Chương 920: Trong lòng Vương Vĩnh Ninh gợn sóng
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
19/11/2013
- Thưa Chủ tịch thành phố, nghe nói vị kia đã bỏ cuộc giữa chừng phải không?
Trợ lý Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Cục Công an Lâm Dũng đến văn phòng của Hàn Đông, vẻ mặt rất hưng phấn, nói.
Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy lần trước, vốn dĩ Âu Dương Hiên Dật nhắc đến việc Lâm Dũng có thể tiến lên một bước trở thành Phó chủ tịch thành phố sau đó kiêm luôn chức Cục trưởng Cục Công an, nhưng cuối cùng không được thông qua, tuy nhiên Lâm Dũng sau khi nghe tin tức này cũng không lo lắng, y biết chỉ cần theo sát bước tiến của Hàn Đông thì nhất định không lâu sau có thể thực hiện được.
Còn hiện tại, nếu Lam Nghiệp thật sự sắp đi thì không chừng thành phố sẽ lại tiến hành điều chỉnh ở mức độ nhất định, như vậy y cũng có cơ hội bước về phía trước.
Hàn Đông cười cười, nói:
- Chuyện không có căn cứ, đâu có dễ nói như vậy được.
- Ha ha, không có lửa làm sao có khói, tôi đoán là thật đó.
Lâm Dũng cười ha ha nói, y tỏ ra tùy tiện trước mặt Hàn Đông.
- Thưa Chủ tịch, nếu vị kia đi rồi thì nhất định người lên vị trí đó sẽ là anh nha!
Hàn Đông bất đắc dĩ nhìn y, nói:
- Điều này không ai có thể biết trước được, mà sao anh quan tâm chuyện này đến như vậy?
- Tôi đương nhiên quan tâm, chúng ta đều có trách nhiệm đối với sự phát triển của Ninh Hải, tôi nghĩ nếu Chủ tịch ngồi lên vị trí đó thì Ninh Hải càng phát triển nhanh hơn.
Lời Lâm Dũng nói đều xuất phát từ trong đáy lòng y, từ khoảng một năm sau khi Hàn Đông đến Ninh Hải, y cảm thấy sự biến đổi rất lớn của thành phố, bây giờ Hàn Đông đang tiến hành mạnh mẽ công tác thí điểm nông thôn mới, cũng dần dần bộc lộ vị thế phát triển tốt, nếu Hàn Đông có thể tiến thêm bước nữa, trở thành Bí thư Thành ủy thì việc thực hiện công tác này sẽ thuận buồm xuôi gió.
Hiện tại mặc dù Hàn Đông đã nắm trong tay đại cục của thành phố Ninh Hải, nhưng dẫu sao Hàn Đông cũng không phải là nhân vật số một, rất nhiều việc nếu Lam Nghiệp cứ tiếp tục cản trở thì rất phiền phức.
Hàn Đông thản nhiên cười, nếu Lam Nghiệp thật sự sắp ra đi thì Hàn Đông cũng muốn có được chức vụ Bí thư Thành ủy, đây gọi là việc đáng làm thì phải làm, Hàn Đông đã làm việc ở thành phố Ninh Hải hơn một năm, thông qua sự cố gắng của bản thân, hắn dần dần đã mở ra được cục diện, còn có thể thuận lợi ngồi lên chức Bí thư Thành ủy, như vậy sẽ vô cùng có lợi cho công việc của hắn sau này.
Bây giờ Hàn Đông đã giữ chức Chủ tịch thành phố Ninh Hải hơn một năm rồi, tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy cũng được.
Chỉ có điều trước khi sự việc chưa rõ ràng thì Hàn Đông cũng sẽ không có hành động nào quá trớn, dù sao cho đến bây giờ Hàn Đông cũng chưa nghe thấy bất cứ tin tức rõ ràng nào.
