Chương 637: Bàn giao (1)
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
10/09/2013
Vừa đến giờ làm việc buổi chiều thì lại có người lục tục kéo đến văn
phòng Hàn Đông. Bên Ủy ban nhân dân thành phố, ngoại trừ Chử Bình Khánh
thì những Phó Chủ tịch thành phố khác đều đến văn phòng Hàn Đông hàn
huyên một hồi.
Mọi người đều chúc mừng Hàn Đông được thăng chức, nhưng đồng thời cũng tiếc nuối, hy vọng có thể làm việc với Hàn Đông thêm một thời gian nữa.
Hàn Đông vốn định tối nay sẽ ăn cơm cùng Hoàng Văn Vận, Chu Chính và Nguyên Á Văn, nhưng mấy người Thẩm Tòng Phi đến đây nói một hồi, Hàn Đông nghĩ thầm rằng trước khi đi cũng nên ăn một bữa cơm với những người có quan hệ tương đối gần gũi, chỉ đơn giản là ngồi cùng nhau, như vậy cũng có thể giảm được không ít việc.
Buổi tối, Hàn Đông trao đổi một lúc với mọi người. Tất cả mọi người đều biết Hàn Đông phải đi, tất nhiên cũng biểu hiện tốt một chút. Chẳng qua ngày mai còn phải làm việc nên uống rượu có chừng mực là được rồi.
Cơm nước xong, Hàn Đông cùng Hoàng Văn Vận, Tần Bạch Thần và Thẩm Tòng Phi cùng nhau đi uống trà. Những người khác cũng biết hẳn là Hàn Đông có chuyện cần nói với mấy người Hoàng Văn Vận, nên rất biết điều mà cáo từ.
- Ngày mai Bí thư Thành ủy tân nhiệm tới rồi, cũng là người quen biết cũ, tôi tin rằng tương lai thành phố Tân Châu sẽ ngày càng tốt.
Hàn Đông nhấm nháp một tách Long Tỉnh, vừa vui vẻ nói.
Hắn cũng biết mấy người Hoàng Văn Vận lo lắng trong lòng, nhưng hắn cũng sắp nhanh chóng rời khỏi thành phố Tân Châu, cho nên cũng không thể can thiệp quá nhiều vào công việc thành phố Tân Châu được.
Cho dù Hàn Đông hy vọng thành phố Tân Châu có thể dựa trên cơ sở hiện hữu để phát triển hơn nữa, nhưng trong quan trường, không thể tùy ý phá hỏng quy tắc được.
Sau này, thành phố Tân Châu phải nhờ vào sự cố gắng của Ngô Gia Tân và Hoàng Văn Vận, cùng đánh một ván cờ. Thành phố Tân Châu phát triển đến thế nào thì phải nhờ vào bản lĩnh của họ rồi.
Đương nhiên, điều khiến Hàn Đông vui mừng chính là Ngô Gia Tân đã gọi điện thoại cho mình trước, ít nhất cho thấy anh ta cũng nể mặt hắn vài phần. Hơn nữa, anh ta được điều từ văn phòng Tỉnh ủy xuống, tất phải muốn tìm cơ sở hợp tác, như thế thì quan hệ giữa anh ta và Hoàng Văn Vận cũng có thể vững vàng được.
Mặt khác, Hoàng Văn Vận làm việc ở thành phố Tân Châu thời gian cũng khá dài, từ trên xuống dưới, cũng thân thiết với không ít người, lại là thân tín của chính mình ở lại thành phố Tân Châu, nếu quả là phải đối kháng với Ngô Gia Tân chắc chắn cũng không bất lợi.
Hàn Đông và Ngô Gia Tân cũng không qua lại gì nhiều, chỉ có thể xem là một người quen, không hề biết gì về y.
Hàn Đông và Hoàng Văn Vận cộng tác thời gian cũng tương đối dài, hai bên đều hiểu rõ, Hàn Đông cũng khá yên tâm về năng lực và nhân phẩm của Hoàng Văn Vận. Hiện giờ, nói về bất kỳ phương diện nào, Hàn Đông cũng sẵn sàng giúp đỡ Hoàng Văn Vận.
- Bí thư Ngô cũng đã công tác ở Tỉnh ủy, nhìn xa trông rộng, hơn nữa, Chủ tịch thành phố Hàn cũng đã xây dựng cơ sở rất tốt, để anh ta chủ trì công tác của thành phố Tân Châu, cũng tạo hiện tượng một phen rồi.
Hoàng Văn Vận mỉm cười nói.
