Người Câm Nhưng Lại Bị Bá Tổng Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 17:
Triệu Sử Giác
22/06/2024
Mà sau khi bất động sản Kỳ thị khai thác, thu mua một lượng lớn tác phẩm thư họa phù hợp với thiết kế của nhóm bất động sản này dùng để trang trí nội thất, trong đó toàn bộ tranh của Thời Thính đều được lựa chọn, trở thành một đặc sắc tuyên truyền lớn của nhóm bất động sản này.
Chỉ là không có ai biết những bức tranh kia xuất phát từ một người câm yên tĩnh vô số đêm, sau đó cô cõng cái nồi hạ độc Kỳ Xán rồi bị trả thù đến chết, lại càng không có cơ hội tận mắt chứng kiến!
Ha ha, mẹ kiếp!
Vẽ, cô phải vẽ thật nhiều!
Lần này đường đường chính chính kiếm lấy tiền của đồ chó Kỳ Xán! Thời Thính ôm bảng vẽ nằm xuống, cô muốn chờ bóng đêm buông xuống.
Khi vẽ tranh, tiếng lòng của cô cũng sẽ vô thức tăng lên, nói chuyện không đâu, giống như đặt mình trong thế giới màu sắc, giống như mây trôi, giống như một cây cỏ, giống như kiến trên lá cỏ.
Cô thích cảm giác tự do này.
Sau đó bên ngoài đánh giá về tranh của cô chính là:
Dùng bút lên tiếng!
Tuyên truyền giác ngộ!
-----
Đêm khuya.
Kỳ Xán liên tục mở ba cuộc họp video, ký mấy văn kiện, cuối cùng còn xem hai tờ báo tài chính mấy chục trang.
Lúc này mới vuốt ve giữa mày, tháo tai nghe tần số thấp xuống.
Trợ lý Thẩm chờ ở một bên, đúng lúc bưng nước ấm cùng thuốc tiến lên.
"Đại thiếu, nên uống thuốc rồi."
Kỳ Xán: "......"
Anh há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói.
Nhận lấy ly nước, nuốt viên thuốc.
Đây là thuốc an thần mà Bạch Lễ Duyên kê đơn, một ngày hai lần vào sáng và tối, liệu trình bảy ngày, trước tiên xem hiệu quả một chút.
Uống thuốc xong, Kỳ Xán nhắm mắt suy nghĩ.
Sau đó lại đột nhiên mở mắt.
Chờ một chút, vừa rồi đã qua một đoạn thời gian dài, anh không nghe được âm thanh?
Trước khi anh chưa uống thuốc, anh cũng đã không nghe thấy.
Chậm rãi, Kỳ Xán lạnh lùng nở nụ cười, như là chim ưng thức tỉnh trong đêm tối.
Quả nhiên, công việc của anh cực kỳ phức tạp, cần phải phân tích một đống số liệu và văn kiện, khi anh trầm mê trong công việc, căn bản không nghe được âm thanh của người câm kia.
Xét cho cùng, Kỳ Xán tin tưởng lực lượng tinh thần của mình.
Có thể đi ra từ trong vết thương năm đó, từ trước đến nay anh chính là một người đàn ông có ý chí.
-----
Cho đến nửa đêm.
Ba giờ sáng.
Kỳ Xán lại mở mắt như chim ưng.
Mẹ nó, mẹ nó, mình là một cọng cỏ.
Này này, nhảy vọt, mình leo trèo, lau chùi!
Một âm thanh tùy ý phát ra ở bên tai anh như cọ vẽ, như là có người tùy ý tiểu tiện trong thế giới tinh thần của anh.
Kỳ Xán nhìn trần nhà trong bóng tối, giờ khắc này anh sinh ra hoài nghi cực lớn đối với thế giới này.
Không phải chứ.
Cô bị bệnh sao?
Rốt cuộc ai mới bị bệnh tâm thần?
Thời điểm vẽ tranh, quả nhiên tiếng lòng tăng trưởng rất nhanh!
Cô vô tri vô giác cảm thụ được bút pháp tự do, thậm chí cũng không biết trong lòng mình suy nghĩ cái gì, tâm tình nổi lên xuống một cách tự nhiên. Khi thì hưng phấn, khi thì bàng hoàng, khi thì là một thân cây cỏ, khi thì là bò sát xào xạc.
Khi nghệ sĩ vui vẻ thu bút, tiếng lòng đã bất tri bất giác tăng lên vài ngàn.
Thời Thính vô cùng hài lòng, thật sự không biết chính mình đã nói những cái gì?
Trên giường lớn trên tầng cao nhất, Kỳ Xán vươn tay ra.
Nhấn nút bên giường, "..."
Vài tên vệ sĩ tâm phúc lập tức xuất hiện, cúi đầu chờ chỉ thị, "Đại thiếu." Kỳ Xán nhíu chặt lông mày, ánh mắt đen kịt, "Đi xem, phu nhân đang làm gì?"