Sau khi Lâm Dũng đi khỏi, Phó chủ tịch thành phố Trịnh Ân Ương lại đến văn phòng của Hàn Đông, là cán bộ giao lưu, Trịnh Ân Ương có thể làm Ủy viên thường vụ Thành ủy Ninh Hải, có thể nói đây là một sự trọng dụng, như vậy trong tương lai cho dù y trở về tỉnh Tây Xuyên hay ở lại tỉnh Giang Việt thì đều rất có lợi cho sự phát triển của y. Nếu y trở về tỉnh Tây Xuyên thì ít nhất có thể đảm đương chức Bí thư Thành ủy thành phố cấp 3, nếu làm tốt, nếu y có thể đạt được những thành tích tốt ở thành phố Ninh Hải, sau đó chuyển qua thành phố cấp 3 khác làm một thời gian, tương lai trở về thậm chí có thể lên một cấp, trở thành Phó chủ tịch tỉnh. Còn nếu ở lại thì sau khi chờ đợi một thời gian, y có thể ra ngoài, đảm nhận chức Chủ tịch thành phố cấp 3 hoặc là Bí thư Thành ủy, mặc dù trước đây khi Trịnh Ân Ương ở Tây Xuyên cũng là Chủ tịch thành phố, nhưng việc làm một Chủ tịch thành phố của khu phía Đông sẽ tốt hơn nhiều so với Chủ tịch thành phố khu phía Tây.
Trong quãng thời gian khi đến Ninh Hải, kiến thức của Trịnh Ân Ương có thể nói là tăng lên rất nhiều, dù sao sự chênh lệch giữa phía Đông và phía Tây vẫn còn rất lớn, nhiều vấn đề cũng có thể đứng từ nhiều góc độ nào đó để suy nghĩ, điều này khiến cho y cảm thấy chuyến đi này không tệ chút nào.
Tất nhiên điều quan trọng nhất là có thể trở thành cấp dưới của Hàn Đông một lần nữa và công tác cùng với Hàn Đông.
Trước đây y cũng từng làm việc chung với Hàn Đông, nhưng sau này do bước tiến của Hàn Đông quá nhanh nên y cũng không có cách nào sát cánh cùng Hàn Đông, bây giờ nhân cơ hội giao lưu cán bộ, cuối cùng lại trở về bên cạnh Hàn Đông, trong lòng y đã quyết định, nhất định phải nắm chắc cơ hội này, tăng sức nặng của mình trong con mắt của Hàn Đông hơn nữa, chỉ có như vậy mới có thể có tiềm năng phát triển lớn hơn.
Thân ở chốn quan trường, mọi người đều không ngừng giăng ra mạng lưới quan hệ, muốn phát triển tốt thì phải đảm bảo rằng mạng lưới do mình giăng ra, có những người như vậy có thể giúp mình một tay.
Với gia thế của Hàn Đông, đối với Trịnh Ân Ương mà nói thì không chỉ là vấn đề trợ lực mà còn có thể trực tiếp có được hiệu quả thúc đẩy. Chỉ cần bắt tay với Hàn Đông thì giống như ngồi trên chiếc xe tốc hành, chỉ cần nghiêm túc làm việc, thì việc đề bạt hoàn toàn là thứ chờ đến thời điểm chín muồi sẽ thành công thôi.
Vì vậy Trịnh Ân Ương vô cùng trân trọng cơ hội lần này.
- Thưa Chủ tịch, công tác thí điểm ở thị trấn Miếu Câu đã trải qua nửa năm kiểm chứng thực tế, đã cho thấy rõ mô hình thí điểm rất có ích cho sự phát triển nông thôn, tôi nghĩ có thể triển khai công tác thí điểm tương tự tại các huyện khác hay không, dù sao toàn thành phố chỉ mở ra công tác thí điểm tại thị trấn Miếu Câu, những kinh nghiệm đạt được thật có hạn, còn tình hình thực tế của các huyện khác có thể có những điểm khác biệt, như vậy thông qua việc thí điểm tại các khu vực khác nhau có thể đạt được hiệu quả tốt hơn.
