Chương 309: Cố sức làm lớn chuyện.
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
10/04/2013
Hàn Đông kiên quyết nói:
- Cho dù thế nào, việc chấn chỉnh an toàn các mỏ than phải tiếp tục thực hiện. Đây là chuyện có lợi cho nước cho dân, chỉ là áp lực nhất thời, sau này sẽ dễ dàng hơn cho công tác ở huyện Vinh Quang về lâu dài, cho nên tôi sẽ không thỏa hiệp.
Lý Đại Dũng khen ngợi:
- Đúng đó, tiểu Đông, nếu cháu đã nhận định như thế, thì cứ quyết chí mà làm, chỉ cần làm công tác cho tốt là được. Mấy người gây rối này không cần phải lo lắng đến họ, cũng dễ dàng thu thập thôi.
Hàn Đông đứng lên nói:
- Bác Ngô, bác Lý, cháu không hầu hai bác uống rượu được, cháu phải về huyện Vinh Quang ngay.
Lý Đại Dũng nói:
- Được rồi, công tác quan trọng hơn, cháu đừng uống nữa, bác cho người đưa cháu về.
Lý Đại Dũng bèn gọi điện thoại ngay, bảo một thượng úy tới, nói:
- Diêu Hiên Thành, cậu phụ trách đưa Hàn Đông về huyện Vinh Quang.
- Dạ!
Diêu Hiên Thành lễ phép đáp.
Hàn Đông cũng không khách khí với anh ta, sau khi cáo từ mọi người liền cùng anh ta ra ngoài. Diêu Hiên Thành lái xe chở hàn đông về huyện Vinh Quang.
Hàn Đông ngồi trên xe gọi điện thoại về văn phòng Thẩm Tòng Phi, nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm, tình hình thế nào?
Thẩm Tòng Phi vẫn ngồi trực trong văn phòng, đáp ngay:
- Bí thư Hàn, Cục Thông tin đối ngoại thành phố đã thuyệt phục rồi. Đám người gây rối này đã tới quảng trường phía trước Ủy ban nhân dân thành phố. Người của Cục Thông tin đối ngoại cũng đang ở đó. Ngoài ra, Vinh Tiểu Dân và Bộ Cương cũng đã đến Vinh Châu.
Hàn Đông nói:
- Kiểm soát mọi người cho rõ ràng, đến lúc đó thông báo cho các thôn, thị trấn, xã liên quan để sau này cho bọn họ phối hợp làm tốt công tác khuyên can.
Thượng úy Diêu Hiên Thành lái xe chỉ biết tên Hàn Đông, không biết rốt cuộc Hàn Đông đang làm gì, nhưng nghe Hàn Đông nói chuyện với Chủ tịch huyện không có chút khách khí nào, hơn nữa trong giọng nói tràn đầy ý ra lệnh và chỉ huy, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc. Người thanh niên này, chẳng lẽ lại là Bí thư huyện ủy huyện Vinh Quang sao?
Anh ta thấy tuổi Hàn Đông chắc chắn nhỏ hơn mình không ít, không ngờ lại đã làm Bí thư huyện ủy. Khó trách hắn có thể ngồi ăn cơm cùng bàn với Tư lệnh viên Lý, hơn nữa, thoạt nhìn Tư lệnh viên Lý đối với hắn không hề tầm thường.
Đến huyện Vinh Quang, Hàn Đông lại sắp xếp người đưa Diêu Hiên Thành về Vinh Châu.
Sau đó, Hàn Đông liền đi ngay vào văn phòng Thẩm Tòng Phi, thấy anh ta đang cúi đầu ăn cơm trong cặp lồng, bèn cười nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm, biết sớm thì tôi đã gọi thức ăn cho anh.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Bí thư Hàn, sao anh lại trở về gấp như vậy?
Hàn Đông nói:
- Xảy ra chuyện như vậy, tôi đương nhiên phải quay về sớm một chút. Chủ tịch huyện Thẩm, anh cứ từ từ ăn thôi. Chuyện đã xảy ra rồi, nên giải quyết thế nào thì cứ thế ấy mà giải quyết. Tôi phải xem xem họ muốn quậy đến thế nào.
Thẩm Tòng Phi ăn xong rồi thu dọn, uống một ngụm nước, mới nói:
- Bí thư Hàn, tôi cảm thấy chuyện này thật sự rất khác thường, hẳn là phải có người tổ chức, nếu không sao lại có hơn hai mươi người cùng đi gây rối.
Hàn Đông gật gù nói:
- Chuyện này rất có khả năng, chỉ là không ngờ trước đó chúng ta không hề nghe được động tĩnh gì. Xem ra công tác làm chưa đủ tốt.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Dạ đúng, sau này xem ra chúng ta phải tăng cường nắm giữ hành động của các chủ mỏ than cùng với công nhân khai thác than, không thể để xảy ra vấn đề như thế nữa.
Hàn Đông nói:
- Gần đây chúng ta làm không ổn. Tôi nghĩ muốn cho tốt, phải tăng cường tác dụng của các thôn xã thị trấn. Để tránh tiếp tục phát sinh những vấn đề như vậy, yêu cầu các cán bộ phải chịu trách nhiệm cho đến khi hoàn tất. Mỗi người phụ trách một mỏ quặng với người dân địa phương, thông qua quan hệ bạn bè, bà con hay các mối quan hệ khác, nhất định phải nắm giữ chặt chẽ động thái của mọi người. Có tin tức gì thì chúng ta cũng phải biết trước.
Chuyện các chủ mỏ huyện Vinh Quang và các công nhân khai thác mỏ đã đến quảng trường phía trước Ủy ban nhân dân thành phố lan truyền rất nhanh chóng.
Nhưng tin tức đồn đại lại có nhiều phiên bản rất khác nhau.
Có người nói vì Ủy ban nhân dân huyện Vinh Quang vô cớ thu hồi mỏ than, không quan tâm đến ích lợi của các chủ mỏ than và công nhân khai thác mỏ nên họ mới bí quá hóa liều mà đến gây rối ở Ủy ban nhân dân thành phố.
Có người nói là vì huyện thu sưu thuế các mỏ than này quá cao mới dẫn đến chuyện như vậy.
Còn có người lại nói vì lòng dạ các cán bộ các cấp huyện Vinh Quang rất đen tối, bao nhiêu tiền cũng không đủ, rốt cuộc sâu dân mọt nước đó khiến người dân không nhẫn nhịn nổi nữa.
Người gây rối rốt cuộc cũng được Phòng Công an huyện Vinh Quang, cùng với Phó Chủ tịch huyện Vinh Tiểu Dân và Cục trưởng Cục than đá Bộ Cương khuyên nhủ mới quay về huyện Vinh Châu.
Sau khi về đến huyện Vinh Quang, Vinh Tiểu Dân bố trí cho bọn họ ăn cơm chiều, sau đó vừa ăn cơm vừa khuyên bảo, giải thích một lần.
Lúc gần ăn cơm, Bí thư Thị trấn Cổ Song Cốc Dịch Dương cũng đến nói chuện với những người liên quan, sau đó dẫn những người này trở về.
