Chương 48: Phiên ngoại Chu Ninh x Chu An
Mạt Mộ Nhiên Khê
03/09/2020
Mới bị cha Chu lấy
chổi đánh, Chu An đang lặng lẽ lau nước mắt. Hắn thật cẩn thận giấu mấy
miếng bánh đậu xạnh mà sáng nay chú Triệu hàng xóm cho hắn, chú Triệu
thấy hắn hái quả dại ăn, biết hắn quá đói mới lén cho hắn.
Hắn không ăn, hắn muốn để dành cho Chu Ninh.
Lúc Chu Ninh không ở nhà, cha Chu nhớ thương con gái ở ngoài bôn ba, liền trút giận lên người Chu An, không chỉ đẩy mọi việc cho hắn, còn cố ý không cho hắn ăn cơm no, hở một tí là đánh chửi.
Không giống cô chị gái hồn nhiên hoạt bát, Chu An trưởng thành sớm nên hiểu chuyện hơn, dù có oan ức cũng chỉ biết giấu, từ trước đến nay chỉ nói cho Chu Ninh chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Ngày mai là sinh nhật của cha Chu, chắc ngày mai Chu Ninh sẽ xin nghỉ trở về. Nàng thích ăn bánh đậu xanh nhất, nhưng sau khi mẹ Chu bệnh nặng, nàng cũng chưa từng mua lại. Từ nhỏ cha Chu đã dặn hắn, chuyện gì cũng phải nhường chị, hắn luôn ngoan ngoãn làm theo.
Có điều ngần ấy năm qua, nhường rồi nhường cũng thành thói quen. Ăn ngon nhường cho Chu Ninh, đồ đẹp nhường cho Chu Ninh, còn mình thì ăn cơm thừa canh cặn, mặc đồ rách rưới tả tơi, nhưng Chu Ninh hình như không thích hắn, luôn trêu cợt hắn, quở trách hắn.
Trong lòng hắn biết, nàng vẫn là một đứa trẻ chưa lớn.
Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, cô chị trông như một đứa trẻ này vì bảo về sự trong sạch của hắn, đã không tiếc cãi nhau với cha Chu, một mình chạy đến huyện thành, tìm việc làm.
Nhưng tất cả những gì nàng làm sẽ là công cốc nếu nàng biết, hắn không phải em trai ruột của nàng, mà chỉ là một đứa bé đáng thương được mẹ Chu nhặt về từ bãi rác hơn 12 năm trước, sợ là sẽ giống cha Chu, ước gì hắn nhanh nhanh chết đi.
Hắn biết được chuyện này trong một lần đi tiểu đêm, nghe cha Chu mẹ Chu cãi nhau trong phòng, năm đó cha Chu mang thai chín tháng, tới gần ngày sinh, mẹ Chu mang một đứa bé trai về nhà, nuôi gần mấy tháng sau, Chu Ninh được sinh ra.
Tuy hắn lớn hơn nàng một hai tháng, nhưng hắn quá gầy, thoạt nhìn còn nhỏ hơn Chu Ninh, huống hồ hắn chỉ là một đứa bị vứt bỏ, không thể chèn ép con gái bảo bối của bọn họ, cho nên đã tuyên bố với bên ngoài hắn là em trai nàng.
Chuyện này, giấu diếm mười một năm, trừ cha Chu mẹ Chu, không ai biết được, mà một đêm mùa thu năm trước, hắn trở thành người thứ ba biết được bí mật này.
Ngửi được mùi thơm của bánh đậu xanh, bụng hắn bắt đầu kháng nghị, lộc cộc lộc cộc kêu vài tiếng.
“Ngoan, không cần kêu, cái này không phải cho ngươi, Tiểu Chu Ninh thích ăn cái này nhất, không thể tranh, phải cho nàng.”
Chờ hắn lớn hơn, người cũng cao lên sẽ có người chịu thuê hắn làm việc, hắn không ngại mệt, cũng không ngại dơ, cái gì cũng chịu làm. Hơn nữa, nhìn thái độ của cha Chu hắn là cũng định làm vậy, nếu không phải sợ Chu Ninh lại ầm ĩ, sợ là hiện tại đã muốn bắt Chu An bán mạng kiếm tiền.
