Người Bạn Trai Công Cụ Là Đỉnh Lưu (Xuyên Sách)
Chương 63:
Lục Nhất Sa
25/02/2023
Cô lấy tay che lại miệng ly: "Tôi bị dị ứng, uống sữa bò là được rồi."
Uống rượu vang đỏ với lẩu, cũng là một sự kết hợp kỳ lạ.
Tay nghề của Khương Từ cũng không tồi, phải nói là tay nghề của cả hai chàng trai đều rất giỏi. Nước lẩu rất ngon, thịt chiên giòn và salad cũng khiến cho cô không dừng đũa được.
Ngay từ đầu không khí còn có chút giương cung bạt kiếm, nhưng có lẽ Khương Từ thật sự cảm thấy hai người bọn họ yêu nhau, thỉnh thoảng lại làm phiền Tiểu Lục, ăn được một nửa, ly rượu Khương Từ cầm trong tay đã cạn, đứng dậy muốn đi rót thêm.
Tiểu Lục đè cậu lại: "Ăn nhiều đồ ăn một chút, rượu không nên uống nhiều." Gương mặt của Khương Từ phiếm đỏ, hốc mắt cũng đỏ lên, có vẻ có chút choáng váng.
Cậu ngồi xuống, ăn hai miếng, bắt đầu lải nhải: "Em thật sự nghĩ không ra, rõ ràng lúc trước còn tốt như vậy? Ngày cô ấy nói chia tay với em, bọn em còn đang cùng đi xem phim."
"Không thể nào có chuyện cô ấy không yêu em, không thể nào!"
"Cái tên Cố gì đó thật sự tốt như vậy sao? Là người ai cũng thực tế như vậy à?"
"Đúng, cậu ta có tiền, em rất nghèo, cho nên trái tim của em là có thể bị chà đạp như vậy sao?"
Khương Từ uống say, trở nên ồn ào lải nhải, một lúc thì chỉ vào Tiểu Lục mắng, một lúc thì lại ôm anh khóc, dáng vẻ như vậy quả thật không thể bỏ mặt.
Cơm nước xong, náo loạn nửa tiếng mới đưa được Khương Từ lên giường ngủ.
Tiểu Lục bắt đầu thu dọn tàn cuộc, Khương Thi ở một bên giúp đỡ, cô chưa từng làm những việc chuyện như vậy, chỉ có thể giúp anh dọn bàn
Anh rửa chén, cô đứng ở bồn nước bên cạnh, tiếp nhận chén bát từ trong tay anh, rửa sạch.
"Xin lỗi nha Tiểu Lục, xem ra em ấy thật sự rất khổ sở. Nếu như không có anh, tôi cũng không biết nên làm cái gì."
"Đó chỉ là một quá trình nhất định phải đi qua trong đời người nhất mà thôi, cho dù không có cô ở bên, cậu ấy cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận. Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Cậu ấy thật may mắn, có cô ở bên. Có người ở bên so ra vẫn dễ dàng hơn bản thân tự bước ra ngoài, có người có thể tự mình đi ra, có người có thể cả đời cũng không thể đi ra.”
Khương Thi bước đến bên cạnh anh hai bước: "Sau này nếu như Tiểu Lục gặp phải chuyện gì, tôi cũng sẽ ở bên cạnh. Cho nên, anh và Khương Từ đều may mắn như nhau."
Lục Kính khẽ cười một tiếng, lắc đầu: "Tôi không cần người ở bên cạnh."
Khương Thi dừng lại, hứng lấy một chút nước, ngón tay bắn tới Tiểu Lục, vẻ mặt ngây ngốc: "Dáng vẻ của anh bây giờ như đang nói “Trái tim bị bỏ rơi rồi nên sẽ không bao giờ yêu nữa" hệt như Khương Từ ngày hôm qua vậy."
"..." Tiểu Lục không muốn tiếp tục đối thoại với Khương Thi Rửa chén xong, Tiểu Lục tay trái chống lên bồn bếp, một chân co lên dựa vào bên cạnh thành bồn, một tay cầm nước mật ong đưa lên miệng uống từng ngụm.
