Người Câm Nhưng Lại Bị Bá Tổng Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 21:
Triệu Sử Giác
30/07/2024
Cả giới hào môn trực tiếp chấn động.
Trước mắt bao người, trước mặt phóng viên truyền thông, Kỳ thiếu gia giải vây cho vị hôn thê trước mặt mọi người?!
Thậm chí lộ ra thất thố chưa từng có!
Trong mắt người có tâm, Kỳ Xán như vậy, có thể nói rõ tinh thần của anh xuất hiện thất thường.
Nhưng trong mắt đám người Thời Tinh Tinh cảm giác bạo ngược lạnh lùng kia, một cái chớp mắt không giận tự uy kia, lại có cảm giác an toàn như vậy, tràn ngập mị lực như vậy!
Thời Tinh Tinh hoàn toàn choáng váng, làm sao có thể, chuyện này làm sao có thể?
Kỳ đại thiếu lại chủ động chắn trước người câm kia, làm cho tất cả mọi người câm miệng! Khí độ như vậy, làm cho người ta động tâm như thế!
Mấy thiên kim chờ chế giễu đều nhất thời chua xót, cà phê vừa uống xong trở nên chua, may mắn là có lẽ lúc này Thời Tinh Tinh càng khó chịu hơn so với bọn họ.
"Tinh Tinh, mình thật sự đau lòng cho cậu."
"Tính cách của cậu vừa tốt, lại có tài hoa, vốn dĩ tất cả nên thuộc về cậu!"
Tay Thời Tinh Tinh bưng cốc cà phê hơi dùng sức, đúng vậy, vốn dĩ đám hỏi giữa Thời gia và Kỳ thị nên là của cô ta mới đúng? Cô mới là người thích hợp với Kỳ đại thiếu hơn.
Thời Tinh Tinh nhìn bóng lưng Kỳ đại thiếu và Thời Thính đi vào cao ốc.
Chẳng lẽ cuộc hôn nhân này cứ như vậy mà định ra sao?
Không, không được.
Còn có triển lãm nghệ thuật mà cô ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Tập đoàn Kỳ thị đầu tư tổ chức, đến lúc đó Kỳ đại thiếu gia cũng sẽ tham gia.
Cô ta không chỉ muốn cho tất cả mọi người biết, Thời Thính là một người câm.
Càng muốn cho mọi người rõ ràng, chênh lệch giữa cô và mình tuyệt không chỉ có chuyện câm mà thôi!
Thời Thính ngơ ngác đi theo phía sau Kỳ Xán, đi vào tòa nhà Kỳ thị.
Ỷ vào anh ở phía trước không nhìn thấy, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn biến hóa khó lường.
Không phải chứ, người đàn ông này làm sao vậy?
Điên rồi sao, vừa rồi đột nhiên phát điên?
Nhưng vẫn chưa bị hạ độc mà?
"... " Kỳ Xán đi ở phía trước, sắc mặt không chút thay đổi.
Tất nhiên là anh không bị đầu độc.
Anh chỉ là...
Không thể xác định được rốt cuộc đó là giọng nói của cô, hay là của mình.
Trên đường tới, Kỳ Xán có một chút suy đoán mơ hồ, làm cho nội tâm kiên cố không thể phá vỡ của anh sinh ra một tia dao động, nhưng bị anh mạnh mẽ đè xuống.
Người cầm quyền như Kỳ Xán, đứng trên cao đã lâu, lại trời sinh hay ngờ vực vô căn cứ, không thấy quan tài thật, anh sẽ không tin thần kinh của mình xảy ra vấn đề.
Tóm lại, mặc kệ tình huống hiện tại là như thế nào,
anh phải đối mặt với tất cả lãnh đạo và thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn, thúc đẩy dự án quan
trọng. Chuyện này không thể xảy ra sai lầm gì.
Kỳ Xán sải bước, thầm nghĩ nhanh chóng dàn xếp ổn thỏa, thật không khéo, đụng phải mẹ kế ăn diện lộng lẫy cùng em trai kế.
"A Xán." Quý phụ nhân ăn mặc tinh xảo tươi cười đi tới.
Hạng Văn Uyển, mẹ kế của Kỳ Xán, chính xác mà nói, là dì út của Kỳ Xán. Khi mẹ anh qua đời mấy tháng, Hạng Văn Uyển đã gả cho cha anh, mà khi đó, bà ta đã mang thai em kế Kỳ Thụy của anh.
Kỳ Xán khinh thường mỗi người ở đây.
Kỳ Thụy đi theo phía sau mẹ mình, bộ dạng của anh ta và Kỳ Xán chỉ có một phần tương tự, nhưng bởi vì không cao bằng Kỳ Xán, hơn nữa có tính tình công tử ca, thoạt nhìn héo rút rất nhiều so với Kỳ Xán.
