ Phùng, căn cứ lời đồn đãi này, thường xuyên hỏi han, quan tâm Giải Ưu, trong mắt nàng ta, tuy Vân tiên sinh này có chút trình độ, nhưng nam nhân đều dễ lừa, đặc biệt là loại nam nhân đã kết hôn không chịu được cô đơn, chịu không nổi lời ngon tiếng ngọt, tùy tiện thông đồng là có thể quỳ dưới váy nàng ta.
Giải Ưu cũng biết suy nghĩ xấu xí đó của Phùng tiên sinh, ngày thường đều cố gắng trốn tránh nàng ta, chàng không dám nói với Vân Tinh Nam, bởi vì chàng sợ con mèo nhỏ trong nhà sẽ giương nanh múa vuốt nhào tới đánh người, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng.
Nhưng vị Phùng tiên sinh ra vẻ đạo mạo kia lại không nghĩ vậy, nàng ta cố chấp cho rằng nam tiên sinh duy nhất trong thư viện chỉ đang thẹn thùng, nàng ta nhất loại nam nhân này nhất, bình thường thì giống trinh tiết liệt nam, một khi lên giường lại bỉ ổi như ai.
Lúc Phùng tiên sinh chịu không nổi sự lạnh lùng của Giải Ưu chặn chàng ở con hẻm nhỏ bên hông thư viện, thẹn quá thành giận định động thủ thì cũng là lúc bị Vân Tinh Nam – người đang định đến thăm Giải Ưu nhưng thực chất là lạc đường – bắt gặp.
Một hồi đại chiến là không thể tránh được, Vân Tinh Nam nhìn Giải Ưu yếu ớt bị chặn ở góc tường, nhất thời xù lông.
Phùng tiên sinh thật ra không sợ, ỷ vào mình cao hơn Vân Tinh Nam nửa cái đầu, không hoảng hốt, không lo sợ, thậm chí còn mở miệng đổ lỗi cho Giải Ưu, nói chàng không biết xấu hổ, nàng ta bất đắc dĩ mới đồng ý.
“Phi, đồng ý cái đách!”
Nghe Vân Tinh Nam mở miệng mắng người, Giải Ưu thả cây gậy gỗ xuống, kéo mèo con đang xù lông vào ngực, nhẹ nhàng trấn an, “Không sao, ta cao như vậy, nàng ta không động vào ta được đâu, vừa rồi ta có nhặt được cây gậy gỗ, nếu nàng ta dám qua đây ta sẽ cho nàng ta no đòn.”
Vân Tinh Nam bình tĩnh lại, đẩy Phùng tiên sinh ra, hùng hổ dắt Giải Ưu vào học đường, sau đó giao lưu với hiệu trưởng nguyên một buổi trưa, hiệu trưởng tỏ vẻ không thể để loại người này ở lại dạy học, cuối cùng khai trừ nàng ta, cũng ra mặt xin lỗi Giải Ưu, chuyện này mới chấm dứt.
Cuối cùng, Vân Tinh Nam lôi kéo Giải Ưu về nhà, đang định nhìn đông nhìn tây thì chàng đã mở miệng trước: “Yên tâm, nàng ta không đụng vào ta, ta còn…… Sạch sẽ.”
“Nói bậy bạ gì thế, em xem chàng có bị thương chỗ nào mà giấu em không? Đều do em không quan sát kĩ, không phát hiện ở thư viện cũng có loại phu tử như vậy. Đúng rồi, em thấy chàng cầm gậy, thật lạ nha, chàng còn biết đánh người cơ đấy?”
“……”
“Không phải em chê chàng làm vậy không tốt, nàng ta dám bắt nạt chàng là đáng đánh. Em chỉ hơi ngạc nhiên thôi, nam tử dịu dàng như chàng vậy mà lại nghĩ tới chuyện đánh nhau?”
“Ta sẽ không để người khác chạm vào ta.”
“Tuy hôm nay chàng làm rất tốt, nhưng em vẫn muốn phạt chàng nha ~”
Giải Ưu cúi đầu, có chút không biết làm sao, “Thực xin lỗi, về sau ta không ra khỏi nhà nữa…”
“Là nàng ta sai, vì sao Giải Ưu của chúng ta phải bấm bụng chịu đựng? Vậy để em đổi lại cách nói, hôm nay Giải Ưu làm rất tuyệt, em đây phải khen thưởng chàng mới được.”
“…… ừm.”
Lúc này chàng đã hiểu, con mèo nhỏ của chàng mới ra ngoài đã quay về, còn vội vã tới tìm chàng, hóa ra là thèm ăn.
