Người Câm Nhưng Lại Bị Bá Tổng Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 20:
Triệu Sử Giác
30/07/2024
Đạn cũng không thể bắn thủng xe của anh, có thể nói là không gì chặn được.
Nhưng mà âm thanh này lại có thể xuyên thấu khắp mọi nơi.
Trái tim Kỳ thiếu gia trầm xuống.
Một ý nghĩ nổi lên mặt nước.
Nếu như Thời Thính không có mặt, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy.
Vậy, vấn đề là của ai?
"Dừng xe lại."
"Quay đầu."
Trong lúc hoảng hốt, Kỳ Xán có loại ảo giác cuộc sống của mình đã không thể quay đầu.
"Đi đón phu nhân." Anh cố nén, không để cho thế giới tinh thần của mình sinh ra vết nứt.
Tài xế vệ sĩ và trợ lý Thẩm liếc nhau, trong mắt lại có vài phần kích động Ôi!
Đại thiếu gia vẫn thật sự quan tâm đến phu nhân!
Mười phút sau.
Thời Thính ngồi lên xe như thi tang, vốn dĩ cô còn muốn biểu diễn kích động một chút, vui sướng cùng không biết làm sao, cuối cùng dừng lại trước vẻ mặt nghiêm túc đến mức xuống mồ của Kỳ Xán.
Xe dừng ở cửa cao ốc cao ngất của tập đoàn Kỳ thị, nơi này đã tụ tập rất nhiều phóng viên và quần chúng vây xem.
Vòng ngoài cùng của đám người, một người đàn ông đeo khẩu trang cầm thiết bị ghi âm, giống như phóng viên báo chí bình thường, chờ Kỳ thiếu gia đến, điện thoại di động trong túi lại có mấy tin nhắn được gửi tới.
[Ba ngày trước anh ta đến bệnh viện Bạch gia]
[Tôi sẽ xem xét chi tiết hơn]
[Um]
Xe dừng hẳn, vệ sĩ mở cửa xe, Kỳ Xán ra vẻ bí hiểm đi ra.
Đèn flash nhất thời rung động, người đàn ông đeo khẩu trang cũng giơ thiết bị thu âm chen chúc về phía trước.
Trong quán cà phê đối diện tập đoàn, mấy người cười nhạo, quả nhiên, Kỳ thiếu gia không mang theo Thời Thính!
Bọn họ đang muốn chụp ảnh chia sẻ vào trong nhóm chat, không ngờ một bóng dáng đơn bạc lại chui ra từ phía sau xe.
"Mẹ kiếp, Kỳ thiếu gia thật sự dẫn theo cô ta?!"
Sắc mặt Thời Tinh Tinh cứng ngắc trong chớp mắt, dưới sự cổ vũ của cô ta, chị gái câm thật đúng là không biết trời cao đất rộng mà tới! Vậy cũng đừng đổ lỗi cho sự sắp xếp của cô ta!
Khuôn mặt Kỳ Xán bình tĩnh, để Thời Thính đứng bên cạnh mình.
Đương nhiên không phải muốn để cho Thời Thính có mặt mũi trong giới hào môn.
Anh nghĩ như này, chỉ cần đặt thứ không thể khống chế ở bên người, như vậy anh có thể vĩnh viễn khống chế thứ khác, cường đại, thong dong.
Ai ngờ một giây sau, đột nhiên mấy phóng viên phía trước lại xông tới, thiếu chút nữa đã trực tiếp đưa microphone vào miệng cô.
"?"
"Kỳ phu nhân!"
"Cô có ý kiến gì về đám cưới không?"
"Có thể nói vài câu đơn giản với chúng tôi không?"
Sắc mặt Thời Thính bình tĩnh, chậm rãi hít sâu một hơi.
Thời Tinh Tinh chờ chính là một màn này, không kiềm chế được kích động, đứng bật dậy.
Nhất định hiện tại trong lòng Thời Thính đang hoảng hốt rồi?
Có phải trong lòng cô đang suy sụp hay không? Có phải muốn lớn tiếng nói ra hay không?
Cô nói đi! Há miệng ra!
Để cho mọi người, để cho Kỳ đại thiếu biết!
Nhưng cô ta không hề chú ý tới, sắc mặt Kỳ thiếu gia đã trắng bệch.
Cô ta nhìn thấy cánh mũi của Thời Thính không ngừng mấp máy, như là trong đầu đang hoảng hốt thất thố mà rít gào.
Nhưng cô không thể lên tiếng phải không?
Thời Tinh Tinh kích động chờ thời khắc cô há mồm rồi bại lộ, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn không thể nhịn được nữa.
"Đủ rồi! Đều cút ngay!"
Cuối cùng Kỳ đại thiếu đã tức giận.
"Tôi xem ai dám hỏi cô ấy một chữ?"
Hiện trường lập tức yên tĩnh như ve sầu mùa đông, Thời Tinh Tinh khiếp sợ ngây người tại chỗ.
Phóng viên thổn thức tan cuộc, ngoài đám người, người đàn ông đeo khẩu trang lặng lẽ lấy điện thoại di động ra.
[Anh ta đã bị đầu độc thành công.]
