Người Bạn Trai Công Cụ Là Đỉnh Lưu (Xuyên Sách)
Chương 50:
Lục Nhất Sa
23/02/2023
Lục Kính vội vàng đi vào cùng ông, anh thấy trong camera Khương Thi đã bị một đám côn đồ đưa đi, ánh mắt anh trở nên nghiêm trọng, lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Hứa Nhan nhìn theo hướng Lục Kính rời đi, hỏi ông chủ: “Anh ấy tìm ai vậy?”
Ông chủ liếc mắt nhìn cô ấy, trong mắt hơi ngạc nhiên: “Một cô gái rất giống với cô đã bị một đám côn đồ đưa đi rồi.”
Hứa Nhan nhìn camera mà ông chủ vừa kiểm tra, thấy trong màn hình có một cô gái mặc chân váy xanh da trời đã bị đưa đi, trông cách ăn mặc quả thực rất giống cô ấy, trong lòng dấy lên chút dự cảm không lành, xoay người chạy theo hướng Lục Kính vừa rời đi.
…
Trong con hẻm nhỏ sau cổng trường Trung học Số Một thành phố Phong.
Năm tên côn đồ chật vật ngã trên mặt đất, tất cả đều co quắp, có người ôm bụng, có người ôm đầu, có người ôm chân, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Khương Thi phủi tay, cúi xuống nhặt điện thoại lên.
Vừa nãy Tiểu Lục gọi điện cho cô, cô chưa kịp bắt máy, lúc đang định gọi lại thì bị tên tóc vàng làm rơi, lại bị một người khác đá ra xa.
Lúc này nhặt lên, màn hình đã bị vỡ, còn không bật được, cô vén váy ngồi xổm xuống, trông không được đẹp lắm.
Mạnh Tri Hạc đang nấp ở phía sau thấy rõ quần lửng màu trắng dưới lớp váy xanh nhạt của cô, hèn chi động tác của cô mạnh mẽ như vậy, rất dứt khoát.
Kỹ năng đó thật sự đẹp, dứt khoát lại lưu loát, dễ dàng hạ gục mấy tên cao to hơn cô nhiều.
Mạnh Tri Hạc đi theo phía sau với trạng thái có thể báo cảnh sát bất cứ lúc nào bỗng thầm toát mồ hôi, may mà mình không vội bắt chuyện lúc ở cửa hàng văn phòng phẩm, cô em này cũng mạnh mẽ quá rồi.
Khương Thi đập mạnh chiếc điện thoại bị vỡ của mình lên mặt tên tóc đỏ dẫn đầu: “Điện thoại của tôi hỏng rồi, các cậu phải bồi thường cho tôi.”
Thiếu niên tóc đỏ nói trong đau khổ: “Chúng tôi đền, rốt cuộc cô là ai?”
Rõ ràng người họ muốn tìm là một cô gái vô cùng yếu đuối vừa chuyển đến trường trung học Số Một thành phố Phong mà. Khuôn mặt cô gái này rất lạ, trông cũng yếu đuối nhưng không ngờ thân thủ lại tốt như vậy, trong lòng cậu ta mơ hồ có dự cảm không lành.
“Tôi là Khương Thi. Các cậu muốn tìm tôi lại không biết tên tôi à?”
Chàng trai tóc đỏ nhìn tên tóc vàng bên cạnh, tên tóc vàng cũng chịu không nổi, vừa rồi cậu ta làm rơi điện thoại của Khương Thi cho nên bị đánh thảm nhất.
Lúc này cậu ta cũng ý thức được đã xảy ra chuyện lớn: “Hứa Nhan, con nhóc chúng tôi muốn tìm tên là Hứa Nhan. Đại ca, em xin lỗi, em nhận sai người rồi.”
Đặc biệt như vậy cũng có thể nhận nhầm sao?
Nếu không phải thật sự không thể đứng dậy được, lúc này tên tóc đỏ cũng muốn đấm cho tóc vàng hai cái.
Khương Thi đứng lên, hứng thú nói: “À, các cậu tìm cô gái tên Hứa Nhan có chuyện gì?”
Tóc vàng không muốn trả lời nhưng lại bị ánh mắt Khương Thi liếc xéo, trong lòng lạnh lẽo, không khai gì hết.
“Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, có người thấy cô ta không vừa mắt nên bảo chúng tôi cảnh cáo cô ta một chút.”
Hứa Nhan nhìn theo hướng Lục Kính rời đi, hỏi ông chủ: “Anh ấy tìm ai vậy?”
Ông chủ liếc mắt nhìn cô ấy, trong mắt hơi ngạc nhiên: “Một cô gái rất giống với cô đã bị một đám côn đồ đưa đi rồi.”
Hứa Nhan nhìn camera mà ông chủ vừa kiểm tra, thấy trong màn hình có một cô gái mặc chân váy xanh da trời đã bị đưa đi, trông cách ăn mặc quả thực rất giống cô ấy, trong lòng dấy lên chút dự cảm không lành, xoay người chạy theo hướng Lục Kính vừa rời đi.
…
Trong con hẻm nhỏ sau cổng trường Trung học Số Một thành phố Phong.
Năm tên côn đồ chật vật ngã trên mặt đất, tất cả đều co quắp, có người ôm bụng, có người ôm đầu, có người ôm chân, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Khương Thi phủi tay, cúi xuống nhặt điện thoại lên.
Vừa nãy Tiểu Lục gọi điện cho cô, cô chưa kịp bắt máy, lúc đang định gọi lại thì bị tên tóc vàng làm rơi, lại bị một người khác đá ra xa.
Lúc này nhặt lên, màn hình đã bị vỡ, còn không bật được, cô vén váy ngồi xổm xuống, trông không được đẹp lắm.
Mạnh Tri Hạc đang nấp ở phía sau thấy rõ quần lửng màu trắng dưới lớp váy xanh nhạt của cô, hèn chi động tác của cô mạnh mẽ như vậy, rất dứt khoát.
Kỹ năng đó thật sự đẹp, dứt khoát lại lưu loát, dễ dàng hạ gục mấy tên cao to hơn cô nhiều.
Mạnh Tri Hạc đi theo phía sau với trạng thái có thể báo cảnh sát bất cứ lúc nào bỗng thầm toát mồ hôi, may mà mình không vội bắt chuyện lúc ở cửa hàng văn phòng phẩm, cô em này cũng mạnh mẽ quá rồi.
Khương Thi đập mạnh chiếc điện thoại bị vỡ của mình lên mặt tên tóc đỏ dẫn đầu: “Điện thoại của tôi hỏng rồi, các cậu phải bồi thường cho tôi.”
Thiếu niên tóc đỏ nói trong đau khổ: “Chúng tôi đền, rốt cuộc cô là ai?”
Rõ ràng người họ muốn tìm là một cô gái vô cùng yếu đuối vừa chuyển đến trường trung học Số Một thành phố Phong mà. Khuôn mặt cô gái này rất lạ, trông cũng yếu đuối nhưng không ngờ thân thủ lại tốt như vậy, trong lòng cậu ta mơ hồ có dự cảm không lành.
“Tôi là Khương Thi. Các cậu muốn tìm tôi lại không biết tên tôi à?”
Chàng trai tóc đỏ nhìn tên tóc vàng bên cạnh, tên tóc vàng cũng chịu không nổi, vừa rồi cậu ta làm rơi điện thoại của Khương Thi cho nên bị đánh thảm nhất.
Lúc này cậu ta cũng ý thức được đã xảy ra chuyện lớn: “Hứa Nhan, con nhóc chúng tôi muốn tìm tên là Hứa Nhan. Đại ca, em xin lỗi, em nhận sai người rồi.”
Đặc biệt như vậy cũng có thể nhận nhầm sao?
Nếu không phải thật sự không thể đứng dậy được, lúc này tên tóc đỏ cũng muốn đấm cho tóc vàng hai cái.
Khương Thi đứng lên, hứng thú nói: “À, các cậu tìm cô gái tên Hứa Nhan có chuyện gì?”
Tóc vàng không muốn trả lời nhưng lại bị ánh mắt Khương Thi liếc xéo, trong lòng lạnh lẽo, không khai gì hết.
“Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, có người thấy cô ta không vừa mắt nên bảo chúng tôi cảnh cáo cô ta một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.