Hắn vốn ngại mình hơi lùn, lần trước Chu Ninh về nhà, trong lúc vô tình đã trêu chọc hắn. Nàng nói phu quân của Vân tỷ tỷ – người cùng phòng với nàng tới tiệm, vóc dáng cao hơn người thường, khi đứng chung với vị Thê Chủ mảnh khảnh xinh đẹp của mình chênh lệch trông rất rõ, cao hơn Thê Chủ nửa cái đầu.
Người khác có lẽ cảm thấy không xứng, nhưng Chu Ninh – người từ nhỏ có tính cách tinh quái lại hâm mộ lắm. Nàng nói trong ánh mắt của ca ca kia toàn là vui mừng và sủng ái, làm nàng cảm thấy chua chát vì hôn sự của mình.
Nàng nói nếu sau này nàng cũng tìm được một nam tử trong mắt đều là nàng như vậy, nhất định sẽ yêu thương y cả đời, không để y chịu tủi thân.
Chu Ninh thường xuyên nhắc tới vị Vân tỷ tỷ kia, nói nàng vô cùng điềm đạm và ngay thẳng, lúc rảnh còn dạy Chu Ninh biết chữ. Chu Ninh còn nhỏ, lại chưa từng rời nhà quá xa, hắn vốn có chút lo lắng, nhưng Chu Ninh có thể gặp được một người bạn tốt như thế, làm hắn an tâm không ít.
Chỉ là hình như rất thích kiểu nam tử như vị ca ca kia, còn thuận miệng nói Chu An quá lùn, muốn hắn ăn nhiều một chút, để về sau không ai chịu lấy.
Nhưng thái độ của cha Chu bây giờ, không để hắn chết đói đã là tính tận tình tận nghĩa lắm rồi, sao có thể nghĩ đến chuyện đó. Hắn không thể nói với Chu Ninh, trong nhà đã đủ loạn, hắn không thể gây thêm phiền phức nữa.
Triệu thúc hàng xóm nói người của Chu gia đều là một đám trùng hút máu, dựa vào chuyện hút máu của hắn để sống qua ngày. Hắn không lên tiếng, dù gì hắn chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ, năm đó nếu không phải mẹ Chu mang hắn về nhà, có lẽ hắn đã sớm chết ở vùng hoang vu dã ngoại ấy.
Hắn kéo ống tay áo ra, nhìn chằm chằm những mạch máu xanh trên cánh tay gầy gò.
“Tiểu Chu Ninh, tỷ cũng muốn hút máu ta sao?”
Giọng hắn cực nhẹ, không một ai nghe thấy, cũng không ai đáp lại.
Phần 2: Sự thật
“Đây là cái gì? Cha lại đánh em sao?” Chu Ninh nhéo vào cổ tay của Chu An khi hắn định rụt về, giọng điệu có chút tức tối.
Chu An nhấp môi, một câu cũng không nói, cố kéo lại Chu Ninh – người đang muốn dắt hắn đi tìm cha Chu lý luận. Chu Ninh chỉ muốn dẫn Chu An lên huyện thành chơi, bởi vì ở nhà hắn không có bạn, khi nàng ở đây thì luôn lẽo đẽo theo sau nàng, khi nàng không ở đây ngay cả một người bạn cùng tuổi để nói chuyện cũng không có.
Thật vất vả mới thuyết phục được cha Chu dẫn hắn ra ngoài, lại tình cờ phát hiện trên cánh tay hắn đầy vết roi. Ngày xưa, cha Chu thỉnh thoảng sẽ trút giận lên Chu An, nhưng sau khi Chu Ninh hiểu chuyện, phần lớn sẽ bị nàng ngăn cản, cũng chỉ là chuyện nhỏ, không coi là nghiêm trọng, nhưng lần này nàng phát hiện miệng vết thương thật sự rất lạ. Rõ ràng cha Chu đã đồng ý với nàng là không đánh Chu An nữa, không ngờ lại nói không giữ lời, biết ông thất tín, nàng cảm thấy thật thất vọng, thật chán nản.
“Không phải, là ta đánh nhau với người ta……”
“Ngay cả con kiến cũng không dám giẫm chết, còn đánh nhau? Chu An, nói dối cũng phải có mức độ.”
