Chương 590: Bí thư thân thiết với dân
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
27/08/2013
Đối với Cát Hồng Diễm này, Hàn Đông cũng không để tâm nhiều lắm.
Trong mắt hắn, người con gái như Cát Hồng Diễm, cách tốt nhất chính là không quan tâm đến cô ta, để cô ta tự mình biểu diễn. Rất nhanh cô ta sẽ mất đi hứng thú đeo bám, dần dần bỏ đi.
Cho nên, Hàn Đông sau khi gọi điện thoại cho Hoàng Văn Vận nói về việc này, sau đó cũng không để trong lòng nữa.
Trong khoảng thời gian này Hàn Đông rất bận rộn, cùng lúc vùng than đá huyện Vũ An khởi công. Tuy Hàn Đông chỉ mang chức danh tổ trưởng, công việc cụ thể sẽ do những người ở dưới làm, nhưng Hàn Đông cũng phải nắm bắt được phương hướng chủ yếu. Mặc khác, tháng ba phải mở Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân rồi, đến lúc đó không những Hàn Đông phải đại diện cho Uỷ ban nhân dân thành phố làm công tác tổng kết, mà còn phải thông qua tuyển cử. Ngoài ra lại còn làm báo cáo cho kế hoạch kinh tế năm năm mới.
Những công việc này, vô cùng phức tạp, đều phải bắt đầu nắm bắt thời gian mà thực hiện ngay từ bây giờ.
Mặc khác Hàn Đông cũng ôm khát vọng khá lớn cho nhiệm kỳ Chủ tịch thành phố này của hắn. Hắn dự định xây dựng thành phố Tân Châu thành thành phố lớn với nguồn năng lượng chính là than đá, nguồn năng lượng thuỷ điện động lực. Hắn cũng viết mục tiêu biến Tân Châu thành thành phố đứng đầu khu phát triển miền Nam bộ tỉnh Tây Xuyên vào kế hoạch phát triển năm năm này.
Đây là mục tiêu của Hàn Đông, cũng là lời hứa của Hàn Đông.
Đương nhiên, có thể thời gian của Hàn Đông ở thành phố Tân Châu cũng không được bao nhiêu, nhưng chỉ cần Hàn Đông ở thành phố Tân Châu một ngày, đều muốn cố gắng nỗ lực cho mục tiêu này. Chỉ cần có thể xây dựng được một nền móng vững chắc, thì Hàn Đông tin tưởng rằng sự phát triển của thành phố Tân Châu cũng không còn xa nữa.
Đương nhiên, ngày mốt là Tết nguyên đán rồi. Hàn Đông dự định sau tết sẽ sắp xếp công việc cho cấp dưới, đồng thời cũng sắp xếp trật tự lại những công việc phức tạp lộn xộn này một chút, lần lượt phân cho những người cụ thể phụ trách.
Mặc dù Hàn Đông có niềm tin với bản thân hắn, nhưng cũng không thể việc gì cũng tự mình làm. Như thế không những bản thân hắn sẽ rất mệt, mà cũng có thể vì thế mà vì cái nhỏ mà để mất đi cái lớn.
Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông vừa đi làm chưa được bao lâu, Chu Tử Phong liền dẫn theo Khổng Phàm Chi đến văn phòng làm việc, y nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi dẫn tiểu Khổng đến cho anh rồi.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Được, tiểu Khổng giao lưu công việc với Trương Tự Miễn trước, phải nhanh chóng làm quen với công việc đi.
- Vâng, Chủ tịch thành phố Hàn cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nỗ lực làm tốt công việc thuộc bổn phận của mình.
Khổng Phàm Chi nghiêm túc nói.
Tối hôm qua y hưng phấn cả đêm, nhưng sáng hôm nay thức dậy, cũng không hề cảm thấy mệt chút nào.
