Chương 308: Sự kiện quần thể
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
10/04/2013
“Hội nghị thường vụ kiểu này, có mà mở cái rắm!”
Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó Chủ tịch thường trực huyện Thiệu Đăng Quyền buồn bực nghĩ thầm.
Đương nhiên, còn có Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó Chủ tịch huyện Tiếu Hàm Cường cũng bực bội cùng với y.
Bọn họ không chỉ không có ngôn quyền trong Hội nghị thường vụ, mà ngay cả trong Ủy ban nhân dân huyện cũng chẳng có quyền lực gì.
Thẩm Tòng Phi tuy mới đến huyện Vinh Quang vài ngày, nhưng hiện giờ ngoài mấy Ủy viên thường vụ và Phó Chủ tịch huyện bọn họ ra, mấy vị Phó Chủ tịch huyện khác của huyện Vinh Quang như Trần Anh Tú, Na Hoa Liên, Quách Ngạn, Tả Văn Chướng, Dương Hiệu Nghiêm… tất cả đều nhanh chóng về phe Thẩm Tòng Phi. Cho nên dù Thẩm Tòng Phi có ý kiến gì trong cuộc họp Chủ tịch huyện thì Thiệu Đăng Quyền, và Tiếu Hàm Cường cũng chẳng có ngôn quyền gì.
Đây là điểm đặc sắc nhất của quan trường Hoa Hạ, chính là chế độ tập trung dân chủ, thiểu số phục tùng đa số.
Hàn Đông nắm giữ phần lớn số phiếu trên Hội nghị thường vụ Huyện ủy. Hắn có thể làm theo ý mình để bố trí những công việc quan trong trên Hội nghị thường vụ. Còn Thẩm Tòng Phi lại chiếm được sự ủng hộ của đa số người trong Ủy ban nhân dân huyện, nên anh ta cũng xem nhẹ ý kiến của Thiệu Đăng Quyền và Tiếu Hàm Cường.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Tòng Phi đã đến tất cả các Cục thuộc Ủy ban nhân dân huyện, tiến hành điều chỉnh một vài nhân sự. Có vài người thấy tình hình không ổn, cũng chẳng phân biệt là người của Thiệu Đăng Quyền hay Tiếu Hàm Cường, đều đến đầu phục Thẩm Tòng Phi.
Cho nên, sau khi Điền Thần gặp bất trắc, Thiệu Đăng Quyền và Tiếu Hàm Cường ngày càng khó sống.
Nhưng họ lại chẳng có cách nào với tình hình này.
Ngay chiều hôm qua, Thẩm Tòng Phi mời dự họp Chủ tịch huyện, điều chỉnh phân công công tác cho mọi người. Hai Phó Chủ tịch quan trọng nhất trong Ủy ban nhân dân huyện là Thiệu Đăng Quyền và Tiếu Hàm Cường được phân thêm công tác, còn các Phó Chủ tịch huyện khác mỗi người cũng tăng thêm chức trách.
“Xem ra phải nghĩ cách để được điều đi thôi.”
Trong lòng Tiếu Hàm Cường buồn bực nghĩ thầm, nhưng nghĩ đến vợ mình còn đang hùn vốn với người ta khai thác một mỏ than ở huyện Vinh Quang, nếu mình bị điều đi, có lẽ mỏ than của cô ta cũng khó lòng khai thác được, thu nhập trong nhà sẽ giảm mạnh rồi.
Nhưng nếu vẫn tiếp tục ở huyện Vinh Quang, việc sắp xếp Ủy viên thường vụ như y, cuộc sống cũng rất vất vả.
Trong lòng suy nghĩ mông lung, Tiếu Hàm Cường cảm thấy trong lòng rất đau xót.
Nhìn Hàn Đông đang hùng hồn phía trước, anh ta cảm thấy nụ cười thản nhiên của người thanh niên trẻ tuổi này giống như nụ cười đáng ghét của ma quỷ. Từ lúc Hàn Đông đến huyện Vinh Quang, mọi chuyện đều theo đó mà thay đổi long trời lở đất.
Giây phút này, Thiệu Đăng Quyền cũng bực tức như Tiếu Hàm Cường, cả Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Lý Vĩnh Trung cũng vậy. Hiện nay Đảng ủy Công an và Cục Công an Nhân dân cơ bản đã về phe Hàn Đông. Vì vậy, không chỉ không thể có ý kiến trên Hội nghị thường vụ, mà ngay cả trong Đảng ủy Công an, lời nói của ông ta cũng không có tác dụng.
Điều này khiến ông ta cảm thấy vô cùng uất ức, đồng thời lại cảm thấy vô cùng hối hận và chua xót vì quyết định trước đây của mình.
Lúc Hàn Đông mới đến, ông ta nghĩ rằng dù Hàn Đông có lợi hại đến mất, nếu muốn lật ngã Điền Thần cũng không phải là chuyện dễ dàng, vì thế bèn quyết định nên bảo vệ lực lượng hiện có của mình, không chừng còn có thể đứng giữa tìm được lợi ích. Cho nên, lúc Hàn Đông giao chuyện trạm thu phí Thất Lý Bình cho ông ta xử lý, dù nhận thấy Hàn Đông vô cùng tức giận, nhưng vẫn cảm thấy Hàn Đông giao việc này cho ông ta chủ yếu là hy vọng được ông ta ủng hộ, cũng là thể hiện thiện ý. Chuyện này cũng chứng tỏ rằng hắn thật sự cần ông ta ủng hộ. Vì thế, khi xử lý, ông ta bèn giơ cao đánh khẽ, xuống tay nhẹ nhàng.
Kết quả, chính là vì chuyện này mà Hàn Đông cực kỳ bất mãn với ông ta. Rất nhanh chóng, Hàn Đông đã mời tới Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Khương Suất Vũ làm chỗ dựa, nhẹ nhàng phân hóa khiến thế lực của ông ta trong Đảng ủy Công an và Cục Công an tan rã. Sau đó, cũng không biết Hàn Đông làm thế nào, không ngờ trong Hội nghị thường vụ đầu tiên đã mạnh mẽ chặn được Điền Thần. Cũng ngay tại Hội nghị thường vụ đó, Hàn Đông đã thay đổi các cấp ứng cử viên của Cục Công an, khiến Lý Vĩnh Trung hoàn toàn mất hẳn sức khống chế với Cục Công an.
Từ đó về sau, Hàn Đông cũng không còn màu mè gì với Lý Vĩnh Trung nữa, còn Cục trưởng Cục Công an mới nhậm chức thì không chừa cho Lý Vĩnh Trung chút mặt mũi nào. Trong khoảng thời gian ngắn đã đảo lộn cả Cục Công an, còn muốn đem giao Phó Cục trưởng Mã Xuân Sơn cho Ủy ban Kỷ luật.
Nhìn khuôn mặt thanh tú của Hàn Đông, Lý Vĩnh Trung bỗng nhiên cảm thấy thủ đoạn của người thanh niên này hoàn toàn không giống với vẻ nhã nhặn của khuôn mặt hắn.
- Ừ, tôi nhận thấy, vài ngành ở huyện ta, tác phong công tác vô cùng mất tập trung. Cứ tiếp tục thế này, đừng nói gì đến vì nhân dân phục vụ mà ngay cả tìm cái lợi cho dân cũng không được. Vì thế, tôi đã nhấn mạnh năm lần bảy lượt, phải tăng cường xây dựng tác phong làm việc, hy vọng sau khi các Ủy viên thường vụ quay về, triệu tập các nhân viên trong ngành mình quản lý, nghiêm túc chỉnh đốn tác phong. Vấn đề tác phong làm việc, tôi sẽ kiểm tra thí điểm tùy thời, nếu phát hiện có vấn đề, Huyện ủy nhất định nghiêm túc xử lý. Tôi không muốn lại có chuyện như ở Cục Giao thông.
Nghe Hàn Đông nói xong, tất cả mọi người đều cảm thấy lần này Hàn Đông vô cùng nghiêm túc. Trước đây chỉ nhấn mạnh đến vấn đề tác phong công tác mà lần này lại trực tiếp xử phạt Sử Trác Ngữ, xem ra sau này không thể không chú ý rồi.
Lúc này Hàn Đông lại chuyển sang chuyện khác, nói:
- Đương nhiên, cùng lúc với việc yêu cầu các nhân viên ban ngành chỉnh đốn tác phong, các Ủy viên thường vụ chúng tôi sẽ làm gương trước. Trước hết bắt đầut ừ tác phong công tác của tôi, những nhiệm vụ phải được thông báo rõ ràng với Hội nghị thường vụ, nhất định phải hoàn thành toàn diện, đúng lúc, bảo đảm chất lượng mới được.
Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chu Sĩ Phương vừa nghe xong hơi đỏ mặt, vẻ mặt hơi có chút xấu hổ. Hàn Đông nói như vậy chính là đang nói đến ông ta. Ngày hôm qua Hàn Đông còn phê bình hiệu suất làm việc của ông ta không cao mà.