Nhưng chàng còn có thể làm gì, nàng tốt như vậy, nàng muốn cái gì, chàng sẽ cho nàng cái đó, huống hồ thấy nàng vui vẻ như vậy, chàng cũng rất mong chờ, bất kể khen thưởng hay trừng phạt, chàng đều vui vẻ chịu đựng.
Hoàn chính văn
Đối với chuyện Vân Thiên Lăng thích quấn lấy Hòa Châu, quan điểm của Vân Tinh Nam là ‘thuận theo tự nhiên’, nàng càng muốn quan hệ giữa bọn họ là bạn bè cùng trang lứa hơn, mà Vân Thiên Lăng cũng hay ỷ lại vào các bạn cùng lứa, hồi bé con nhóc luôn muốn quen thân với các anh chị đồng hương ở khu phố, thậm chí còn bắt chước hành động của bọn họ, đây là hiện tượng rất bình thường trong quá trình trưởng thành của một đứa trẻ.
Giải Ưu đã bắt đầu nghĩ nhiều, tỷ như hiện tại, con gái cưng đang ‘vận công’ bổ nhào lên lưng Hòa Châu, năn nỉ thằng nhóc cõng nó đến học đường. Hòa Chu lắc đầu không chịu, nhưng khi con bé thật sự ầm ĩ lên, Hòa Châu vẫn khom lưng cõng tiểu béo nữu đi. Giải Ưu rất lo, nhưng chàng chọn tin tưởng lời Thê Chủ nói, dặn dò hai đứa nhỏ vài câu, rồi thả bọn họ ra ngoài.
Nhắc tới học đường, liền không thể không nói đến chuyện của bốn năm trước, khi ấy Giải Ưu chỉ mới biết mình có thai, hiện tại Vân Tinh Nam lại lôi ra nói, “Em không có hứng thú với việc dạy học và giáo dục lắm, nhưng phu quân có thể đến học đường thử làm phu tử.”
Giải Ưu nhất thời không nhớ tới chuyện họ đã nói khi gặp nam y sư, chỉ cảm thấy nàng thật hồ đồ, dù vậy, chàng vẫn nhẹ nhàng đáp, “Vì sao đột nhiên nghĩ tới chuyện đó? Vì Tiểu Lăng sắp đến tuổi đi học sao?”
“Cũng có một phần. Nhưng không phải là chuyện chính, bình thường em khá bận, tập A Lăng vỡ lòng là chàng dạy, lần trước em có kiểm tra khả năng đọc sách của co bé, phát hiện nó đọc rất tốt.”
“Tuy A Lăng thỉnh thoảng hay nghịch ngợm, nhưng trong lòng có chừng mực, lúc phải làm chính sự cũng không thoái thác hay cẩu thả, cho nên nhiều lúc ta đều tùy theo con bé. A Lăng là một đứa trẻ thông minh, ta rất mừng cho con bé.”
Nghe chàng bốn lạng đẩy ngàn cân (*), quy hết những chuyện đó về sự thông minh hiếu học của A Lăng, muốn đẩy đề tài sang vấn đề giáo dục Vân Thiên Lăng, đầu tiên nàng nể mặt nói theo chàng, “Thế giới này có rất nhiều hạn chế, chính vì em từng bị mắc kẹt vì những quy tắc ấy, nên muốn con bé sống tùy ý hơn…” Thấy Giải Ưu thở dài nhẹ nhõm, nàng mới nhướng mày nói tiếp, “Khi còn bé, phu quân sống vì mẹ, sau khi xuất giá thì sống vì vợ, sinh con xong lại sống vì con gái, khi nào chàng mới sống vì chính mình?”
(*)Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân: Xuất hiện lần đầu trong Thái Cực Quyền – Vương Tông Nhạc, nguyên văn ý chỉ quyền thuật Thái Cực Quyền là một loại công lực có hàm độ kỹ xảo cao. Tục ngữ thường dùng ‘Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân’ để chỉ lực yếu thắng lực mạnh.
Giải Ưu sờ nhẹ đỉnh đầu của mãnh hổ đang xù lông, tiếp theo dựa đầu vào hõm vai của nàng, vùi cả khuôn mặt vào mái tóc dài của nàng, lúc Vân Tinh Nam định giơ tay trấn an chàng thì đã bị ôm chặt bả vai.
Hồi lâu, nàng mới nghe chàng nức nở, “Nhưng ta đã quên mất mình trông như thế nào?”