Sáng sớm hôm sau, Vinh Tiểu Dân đã vội vàng tìm Hàn Đông báo cáo công tác. Hàn Đông liền đưa ra ý tưởng đã bàn bạc với Thẩm Tòng Phi hôm qua, yêu cầu Vinh Tiểu Dân chỉ đạo xuống, bảo toàn bộ người ở thôn xã thị trấn phối hợp toàn lực, chịu trách nhiệm thi hành cho đến khi xong toàn bộ.
- Chúng ta không thể vì chuyện này mà ngừng công tác chỉnh đốn mỏ than. Bất kể thế nào, công tác chỉnh đốn mỏ than cũng là chính sách lớn của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, nhất định phải tiến hành toàn diện. Hơn nữa, không chỉ thực hiện mà còn phải tăng cường thực hiện. Đối với những mỏ than đến kỳ hạn vẫn không chấn chỉnh xong, thì phải dựa vào chủ trương lúc trước, thu hồi quyền khai thác, đến lúc đó Ủy ban nhân dân huyện sẽ tiến hành đấu thầu.
Hàn Đông trầm giọng nói.
Vinh Tiểu Dân cũng cảm nhận được quyết tâm sắt đá của Hàn Đông, cảm giác được áp lực rất lớn, đồng thời lại nhận thấy đây là một cơ hội không tồi. Nếu Hàn Đông đã xem trọng công tác chấn chỉnh mỏ than như vậy, thì…
“Hy vọng cố gắng làm việc này thật tốt, tương lai là một bước đệm rất lớn. Hiện giờ thái độ của Hàn Đông mạnh mẽ cứng rắn như vậy, chuyện này chắc cũng không có khả năng bỏ dở nửa chừng, cho nên mình chỉ cần toàn lực cố gắng làm cho tốt là được.”
Đợi Vinh Tiểu Dân đi rồi, Hàn Đông lại gọi điện thoại ngay cho Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân, báo cáo chuyện ngày hôm qua:
- Bí thư Đinh, việc này tôi nhất định giải quyết thích đáng, cam đoan không để vấn đề tương tự phát sinh.
Đinh Vi Dân nói:
- Ừ, Hàn Đông, cậu cứ yên tâm làm đi. Chuyện an toàn sản xuất của mỏ than là chuyện lớn, nhất định phải làm chặt chẽ.
Nghe Đinh Vi Dân nói như vậy, Hàn Đông cũng yên tâm hơn. Có người đến gây rối trước cửa Ủy ban nhân dân Thành phố, chuyện cũng khá lớn, nhưng có Đinh Vi Dân làm chỗ dựa, Hàn Đông cũng không còn gì phải lo lắng, có thể yên tâm làm tốt việc của mình.
Vừa mới gát điện thoại, điện thoại di động của Hàn Đông đã reng lên, vừa cầm máy đã thấy số của Văn phòng Cục trưởng Cục Giao thông Bành Trạch Ba, Hàn Đông nghe máy, cười nói:
- Xin chào Cục trưởng Bành, có tin tức gì tốt sao?
Bành Trạch Ba nói:
- Bí thư Hàn, Cục Đảng ủy đã thảo luận về công trình giao thông thôn sang thôn của huyện Vinh Quang, cho rằng đây là một sáng kiến rất tốt, có tác dụng xúc tiến mạnh mẽ đối với giao thông của huyện Vinh Quang, từ chức vụ của mình có thể tìm đến cộng đồng san sẻ gánh nặng. Cục Giao thông thành phố chuẩn bị chi tám triệu tệ.
Tám triệu tệ, nếu chỉ là xây dựng, cải tạo đường sá của mỗi xã và thị trấn, nếu chia đều ra cũng có thể phân được mỗi xã thị trấn trên dưới ba trăm ngàn, cũng là một khoản không nhỏ.
Hàn Đông cảm kích nói:
- Cảm ơn Cục trưởng Bành đã ủng hộ huyện Vinh Quang. Hôm nào tôi đến Vinh Châu, đại diện hương thân phụ lão huyện Vinh Quang mời Cục trưởng Bành uống rượu.
Bành Trạch Ba cười nói:
- Bí thư Hàn đừng khách khí, công trình giao thông thôn sang thôn của huyện Vinh Quang chuẩn bị cho tốt, cũng là một trong những thành tích của Cục Giao thông thành phố thôi. Tóm lại tiền sẽ nhanh chóng được chuyển đến Cục Giao thông huyện Vinh Quang, các anh tự điều hành, Cục Giao thông thành phố chủ yếu là giám sát thôi.
Hàn Đông nói:
- Xin Cục trưởng Bành yên tâm. Huyện Vinh Quang nhất định dùng từng xu thật tốt, làm xong công trình giao thông thôn sang thôn. Đến lúc đó xin mời Cục trưởng Bành đến thị sát.
Bành Trạch Ba nói:
- Được, đến lúc đó tôi phải đi thăm.
Gát điện thoại, Hàn Đông không khỏi xúc động. Không thể tưởng tượng được Cục Giao thông thành phố lần này lại quá hào phóng, không ngờ lập tức phê duyệt liền tám triệu. Nhưng theo lời nói của Bành Trạch Ba, Hàn Đông cảm giác được, ông ta cũng muốn coi công trình giao thông thôn sang thôn của huyện Vinh Quang cũng là một trong những chiến tích của Cục Giao thông thành phố.
“Ha ha, Bành Trạch ba này cũng rất biết nghĩ cách. Ông ta chỉ cần ra chút tiền là đã có chiến tích rồi.” Hàn Đông lẩm bẩm. Nhưng Cục Giao thông thành phố đã chịu chi tiền, thì cho họ chia sẻ chút chiến tích cũng không có gì quá đáng.
Có một khoản tiền như vậy, công trình giao thông thôn sang thôn của huyện Vinh Quang có thể lập tức thực hiện.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Đông vô cùng vui vẻ, lập tức gọi Chánh văn phòng Huyện ủy Trịnh Thành Văn tới, bảo ông ta triệu tập các Ủy viên thường vụ, 2 giờ 30 chiều nay mở cuộc họp Hội nghị thường vụ, chủ yếu là thảo luận vấn đề công trình giao thông thôn sang thôn.
2 giờ 30 chiều, Hàn Đông đến phòng họp đúng giờ, các vị Ủy viên thường vụ đã có mặt đông đủ. Những người dự thính hội nghị còn có những nhân vật số một của Cục Giao thông, Ủy ban Kế hoạch và các ban ngành tương quan.
Hàn Đông nói trước về sự tình của Cục Giao thông thành phố:
- Có khoản tiền này, đường giao thông thôn sang thôn của chúng ta đã có thể thành sự thật. Cuộc họp thường vụ lần này chủ yếu là thảo luận về cơ cấu lãnh đạo tổ chức công trình này, cho nên phải thành lập một tổ lãnh đạo chuyên môn. Giờ tôi đề nghị Chủ tịch huyện Thẩm làm tổ trưởng tổ lãnh đạo, mọi người có thể đề xuất quan điểm và ý kiến cá nhân với tổ lãnh đạo.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Bí thư Hàn, công tác đường giao thông thôn sang thôn, tôi thấy anh đảm nhiệm tổ trưởng đi. Dưới sự lãnh đạo thống nhất của Huyện ủy, có thể thúc đẩy công tác giao thông thôn sang thôn được nhanh chóng hơn.