Tan họp xong, Thẩm Tòng Phi theo Hàn Đông tới văn phòng, nói:
- Bí thư Hàn, trong cuộc họp anh nói rất hay. Vài Ủy viên thường vụ chúng ta công tác của bản thân cũng không tích cực, sao có thể làm gương được chứ? Cho nên tôi cảm thấy, trong nghiệp vụ của Ủy viên thường vụ cũng phải thực hành cơ chế sát hạch.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Phải tăng cường công tác của các Ủy viên thường vụ, nhưng việc khảo hạch công tác của Ủy viên thường vụ thì… Các Ủy viên thường vụ đều là cán bộ quản lý huyện, nếu Huyện ủy tiến hành khảo hạch cũng không tốt lắm. Đương nhiên, đối với vài Ủy viên thường vụ cá biệt, chúng ta có thể tăng cường giám sát. Nếu thật sự không được, có thể tiến hành phân công điều chỉnh công tác.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Dạ được, cứ dựa theo ý kiến của Bí thư Hàn mà giải quyết. Đúng rồi, Bí thư Hàn, còn có việc nữa, tôi nghĩ để gia tăng công tác chấn chỉnh các mỏ than trong huyện, có thể điều chỉnh Cục trưởng Cục Than đá Bộ Cương làm trợ lý Chủ tịch huyện, như vậy công tác của cậu ta trong huyện cũng lớn hơn, có lợi cho công tác sau này của cậu ấy.
Hàn Đông mỉm cười, trong lòng hắn quả thật đang nghĩ tới chuyện này nhưng chưa nghĩ ra cách nào nói ra mà không làm hỏng đại cục. Không ngờ Thẩm Tòng Phi lại có thể tự tìm ra cách giải quyết như thế. Chuyện tốt thế này, đối với bố cục toàn diện ở huyện Vinh Quang của bản thân hắn vô cùng có lợi.
- Đề nghị này của Chủ tịch huyện Thẩm rất tốt. Ngoài ra tôi cho rằng cũng nên chọn Cục trưởng Cục Công an Tào Vĩnh Ba làm trợ lý Chủ tịch huyện. Công tác của Cục Công an vô cùng quan trọng, đặc biệt là trong quá trình chỉnh đốn các mỏ than. Cục Công an nhất định phải huy động được lực lượng hữu dụng để bảo đảm tác dụng của Cục. Để ông ta làm trợ lý Chủ tịch huyện cũng thích hợp với tổ công tác chấn chỉnh mỏ than đá.
Thẩm Tòng Phi mỉm cười nói:
- Quả nhiên là tầm nhìn của Bí thư Hàn rất xa, chu đáo hơn tôi nhiều
Hàn Đông cười nói:
- Được rồi, Chủ tịch huyện Thẩm, anh không cần phải tán dương tôi. Thế này đi, hai ngày này tôi phải chuẩn bị đi thành phố, chạy lên tỉnh nghĩ cách kiếm chút tiền để sửa đường ở huyện, công tác trong huyện, Chủ tịch huyện Thẩm phải lo nhiều hơn đó.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Bí thư Hàn yên tâm, tôi nhất định trông nom thật tốt.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Có Chủ tịch huyện Thẩm giữ nhà tôi thật yên tâm.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Đúng rồi, về công tác giao thông trong toàn huyện, tôi có một ý tưởng. Nên có một quy hoạch toàn diện, như vậy đến lúc đó Bí thư Hàn có đi lạy Bồ Tát thì cũng lạy khỏe một chút.
Hàn Đông suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ánh mắt sáng hẳn lên, nói:
- Tôi cũng có một ý kiến hay. Nếu muốn làm đường, vậy cứ nhìn xa thêm một chút. Không chỉ làm tốt đường quốc lộ từ thành phố Vinh Châu đến huyện Vinh Quang, mà còn phải làm cho đường từ thị trấn đến các xã, thị trấn, từ các xã, thị trấn đến từng thôn ấp hành chính, phải làm cho tốt. Phải bảo đảm mỗi xã, thị trấn, mỗi thôn đều có đường sá thông thoáng mới được.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Bí thư Hàn, đây là một khoản kinh phí lớn. Nếu như vậy thì khoảng thấu nhập vô cùng lớn. Vậy Bí thư Hàn phải đem nhiều tiền về một chút mới được.
Hàn Đông nói:
- Đúng vậy, nếu muốn làm đường cho tốt, không thể thiếu sự ủng hộ của cấp trên. Nhưng tôi đã suy xét, đường nông thôn mới có lợi cho tất cả mọi người, từ đó cũng khiến cho người dân góp chút sức. Huyện không có khả năng gánh vác tất cả khoản phí to lớn đó, đến lúc đó, cứ quy ra một tỷ lệ, huyện chịu một phần tài chính, sau đó xem xét trong các thôn xã rồi mới áp dụng.
Thẩm Tòng Phi gật đầu nói:
- Bí thư Hàn nói rất đúng. Nếu không để bọn họ góp chút sức thì bọn họ sẽ thấy đường sá làm rất đơn giản dễ dàng, ngược lại còn không biết quý trọng nữa.
Hàn Đông lúc này mới nhớ đến một cái tên khá thời thượng, nói:
- Tôi cũng đã nghĩ được một cái tên rất hay cho công trình này, gọi là Công trình giao thông đường quốc lộ thôn sang thôn huyện Vinh Quang.
- Thôn sang thôn…
Thẩm Tòng Phi nhắc lại, hưng phấn nói tiếp:
- Bí thư Hàn lấy tên này thật hay, hình tượng vô cùng chuẩn xác. Bí thư Hàn quả nhiên có trình độ.
Nghe Thẩm Tòng Phi tâng bốc, Hàn Đông cũng chỉ cười khổ một phen, thầm nghĩ mình cũng chỉ sao chép mà thôi.
Nhưng có lẽ sau khi công trình giao thông đường quốc lộ thôn sang thôn huyện Vinh Quang thành công, có kẻ khác tới sao chép thêm một lần nữa.
Hai người hàn huyên một lúc, Thẩm Tòng Phi bèn cáo từ ra về.
Hàn Đông viết suy nghĩ của mình vào sổ, như vậy đến lúc tìm người xin tiền cũng tiện cho người ta thổi phồng mà.
Tả Nhất Sơn bước vào báo cáo, nói:
- Bí thư, Cục trưởng Hoa mới nhậm chức ở Cục Giao thông đến báo cáo công tác.
Trên mặt Hàn Đông phảng phất một nét cười, gật đầu nói:
- Cho anh ta vào đi.
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên bước vào. Thân hình anh ta hơi gầy gò nhưng đôi mắt ngời sáng rất có thần sắc. Anh ta cung kính nói với Hàn Đông:
- Bí thư Hàn, tôi là Hoa Long Huy, vội tới báo cáo công tác với anh.
Thật ra Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy vừa mới đưa thông báo bổ nhiệm cho anh ta. Anh ta cũng chỉ muốn đến xem thử có gặp được Hàn Đông hay không thôi. Nào ngờ Tả Nhất Sơn vừa thông báo thì Hàn Đông đã đồng ý gặp anh ta ngay.
Hàn Đông nói:
- Ngồi xuống hãy nói.
- Cảm ơn Bí thư Hàn.
Anh ta ghé mông ngồi xuống trước mặt Hàn Đông.
Hàn Đông quan sát một chút. Theo bề ngoài, Hoa Long Huy cũng có vẻ là một người khá chính trực. Đương nhiên, đây chỉ là ấn tượng đầu tiên mà thôi. Rất nhiều người không thể phán đoán dựa theo ấn tượng đầu tiên.
- Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy đã thông báo với anh rồi sao?
Hàn Đông thản nhiên hỏi.
Hoa Long Huy cúi người nói:
- Dạ đúng, Bí thư Hàn.
Hàn Đông nói:
- Sau này phải chủ trì công tác của Cục Giao thông, anh có dự định gì không?
Trước khi Hoa Long Huy đến cũng đã nghĩ đến vấn đề này. Anh ta sắp xếp từ ngữ xong bèn nói:
- Bí thư Hàn, sau khi nhậm chức, tôi sẽ triển khai công tác cho cấp dưới, trước nhất là nghiêm khắc dựa theo phương châm của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện làm tốt công tác của mình. Thứ hai là tiến hành điều tra thực địa tình hình giao thông trong toàn huyện, mau chóng đề ra một phương án khả thi để trình lên huyện ủy và Ủy ban nhân dân cho ra quyết sách. Thứ ba là tổ chức tài chính từ nhiều phương diện, làm tốt công tác xây dựng cải tạo và giữ gìn đường sá. Đối với điểm thứ ba, tôi nghĩ thế này….
Anh ta bắt đầu trình bày cách thức tổ chức tài chính thế nào. Đầu tiên là xin tiền các ngành cấp trên, tiếp theo là góp vốn làm đường. Việc này chủ yếu nhằm vào các tuyến đường chính và trọng điểm. Ngoài ra còn có những biện pháp khuyến khích các xã, thị trấn, các thôn tự tổ chức làm đường, còn Cục Giao thông chỉ hỗ trợ giải quyết một ít tài chính, thuốc nổ hay kíp nổ…
Nghe anh ta báo cáo, Hàn Đông thấy rất phấn khởi. Xem ra Cốc Dịch giới thiệu người này cho mình quả không tồi, năng lực công tác cũng khá.
- Ừ, ý tưởng không tồi. Vừa rồi tôi cũng mới thảo luận với Chủ tịch huyện Thẩm, chuẩn bị làm công trình giao thông đường quốc lộ thôn sang thôn ở huyện Vinh Quang, chủ yếu là muốn giải quyết các vấn đề giao thông trong các xã, thị trấn, thôn ấp, thúc đẩy kinh tế huyện ta phát triển.
Nghe Hàn Đông giới thiệu sơ lược về công trình thông sang thôn này, trong lòng Hoa Long Huy vừa hưng phấn vừa vui mừng.