Từ trước đến nay Kỳ Xán coi mẹ con bọn họ như là người chết, mang theo Thời Thính rời đi.
"Anh cả, nghe nói vừa rồi anh nổi đóa ở bên ngoài?" Vẻ mặt Kỳ Thụy cà lơ phất phơ, hả hê khi người gặp họa, "Cái này không giống anh."
Từ trước đến nay người anh trai này không hiện vui
buồn trên mặt, chẳng lẽ thật giống như bên ngoài đồn đãi? Vụ tai nạn năm đó......
Vẻ mặt Kỳ Xán hờ hững, rốt cục cũng cho anh ta một ánh mắt.
"Tôi không giống cậu, nói một câu trên hội đồng quản trị cũng có thể run rẩy đến không khống chế được."
Trợ lý Thẩm đúng lúc che miệng, tỏ vẻ cười nhạo.
Kỳ Thụy nhất thời thẹn quá hóa giận: "Anh!"
Cứ chờ lát nữa họp hội đồng quản trị đi, anh ta đã sớm chuẩn bị tốt, lúc này đây anh ta muốn đột phá Kỳ Xán!
Hạng Văn Uyển không thể ngồi nhìn con trai bị trào phúng, ánh mắt của bà ta chuyển sang nhìn Thời Thính, mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, "Ơ, đây là cô gái A Xán đính hôn đi, sao gặp người khác mà không nói một lời nào vậy?"
Thời Thính quét mắt nhìn bà ta một cái.
Hai người này, bia đỡ đạn trong bia đỡ đạn, còn bia đỡ đạn hơn so với cô.
Cô cũng không để ý tới người khác giống như Kỳ đại thiếu gia, Hạng Văn Uyển và Kỳ Thụy có chút không nhịn được, tiến lên một bước, "Hỏi cô đấy? Điếc sao?"
Kỳ Xán mở miệng: "Hai người là cái thá gì, cũng muốn cô ấy trả lời?"
Tiếng nói vừa dứt, cả tầng lầu đều yên tĩnh.
Trợ lý và vệ sĩ phía sau lại liếc nhau.
Đây, sao có thể không phải là yêu?
Kỳ Xán lập tức mang theo Thời Thính, lướt qua bọn họ rời đi.
Đây là lần thứ hai Thời Thính bị anh chặn lời trong hôm nay, vẻ mặt nghi hoặc.
Trước mắt bao người, trước mặt phóng viên truyền thông, Kỳ thiếu gia giải vây cho vị hôn thê trước mặt mọi người?!
Thậm chí lộ ra thất thố chưa từng có!
Trong mắt người có tâm, Kỳ Xán như vậy, có thể nói rõ tinh thần của anh xuất hiện thất thường.
Nhưng trong mắt đám người Thời Tinh Tinh cảm giác bạo ngược lạnh lùng kia, một cái chớp mắt không giận tự uy kia, lại có cảm giác an toàn như vậy, tràn ngập mị lực như vậy!
Thời Tinh Tinh hoàn toàn choáng váng, làm sao có thể, chuyện này làm sao có thể?
Kỳ đại thiếu lại chủ động chắn trước người câm kia, làm cho tất cả mọi người câm miệng! Khí độ như vậy, làm cho người ta động tâm như thế!
Mấy thiên kim chờ chế giễu đều nhất thời chua xót, cà phê vừa uống xong trở nên chua, may mắn là có lẽ lúc này Thời Tinh Tinh càng khó chịu hơn so với bọn họ.
"Tinh Tinh, mình thật sự đau lòng cho cậu."
"Tính cách của cậu vừa tốt, lại có tài hoa, vốn dĩ tất cả nên thuộc về cậu!"
Tay Thời Tinh Tinh bưng cốc cà phê hơi dùng sức, đúng vậy, vốn dĩ đám hỏi giữa Thời gia và Kỳ thị nên là của cô ta mới đúng? Cô mới là người thích hợp với Kỳ đại thiếu hơn.
Thời Tinh Tinh nhìn bóng lưng Kỳ đại thiếu và Thời Thính đi vào cao ốc.
Chẳng lẽ cuộc hôn nhân này cứ như vậy mà định ra sao?
Không, không được.
Còn có triển lãm nghệ thuật mà cô ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Tập đoàn Kỳ thị đầu tư tổ chức, đến lúc đó Kỳ đại thiếu gia cũng sẽ tham gia.
Cô ta không chỉ muốn cho tất cả mọi người biết, Thời Thính là một người câm.
Càng muốn cho mọi người rõ ràng, chênh lệch giữa cô và mình tuyệt không chỉ có chuyện câm mà thôi!
