Người Câm Nhưng Lại Bị Bá Tổng Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 18:
Triệu Sử Giác
30/07/2024
Vệ sĩ chần chờ nói, "Vâng... chúng tôi bảo người hầu đi qua gõ cửa."
Hơn nửa đêm, bọn họ đều mặc đồ đen, phu nhân an tĩnh yếu ớt như vậy, bọn họ trực tiếp đi sẽ dọa đến cô mất.
Kỳ Xán cắn răng: "...... Cho dù đang làm gì, đều bảo cô ấy đừng làm nữa, mau ngủ đi!"
Vệ sĩ lập tức: "Vâng!"
Không thể tưởng được Kỳ đại thiếu gia lại quan tâm phu nhân như vậy, tình cảm của bọn họ càng ngày càng tốt tốt đẹp đẹp!
Kỳ Xán: "......"
Hiệu suất làm việc của vệ sĩ Kỳ thị rất cao.
Một lát sau, rốt cục tiếng sột soạt bên tai cũng ngừng lại.
Người bình thường nào lại có hoạt động tâm lý như vậy?
Cô còn không biết xấu hổ mắng người khác là bệnh thần kinh?
Kỳ Xán cảm thấy thật sự hoang đường, một lần nữa nằm xuống.
Biến thái chết tiệt, dục vọng khống chế mạnh như vậy, tôi làm gì nửa đêm có quan hệ gì với anh?
Kỳ Xán cười lạnh: Ha ha.
Trách không được sau đó vặn vẹo như vậy, hiện tại ngay cả chuyện tôi đi ngủ cũng phải quản, có phải bước tiếp theo sẽ là hàng đêm điên cuồng với tôi hay không, ấn tôi bắt tôi kêu ra tiếng, thỏa mãn tâm lý biến thái của anh?!
Kỳ Xán cả giận nói: "Ngủ với cô!"
Anh tuyệt đối không có khả năng!
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Ngày hôm sau thức dậy, Kỳ Xán nhìn Thời Thính, mũi không phải mũi mắt không phải mắt.
Sau khi đính hôn, cuộc sống sau khi kết hôn của hai người bọn họ đã bắt đầu, nhưng toàn bộ trang viên không có chút không khí nào. Dù sao không tìm ra được người đầu độc, chứng hoang tưởng bị hại của Kỳ đại thiếu gia lại tăng lên, hiện tại toàn bộ nội bộ trang viên đều thần hồn nát thần tính.
Tâm tình Kỳ Xán không tốt, Thời Thính cũng chú ý tới ánh mắt không tốt của anh.
Nhưng căn bản cô không hiểu vì sao Kỳ Xán nhìn mình không vừa mắt.
Rõ ràng cô mới là người bị hại, bị đồ chó Kỳ Xán này kéo xuống nước, dù vậy mỗi ngày đều yên tĩnh theo năm tháng, không tranh sự đời, cực kỳ thành thật, không hề oán hận!
Mỗi ngày cô đều dùng sự trầm mặc để quan tâm anh, dùng ý niệm quan tâm anh, pháo hôi mà có thể làm được đến bước này, đã là tận tình tận nghĩa!
Tôi không hiểu, là tôi không đủ yên tĩnh sao, làm sao tôi có thể không đủ yên tĩnh?
Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi đưa tay, đầu ngón tay thon dài kẹp một tấm danh thiếp, đưa cho cô.
Cái gì vậy?
Thời Thính nhận lấy nhìn: Trung tâm phục hồi tinh thần XXX thành phố A.
Ánh mắt Kỳ Xán bình tĩnh: "Cô cũng đi xem đi."
Lời khuyên của anh rất nghiêm túc.
Chắc chắn tinh thần của Thời Thính không bình thường, nhất định tất cả sự phát triển quỷ dị này không chỉ bắt nguồn từ đại não của anh. Đợi đến khi có kết quả điều tra, tra ra manh mối, anh sẽ lập tức xử lý cô.
Thời Thính:??