Anh ta hưng phấn vì Hàn Đông đã nói như vậy, chắc chắn là muốn làm một trận thật lớn. Như vậy, mình làm nhân vật số một trong Cục Giao thông chắc chắn sẽ nhanh chóng lập được thành tích. Còn anh ta vui mừng vì không ngờ ý tưởng của mình lại ăn khớp với ý tưởng của Hàn Đông. Đương nhiên, ý tưởng của Hàn Đông lớn hơn một chút, ngoài ra các biện pháp mà Hàn Đông đề xuất không những chính xác mà còn mới mẻ độc đáo. Điểm này Hoa Long Huy cảm thấy dù thế nào thì mình cũng không thể dễ dàng làm được. Hàn Đông nói:
- Ừ, ý tưởng thôn sang thôn đại khái anh cũng đã biết. Công tác quan trọng nhất sau khi anh nhận chức chính là quy hoạch cho xong công trình thôn sang thôn này, phải suy nghĩ cho cục diện của toàn huyện, không thể cứ mở hết các đường thôn sang thôn trước. Đường trong thôn đã thông, chẳng lẽ đường lên huyện, từ huyện lên thành phố lại không thông sao? Anh cứ đứng trên góc độ toàn huyện mà đề ra phương án, sau đó tôi dẫn anh đến Cục Giao thông thành phố, sở Giao thông tỉnh “hóa duyên”.
Hoa Long Huy đứng lên, kiên định nói:
- Bí thư Hàn, xin yên tâm, tôi lập tức sẽ bắt tay vào làm ngay, nhất định sẽ nhanh chóng làm xong.
Anh ta đương nhiên biết sở dĩ mình được điều đến Cục Giao thông chủ yếu vì Hàn Đông muốn tác phong công tác của Cục Giao thông được hoàn thành với tốc độ nhanh nhất.
Ngày 2 tháng 3, Hội đồng Nhân dân huyện Vinh Quang mời họp đại biểu lần thứ ba, trên hội nghị đã bầu Hàn Đông làm Chủ tịch Hội đồng Nhân dân huyện.
Đồng thời, Thẩm Tòng Phi cũng chính thức được bầu làm Chủ tịch huyện Vinh Quang.
Hàn Đông phát biểu trên hội nghị, tỏ lòng nhất định không phụ kỳ vọng của người dân trong huyện, thúc đẩy sự phát triển trong toàn huyện, mưu cầu phúc lợi cho người dân, khiến đời sông người dân ngày càng tốt hơn.
Thẩm Tòng Phi được bầu làm Chủ tịch huyện, đương nhiên cũng phát biểu. Lần này anh ta cũng phát biểu không ít hơn lần trước Chu Khải Kiệt đưa đến nhậm chức. Anh ta giới thiệu khá tỉ mỉ ý tưởng công tác trong Ủy ban nhân dân huyện, đồng thời mời các vị đại biểu có thể đến giám sát công tác của Ủy ban nhân dân huyện bất cứ lúc nào.
Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân cũng chỉ là một sân khấu biểu diễn mà thôi. Dù sao đây cũng là chuyện đã được định trước rồi. Chỉ cần không có gì đặc biệt thái quá, người tham dự cũng sẽ lặng lẽ bầu chọn mà không có bất cứ vấn đề gì.
Ngày hôm sau, Hàn Đông liền dẫn Hoa Long Huy đến Cục Giao thông thành phố.
Bên người Hàn Đông còn mang theo phương án quy hoạch thôn sang thôn của Hoa Long Huy.
Nếu muốn xin tiền thì dĩ nhiên phải có một lý do để xin tiền.
Mà phương án này còn có một bản kế hoạch chi tiết của Hàn Đông. Có bản kế hoạch này, Hàn Đông liền có thể đúng lý hợp tình xin tiền cấp trên rốt ráo.
Cục Giao thông thành phố cách tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố không xa. Môi trường làm việc ở đây tốt hơn Cục Giao thông rất nhiều. Vừa nhìn thấy đã biết là nhiều tiền thế lớn.
Nhìn thấy vẻ ngoài của ký túc xá, Hàn Đông cũng đàng thở dài trong lòng. Đây là tình hình thực tế trên toàn Hoa Hạ. Dù tình trạng giao thông trong cả thành phố đều không lạc quan, dù Cục Giao thông vẫn luôn kêu kinh phí không đủ, nhưng bên trong phòng ốc của Cục Giao thông được trang hoàng không tồi chút nào, không hề có chút biểu hiện của việc thiếu kinh phí.
- Bí thư Hàn, xin mời ngồi.
Cục trưởng Cục Giao thông Bành Trạch Ba cười tít mắt, khuôn mặt núc ních quả thực rất giống Phật Di Lặc.
Trước khi Hàn Đông đến đã liên lạc với ông ta, nói rằng muốn dẫn người của Cục Giao thông đến Cục Giao thông thành phố báo cáo một chút về tình hình công tác phát triển giao thông ở huyện Vinh Quang.
Bành Trạch Ba cũng biết khá rõ Hàn Đông. Biết tuy Bí thư Huyện ủy này nhìn còn khá trẻ nhưng thủ đoạn lại vô cùng ghê gớm. Hơn nữa, lại không ít Ủy viên thường vụ Thành ủy ủng hộ hắn, vì thế ông ta cũng khá khách sáo với Hàn Đông.
Hàn Đông mang bản quy hoạch giao thông nông thôn thôn sang thôn cho Bành Trạch Ba, lại tỉ mỉ giới thiệu thêm một lần, mỉm cười nói:
- Cục trưởng Bành, trong hai huyện bốn khu của thành phố Vinh Châu, tình trạng giao thông ở huyện Vinh Quang là kém nhất, vì thế hy vọng Cục trưởng Bành ủng hộ nhiều hơn. Lần này huyện tôi đã hạ quyết tâm, nhất định không để giao thông trong huyện cản trở bước tiến của Cục Giao thông thành phố, nên mới có chuyện này. Công trình quy hoạch nông thôn, đương nhiên Cục trưởng Bành cũng biết được tình trạng giao thông của huyện chúng tôi, nên tôi cũng đi thẳng vào vấn đề, xin Cục trưởng Bành suy xét một chút về vấn đề tài chính.
Bành Trạch Ba cười nói:
- Bí thư Hàn đã đích thân đến đây, Cục Giao thông thành phố chắc chắn phải suy nghị về chuyện này. Thế này vậy, Bí thư Hàn, kế hoạch này của anh cứ để đây đi. Chiều nay Cục Giao thông thành phố họp thảo luận, còn chuyện có thể trợ giúp tài chính được bao nhiêu thì phải sau khi thảo luận mới có thể quyết định được.
Hàn Đông nói:
- Vậy tôi cảm ơn Cục trưởng Bành trước, tôi chờ tin tốt của Cục trưởng Bành.
Từ Cục Giao thông thành phố đi ra, Hàn Đông bảo Hoa Long Huy tự về huyện Vinh Quang một mình.
Còn Hàn Đông thì lái xe đến quân khu Vinh Châu, hắn muốn đến thăm Lý Đại Dũng.
Từ lúc Hàn Đông đến Vinh Châu đến nay cũng không đến nhà Lý Đại Dũng mấy lần. Chủ yếu là sau này Hàn Đông khá bận, không có thời gian rảnh rỗi.
Trên xe Hàn Đông đã gọi điện thoại cho cô Mai. Cô Mai biết được Hàn Đông đến vô cùng vui vẻ, nói sẽ nấu cho Hàn Đông vài món ngon.
Nghe được lời nói của cô Mai, trong lòng Hàn Đông tràn đầy một cảm giác ấm áp của tình thân.
Lý Đại Dũng và cô Mai tuy không có quan hệ huyết thống với hắn, nhưng bọn họ từng là người vô cùng thân cận của ông nội, vì thế, tuy không phải người thân mà còn hơn cả người thân.
Xe đến cửa quân khu, Hàn Đông hạ cửa kính xe xuống. Trong hai vệ binh bảo vệ ở cửa có một người nhận ra Hàn Đông bèn yên tâm cho vào.
Hàn Đông chạy xe đến trước cửa phòng của Lý Đại Dũng. Đậu xe xong, vừa mới bước tới thì cô Mai đã mở cửa ra, mỉm cười nhìn Hàn Đông.
Sau khi vào nhà, Hàn Đông thấy Ngô Hiểu Lệ đã có mặt, hơi sửng sốt, nhưng cười chào ngay:
- Chị dâu khỏe chứ ạ?
Ngô Hiểu Lệ hơi đỏ mặt, nói:
- Chào tiểu Đông, tôi pha trà cho chú.
Lúc này Lý Đại Dũng còn chưa về nhà, vì vậy Hàn Đông ngồi nói chuyện phiếm với cô Mai trong phòng khách. Ngô Hiểu Lệ pha trà cho Hàn Đông xong thì lặng lẽ ngồi một bên, khẽ cúi đầu.
Cô Mai hiền từ nhìn Hàn Đông, nói:
- Hàn Đông đã lâu không đến thăm nhà họ Lý này rồi, công tác thật sự bận rộn sao?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Dạ đúng, ngày nào cũng bộn bề công việc, chuyện lo chưa xong còn rất nhiều.
Trước mặt cô Mai, Hàn Đông cũng vô cùng tự nhiên.
Cô Mai mỉm cười nói:
- Giờ cháu mới hơn hai mươi ba tuổi đã là Bí thư Huyện ủy, còn chê chức quan nhỏ sao?
Hàn Đông nói:
- Cô Mai, làm quan thì có ai chê chức lớn chứ.
Cô Mai khẽ mỉm cười, bỗng nhiên hỏi:
- Tiểu Đông, nghe nói hôm trước ông nội có thu xếp cho cháu một cô gái, cháu có bằng lòng không?
Hàn Đông không khỏi cười khổ một chút. Lời nói của cô Mai nghe ra không được tự nhiên, nhưng cũng là tình hình thực tế thôi. Việc hôn nhân của chính mình, quả thật là do ông nội sắp xếp, căn bản hắn không tự làm chủ được chút gì.