Nghe vậy Vân Tinh Nam ngây ra, rút tay ra khẽ vỗ vào tấm lưng gầy gò của chàng, “Em cùng chàng tìm, bọn họ đánh mất chàng ấy hơn 20 năm, chúng ta sẽ dùng hai mươi năm, hoặc lâu hơn, tìm chàng ấy về.”
“Nếu tìm không được thì sao?”
“Nếu không được, chàng có thể dựa vào em, hai mươi năm, ba mươi năm, em đều sẽ ủng hộ chàng, chàng xứng đáng để em ủng hộ, vì chàng cũng luôn ủng hộ em, chàng lợi hại hơn những gì em nghĩ.”
“Thê Chủ muốn nô như thế nào, nô sẽ làm thế ấy.”
Cuối cùng chàng nói một câu như vậy.
Tuy đã đồng ý với nàng, nhưng chàng biết, sợ là cả đời này cũng không tìm được, vì chàng cơ cực khốn khổ gần hai mươi năm, nàng là hy vọng là ánh sáng ấm áp nhất trong sinh mệnh của chàng, nàng là tất cả của chàng, không có gì có thể thay thế.
Tiểu Lăng con gái của bọn họ, cũng là sinh mệnh chàng chờ đợi và ấp ủ rất lâu, là bảo bối huyết mạch tương liên với bọn họ, chàng yêu thương Tiểu Lăng, nhưng không thể cho Tiểu Lăng mọi thứ, chàng chỉ nên cho Tiểu Lăng những thứ nên cho, chàng muốn dạy Tiểu Lăng trở thành một nữ tử tốt như nàng, làm người hướng dẫn và bảo vệ Tiểu Lăng trên con đường trưởng thành, muốn khi Tiểu Lăng lớn lên sẽ học được cách buông tay và tôn trọng.
Mà nàng là Thê Chủ của chàng, là người chàng yêu nhất. Nàng muốn cái gì, chàng sẽ cho nàng tất, nàng muốn chàng ở nhà, chàng sẽ ngoan ngoãn cửa lớn không ra cửa sau không bước, giặt quần áo nấu cơm lo liệu việc nhà; nàng muốn chàng đi tìm lại bản thân, chàng sẽ nỗ lực đi học, đi tìm, trở thành một người xứng đáng đứng bên cạnh nàng.
“Ta muốn làm phu tử, dù khó khăn ta cũng sẽ thử.”
Không nhắc tới những khó khăn đã trải qua, tỷ như làm cách nào để khai thông với học đường, làm cách nào để đạt được sự tán đồng của mọi người, làm sao để nhận được sự tôn trọng của học trò và tin tưởng của phụ huynh, tóm lại cuối cùng Giải Ưu cũng vượt qua thử thách, thành công trở thành nam phu tử duy nhất ở làng trên xóm dưới.
Mà trong quá trình giành lấy sự tin tưởng của người khác, bản thân chàng cũng cảm thấy tự tin hơn trước, điểm này rất giống những gì Vân Tinh Nam từng nói. Chàng còn tiến thêm một bước giao lưu với vị nam y từng có xích mích với bọn họ, ánh mắt khinh thường và thương hại lúc đầu biến thành tán thưởng, so với quá khứ loại cảm giác này quá kì diệu và không thể tưởng tượng nỗi.
Thư viện cách nhà khoảng một đoạn, nếu buổi chiều có tiết, giữa trưa mà về sẽ tới không kịp, lúc này Giải Ưu chỉ có thể đến phòng bếp sau thư viện nhiệt hâm nóng lại hộp đồ ăn hồi sáng mang theo. Mọi người cũng không biết tình huống trong nhà của Giải Ưu, chỉ thấy kiểu tóc búi của chàng, biết chàng có Thê Chủ.
Theo suy đoán, Thê Chủ của Vân tiên sinh một là cái ăn cơm mềm, hai là con ma ốm sắp chết, tóm lại không phải người bình thường, bằng không sao có thể để phu quân mình xuất đầu lộ diện ra làm phu tử?
Trong thư viện có một vị phu tử họ Phùng, căn cứ lời đồn đãi này, thường xuyên hỏi han, quan tâm Giải Ưu, trong mắt nàng ta, tuy Vân tiên sinh này có chút trình độ, nhưng nam nhân đều dễ lừa, đặc biệt là loại nam nhân đã kết hôn không chịu được cô đơn, chịu không nổi lời ngon tiếng ngọt, tùy tiện thông đồng là có thể quỳ dưới váy nàng ta.