Trịnh Ân Ương là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố, công tác mà y được phân công đều là tiếp nhận từ Lôi Hữu Hạ, như vậy bắt tay vào công việc cũng khá nhanh. Hiện tại trên cơ bản đã nắm được tình hình, cho nên y suy nghĩ đến điểm đột phá trong công tác thí điểm nông thôn mới, do đó y kiến nghị như vậy với Hàn Đông.
Hàn Đông hiểu được suy nghĩ của Trịnh Ân Ương, biết y muốn có được chút thành tích, để đặt nền móng vững chắc. Tuy nhiên Hàn Đông đã có kế hoạch toàn diện cho công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới, cũng sẽ không nhất thời sốt sắng mà phải trải rộng ra, hắn đã chuẩn bị từ chuyện này tạo ra được thành tích thật sự, vậy thì phải làm cho ổn định, làm kỹ làm tốt công tác thí điểm.
- Công tác thí điểm, trước mắt tôi thấy tạm thời không thích hợp cho việc mở rộng, muốn mở rộng phạm vi, trước hết phải triển khai ở quận Tân Giang. Còn chuyện miễn thuế nông nghiệp thì có thể từng bước mở rộng phạm vi, tôi thấy nên tiến hành ở quận Tân Giang trước, quận Tân Giang nằm ở giữa huyện của thành phố ta, tình hình tài chính rất tốt, hơn nữa số nhân khẩu nông thôn cũng ít nhất, ảnh hưởng của việc miễn thuế nông nghiệp cũng tương đối nhỏ, tôi đề nghị đến lúc đó chuyện này sẽ do anh phụ trách, mục đích cuối cùng là phải miễn thuế nông nghiệp trên phạm vi toàn thành phố.
Trịnh Ân Ương vừa nghe, trong lòng cảm thấy rất vui, dù sao chuyện miễn thuế nông nghiệp đã trở thành điểm sáng của công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới, Hàn Đông để y chuyên tâm phụ trách công tác miễn thuế nông nghiệp trên toàn thành phố, đồng nghĩa với việc đưa y lên vị trí khá rõ ràng, như vậy rất có lợi nâng cao tầm ảnh hưởng của y.
Gật đầu, Trịnh Ân Ương nói:
- Vậy theo lời Chủ tịch mà làm, đối với nông dân, miễn thuế nông nghiệp không chỉ có ý nghĩa về mặt nộp ít thuế lại, quan trọng nhất là phát huy tính ưu việt của một nước xã hội chủ nghĩa như nước chúng ta, quyết tâm và hành động mưu cầu lợi ích vì quần chúng nhân dân, cho nên đây chính là điểm quan trọng bậc nhất.
Hàn Đông cười, điểm mà Trịnh Ân Ương nói đến, từ mức độ lý luận mà nói thì quả thật là như vậy.
- Bây giờ điều chúng ta phải làm là đối diện với sự thật, làm thế nào để thay đổi bộ mặt của nông thôn càng nhanh càng tốt, làm cho sự chênh lệch giữa thành thị và nông thôn không ngừng được thu hẹp.
Hàn Đông vẫn quen với việc làm tới nơi tới chốn.
Khi Hàn Đông đang nói chuyện với Trịnh Ân Ương thì Phó bí thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh đang nghe điện thoại.
Vương Vĩnh Ninh đang đứng trước bàn làm việc, hơi khom người, khuôn mặt tràn đầy vẻ nhún nhường.
Đầu dây bên kia là Phó chủ tịch tỉnh Giang Bắc, Tô Xán.
- Lần này Lam Nghiệp chắc chắn phải lùi bước, lão đã làm khá lâu tại thành phố Ninh Hải, nhưng chẳng có gì khởi sắc, đến bây giờ Hàn Đông làm chút chuyện ở Ninh Hải đã đạt được những thành tích cao, đã được tầng cao coi trọng, không chừng hắn sẽ là người thay thế chức Bí thư Thành ủy.
