Chương 810: Không bệnh mà chết
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
02/11/2013
Lam Nghiệp nhìn số điện thoại, khuôn mặt bỗng biến sắc rồi đứng lên.
Vương Vĩnh Ninh thấy vậy bèn đứng dậy, nói:
- Thưa Bí thư Lam, vậy tôi xin về trước.
Lam Nghiệp vung tay, nói:
- Đồng chí ngồi một lát đi, tôi nghe điện thoại đã.
Nói xong, ông ta liền đi đến cửa sổ, rồi bấm nút nghe.
Vương Vĩnh Ninh nhìn bóng lưng của Lam Nghiệp, trong lòng bỗng thấy nghi ngờ, không biết ai gọi điện thoại đến, nhưng từ ánh mắt của ông ấy, có lẽ là lãnh đạo Tỉnh ủy, ít nhất là lãnh đạo Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy xếp hạng đứng trước ông ta, nếu không thì ánh mắt của ông ta không thận trọng như vậy, có lẽ đó là lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy.
Người gọi điện thoại cho Lam Nghiệp là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó bí thư, Bí thư Đảng ủy Công an Âu Dương Hiên Dật, xếp thứ năm trong các Ủy viên thường vụ tỉnh Giang Việt, cũng coi như là khá gần phía trước rồi.
Chẳng qua chỉ vỏn vẹn như vậy, Lam Nghiệp cũng không có gì phải lo lắng cả, cuối cùng mọi người đều thân là Ủy viên thường vụ, cho dù Âu Dương Hiên Dật là Phó bí thư nhưng công tác chủ yếu của ông ta là bên phía pháp luật chính trị, đối với Lam Nghiệp mà nói, không có tác dụng uy hiếp quá lớn.
Sở dĩ Lam Nghiệp lại thận trọng như vậy là do trong thời khắc mấu chốt này, Âu Dương Hiên Dật đột ngột lại gọi điện thoại đến, rất có thể có liên quan đến bài viết trên Nhật báo Trung Quốc, vậy thì điều này càng khiến cho kế hoạch điều chỉnh nhân sự Cục Công an thành phố của Thành ủy hoàn toàn bị nhiễu loạn.
- Ha ha, lão Lam à, có gì mà dặn dò chứ, tôi chúc anh đấy. Trên Nhật báo Trung Quốc hôm nay, thành phố Ninh Hải của các anh thật sự rất nổi bật nha!
Âu Dương Hiên Dật cười, nói, trước mặt người cùng là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Lam Nghiệp, ông ta cũng sẽ không lên mặt:
- Cục Công an thành phố Ninh Hải làm rất tốt!
Lam Nghiệp đành cười khổ:
- Thưa Phó bí thư Âu Dương, phóng viên đó cũng là viết lung tung thôi!
- Ha ha, lão Lam đừng khiêm tốn như vậy, anh biết không, lãnh đạo Bộ Công an đều biết chuyện này, Thứ trưởng Nghiêm còn gọi điện thoại cho tôi, khen ngợi Cục Công an Ninh Hải, hai ngày nay tôi chuẩn bị tổ chức cho Cục Công an thành phố cấp 3 đến Ninh Hải học tập kinh nghiệm tiên tiến.
Âu Dương Hiên Dật rất nhiệt tình, sáng sớm hôm nay ông ta đã nhận được điện thoại của Thứ trưởng thường trực Bộ Công an Nghiêm Tùng Hồng, hai người họ nói được vài câu, rồi nhắc tới Cục Công an thành phố Ninh Hải, đồng thời vô cùng khen ngợi Ninh Hải. Cho dù Ninh Hải thân là thành phố cấp Phó tỉnh, nhiều mặt không phải Tỉnh có thể trực tiếp can thiệp được, nhưng dù thế nào thì Âu Dương Hiên Dật là Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Giang Việt, vẫn có cảm giác mình cũng được thơm lây, cũng chuẩn bị mượn cơ hội này thêm một bước vùng lên, nói không chừng sẽ là chiến tích không tồi chút nào. Tuổi đời của Âu Dương Hiên Dật không phải rất lớn, nhưng nếu cố gắng thì vẫn có một chút khả năng thăng tiến. Mặc dù cấp bậc không thể tiến lên được nhưng chức vị tiến thêm một, hai bước, như vậy cũng thật tốt.