Chỉ là......
Hình như mức độ bệnh tâm thần của vị kia còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán.
Phải không?
Nhưng mà âm thanh này lại có thể xuyên thấu khắp mọi nơi.
Trái tim Kỳ thiếu gia trầm xuống.
Một ý nghĩ nổi lên mặt nước.
Nếu như Thời Thính không có mặt, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy.
Vậy, vấn đề là của ai?
"Dừng xe lại."
"Quay đầu."
Trong lúc hoảng hốt, Kỳ Xán có loại ảo giác cuộc sống của mình đã không thể quay đầu.
"Đi đón phu nhân." Anh cố nén, không để cho thế giới tinh thần của mình sinh ra vết nứt.
Tài xế vệ sĩ và trợ lý Thẩm liếc nhau, trong mắt lại có vài phần kích động Ôi!
Đại thiếu gia vẫn thật sự quan tâm đến phu nhân!
Mười phút sau.
Thời Thính ngồi lên xe như thi tang, vốn dĩ cô còn muốn biểu diễn kích động một chút, vui sướng cùng không biết làm sao, cuối cùng dừng lại trước vẻ mặt nghiêm túc đến mức xuống mồ của Kỳ Xán.
Xe dừng ở cửa cao ốc cao ngất của tập đoàn Kỳ thị, nơi này đã tụ tập rất nhiều phóng viên và quần chúng vây xem.
Vòng ngoài cùng của đám người, một người đàn ông đeo khẩu trang cầm thiết bị ghi âm, giống như phóng viên báo chí bình thường, chờ Kỳ thiếu gia đến, điện thoại di động trong túi lại có mấy tin nhắn được gửi tới.
[Ba ngày trước anh ta đến bệnh viện Bạch gia]
[Tôi sẽ xem xét chi tiết hơn]
[Um]
Xe dừng hẳn, vệ sĩ mở cửa xe, Kỳ Xán ra vẻ bí hiểm đi ra.
Đèn flash nhất thời rung động, người đàn ông đeo khẩu trang cũng giơ thiết bị thu âm chen chúc về phía trước.
Trong quán cà phê đối diện tập đoàn, mấy người cười nhạo, quả nhiên, Kỳ thiếu gia không mang theo Thời Thính!
Bọn họ đang muốn chụp ảnh chia sẻ vào trong nhóm chat, không ngờ một bóng dáng đơn bạc lại chui ra từ phía sau xe.
"Mẹ kiếp, Kỳ thiếu gia thật sự dẫn theo cô ta?!"
Sắc mặt Thời Tinh Tinh cứng ngắc trong chớp mắt, dưới sự cổ vũ của cô ta, chị gái câm thật đúng là không biết trời cao đất rộng mà tới! Vậy cũng đừng đổ lỗi cho sự sắp xếp của cô ta!
Khuôn mặt Kỳ Xán bình tĩnh, để Thời Thính đứng bên cạnh mình.
Đương nhiên không phải muốn để cho Thời Thính có mặt mũi trong giới hào môn.
Anh nghĩ như này, chỉ cần đặt thứ không thể khống chế ở bên người, như vậy anh có thể vĩnh viễn khống chế thứ khác, cường đại, thong dong.
Ai ngờ một giây sau, đột nhiên mấy phóng viên phía trước lại xông tới, thiếu chút nữa đã trực tiếp đưa microphone vào miệng cô.
"?"
"Kỳ phu nhân!"
"Cô có ý kiến gì về đám cưới không?"
"Có thể nói vài câu đơn giản với chúng tôi không?"
Sắc mặt Thời Thính bình tĩnh, chậm rãi hít sâu một hơi.
Thời Tinh Tinh chờ chính là một màn này, không kiềm chế được kích động, đứng bật dậy.
Nhất định hiện tại trong lòng Thời Thính đang hoảng hốt rồi?
Có phải trong lòng cô đang suy sụp hay không? Có phải muốn lớn tiếng nói ra hay không?
Cô nói đi! Há miệng ra!
Để cho mọi người, để cho Kỳ đại thiếu biết!
Nhưng cô ta không hề chú ý tới, sắc mặt Kỳ thiếu gia đã trắng bệch.
Cô ta nhìn thấy cánh mũi của Thời Thính không ngừng mấp máy, như là trong đầu đang hoảng hốt thất thố mà rít gào.
Nhưng cô không thể lên tiếng phải không?
Thời Tinh Tinh kích động chờ thời khắc cô há mồm rồi bại lộ, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn không thể nhịn được nữa.
"Đủ rồi! Đều cút ngay!"
Cuối cùng Kỳ đại thiếu đã tức giận.
"Tôi xem ai dám hỏi cô ấy một chữ?"
Hiện trường lập tức yên tĩnh như ve sầu mùa đông, Thời Tinh Tinh khiếp sợ ngây người tại chỗ.
Phóng viên thổn thức tan cuộc, ngoài đám người, người đàn ông đeo khẩu trang lặng lẽ lấy điện thoại di động ra.
[Anh ta đã bị đầu độc thành công.]
Chỉ là......
Hình như mức độ bệnh tâm thần của vị kia còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán.
Phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.