Hàn Đông cười nói:
- Việc này Chủ tịch huyện Thẩm không cần khách khí. Anh cũng là lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy mà. Anh phụ trách công trình này tôi rất yên tâm.
Thấy Hàn Đông rất có thành ý, Thẩm Tòng Phi cũng không từ chối nữa.
Các Ủy viên thường vụ tham dự hội nghị thấy Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi nhường tới nhường lui đều cảm thấy rất kỳ lạ. Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện hòa hợp như vậy, mọi người đúng là mới được nhìn thấy lần đầu tiên.
Sau đó mọi người liền tiến hành thảo luận đến thành viên của tổ lãnh đạo, xem như tổ lãnh đạo đã được thành lập xong.
Giờ Hàn Đông nắm giữ đại cuộc của huyện Vinh Quang, vì thế, những chuyện này không cần phải nói nhiều. Trong Huyện ủy cũng chia làm nhiều phe nhỏ. Hắn chỉ cần nắm giữ số lớn, còn những chuyện khác tất nhiên phải cho mọi người cùng làm.
Như công tác công trình giao thông thôn sang thôn lần này, Hàn Đông chọn người làm tổ trưởng tổ lãnh đạo, còn những thành viên trong tổ thì cứ để mọi người thảo luận là được. Như vậy khiến cho tất cả mọi người có thể đề xuất ứng viên của mình, khiến tất cả mọi người đều được tham dự vào.
Ngay cả Phó Chủ tịch thường trực Thiệu Đăng Quyền thử thăm dò mà đề xuất một người, Hàn Đông cũng để người này gia nhập tổ lãnh đạo.
Việc này xem như Hàn Đông phát ra tín hiệu, chỉ cần là vì công tác, Hàn Đông luôn phát huy tác dụng của mọi người. Đồng thời, việc này cũng là Hàn Đông cho Thiệu Đăng Quyền một cơ hội. Nếu y thông qua người này mà có bất cứ hành động nhỏ nhặt nào, tất nhiên Hàn Đông sẽ không khách khí.
Công trình giao thông thôn sang thôn nhanh chóng được thảo luận xong. Thẩm Tòng Phi bèn nói:
- Bí thư Hàn, có một việc tôi muốn nhân cơ hội này bàn bạc một chút. Để tăng cường công tác tổ lãnh đạo chấn chỉnh mỏ than, tôi đề nghị bổ nhiệm Cục trưởng Cục Than đá Bộ Cương và Cục trưởng Cục Công an Tào Vĩnh Ba làm trợ lý Chủ tịch huyện. Như vậy, việc phối hợp công tác với họ cũng dễ dàng hơn nhiều.
Mọi người vừa nghe ra, Bộ Cương và Tào Vĩnh Ba đều là người của Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi đề xuất như thế, thuần túy là nịnh bợ Hàn Đông thôi.
Hàn Đông cười nói:
- Ừ, vấn đề trợ lý Chủ tịch huyện anh cứ tự quyết định đi. Đây cũng là việc nhỏ, cũng không cần thảo luận trong Hội nghị thường vụ.
Thẩm Tòng Phi mỉm cười nói:
- Phải thể hiện sự lãnh đạo của Đảng mà.
Lý Vĩnh Trung thầm nghĩ: “Thẩm Tòng Phi này da mặt cũng quá dày, cũng quá lộ liễu rồi.”
Y nhận thấy, Thẩm Tòng Phi làm như vậy, không hề còn chút giá trị và mặt mũi của Chủ tịch huyện, thật sự là quá vô sỉ. Trong lòng y đương nhiên hy vọng Thẩm Tòng Phi và Hàn Đông đối chọi, cho nên nhìn thấy hai người hòa hợp, trong lòng y vô cùng khó chịu.
Ngoài ra, lúc thảo luận thành lập thành viên trong tổ lãnh đạo công trình giao thông thôn sang thôn, Thiệu Đăng Quyền cũng thăm dò đưa thử một người vào mà Hàn Đông cũng bằng lòng, điều này khiến Lý Vĩnh Trung thấy khó chịu. Chẳng lẽ Thiệu Đăng Quyền cũng không kìm nổi mà muốn đầu phục Hàn Đông rồi sao?
Cứ như vậy, đồng minh bên cạnh Ủy viên thường vụ Huyện ủy Lý Vĩnh Trung chỉ còn có mỗi Tiếu Hàm Cường, sau này cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.
“Không thể ngồi yên như vậy được.”
Tan họp xong, Lý Vĩnh Trung quay về văn phòng, ngồi được một lúc, liền cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số. Đối phương cũng nhanh chóng bắt điện thoại.
- Xin chào Bí thư Lý, tôi là Lý Vĩnh Trung. Tối nay anh có rảnh không, cùng nhau ăn cơm đi.
Phó Bí thư Huyện ủy Lý Hoán Giai bên đầu dây bên kia nghe được lời nói của Lý Vĩnh Trung, không khỏi ngây người sửng sốt, nhưng lập tức lại mỉm cười. Lý Vĩnh Trung này rốt cuộc cũng sốt ruột rồi sao, rốt cuộc đã muốn gia nhập vào phe mình rồi à?
Dù hiện tại Hàn Đông đã nắm hoàn toàn đại cục Huyện ủy, nhưng Lý Hoán Giai vẫn cảm thấy nếu mình có thể lôi kéo ít nhất hai Ủy viên thường vụ thì sau này cũng dễ chịu hơn một chút.
Giờ Lý Vĩnh Trung tự động dâng lên tới cửa, Lý Hoán Giai đương nhiên vui mừng rồi.
Từ lần trước các chủ mỏ than dẫn theo một ít công nhân khai thác than đến Ủy ban nhân dân thành phố gây rối, dưới yêu cầu của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân, cán bộ các cấp thôn, xã, thị trấn có mỏ than bắt đầu triển khai công tác toàn diện, nắm chặt hành động của những người này, tăng cường viếng thăm và tìm hiểu, hơn nữa còn chịu trách nhiệm cho đến khi xong xuôi. Mọi việc có lớp lang như vậy, những người có ý đồ gây rối trong mỏ than cũng không dễ dàng thực hiện.
Những cán bộ phụ trách liên hệ đó, không chỉ có thể đến tìm họ bất cứ lúc nào để tuyên truyền chính sách mà còn thông qua người thân, bạn bè của họ để nắm giữ hành tung và tình hình của họ. Chuyện này cũng giống như một loại giám sát vô hình vậy.
Vào lúc mấy ông chủ mỏ than vô cùng bực tức thì mấy người Sa Trí Tuyên và Ngô Hiểu Bảo cũng tức giận vô cùng. Vì cứ như vậy, bọn chúng cũng không có cách nào thông qua những chủ mỏ than kích động này để tổ chức người đi gây rối nữa.
Nếu những chủ mỏ than này đã bị áp chế, nếu Hàn Đông muốn làm công tác chỉnh đốn mỏ than cũng không còn trở ngại gì nữa.
Như vậy, bọn chúng không chỉ không lấy được ưu đãi mà những mỏ than trước đây bọn chúng dùng thủ đoạn mua được ở huyện Vinh Quang cũng gặp phải số mệnh như những mỏ than khác thôi.