Ánh mắt Chu Ninh rất sắc bén, làm hắn chột dạ cúi đầu, không biết từ khi nào, tỷ tỷ ngây thơ của hắn lại có ánh mắt này, là từ khi nào? Hắn lớn lên cùng nàng, vẫn luôn đi theo sau nàng, nhưng đoạn thời gian nàng trưởng thành, hắn không thể đi cùng nàng.
“Bây giờ cùng ta về nhà.”
“Không cần. Ta muốn tỷ mang ta ra ngoài chơi, không muốn trở về.”
Chu Ninh bị ánh mắt ươn ướt của hắn trấn an cảm xúc, hắn hôm nay trông rất ngoan, vì thế nàng thuận tay sờ sờ đầu hắn, “Ta không cãi nhau với cha đâu, ta chỉ nói với hắn, mùa đông quá lạnh, dẫn đệ đi giặt quần áo cho ta.” Nàng rất hiểu cha mình, cha Chu thương ái nữ như mạng, chỉ cần nàng nói như vậy, ông nhất định sẽ đồng ý.
“Vân tỷ tỷ mở cửa hàng, nhưng vì tỷ phu mang thai làm không được việc nặng, cho nên bọn họ muốn thuê người, liền tới tìm ta, ta đã xin Vân tỷ tỷ, cho đệ một phần ăn. Sẽ thật tệ khi đệ không làm gì hết, cho nên phải giúp đỡ ta, đệ đi chứ?”
“Nhưng cha……”
“Ta sẽ nói chuyện với ông ấy, nếu không được ta sẽ khóc cho ông ấy xem, lát nữa đệ đến phòng bếp lấy hai củ hành tây đến, để cho giống một chút.”
“Như vậy được không? Vân tỷ tỷ có trách tỷ không?”
“Không đâu. Ta đã nói với tỷ ấy rồi, lúc đó tỷ ấy còn hỏi ta có muốn mang đệ đến không? dù sao đệ cũng xấp xỉ tuổi ta, tỷ ấy nhận ta được, đương nhiên cũng có thể nhận đệ. Bây giờ ta cảm thấy tỷ ấy nói rất có lý.”
Nàng cũng không dám nói với Chu An, lúc Vân tỷ tỷ đề cập tới hắn, nàng đã ra sức từ chối, lúc thì nói Chu An không đủ năng lực, lúc thì nói cha Chu sẽ không đồng ý.
Hiện tại thấy dáng vẻ này của Chu An, nàng không thể làm người hòa giải mãi, tóm lại cứ đưa Chu An qua trước. Nàng đã nghĩ kỹ rồi, chờ về sau nàng kiếm đủ tiền, sẽ cho hắn làm của hồi môn, vẻ vang gả ra ngoài.
Cuối cùng dựa vào kĩ xảo khóc lóc của mình Chu Ninh cuối cùng cũng mang Chu An đi thành công, Chu An cũng thực hiện chức trách giặt đồ của mình, trừ lần đó ra, còn giúp rửa chén rửa rau, thật sự siêng năng, ngay cả Giải Ưu cũng nhịn không được khen hắn là bé ngoan.
Chu An chưa gặp nam tử nào nho nhã dịu dàng như vậy, sau khi được khen, mặt đều đỏ lên, hắn lắp bắp đáp lại, “Giống ca ca mới là nam nhân tốt, ta chân tay vụng về, có thể không gây thêm phiền phức là tốt rồi.”
Giải Ưu vắt khô bộ đồ cuối cùng trong chậu gỗ, lau tay, ngồi xuống xong mới nhỏ giọng hỏi hắn: “Ta ư? Thế nào mới coi là tốt?”
Chu An cắn môi, trả lời: “Ca ca dịu dàng lại cẩn thận, mới đầu ta chẳng biết gì, huynh rất kiên nhẫn dạy ta, không chê ta ngốc, cũng không mắng ta.”
“Đứa nhỏ ngốc, không mắng ngươi, chính là tốt với ngươi sao?”
“Cũng không phải, dù Chu Ninh mắng ta, nhưng ta biết nàng rất tốt với ta, bây giờ tính tình nàng đang ngày càng tốt, không thường xuyên mắng ta nữa.”