- Cô Mai, cháu cũng chưa gặp qua người đó, nào có cảm giác gì chứ. Hơn nữa, giờ sự nghiệp của cháu cũng vừa mới bắt đầu, kết hôn sớm như vậy cũng không ổn lắm.
Thật ra Hàn Đông chỉ muốn tìm cớ cho mình thôi. Nếu ông nội đồng ý chuyện của hắn và Kiều San San, hắn sẽ ước gì được kết hôn sớm một chút.
Cô Mai cười hiền lành:
- Cô có nghe nói điều kiện của đối phương rất tốt, dáng vóc lại xinh đẹp. Gia thế thì không cần phải nói, cô thấy cháu nên nghe lời ông nội, quyết định sớm một chút thì tốt.
Hàn Đông cười khổ trong lòng. Người như hắn sau khi đến độ tuổi nhất định rồi thì chuyện người lớn trong nhà quan tâm nhất chính là chuyện hôn nhân của hắn.
Cô Mai khuyên hắn như vậy, đương nhiên không phải muốn hắn triệt để nghe theo sự sắp xếp của người nhà, tìm người có gia thế tốt để thành thân, mà chỉ đơn thuần khuyên theo góc độ của một người thân, khuyên hắn nên nhanh chóng quyết định chuyện hôn nhân thôi.
Ngô Hiểu Lệ ngồi cạnh nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Hàn Đông, trong lòng cảm thấy rất buồn cười. Chàng trai này trẻ trung tuấn tú, nhìn thế nào cũng không giống một Bí thư Huyện ủy.
Nghe nói hắn ở huyện Vinh Quang đã trở nên vô cùng lợi hại. Ngô Hiểu Bảo cũng bị một trận nên thân. Người thanh niên này hẳn là rất lợi hại, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn lại không giống chút nào.
Nói chuyện với cô Mai cả buổi trời, Lý Đại Dũng cũng về đến.
Ngoài ra còn có Ngô Giải Toàn và Ngô Hiểu Bảo.
Nhìn thấy Hàn Đông ngồi đó nói chuyện với cô Mai, trong mắt Ngô Hiểu Bảo đã xuất hiện một tia thù hận, nhưng lại nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Hàn Đông đứng dậy, chào Lý Đại Dũng và Ngô Giải Toàn.
Thoạt nhìn tinh thần Ngô Giải Toàn cũng không tệ. Ông ta nói:
- Hàn Đông cũng làm được nhiều việc không tồi ở huyện Vinh Quang. Vấn đề an toàn ở mỏ than huyện Vinh Quang đúng là nên chấn chỉnh một chút, nếu không rất dễ dàng gặp chuyện không may.
Ngô Giải Toàn từ vị trí Phó Chủ tịch thường trực thành phố Vinh Châu lùi về tuyến hai, cho nên chỉ cần có cơ hội, ông ta rất sẵn lòng tỏ ra rất quan tâm đến những vấn đề của Vinh Châu.
Ông ta vẫn luôn rất chú ý đến Hàn Đông. Cùng lúc vì Hàn Đông và Lý Đại Dũng có quan hệ không tồi, mặt khác ông ta còn nghe Ngô Hiểu Bảo nói Hàn Đông luôn làm khó dễ với y nên phải lưu ý.
Nói chung, ông ta cảm thấy Hàn Đông làm rất tốt, đặc biệt là về mặt năng lực công tác, không có gì là không thể làm được.
Trên chuyến xe bus từ huyện Vinh Quang đến thành phố Vinh Châu có một đám người đang ngồi với vẻ mặt đầy phẫn nộ. Bọn họ đang to nhỏ bàn bạc việc gì.
Trong những người này, có mấy người là chủ mỏ than bị lệnh cưỡng chế ngừng sản xuất ở huyện Vinh Quang.
Còn những người khác là công nhân khai thác than.
Những công nhân này vì lúc trước, khi mỏ than cần khai thác, phải san bằng đường, đã chiếm dụng vài phần ruộng của họ. Điều kiện ngay lúc đó là ngoại trừ trả cho họ tiền bồi thường, còn phải cho họ đi làm công nhân khai thác than. Nhưng bây giờ, mấy mỏ than kia bị lệnh ngừng sản xuất, họ không thể khai thác than được, tự nhiên lại mất đi một khoản thu nhập, trong lòng họ tất nhiên sẽ rất bực tức.
Hơn nữa, họ lại nghe lời ra tiếng vào, rằng trên huyện sở dĩ nói đến chuyện chỉnh đốn an toàn trong các mỏ than vì thực tế muốn thu hồi các mỏ than lại để giao cho người khác, làm trung gian kiếm tiền đút túi riêng. Mà những mỏ than đó sau khhi bị thu hồi rồi thì trên huyện cũng không cam đoan bảo đảm lợi ích cho công nhân nữa.
Vì vậy, dưới sự xúi giục của số ít công nhân và các chủ mỏ than, nhiều công nhân đã quyết định lên Ủy ban nhân dân thành phố khiếu kiện, tìm cách nói chuyện.
Bọn họ cho rằng, lúc trước, khi mỏ than bắt đầu mở cửa, trên huyện có công văn, trong thời gian khai thác mỏ quặng, gần đến kỳ bồi thường cho người dân thì trên huyện phải có công văn nói rõ ràng. Hiện giờ trên huyện bỗng nhiên không cho khai thác than, đây đúng là lật lọng, xâm hại đến quyền lợi của họ.
Hơn nữa, trong đó còn có hai chủ mỏ than. Mỏ than của họ xảy ra sự cố, thậm chí than đá bị rửa trôi, phải tiến hành đền bù thiệt hại cho những công nhân tử vong và bị thương. Chuyện này đã qua rồi, nay Ủy ban nhân dân huyện lại nhắc đến chuyện này nữa. Điều này khiến mấy người chủ mỏ than vô cùng phẫn nộ, mà điều kiện bồi thường của Ủy ban nhân dân huyện lại quá cao, khiến cho bọn họ ngàn vạn lần không chịu nổi.
Đồng thời, mọi người cũng nhất trí cho rằng, Ủy ban nhân dân huyện xác định tiêu chuẩn an toàn của mỏ than cao như vậy chính là muốn mọi người không thể kham nổi vấn đề tài chính của mỏ than để Ủy ban nhân dân huyện có cớ lấy khỏi tay.
- Tí nữa chúng ta phải cẩn thận. Ban đầu đừng giở khẩu hiệu ra, sau cùng mọi người hãy lấy ra, cùng ngồi hô to với tôi.
Có một gã đàn ông râu cá trê dặn dò mọi người.
Gã chính là một trong những chủ mỏ than gặp chuyện không may. Chuyện lần này, gã là người tổ chức chủ yếu. Bọn họ đã đặc biệt chuẩn bị biểu ngữ, đến lúc đó sẽ giăng biểu ngữ ở cửa Ủy ban nhân dân thành phố, sau đó cùng nhau kêu oan.
Bọn họ tin rằng, thông qua hình thức này, nhất định sẽ khiến công tác chấn chỉnh của Ủy ban nhân dân huyện lặng lẽ chấm dứt. Như vậy lợi ích của họ có thể được đảm bảo.
Xe đã đến bến xe Vinh Châu, cả đám người liền xuống xe. Tổng cộng có hai mươi ba người. Trong đám người đó, có người một tay cầm một bao lớn chứa đầy các loại biểu ngữ đã chuẩn bị sẵn sang.
Bến xe cách Ủy ban nhân dân thành phố một quãng đường. Họ cũng không muốn chi thêm tiền xe, cùng nhau chậm rãi bước đi.
…
- Có chuyện gì sao?
Thấy Hàn Đông ngắt điện thoại, Lý Đại Dũng ân cần hỏi.
Hàn Đông nói:
- Có người đến cửa Ủy ban nhân dân thành phố gây rối.
Ngô Giải Toàn hỏi:
- Sao lại có chuyện này?
Hàn Đông thản nhiên ói:
- Hẳn là mấy người chủ mỏ than. Vì Ủy ban nhân dân huyện muốn chỉnh đốn vấn đề an toàn trong các mỏ than toàn huyện, những mỏ than không đạt tiêu chuẩn an toàn thì đều bị đình chỉ. Bọn họ ầm ĩ như vậy, chắc chắn là muốn ép Ủy ban nhân dân huyện thỏa hiệp.
Ngô Giải Toàn gật đầu nói:
- Không sai, hiện giờ có những người chuyên làm như thế. Chính phủ không cần để ý, cứ lo quá rồi làm ầm ĩ, không cần biết họ có lý hay không. Mà các cấp chính quyền chúng ta lại sợ nhất điều này, cho nên bọn họ chẳng thèm kiêng nể gì. Nhưng họ làm ầm ĩ như vậy, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, huyện Vinh Quang đều phải chịu áp lực không nhỏ.
Ngô Hiểu Bảo đứng cạnh nghe được có người muốn đến gây rối ở cửa Ủy ban nhân dân thành phố, trong lòng rất vui sướng, nghĩ thầm rằng bọn họ cứ huyên náo một chút. Xem Hàn Đông hắn làm thế nào để chấn chỉnh mỏ than.
Vì trong lòng vô cùng căm hận Hàn Đông, nên hiện giờ dù không có lợi ích gì trong mỏ than, nhưng Ngô Hiểu Bảo cũng mong đến lúc chờ thấy được bộ dáng sứt đầu mẻ trán của Hàn Đông. Nhưng theo tình hình trước mắt, dường như Hàn Đông rất biết cách giữ bình tĩnh.