Thời Thính ngơ ngác đi theo phía sau Kỳ Xán, đi vào tòa nhà Kỳ thị.
Ỷ vào anh ở phía trước không nhìn thấy, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn biến hóa khó lường.
Không phải chứ, người đàn ông này làm sao vậy?
Điên rồi sao, vừa rồi đột nhiên phát điên?
Nhưng vẫn chưa bị hạ độc mà?
"... " Kỳ Xán đi ở phía trước, sắc mặt không chút thay đổi.
Tất nhiên là anh không bị đầu độc.
Anh chỉ là...
Không thể xác định được rốt cuộc đó là giọng nói của cô, hay là của mình.
Trên đường tới, Kỳ Xán có một chút suy đoán mơ hồ, làm cho nội tâm kiên cố không thể phá vỡ của anh sinh ra một tia dao động, nhưng bị anh mạnh mẽ đè xuống.
Người cầm quyền như Kỳ Xán, đứng trên cao đã lâu, lại trời sinh hay ngờ vực vô căn cứ, không thấy quan tài thật, anh sẽ không tin thần kinh của mình xảy ra vấn đề.
Tóm lại, mặc kệ tình huống hiện tại là như thế nào,
anh phải đối mặt với tất cả lãnh đạo và thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn, thúc đẩy dự án quan
trọng. Chuyện này không thể xảy ra sai lầm gì.
Kỳ Xán sải bước, thầm nghĩ nhanh chóng dàn xếp ổn thỏa, thật không khéo, đụng phải mẹ kế ăn diện lộng lẫy cùng em trai kế.
"A Xán." Quý phụ nhân ăn mặc tinh xảo tươi cười đi tới.
Hạng Văn Uyển, mẹ kế của Kỳ Xán, chính xác mà nói, là dì út của Kỳ Xán. Khi mẹ anh qua đời mấy tháng, Hạng Văn Uyển đã gả cho cha anh, mà khi đó, bà ta đã mang thai em kế Kỳ Thụy của anh.
Kỳ Xán khinh thường mỗi người ở đây.
Kỳ Thụy đi theo phía sau mẹ mình, bộ dạng của anh ta và Kỳ Xán chỉ có một phần tương tự, nhưng bởi vì không cao bằng Kỳ Xán, hơn nữa có tính tình công tử ca, thoạt nhìn héo rút rất nhiều so với Kỳ Xán.
Từ trước đến nay Kỳ Xán coi mẹ con bọn họ như là người chết, mang theo Thời Thính rời đi.
"Anh cả, nghe nói vừa rồi anh nổi đóa ở bên ngoài?" Vẻ mặt Kỳ Thụy cà lơ phất phơ, hả hê khi người gặp họa, "Cái này không giống anh."
Từ trước đến nay người anh trai này không hiện vui
buồn trên mặt, chẳng lẽ thật giống như bên ngoài đồn đãi? Vụ tai nạn năm đó......
Vẻ mặt Kỳ Xán hờ hững, rốt cục cũng cho anh ta một ánh mắt.
"Tôi không giống cậu, nói một câu trên hội đồng quản trị cũng có thể run rẩy đến không khống chế được."
Trợ lý Thẩm đúng lúc che miệng, tỏ vẻ cười nhạo.
Kỳ Thụy nhất thời thẹn quá hóa giận: "Anh!"
Cứ chờ lát nữa họp hội đồng quản trị đi, anh ta đã sớm chuẩn bị tốt, lúc này đây anh ta muốn đột phá Kỳ Xán!
Hạng Văn Uyển không thể ngồi nhìn con trai bị trào phúng, ánh mắt của bà ta chuyển sang nhìn Thời Thính, mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, "Ơ, đây là cô gái A Xán đính hôn đi, sao gặp người khác mà không nói một lời nào vậy?"
Thời Thính quét mắt nhìn bà ta một cái.
Hai người này, bia đỡ đạn trong bia đỡ đạn, còn bia đỡ đạn hơn so với cô.
Cô cũng không để ý tới người khác giống như Kỳ đại thiếu gia, Hạng Văn Uyển và Kỳ Thụy có chút không nhịn được, tiến lên một bước, "Hỏi cô đấy? Điếc sao?"
Kỳ Xán mở miệng: "Hai người là cái thá gì, cũng muốn cô ấy trả lời?"
Tiếng nói vừa dứt, cả tầng lầu đều yên tĩnh.
Trợ lý và vệ sĩ phía sau lại liếc nhau.
Đây, sao có thể không phải là yêu?
Kỳ Xán lập tức mang theo Thời Thính, lướt qua bọn họ rời đi.
Đây là lần thứ hai Thời Thính bị anh chặn lời trong hôm nay, vẻ mặt nghi hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.