Dù sao cũng không phải em trai ruột của nàng, nếu chân tướng được phơi bày, có lẽ nàng sẽ không thèm để ý đến hắn mất.
-Hết-
Hắn không ăn, hắn muốn để dành cho Chu Ninh.
Lúc Chu Ninh không ở nhà, cha Chu nhớ thương con gái ở ngoài bôn ba, liền trút giận lên người Chu An, không chỉ đẩy mọi việc cho hắn, còn cố ý không cho hắn ăn cơm no, hở một tí là đánh chửi.
Không giống cô chị gái hồn nhiên hoạt bát, Chu An trưởng thành sớm nên hiểu chuyện hơn, dù có oan ức cũng chỉ biết giấu, từ trước đến nay chỉ nói cho Chu Ninh chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Ngày mai là sinh nhật của cha Chu, chắc ngày mai Chu Ninh sẽ xin nghỉ trở về. Nàng thích ăn bánh đậu xanh nhất, nhưng sau khi mẹ Chu bệnh nặng, nàng cũng chưa từng mua lại. Từ nhỏ cha Chu đã dặn hắn, chuyện gì cũng phải nhường chị, hắn luôn ngoan ngoãn làm theo.
Có điều ngần ấy năm qua, nhường rồi nhường cũng thành thói quen. Ăn ngon nhường cho Chu Ninh, đồ đẹp nhường cho Chu Ninh, còn mình thì ăn cơm thừa canh cặn, mặc đồ rách rưới tả tơi, nhưng Chu Ninh hình như không thích hắn, luôn trêu cợt hắn, quở trách hắn.
Trong lòng hắn biết, nàng vẫn là một đứa trẻ chưa lớn.
Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, cô chị trông như một đứa trẻ này vì bảo về sự trong sạch của hắn, đã không tiếc cãi nhau với cha Chu, một mình chạy đến huyện thành, tìm việc làm.
Nhưng tất cả những gì nàng làm sẽ là công cốc nếu nàng biết, hắn không phải em trai ruột của nàng, mà chỉ là một đứa bé đáng thương được mẹ Chu nhặt về từ bãi rác hơn 12 năm trước, sợ là sẽ giống cha Chu, ước gì hắn nhanh nhanh chết đi.
Hắn biết được chuyện này trong một lần đi tiểu đêm, nghe cha Chu mẹ Chu cãi nhau trong phòng, năm đó cha Chu mang thai chín tháng, tới gần ngày sinh, mẹ Chu mang một đứa bé trai về nhà, nuôi gần mấy tháng sau, Chu Ninh được sinh ra.
Tuy hắn lớn hơn nàng một hai tháng, nhưng hắn quá gầy, thoạt nhìn còn nhỏ hơn Chu Ninh, huống hồ hắn chỉ là một đứa bị vứt bỏ, không thể chèn ép con gái bảo bối của bọn họ, cho nên đã tuyên bố với bên ngoài hắn là em trai nàng.
Chuyện này, giấu diếm mười một năm, trừ cha Chu mẹ Chu, không ai biết được, mà một đêm mùa thu năm trước, hắn trở thành người thứ ba biết được bí mật này.
Ngửi được mùi thơm của bánh đậu xanh, bụng hắn bắt đầu kháng nghị, lộc cộc lộc cộc kêu vài tiếng.
“Ngoan, không cần kêu, cái này không phải cho ngươi, Tiểu Chu Ninh thích ăn cái này nhất, không thể tranh, phải cho nàng.”
Chờ hắn lớn hơn, người cũng cao lên sẽ có người chịu thuê hắn làm việc, hắn không ngại mệt, cũng không ngại dơ, cái gì cũng chịu làm. Hơn nữa, nhìn thái độ của cha Chu hắn là cũng định làm vậy, nếu không phải sợ Chu Ninh lại ầm ĩ, sợ là hiện tại đã muốn bắt Chu An bán mạng kiếm tiền.