Sau khi Điền Thần gặp chuyện chẳng lành, bọn chúng cũng vô sỉ mang những mỏ than mà Điền Thần nhờ những người khác giữ giúp vơ vào cả. Còn về Điền Thần, đã không còn chút giá trị sử dụng gì nữa, tất nhiên bọn chúng cũng vứt bỏ ông ta không chút lưu tình.
Giờ ở huyện Vinh Quang, Sa Trí Tuyên, Ngô Hiểu Bảo và Lý Hạo, con trai của Phó Bí thư Huyện ủy Lý Hoán Giai rất thân nhau, cho y một chút ưu đãi, lại còn hứa hẹn hão huyền sau này, Lý Hạo liền vô cùng vui vẻ mà hợp tác với chúng.
- Hàn Đông này thật sự đáng ghét mà.
Ngô Hiểu Bảo vừa uống rượu vừa phẫn nộ nói.
- Không ngờ lại nghĩ ra biện pháp ác độc như thế. Xem ra hắn luôn muốn đối nghịch với chúng ta.
Trong lòng Sa Trí Tuyên cũng rất bực tức. Nhưng y cũng từ nơi cha y mà biết được Đinh Vi Dân hết mực ủng hộ Hàn Đông. Vì thế dù xảy ra sự việc lần trước, Thành ủy cũng không có chút phê bình nào với công tác của huyện Vinh Quang.
Mà hiện tại, độ công tác của huyện Vinh Quang ngày càng mạnh, nếu muốn khích động mọi người gây rối, khó khăn càng nhiều hơn. Chỉ sợ một thời gian nữa, Hàn Đông đã chỉnh đốn xong tất cả các mỏ than, thì chúng cũng tổn thất thật lớn.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Sa Trí Tuyên reo vang. Sa Trí Tuyên lấy ra nhìn xe, lập tức nghe máy, hỏi:
- Lão Đường, có chuyện gì vậy?
Trong điện thoại truyền tới âm thanh hối hả của một người:
- Ông chủ, vừa rồi Bí thư Huyện ủy Hàn Đông, Phó Chủ tịch huyện Vinh Quang Vinh Tiểu Dân, và người của Cục Than đá đến kiểm tra an toàn. Họ nói chúng ta đã đến kỳ hạn chỉnh đốn, an toàn của chúng ta không đạt tiêu chuẩn, trên huyện đã thu hồi quyền khai thác than của chúng ta.
- Cái gì?
Sa Trí Tuyên vừa nghe, sắc mặt thay đổi liền, đứng lên, phẫn nộ nói:
- Tôi nói cho anh biết, không phải bọn họ nói thu hồi là thu hồi. Lão Đường, anh cứ gan dạ mà quậy thật lớn lên đi. Tôi phải xem họ dọn dẹp xong việc này thế nào.
- Dạ, ông chủ, tôi cúp máy đây. Giờ tôi đi sắp xếp người nữa.
- Được!
Sa Trí Tuyên tức giận nói, ngắt điện thoại cái cụp.
- Lại chuyện gì nữa?
Ngô Hiểu Bảo nghi hoặc hỏi.
Sa Trí Tuyên phẫn nộ nói:
- Vừa rồi Đường Vĩ Quốc gọi điện thoại tới, nói Hàn Đông và Phó Chủ tịch thường trực huyện Vinh Tiểu Dân mang theo người của Cục Than đá đến mỏ than kiểm tra công tác an toàn, nói mỏ than không đạt tiêu chuẩn an toàn sau khi cải cách, phải thu hồi quyền khai thác của chúng ta.
Đường Vĩ Quốc này chính là người do Sa Trí Tuyên sắp xếp, chuyên môn thay chúng trông giữ mỏ than, lấy tên gã làm chủ mỏ than. Lúc trước dựa theo ý nghĩ của Sa Trí Tuyên, đã dẫn các chủ mỏ than khác đi gây rối khắp nơi, gây trở ngại cho công tác chấn chỉnh của Hàn Đông. Đường Vĩ Quốc luôn bình tĩnh ẩn mình, đợi lúc Hàn Đông khó thể xuống đài, y có thể khiến Đường Vĩ Quốc ra mặt, thu lợi nhuận từ mỏ than.
Nhưng không ngờ hiện tại Hàn Đông lại dẫn người tới thu hồi quyền khai thác than của Đường Vĩ Quốc khiến dự tính của Sa Trí Tuyên rơi vào khoảng không. Trước đây y và Ngô Hiểu Bảo quăng ra mấy trăm ngàn phí tổn còn chưa thu hồi được.
- Được lắm!
Ngô Hiểu Bảo vừa nghe thấy, lập tức phẫn nộ gầm lến tiếng, thẳng tay ném ly rượu đang cầm xuống đất.
- Mẹ nó, Hàn Đông khinh người quá đáng, bố đây liều mạng với mày!
Sa Trí Tuyên cũng tức giận đến mất lý trí, nói:
- Tôi đã bảo Đường Vĩ Quốc đi gây rối rồi. Tôi đang muốn nhìn xem, Hàn Đông cải cách, chỉnh sửa an toàn không đúng theo pháp luật, sẽ thu hồi quyền khai thác bằng cách nào? Chúng ta không phải là không chỉnh đốn và cải cách, chỉ là điều kiện kinh tế nhất thời không đủ, như vậy cũng không được sao?
Ngô Hiểu Bảo nói:
- Đúng rồi, chúng ta đâu phải không tiến hành cải cách và chỉnh đốn, nhưng cải các và chỉnh đốn cũng cần phải có thời gian. Trên huyện cho một thời gian quá ngắn, vốn không thể nào có thể cải cách và chỉnh đốn xong. Chúng ta đang chuẩn bị về mọi mặt mà, không ngờ Hàn Đông đã thu hồi quyền khai thác. Chuyện này nói thế nào cũng không lọt tai.
Sa Trí Tuyên ực một hơi hết ly rượu, nói:
- Nếu đã vậy, lần này chúng ta cứ đấu với Hàn Đông một trận, cho hắn biết lợi hại của chúng ta.
- Đúng, nếu không dạy dỗ hắn, Hàn Đông lại muốn leo lên đầu chúng ta ngồi.
Ngô Hiểu Bảo cũng căm giận nói.
Mỏ than mà Đường Vĩ Quốc nắm giữ, gã có đến 25% cổ phần. Nếu bị Hàn Đông thu hồi quyền khai thác, tiền vốn gã vất vả đầu tư vào giờ trôi hết ra sông ra biển, bảo sao gã lại không tức giận.
Lúc này Lý Hạo đang ngồi bên cạnh, cũng gào thét lên:
- Lần này nhất định phải chỉnh cho ra trò, nếu không chúng ta không còn đường sống ở huyện Vinh Quang.
Cha y là Phó Bí thư Huyện ủy Lý Hoán Giai. Nếu Sa Trí Tuyên và Ngô Hiểu Bảo chỉnh cho Hàn Đông xìu xuống, như vậy Lý Hoán Giai có thể nắm được quyền to hơn trong Huyện ủy. Vì thế, thấy Sa Trí Tuyên và Ngô Hiểu Bảo tức giận như vậy, trong lòng Lý Hạo cũng rất cao hứng.