Khoảng cách thẳng tắp này, đại khái cũng có trăm mét, làm sao có thể hoàn toàn không có biến hóa?
Chỉ là không có ai biết những bức tranh kia xuất phát từ một người câm yên tĩnh vô số đêm, sau đó cô cõng cái nồi hạ độc Kỳ Xán rồi bị trả thù đến chết, lại càng không có cơ hội tận mắt chứng kiến!
Ha ha, mẹ kiếp!
Vẽ, cô phải vẽ thật nhiều!
Lần này đường đường chính chính kiếm lấy tiền của đồ chó Kỳ Xán! Thời Thính ôm bảng vẽ nằm xuống, cô muốn chờ bóng đêm buông xuống.
Khi vẽ tranh, tiếng lòng của cô cũng sẽ vô thức tăng lên, nói chuyện không đâu, giống như đặt mình trong thế giới màu sắc, giống như mây trôi, giống như một cây cỏ, giống như kiến trên lá cỏ.
Cô thích cảm giác tự do này.
Sau đó bên ngoài đánh giá về tranh của cô chính là:
Dùng bút lên tiếng!
Tuyên truyền giác ngộ!
-----
Đêm khuya.
Kỳ Xán liên tục mở ba cuộc họp video, ký mấy văn kiện, cuối cùng còn xem hai tờ báo tài chính mấy chục trang.
Lúc này mới vuốt ve giữa mày, tháo tai nghe tần số thấp xuống.
Trợ lý Thẩm chờ ở một bên, đúng lúc bưng nước ấm cùng thuốc tiến lên.
"Đại thiếu, nên uống thuốc rồi."
Kỳ Xán: "......"
Anh há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói.
Nhận lấy ly nước, nuốt viên thuốc.
Đây là thuốc an thần mà Bạch Lễ Duyên kê đơn, một ngày hai lần vào sáng và tối, liệu trình bảy ngày, trước tiên xem hiệu quả một chút.
Uống thuốc xong, Kỳ Xán nhắm mắt suy nghĩ.
Sau đó lại đột nhiên mở mắt.
Chờ một chút, vừa rồi đã qua một đoạn thời gian dài, anh không nghe được âm thanh?
Trước khi anh chưa uống thuốc, anh cũng đã không nghe thấy.
Chậm rãi, Kỳ Xán lạnh lùng nở nụ cười, như là chim ưng thức tỉnh trong đêm tối.
Quả nhiên, công việc của anh cực kỳ phức tạp, cần phải phân tích một đống số liệu và văn kiện, khi anh trầm mê trong công việc, căn bản không nghe được âm thanh của người câm kia.
Xét cho cùng, Kỳ Xán tin tưởng lực lượng tinh thần của mình.
Có thể đi ra từ trong vết thương năm đó, từ trước đến nay anh chính là một người đàn ông có ý chí.
-----
Cho đến nửa đêm.
Ba giờ sáng.
Kỳ Xán lại mở mắt như chim ưng.
Mẹ nó, mẹ nó, mình là một cọng cỏ.
Này này, nhảy vọt, mình leo trèo, lau chùi!
Một âm thanh tùy ý phát ra ở bên tai anh như cọ vẽ, như là có người tùy ý tiểu tiện trong thế giới tinh thần của anh.
Kỳ Xán nhìn trần nhà trong bóng tối, giờ khắc này anh sinh ra hoài nghi cực lớn đối với thế giới này.
Không phải chứ.
Cô bị bệnh sao?
Rốt cuộc ai mới bị bệnh tâm thần?
Thời điểm vẽ tranh, quả nhiên tiếng lòng tăng trưởng rất nhanh!
Cô vô tri vô giác cảm thụ được bút pháp tự do, thậm chí cũng không biết trong lòng mình suy nghĩ cái gì, tâm tình nổi lên xuống một cách tự nhiên. Khi thì hưng phấn, khi thì bàng hoàng, khi thì là một thân cây cỏ, khi thì là bò sát xào xạc.
Khi nghệ sĩ vui vẻ thu bút, tiếng lòng đã bất tri bất giác tăng lên vài ngàn.
Thời Thính vô cùng hài lòng, thật sự không biết chính mình đã nói những cái gì?
Trên giường lớn trên tầng cao nhất, Kỳ Xán vươn tay ra.
Nhấn nút bên giường, "..."
Vài tên vệ sĩ tâm phúc lập tức xuất hiện, cúi đầu chờ chỉ thị, "Đại thiếu." Kỳ Xán nhíu chặt lông mày, ánh mắt đen kịt, "Đi xem, phu nhân đang làm gì?"
Khoảng cách thẳng tắp này, đại khái cũng có trăm mét, làm sao có thể hoàn toàn không có biến hóa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.