Cho dù anh luôn hy vọng Hàn Đông có thể ở lại nhưng giờ Ngô Gia Tân làm Bí thư Thành ủy Tân Châu cũng là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, cho nên thái độ của anh cũng phải thay đổi thôi.
Hàn Đông cười nói:
- Bí thư Ngô cũng đã gọi điện thoại riêng cho tôi, tôi cảm thấy anh ta đến thành phố Tân Châu chắc chắn sẽ tạo được thành tích. Nói về phương diện này, tất cả mọi người đều có chung một mục tiêu, chỉ cẩn xoay xung quanh mục tiêu này, mọi vấn đề khác đều tương đối dễ giải quyết.
Hoàng Văn Vận, Thẩm Tòng Phi và Tần Bạch Thần đều hiểu được ý của Hàn Đông, trong lòng cũng hơi an tâm.
Tần Bạch Thần nói:
- Bí thư Hàn, tuy anh đến thành phố Vinh Châu thăng chức, nhưng cũng không thể bỏ mặc đám cấp dưới cũ như chúng tôi chứ, sau này kính xin anh quan tâm đến chúng tôi nhiều hơn mới được.
Hàn Đông cười ha hả.
- Sau này mọi người chiếu cố lẫn nhau đi. Lão Tần, tôi hiểu ý anh, yên tâm đi, tập đoàn Hoa Điện đầu tư vào thành phố Tân Châu hẳn không có vấn đề gì. Bọn họ tuy là bạn bè của tôi giới thiệu tới, nhưng cũng vì nhìn thấy được nguồn tài nguyên của thành phố Tân Châu, nên sẽ không vì tôi chuyển công tác mà có thay đổi gì. Nhưng tôi cũng hy vọng thành phố Tân Châu trước sau như một, nhanh chóng phát triển, hy vọng than đá và thủy điện, hai sách lược chủ yếu này có thể thực thi tốt đẹp. Thành phố Tân Châu phát triển tốt thì thành phố Vinh Châu cũng tốt.
Tần Bạch Thần thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh ta quả thật lo rằng tập đoàn Hoa Điện vì Hàn Đông rời đi mà mắc cạn, vậy chiến tích nhìn thấy trước mắt của anh ta e rằng sẽ nhanh chóng tuột khỏi tay. Giờ nghe Hàn Đông nói như thế, anh ta ở đây cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng cũng thầm hổ thẹn, nhìn Hàn Đông xem, người ta rộng lượng và đạo đức thế nào kìa.
Giờ làm việc hôm sau chưa được bao lâu, thư ký Khổng Phàm Chi đã gõ cửa bước vào, ngập ngừng nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi muốn tiếp tục phục vụ anh.
Hàn Đông không ngờ anh ta lại nói thẳng như thế, bèn mỉm cười đáp:
- Vậy người nhà của anh có đồng ý không?
Hắn biết con Khổng Phàm Chi còn nhỏ, nên Hàn Đông cảm thấy không mang theo Khổng Phàm Chi cũng thích hợp, dù sao anh ta cũng có vợ con, e là người nhà của anh ta không đồng ý cho anh ta rời khỏi thành phố Tân Châu.
Khổng Phàm Chi nói:
- Người nhà của tôi đều rất ủng hộ công tác của tôi. Vợ tôi chờ tôi qua đó sắp xếp ổn thỏa rồi thì cũng có thể xin điều đến Vinh Châu.
Hàn Đông suy nghĩ một chút, mình đến Vinh Châu tạm thời cũng chưa chọn được người đáng tin, mang Khổng Phàm Chi đi cũng tốt, ít nhất vấn đề thư ký đã được giải quyết. Trải qua thời gian tiếp xúc, Hàn Đông vẫn khá hài lòng với công việc của Khổng Phàm Chi.
- Nếu đã vậy thì chờ tôi đi trước, đến lúc đó sẽ điều anh qua.
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố Hàn.
Khổng Phàm Chi vừa nghe thấy, trên mặt thoáng một tia kích động, khẽ cúi chào Hàn Đông, sau đó tay chân nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Tất nhiên anh ta biết Hàn Đông tiền đồ rộng lớn, nếu bản thân muốn phát triển hơn nữa, nhất định phải ở bên cạnh Hàn Đông thêm một thời gian, cho nên đã bàn bạc với người nhà, liền tìm Hàn Đông nói thẳng, giờ được Hàn Đông chấp thuận, trong lòng anh ta tự nhiên hưng phấn không thôi.