Hắn vốn ngại mình hơi lùn, lần trước Chu Ninh về nhà, trong lúc vô tình đã trêu chọc hắn. Nàng nói phu quân của Vân tỷ tỷ – người cùng phòng với nàng tới tiệm, vóc dáng cao hơn người thường, khi đứng chung với vị Thê Chủ mảnh khảnh xinh đẹp của mình chênh lệch trông rất rõ, cao hơn Thê Chủ nửa cái đầu.
Người khác có lẽ cảm thấy không xứng, nhưng Chu Ninh – người từ nhỏ có tính cách tinh quái lại hâm mộ lắm. Nàng nói trong ánh mắt của ca ca kia toàn là vui mừng và sủng ái, làm nàng cảm thấy chua chát vì hôn sự của mình.
Nàng nói nếu sau này nàng cũng tìm được một nam tử trong mắt đều là nàng như vậy, nhất định sẽ yêu thương y cả đời, không để y chịu tủi thân.
Chu Ninh thường xuyên nhắc tới vị Vân tỷ tỷ kia, nói nàng vô cùng điềm đạm và ngay thẳng, lúc rảnh còn dạy Chu Ninh biết chữ. Chu Ninh còn nhỏ, lại chưa từng rời nhà quá xa, hắn vốn có chút lo lắng, nhưng Chu Ninh có thể gặp được một người bạn tốt như thế, làm hắn an tâm không ít.
Chỉ là hình như rất thích kiểu nam tử như vị ca ca kia, còn thuận miệng nói Chu An quá lùn, muốn hắn ăn nhiều một chút, để về sau không ai chịu lấy.
Nhưng thái độ của cha Chu bây giờ, không để hắn chết đói đã là tính tận tình tận nghĩa lắm rồi, sao có thể nghĩ đến chuyện đó. Hắn không thể nói với Chu Ninh, trong nhà đã đủ loạn, hắn không thể gây thêm phiền phức nữa.
Triệu thúc hàng xóm nói người của Chu gia đều là một đám trùng hút máu, dựa vào chuyện hút máu của hắn để sống qua ngày. Hắn không lên tiếng, dù gì hắn chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ, năm đó nếu không phải mẹ Chu mang hắn về nhà, có lẽ hắn đã sớm chết ở vùng hoang vu dã ngoại ấy.
Hắn kéo ống tay áo ra, nhìn chằm chằm những mạch máu xanh trên cánh tay gầy gò.
“Tiểu Chu Ninh, tỷ cũng muốn hút máu ta sao?”
Giọng hắn cực nhẹ, không một ai nghe thấy, cũng không ai đáp lại.
Phần 2: Sự thật
“Đây là cái gì? Cha lại đánh em sao?” Chu Ninh nhéo vào cổ tay của Chu An khi hắn định rụt về, giọng điệu có chút tức tối.
Chu An nhấp môi, một câu cũng không nói, cố kéo lại Chu Ninh – người đang muốn dắt hắn đi tìm cha Chu lý luận. Chu Ninh chỉ muốn dẫn Chu An lên huyện thành chơi, bởi vì ở nhà hắn không có bạn, khi nàng ở đây thì luôn lẽo đẽo theo sau nàng, khi nàng không ở đây ngay cả một người bạn cùng tuổi để nói chuyện cũng không có.
Thật vất vả mới thuyết phục được cha Chu dẫn hắn ra ngoài, lại tình cờ phát hiện trên cánh tay hắn đầy vết roi. Ngày xưa, cha Chu thỉnh thoảng sẽ trút giận lên Chu An, nhưng sau khi Chu Ninh hiểu chuyện, phần lớn sẽ bị nàng ngăn cản, cũng chỉ là chuyện nhỏ, không coi là nghiêm trọng, nhưng lần này nàng phát hiện miệng vết thương thật sự rất lạ. Rõ ràng cha Chu đã đồng ý với nàng là không đánh Chu An nữa, không ngờ lại nói không giữ lời, biết ông thất tín, nàng cảm thấy thật thất vọng, thật chán nản.
“Không phải, là ta đánh nhau với người ta……”
“Ngay cả con kiến cũng không dám giẫm chết, còn đánh nhau? Chu An, nói dối cũng phải có mức độ.”