Giải Ưu cũng biết suy nghĩ xấu xí đó của Phùng tiên sinh, ngày thường đều cố gắng trốn tránh nàng ta, chàng không dám nói với Vân Tinh Nam, bởi vì chàng sợ con mèo nhỏ trong nhà sẽ giương nanh múa vuốt nhào tới đánh người, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng.
Nhưng vị Phùng tiên sinh ra vẻ đạo mạo kia lại không nghĩ vậy, nàng ta cố chấp cho rằng nam tiên sinh duy nhất trong thư viện chỉ đang thẹn thùng, nàng ta nhất loại nam nhân này nhất, bình thường thì giống trinh tiết liệt nam, một khi lên giường lại bỉ ổi như ai.
Lúc Phùng tiên sinh chịu không nổi sự lạnh lùng của Giải Ưu chặn chàng ở con hẻm nhỏ bên hông thư viện, thẹn quá thành giận định động thủ thì cũng là lúc bị Vân Tinh Nam – người đang định đến thăm Giải Ưu nhưng thực chất là lạc đường – bắt gặp.
Một hồi đại chiến là không thể tránh được, Vân Tinh Nam nhìn Giải Ưu yếu ớt bị chặn ở góc tường, nhất thời xù lông.
Phùng tiên sinh thật ra không sợ, ỷ vào mình cao hơn Vân Tinh Nam nửa cái đầu, không hoảng hốt, không lo sợ, thậm chí còn mở miệng đổ lỗi cho Giải Ưu, nói chàng không biết xấu hổ, nàng ta bất đắc dĩ mới đồng ý.
“Phi, đồng ý cái đách!”
Nghe Vân Tinh Nam mở miệng mắng người, Giải Ưu thả cây gậy gỗ xuống, kéo mèo con đang xù lông vào ngực, nhẹ nhàng trấn an, “Không sao, ta cao như vậy, nàng ta không động vào ta được đâu, vừa rồi ta có nhặt được cây gậy gỗ, nếu nàng ta dám qua đây ta sẽ cho nàng ta no đòn.”
Vân Tinh Nam bình tĩnh lại, đẩy Phùng tiên sinh ra, hùng hổ dắt Giải Ưu vào học đường, sau đó giao lưu với hiệu trưởng nguyên một buổi trưa, hiệu trưởng tỏ vẻ không thể để loại người này ở lại dạy học, cuối cùng khai trừ nàng ta, cũng ra mặt xin lỗi Giải Ưu, chuyện này mới chấm dứt.
Cuối cùng, Vân Tinh Nam lôi kéo Giải Ưu về nhà, đang định nhìn đông nhìn tây thì chàng đã mở miệng trước: “Yên tâm, nàng ta không đụng vào ta, ta còn…… Sạch sẽ.”
“Nói bậy bạ gì thế, em xem chàng có bị thương chỗ nào mà giấu em không? Đều do em không quan sát kĩ, không phát hiện ở thư viện cũng có loại phu tử như vậy. Đúng rồi, em thấy chàng cầm gậy, thật lạ nha, chàng còn biết đánh người cơ đấy?”
“……”
“Không phải em chê chàng làm vậy không tốt, nàng ta dám bắt nạt chàng là đáng đánh. Em chỉ hơi ngạc nhiên thôi, nam tử dịu dàng như chàng vậy mà lại nghĩ tới chuyện đánh nhau?”
“Ta sẽ không để người khác chạm vào ta.”
“Tuy hôm nay chàng làm rất tốt, nhưng em vẫn muốn phạt chàng nha ~”
Giải Ưu cúi đầu, có chút không biết làm sao, “Thực xin lỗi, về sau ta không ra khỏi nhà nữa…”
“Là nàng ta sai, vì sao Giải Ưu của chúng ta phải bấm bụng chịu đựng? Vậy để em đổi lại cách nói, hôm nay Giải Ưu làm rất tuyệt, em đây phải khen thưởng chàng mới được.”
“…… ừm.”
Lúc này chàng đã hiểu, con mèo nhỏ của chàng mới ra ngoài đã quay về, còn vội vã tới tìm chàng, hóa ra là thèm ăn.
Nhưng chàng còn có thể làm gì, nàng tốt như vậy, nàng muốn cái gì, chàng sẽ cho nàng cái đó, huống hồ thấy nàng vui vẻ như vậy, chàng cũng rất mong chờ, bất kể khen thưởng hay trừng phạt, chàng đều vui vẻ chịu đựng.
Hoàn chính văn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.