Đây cũng có thể là do con người khi vui vẻ thì tinh thần cũng phấn khích theo. Tối hôm qua y ngủ rất muộn, nhưng sáng sớm hôm nay mới hơn sáu giờ sáng y đã dậy rồi. Sau khi ngủ dậy tắm một cái, sau đó luyện tập một chút ngày hôm nay gặp Hàn Đông phải nói như thế nào. Ai ngờ vừa mới đến Hàn Đông liền không có chút khách sáo mà bảo y nhanh chóng làm quen công việc, điều này khiến y cảm thấy Hàn Đông thật sự là một lãnh đạo thực tế.
Trương Tự Miễn nhìn thấy Khổng Phàm Chi đi ra, liền tươi cười nói:
- Thư ký Khổng, sau này quan tâm nhiều hơn.
Khổng Phàm Chi khiêm tốn nói:
- Chủ tịch huyện Trương, anh khách sáo quá rồi, sau này mong anh chỉ bảo nhiều hơn.
Trong lòng Trương Tự Miễn đang không ngừng rỉ máu, nhưng đối với vị thư ký mới này của Hàn Đông, ngoài mặt y cũng chỉ có thể tươi cười, tuy y cũng đã biết Khổng Phàm Chi chẳng qua cũng chỉ là một cán bộ cấp phó phòng mà thôi. Nhưng tiểu tử này bây giờ đã trở thành thư ký của Hàn Đông, chỉ cần không có vấn đề gì, tương lai tiền đồ phía trước chắc chắn còn vô cùng rộng mở.
- Ôi, nếu biết trước được hiện tại, thì làm gì có lúc trước?
Trương Tự Miễn thầm có chút hối hận, nếu bản thân y có thể cầm cự được, không nảy sinh mối quan hệ gì với Võ Lan Sinh, nói không chừng sẽ không xuất hiện tình hình như thế này.
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi, y biết một khi ấn tượng về mình trong lòng Hàn Đông bị xấu đi, thì muốn thay đổi lại, cũng không phải là một việc dễ dàng như thế.
Tận tình kiên nhẫn tỉ mỉ bàn giao công việc cho Khổng Phàm Chi một chút, sau đó Trương Tự Miễn liền đợi Khổng Phàm Chi ra ngoài rồi, liền gõ cửa phòng Hàn Đông, nói:
- Chủ tịch thành phố, tôi đã bàn giao công việc cho Khổng Phàm Chi rồi, anh còn có gì chỉ bảo nữa không?
Hàn Đông nói:
- Không có gì nữa, thời gian này vất vả cho anh rồi. Hôm nay anh nghỉ nửa ngày, ngày mai đến huyện Thuý Sơn nhậm chức thôi.
- Vâng, cảm ơn Chủ tịch thành phố Hàn.
Trương Tự Miễn nói xong, cúi người thật sâu, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Y biết, từ giờ phút y đi ra khỏi văn phòng này, sau này muốn bước vào nữa, cũng không còn là việc dễ dàng như thế này nữa.
Thấy bộ dạng cô đơn của Trương Tự Miễn, Hàn Đông không khỏi động lòng, nhưng lập tức liền khôi phục vẻ bình thường.
Khổng Phàm Chi dọn dẹp lại tài liệu, nhanh chóng chạy vào rót nước cho Hàn Đông.
- Tiểu Khổng, thủ tục của cậu làm xong hết rồi?
Hàn Đông mỉm cười hỏi.
Khổng Phàm Chi nói:
- Tôi đã giao hồ sơ cho phòng Nhân sự rồi, rất nhanh sẽ làm xong thôi.
Hàn Đông gật gật đầu, sau đó liền không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục xem giấy tờ.
Khổng Phàm Chi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tuy đây cũng là lần đầu tiên y làm thư ký, nhưng với sự thông minh và hiểu biết của y, cũng không có vấn đề gì lớn, rất nhanh sẽ thích ứng.
Vừa bận rộn một lúc, Trưởng phòng Nhân sự Uỷ ban nhân dân liền tươi cười đi đến, trong tay ông ta cầm mấy tờ giấy, cười nói:
- Tiểu Khổng lại bận rồi à, mấy tờ giấy này cậu điền một chút.