“Hừ, xem mày có thể ngồi yên đến khi nào!” Ngô Hiểu Bảo thầm nghĩ.
Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó Chủ tịch thường trực huyện Thiệu Đăng Quyền buồn bực nghĩ thầm.
Đương nhiên, còn có Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó Chủ tịch huyện Tiếu Hàm Cường cũng bực bội cùng với y.
Bọn họ không chỉ không có ngôn quyền trong Hội nghị thường vụ, mà ngay cả trong Ủy ban nhân dân huyện cũng chẳng có quyền lực gì.
Thẩm Tòng Phi tuy mới đến huyện Vinh Quang vài ngày, nhưng hiện giờ ngoài mấy Ủy viên thường vụ và Phó Chủ tịch huyện bọn họ ra, mấy vị Phó Chủ tịch huyện khác của huyện Vinh Quang như Trần Anh Tú, Na Hoa Liên, Quách Ngạn, Tả Văn Chướng, Dương Hiệu Nghiêm… tất cả đều nhanh chóng về phe Thẩm Tòng Phi. Cho nên dù Thẩm Tòng Phi có ý kiến gì trong cuộc họp Chủ tịch huyện thì Thiệu Đăng Quyền, và Tiếu Hàm Cường cũng chẳng có ngôn quyền gì.
Đây là điểm đặc sắc nhất của quan trường Hoa Hạ, chính là chế độ tập trung dân chủ, thiểu số phục tùng đa số.
Hàn Đông nắm giữ phần lớn số phiếu trên Hội nghị thường vụ Huyện ủy. Hắn có thể làm theo ý mình để bố trí những công việc quan trong trên Hội nghị thường vụ. Còn Thẩm Tòng Phi lại chiếm được sự ủng hộ của đa số người trong Ủy ban nhân dân huyện, nên anh ta cũng xem nhẹ ý kiến của Thiệu Đăng Quyền và Tiếu Hàm Cường.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Tòng Phi đã đến tất cả các Cục thuộc Ủy ban nhân dân huyện, tiến hành điều chỉnh một vài nhân sự. Có vài người thấy tình hình không ổn, cũng chẳng phân biệt là người của Thiệu Đăng Quyền hay Tiếu Hàm Cường, đều đến đầu phục Thẩm Tòng Phi.
Cho nên, sau khi Điền Thần gặp bất trắc, Thiệu Đăng Quyền và Tiếu Hàm Cường ngày càng khó sống.
Nhưng họ lại chẳng có cách nào với tình hình này.
Ngay chiều hôm qua, Thẩm Tòng Phi mời dự họp Chủ tịch huyện, điều chỉnh phân công công tác cho mọi người. Hai Phó Chủ tịch quan trọng nhất trong Ủy ban nhân dân huyện là Thiệu Đăng Quyền và Tiếu Hàm Cường được phân thêm công tác, còn các Phó Chủ tịch huyện khác mỗi người cũng tăng thêm chức trách.
“Xem ra phải nghĩ cách để được điều đi thôi.”
Trong lòng Tiếu Hàm Cường buồn bực nghĩ thầm, nhưng nghĩ đến vợ mình còn đang hùn vốn với người ta khai thác một mỏ than ở huyện Vinh Quang, nếu mình bị điều đi, có lẽ mỏ than của cô ta cũng khó lòng khai thác được, thu nhập trong nhà sẽ giảm mạnh rồi.
Nhưng nếu vẫn tiếp tục ở huyện Vinh Quang, việc sắp xếp Ủy viên thường vụ như y, cuộc sống cũng rất vất vả.
Trong lòng suy nghĩ mông lung, Tiếu Hàm Cường cảm thấy trong lòng rất đau xót.
Nhìn Hàn Đông đang hùng hồn phía trước, anh ta cảm thấy nụ cười thản nhiên của người thanh niên trẻ tuổi này giống như nụ cười đáng ghét của ma quỷ. Từ lúc Hàn Đông đến huyện Vinh Quang, mọi chuyện đều theo đó mà thay đổi long trời lở đất.
Giây phút này, Thiệu Đăng Quyền cũng bực tức như Tiếu Hàm Cường, cả Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Lý Vĩnh Trung cũng vậy. Hiện nay Đảng ủy Công an và Cục Công an Nhân dân cơ bản đã về phe Hàn Đông. Vì vậy, không chỉ không thể có ý kiến trên Hội nghị thường vụ, mà ngay cả trong Đảng ủy Công an, lời nói của ông ta cũng không có tác dụng.
Điều này khiến ông ta cảm thấy vô cùng uất ức, đồng thời lại cảm thấy vô cùng hối hận và chua xót vì quyết định trước đây của mình.
Lúc Hàn Đông mới đến, ông ta nghĩ rằng dù Hàn Đông có lợi hại đến mất, nếu muốn lật ngã Điền Thần cũng không phải là chuyện dễ dàng, vì thế bèn quyết định nên bảo vệ lực lượng hiện có của mình, không chừng còn có thể đứng giữa tìm được lợi ích. Cho nên, lúc Hàn Đông giao chuyện trạm thu phí Thất Lý Bình cho ông ta xử lý, dù nhận thấy Hàn Đông vô cùng tức giận, nhưng vẫn cảm thấy Hàn Đông giao việc này cho ông ta chủ yếu là hy vọng được ông ta ủng hộ, cũng là thể hiện thiện ý. Chuyện này cũng chứng tỏ rằng hắn thật sự cần ông ta ủng hộ. Vì thế, khi xử lý, ông ta bèn giơ cao đánh khẽ, xuống tay nhẹ nhàng.
Kết quả, chính là vì chuyện này mà Hàn Đông cực kỳ bất mãn với ông ta. Rất nhanh chóng, Hàn Đông đã mời tới Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Khương Suất Vũ làm chỗ dựa, nhẹ nhàng phân hóa khiến thế lực của ông ta trong Đảng ủy Công an và Cục Công an tan rã. Sau đó, cũng không biết Hàn Đông làm thế nào, không ngờ trong Hội nghị thường vụ đầu tiên đã mạnh mẽ chặn được Điền Thần. Cũng ngay tại Hội nghị thường vụ đó, Hàn Đông đã thay đổi các cấp ứng cử viên của Cục Công an, khiến Lý Vĩnh Trung hoàn toàn mất hẳn sức khống chế với Cục Công an.
Từ đó về sau, Hàn Đông cũng không còn màu mè gì với Lý Vĩnh Trung nữa, còn Cục trưởng Cục Công an mới nhậm chức thì không chừa cho Lý Vĩnh Trung chút mặt mũi nào. Trong khoảng thời gian ngắn đã đảo lộn cả Cục Công an, còn muốn đem giao Phó Cục trưởng Mã Xuân Sơn cho Ủy ban Kỷ luật.
Nhìn khuôn mặt thanh tú của Hàn Đông, Lý Vĩnh Trung bỗng nhiên cảm thấy thủ đoạn của người thanh niên này hoàn toàn không giống với vẻ nhã nhặn của khuôn mặt hắn.
- Ừ, tôi nhận thấy, vài ngành ở huyện ta, tác phong công tác vô cùng mất tập trung. Cứ tiếp tục thế này, đừng nói gì đến vì nhân dân phục vụ mà ngay cả tìm cái lợi cho dân cũng không được. Vì thế, tôi đã nhấn mạnh năm lần bảy lượt, phải tăng cường xây dựng tác phong làm việc, hy vọng sau khi các Ủy viên thường vụ quay về, triệu tập các nhân viên trong ngành mình quản lý, nghiêm túc chỉnh đốn tác phong. Vấn đề tác phong làm việc, tôi sẽ kiểm tra thí điểm tùy thời, nếu phát hiện có vấn đề, Huyện ủy nhất định nghiêm túc xử lý. Tôi không muốn lại có chuyện như ở Cục Giao thông.
Nghe Hàn Đông nói xong, tất cả mọi người đều cảm thấy lần này Hàn Đông vô cùng nghiêm túc. Trước đây chỉ nhấn mạnh đến vấn đề tác phong công tác mà lần này lại trực tiếp xử phạt Sử Trác Ngữ, xem ra sau này không thể không chú ý rồi.
Lúc này Hàn Đông lại chuyển sang chuyện khác, nói:
- Đương nhiên, cùng lúc với việc yêu cầu các nhân viên ban ngành chỉnh đốn tác phong, các Ủy viên thường vụ chúng tôi sẽ làm gương trước. Trước hết bắt đầut ừ tác phong công tác của tôi, những nhiệm vụ phải được thông báo rõ ràng với Hội nghị thường vụ, nhất định phải hoàn thành toàn diện, đúng lúc, bảo đảm chất lượng mới được.
Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chu Sĩ Phương vừa nghe xong hơi đỏ mặt, vẻ mặt hơi có chút xấu hổ. Hàn Đông nói như vậy chính là đang nói đến ông ta. Ngày hôm qua Hàn Đông còn phê bình hiệu suất làm việc của ông ta không cao mà.
Tan họp xong, Thẩm Tòng Phi theo Hàn Đông tới văn phòng, nói:
- Bí thư Hàn, trong cuộc họp anh nói rất hay. Vài Ủy viên thường vụ chúng ta công tác của bản thân cũng không tích cực, sao có thể làm gương được chứ? Cho nên tôi cảm thấy, trong nghiệp vụ của Ủy viên thường vụ cũng phải thực hành cơ chế sát hạch.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Phải tăng cường công tác của các Ủy viên thường vụ, nhưng việc khảo hạch công tác của Ủy viên thường vụ thì… Các Ủy viên thường vụ đều là cán bộ quản lý huyện, nếu Huyện ủy tiến hành khảo hạch cũng không tốt lắm. Đương nhiên, đối với vài Ủy viên thường vụ cá biệt, chúng ta có thể tăng cường giám sát. Nếu thật sự không được, có thể tiến hành phân công điều chỉnh công tác.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Dạ được, cứ dựa theo ý kiến của Bí thư Hàn mà giải quyết. Đúng rồi, Bí thư Hàn, còn có việc nữa, tôi nghĩ để gia tăng công tác chấn chỉnh các mỏ than trong huyện, có thể điều chỉnh Cục trưởng Cục Than đá Bộ Cương làm trợ lý Chủ tịch huyện, như vậy công tác của cậu ta trong huyện cũng lớn hơn, có lợi cho công tác sau này của cậu ấy.