- Thưa Phó chủ tịch tỉnh Tô, nếu cứ như vậy thì càng khó mà ngăn chặn.
Sắc mặt của Vương Vĩnh Ninh rất khó coi, đối với lão mà nói thì việc Hàn Đông tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy là một cơn ác mộng, lão là Phó bí thư Thành ủy, nhân vật số hai Thành ủy Ninh Hải, nếu Hàn Đông được làm Bí thư Thành ủy, vậy thì lão sẽ làm việc dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Hàn Đông, tình cảnh sau này càng khó khăn hơn.
Tô Xán cười lạnh lùng, nói:
- Yên tâm đi, nhà họ Hàn cũng không thể một tay che trời, cứ coi như hắn trở thành thành Bí thư Thành ủy đi thì cũng sẽ không gặp thuận lợi, sắp sửa thay nhiệm kỳ rồi, việc đấu sức ở mọi phương diện cũng đang triển khai, mặc dù nói vấn đề lớn không có nhưng rất nhiều chỗ cũng chưa thể xác định, mấy năm nay nhà họ Hàn bành trướng thật nhanh, đã có người cảm thấy bất mãn.
- Vậy là tốt rồi, tôi phải làm gì đây?
Vương Vĩnh Ninh thở phào nhẹ nhõm, xem ra bề ngoài gia tộc họ Hàn rất vẻ vang nhưng trong bóng tối vẫn có không ít đối thủ, vậy thì lão sẽ đi theo nhà họ Tô, vấn đề cũng sẽ không lớn nữa. Hiện giờ Hàn Đông sắp trở thành Bí thư Thành ủy rồi, vị trí Chủ tịch thành phố sẽ bỏ trống, vậy cơ hội của lão đã đến, nhà họ Tô muốn lão có thể chống lại Hàn Đông, ít nhất phải để cho lão tiếp nhận chức Chủ tịch thành phố mới được, nếu không tất cả đều uổng công, sở dĩ lão hỏi như vậy thật sự là muốn thăm dò và nhắc nhở.
Tô Xán cười, nói:
- Anh cứ yên tâm đi, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là đủ rồi!
- Phó chủ tịch tỉnh Tô hãy yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cho tốt.
Vương Vĩnh Ninh có chút nghi ngờ, Tô Xán nói như vậy rốt cuộc là có ý gì, lão đã giữ cấp Giám đốc sở khoảng mười năm tại Ninh Hải, cơ hội lần này nếu mà bỏ lỡ thì cũng không biết đến khi nào mới có thể tiến bộ được.
Sở dĩ lão dựa vào Tô Xán nguyên nhân cơ bản là vì lợi ích cá nhân, vì muốn nhanh chóng thăng chức, chứ không chỉ là vì muốn đối phó Hàn Đông.
- Hãy làm cho thật tốt, tôi sẽ giúp anh nói chuyện.
Tô Xán nói câu này xong, bỗng nhiên khiến cho Vương Vĩnh Ninh yên tâm không ít.
Lão kích động mà cảm ơn Tô Xán, sau khi Tô Xán gác máy, Vương Vĩnh Ninh vẫn cứ cầm điện thoại, vẻ mặt hưng phấn.
Mặc dù nói rèn luyện lâu như vậy tại chốn quan trường, tính tình cũng đã không còn sợ hãi nữa, nhưng việc thăng chức chờ mong bao lâu nay cuối cùng sắp thành hiện thực rồi.
Để điện thoại xuống, Vương Vĩnh Ninh nghĩ một hồi, bình tâm lại, rồi không nhanh không chậm mà ra khỏi cửa, bước lên lầu đến văn phòng của Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp.
Phòng.
- Đồng chí Vương Vĩnh Ninh đã đến rồi, ngồi xuống nào.