Khổng Phàm Chi cầm lấy nhìn, không ngờ lại là tờ giấy điền về việc y làm nhân viên phòng chủ nhiệm, trong lòng không khỏi vui mừng.
Y vốn dĩ làm Phó bí thư ở khu Cao Bằng, cũng tương đương với cấp phó phòng. Mà vừa mới đến văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố, liền được đề bạt làm nhân viên chủ nhiệm. Chức vụ trưởng phòng mà y theo đuổi bấy lâu nay bỗng chốc được thực hiện. Tuy so với cấp trưởng phòng, nhân viên chủ nhiệm cũng không phải là vị trí lãnh đạo, nhưng cấp bậc cũng tương đương nhau rồi. Chỉ cần có được cấp bậc, sau này đi lên thêm cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Quả thật không giống nhau, tôi ở khu Cao Bằng muốn lên cấp trưởng phòng, thì quả thật là một việc vô cùng khó khăn. Nhưng bây giờ, nhân viên phòng chủ nhiệm lại chỉ là một việc nhỏ.
Trong lòng Khổng Phàm Chi không khỏi cảm khái, sau đó liền điền vào bảng biểu theo đúng yêu cầu. Nét bút của y cứng cáp có lực, quả thật cũng rất dễ nhìn.
Thời gian tết Nguyên đán, Hàn Đông đi một chuyến đến tỉnh Vân Điền. Vừa là đi thăm cha mẹ hắn, mặt khác, Hàn Đông cũng muốn đi thăm Kiều San San.
Từ khi kết hôn với Lã Nhạc đến nay, Kiều San San ngoài việc chủ động gửi tin nhắn chúc mừng trong ngày hắn kết hôn, thì chưa từng chủ động liên lạc với Hàn Đông thêm một lần nào nữa.
Tuy Hàn Đông có chủ động gọi điện cho cô nhiều lần, nhưng Hàn Đông vẫn cảm thấy được sự khổ sở trong lòng cô, cho nên Hàn Đông muốn đi gặp mặt cô một lần.
Mặc dù Hàn Đông cũng biết, tình cảm của Kiều San San đối với hắn là thật. Nhưng bản thân hắn dù sao cũng không thể cho cô một chút danh phận nào, cho nên trong lòng cô có chút không thoải mái, điều đó cũng rất bình thường.
Ngược lại, nếu Kiều San San thể hiện ra rằng không thèm quan tâm, Hàn Đông lại cảm thấy không bình thường.
Nhìn thấy Hàn Đông, Kiều San San cảm thấy vô cùng vui mừng.
Bởi vì thân phận, khi Hàn Đông và Kiều San San ở cùng nhau, lại có vẻ quá im lặng.
Mặc dù đây là tỉnh Vân Điền, những người quen biết Hàn Đông chắc chắn không được bao nhiêu người, nhưng Hàn Đông vẫn cảm thấy cẩn thận là tốt nhất.
Dù sao với cấp bậc bây giờ của Hàn Đông, còn chưa đạt đến cảnh giới không quan tâm đến những việc này.
Kiều San San cũng hiểu được điều khó xử của Hàn Đông, lúc hai người đi ra ngoài, đều là đi những nơi ít người qua lại. Thậm chí cô còn chuẩn bị cho Hàn Đông một cái kính gọng vàng rất bình thường. Sau khi Hàn Đông mang lên, khí chất cũng thay đổi đi nhiều, trừ những người rất thân quen ra, nếu không cũng khó nhận ra hắn.
Thời gian gặp nhau nhanh mà vô cùng ngắn ngủi, sáng ngày mồng bốn tháng một, Hàn Đông đáp máy bay từ thành phố Minh Côn về lại Thục Đô. Trên máy bay, Hàn Đông vẫn luôn nhớ lại những việc xảy ra trong mấy ngày này, trong lòng tràn ngập sự dịu dàng.