Uống rượu vang đỏ với lẩu, cũng là một sự kết hợp kỳ lạ.
Tay nghề của Khương Từ cũng không tồi, phải nói là tay nghề của cả hai chàng trai đều rất giỏi. Nước lẩu rất ngon, thịt chiên giòn và salad cũng khiến cho cô không dừng đũa được.
Ngay từ đầu không khí còn có chút giương cung bạt kiếm, nhưng có lẽ Khương Từ thật sự cảm thấy hai người bọn họ yêu nhau, thỉnh thoảng lại làm phiền Tiểu Lục, ăn được một nửa, ly rượu Khương Từ cầm trong tay đã cạn, đứng dậy muốn đi rót thêm.
Tiểu Lục đè cậu lại: "Ăn nhiều đồ ăn một chút, rượu không nên uống nhiều." Gương mặt của Khương Từ phiếm đỏ, hốc mắt cũng đỏ lên, có vẻ có chút choáng váng.
Cậu ngồi xuống, ăn hai miếng, bắt đầu lải nhải: "Em thật sự nghĩ không ra, rõ ràng lúc trước còn tốt như vậy? Ngày cô ấy nói chia tay với em, bọn em còn đang cùng đi xem phim."
"Không thể nào có chuyện cô ấy không yêu em, không thể nào!"
"Cái tên Cố gì đó thật sự tốt như vậy sao? Là người ai cũng thực tế như vậy à?"
"Đúng, cậu ta có tiền, em rất nghèo, cho nên trái tim của em là có thể bị chà đạp như vậy sao?"
Khương Từ uống say, trở nên ồn ào lải nhải, một lúc thì chỉ vào Tiểu Lục mắng, một lúc thì lại ôm anh khóc, dáng vẻ như vậy quả thật không thể bỏ mặt.
Cơm nước xong, náo loạn nửa tiếng mới đưa được Khương Từ lên giường ngủ.
Tiểu Lục bắt đầu thu dọn tàn cuộc, Khương Thi ở một bên giúp đỡ, cô chưa từng làm những việc chuyện như vậy, chỉ có thể giúp anh dọn bàn
Anh rửa chén, cô đứng ở bồn nước bên cạnh, tiếp nhận chén bát từ trong tay anh, rửa sạch.
"Xin lỗi nha Tiểu Lục, xem ra em ấy thật sự rất khổ sở. Nếu như không có anh, tôi cũng không biết nên làm cái gì."
"Đó chỉ là một quá trình nhất định phải đi qua trong đời người nhất mà thôi, cho dù không có cô ở bên, cậu ấy cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận. Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Cậu ấy thật may mắn, có cô ở bên. Có người ở bên so ra vẫn dễ dàng hơn bản thân tự bước ra ngoài, có người có thể tự mình đi ra, có người có thể cả đời cũng không thể đi ra.”
Khương Thi bước đến bên cạnh anh hai bước: "Sau này nếu như Tiểu Lục gặp phải chuyện gì, tôi cũng sẽ ở bên cạnh. Cho nên, anh và Khương Từ đều may mắn như nhau."
Lục Kính khẽ cười một tiếng, lắc đầu: "Tôi không cần người ở bên cạnh."
Khương Thi dừng lại, hứng lấy một chút nước, ngón tay bắn tới Tiểu Lục, vẻ mặt ngây ngốc: "Dáng vẻ của anh bây giờ như đang nói “Trái tim bị bỏ rơi rồi nên sẽ không bao giờ yêu nữa" hệt như Khương Từ ngày hôm qua vậy."
"..." Tiểu Lục không muốn tiếp tục đối thoại với Khương Thi Rửa chén xong, Tiểu Lục tay trái chống lên bồn bếp, một chân co lên dựa vào bên cạnh thành bồn, một tay cầm nước mật ong đưa lên miệng uống từng ngụm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.