Ánh mắt Chu Ninh rất sắc bén, làm hắn chột dạ cúi đầu, không biết từ khi nào, tỷ tỷ ngây thơ của hắn lại có ánh mắt này, là từ khi nào? Hắn lớn lên cùng nàng, vẫn luôn đi theo sau nàng, nhưng đoạn thời gian nàng trưởng thành, hắn không thể đi cùng nàng.
“Bây giờ cùng ta về nhà.”
“Không cần. Ta muốn tỷ mang ta ra ngoài chơi, không muốn trở về.”
Chu Ninh bị ánh mắt ươn ướt của hắn trấn an cảm xúc, hắn hôm nay trông rất ngoan, vì thế nàng thuận tay sờ sờ đầu hắn, “Ta không cãi nhau với cha đâu, ta chỉ nói với hắn, mùa đông quá lạnh, dẫn đệ đi giặt quần áo cho ta.” Nàng rất hiểu cha mình, cha Chu thương ái nữ như mạng, chỉ cần nàng nói như vậy, ông nhất định sẽ đồng ý.
“Vân tỷ tỷ mở cửa hàng, nhưng vì tỷ phu mang thai làm không được việc nặng, cho nên bọn họ muốn thuê người, liền tới tìm ta, ta đã xin Vân tỷ tỷ, cho đệ một phần ăn. Sẽ thật tệ khi đệ không làm gì hết, cho nên phải giúp đỡ ta, đệ đi chứ?”
“Nhưng cha……”
“Ta sẽ nói chuyện với ông ấy, nếu không được ta sẽ khóc cho ông ấy xem, lát nữa đệ đến phòng bếp lấy hai củ hành tây đến, để cho giống một chút.”
“Như vậy được không? Vân tỷ tỷ có trách tỷ không?”
“Không đâu. Ta đã nói với tỷ ấy rồi, lúc đó tỷ ấy còn hỏi ta có muốn mang đệ đến không? dù sao đệ cũng xấp xỉ tuổi ta, tỷ ấy nhận ta được, đương nhiên cũng có thể nhận đệ. Bây giờ ta cảm thấy tỷ ấy nói rất có lý.”
Nàng cũng không dám nói với Chu An, lúc Vân tỷ tỷ đề cập tới hắn, nàng đã ra sức từ chối, lúc thì nói Chu An không đủ năng lực, lúc thì nói cha Chu sẽ không đồng ý.
Hiện tại thấy dáng vẻ này của Chu An, nàng không thể làm người hòa giải mãi, tóm lại cứ đưa Chu An qua trước. Nàng đã nghĩ kỹ rồi, chờ về sau nàng kiếm đủ tiền, sẽ cho hắn làm của hồi môn, vẻ vang gả ra ngoài.
Cuối cùng dựa vào kĩ xảo khóc lóc của mình Chu Ninh cuối cùng cũng mang Chu An đi thành công, Chu An cũng thực hiện chức trách giặt đồ của mình, trừ lần đó ra, còn giúp rửa chén rửa rau, thật sự siêng năng, ngay cả Giải Ưu cũng nhịn không được khen hắn là bé ngoan.
Chu An chưa gặp nam tử nào nho nhã dịu dàng như vậy, sau khi được khen, mặt đều đỏ lên, hắn lắp bắp đáp lại, “Giống ca ca mới là nam nhân tốt, ta chân tay vụng về, có thể không gây thêm phiền phức là tốt rồi.”
Giải Ưu vắt khô bộ đồ cuối cùng trong chậu gỗ, lau tay, ngồi xuống xong mới nhỏ giọng hỏi hắn: “Ta ư? Thế nào mới coi là tốt?”
Chu An cắn môi, trả lời: “Ca ca dịu dàng lại cẩn thận, mới đầu ta chẳng biết gì, huynh rất kiên nhẫn dạy ta, không chê ta ngốc, cũng không mắng ta.”
“Đứa nhỏ ngốc, không mắng ngươi, chính là tốt với ngươi sao?”
“Cũng không phải, dù Chu Ninh mắng ta, nhưng ta biết nàng rất tốt với ta, bây giờ tính tình nàng đang ngày càng tốt, không thường xuyên mắng ta nữa.”
Dù sao cũng không phải em trai ruột của nàng, nếu chân tướng được phơi bày, có lẽ nàng sẽ không thèm để ý đến hắn mất.
-Hết-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.