Người Câm Nhưng Lại Bị Bá Tổng Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 10:
Triệu Sử Giác
21/06/2024
Kỳ Xán mở to mắt, đáy mắt bình tĩnh gợn sóng.
"Tiếp tục điều tra."
"Vâng!"
Trợ lý Thẩm thu hồi báo cáo, lo lắng thấp giọng khuyên bảo: "Tổng giám đốc, ngài nên nghỉ ngơi sớm đi." Hôm nay thật sự quá hao tổn tinh thần.
Kỳ Xán nhéo giữa mày, hỏi: "Cô ấy đâu?"
Trợ lý Thẩm hiểu ý cười nói: "Phu nhân đã nghỉ ngơi, ngài đừng lo lắng, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho phu nhân."
"…"
Kỳ Xán trầm mặc một giây, anh không có lo lắng cho cô.
Anh đây là lo lắng cho bản thân.
Cũng may, khi Thời Thính vừa vào Kỳ gia, Kỳ Xán đã bảo người sắp xếp cho cô ở gian phòng cách mình xa nhất.
Anh còn bảo trợ lý đi đốt hương liệu trợ ngủ trong phòng cô.
Nhìn vẻ mặt cười trộm của trợ lý Thẩm, Kỳ Xán chỉ có thể trầm mặc chống lại, ánh mắt âm u.
Có lẽ như vậy là được rồi.
Ngủ là có thể yên tĩnh?
Các trợ lý rời khỏi phòng, cửa chống trộm do chuyên gia thiết kế đóng lại, cuối cùng trong phòng cũng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Đây mới là thế giới mà Kỳ Xán quen thuộc.
Cả tòa trang viên Kỳ thị đều ở trong tay anh, phòng của anh tốn mấy trăm vạn để trang hoàng âm học cùng thiết bị cách âm cao cấp, tận hưởng yên tĩnh. Mà anh có thể đứng từ trên cao nhìn xuống tất cả, nhìn máy móc khổng lồ do anh chế tạo đang vận hành với hiệu suất cao, hưởng thụ tư vị quyền lực.
Rốt cuộc Kỳ Xán lại nắm giữ ưu thế tâm lý một lần nữa.
Trước khi đi ngủ, anh có thói quen suy nghĩ về sách lược và thủ đoạn của mình trong sự yên tĩnh tuyệt đối. Tự xét lại, tự xem, sau đó lại gian nan đi vào giấc ngủ.
Nhưng thần kỳ, hôm nay Kỳ Xán không nghe được tiếng gió bên ngoài, cũng không có bởi vì tiếng gió hơi lớn mà không cách nào an thần ... Có thể là bởi vì, não của anh đã tiếp nhận decibel cao hơn bình thường.
Trước khi ngủ, ý nghĩ cuối cùng của Kỳ Xán đã rõ ràng.
Nếu thực sự không thể giải quyết được tiếng ồn liên tục này.
Vậy thì ... giải quyết kẻ gây ồn ào.
Một người câm, thật sự có thể ảnh hưởng đến anh bao nhiêu?
Kỳ Xán chậm rãi rơi vào bóng tối.
-----
Cho đến nửa đêm.
Anh trai tổng giám đốc cố chấp yêu mãnh liệt, tôi kêu lên giống như sói!!!
Kỳ Xán lập tức mở to mắt, trừng mắt nhìn trần nhà.
Thình thịch!!!
Nhịp tim bắt đầu tăng vọt vì tiếng ồn đột ngột.
Trong căn phòng nhỏ tầng ba, hương hoa oải hương an thần ấm áp. Thời Thính đọc mấy trang tiểu thuyết đặt ở bên gối, người đã rơi vào mộng đẹp ngọt ngào, trong mộng còn là tổng giám đốc sói trước khi ngủ.
Đêm yên tĩnh, bóng tối vô biên, tiếng sói của cô xé gió mà đến.
Ngao ô ô ô! Ngao ô ô ô!
Ở trong bóng tối, sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi, siết chặt nắm đấm.
Nói mớ cũng có thể nghe được đúng không?
Gặp bác sĩ đi.
Bình minh sẽ đi xem.
-----
Sáng sớm ngày hôm sau.
Màu xanh nhàn nhạt trong đáy mắt Kỳ đại thiếu càng sâu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Thính hồng hào, ngày hôm qua ngủ quá ngon, khí sắc thật tốt.
Kỳ Xán u ám nhìn cô chằm chằm.
Trợ lý Thẩm lo lắng trùng trùng, tuy rằng cái này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai và khí độ của tổng giám đốc, nhưng tốc độ gió đêm qua không vượt quá 5m/s, vậy mà tổng giám đốc vẫn không nghỉ ngơi tốt.
Nhất định là cấp dưới như bọn họ không được việc, không thể phân ưu cho anh, không thể bảo đảm an toàn cho tổng giám đốc và phu nhân!
"... " Kỳ Xán không muốn giải thích một chữ nào, gần như cắn răng nói: "Bây giờ đi tìm bác sĩ Bạch."
"Vâng, tổng giám đốc, tôi sẽ sắp xếp!"