Vẻ mặt và tâm trạng của Lam Nghiệp dường như không có thay đổi gì, thấy Vương Vĩnh Ninh đến bèn nói một cách bình thản.
Trợ lý Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Cục Công an Lâm Dũng đến văn phòng của Hàn Đông, vẻ mặt rất hưng phấn, nói.
Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy lần trước, vốn dĩ Âu Dương Hiên Dật nhắc đến việc Lâm Dũng có thể tiến lên một bước trở thành Phó chủ tịch thành phố sau đó kiêm luôn chức Cục trưởng Cục Công an, nhưng cuối cùng không được thông qua, tuy nhiên Lâm Dũng sau khi nghe tin tức này cũng không lo lắng, y biết chỉ cần theo sát bước tiến của Hàn Đông thì nhất định không lâu sau có thể thực hiện được.
Còn hiện tại, nếu Lam Nghiệp thật sự sắp đi thì không chừng thành phố sẽ lại tiến hành điều chỉnh ở mức độ nhất định, như vậy y cũng có cơ hội bước về phía trước.
Hàn Đông cười cười, nói:
- Chuyện không có căn cứ, đâu có dễ nói như vậy được.
- Ha ha, không có lửa làm sao có khói, tôi đoán là thật đó.
Lâm Dũng cười ha ha nói, y tỏ ra tùy tiện trước mặt Hàn Đông.
- Thưa Chủ tịch, nếu vị kia đi rồi thì nhất định người lên vị trí đó sẽ là anh nha!
Hàn Đông bất đắc dĩ nhìn y, nói:
- Điều này không ai có thể biết trước được, mà sao anh quan tâm chuyện này đến như vậy?
- Tôi đương nhiên quan tâm, chúng ta đều có trách nhiệm đối với sự phát triển của Ninh Hải, tôi nghĩ nếu Chủ tịch ngồi lên vị trí đó thì Ninh Hải càng phát triển nhanh hơn.
Lời Lâm Dũng nói đều xuất phát từ trong đáy lòng y, từ khoảng một năm sau khi Hàn Đông đến Ninh Hải, y cảm thấy sự biến đổi rất lớn của thành phố, bây giờ Hàn Đông đang tiến hành mạnh mẽ công tác thí điểm nông thôn mới, cũng dần dần bộc lộ vị thế phát triển tốt, nếu Hàn Đông có thể tiến thêm bước nữa, trở thành Bí thư Thành ủy thì việc thực hiện công tác này sẽ thuận buồm xuôi gió.
Hiện tại mặc dù Hàn Đông đã nắm trong tay đại cục của thành phố Ninh Hải, nhưng dẫu sao Hàn Đông cũng không phải là nhân vật số một, rất nhiều việc nếu Lam Nghiệp cứ tiếp tục cản trở thì rất phiền phức.
Hàn Đông thản nhiên cười, nếu Lam Nghiệp thật sự sắp ra đi thì Hàn Đông cũng muốn có được chức vụ Bí thư Thành ủy, đây gọi là việc đáng làm thì phải làm, Hàn Đông đã làm việc ở thành phố Ninh Hải hơn một năm, thông qua sự cố gắng của bản thân, hắn dần dần đã mở ra được cục diện, còn có thể thuận lợi ngồi lên chức Bí thư Thành ủy, như vậy sẽ vô cùng có lợi cho công việc của hắn sau này.
Bây giờ Hàn Đông đã giữ chức Chủ tịch thành phố Ninh Hải hơn một năm rồi, tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy cũng được.
Chỉ có điều trước khi sự việc chưa rõ ràng thì Hàn Đông cũng sẽ không có hành động nào quá trớn, dù sao cho đến bây giờ Hàn Đông cũng chưa nghe thấy bất cứ tin tức rõ ràng nào.