Thời Thính bị thương lui về phía sau hai bước, như là không rõ vì sao anh nói như vậy, lòng tự ti mẫn cảm chịu đả kích thật lớn, cuối cùng nản lòng thoái chí ôm đầu, các trợ lý vệ sĩ nhìn thấy đều vô cùng không đành lòng.
Con mẹ nó anh điên sao?
Tinh thần của tôi có vấn đề gì, tinh thần của tôi rất tốt!
Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi nhìn cô vài giây, đột nhiên nhếch môi, "Rất muốn nói chuyện phải không?"
Cả người Thời Thính đều choáng váng.
Kỳ Xán ăn nhầm phân rồi sao?
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng như tảng băng của người đàn ông vang lên, thản nhiên nói: "Thật đáng tiếc." Cô cũng chỉ có thể nói trong lòng.
Thời Thính thật sự không thể lấy lại tinh thần trong vài giây, chờ lấy lại tinh thần, tâm thần bị chấn động mạnh.
Còn là người không?!
Anh châm biếm tôi? Anh châm biếm tôi không thể nói chuyện! Tôi làm sai cái gì mà anh lại châm biểm tôi! A aaaa!
Nhìn thấy bộ dáng lập tức bị phá vỡ của người câm, rốt cục đè nén trong mấy ngày nay của Kỳ Xán cũng bị quét sạch.
Anh từng cho rằng vấn đề lớn nhất của mình chính là suy nhược thần kinh, hiện tại xem ra, không có gì mà Kỳ đại thiếu gia anh không vượt qua được.
Kỳ Xán xoa xoa huyệt thái dương đang nhảy thình thịch.
Ừm-
Nói cho cùng, anh là một người có thể nói có thể chạy, còn có thể bị một người câm hung hăng áp chế sao?
Kỳ Xán ôm lấy cánh tay, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt trước mắt này.
Ngay từ đầu anh lựa chọn cô, đương nhiên là có nguyên nhân lợi ích, nhưng quan trọng nhất vẫn là bởi vì cô im lặng.
Bởi vì cô không thể chữa khỏi chứng mất giọng, anh cảm thấy rất yên tâm.
Thứ anh cần, chỉ là một vật trang trí yên tĩnh, một thân phận có thể báo cáo kết quả công tác. Anh chưa bao giờ muốn hiểu rõ tính cách của người này, biết suy nghĩ chân thật trong lòng cô, anh không có thời gian này.
Nhưng hiện tại, tình huống khác một trời một vực so với dự đoán của anh.
Người câm này đã ảnh hưởng đến anh.
Có lẽ anh không nên đợi đến khi có kết quả điều tra, xác định rốt cuộc đó có phải là giọng nói của cô hay không.
Hẳn là anh nên trực tiếp ném cô ra ngoài, cách anh thật xa.
Cuộc sống của anh và tương lai của Kỳ thị mới là quan trọng nhất.
Kỳ Xán giơ tay lên, vừa định gọi bốn vệ sĩ.
Dù sao tên đứng sau màn kia cũng sẽ hành động trong cuộc họp hội đồng quản trị lần này, sẽ có người âm thầm quan sát tình huống trúng độc của tên bệnh thần kinh Kỳ Xán này, quan sát xem anh ta có điên cuồng lo âu hay không, sau đó sẽ đầu độc tiếp...
Đợi đã.
Đầu ngón tay Kỳ Xán dừng lại, hít sâu một hơi.
Lần sau, sẽ động tay động chân trong cuộc họp hội đồng quản trị?
Lần này độc ở chỗ nào?
Ánh mắt đen kịt của Kỳ Xán rơi vào trên người Thời Thính, im lặng chờ vài giây.
Trên người Thời Thính còn có lượng thông tin anh cần ...... vẫn chưa thể ném cô ra ngoài.
Anh còn có thể gặp phải rất nhiều nguy hiểm, mặc dù đã tiến thêm một bước cường hóa hệ thống bảo an, nhưng mà có sơ hở lần đầu tiên, anh đã không thể nào an tâm.
Đề nghị của mình là trực tiếp đầu độc anh ta, từ nay về sau trên thế giới bớt đi một kẻ tâm thần, thêm một cô bé vui vẻ.
