Người Bạn Trai Công Cụ Là Đỉnh Lưu (Xuyên Sách)
Chương 49:
Lục Nhất Sa
23/02/2023
Khương Thi dịch sang bên cạnh một bước, nhìn về phía mà tên tóc vàng nói, quả thực còn có ba người đứng cách đó không xa, đều là mấy chàng trai tuổi cũng còn trẻ. Trong lòng cô suy nghĩ cũng không nói gì rồi đi theo họ qua bên kia.
Tóc vàng thấy cô đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Mạnh Tri Hạc cũng lấy hết dũng khí, lúc xoay người định bắt chuyện với Khương Thi thì thấy cô bị một đám người có dáng vẻ côn đồ vây quanh rồi rời đi với họ.
Khí thế vừa phồng lên như một quả bóng bay căng, “bụp…” – biến mất ngay lập tức, anh ta bối rối trong hai giây, sau đó cất bước đuổi theo.
…
Lúc Tiểu Lục mua nước về, lúc anh đi ngang qua một cửa hàng hoa quả thì thấy hai thùng nho bọc giấy craft màu vàng bày ở bên ngoài, để lộ quả ra ngoài vừa to vừa mềm, có màu tím sáng, trên vỏ còn thấm nước, cành xanh tươi trông rất ngon.
Anh nghĩ Khương Thi sẽ thích, chắc chắn cô sẽ vừa ăn vừa khen: “Tiểu Lục thật có lòng, tôi rất cảm động.”
Nghĩ đến dáng vẻ làm nũng của cô, khóe miệng Lục Kính từ từ nhếch lên, gọi ông chủ gói một chùm nho, sau đó cầm hai chai nước và chùm nho tiếp tục đi về cửa hàng văn phòng phẩm.
Từ xa anh thấy trước cửa không có một bóng người, cô không phải là người có tính chạy xung quanh khắp nơi, tim anh như ngưng lại một nhịp, bước nhanh đến.
Không tìm thấy cô gần đó, anh hỏi ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm, ông chủ nói không nhìn thấy ai.
Anh lại tìm một vòng trong cửa hàng, đi ra ngoài với vẻ mặt đờ đẫn, quả thật cô không có ở trong cửa hàng.
Tin nhắn anh gửi mấy phút trước rồi cũng không thấy trả lời. Gọi điện cũng không ai bắt máy.
Cô có thể đi đâu được chứ?
Lý trí nói cho anh biết một người lớn như vậy tuyệt đối không thể tự nhiên biến mất được, có lẽ đột nhiên cô có việc gấp nên phải rời đi mà quên liên lạc lại với anh.
Nhưng cũng có thể cô cứ biến mất như vậy, và sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.
Lục Kính cầm lấy điện thoại, bấm số của cô lần nữa, sốt ruột đi qua đi lại trước cửa hàng văn phòng phẩm, lần này cô lại tắt máy luôn.
Vẻ mặt anh khó coi, anh cúp máy rồi gọi thẳng “110”, ngón cái đang định ấn gọi thì phía sau truyền đến một giọng nữ: “Khương… Từ? Có phải là anh không?”
Lục Kính xoay người thì thấy phía sau là một cô gái đứng cách anh hai mét, ánh mắt anh sáng lên, sau đó vụt tắt.
Đứng trước mặt anh là một cô gái rất giống với Khương Thi hôm nay, cô ấy có khuôn mặt búp bê với mái tóc ngắn, mặc áo sơ mi trắng bó trong váy dài xanh, dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, khí chất yêu kiều động lòng người nhưng lại không phải là Khương Thi.
Hứa Nhan sững sỡ khi thấy khuôn mặt của Lục Kính: “Thật ngại quá, tôi nhận nhầm người rồi.”
Đây là thành phố Phong, không có Khương Từ, hơn nữa cô ấy đã nói lời tạm biệt với cậu. Cậu không thể nào xuất hiện ở đây được, cô thật ngu ngốc.