Sau khi Lâm Dũng đi khỏi, Phó chủ tịch thành phố Trịnh Ân Ương lại đến văn phòng của Hàn Đông, là cán bộ giao lưu, Trịnh Ân Ương có thể làm Ủy viên thường vụ Thành ủy Ninh Hải, có thể nói đây là một sự trọng dụng, như vậy trong tương lai cho dù y trở về tỉnh Tây Xuyên hay ở lại tỉnh Giang Việt thì đều rất có lợi cho sự phát triển của y. Nếu y trở về tỉnh Tây Xuyên thì ít nhất có thể đảm đương chức Bí thư Thành ủy thành phố cấp 3, nếu làm tốt, nếu y có thể đạt được những thành tích tốt ở thành phố Ninh Hải, sau đó chuyển qua thành phố cấp 3 khác làm một thời gian, tương lai trở về thậm chí có thể lên một cấp, trở thành Phó chủ tịch tỉnh. Còn nếu ở lại thì sau khi chờ đợi một thời gian, y có thể ra ngoài, đảm nhận chức Chủ tịch thành phố cấp 3 hoặc là Bí thư Thành ủy, mặc dù trước đây khi Trịnh Ân Ương ở Tây Xuyên cũng là Chủ tịch thành phố, nhưng việc làm một Chủ tịch thành phố của khu phía Đông sẽ tốt hơn nhiều so với Chủ tịch thành phố khu phía Tây.
Trong quãng thời gian khi đến Ninh Hải, kiến thức của Trịnh Ân Ương có thể nói là tăng lên rất nhiều, dù sao sự chênh lệch giữa phía Đông và phía Tây vẫn còn rất lớn, nhiều vấn đề cũng có thể đứng từ nhiều góc độ nào đó để suy nghĩ, điều này khiến cho y cảm thấy chuyến đi này không tệ chút nào.
Tất nhiên điều quan trọng nhất là có thể trở thành cấp dưới của Hàn Đông một lần nữa và công tác cùng với Hàn Đông.
Trước đây y cũng từng làm việc chung với Hàn Đông, nhưng sau này do bước tiến của Hàn Đông quá nhanh nên y cũng không có cách nào sát cánh cùng Hàn Đông, bây giờ nhân cơ hội giao lưu cán bộ, cuối cùng lại trở về bên cạnh Hàn Đông, trong lòng y đã quyết định, nhất định phải nắm chắc cơ hội này, tăng sức nặng của mình trong con mắt của Hàn Đông hơn nữa, chỉ có như vậy mới có thể có tiềm năng phát triển lớn hơn.
Thân ở chốn quan trường, mọi người đều không ngừng giăng ra mạng lưới quan hệ, muốn phát triển tốt thì phải đảm bảo rằng mạng lưới do mình giăng ra, có những người như vậy có thể giúp mình một tay.
Với gia thế của Hàn Đông, đối với Trịnh Ân Ương mà nói thì không chỉ là vấn đề trợ lực mà còn có thể trực tiếp có được hiệu quả thúc đẩy. Chỉ cần bắt tay với Hàn Đông thì giống như ngồi trên chiếc xe tốc hành, chỉ cần nghiêm túc làm việc, thì việc đề bạt hoàn toàn là thứ chờ đến thời điểm chín muồi sẽ thành công thôi.
Vì vậy Trịnh Ân Ương vô cùng trân trọng cơ hội lần này.
- Thưa Chủ tịch, công tác thí điểm ở thị trấn Miếu Câu đã trải qua nửa năm kiểm chứng thực tế, đã cho thấy rõ mô hình thí điểm rất có ích cho sự phát triển nông thôn, tôi nghĩ có thể triển khai công tác thí điểm tương tự tại các huyện khác hay không, dù sao toàn thành phố chỉ mở ra công tác thí điểm tại thị trấn Miếu Câu, những kinh nghiệm đạt được thật có hạn, còn tình hình thực tế của các huyện khác có thể có những điểm khác biệt, như vậy thông qua việc thí điểm tại các khu vực khác nhau có thể đạt được hiệu quả tốt hơn.