Kỳ Xán hít vào một hơi.
Hơn nửa đêm, bọn họ đều mặc đồ đen, phu nhân an tĩnh yếu ớt như vậy, bọn họ trực tiếp đi sẽ dọa đến cô mất.
Kỳ Xán cắn răng: "...... Cho dù đang làm gì, đều bảo cô ấy đừng làm nữa, mau ngủ đi!"
Vệ sĩ lập tức: "Vâng!"
Không thể tưởng được Kỳ đại thiếu gia lại quan tâm phu nhân như vậy, tình cảm của bọn họ càng ngày càng tốt tốt đẹp đẹp!
Kỳ Xán: "......"
Hiệu suất làm việc của vệ sĩ Kỳ thị rất cao.
Một lát sau, rốt cục tiếng sột soạt bên tai cũng ngừng lại.
Người bình thường nào lại có hoạt động tâm lý như vậy?
Cô còn không biết xấu hổ mắng người khác là bệnh thần kinh?
Kỳ Xán cảm thấy thật sự hoang đường, một lần nữa nằm xuống.
Biến thái chết tiệt, dục vọng khống chế mạnh như vậy, tôi làm gì nửa đêm có quan hệ gì với anh?
Kỳ Xán cười lạnh: Ha ha.
Trách không được sau đó vặn vẹo như vậy, hiện tại ngay cả chuyện tôi đi ngủ cũng phải quản, có phải bước tiếp theo sẽ là hàng đêm điên cuồng với tôi hay không, ấn tôi bắt tôi kêu ra tiếng, thỏa mãn tâm lý biến thái của anh?!
Kỳ Xán cả giận nói: "Ngủ với cô!"
Anh tuyệt đối không có khả năng!
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Ngày hôm sau thức dậy, Kỳ Xán nhìn Thời Thính, mũi không phải mũi mắt không phải mắt.
Sau khi đính hôn, cuộc sống sau khi kết hôn của hai người bọn họ đã bắt đầu, nhưng toàn bộ trang viên không có chút không khí nào. Dù sao không tìm ra được người đầu độc, chứng hoang tưởng bị hại của Kỳ đại thiếu gia lại tăng lên, hiện tại toàn bộ nội bộ trang viên đều thần hồn nát thần tính.
Tâm tình Kỳ Xán không tốt, Thời Thính cũng chú ý tới ánh mắt không tốt của anh.
Nhưng căn bản cô không hiểu vì sao Kỳ Xán nhìn mình không vừa mắt.
Rõ ràng cô mới là người bị hại, bị đồ chó Kỳ Xán này kéo xuống nước, dù vậy mỗi ngày đều yên tĩnh theo năm tháng, không tranh sự đời, cực kỳ thành thật, không hề oán hận!
Mỗi ngày cô đều dùng sự trầm mặc để quan tâm anh, dùng ý niệm quan tâm anh, pháo hôi mà có thể làm được đến bước này, đã là tận tình tận nghĩa!
Tôi không hiểu, là tôi không đủ yên tĩnh sao, làm sao tôi có thể không đủ yên tĩnh?
Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi đưa tay, đầu ngón tay thon dài kẹp một tấm danh thiếp, đưa cho cô.
Cái gì vậy?
Thời Thính nhận lấy nhìn: Trung tâm phục hồi tinh thần XXX thành phố A.
Ánh mắt Kỳ Xán bình tĩnh: "Cô cũng đi xem đi."
Lời khuyên của anh rất nghiêm túc.
Chắc chắn tinh thần của Thời Thính không bình thường, nhất định tất cả sự phát triển quỷ dị này không chỉ bắt nguồn từ đại não của anh. Đợi đến khi có kết quả điều tra, tra ra manh mối, anh sẽ lập tức xử lý cô.
Thời Thính:??
Thời Thính bị thương lui về phía sau hai bước, như là không rõ vì sao anh nói như vậy, lòng tự ti mẫn cảm chịu đả kích thật lớn, cuối cùng nản lòng thoái chí ôm đầu, các trợ lý vệ sĩ nhìn thấy đều vô cùng không đành lòng.