Hàn Đông mỉm cười, trong lòng hắn quả thật đang nghĩ tới chuyện này nhưng chưa nghĩ ra cách nào nói ra mà không làm hỏng đại cục. Không ngờ Thẩm Tòng Phi lại có thể tự tìm ra cách giải quyết như thế. Chuyện tốt thế này, đối với bố cục toàn diện ở huyện Vinh Quang của bản thân hắn vô cùng có lợi.
- Đề nghị này của Chủ tịch huyện Thẩm rất tốt. Ngoài ra tôi cho rằng cũng nên chọn Cục trưởng Cục Công an Tào Vĩnh Ba làm trợ lý Chủ tịch huyện. Công tác của Cục Công an vô cùng quan trọng, đặc biệt là trong quá trình chỉnh đốn các mỏ than. Cục Công an nhất định phải huy động được lực lượng hữu dụng để bảo đảm tác dụng của Cục. Để ông ta làm trợ lý Chủ tịch huyện cũng thích hợp với tổ công tác chấn chỉnh mỏ than đá.
Thẩm Tòng Phi mỉm cười nói:
- Quả nhiên là tầm nhìn của Bí thư Hàn rất xa, chu đáo hơn tôi nhiều
Hàn Đông cười nói:
- Được rồi, Chủ tịch huyện Thẩm, anh không cần phải tán dương tôi. Thế này đi, hai ngày này tôi phải chuẩn bị đi thành phố, chạy lên tỉnh nghĩ cách kiếm chút tiền để sửa đường ở huyện, công tác trong huyện, Chủ tịch huyện Thẩm phải lo nhiều hơn đó.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Bí thư Hàn yên tâm, tôi nhất định trông nom thật tốt.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Có Chủ tịch huyện Thẩm giữ nhà tôi thật yên tâm.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Đúng rồi, về công tác giao thông trong toàn huyện, tôi có một ý tưởng. Nên có một quy hoạch toàn diện, như vậy đến lúc đó Bí thư Hàn có đi lạy Bồ Tát thì cũng lạy khỏe một chút.
Hàn Đông suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ánh mắt sáng hẳn lên, nói:
- Tôi cũng có một ý kiến hay. Nếu muốn làm đường, vậy cứ nhìn xa thêm một chút. Không chỉ làm tốt đường quốc lộ từ thành phố Vinh Châu đến huyện Vinh Quang, mà còn phải làm cho đường từ thị trấn đến các xã, thị trấn, từ các xã, thị trấn đến từng thôn ấp hành chính, phải làm cho tốt. Phải bảo đảm mỗi xã, thị trấn, mỗi thôn đều có đường sá thông thoáng mới được.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Bí thư Hàn, đây là một khoản kinh phí lớn. Nếu như vậy thì khoảng thấu nhập vô cùng lớn. Vậy Bí thư Hàn phải đem nhiều tiền về một chút mới được.
Hàn Đông nói:
- Đúng vậy, nếu muốn làm đường cho tốt, không thể thiếu sự ủng hộ của cấp trên. Nhưng tôi đã suy xét, đường nông thôn mới có lợi cho tất cả mọi người, từ đó cũng khiến cho người dân góp chút sức. Huyện không có khả năng gánh vác tất cả khoản phí to lớn đó, đến lúc đó, cứ quy ra một tỷ lệ, huyện chịu một phần tài chính, sau đó xem xét trong các thôn xã rồi mới áp dụng.
Thẩm Tòng Phi gật đầu nói:
- Bí thư Hàn nói rất đúng. Nếu không để bọn họ góp chút sức thì bọn họ sẽ thấy đường sá làm rất đơn giản dễ dàng, ngược lại còn không biết quý trọng nữa.
Hàn Đông lúc này mới nhớ đến một cái tên khá thời thượng, nói:
- Tôi cũng đã nghĩ được một cái tên rất hay cho công trình này, gọi là Công trình giao thông đường quốc lộ thôn sang thôn huyện Vinh Quang.
- Thôn sang thôn…
Thẩm Tòng Phi nhắc lại, hưng phấn nói tiếp:
- Bí thư Hàn lấy tên này thật hay, hình tượng vô cùng chuẩn xác. Bí thư Hàn quả nhiên có trình độ.
Nghe Thẩm Tòng Phi tâng bốc, Hàn Đông cũng chỉ cười khổ một phen, thầm nghĩ mình cũng chỉ sao chép mà thôi.
Nhưng có lẽ sau khi công trình giao thông đường quốc lộ thôn sang thôn huyện Vinh Quang thành công, có kẻ khác tới sao chép thêm một lần nữa.
Hai người hàn huyên một lúc, Thẩm Tòng Phi bèn cáo từ ra về.
Hàn Đông viết suy nghĩ của mình vào sổ, như vậy đến lúc tìm người xin tiền cũng tiện cho người ta thổi phồng mà.
Tả Nhất Sơn bước vào báo cáo, nói:
- Bí thư, Cục trưởng Hoa mới nhậm chức ở Cục Giao thông đến báo cáo công tác.
Trên mặt Hàn Đông phảng phất một nét cười, gật đầu nói:
- Cho anh ta vào đi.
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên bước vào. Thân hình anh ta hơi gầy gò nhưng đôi mắt ngời sáng rất có thần sắc. Anh ta cung kính nói với Hàn Đông:
- Bí thư Hàn, tôi là Hoa Long Huy, vội tới báo cáo công tác với anh.
Thật ra Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy vừa mới đưa thông báo bổ nhiệm cho anh ta. Anh ta cũng chỉ muốn đến xem thử có gặp được Hàn Đông hay không thôi. Nào ngờ Tả Nhất Sơn vừa thông báo thì Hàn Đông đã đồng ý gặp anh ta ngay.
Hàn Đông nói:
- Ngồi xuống hãy nói.
- Cảm ơn Bí thư Hàn.
Anh ta ghé mông ngồi xuống trước mặt Hàn Đông.
Hàn Đông quan sát một chút. Theo bề ngoài, Hoa Long Huy cũng có vẻ là một người khá chính trực. Đương nhiên, đây chỉ là ấn tượng đầu tiên mà thôi. Rất nhiều người không thể phán đoán dựa theo ấn tượng đầu tiên.
- Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy đã thông báo với anh rồi sao?
Hàn Đông thản nhiên hỏi.
Hoa Long Huy cúi người nói:
- Dạ đúng, Bí thư Hàn.
Hàn Đông nói:
- Sau này phải chủ trì công tác của Cục Giao thông, anh có dự định gì không?
Trước khi Hoa Long Huy đến cũng đã nghĩ đến vấn đề này. Anh ta sắp xếp từ ngữ xong bèn nói:
- Bí thư Hàn, sau khi nhậm chức, tôi sẽ triển khai công tác cho cấp dưới, trước nhất là nghiêm khắc dựa theo phương châm của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện làm tốt công tác của mình. Thứ hai là tiến hành điều tra thực địa tình hình giao thông trong toàn huyện, mau chóng đề ra một phương án khả thi để trình lên huyện ủy và Ủy ban nhân dân cho ra quyết sách. Thứ ba là tổ chức tài chính từ nhiều phương diện, làm tốt công tác xây dựng cải tạo và giữ gìn đường sá. Đối với điểm thứ ba, tôi nghĩ thế này….
Anh ta bắt đầu trình bày cách thức tổ chức tài chính thế nào. Đầu tiên là xin tiền các ngành cấp trên, tiếp theo là góp vốn làm đường. Việc này chủ yếu nhằm vào các tuyến đường chính và trọng điểm. Ngoài ra còn có những biện pháp khuyến khích các xã, thị trấn, các thôn tự tổ chức làm đường, còn Cục Giao thông chỉ hỗ trợ giải quyết một ít tài chính, thuốc nổ hay kíp nổ…
Nghe anh ta báo cáo, Hàn Đông thấy rất phấn khởi. Xem ra Cốc Dịch giới thiệu người này cho mình quả không tồi, năng lực công tác cũng khá.
- Ừ, ý tưởng không tồi. Vừa rồi tôi cũng mới thảo luận với Chủ tịch huyện Thẩm, chuẩn bị làm công trình giao thông đường quốc lộ thôn sang thôn ở huyện Vinh Quang, chủ yếu là muốn giải quyết các vấn đề giao thông trong các xã, thị trấn, thôn ấp, thúc đẩy kinh tế huyện ta phát triển.
Nghe Hàn Đông giới thiệu sơ lược về công trình thông sang thôn này, trong lòng Hoa Long Huy vừa hưng phấn vừa vui mừng.