Trịnh Ân Ương là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố, công tác mà y được phân công đều là tiếp nhận từ Lôi Hữu Hạ, như vậy bắt tay vào công việc cũng khá nhanh. Hiện tại trên cơ bản đã nắm được tình hình, cho nên y suy nghĩ đến điểm đột phá trong công tác thí điểm nông thôn mới, do đó y kiến nghị như vậy với Hàn Đông.
Hàn Đông hiểu được suy nghĩ của Trịnh Ân Ương, biết y muốn có được chút thành tích, để đặt nền móng vững chắc. Tuy nhiên Hàn Đông đã có kế hoạch toàn diện cho công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới, cũng sẽ không nhất thời sốt sắng mà phải trải rộng ra, hắn đã chuẩn bị từ chuyện này tạo ra được thành tích thật sự, vậy thì phải làm cho ổn định, làm kỹ làm tốt công tác thí điểm.
- Công tác thí điểm, trước mắt tôi thấy tạm thời không thích hợp cho việc mở rộng, muốn mở rộng phạm vi, trước hết phải triển khai ở quận Tân Giang. Còn chuyện miễn thuế nông nghiệp thì có thể từng bước mở rộng phạm vi, tôi thấy nên tiến hành ở quận Tân Giang trước, quận Tân Giang nằm ở giữa huyện của thành phố ta, tình hình tài chính rất tốt, hơn nữa số nhân khẩu nông thôn cũng ít nhất, ảnh hưởng của việc miễn thuế nông nghiệp cũng tương đối nhỏ, tôi đề nghị đến lúc đó chuyện này sẽ do anh phụ trách, mục đích cuối cùng là phải miễn thuế nông nghiệp trên phạm vi toàn thành phố.
Trịnh Ân Ương vừa nghe, trong lòng cảm thấy rất vui, dù sao chuyện miễn thuế nông nghiệp đã trở thành điểm sáng của công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới, Hàn Đông để y chuyên tâm phụ trách công tác miễn thuế nông nghiệp trên toàn thành phố, đồng nghĩa với việc đưa y lên vị trí khá rõ ràng, như vậy rất có lợi nâng cao tầm ảnh hưởng của y.
Gật đầu, Trịnh Ân Ương nói:
- Vậy theo lời Chủ tịch mà làm, đối với nông dân, miễn thuế nông nghiệp không chỉ có ý nghĩa về mặt nộp ít thuế lại, quan trọng nhất là phát huy tính ưu việt của một nước xã hội chủ nghĩa như nước chúng ta, quyết tâm và hành động mưu cầu lợi ích vì quần chúng nhân dân, cho nên đây chính là điểm quan trọng bậc nhất.
Hàn Đông cười, điểm mà Trịnh Ân Ương nói đến, từ mức độ lý luận mà nói thì quả thật là như vậy.
- Bây giờ điều chúng ta phải làm là đối diện với sự thật, làm thế nào để thay đổi bộ mặt của nông thôn càng nhanh càng tốt, làm cho sự chênh lệch giữa thành thị và nông thôn không ngừng được thu hẹp.
Hàn Đông vẫn quen với việc làm tới nơi tới chốn.
Khi Hàn Đông đang nói chuyện với Trịnh Ân Ương thì Phó bí thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh đang nghe điện thoại.
Vương Vĩnh Ninh đang đứng trước bàn làm việc, hơi khom người, khuôn mặt tràn đầy vẻ nhún nhường.
Đầu dây bên kia là Phó chủ tịch tỉnh Giang Bắc, Tô Xán.
- Lần này Lam Nghiệp chắc chắn phải lùi bước, lão đã làm khá lâu tại thành phố Ninh Hải, nhưng chẳng có gì khởi sắc, đến bây giờ Hàn Đông làm chút chuyện ở Ninh Hải đã đạt được những thành tích cao, đã được tầng cao coi trọng, không chừng hắn sẽ là người thay thế chức Bí thư Thành ủy.