Sau đó sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi nhìn về phía Thời Thính đang dựng thẳng lỗ tai, "Cô cũng đi."
Phải mang theo ổ bệnh.
Thời Thính nghe xong, trong lòng không có oán hận gì, đi theo lên xe.
Tên đầy đủ của bác sĩ Bạch là Bạch Lễ Duyên, xuất thân từ thế gia y học, tự mình mở bệnh viện tư nhân phục hồi tinh thần, khách hàng không giàu thì quý, tính bí ẩn cực cao, sẽ không tiết lộ nửa điểm riêng tư của người bệnh. Toàn thể y tá đều ký hiệp nghị bảo mật, miệng lưỡi cực nghiêm.
Mấy năm nay Kỳ đại thiếu đều điều trị ở chỗ bác sĩ Bạch, vốn dĩ đã rất lâu không đi.
Trên đường, Thời Thính ngồi trong chiếc xe sang trọng chống đạn của Kỳ Xán, cảm thấy kỳ quái.
—— Bác sĩ Bạch không nghiên cứu độc dược mà, hơn nữa hiện tại anh ta không có dáng vẻ phát bệnh, ngoại trừ khuôn mặt thối như phân, những cái khác rất bình thường?
Kỳ Xán ôm cánh tay ngồi ở một bên, khóe môi cười lạnh.
Anh muốn xem bệnh gì chứ?
Chờ xe bí mật lái vào bệnh viện, Bạch Lễ Duyên đã sớm chờ ở trong viện.
Mỗi khi Kỳ đại thiếu đến, bệnh viện sẽ rảnh cả ngày, dọn dẹp tất cả mọi người, đặc biệt tiếp đãi Kỳ đại thiếu. Dù sao một mình Kỳ đại thiếu gia chiếm một nửa KPI của bọn họ, thật sự là khách quý.
Mặc dù bởi vì quanh năm ngồi ở bệnh viện khám bệnh nên không hiểu rõ giới hào môn thành phố A lắm, nhưng mấy đời bác sĩ Bạch gia lui tới không ít với giới hào môn, cho nên Bạch Lễ Duyên cũng biết tập đoàn Kỳ thị đã kết thông gia với Thời gia, tuần sau sẽ có hội nghị quan trọng thúc đẩy một hạng mục bất động sản khổng lồ.
Nghĩ đến có lẽ là vì cái này, cho nên Kỳ thiếu gia cần bảo đảm trạng thái tinh thần ổn định.
Cửa xe vừa mở ra, một dáng người tinh tế đơn bạc nhảy xuống trước.
Bạch Lễ Duyên nhìn thấy Thời Thính, ngẩn người, sau đó mới ôn hòa nở nụ cười, "Cô cũng tới."
"Tiếp tục điều tra."
"Vâng!"
Trợ lý Thẩm thu hồi báo cáo, lo lắng thấp giọng khuyên bảo: "Tổng giám đốc, ngài nên nghỉ ngơi sớm đi." Hôm nay thật sự quá hao tổn tinh thần.
Kỳ Xán nhéo giữa mày, hỏi: "Cô ấy đâu?"
Trợ lý Thẩm hiểu ý cười nói: "Phu nhân đã nghỉ ngơi, ngài đừng lo lắng, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho phu nhân."
"…"
Kỳ Xán trầm mặc một giây, anh không có lo lắng cho cô.
Anh đây là lo lắng cho bản thân.
Cũng may, khi Thời Thính vừa vào Kỳ gia, Kỳ Xán đã bảo người sắp xếp cho cô ở gian phòng cách mình xa nhất.
Anh còn bảo trợ lý đi đốt hương liệu trợ ngủ trong phòng cô.
Nhìn vẻ mặt cười trộm của trợ lý Thẩm, Kỳ Xán chỉ có thể trầm mặc chống lại, ánh mắt âm u.
Có lẽ như vậy là được rồi.
Ngủ là có thể yên tĩnh?
Các trợ lý rời khỏi phòng, cửa chống trộm do chuyên gia thiết kế đóng lại, cuối cùng trong phòng cũng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Đây mới là thế giới mà Kỳ Xán quen thuộc.
Cả tòa trang viên Kỳ thị đều ở trong tay anh, phòng của anh tốn mấy trăm vạn để trang hoàng âm học cùng thiết bị cách âm cao cấp, tận hưởng yên tĩnh. Mà anh có thể đứng từ trên cao nhìn xuống tất cả, nhìn máy móc khổng lồ do anh chế tạo đang vận hành với hiệu suất cao, hưởng thụ tư vị quyền lực.
Rốt cuộc Kỳ Xán lại nắm giữ ưu thế tâm lý một lần nữa.
Trước khi đi ngủ, anh có thói quen suy nghĩ về sách lược và thủ đoạn của mình trong sự yên tĩnh tuyệt đối. Tự xét lại, tự xem, sau đó lại gian nan đi vào giấc ngủ.
Nhưng thần kỳ, hôm nay Kỳ Xán không nghe được tiếng gió bên ngoài, cũng không có bởi vì tiếng gió hơi lớn mà không cách nào an thần ... Có thể là bởi vì, não của anh đã tiếp nhận decibel cao hơn bình thường.
