Người Bạn Trai Công Cụ Là Đỉnh Lưu (Xuyên Sách)
Chương 64:
Lục Nhất Sa
25/02/2023
Nước mật ong là vừa rồi Khương Thi pha cho anh.
Anh uống rượu nhiều hơn so với Khương Từ, ngay từ đầu không nhìn ra được gì, men say dâng lên đuôi mắt liền có hơi phiếm đỏ, đáy mắt chứa ánh nước nhợt nhạt, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa rất mê người.
Khương Thi đứng ở cách đó không xa, hứng thú bừng bừng mà chụp ảnh anh, chụp xong liền chạy đến bàn ngồi xuống, lựa chọn ảnh chụp, cô không nhịn được muốn đăng một trạng thái.
Chọn một bức ảnh chụp có góc đẹp nhất trong tất cả, soạn chữ: Tiểu Lục đáng thương nhà chị, đến đây chị gái ôm một cái.
Lục Kính tùy tiện đặt cái ly ở trong bồn, đi qua theo cô, nhìn thấy giá sách đầy ắp trên bàn, đáy mắt lộ ra vẻ tò mò. Bàn tay cầm lấy một cái, tùy tiện mở ra, là bản thảo mà Khương Thi dùng để sửa sang lại ý tưởng của mình.
Anh nghiêm túc xem một lúc, thấy các thư mục có tên và mã số phần mềm trên máy tính đang mở: "Cô đang viết tiểu thuyết?"
"Hả? Ừm." Khương Thi sửng sốt một chút, trong tay ấn nút đăng.
Anh đi đến trước mặt của cô, cong lưng, đôi mắt hơi say đối diện với cô: "Cho nên cô tìm tôi, nói là diễn xuất nhưng thật ra là để nghiền ngẫm nhân vật?"
"Có thể nói như vậy."
"Lúc trước cũng không quen biết tôi ư?"
"Ừm, có điều ánh mắt đầu tiên khi tôi nhìn thấy anh liền cảm thấy anh là người mang đến linh cảm cho tôi." Khương Thi phát hiện trạng thái của anh không đúng lắm: "Anh làm sao vậy?"
Khóe miệng Lục Kính giật giật, bởi vì cảm giác say nên đầu óc có chút đờ đẫn, anh phải mất chút thời gian mới sắp xếp rõ ràng suy nghĩ.
Ban đầu anh cho rằng cô là người hâm mộ anh, muốn liên lạc với anh nên mới làm bộ không quen biết anh, vài giây trước, cái suy nghĩ này vẫn chưa thay đổi.
Mà anh là vì muốn mài giũa kỹ năng diễn xuất, nhất thời xúc động mới ký cái hợp đồng kia.
Mới vừa nãy, biết được công việc của cô, anh mới hiểu được những lời nói lúc đó khi cô quấn lấy anh ký hợp đồng là có ý gì.
Cô đang nghiêm túc muốn hợp tác với anh, thật sự không có ý định khác đối với anh, thậm chí trước kia cũng không quen biết anh.
Có một số chuyện, cho dù không ai biết nhưng tự mình nhớ tới cũng khiến sống lưng tê dại, xấu hổ muốn chết.
Anh lui về phía sau một bước, đụng vào bàn làm việc, cả người mềm nhũn, trượt xuống theo cái bàn, hai tay ôm lấy đầu gối, mặt vùi vào cánh tay, khép miệng lại, giọng nói rầu rĩ truyền đến: "Muốn chết quá đi."
Khương Thi lập tức đứng dậy, ngồi xổm xuống ở bên cạnh anh: "Tiểu Lục, làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?"
"Mặc kệ tôi đi, tôi muốn yên tĩnh."
Khương Thi ngồi xuống bên cạnh anh, lẳng lặng ở cùng anh, đợi một lúc, người bên cạnh vẫn là cái trạng thái đó, giống như đúc Khương Từ ngày hôm qua, hơi thở phiền muộn lạc lõng trên người kia thậm chí còn mãnh liệt hơn so với Khương Từ.
Trên giường là một thiếu niên tự kỷ, bên cạnh là một thanh niên tự kỷ, Khương Thi ngẩng đầu nhìn trời: "Tiểu Lục, Khương Thi đang yên tĩnh ở cạnh anh. Anh đừng muốn yên tĩnh, nghĩ tới Khương Thi đi."