Con mẹ nó anh điên sao?
Tinh thần của tôi có vấn đề gì, tinh thần của tôi rất tốt!
Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi nhìn cô vài giây, đột nhiên nhếch môi, "Rất muốn nói chuyện phải không?"
Cả người Thời Thính đều choáng váng.
Kỳ Xán ăn nhầm phân rồi sao?
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng như tảng băng của người đàn ông vang lên, thản nhiên nói: "Thật đáng tiếc." Cô cũng chỉ có thể nói trong lòng.
Thời Thính thật sự không thể lấy lại tinh thần trong vài giây, chờ lấy lại tinh thần, tâm thần bị chấn động mạnh.
Còn là người không?!
Anh châm biếm tôi? Anh châm biếm tôi không thể nói chuyện! Tôi làm sai cái gì mà anh lại châm biểm tôi! A aaaa!
Nhìn thấy bộ dáng lập tức bị phá vỡ của người câm, rốt cục đè nén trong mấy ngày nay của Kỳ Xán cũng bị quét sạch.
Anh từng cho rằng vấn đề lớn nhất của mình chính là suy nhược thần kinh, hiện tại xem ra, không có gì mà Kỳ đại thiếu gia anh không vượt qua được.
Kỳ Xán xoa xoa huyệt thái dương đang nhảy thình thịch.
Ừm-
Nói cho cùng, anh là một người có thể nói có thể chạy, còn có thể bị một người câm hung hăng áp chế sao?
Kỳ Xán ôm lấy cánh tay, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt trước mắt này.
Ngay từ đầu anh lựa chọn cô, đương nhiên là có nguyên nhân lợi ích, nhưng quan trọng nhất vẫn là bởi vì cô im lặng.
Bởi vì cô không thể chữa khỏi chứng mất giọng, anh cảm thấy rất yên tâm.
Thứ anh cần, chỉ là một vật trang trí yên tĩnh, một thân phận có thể báo cáo kết quả công tác. Anh chưa bao giờ muốn hiểu rõ tính cách của người này, biết suy nghĩ chân thật trong lòng cô, anh không có thời gian này.
Nhưng hiện tại, tình huống khác một trời một vực so với dự đoán của anh.
Người câm này đã ảnh hưởng đến anh.
Có lẽ anh không nên đợi đến khi có kết quả điều tra, xác định rốt cuộc đó có phải là giọng nói của cô hay không.
Hẳn là anh nên trực tiếp ném cô ra ngoài, cách anh thật xa.
Cuộc sống của anh và tương lai của Kỳ thị mới là quan trọng nhất.
Kỳ Xán giơ tay lên, vừa định gọi bốn vệ sĩ.
Dù sao tên đứng sau màn kia cũng sẽ hành động trong cuộc họp hội đồng quản trị lần này, sẽ có người âm thầm quan sát tình huống trúng độc của tên bệnh thần kinh Kỳ Xán này, quan sát xem anh ta có điên cuồng lo âu hay không, sau đó sẽ đầu độc tiếp...
Đợi đã.
Đầu ngón tay Kỳ Xán dừng lại, hít sâu một hơi.
Lần sau, sẽ động tay động chân trong cuộc họp hội đồng quản trị?
Lần này độc ở chỗ nào?
Ánh mắt đen kịt của Kỳ Xán rơi vào trên người Thời Thính, im lặng chờ vài giây.
Trên người Thời Thính còn có lượng thông tin anh cần ...... vẫn chưa thể ném cô ra ngoài.
Anh còn có thể gặp phải rất nhiều nguy hiểm, mặc dù đã tiến thêm một bước cường hóa hệ thống bảo an, nhưng mà có sơ hở lần đầu tiên, anh đã không thể nào an tâm.
Đề nghị của mình là trực tiếp đầu độc anh ta, từ nay về sau trên thế giới bớt đi một kẻ tâm thần, thêm một cô bé vui vẻ.
Kỳ Xán hít vào một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.