- Cho dù thế nào, việc chấn chỉnh an toàn các mỏ than phải tiếp tục thực hiện. Đây là chuyện có lợi cho nước cho dân, chỉ là áp lực nhất thời, sau này sẽ dễ dàng hơn cho công tác ở huyện Vinh Quang về lâu dài, cho nên tôi sẽ không thỏa hiệp.
Lý Đại Dũng khen ngợi:
- Đúng đó, tiểu Đông, nếu cháu đã nhận định như thế, thì cứ quyết chí mà làm, chỉ cần làm công tác cho tốt là được. Mấy người gây rối này không cần phải lo lắng đến họ, cũng dễ dàng thu thập thôi.
Hàn Đông đứng lên nói:
- Bác Ngô, bác Lý, cháu không hầu hai bác uống rượu được, cháu phải về huyện Vinh Quang ngay.
Lý Đại Dũng nói:
- Được rồi, công tác quan trọng hơn, cháu đừng uống nữa, bác cho người đưa cháu về.
Lý Đại Dũng bèn gọi điện thoại ngay, bảo một thượng úy tới, nói:
- Diêu Hiên Thành, cậu phụ trách đưa Hàn Đông về huyện Vinh Quang.
- Dạ!
Diêu Hiên Thành lễ phép đáp.
Hàn Đông cũng không khách khí với anh ta, sau khi cáo từ mọi người liền cùng anh ta ra ngoài. Diêu Hiên Thành lái xe chở hàn đông về huyện Vinh Quang.
Hàn Đông ngồi trên xe gọi điện thoại về văn phòng Thẩm Tòng Phi, nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm, tình hình thế nào?
Thẩm Tòng Phi vẫn ngồi trực trong văn phòng, đáp ngay:
- Bí thư Hàn, Cục Thông tin đối ngoại thành phố đã thuyệt phục rồi. Đám người gây rối này đã tới quảng trường phía trước Ủy ban nhân dân thành phố. Người của Cục Thông tin đối ngoại cũng đang ở đó. Ngoài ra, Vinh Tiểu Dân và Bộ Cương cũng đã đến Vinh Châu.
Hàn Đông nói:
- Kiểm soát mọi người cho rõ ràng, đến lúc đó thông báo cho các thôn, thị trấn, xã liên quan để sau này cho bọn họ phối hợp làm tốt công tác khuyên can.
Thượng úy Diêu Hiên Thành lái xe chỉ biết tên Hàn Đông, không biết rốt cuộc Hàn Đông đang làm gì, nhưng nghe Hàn Đông nói chuyện với Chủ tịch huyện không có chút khách khí nào, hơn nữa trong giọng nói tràn đầy ý ra lệnh và chỉ huy, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc. Người thanh niên này, chẳng lẽ lại là Bí thư huyện ủy huyện Vinh Quang sao?
Anh ta thấy tuổi Hàn Đông chắc chắn nhỏ hơn mình không ít, không ngờ lại đã làm Bí thư huyện ủy. Khó trách hắn có thể ngồi ăn cơm cùng bàn với Tư lệnh viên Lý, hơn nữa, thoạt nhìn Tư lệnh viên Lý đối với hắn không hề tầm thường.
Đến huyện Vinh Quang, Hàn Đông lại sắp xếp người đưa Diêu Hiên Thành về Vinh Châu.
Sau đó, Hàn Đông liền đi ngay vào văn phòng Thẩm Tòng Phi, thấy anh ta đang cúi đầu ăn cơm trong cặp lồng, bèn cười nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm, biết sớm thì tôi đã gọi thức ăn cho anh.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Bí thư Hàn, sao anh lại trở về gấp như vậy?
Hàn Đông nói:
- Xảy ra chuyện như vậy, tôi đương nhiên phải quay về sớm một chút. Chủ tịch huyện Thẩm, anh cứ từ từ ăn thôi. Chuyện đã xảy ra rồi, nên giải quyết thế nào thì cứ thế ấy mà giải quyết. Tôi phải xem xem họ muốn quậy đến thế nào.
Thẩm Tòng Phi ăn xong rồi thu dọn, uống một ngụm nước, mới nói:
- Bí thư Hàn, tôi cảm thấy chuyện này thật sự rất khác thường, hẳn là phải có người tổ chức, nếu không sao lại có hơn hai mươi người cùng đi gây rối.
Hàn Đông gật gù nói:
- Chuyện này rất có khả năng, chỉ là không ngờ trước đó chúng ta không hề nghe được động tĩnh gì. Xem ra công tác làm chưa đủ tốt.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Dạ đúng, sau này xem ra chúng ta phải tăng cường nắm giữ hành động của các chủ mỏ than cùng với công nhân khai thác than, không thể để xảy ra vấn đề như thế nữa.
Hàn Đông nói:
- Gần đây chúng ta làm không ổn. Tôi nghĩ muốn cho tốt, phải tăng cường tác dụng của các thôn xã thị trấn. Để tránh tiếp tục phát sinh những vấn đề như vậy, yêu cầu các cán bộ phải chịu trách nhiệm cho đến khi hoàn tất. Mỗi người phụ trách một mỏ quặng với người dân địa phương, thông qua quan hệ bạn bè, bà con hay các mối quan hệ khác, nhất định phải nắm giữ chặt chẽ động thái của mọi người. Có tin tức gì thì chúng ta cũng phải biết trước.
Chuyện các chủ mỏ huyện Vinh Quang và các công nhân khai thác mỏ đã đến quảng trường phía trước Ủy ban nhân dân thành phố lan truyền rất nhanh chóng.
Nhưng tin tức đồn đại lại có nhiều phiên bản rất khác nhau.
Có người nói vì Ủy ban nhân dân huyện Vinh Quang vô cớ thu hồi mỏ than, không quan tâm đến ích lợi của các chủ mỏ than và công nhân khai thác mỏ nên họ mới bí quá hóa liều mà đến gây rối ở Ủy ban nhân dân thành phố.
Có người nói là vì huyện thu sưu thuế các mỏ than này quá cao mới dẫn đến chuyện như vậy.
Còn có người lại nói vì lòng dạ các cán bộ các cấp huyện Vinh Quang rất đen tối, bao nhiêu tiền cũng không đủ, rốt cuộc sâu dân mọt nước đó khiến người dân không nhẫn nhịn nổi nữa.
Người gây rối rốt cuộc cũng được Phòng Công an huyện Vinh Quang, cùng với Phó Chủ tịch huyện Vinh Tiểu Dân và Cục trưởng Cục than đá Bộ Cương khuyên nhủ mới quay về huyện Vinh Châu.
Sau khi về đến huyện Vinh Quang, Vinh Tiểu Dân bố trí cho bọn họ ăn cơm chiều, sau đó vừa ăn cơm vừa khuyên bảo, giải thích một lần.
Lúc gần ăn cơm, Bí thư Thị trấn Cổ Song Cốc Dịch Dương cũng đến nói chuện với những người liên quan, sau đó dẫn những người này trở về.