Đồng thời Hàn Đông cũng thầm quyết định trong lòng, nhất định phải đối xử tốt với Kiều San San. Mặc dù không thể cho cô danh phận gì, nhưng lại muốn mang lại hạnh phúc cho cô.
Ở cửa ra, Khổng Phàm Chi vè Vu Đại Lực đã đứng đợi ở đó.
Có thể nhận thấy, Khổng Phàm Chi là một thư ký nhập vai rất nhanh.
Hàn Đông lên xe, xe liền nhanh chóng chạy về hướng thành phố Tân Châu.
- Tiểu Khổng, sau khi về, thông báo chiều ngay mai dự họp Hội nghị họp bàn công việc Chủ tịch thành phố mở rộng. Chủ yếu sắp xếp công việc trong thời gian tới đây, thứ nhất là tổng kết công việc thời gian qua, thứ hai là báo cáo công tác chính phủ. Sau hội nghị sẽ mời dự họp hội nghị thảo luận nhân sự.
Dưới Uỷ ban nhân dân thành phố có cục Nhân sự, đối với những sắp xếp nhân sự không quan trọng, đương nhiên sẽ do Uỷ ban nhân dân thành phố thảo luận và quyết định.
Khổng Phàm Chi trong lúc Hàn Đông nói chuyện, sớm đã lấy ra một cuốn sổ nhỏ ghi chép lại, sau đó đọc lại một lần nữa.
Hàn Đông thầm gật đầu. Biểu hiện của Khổng Phàm Chi quả thật cũng rất cẩn thận, xem ra quả thật rất có tố chất làm thư ký.
Một lát sau, Khổng Phàm Chi quay đầu lại nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, ngày hôm qua nhật báo Tây Xuyên đăng chuyên đề phỏng vấn của nhà báo Cát Hồng Diễm đối với Bí thư Hạ, cũng khá dài.
- Thật sao?
Hàn Đông ngẩn ra, không ngờ Cát Hồng Diễm lại đi làm một phỏng vấn riêng đối với Hạ Kim Cường. Người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ thật sự thích làm phỏng vấn chuyên đề về người khác hay sao?
Trở lại Uỷ ban nhân dân thành phố, Hàn Đông liền xem nhật báo Tây Xuyên ngày hôm qua. Về phỏng vấn chuyên đề đối với Hạ Kim Cường, quả thật là một sự thổi phồng lớn về Hạ Kim Cường. Trong đó còn kèm theo mấy bức hình, chính là thời gian trước Hạ Kim Cường xuống thăm hỏi ở cơ sở, đều là những bức hình thân thiết với dân chúng.
Trong bài phỏng vấn, Cát Hồng Diễm rất buồn nôn mà thêm cho Hạ Kim Cường danh hiệu ‘Bí thư thân thiết với dân’. Thổi phồng về ông ta, nói rằng thành phố Tân Châu dưới sự lãnh đạo của Hạ Kim Cường, nhất định có thể phát triển rất nhanh chóng.
- Hai người này đang nhập nhằng với nhau sao?
Hàn Đông rất nghi hoặc, nhìn bộ dạng Cát Hồng Diễm ngày hôm đó, dường như đang muốn gây phiền phức cho thành phố Tân Châu. Lẽ nào vì Hạ Kim Cường mà cô ta thay đổi chủ ý.
- Hay là, cô ta định vừa phất cờ hò reo cho Hạ Kim Cường, lại vừa mượn tay Hạ Kim Cường mà đối phó mình?
Lắc lắc đầu, Hàn Đông nở nụ cười nhàn nhạt.
Cho dù Cát Hồng Diễm như thế nào, Hàn Đông cũng không hề sợ.
Tuy không biết tình hình cụ thể, nhưng Hàn Đông cũng hiểu được đại khái tại sao Hạ Kim Cường và Cát Hồng Diễm lại phối hợp với nhau. Hàn Đông thật sự rất muốn xem hai người bọn họ có thể làm ra được việc gì.