- Thưa Phó chủ tịch tỉnh Tô, nếu cứ như vậy thì càng khó mà ngăn chặn.
Sắc mặt của Vương Vĩnh Ninh rất khó coi, đối với lão mà nói thì việc Hàn Đông tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy là một cơn ác mộng, lão là Phó bí thư Thành ủy, nhân vật số hai Thành ủy Ninh Hải, nếu Hàn Đông được làm Bí thư Thành ủy, vậy thì lão sẽ làm việc dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Hàn Đông, tình cảnh sau này càng khó khăn hơn.
Tô Xán cười lạnh lùng, nói:
- Yên tâm đi, nhà họ Hàn cũng không thể một tay che trời, cứ coi như hắn trở thành thành Bí thư Thành ủy đi thì cũng sẽ không gặp thuận lợi, sắp sửa thay nhiệm kỳ rồi, việc đấu sức ở mọi phương diện cũng đang triển khai, mặc dù nói vấn đề lớn không có nhưng rất nhiều chỗ cũng chưa thể xác định, mấy năm nay nhà họ Hàn bành trướng thật nhanh, đã có người cảm thấy bất mãn.
- Vậy là tốt rồi, tôi phải làm gì đây?
Vương Vĩnh Ninh thở phào nhẹ nhõm, xem ra bề ngoài gia tộc họ Hàn rất vẻ vang nhưng trong bóng tối vẫn có không ít đối thủ, vậy thì lão sẽ đi theo nhà họ Tô, vấn đề cũng sẽ không lớn nữa. Hiện giờ Hàn Đông sắp trở thành Bí thư Thành ủy rồi, vị trí Chủ tịch thành phố sẽ bỏ trống, vậy cơ hội của lão đã đến, nhà họ Tô muốn lão có thể chống lại Hàn Đông, ít nhất phải để cho lão tiếp nhận chức Chủ tịch thành phố mới được, nếu không tất cả đều uổng công, sở dĩ lão hỏi như vậy thật sự là muốn thăm dò và nhắc nhở.
Tô Xán cười, nói:
- Anh cứ yên tâm đi, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là đủ rồi!
- Phó chủ tịch tỉnh Tô hãy yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cho tốt.
Vương Vĩnh Ninh có chút nghi ngờ, Tô Xán nói như vậy rốt cuộc là có ý gì, lão đã giữ cấp Giám đốc sở khoảng mười năm tại Ninh Hải, cơ hội lần này nếu mà bỏ lỡ thì cũng không biết đến khi nào mới có thể tiến bộ được.
Sở dĩ lão dựa vào Tô Xán nguyên nhân cơ bản là vì lợi ích cá nhân, vì muốn nhanh chóng thăng chức, chứ không chỉ là vì muốn đối phó Hàn Đông.
- Hãy làm cho thật tốt, tôi sẽ giúp anh nói chuyện.
Tô Xán nói câu này xong, bỗng nhiên khiến cho Vương Vĩnh Ninh yên tâm không ít.
Lão kích động mà cảm ơn Tô Xán, sau khi Tô Xán gác máy, Vương Vĩnh Ninh vẫn cứ cầm điện thoại, vẻ mặt hưng phấn.
Mặc dù nói rèn luyện lâu như vậy tại chốn quan trường, tính tình cũng đã không còn sợ hãi nữa, nhưng việc thăng chức chờ mong bao lâu nay cuối cùng sắp thành hiện thực rồi.
Để điện thoại xuống, Vương Vĩnh Ninh nghĩ một hồi, bình tâm lại, rồi không nhanh không chậm mà ra khỏi cửa, bước lên lầu đến văn phòng của Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp.
Phòng.
- Đồng chí Vương Vĩnh Ninh đã đến rồi, ngồi xuống nào.
Vẻ mặt và tâm trạng của Lam Nghiệp dường như không có thay đổi gì, thấy Vương Vĩnh Ninh đến bèn nói một cách bình thản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.