Sáng sớm hôm sau, Vinh Tiểu Dân đã vội vàng tìm Hàn Đông báo cáo công tác. Hàn Đông liền đưa ra ý tưởng đã bàn bạc với Thẩm Tòng Phi hôm qua, yêu cầu Vinh Tiểu Dân chỉ đạo xuống, bảo toàn bộ người ở thôn xã thị trấn phối hợp toàn lực, chịu trách nhiệm thi hành cho đến khi xong toàn bộ.
- Chúng ta không thể vì chuyện này mà ngừng công tác chỉnh đốn mỏ than. Bất kể thế nào, công tác chỉnh đốn mỏ than cũng là chính sách lớn của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, nhất định phải tiến hành toàn diện. Hơn nữa, không chỉ thực hiện mà còn phải tăng cường thực hiện. Đối với những mỏ than đến kỳ hạn vẫn không chấn chỉnh xong, thì phải dựa vào chủ trương lúc trước, thu hồi quyền khai thác, đến lúc đó Ủy ban nhân dân huyện sẽ tiến hành đấu thầu.
Hàn Đông trầm giọng nói.
Vinh Tiểu Dân cũng cảm nhận được quyết tâm sắt đá của Hàn Đông, cảm giác được áp lực rất lớn, đồng thời lại nhận thấy đây là một cơ hội không tồi. Nếu Hàn Đông đã xem trọng công tác chấn chỉnh mỏ than như vậy, thì…
“Hy vọng cố gắng làm việc này thật tốt, tương lai là một bước đệm rất lớn. Hiện giờ thái độ của Hàn Đông mạnh mẽ cứng rắn như vậy, chuyện này chắc cũng không có khả năng bỏ dở nửa chừng, cho nên mình chỉ cần toàn lực cố gắng làm cho tốt là được.”
Đợi Vinh Tiểu Dân đi rồi, Hàn Đông lại gọi điện thoại ngay cho Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân, báo cáo chuyện ngày hôm qua:
- Bí thư Đinh, việc này tôi nhất định giải quyết thích đáng, cam đoan không để vấn đề tương tự phát sinh.
Đinh Vi Dân nói:
- Ừ, Hàn Đông, cậu cứ yên tâm làm đi. Chuyện an toàn sản xuất của mỏ than là chuyện lớn, nhất định phải làm chặt chẽ.
Nghe Đinh Vi Dân nói như vậy, Hàn Đông cũng yên tâm hơn. Có người đến gây rối trước cửa Ủy ban nhân dân Thành phố, chuyện cũng khá lớn, nhưng có Đinh Vi Dân làm chỗ dựa, Hàn Đông cũng không còn gì phải lo lắng, có thể yên tâm làm tốt việc của mình.
Vừa mới gát điện thoại, điện thoại di động của Hàn Đông đã reng lên, vừa cầm máy đã thấy số của Văn phòng Cục trưởng Cục Giao thông Bành Trạch Ba, Hàn Đông nghe máy, cười nói:
- Xin chào Cục trưởng Bành, có tin tức gì tốt sao?
Bành Trạch Ba nói:
- Bí thư Hàn, Cục Đảng ủy đã thảo luận về công trình giao thông thôn sang thôn của huyện Vinh Quang, cho rằng đây là một sáng kiến rất tốt, có tác dụng xúc tiến mạnh mẽ đối với giao thông của huyện Vinh Quang, từ chức vụ của mình có thể tìm đến cộng đồng san sẻ gánh nặng. Cục Giao thông thành phố chuẩn bị chi tám triệu tệ.
Tám triệu tệ, nếu chỉ là xây dựng, cải tạo đường sá của mỗi xã và thị trấn, nếu chia đều ra cũng có thể phân được mỗi xã thị trấn trên dưới ba trăm ngàn, cũng là một khoản không nhỏ.
Hàn Đông cảm kích nói:
- Cảm ơn Cục trưởng Bành đã ủng hộ huyện Vinh Quang. Hôm nào tôi đến Vinh Châu, đại diện hương thân phụ lão huyện Vinh Quang mời Cục trưởng Bành uống rượu.
Bành Trạch Ba cười nói:
- Bí thư Hàn đừng khách khí, công trình giao thông thôn sang thôn của huyện Vinh Quang chuẩn bị cho tốt, cũng là một trong những thành tích của Cục Giao thông thành phố thôi. Tóm lại tiền sẽ nhanh chóng được chuyển đến Cục Giao thông huyện Vinh Quang, các anh tự điều hành, Cục Giao thông thành phố chủ yếu là giám sát thôi.
Hàn Đông nói:
- Xin Cục trưởng Bành yên tâm. Huyện Vinh Quang nhất định dùng từng xu thật tốt, làm xong công trình giao thông thôn sang thôn. Đến lúc đó xin mời Cục trưởng Bành đến thị sát.
Bành Trạch Ba nói:
- Được, đến lúc đó tôi phải đi thăm.
Gát điện thoại, Hàn Đông không khỏi xúc động. Không thể tưởng tượng được Cục Giao thông thành phố lần này lại quá hào phóng, không ngờ lập tức phê duyệt liền tám triệu. Nhưng theo lời nói của Bành Trạch Ba, Hàn Đông cảm giác được, ông ta cũng muốn coi công trình giao thông thôn sang thôn của huyện Vinh Quang cũng là một trong những chiến tích của Cục Giao thông thành phố.
“Ha ha, Bành Trạch ba này cũng rất biết nghĩ cách. Ông ta chỉ cần ra chút tiền là đã có chiến tích rồi.” Hàn Đông lẩm bẩm. Nhưng Cục Giao thông thành phố đã chịu chi tiền, thì cho họ chia sẻ chút chiến tích cũng không có gì quá đáng.
Có một khoản tiền như vậy, công trình giao thông thôn sang thôn của huyện Vinh Quang có thể lập tức thực hiện.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Đông vô cùng vui vẻ, lập tức gọi Chánh văn phòng Huyện ủy Trịnh Thành Văn tới, bảo ông ta triệu tập các Ủy viên thường vụ, 2 giờ 30 chiều nay mở cuộc họp Hội nghị thường vụ, chủ yếu là thảo luận vấn đề công trình giao thông thôn sang thôn.
2 giờ 30 chiều, Hàn Đông đến phòng họp đúng giờ, các vị Ủy viên thường vụ đã có mặt đông đủ. Những người dự thính hội nghị còn có những nhân vật số một của Cục Giao thông, Ủy ban Kế hoạch và các ban ngành tương quan.
Hàn Đông nói trước về sự tình của Cục Giao thông thành phố:
- Có khoản tiền này, đường giao thông thôn sang thôn của chúng ta đã có thể thành sự thật. Cuộc họp thường vụ lần này chủ yếu là thảo luận về cơ cấu lãnh đạo tổ chức công trình này, cho nên phải thành lập một tổ lãnh đạo chuyên môn. Giờ tôi đề nghị Chủ tịch huyện Thẩm làm tổ trưởng tổ lãnh đạo, mọi người có thể đề xuất quan điểm và ý kiến cá nhân với tổ lãnh đạo.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Bí thư Hàn, công tác đường giao thông thôn sang thôn, tôi thấy anh đảm nhiệm tổ trưởng đi. Dưới sự lãnh đạo thống nhất của Huyện ủy, có thể thúc đẩy công tác giao thông thôn sang thôn được nhanh chóng hơn.