Bây giờ tâm trạng của Lam Nghiệp rất buồn bực, hiện tại ông ta đã hoàn toàn hiểu được về chuyện của Cục Công an, Hàn Đông là quyết tâm bảo vệ Cục Công an. Trước tiên là khiến cho người ở Nhật báo Trung Quốc viết bài thổi phồng về Cục Công an thành phố Ninh Hải, sau đó thông qua quan hệ làm cho Bộ Công an tỏ thái độ quan tâm.
Với tình hình như vậy thì Cục Công an thành phố Ninh Hải giống như là điển hình tiêu biểu, đã được cấp trên chú ý, vậy thì thành phố Ninh Hải muốn tùy ý điều chỉnh Cục Công an thì có chút không chấp nhận được. Dù sao công tác của Cục Công an nhận được sự thừa nhận của lãnh đạo Bộ và tỉnh, nếu không có lý do thỏa đáng, thành phố không dễ điều chỉnh. Đương nhiên, Thành ủy cũng có thể điều chỉnh bộ máy Cục Công an, chỉ có điều phải sắp xếp cho người được điều chỉnh một vị trí tốt, hoặc phải suy xét cấp bậc, ít nhất cũng phải đề bạt, cất nhắc mới được.
- Thưa Phó bí thư Âu Dương, xin anh đừng nhạo tôi nữa, công việc của tôi còn nhiều chỗ chưa đạt.
Lam Nghiệp cười nói, lực cản càng lớn thì ông ta càng cảm thấy phải cho Hàn Đông biết mặt hơn. Nếu lần này đến cả Cục Công an cũng không thể động đến thì sau này Hàn Đông càng được nước làm tới.
Đặc biệt là Cục Công an, nếu lần này trước điều kiện tiên quyết cuộc họp hội ý Bí thư đã đạt được sự thỏa thuận nhất trí, đều không thể làm kinh động một chút nào đến Cục Công an thì tên Lâm Dũng kia có phải là sẽ rất vênh váo không.
Vì vậy, cho dù có chút áp lực nhưng Lam Nghiệp vẫn sẽ chuẩn bị điều chỉnh thích hợp Cục Công an mới được.
Âu Dương Hiên Dật cũng không hiểu rõ tình hình cụ thể ở Ninh Hải, dù gì Ninh Hải là thành phố cấp Phó tỉnh, mang tính độc lập rất lớn, vì vậy trong nhiều phương diện trong tỉnh đều không can dự vào, cho nên tất nhiên một số người cũng sẽ không nhìn chằm chằm vào Ninh Hải.
- Tôi nói lão Lam cũng đừng quá khiêm tốn, thành tích mà Cục Công an thành phố Ninh Hải đạt được cũng nhờ vào sự lãnh đạo của Thành ủy các anh.
Âu Dương Hiên Dật thấy Lam Nghiệp là đang già mồm.
- Tôi còn nghe Thứ trưởng Nghiêm nhắc đến, ngay cả Bộ trưởng Nguyên cũng rất hài lòng với công tác của Cục Công an thành phố Ninh Hải, nói không chừng một ngày nào đó Bộ trưởng Nguyên có hứng thú đến thị sát thành phố Ninh Hải.
Tâm trạng của Lam Nghiệp lập tức trầm xuống chạm đến đáy.
Nếu chỉ là Nghiêm Kiến Sơn thì ông ta vẫn có thể im lặng mà kháng nghị, nhưng ngay cả Nguyên Hằng Kiện cũng chú ý đến Cục Công an thành phố Ninh Hải thì sự tình không đơn giản như vậy nữa.