10 giờ 30, Hàn Đông dẫn lãnh đạo chủ chốt của bốn bộ máy lớn Thành ủy, Hội đồng Nhân dân, Chính phủ và Mặt trận Tổ quốc đến nơi giáp ranh, nghênh đón Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tiêu Vọng Nhạc.
Mọi người đều chúc mừng Hàn Đông được thăng chức, nhưng đồng thời cũng tiếc nuối, hy vọng có thể làm việc với Hàn Đông thêm một thời gian nữa.
Hàn Đông vốn định tối nay sẽ ăn cơm cùng Hoàng Văn Vận, Chu Chính và Nguyên Á Văn, nhưng mấy người Thẩm Tòng Phi đến đây nói một hồi, Hàn Đông nghĩ thầm rằng trước khi đi cũng nên ăn một bữa cơm với những người có quan hệ tương đối gần gũi, chỉ đơn giản là ngồi cùng nhau, như vậy cũng có thể giảm được không ít việc.
Buổi tối, Hàn Đông trao đổi một lúc với mọi người. Tất cả mọi người đều biết Hàn Đông phải đi, tất nhiên cũng biểu hiện tốt một chút. Chẳng qua ngày mai còn phải làm việc nên uống rượu có chừng mực là được rồi.
Cơm nước xong, Hàn Đông cùng Hoàng Văn Vận, Tần Bạch Thần và Thẩm Tòng Phi cùng nhau đi uống trà. Những người khác cũng biết hẳn là Hàn Đông có chuyện cần nói với mấy người Hoàng Văn Vận, nên rất biết điều mà cáo từ.
- Ngày mai Bí thư Thành ủy tân nhiệm tới rồi, cũng là người quen biết cũ, tôi tin rằng tương lai thành phố Tân Châu sẽ ngày càng tốt.
Hàn Đông nhấm nháp một tách Long Tỉnh, vừa vui vẻ nói.
Hắn cũng biết mấy người Hoàng Văn Vận lo lắng trong lòng, nhưng hắn cũng sắp nhanh chóng rời khỏi thành phố Tân Châu, cho nên cũng không thể can thiệp quá nhiều vào công việc thành phố Tân Châu được.
Cho dù Hàn Đông hy vọng thành phố Tân Châu có thể dựa trên cơ sở hiện hữu để phát triển hơn nữa, nhưng trong quan trường, không thể tùy ý phá hỏng quy tắc được.
Sau này, thành phố Tân Châu phải nhờ vào sự cố gắng của Ngô Gia Tân và Hoàng Văn Vận, cùng đánh một ván cờ. Thành phố Tân Châu phát triển đến thế nào thì phải nhờ vào bản lĩnh của họ rồi.
Đương nhiên, điều khiến Hàn Đông vui mừng chính là Ngô Gia Tân đã gọi điện thoại cho mình trước, ít nhất cho thấy anh ta cũng nể mặt hắn vài phần. Hơn nữa, anh ta được điều từ văn phòng Tỉnh ủy xuống, tất phải muốn tìm cơ sở hợp tác, như thế thì quan hệ giữa anh ta và Hoàng Văn Vận cũng có thể vững vàng được.
Mặt khác, Hoàng Văn Vận làm việc ở thành phố Tân Châu thời gian cũng khá dài, từ trên xuống dưới, cũng thân thiết với không ít người, lại là thân tín của chính mình ở lại thành phố Tân Châu, nếu quả là phải đối kháng với Ngô Gia Tân chắc chắn cũng không bất lợi.
Hàn Đông và Ngô Gia Tân cũng không qua lại gì nhiều, chỉ có thể xem là một người quen, không hề biết gì về y.
Hàn Đông và Hoàng Văn Vận cộng tác thời gian cũng tương đối dài, hai bên đều hiểu rõ, Hàn Đông cũng khá yên tâm về năng lực và nhân phẩm của Hoàng Văn Vận. Hiện giờ, nói về bất kỳ phương diện nào, Hàn Đông cũng sẵn sàng giúp đỡ Hoàng Văn Vận.
- Bí thư Ngô cũng đã công tác ở Tỉnh ủy, nhìn xa trông rộng, hơn nữa, Chủ tịch thành phố Hàn cũng đã xây dựng cơ sở rất tốt, để anh ta chủ trì công tác của thành phố Tân Châu, cũng tạo hiện tượng một phen rồi.
Hoàng Văn Vận mỉm cười nói.
Cho dù anh luôn hy vọng Hàn Đông có thể ở lại nhưng giờ Ngô Gia Tân làm Bí thư Thành ủy Tân Châu cũng là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, cho nên thái độ của anh cũng phải thay đổi thôi.