Hàn Đông cười nói:
- Việc này Chủ tịch huyện Thẩm không cần khách khí. Anh cũng là lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy mà. Anh phụ trách công trình này tôi rất yên tâm.
Thấy Hàn Đông rất có thành ý, Thẩm Tòng Phi cũng không từ chối nữa.
Các Ủy viên thường vụ tham dự hội nghị thấy Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi nhường tới nhường lui đều cảm thấy rất kỳ lạ. Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện hòa hợp như vậy, mọi người đúng là mới được nhìn thấy lần đầu tiên.
Sau đó mọi người liền tiến hành thảo luận đến thành viên của tổ lãnh đạo, xem như tổ lãnh đạo đã được thành lập xong.
Giờ Hàn Đông nắm giữ đại cuộc của huyện Vinh Quang, vì thế, những chuyện này không cần phải nói nhiều. Trong Huyện ủy cũng chia làm nhiều phe nhỏ. Hắn chỉ cần nắm giữ số lớn, còn những chuyện khác tất nhiên phải cho mọi người cùng làm.
Như công tác công trình giao thông thôn sang thôn lần này, Hàn Đông chọn người làm tổ trưởng tổ lãnh đạo, còn những thành viên trong tổ thì cứ để mọi người thảo luận là được. Như vậy khiến cho tất cả mọi người có thể đề xuất ứng viên của mình, khiến tất cả mọi người đều được tham dự vào.
Ngay cả Phó Chủ tịch thường trực Thiệu Đăng Quyền thử thăm dò mà đề xuất một người, Hàn Đông cũng để người này gia nhập tổ lãnh đạo.
Việc này xem như Hàn Đông phát ra tín hiệu, chỉ cần là vì công tác, Hàn Đông luôn phát huy tác dụng của mọi người. Đồng thời, việc này cũng là Hàn Đông cho Thiệu Đăng Quyền một cơ hội. Nếu y thông qua người này mà có bất cứ hành động nhỏ nhặt nào, tất nhiên Hàn Đông sẽ không khách khí.
Công trình giao thông thôn sang thôn nhanh chóng được thảo luận xong. Thẩm Tòng Phi bèn nói:
- Bí thư Hàn, có một việc tôi muốn nhân cơ hội này bàn bạc một chút. Để tăng cường công tác tổ lãnh đạo chấn chỉnh mỏ than, tôi đề nghị bổ nhiệm Cục trưởng Cục Than đá Bộ Cương và Cục trưởng Cục Công an Tào Vĩnh Ba làm trợ lý Chủ tịch huyện. Như vậy, việc phối hợp công tác với họ cũng dễ dàng hơn nhiều.
Mọi người vừa nghe ra, Bộ Cương và Tào Vĩnh Ba đều là người của Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi đề xuất như thế, thuần túy là nịnh bợ Hàn Đông thôi.
Hàn Đông cười nói:
- Ừ, vấn đề trợ lý Chủ tịch huyện anh cứ tự quyết định đi. Đây cũng là việc nhỏ, cũng không cần thảo luận trong Hội nghị thường vụ.
Thẩm Tòng Phi mỉm cười nói:
- Phải thể hiện sự lãnh đạo của Đảng mà.
Lý Vĩnh Trung thầm nghĩ: “Thẩm Tòng Phi này da mặt cũng quá dày, cũng quá lộ liễu rồi.”
Y nhận thấy, Thẩm Tòng Phi làm như vậy, không hề còn chút giá trị và mặt mũi của Chủ tịch huyện, thật sự là quá vô sỉ. Trong lòng y đương nhiên hy vọng Thẩm Tòng Phi và Hàn Đông đối chọi, cho nên nhìn thấy hai người hòa hợp, trong lòng y vô cùng khó chịu.
Ngoài ra, lúc thảo luận thành lập thành viên trong tổ lãnh đạo công trình giao thông thôn sang thôn, Thiệu Đăng Quyền cũng thăm dò đưa thử một người vào mà Hàn Đông cũng bằng lòng, điều này khiến Lý Vĩnh Trung thấy khó chịu. Chẳng lẽ Thiệu Đăng Quyền cũng không kìm nổi mà muốn đầu phục Hàn Đông rồi sao?
Cứ như vậy, đồng minh bên cạnh Ủy viên thường vụ Huyện ủy Lý Vĩnh Trung chỉ còn có mỗi Tiếu Hàm Cường, sau này cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.
“Không thể ngồi yên như vậy được.”
Tan họp xong, Lý Vĩnh Trung quay về văn phòng, ngồi được một lúc, liền cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số. Đối phương cũng nhanh chóng bắt điện thoại.
- Xin chào Bí thư Lý, tôi là Lý Vĩnh Trung. Tối nay anh có rảnh không, cùng nhau ăn cơm đi.
Phó Bí thư Huyện ủy Lý Hoán Giai bên đầu dây bên kia nghe được lời nói của Lý Vĩnh Trung, không khỏi ngây người sửng sốt, nhưng lập tức lại mỉm cười. Lý Vĩnh Trung này rốt cuộc cũng sốt ruột rồi sao, rốt cuộc đã muốn gia nhập vào phe mình rồi à?
Dù hiện tại Hàn Đông đã nắm hoàn toàn đại cục Huyện ủy, nhưng Lý Hoán Giai vẫn cảm thấy nếu mình có thể lôi kéo ít nhất hai Ủy viên thường vụ thì sau này cũng dễ chịu hơn một chút.
Giờ Lý Vĩnh Trung tự động dâng lên tới cửa, Lý Hoán Giai đương nhiên vui mừng rồi.
Từ lần trước các chủ mỏ than dẫn theo một ít công nhân khai thác than đến Ủy ban nhân dân thành phố gây rối, dưới yêu cầu của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân, cán bộ các cấp thôn, xã, thị trấn có mỏ than bắt đầu triển khai công tác toàn diện, nắm chặt hành động của những người này, tăng cường viếng thăm và tìm hiểu, hơn nữa còn chịu trách nhiệm cho đến khi xong xuôi. Mọi việc có lớp lang như vậy, những người có ý đồ gây rối trong mỏ than cũng không dễ dàng thực hiện.
Những cán bộ phụ trách liên hệ đó, không chỉ có thể đến tìm họ bất cứ lúc nào để tuyên truyền chính sách mà còn thông qua người thân, bạn bè của họ để nắm giữ hành tung và tình hình của họ. Chuyện này cũng giống như một loại giám sát vô hình vậy.
Vào lúc mấy ông chủ mỏ than vô cùng bực tức thì mấy người Sa Trí Tuyên và Ngô Hiểu Bảo cũng tức giận vô cùng. Vì cứ như vậy, bọn chúng cũng không có cách nào thông qua những chủ mỏ than kích động này để tổ chức người đi gây rối nữa.
Nếu những chủ mỏ than này đã bị áp chế, nếu Hàn Đông muốn làm công tác chỉnh đốn mỏ than cũng không còn trở ngại gì nữa.
Như vậy, bọn chúng không chỉ không lấy được ưu đãi mà những mỏ than trước đây bọn chúng dùng thủ đoạn mua được ở huyện Vinh Quang cũng gặp phải số mệnh như những mỏ than khác thôi.