Nghiêm Kiến Sơn chỉ là Thứ trưởng thường trực Bộ Công an, mặc dù là quan lớn cấp Bộ trưởng nhưng cũng không thể quản lý được Lam Nghiệp, càng không thể thao túng được vận mệnh của Lam Nghiệp.
Nhưng Nguyên Hằng Kiện lại khác, Nguyên Hằng Kiện là Ủy viên Bộ Chính trị, Bộ trưởng Bộ Công an cấp Phó Quốc kiêm Ủy viên Quốc hội, được biết đến là lãnh đạo của Đảng và Quốc gia, là một trong hai mươi người có quyền lực nhất của Trung Quốc, có tư cách tham dự và quyết định tương lai của rất nhiều cán bộ.
Cho dù tuổi đời Lam Nghiệp không còn nhỏ, nhưng Lam Nghiệp vẫn hi vọng khi rút lui khỏi thành phố Ninh Hải thì ông ta có thể làm thêm vài năm ở Hội đồng nhân dân hoặc là Mặt trận Tổ quốc, kéo dài vận mệnh chính trị của mình. Nếu làm tốt thì Lam Nghiệp thậm chí còn hi vọng, khi lùi về tuyến hai có thể giải quyết một chút cấp Bộ trưởng, như vậy thật là lý tưởng.
Chính vì vậy cho nên ông ta cũng không muốn làm cho một Ủy viên Bộ Chính trị không hài lòng về mình.
Vương Vĩnh Ninh im lặng ngồi đấy, nghe cuộc điện thoại của Lam Nghiệp, mơ hồ cũng hiểu sơ tình hình, trong lòng cảm thấy buồn khổ.
Sự tình chuyển biến quá đột ngột, không ngờ Hàn Đông lại thông qua hình thức này để ra sức ủng hộ Cục Công an.
“Nói như vậy, sự khiêm tốn của Hàn Đông lúc trước trên thực tế cũng chỉ là mê hoặc người khác mà thôi, có lẽ hắn đã nghĩ kỹ chiêu này từ lâu rồi, nếu không thì hắn sẽ không khuếch trương khiến Cục Công an hành động mạnh mẽ như vậy.”
Tâm trạng của Vương Vĩnh Ninh nhất định là buồn cùng cực, sự tình được quyết định trong cuộc họp hội ý Bí thư, bây giờ lại gặp phải tình hình này, Hội nghị thường vụ ngày mai làm sao có thể tổ chức đây?
Gã cũng biết, gặp phải lực cản lớn như vậy từ cấp trên, Lam Nghiệp cũng không thể sống chết mà động tới Cục Công an.
Dù sao Lam Nghiệp vẫn không phải là nhân vật cố chấp.
Trong lòng Vương Vĩnh Ninh cảm thấy ngột ngạt, lần này gã cũng đã nhẫn nhịn một cục tức rồi, chuẩn bị cùng Lam Nghiệp khuất phục Hàn Đông, ai ngờ Hàn Đông phản công mạnh như vậy, ngay lập tức làm tiêu tan mọi sự sắp xếp của họ.
Ở Trung Quốc, cho dù là quan chức cấp bậc nào thì đều phải để ý đến cách nhìn của lãnh đạo cấp trên.
Lãnh đạo cho rằng nó tốt, là cán bộ cấp dưới, trừ phi bạn không muốn phát triển tốt con đường làm quan, là không thể đối đầu, hơn thua với lãnh đạo. Còn lãnh đạo cho rằng điều đó không tốt, thì đối với cán bộ cấp dưới mà nói, cho dù là tốt cũng phải nghe theo thái độ của lãnh đạo.