Trong mắt hắn, người con gái như Cát Hồng Diễm, cách tốt nhất chính là không quan tâm đến cô ta, để cô ta tự mình biểu diễn. Rất nhanh cô ta sẽ mất đi hứng thú đeo bám, dần dần bỏ đi.
Cho nên, Hàn Đông sau khi gọi điện thoại cho Hoàng Văn Vận nói về việc này, sau đó cũng không để trong lòng nữa.
Trong khoảng thời gian này Hàn Đông rất bận rộn, cùng lúc vùng than đá huyện Vũ An khởi công. Tuy Hàn Đông chỉ mang chức danh tổ trưởng, công việc cụ thể sẽ do những người ở dưới làm, nhưng Hàn Đông cũng phải nắm bắt được phương hướng chủ yếu. Mặc khác, tháng ba phải mở Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân rồi, đến lúc đó không những Hàn Đông phải đại diện cho Uỷ ban nhân dân thành phố làm công tác tổng kết, mà còn phải thông qua tuyển cử. Ngoài ra lại còn làm báo cáo cho kế hoạch kinh tế năm năm mới.
Những công việc này, vô cùng phức tạp, đều phải bắt đầu nắm bắt thời gian mà thực hiện ngay từ bây giờ.
Mặc khác Hàn Đông cũng ôm khát vọng khá lớn cho nhiệm kỳ Chủ tịch thành phố này của hắn. Hắn dự định xây dựng thành phố Tân Châu thành thành phố lớn với nguồn năng lượng chính là than đá, nguồn năng lượng thuỷ điện động lực. Hắn cũng viết mục tiêu biến Tân Châu thành thành phố đứng đầu khu phát triển miền Nam bộ tỉnh Tây Xuyên vào kế hoạch phát triển năm năm này.
Đây là mục tiêu của Hàn Đông, cũng là lời hứa của Hàn Đông.
Đương nhiên, có thể thời gian của Hàn Đông ở thành phố Tân Châu cũng không được bao nhiêu, nhưng chỉ cần Hàn Đông ở thành phố Tân Châu một ngày, đều muốn cố gắng nỗ lực cho mục tiêu này. Chỉ cần có thể xây dựng được một nền móng vững chắc, thì Hàn Đông tin tưởng rằng sự phát triển của thành phố Tân Châu cũng không còn xa nữa.
Đương nhiên, ngày mốt là Tết nguyên đán rồi. Hàn Đông dự định sau tết sẽ sắp xếp công việc cho cấp dưới, đồng thời cũng sắp xếp trật tự lại những công việc phức tạp lộn xộn này một chút, lần lượt phân cho những người cụ thể phụ trách.
Mặc dù Hàn Đông có niềm tin với bản thân hắn, nhưng cũng không thể việc gì cũng tự mình làm. Như thế không những bản thân hắn sẽ rất mệt, mà cũng có thể vì thế mà vì cái nhỏ mà để mất đi cái lớn.
Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông vừa đi làm chưa được bao lâu, Chu Tử Phong liền dẫn theo Khổng Phàm Chi đến văn phòng làm việc, y nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi dẫn tiểu Khổng đến cho anh rồi.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Được, tiểu Khổng giao lưu công việc với Trương Tự Miễn trước, phải nhanh chóng làm quen với công việc đi.
- Vâng, Chủ tịch thành phố Hàn cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nỗ lực làm tốt công việc thuộc bổn phận của mình.
Khổng Phàm Chi nghiêm túc nói.
Tối hôm qua y hưng phấn cả đêm, nhưng sáng hôm nay thức dậy, cũng không hề cảm thấy mệt chút nào.