Sau khi Điền Thần gặp chuyện chẳng lành, bọn chúng cũng vô sỉ mang những mỏ than mà Điền Thần nhờ những người khác giữ giúp vơ vào cả. Còn về Điền Thần, đã không còn chút giá trị sử dụng gì nữa, tất nhiên bọn chúng cũng vứt bỏ ông ta không chút lưu tình.
Giờ ở huyện Vinh Quang, Sa Trí Tuyên, Ngô Hiểu Bảo và Lý Hạo, con trai của Phó Bí thư Huyện ủy Lý Hoán Giai rất thân nhau, cho y một chút ưu đãi, lại còn hứa hẹn hão huyền sau này, Lý Hạo liền vô cùng vui vẻ mà hợp tác với chúng.
- Hàn Đông này thật sự đáng ghét mà.
Ngô Hiểu Bảo vừa uống rượu vừa phẫn nộ nói.
- Không ngờ lại nghĩ ra biện pháp ác độc như thế. Xem ra hắn luôn muốn đối nghịch với chúng ta.
Trong lòng Sa Trí Tuyên cũng rất bực tức. Nhưng y cũng từ nơi cha y mà biết được Đinh Vi Dân hết mực ủng hộ Hàn Đông. Vì thế dù xảy ra sự việc lần trước, Thành ủy cũng không có chút phê bình nào với công tác của huyện Vinh Quang.
Mà hiện tại, độ công tác của huyện Vinh Quang ngày càng mạnh, nếu muốn khích động mọi người gây rối, khó khăn càng nhiều hơn. Chỉ sợ một thời gian nữa, Hàn Đông đã chỉnh đốn xong tất cả các mỏ than, thì chúng cũng tổn thất thật lớn.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Sa Trí Tuyên reo vang. Sa Trí Tuyên lấy ra nhìn xe, lập tức nghe máy, hỏi:
- Lão Đường, có chuyện gì vậy?
Trong điện thoại truyền tới âm thanh hối hả của một người:
- Ông chủ, vừa rồi Bí thư Huyện ủy Hàn Đông, Phó Chủ tịch huyện Vinh Quang Vinh Tiểu Dân, và người của Cục Than đá đến kiểm tra an toàn. Họ nói chúng ta đã đến kỳ hạn chỉnh đốn, an toàn của chúng ta không đạt tiêu chuẩn, trên huyện đã thu hồi quyền khai thác than của chúng ta.
- Cái gì?
Sa Trí Tuyên vừa nghe, sắc mặt thay đổi liền, đứng lên, phẫn nộ nói:
- Tôi nói cho anh biết, không phải bọn họ nói thu hồi là thu hồi. Lão Đường, anh cứ gan dạ mà quậy thật lớn lên đi. Tôi phải xem họ dọn dẹp xong việc này thế nào.
- Dạ, ông chủ, tôi cúp máy đây. Giờ tôi đi sắp xếp người nữa.
- Được!
Sa Trí Tuyên tức giận nói, ngắt điện thoại cái cụp.
- Lại chuyện gì nữa?
Ngô Hiểu Bảo nghi hoặc hỏi.
Sa Trí Tuyên phẫn nộ nói:
- Vừa rồi Đường Vĩ Quốc gọi điện thoại tới, nói Hàn Đông và Phó Chủ tịch thường trực huyện Vinh Tiểu Dân mang theo người của Cục Than đá đến mỏ than kiểm tra công tác an toàn, nói mỏ than không đạt tiêu chuẩn an toàn sau khi cải cách, phải thu hồi quyền khai thác của chúng ta.
Đường Vĩ Quốc này chính là người do Sa Trí Tuyên sắp xếp, chuyên môn thay chúng trông giữ mỏ than, lấy tên gã làm chủ mỏ than. Lúc trước dựa theo ý nghĩ của Sa Trí Tuyên, đã dẫn các chủ mỏ than khác đi gây rối khắp nơi, gây trở ngại cho công tác chấn chỉnh của Hàn Đông. Đường Vĩ Quốc luôn bình tĩnh ẩn mình, đợi lúc Hàn Đông khó thể xuống đài, y có thể khiến Đường Vĩ Quốc ra mặt, thu lợi nhuận từ mỏ than.
Nhưng không ngờ hiện tại Hàn Đông lại dẫn người tới thu hồi quyền khai thác than của Đường Vĩ Quốc khiến dự tính của Sa Trí Tuyên rơi vào khoảng không. Trước đây y và Ngô Hiểu Bảo quăng ra mấy trăm ngàn phí tổn còn chưa thu hồi được.
- Được lắm!
Ngô Hiểu Bảo vừa nghe thấy, lập tức phẫn nộ gầm lến tiếng, thẳng tay ném ly rượu đang cầm xuống đất.
- Mẹ nó, Hàn Đông khinh người quá đáng, bố đây liều mạng với mày!
Sa Trí Tuyên cũng tức giận đến mất lý trí, nói:
- Tôi đã bảo Đường Vĩ Quốc đi gây rối rồi. Tôi đang muốn nhìn xem, Hàn Đông cải cách, chỉnh sửa an toàn không đúng theo pháp luật, sẽ thu hồi quyền khai thác bằng cách nào? Chúng ta không phải là không chỉnh đốn và cải cách, chỉ là điều kiện kinh tế nhất thời không đủ, như vậy cũng không được sao?
Ngô Hiểu Bảo nói:
- Đúng rồi, chúng ta đâu phải không tiến hành cải cách và chỉnh đốn, nhưng cải các và chỉnh đốn cũng cần phải có thời gian. Trên huyện cho một thời gian quá ngắn, vốn không thể nào có thể cải cách và chỉnh đốn xong. Chúng ta đang chuẩn bị về mọi mặt mà, không ngờ Hàn Đông đã thu hồi quyền khai thác. Chuyện này nói thế nào cũng không lọt tai.
Sa Trí Tuyên ực một hơi hết ly rượu, nói:
- Nếu đã vậy, lần này chúng ta cứ đấu với Hàn Đông một trận, cho hắn biết lợi hại của chúng ta.
- Đúng, nếu không dạy dỗ hắn, Hàn Đông lại muốn leo lên đầu chúng ta ngồi.
Ngô Hiểu Bảo cũng căm giận nói.
Mỏ than mà Đường Vĩ Quốc nắm giữ, gã có đến 25% cổ phần. Nếu bị Hàn Đông thu hồi quyền khai thác, tiền vốn gã vất vả đầu tư vào giờ trôi hết ra sông ra biển, bảo sao gã lại không tức giận.
Lúc này Lý Hạo đang ngồi bên cạnh, cũng gào thét lên:
- Lần này nhất định phải chỉnh cho ra trò, nếu không chúng ta không còn đường sống ở huyện Vinh Quang.
Cha y là Phó Bí thư Huyện ủy Lý Hoán Giai. Nếu Sa Trí Tuyên và Ngô Hiểu Bảo chỉnh cho Hàn Đông xìu xuống, như vậy Lý Hoán Giai có thể nắm được quyền to hơn trong Huyện ủy. Vì thế, thấy Sa Trí Tuyên và Ngô Hiểu Bảo tức giận như vậy, trong lòng Lý Hạo cũng rất cao hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.