Lãnh đạo đại diện tổ chức này, là cụ thể hóa tổ chức. Còn tổ chức là thứ có thể quyết định một người được lên chức và phân công, cho nên cấp dưới tất nhiên phải lấy cấp trên làm trung tâm.
Đây cũng là văn hóa quan trường đặc biệt của Trung Quốc, trọng bề trên, nhiều lúc chỉ để ý phía trên mà thôi.
Sự sống cái chết của dân chúng cũng chẳng là gì, chỉ cần lãnh đạo hài lòng thì anh là cán bộ tốt, có thể được đề bạt và trọng dụng.
Lam Nghiệp vả Âu Dương Hiên Dật kết thúc cuộc điện thoại, trong tay là chiếc điện thoại, đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ, tậm trạng ông ta chẳng ra làm sao.
Tận nơi sâu nhất trong lòng ông ta đã biết, mọi sự sắp xếp lần này của Thành ủy nhằm vào Cục Công an, lại phải điều chỉnh một lần nữa.
Và duy trì sự nhất trí với cấp trên, đây là tố chất cơ bản của người trong thể chế.
Lam Nghiệp đã lăn lộn mấy chục năm ở trong thể chế, điểm kiến thức cơ bản này rất hiểu rõ.
Nếu ngay cả Nguyên Hằng Kiện mà Hàn Đông cũng thuyết phục được, nếu Thành ủy tùy ý điều chỉnh Cục Công an thì hắn cũng chắc chắn vẫn còn cách, đến lúc đó thành phố Ninh Hải sẽ đối diện với áp lực lớn hơn.
Lam Nghiệp cũng bất lực với tình hình này, Hàn Đông có gia thế, có mạng lưới quan hệ, có vậy thì cũng coi như là một trong số những bản lĩnh của hắn đi. Cho dù bản lĩnh này có quan hệ rất lớn với gia thế nhà hắn nhưng trên thực tế ai ai cũng đều nhận thấy.
Quả thật điều mà Lam Nghiệp không biết đó là quan hệ giữa Hàn Đông và Nguyên Hằng Kiện chủ yếu là kết quả của việc bản thân Hàn Đông đã cố gắng, mặc dù cũng có liên quan đến gia thế nhà hắn, nhưng đa phần vẫn là dựa vào năng lực và nỗ lực của Hàn Đông mới nhận được sự thừa nhận của Nguyên Hằng Kiện, thậm chí Nguyên Hằng Kiện còn gửi gắm con mình là Nguyên Á Văn cho Hàn Đông.
Mặc dù Hàn Đông không ở Tây Xuyên nhưng cũng thường liên lạc với nhóm người Nguyên Á Văn, thông qua bọn họ cũng có thể hiểu một chút tình hình ở Tây Xuyên.
- Hừm!
Lam Nghiệp thở dài, nén tâm trạng buồn bực của mình xuống, quay đầu đi về chỗ ghế sô pha, ngồi xuống rồi bình thản nói:
- Vừa nãy là cuộc gọi của Phó bí thư Âu Dương Hiên Dật, hành động của Cục Công an thành phố Ninh Hải đã nhận được sự khen ngợi của Bộ trưởng Nguyên và Thứ trưởng Nghiêm của Bộ Công an.
Vương Vĩnh Ninh hít một hơi, ngay cả Nguyên Hằng Kiện cũng đã ra mặt rồi, xem ra sự tình đã không có gì để nói nữa, Hội nghị thường vụ ngày mai không thể diễn ra như mong muốn được.
Vốn dĩ Hội nghị thường vụ ngày mai là muốn nhắm vào việc triển khai điều chỉnh Cục Công an, nhưng xem ra bây giờ đã không thể được rồi.
- Tên Hàn Đông này quả thật có chút thủ đoạn.
Vương Vĩnh Ninh thở dài.
- Mặc dù nhờ sự giúp đỡ từ bên ngoài, nhưng chỉ cần đạt được mục đích thì cũng chả sao cả, huống hồ, thông qua chuyện này, ảnh hưởng của Hàn Đông đối với thành phố nhất định rất lớn.