Trước khi ngủ, ý nghĩ cuối cùng của Kỳ Xán đã rõ ràng.
Nếu thực sự không thể giải quyết được tiếng ồn liên tục này.
Vậy thì ... giải quyết kẻ gây ồn ào.
Một người câm, thật sự có thể ảnh hưởng đến anh bao nhiêu?
Kỳ Xán chậm rãi rơi vào bóng tối.
-----
Cho đến nửa đêm.
Anh trai tổng giám đốc cố chấp yêu mãnh liệt, tôi kêu lên giống như sói!!!
Kỳ Xán lập tức mở to mắt, trừng mắt nhìn trần nhà.
Thình thịch!!!
Nhịp tim bắt đầu tăng vọt vì tiếng ồn đột ngột.
Trong căn phòng nhỏ tầng ba, hương hoa oải hương an thần ấm áp. Thời Thính đọc mấy trang tiểu thuyết đặt ở bên gối, người đã rơi vào mộng đẹp ngọt ngào, trong mộng còn là tổng giám đốc sói trước khi ngủ.
Đêm yên tĩnh, bóng tối vô biên, tiếng sói của cô xé gió mà đến.
Ngao ô ô ô! Ngao ô ô ô!
Ở trong bóng tối, sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi, siết chặt nắm đấm.
Nói mớ cũng có thể nghe được đúng không?
Gặp bác sĩ đi.
Bình minh sẽ đi xem.
-----
Sáng sớm ngày hôm sau.
Màu xanh nhàn nhạt trong đáy mắt Kỳ đại thiếu càng sâu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Thính hồng hào, ngày hôm qua ngủ quá ngon, khí sắc thật tốt.
Kỳ Xán u ám nhìn cô chằm chằm.
Trợ lý Thẩm lo lắng trùng trùng, tuy rằng cái này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai và khí độ của tổng giám đốc, nhưng tốc độ gió đêm qua không vượt quá 5m/s, vậy mà tổng giám đốc vẫn không nghỉ ngơi tốt.
Nhất định là cấp dưới như bọn họ không được việc, không thể phân ưu cho anh, không thể bảo đảm an toàn cho tổng giám đốc và phu nhân!
"... " Kỳ Xán không muốn giải thích một chữ nào, gần như cắn răng nói: "Bây giờ đi tìm bác sĩ Bạch."
"Vâng, tổng giám đốc, tôi sẽ sắp xếp!"
Sau đó sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi nhìn về phía Thời Thính đang dựng thẳng lỗ tai, "Cô cũng đi."
Phải mang theo ổ bệnh.
Thời Thính nghe xong, trong lòng không có oán hận gì, đi theo lên xe.
Tên đầy đủ của bác sĩ Bạch là Bạch Lễ Duyên, xuất thân từ thế gia y học, tự mình mở bệnh viện tư nhân phục hồi tinh thần, khách hàng không giàu thì quý, tính bí ẩn cực cao, sẽ không tiết lộ nửa điểm riêng tư của người bệnh. Toàn thể y tá đều ký hiệp nghị bảo mật, miệng lưỡi cực nghiêm.
Mấy năm nay Kỳ đại thiếu đều điều trị ở chỗ bác sĩ Bạch, vốn dĩ đã rất lâu không đi.
Trên đường, Thời Thính ngồi trong chiếc xe sang trọng chống đạn của Kỳ Xán, cảm thấy kỳ quái.
—— Bác sĩ Bạch không nghiên cứu độc dược mà, hơn nữa hiện tại anh ta không có dáng vẻ phát bệnh, ngoại trừ khuôn mặt thối như phân, những cái khác rất bình thường?
Kỳ Xán ôm cánh tay ngồi ở một bên, khóe môi cười lạnh.
Anh muốn xem bệnh gì chứ?
Chờ xe bí mật lái vào bệnh viện, Bạch Lễ Duyên đã sớm chờ ở trong viện.
Mỗi khi Kỳ đại thiếu đến, bệnh viện sẽ rảnh cả ngày, dọn dẹp tất cả mọi người, đặc biệt tiếp đãi Kỳ đại thiếu. Dù sao một mình Kỳ đại thiếu gia chiếm một nửa KPI của bọn họ, thật sự là khách quý.
Mặc dù bởi vì quanh năm ngồi ở bệnh viện khám bệnh nên không hiểu rõ giới hào môn thành phố A lắm, nhưng mấy đời bác sĩ Bạch gia lui tới không ít với giới hào môn, cho nên Bạch Lễ Duyên cũng biết tập đoàn Kỳ thị đã kết thông gia với Thời gia, tuần sau sẽ có hội nghị quan trọng thúc đẩy một hạng mục bất động sản khổng lồ.
Nghĩ đến có lẽ là vì cái này, cho nên Kỳ thiếu gia cần bảo đảm trạng thái tinh thần ổn định.
Cửa xe vừa mở ra, một dáng người tinh tế đơn bạc nhảy xuống trước.
Bạch Lễ Duyên nhìn thấy Thời Thính, ngẩn người, sau đó mới ôn hòa nở nụ cười, "Cô cũng tới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.