Anh ta hưng phấn vì Hàn Đông đã nói như vậy, chắc chắn là muốn làm một trận thật lớn. Như vậy, mình làm nhân vật số một trong Cục Giao thông chắc chắn sẽ nhanh chóng lập được thành tích. Còn anh ta vui mừng vì không ngờ ý tưởng của mình lại ăn khớp với ý tưởng của Hàn Đông. Đương nhiên, ý tưởng của Hàn Đông lớn hơn một chút, ngoài ra các biện pháp mà Hàn Đông đề xuất không những chính xác mà còn mới mẻ độc đáo. Điểm này Hoa Long Huy cảm thấy dù thế nào thì mình cũng không thể dễ dàng làm được. Hàn Đông nói:
- Ừ, ý tưởng thôn sang thôn đại khái anh cũng đã biết. Công tác quan trọng nhất sau khi anh nhận chức chính là quy hoạch cho xong công trình thôn sang thôn này, phải suy nghĩ cho cục diện của toàn huyện, không thể cứ mở hết các đường thôn sang thôn trước. Đường trong thôn đã thông, chẳng lẽ đường lên huyện, từ huyện lên thành phố lại không thông sao? Anh cứ đứng trên góc độ toàn huyện mà đề ra phương án, sau đó tôi dẫn anh đến Cục Giao thông thành phố, sở Giao thông tỉnh “hóa duyên”.
Hoa Long Huy đứng lên, kiên định nói:
- Bí thư Hàn, xin yên tâm, tôi lập tức sẽ bắt tay vào làm ngay, nhất định sẽ nhanh chóng làm xong.
Anh ta đương nhiên biết sở dĩ mình được điều đến Cục Giao thông chủ yếu vì Hàn Đông muốn tác phong công tác của Cục Giao thông được hoàn thành với tốc độ nhanh nhất.
Ngày 2 tháng 3, Hội đồng Nhân dân huyện Vinh Quang mời họp đại biểu lần thứ ba, trên hội nghị đã bầu Hàn Đông làm Chủ tịch Hội đồng Nhân dân huyện.
Đồng thời, Thẩm Tòng Phi cũng chính thức được bầu làm Chủ tịch huyện Vinh Quang.
Hàn Đông phát biểu trên hội nghị, tỏ lòng nhất định không phụ kỳ vọng của người dân trong huyện, thúc đẩy sự phát triển trong toàn huyện, mưu cầu phúc lợi cho người dân, khiến đời sông người dân ngày càng tốt hơn.
Thẩm Tòng Phi được bầu làm Chủ tịch huyện, đương nhiên cũng phát biểu. Lần này anh ta cũng phát biểu không ít hơn lần trước Chu Khải Kiệt đưa đến nhậm chức. Anh ta giới thiệu khá tỉ mỉ ý tưởng công tác trong Ủy ban nhân dân huyện, đồng thời mời các vị đại biểu có thể đến giám sát công tác của Ủy ban nhân dân huyện bất cứ lúc nào.
Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân cũng chỉ là một sân khấu biểu diễn mà thôi. Dù sao đây cũng là chuyện đã được định trước rồi. Chỉ cần không có gì đặc biệt thái quá, người tham dự cũng sẽ lặng lẽ bầu chọn mà không có bất cứ vấn đề gì.
Ngày hôm sau, Hàn Đông liền dẫn Hoa Long Huy đến Cục Giao thông thành phố.
Bên người Hàn Đông còn mang theo phương án quy hoạch thôn sang thôn của Hoa Long Huy.
Nếu muốn xin tiền thì dĩ nhiên phải có một lý do để xin tiền.
Mà phương án này còn có một bản kế hoạch chi tiết của Hàn Đông. Có bản kế hoạch này, Hàn Đông liền có thể đúng lý hợp tình xin tiền cấp trên rốt ráo.
Cục Giao thông thành phố cách tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố không xa. Môi trường làm việc ở đây tốt hơn Cục Giao thông rất nhiều. Vừa nhìn thấy đã biết là nhiều tiền thế lớn.
Nhìn thấy vẻ ngoài của ký túc xá, Hàn Đông cũng đàng thở dài trong lòng. Đây là tình hình thực tế trên toàn Hoa Hạ. Dù tình trạng giao thông trong cả thành phố đều không lạc quan, dù Cục Giao thông vẫn luôn kêu kinh phí không đủ, nhưng bên trong phòng ốc của Cục Giao thông được trang hoàng không tồi chút nào, không hề có chút biểu hiện của việc thiếu kinh phí.
- Bí thư Hàn, xin mời ngồi.
Cục trưởng Cục Giao thông Bành Trạch Ba cười tít mắt, khuôn mặt núc ních quả thực rất giống Phật Di Lặc.
Trước khi Hàn Đông đến đã liên lạc với ông ta, nói rằng muốn dẫn người của Cục Giao thông đến Cục Giao thông thành phố báo cáo một chút về tình hình công tác phát triển giao thông ở huyện Vinh Quang.
Bành Trạch Ba cũng biết khá rõ Hàn Đông. Biết tuy Bí thư Huyện ủy này nhìn còn khá trẻ nhưng thủ đoạn lại vô cùng ghê gớm. Hơn nữa, lại không ít Ủy viên thường vụ Thành ủy ủng hộ hắn, vì thế ông ta cũng khá khách sáo với Hàn Đông.
Hàn Đông mang bản quy hoạch giao thông nông thôn thôn sang thôn cho Bành Trạch Ba, lại tỉ mỉ giới thiệu thêm một lần, mỉm cười nói:
- Cục trưởng Bành, trong hai huyện bốn khu của thành phố Vinh Châu, tình trạng giao thông ở huyện Vinh Quang là kém nhất, vì thế hy vọng Cục trưởng Bành ủng hộ nhiều hơn. Lần này huyện tôi đã hạ quyết tâm, nhất định không để giao thông trong huyện cản trở bước tiến của Cục Giao thông thành phố, nên mới có chuyện này. Công trình quy hoạch nông thôn, đương nhiên Cục trưởng Bành cũng biết được tình trạng giao thông của huyện chúng tôi, nên tôi cũng đi thẳng vào vấn đề, xin Cục trưởng Bành suy xét một chút về vấn đề tài chính.
Bành Trạch Ba cười nói:
- Bí thư Hàn đã đích thân đến đây, Cục Giao thông thành phố chắc chắn phải suy nghị về chuyện này. Thế này vậy, Bí thư Hàn, kế hoạch này của anh cứ để đây đi. Chiều nay Cục Giao thông thành phố họp thảo luận, còn chuyện có thể trợ giúp tài chính được bao nhiêu thì phải sau khi thảo luận mới có thể quyết định được.
Hàn Đông nói:
- Vậy tôi cảm ơn Cục trưởng Bành trước, tôi chờ tin tốt của Cục trưởng Bành.
Từ Cục Giao thông thành phố đi ra, Hàn Đông bảo Hoa Long Huy tự về huyện Vinh Quang một mình.
Còn Hàn Đông thì lái xe đến quân khu Vinh Châu, hắn muốn đến thăm Lý Đại Dũng.
Từ lúc Hàn Đông đến Vinh Châu đến nay cũng không đến nhà Lý Đại Dũng mấy lần. Chủ yếu là sau này Hàn Đông khá bận, không có thời gian rảnh rỗi.
Trên xe Hàn Đông đã gọi điện thoại cho cô Mai. Cô Mai biết được Hàn Đông đến vô cùng vui vẻ, nói sẽ nấu cho Hàn Đông vài món ngon.
Nghe được lời nói của cô Mai, trong lòng Hàn Đông tràn đầy một cảm giác ấm áp của tình thân.
Lý Đại Dũng và cô Mai tuy không có quan hệ huyết thống với hắn, nhưng bọn họ từng là người vô cùng thân cận của ông nội, vì thế, tuy không phải người thân mà còn hơn cả người thân.
Xe đến cửa quân khu, Hàn Đông hạ cửa kính xe xuống. Trong hai vệ binh bảo vệ ở cửa có một người nhận ra Hàn Đông bèn yên tâm cho vào.
Hàn Đông chạy xe đến trước cửa phòng của Lý Đại Dũng. Đậu xe xong, vừa mới bước tới thì cô Mai đã mở cửa ra, mỉm cười nhìn Hàn Đông.
Sau khi vào nhà, Hàn Đông thấy Ngô Hiểu Lệ đã có mặt, hơi sửng sốt, nhưng cười chào ngay:
- Chị dâu khỏe chứ ạ?
Ngô Hiểu Lệ hơi đỏ mặt, nói:
- Chào tiểu Đông, tôi pha trà cho chú.
Lúc này Lý Đại Dũng còn chưa về nhà, vì vậy Hàn Đông ngồi nói chuyện phiếm với cô Mai trong phòng khách. Ngô Hiểu Lệ pha trà cho Hàn Đông xong thì lặng lẽ ngồi một bên, khẽ cúi đầu.
Cô Mai hiền từ nhìn Hàn Đông, nói:
- Hàn Đông đã lâu không đến thăm nhà họ Lý này rồi, công tác thật sự bận rộn sao?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Dạ đúng, ngày nào cũng bộn bề công việc, chuyện lo chưa xong còn rất nhiều.
Trước mặt cô Mai, Hàn Đông cũng vô cùng tự nhiên.
Cô Mai mỉm cười nói:
- Giờ cháu mới hơn hai mươi ba tuổi đã là Bí thư Huyện ủy, còn chê chức quan nhỏ sao?
Hàn Đông nói:
- Cô Mai, làm quan thì có ai chê chức lớn chứ.
Cô Mai khẽ mỉm cười, bỗng nhiên hỏi:
- Tiểu Đông, nghe nói hôm trước ông nội có thu xếp cho cháu một cô gái, cháu có bằng lòng không?
Hàn Đông không khỏi cười khổ một chút. Lời nói của cô Mai nghe ra không được tự nhiên, nhưng cũng là tình hình thực tế thôi. Việc hôn nhân của chính mình, quả thật là do ông nội sắp xếp, căn bản hắn không tự làm chủ được chút gì.