Vương Vĩnh Ninh thấy vậy bèn đứng dậy, nói:
- Thưa Bí thư Lam, vậy tôi xin về trước.
Lam Nghiệp vung tay, nói:
- Đồng chí ngồi một lát đi, tôi nghe điện thoại đã.
Nói xong, ông ta liền đi đến cửa sổ, rồi bấm nút nghe.
Vương Vĩnh Ninh nhìn bóng lưng của Lam Nghiệp, trong lòng bỗng thấy nghi ngờ, không biết ai gọi điện thoại đến, nhưng từ ánh mắt của ông ấy, có lẽ là lãnh đạo Tỉnh ủy, ít nhất là lãnh đạo Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy xếp hạng đứng trước ông ta, nếu không thì ánh mắt của ông ta không thận trọng như vậy, có lẽ đó là lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy.
Người gọi điện thoại cho Lam Nghiệp là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó bí thư, Bí thư Đảng ủy Công an Âu Dương Hiên Dật, xếp thứ năm trong các Ủy viên thường vụ tỉnh Giang Việt, cũng coi như là khá gần phía trước rồi.
Chẳng qua chỉ vỏn vẹn như vậy, Lam Nghiệp cũng không có gì phải lo lắng cả, cuối cùng mọi người đều thân là Ủy viên thường vụ, cho dù Âu Dương Hiên Dật là Phó bí thư nhưng công tác chủ yếu của ông ta là bên phía pháp luật chính trị, đối với Lam Nghiệp mà nói, không có tác dụng uy hiếp quá lớn.
Sở dĩ Lam Nghiệp lại thận trọng như vậy là do trong thời khắc mấu chốt này, Âu Dương Hiên Dật đột ngột lại gọi điện thoại đến, rất có thể có liên quan đến bài viết trên Nhật báo Trung Quốc, vậy thì điều này càng khiến cho kế hoạch điều chỉnh nhân sự Cục Công an thành phố của Thành ủy hoàn toàn bị nhiễu loạn.
- Ha ha, lão Lam à, có gì mà dặn dò chứ, tôi chúc anh đấy. Trên Nhật báo Trung Quốc hôm nay, thành phố Ninh Hải của các anh thật sự rất nổi bật nha!
Âu Dương Hiên Dật cười, nói, trước mặt người cùng là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Lam Nghiệp, ông ta cũng sẽ không lên mặt:
- Cục Công an thành phố Ninh Hải làm rất tốt!
Lam Nghiệp đành cười khổ:
- Thưa Phó bí thư Âu Dương, phóng viên đó cũng là viết lung tung thôi!
- Ha ha, lão Lam đừng khiêm tốn như vậy, anh biết không, lãnh đạo Bộ Công an đều biết chuyện này, Thứ trưởng Nghiêm còn gọi điện thoại cho tôi, khen ngợi Cục Công an Ninh Hải, hai ngày nay tôi chuẩn bị tổ chức cho Cục Công an thành phố cấp 3 đến Ninh Hải học tập kinh nghiệm tiên tiến.
Âu Dương Hiên Dật rất nhiệt tình, sáng sớm hôm nay ông ta đã nhận được điện thoại của Thứ trưởng thường trực Bộ Công an Nghiêm Tùng Hồng, hai người họ nói được vài câu, rồi nhắc tới Cục Công an thành phố Ninh Hải, đồng thời vô cùng khen ngợi Ninh Hải. Cho dù Ninh Hải thân là thành phố cấp Phó tỉnh, nhiều mặt không phải Tỉnh có thể trực tiếp can thiệp được, nhưng dù thế nào thì Âu Dương Hiên Dật là Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Giang Việt, vẫn có cảm giác mình cũng được thơm lây, cũng chuẩn bị mượn cơ hội này thêm một bước vùng lên, nói không chừng sẽ là chiến tích không tồi chút nào. Tuổi đời của Âu Dương Hiên Dật không phải rất lớn, nhưng nếu cố gắng thì vẫn có một chút khả năng thăng tiến. Mặc dù cấp bậc không thể tiến lên được nhưng chức vị tiến thêm một, hai bước, như vậy cũng thật tốt.