Lúc này ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm đi ra từ bên trong: “Này, bạn học, tôi đã kiểm tra camera thì thấy vừa rồi có một cô gái như cậu nói ở cửa, nhưng cô ấy đi với người khác rồi, cậu muốn xem chút không?”
Tóc vàng thấy cô đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Mạnh Tri Hạc cũng lấy hết dũng khí, lúc xoay người định bắt chuyện với Khương Thi thì thấy cô bị một đám người có dáng vẻ côn đồ vây quanh rồi rời đi với họ.
Khí thế vừa phồng lên như một quả bóng bay căng, “bụp…” – biến mất ngay lập tức, anh ta bối rối trong hai giây, sau đó cất bước đuổi theo.
…
Lúc Tiểu Lục mua nước về, lúc anh đi ngang qua một cửa hàng hoa quả thì thấy hai thùng nho bọc giấy craft màu vàng bày ở bên ngoài, để lộ quả ra ngoài vừa to vừa mềm, có màu tím sáng, trên vỏ còn thấm nước, cành xanh tươi trông rất ngon.
Anh nghĩ Khương Thi sẽ thích, chắc chắn cô sẽ vừa ăn vừa khen: “Tiểu Lục thật có lòng, tôi rất cảm động.”
Nghĩ đến dáng vẻ làm nũng của cô, khóe miệng Lục Kính từ từ nhếch lên, gọi ông chủ gói một chùm nho, sau đó cầm hai chai nước và chùm nho tiếp tục đi về cửa hàng văn phòng phẩm.
Từ xa anh thấy trước cửa không có một bóng người, cô không phải là người có tính chạy xung quanh khắp nơi, tim anh như ngưng lại một nhịp, bước nhanh đến.
Không tìm thấy cô gần đó, anh hỏi ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm, ông chủ nói không nhìn thấy ai.
Anh lại tìm một vòng trong cửa hàng, đi ra ngoài với vẻ mặt đờ đẫn, quả thật cô không có ở trong cửa hàng.
Tin nhắn anh gửi mấy phút trước rồi cũng không thấy trả lời. Gọi điện cũng không ai bắt máy.
Cô có thể đi đâu được chứ?
Lý trí nói cho anh biết một người lớn như vậy tuyệt đối không thể tự nhiên biến mất được, có lẽ đột nhiên cô có việc gấp nên phải rời đi mà quên liên lạc lại với anh.
Nhưng cũng có thể cô cứ biến mất như vậy, và sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.
Lục Kính cầm lấy điện thoại, bấm số của cô lần nữa, sốt ruột đi qua đi lại trước cửa hàng văn phòng phẩm, lần này cô lại tắt máy luôn.
Vẻ mặt anh khó coi, anh cúp máy rồi gọi thẳng “110”, ngón cái đang định ấn gọi thì phía sau truyền đến một giọng nữ: “Khương… Từ? Có phải là anh không?”
Lục Kính xoay người thì thấy phía sau là một cô gái đứng cách anh hai mét, ánh mắt anh sáng lên, sau đó vụt tắt.
Đứng trước mặt anh là một cô gái rất giống với Khương Thi hôm nay, cô ấy có khuôn mặt búp bê với mái tóc ngắn, mặc áo sơ mi trắng bó trong váy dài xanh, dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, khí chất yêu kiều động lòng người nhưng lại không phải là Khương Thi.
Hứa Nhan sững sỡ khi thấy khuôn mặt của Lục Kính: “Thật ngại quá, tôi nhận nhầm người rồi.”
Đây là thành phố Phong, không có Khương Từ, hơn nữa cô ấy đã nói lời tạm biệt với cậu. Cậu không thể nào xuất hiện ở đây được, cô thật ngu ngốc.
Lúc này ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm đi ra từ bên trong: “Này, bạn học, tôi đã kiểm tra camera thì thấy vừa rồi có một cô gái như cậu nói ở cửa, nhưng cô ấy đi với người khác rồi, cậu muốn xem chút không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.