Hàn Đông cười nói:
- Bí thư Ngô cũng đã gọi điện thoại riêng cho tôi, tôi cảm thấy anh ta đến thành phố Tân Châu chắc chắn sẽ tạo được thành tích. Nói về phương diện này, tất cả mọi người đều có chung một mục tiêu, chỉ cẩn xoay xung quanh mục tiêu này, mọi vấn đề khác đều tương đối dễ giải quyết.
Hoàng Văn Vận, Thẩm Tòng Phi và Tần Bạch Thần đều hiểu được ý của Hàn Đông, trong lòng cũng hơi an tâm.
Tần Bạch Thần nói:
- Bí thư Hàn, tuy anh đến thành phố Vinh Châu thăng chức, nhưng cũng không thể bỏ mặc đám cấp dưới cũ như chúng tôi chứ, sau này kính xin anh quan tâm đến chúng tôi nhiều hơn mới được.
Hàn Đông cười ha hả.
- Sau này mọi người chiếu cố lẫn nhau đi. Lão Tần, tôi hiểu ý anh, yên tâm đi, tập đoàn Hoa Điện đầu tư vào thành phố Tân Châu hẳn không có vấn đề gì. Bọn họ tuy là bạn bè của tôi giới thiệu tới, nhưng cũng vì nhìn thấy được nguồn tài nguyên của thành phố Tân Châu, nên sẽ không vì tôi chuyển công tác mà có thay đổi gì. Nhưng tôi cũng hy vọng thành phố Tân Châu trước sau như một, nhanh chóng phát triển, hy vọng than đá và thủy điện, hai sách lược chủ yếu này có thể thực thi tốt đẹp. Thành phố Tân Châu phát triển tốt thì thành phố Vinh Châu cũng tốt.
Tần Bạch Thần thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh ta quả thật lo rằng tập đoàn Hoa Điện vì Hàn Đông rời đi mà mắc cạn, vậy chiến tích nhìn thấy trước mắt của anh ta e rằng sẽ nhanh chóng tuột khỏi tay. Giờ nghe Hàn Đông nói như thế, anh ta ở đây cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng cũng thầm hổ thẹn, nhìn Hàn Đông xem, người ta rộng lượng và đạo đức thế nào kìa.
Giờ làm việc hôm sau chưa được bao lâu, thư ký Khổng Phàm Chi đã gõ cửa bước vào, ngập ngừng nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi muốn tiếp tục phục vụ anh.
Hàn Đông không ngờ anh ta lại nói thẳng như thế, bèn mỉm cười đáp:
- Vậy người nhà của anh có đồng ý không?
Hắn biết con Khổng Phàm Chi còn nhỏ, nên Hàn Đông cảm thấy không mang theo Khổng Phàm Chi cũng thích hợp, dù sao anh ta cũng có vợ con, e là người nhà của anh ta không đồng ý cho anh ta rời khỏi thành phố Tân Châu.
Khổng Phàm Chi nói:
- Người nhà của tôi đều rất ủng hộ công tác của tôi. Vợ tôi chờ tôi qua đó sắp xếp ổn thỏa rồi thì cũng có thể xin điều đến Vinh Châu.
Hàn Đông suy nghĩ một chút, mình đến Vinh Châu tạm thời cũng chưa chọn được người đáng tin, mang Khổng Phàm Chi đi cũng tốt, ít nhất vấn đề thư ký đã được giải quyết. Trải qua thời gian tiếp xúc, Hàn Đông vẫn khá hài lòng với công việc của Khổng Phàm Chi.
- Nếu đã vậy thì chờ tôi đi trước, đến lúc đó sẽ điều anh qua.
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố Hàn.
Khổng Phàm Chi vừa nghe thấy, trên mặt thoáng một tia kích động, khẽ cúi chào Hàn Đông, sau đó tay chân nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Tất nhiên anh ta biết Hàn Đông tiền đồ rộng lớn, nếu bản thân muốn phát triển hơn nữa, nhất định phải ở bên cạnh Hàn Đông thêm một thời gian, cho nên đã bàn bạc với người nhà, liền tìm Hàn Đông nói thẳng, giờ được Hàn Đông chấp thuận, trong lòng anh ta tự nhiên hưng phấn không thôi.
10 giờ 30, Hàn Đông dẫn lãnh đạo chủ chốt của bốn bộ máy lớn Thành ủy, Hội đồng Nhân dân, Chính phủ và Mặt trận Tổ quốc đến nơi giáp ranh, nghênh đón Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tiêu Vọng Nhạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.