Bây giờ tâm trạng của Lam Nghiệp rất buồn bực, hiện tại ông ta đã hoàn toàn hiểu được về chuyện của Cục Công an, Hàn Đông là quyết tâm bảo vệ Cục Công an. Trước tiên là khiến cho người ở Nhật báo Trung Quốc viết bài thổi phồng về Cục Công an thành phố Ninh Hải, sau đó thông qua quan hệ làm cho Bộ Công an tỏ thái độ quan tâm.
Với tình hình như vậy thì Cục Công an thành phố Ninh Hải giống như là điển hình tiêu biểu, đã được cấp trên chú ý, vậy thì thành phố Ninh Hải muốn tùy ý điều chỉnh Cục Công an thì có chút không chấp nhận được. Dù sao công tác của Cục Công an nhận được sự thừa nhận của lãnh đạo Bộ và tỉnh, nếu không có lý do thỏa đáng, thành phố không dễ điều chỉnh. Đương nhiên, Thành ủy cũng có thể điều chỉnh bộ máy Cục Công an, chỉ có điều phải sắp xếp cho người được điều chỉnh một vị trí tốt, hoặc phải suy xét cấp bậc, ít nhất cũng phải đề bạt, cất nhắc mới được.
- Thưa Phó bí thư Âu Dương, xin anh đừng nhạo tôi nữa, công việc của tôi còn nhiều chỗ chưa đạt.
Lam Nghiệp cười nói, lực cản càng lớn thì ông ta càng cảm thấy phải cho Hàn Đông biết mặt hơn. Nếu lần này đến cả Cục Công an cũng không thể động đến thì sau này Hàn Đông càng được nước làm tới.
Đặc biệt là Cục Công an, nếu lần này trước điều kiện tiên quyết cuộc họp hội ý Bí thư đã đạt được sự thỏa thuận nhất trí, đều không thể làm kinh động một chút nào đến Cục Công an thì tên Lâm Dũng kia có phải là sẽ rất vênh váo không.
Vì vậy, cho dù có chút áp lực nhưng Lam Nghiệp vẫn sẽ chuẩn bị điều chỉnh thích hợp Cục Công an mới được.
Âu Dương Hiên Dật cũng không hiểu rõ tình hình cụ thể ở Ninh Hải, dù gì Ninh Hải là thành phố cấp Phó tỉnh, mang tính độc lập rất lớn, vì vậy trong nhiều phương diện trong tỉnh đều không can dự vào, cho nên tất nhiên một số người cũng sẽ không nhìn chằm chằm vào Ninh Hải.
- Tôi nói lão Lam cũng đừng quá khiêm tốn, thành tích mà Cục Công an thành phố Ninh Hải đạt được cũng nhờ vào sự lãnh đạo của Thành ủy các anh.
Âu Dương Hiên Dật thấy Lam Nghiệp là đang già mồm.
- Tôi còn nghe Thứ trưởng Nghiêm nhắc đến, ngay cả Bộ trưởng Nguyên cũng rất hài lòng với công tác của Cục Công an thành phố Ninh Hải, nói không chừng một ngày nào đó Bộ trưởng Nguyên có hứng thú đến thị sát thành phố Ninh Hải.
Tâm trạng của Lam Nghiệp lập tức trầm xuống chạm đến đáy.
Nếu chỉ là Nghiêm Kiến Sơn thì ông ta vẫn có thể im lặng mà kháng nghị, nhưng ngay cả Nguyên Hằng Kiện cũng chú ý đến Cục Công an thành phố Ninh Hải thì sự tình không đơn giản như vậy nữa.