- Cô Mai, cháu cũng chưa gặp qua người đó, nào có cảm giác gì chứ. Hơn nữa, giờ sự nghiệp của cháu cũng vừa mới bắt đầu, kết hôn sớm như vậy cũng không ổn lắm.
Thật ra Hàn Đông chỉ muốn tìm cớ cho mình thôi. Nếu ông nội đồng ý chuyện của hắn và Kiều San San, hắn sẽ ước gì được kết hôn sớm một chút.
Cô Mai cười hiền lành:
- Cô có nghe nói điều kiện của đối phương rất tốt, dáng vóc lại xinh đẹp. Gia thế thì không cần phải nói, cô thấy cháu nên nghe lời ông nội, quyết định sớm một chút thì tốt.
Hàn Đông cười khổ trong lòng. Người như hắn sau khi đến độ tuổi nhất định rồi thì chuyện người lớn trong nhà quan tâm nhất chính là chuyện hôn nhân của hắn.
Cô Mai khuyên hắn như vậy, đương nhiên không phải muốn hắn triệt để nghe theo sự sắp xếp của người nhà, tìm người có gia thế tốt để thành thân, mà chỉ đơn thuần khuyên theo góc độ của một người thân, khuyên hắn nên nhanh chóng quyết định chuyện hôn nhân thôi.
Ngô Hiểu Lệ ngồi cạnh nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Hàn Đông, trong lòng cảm thấy rất buồn cười. Chàng trai này trẻ trung tuấn tú, nhìn thế nào cũng không giống một Bí thư Huyện ủy.
Nghe nói hắn ở huyện Vinh Quang đã trở nên vô cùng lợi hại. Ngô Hiểu Bảo cũng bị một trận nên thân. Người thanh niên này hẳn là rất lợi hại, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn lại không giống chút nào.
Nói chuyện với cô Mai cả buổi trời, Lý Đại Dũng cũng về đến.
Ngoài ra còn có Ngô Giải Toàn và Ngô Hiểu Bảo.
Nhìn thấy Hàn Đông ngồi đó nói chuyện với cô Mai, trong mắt Ngô Hiểu Bảo đã xuất hiện một tia thù hận, nhưng lại nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Hàn Đông đứng dậy, chào Lý Đại Dũng và Ngô Giải Toàn.
Thoạt nhìn tinh thần Ngô Giải Toàn cũng không tệ. Ông ta nói:
- Hàn Đông cũng làm được nhiều việc không tồi ở huyện Vinh Quang. Vấn đề an toàn ở mỏ than huyện Vinh Quang đúng là nên chấn chỉnh một chút, nếu không rất dễ dàng gặp chuyện không may.
Ngô Giải Toàn từ vị trí Phó Chủ tịch thường trực thành phố Vinh Châu lùi về tuyến hai, cho nên chỉ cần có cơ hội, ông ta rất sẵn lòng tỏ ra rất quan tâm đến những vấn đề của Vinh Châu.
Ông ta vẫn luôn rất chú ý đến Hàn Đông. Cùng lúc vì Hàn Đông và Lý Đại Dũng có quan hệ không tồi, mặt khác ông ta còn nghe Ngô Hiểu Bảo nói Hàn Đông luôn làm khó dễ với y nên phải lưu ý.
Nói chung, ông ta cảm thấy Hàn Đông làm rất tốt, đặc biệt là về mặt năng lực công tác, không có gì là không thể làm được.
Trên chuyến xe bus từ huyện Vinh Quang đến thành phố Vinh Châu có một đám người đang ngồi với vẻ mặt đầy phẫn nộ. Bọn họ đang to nhỏ bàn bạc việc gì.
Trong những người này, có mấy người là chủ mỏ than bị lệnh cưỡng chế ngừng sản xuất ở huyện Vinh Quang.
Còn những người khác là công nhân khai thác than.
Những công nhân này vì lúc trước, khi mỏ than cần khai thác, phải san bằng đường, đã chiếm dụng vài phần ruộng của họ. Điều kiện ngay lúc đó là ngoại trừ trả cho họ tiền bồi thường, còn phải cho họ đi làm công nhân khai thác than. Nhưng bây giờ, mấy mỏ than kia bị lệnh ngừng sản xuất, họ không thể khai thác than được, tự nhiên lại mất đi một khoản thu nhập, trong lòng họ tất nhiên sẽ rất bực tức.
Hơn nữa, họ lại nghe lời ra tiếng vào, rằng trên huyện sở dĩ nói đến chuyện chỉnh đốn an toàn trong các mỏ than vì thực tế muốn thu hồi các mỏ than lại để giao cho người khác, làm trung gian kiếm tiền đút túi riêng. Mà những mỏ than đó sau khhi bị thu hồi rồi thì trên huyện cũng không cam đoan bảo đảm lợi ích cho công nhân nữa.
Vì vậy, dưới sự xúi giục của số ít công nhân và các chủ mỏ than, nhiều công nhân đã quyết định lên Ủy ban nhân dân thành phố khiếu kiện, tìm cách nói chuyện.
Bọn họ cho rằng, lúc trước, khi mỏ than bắt đầu mở cửa, trên huyện có công văn, trong thời gian khai thác mỏ quặng, gần đến kỳ bồi thường cho người dân thì trên huyện phải có công văn nói rõ ràng. Hiện giờ trên huyện bỗng nhiên không cho khai thác than, đây đúng là lật lọng, xâm hại đến quyền lợi của họ.
Hơn nữa, trong đó còn có hai chủ mỏ than. Mỏ than của họ xảy ra sự cố, thậm chí than đá bị rửa trôi, phải tiến hành đền bù thiệt hại cho những công nhân tử vong và bị thương. Chuyện này đã qua rồi, nay Ủy ban nhân dân huyện lại nhắc đến chuyện này nữa. Điều này khiến mấy người chủ mỏ than vô cùng phẫn nộ, mà điều kiện bồi thường của Ủy ban nhân dân huyện lại quá cao, khiến cho bọn họ ngàn vạn lần không chịu nổi.
Đồng thời, mọi người cũng nhất trí cho rằng, Ủy ban nhân dân huyện xác định tiêu chuẩn an toàn của mỏ than cao như vậy chính là muốn mọi người không thể kham nổi vấn đề tài chính của mỏ than để Ủy ban nhân dân huyện có cớ lấy khỏi tay.
- Tí nữa chúng ta phải cẩn thận. Ban đầu đừng giở khẩu hiệu ra, sau cùng mọi người hãy lấy ra, cùng ngồi hô to với tôi.
Có một gã đàn ông râu cá trê dặn dò mọi người.
Gã chính là một trong những chủ mỏ than gặp chuyện không may. Chuyện lần này, gã là người tổ chức chủ yếu. Bọn họ đã đặc biệt chuẩn bị biểu ngữ, đến lúc đó sẽ giăng biểu ngữ ở cửa Ủy ban nhân dân thành phố, sau đó cùng nhau kêu oan.
Bọn họ tin rằng, thông qua hình thức này, nhất định sẽ khiến công tác chấn chỉnh của Ủy ban nhân dân huyện lặng lẽ chấm dứt. Như vậy lợi ích của họ có thể được đảm bảo.
Xe đã đến bến xe Vinh Châu, cả đám người liền xuống xe. Tổng cộng có hai mươi ba người. Trong đám người đó, có người một tay cầm một bao lớn chứa đầy các loại biểu ngữ đã chuẩn bị sẵn sang.
Bến xe cách Ủy ban nhân dân thành phố một quãng đường. Họ cũng không muốn chi thêm tiền xe, cùng nhau chậm rãi bước đi.
…
- Có chuyện gì sao?
Thấy Hàn Đông ngắt điện thoại, Lý Đại Dũng ân cần hỏi.
Hàn Đông nói:
- Có người đến cửa Ủy ban nhân dân thành phố gây rối.
Ngô Giải Toàn hỏi:
- Sao lại có chuyện này?
Hàn Đông thản nhiên ói:
- Hẳn là mấy người chủ mỏ than. Vì Ủy ban nhân dân huyện muốn chỉnh đốn vấn đề an toàn trong các mỏ than toàn huyện, những mỏ than không đạt tiêu chuẩn an toàn thì đều bị đình chỉ. Bọn họ ầm ĩ như vậy, chắc chắn là muốn ép Ủy ban nhân dân huyện thỏa hiệp.
Ngô Giải Toàn gật đầu nói:
- Không sai, hiện giờ có những người chuyên làm như thế. Chính phủ không cần để ý, cứ lo quá rồi làm ầm ĩ, không cần biết họ có lý hay không. Mà các cấp chính quyền chúng ta lại sợ nhất điều này, cho nên bọn họ chẳng thèm kiêng nể gì. Nhưng họ làm ầm ĩ như vậy, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, huyện Vinh Quang đều phải chịu áp lực không nhỏ.
Ngô Hiểu Bảo đứng cạnh nghe được có người muốn đến gây rối ở cửa Ủy ban nhân dân thành phố, trong lòng rất vui sướng, nghĩ thầm rằng bọn họ cứ huyên náo một chút. Xem Hàn Đông hắn làm thế nào để chấn chỉnh mỏ than.
Vì trong lòng vô cùng căm hận Hàn Đông, nên hiện giờ dù không có lợi ích gì trong mỏ than, nhưng Ngô Hiểu Bảo cũng mong đến lúc chờ thấy được bộ dáng sứt đầu mẻ trán của Hàn Đông. Nhưng theo tình hình trước mắt, dường như Hàn Đông rất biết cách giữ bình tĩnh.
“Hừ, xem mày có thể ngồi yên đến khi nào!” Ngô Hiểu Bảo thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.