Đây cũng có thể là do con người khi vui vẻ thì tinh thần cũng phấn khích theo. Tối hôm qua y ngủ rất muộn, nhưng sáng sớm hôm nay mới hơn sáu giờ sáng y đã dậy rồi. Sau khi ngủ dậy tắm một cái, sau đó luyện tập một chút ngày hôm nay gặp Hàn Đông phải nói như thế nào. Ai ngờ vừa mới đến Hàn Đông liền không có chút khách sáo mà bảo y nhanh chóng làm quen công việc, điều này khiến y cảm thấy Hàn Đông thật sự là một lãnh đạo thực tế.
Trương Tự Miễn nhìn thấy Khổng Phàm Chi đi ra, liền tươi cười nói:
- Thư ký Khổng, sau này quan tâm nhiều hơn.
Khổng Phàm Chi khiêm tốn nói:
- Chủ tịch huyện Trương, anh khách sáo quá rồi, sau này mong anh chỉ bảo nhiều hơn.
Trong lòng Trương Tự Miễn đang không ngừng rỉ máu, nhưng đối với vị thư ký mới này của Hàn Đông, ngoài mặt y cũng chỉ có thể tươi cười, tuy y cũng đã biết Khổng Phàm Chi chẳng qua cũng chỉ là một cán bộ cấp phó phòng mà thôi. Nhưng tiểu tử này bây giờ đã trở thành thư ký của Hàn Đông, chỉ cần không có vấn đề gì, tương lai tiền đồ phía trước chắc chắn còn vô cùng rộng mở.
- Ôi, nếu biết trước được hiện tại, thì làm gì có lúc trước?
Trương Tự Miễn thầm có chút hối hận, nếu bản thân y có thể cầm cự được, không nảy sinh mối quan hệ gì với Võ Lan Sinh, nói không chừng sẽ không xuất hiện tình hình như thế này.
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi, y biết một khi ấn tượng về mình trong lòng Hàn Đông bị xấu đi, thì muốn thay đổi lại, cũng không phải là một việc dễ dàng như thế.
Tận tình kiên nhẫn tỉ mỉ bàn giao công việc cho Khổng Phàm Chi một chút, sau đó Trương Tự Miễn liền đợi Khổng Phàm Chi ra ngoài rồi, liền gõ cửa phòng Hàn Đông, nói:
- Chủ tịch thành phố, tôi đã bàn giao công việc cho Khổng Phàm Chi rồi, anh còn có gì chỉ bảo nữa không?
Hàn Đông nói:
- Không có gì nữa, thời gian này vất vả cho anh rồi. Hôm nay anh nghỉ nửa ngày, ngày mai đến huyện Thuý Sơn nhậm chức thôi.
- Vâng, cảm ơn Chủ tịch thành phố Hàn.
Trương Tự Miễn nói xong, cúi người thật sâu, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Y biết, từ giờ phút y đi ra khỏi văn phòng này, sau này muốn bước vào nữa, cũng không còn là việc dễ dàng như thế này nữa.
Thấy bộ dạng cô đơn của Trương Tự Miễn, Hàn Đông không khỏi động lòng, nhưng lập tức liền khôi phục vẻ bình thường.
Khổng Phàm Chi dọn dẹp lại tài liệu, nhanh chóng chạy vào rót nước cho Hàn Đông.
- Tiểu Khổng, thủ tục của cậu làm xong hết rồi?
Hàn Đông mỉm cười hỏi.
Khổng Phàm Chi nói:
- Tôi đã giao hồ sơ cho phòng Nhân sự rồi, rất nhanh sẽ làm xong thôi.
Hàn Đông gật gật đầu, sau đó liền không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục xem giấy tờ.
Khổng Phàm Chi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tuy đây cũng là lần đầu tiên y làm thư ký, nhưng với sự thông minh và hiểu biết của y, cũng không có vấn đề gì lớn, rất nhanh sẽ thích ứng.
Vừa bận rộn một lúc, Trưởng phòng Nhân sự Uỷ ban nhân dân liền tươi cười đi đến, trong tay ông ta cầm mấy tờ giấy, cười nói:
- Tiểu Khổng lại bận rồi à, mấy tờ giấy này cậu điền một chút.