Anh uống rượu nhiều hơn so với Khương Từ, ngay từ đầu không nhìn ra được gì, men say dâng lên đuôi mắt liền có hơi phiếm đỏ, đáy mắt chứa ánh nước nhợt nhạt, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa rất mê người.
Khương Thi đứng ở cách đó không xa, hứng thú bừng bừng mà chụp ảnh anh, chụp xong liền chạy đến bàn ngồi xuống, lựa chọn ảnh chụp, cô không nhịn được muốn đăng một trạng thái.
Chọn một bức ảnh chụp có góc đẹp nhất trong tất cả, soạn chữ: Tiểu Lục đáng thương nhà chị, đến đây chị gái ôm một cái.
Lục Kính tùy tiện đặt cái ly ở trong bồn, đi qua theo cô, nhìn thấy giá sách đầy ắp trên bàn, đáy mắt lộ ra vẻ tò mò. Bàn tay cầm lấy một cái, tùy tiện mở ra, là bản thảo mà Khương Thi dùng để sửa sang lại ý tưởng của mình.
Anh nghiêm túc xem một lúc, thấy các thư mục có tên và mã số phần mềm trên máy tính đang mở: "Cô đang viết tiểu thuyết?"
"Hả? Ừm." Khương Thi sửng sốt một chút, trong tay ấn nút đăng.
Anh đi đến trước mặt của cô, cong lưng, đôi mắt hơi say đối diện với cô: "Cho nên cô tìm tôi, nói là diễn xuất nhưng thật ra là để nghiền ngẫm nhân vật?"
"Có thể nói như vậy."
"Lúc trước cũng không quen biết tôi ư?"
"Ừm, có điều ánh mắt đầu tiên khi tôi nhìn thấy anh liền cảm thấy anh là người mang đến linh cảm cho tôi." Khương Thi phát hiện trạng thái của anh không đúng lắm: "Anh làm sao vậy?"
Khóe miệng Lục Kính giật giật, bởi vì cảm giác say nên đầu óc có chút đờ đẫn, anh phải mất chút thời gian mới sắp xếp rõ ràng suy nghĩ.
Ban đầu anh cho rằng cô là người hâm mộ anh, muốn liên lạc với anh nên mới làm bộ không quen biết anh, vài giây trước, cái suy nghĩ này vẫn chưa thay đổi.
Mà anh là vì muốn mài giũa kỹ năng diễn xuất, nhất thời xúc động mới ký cái hợp đồng kia.
Mới vừa nãy, biết được công việc của cô, anh mới hiểu được những lời nói lúc đó khi cô quấn lấy anh ký hợp đồng là có ý gì.
Cô đang nghiêm túc muốn hợp tác với anh, thật sự không có ý định khác đối với anh, thậm chí trước kia cũng không quen biết anh.
Có một số chuyện, cho dù không ai biết nhưng tự mình nhớ tới cũng khiến sống lưng tê dại, xấu hổ muốn chết.
Anh lui về phía sau một bước, đụng vào bàn làm việc, cả người mềm nhũn, trượt xuống theo cái bàn, hai tay ôm lấy đầu gối, mặt vùi vào cánh tay, khép miệng lại, giọng nói rầu rĩ truyền đến: "Muốn chết quá đi."
Khương Thi lập tức đứng dậy, ngồi xổm xuống ở bên cạnh anh: "Tiểu Lục, làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?"
"Mặc kệ tôi đi, tôi muốn yên tĩnh."
Khương Thi ngồi xuống bên cạnh anh, lẳng lặng ở cùng anh, đợi một lúc, người bên cạnh vẫn là cái trạng thái đó, giống như đúc Khương Từ ngày hôm qua, hơi thở phiền muộn lạc lõng trên người kia thậm chí còn mãnh liệt hơn so với Khương Từ.
Trên giường là một thiếu niên tự kỷ, bên cạnh là một thanh niên tự kỷ, Khương Thi ngẩng đầu nhìn trời: "Tiểu Lục, Khương Thi đang yên tĩnh ở cạnh anh. Anh đừng muốn yên tĩnh, nghĩ tới Khương Thi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.