Nghiêm Kiến Sơn chỉ là Thứ trưởng thường trực Bộ Công an, mặc dù là quan lớn cấp Bộ trưởng nhưng cũng không thể quản lý được Lam Nghiệp, càng không thể thao túng được vận mệnh của Lam Nghiệp.
Nhưng Nguyên Hằng Kiện lại khác, Nguyên Hằng Kiện là Ủy viên Bộ Chính trị, Bộ trưởng Bộ Công an cấp Phó Quốc kiêm Ủy viên Quốc hội, được biết đến là lãnh đạo của Đảng và Quốc gia, là một trong hai mươi người có quyền lực nhất của Trung Quốc, có tư cách tham dự và quyết định tương lai của rất nhiều cán bộ.
Cho dù tuổi đời Lam Nghiệp không còn nhỏ, nhưng Lam Nghiệp vẫn hi vọng khi rút lui khỏi thành phố Ninh Hải thì ông ta có thể làm thêm vài năm ở Hội đồng nhân dân hoặc là Mặt trận Tổ quốc, kéo dài vận mệnh chính trị của mình. Nếu làm tốt thì Lam Nghiệp thậm chí còn hi vọng, khi lùi về tuyến hai có thể giải quyết một chút cấp Bộ trưởng, như vậy thật là lý tưởng.
Chính vì vậy cho nên ông ta cũng không muốn làm cho một Ủy viên Bộ Chính trị không hài lòng về mình.
Vương Vĩnh Ninh im lặng ngồi đấy, nghe cuộc điện thoại của Lam Nghiệp, mơ hồ cũng hiểu sơ tình hình, trong lòng cảm thấy buồn khổ.
Sự tình chuyển biến quá đột ngột, không ngờ Hàn Đông lại thông qua hình thức này để ra sức ủng hộ Cục Công an.
“Nói như vậy, sự khiêm tốn của Hàn Đông lúc trước trên thực tế cũng chỉ là mê hoặc người khác mà thôi, có lẽ hắn đã nghĩ kỹ chiêu này từ lâu rồi, nếu không thì hắn sẽ không khuếch trương khiến Cục Công an hành động mạnh mẽ như vậy.”
Tâm trạng của Vương Vĩnh Ninh nhất định là buồn cùng cực, sự tình được quyết định trong cuộc họp hội ý Bí thư, bây giờ lại gặp phải tình hình này, Hội nghị thường vụ ngày mai làm sao có thể tổ chức đây?
Gã cũng biết, gặp phải lực cản lớn như vậy từ cấp trên, Lam Nghiệp cũng không thể sống chết mà động tới Cục Công an.
Dù sao Lam Nghiệp vẫn không phải là nhân vật cố chấp.
Trong lòng Vương Vĩnh Ninh cảm thấy ngột ngạt, lần này gã cũng đã nhẫn nhịn một cục tức rồi, chuẩn bị cùng Lam Nghiệp khuất phục Hàn Đông, ai ngờ Hàn Đông phản công mạnh như vậy, ngay lập tức làm tiêu tan mọi sự sắp xếp của họ.
Ở Trung Quốc, cho dù là quan chức cấp bậc nào thì đều phải để ý đến cách nhìn của lãnh đạo cấp trên.
Lãnh đạo cho rằng nó tốt, là cán bộ cấp dưới, trừ phi bạn không muốn phát triển tốt con đường làm quan, là không thể đối đầu, hơn thua với lãnh đạo. Còn lãnh đạo cho rằng điều đó không tốt, thì đối với cán bộ cấp dưới mà nói, cho dù là tốt cũng phải nghe theo thái độ của lãnh đạo.
Lãnh đạo đại diện tổ chức này, là cụ thể hóa tổ chức. Còn tổ chức là thứ có thể quyết định một người được lên chức và phân công, cho nên cấp dưới tất nhiên phải lấy cấp trên làm trung tâm.