Khổng Phàm Chi cầm lấy nhìn, không ngờ lại là tờ giấy điền về việc y làm nhân viên phòng chủ nhiệm, trong lòng không khỏi vui mừng.
Y vốn dĩ làm Phó bí thư ở khu Cao Bằng, cũng tương đương với cấp phó phòng. Mà vừa mới đến văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố, liền được đề bạt làm nhân viên chủ nhiệm. Chức vụ trưởng phòng mà y theo đuổi bấy lâu nay bỗng chốc được thực hiện. Tuy so với cấp trưởng phòng, nhân viên chủ nhiệm cũng không phải là vị trí lãnh đạo, nhưng cấp bậc cũng tương đương nhau rồi. Chỉ cần có được cấp bậc, sau này đi lên thêm cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Quả thật không giống nhau, tôi ở khu Cao Bằng muốn lên cấp trưởng phòng, thì quả thật là một việc vô cùng khó khăn. Nhưng bây giờ, nhân viên phòng chủ nhiệm lại chỉ là một việc nhỏ.
Trong lòng Khổng Phàm Chi không khỏi cảm khái, sau đó liền điền vào bảng biểu theo đúng yêu cầu. Nét bút của y cứng cáp có lực, quả thật cũng rất dễ nhìn.
Thời gian tết Nguyên đán, Hàn Đông đi một chuyến đến tỉnh Vân Điền. Vừa là đi thăm cha mẹ hắn, mặt khác, Hàn Đông cũng muốn đi thăm Kiều San San.
Từ khi kết hôn với Lã Nhạc đến nay, Kiều San San ngoài việc chủ động gửi tin nhắn chúc mừng trong ngày hắn kết hôn, thì chưa từng chủ động liên lạc với Hàn Đông thêm một lần nào nữa.
Tuy Hàn Đông có chủ động gọi điện cho cô nhiều lần, nhưng Hàn Đông vẫn cảm thấy được sự khổ sở trong lòng cô, cho nên Hàn Đông muốn đi gặp mặt cô một lần.
Mặc dù Hàn Đông cũng biết, tình cảm của Kiều San San đối với hắn là thật. Nhưng bản thân hắn dù sao cũng không thể cho cô một chút danh phận nào, cho nên trong lòng cô có chút không thoải mái, điều đó cũng rất bình thường.
Ngược lại, nếu Kiều San San thể hiện ra rằng không thèm quan tâm, Hàn Đông lại cảm thấy không bình thường.
Nhìn thấy Hàn Đông, Kiều San San cảm thấy vô cùng vui mừng.
Bởi vì thân phận, khi Hàn Đông và Kiều San San ở cùng nhau, lại có vẻ quá im lặng.
Mặc dù đây là tỉnh Vân Điền, những người quen biết Hàn Đông chắc chắn không được bao nhiêu người, nhưng Hàn Đông vẫn cảm thấy cẩn thận là tốt nhất.
Dù sao với cấp bậc bây giờ của Hàn Đông, còn chưa đạt đến cảnh giới không quan tâm đến những việc này.
Kiều San San cũng hiểu được điều khó xử của Hàn Đông, lúc hai người đi ra ngoài, đều là đi những nơi ít người qua lại. Thậm chí cô còn chuẩn bị cho Hàn Đông một cái kính gọng vàng rất bình thường. Sau khi Hàn Đông mang lên, khí chất cũng thay đổi đi nhiều, trừ những người rất thân quen ra, nếu không cũng khó nhận ra hắn.
Thời gian gặp nhau nhanh mà vô cùng ngắn ngủi, sáng ngày mồng bốn tháng một, Hàn Đông đáp máy bay từ thành phố Minh Côn về lại Thục Đô. Trên máy bay, Hàn Đông vẫn luôn nhớ lại những việc xảy ra trong mấy ngày này, trong lòng tràn ngập sự dịu dàng.
Đồng thời Hàn Đông cũng thầm quyết định trong lòng, nhất định phải đối xử tốt với Kiều San San. Mặc dù không thể cho cô danh phận gì, nhưng lại muốn mang lại hạnh phúc cho cô.
Ở cửa ra, Khổng Phàm Chi vè Vu Đại Lực đã đứng đợi ở đó.
Có thể nhận thấy, Khổng Phàm Chi là một thư ký nhập vai rất nhanh.
Hàn Đông lên xe, xe liền nhanh chóng chạy về hướng thành phố Tân Châu.
- Tiểu Khổng, sau khi về, thông báo chiều ngay mai dự họp Hội nghị họp bàn công việc Chủ tịch thành phố mở rộng. Chủ yếu sắp xếp công việc trong thời gian tới đây, thứ nhất là tổng kết công việc thời gian qua, thứ hai là báo cáo công tác chính phủ. Sau hội nghị sẽ mời dự họp hội nghị thảo luận nhân sự.
Dưới Uỷ ban nhân dân thành phố có cục Nhân sự, đối với những sắp xếp nhân sự không quan trọng, đương nhiên sẽ do Uỷ ban nhân dân thành phố thảo luận và quyết định.
Khổng Phàm Chi trong lúc Hàn Đông nói chuyện, sớm đã lấy ra một cuốn sổ nhỏ ghi chép lại, sau đó đọc lại một lần nữa.
Hàn Đông thầm gật đầu. Biểu hiện của Khổng Phàm Chi quả thật cũng rất cẩn thận, xem ra quả thật rất có tố chất làm thư ký.
Một lát sau, Khổng Phàm Chi quay đầu lại nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, ngày hôm qua nhật báo Tây Xuyên đăng chuyên đề phỏng vấn của nhà báo Cát Hồng Diễm đối với Bí thư Hạ, cũng khá dài.
- Thật sao?
Hàn Đông ngẩn ra, không ngờ Cát Hồng Diễm lại đi làm một phỏng vấn riêng đối với Hạ Kim Cường. Người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ thật sự thích làm phỏng vấn chuyên đề về người khác hay sao?
Trở lại Uỷ ban nhân dân thành phố, Hàn Đông liền xem nhật báo Tây Xuyên ngày hôm qua. Về phỏng vấn chuyên đề đối với Hạ Kim Cường, quả thật là một sự thổi phồng lớn về Hạ Kim Cường. Trong đó còn kèm theo mấy bức hình, chính là thời gian trước Hạ Kim Cường xuống thăm hỏi ở cơ sở, đều là những bức hình thân thiết với dân chúng.
Trong bài phỏng vấn, Cát Hồng Diễm rất buồn nôn mà thêm cho Hạ Kim Cường danh hiệu ‘Bí thư thân thiết với dân’. Thổi phồng về ông ta, nói rằng thành phố Tân Châu dưới sự lãnh đạo của Hạ Kim Cường, nhất định có thể phát triển rất nhanh chóng.
- Hai người này đang nhập nhằng với nhau sao?
Hàn Đông rất nghi hoặc, nhìn bộ dạng Cát Hồng Diễm ngày hôm đó, dường như đang muốn gây phiền phức cho thành phố Tân Châu. Lẽ nào vì Hạ Kim Cường mà cô ta thay đổi chủ ý.
- Hay là, cô ta định vừa phất cờ hò reo cho Hạ Kim Cường, lại vừa mượn tay Hạ Kim Cường mà đối phó mình?
Lắc lắc đầu, Hàn Đông nở nụ cười nhàn nhạt.
Cho dù Cát Hồng Diễm như thế nào, Hàn Đông cũng không hề sợ.
Tuy không biết tình hình cụ thể, nhưng Hàn Đông cũng hiểu được đại khái tại sao Hạ Kim Cường và Cát Hồng Diễm lại phối hợp với nhau. Hàn Đông thật sự rất muốn xem hai người bọn họ có thể làm ra được việc gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.