Đây cũng là văn hóa quan trường đặc biệt của Trung Quốc, trọng bề trên, nhiều lúc chỉ để ý phía trên mà thôi.
Sự sống cái chết của dân chúng cũng chẳng là gì, chỉ cần lãnh đạo hài lòng thì anh là cán bộ tốt, có thể được đề bạt và trọng dụng.
Lam Nghiệp vả Âu Dương Hiên Dật kết thúc cuộc điện thoại, trong tay là chiếc điện thoại, đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ, tậm trạng ông ta chẳng ra làm sao.
Tận nơi sâu nhất trong lòng ông ta đã biết, mọi sự sắp xếp lần này của Thành ủy nhằm vào Cục Công an, lại phải điều chỉnh một lần nữa.
Và duy trì sự nhất trí với cấp trên, đây là tố chất cơ bản của người trong thể chế.
Lam Nghiệp đã lăn lộn mấy chục năm ở trong thể chế, điểm kiến thức cơ bản này rất hiểu rõ.
Nếu ngay cả Nguyên Hằng Kiện mà Hàn Đông cũng thuyết phục được, nếu Thành ủy tùy ý điều chỉnh Cục Công an thì hắn cũng chắc chắn vẫn còn cách, đến lúc đó thành phố Ninh Hải sẽ đối diện với áp lực lớn hơn.
Lam Nghiệp cũng bất lực với tình hình này, Hàn Đông có gia thế, có mạng lưới quan hệ, có vậy thì cũng coi như là một trong số những bản lĩnh của hắn đi. Cho dù bản lĩnh này có quan hệ rất lớn với gia thế nhà hắn nhưng trên thực tế ai ai cũng đều nhận thấy.
Quả thật điều mà Lam Nghiệp không biết đó là quan hệ giữa Hàn Đông và Nguyên Hằng Kiện chủ yếu là kết quả của việc bản thân Hàn Đông đã cố gắng, mặc dù cũng có liên quan đến gia thế nhà hắn, nhưng đa phần vẫn là dựa vào năng lực và nỗ lực của Hàn Đông mới nhận được sự thừa nhận của Nguyên Hằng Kiện, thậm chí Nguyên Hằng Kiện còn gửi gắm con mình là Nguyên Á Văn cho Hàn Đông.
Mặc dù Hàn Đông không ở Tây Xuyên nhưng cũng thường liên lạc với nhóm người Nguyên Á Văn, thông qua bọn họ cũng có thể hiểu một chút tình hình ở Tây Xuyên.
- Hừm!
Lam Nghiệp thở dài, nén tâm trạng buồn bực của mình xuống, quay đầu đi về chỗ ghế sô pha, ngồi xuống rồi bình thản nói:
- Vừa nãy là cuộc gọi của Phó bí thư Âu Dương Hiên Dật, hành động của Cục Công an thành phố Ninh Hải đã nhận được sự khen ngợi của Bộ trưởng Nguyên và Thứ trưởng Nghiêm của Bộ Công an.
Vương Vĩnh Ninh hít một hơi, ngay cả Nguyên Hằng Kiện cũng đã ra mặt rồi, xem ra sự tình đã không có gì để nói nữa, Hội nghị thường vụ ngày mai không thể diễn ra như mong muốn được.
Vốn dĩ Hội nghị thường vụ ngày mai là muốn nhắm vào việc triển khai điều chỉnh Cục Công an, nhưng xem ra bây giờ đã không thể được rồi.
- Tên Hàn Đông này quả thật có chút thủ đoạn.
Vương Vĩnh Ninh thở dài.
- Mặc dù nhờ sự giúp đỡ từ bên ngoài, nhưng chỉ cần đạt được mục đích thì cũng chả sao cả, huống hồ, thông qua chuyện này, ảnh hưởng của Hàn Đông đối với thành phố nhất định rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.