Người Câu Giờ Như Tôi Gả Vào Hào Môn

Chương 3: Công lược giả số 22

Nhất Vấn Chi

06/08/2022

Edit: Chihiro

Nửa giờ sau.

Tiễn khách ra về, ba Tô, mẹ Tô nhìn Tô Trì, muốn nói rồi lại thôi.

“Đừng lo lắng cho con.”

Người cũng đã đi rồi, Tô Trì rốt cuộc cũng không cần cố kỵ hình tượng nữa, lười nhác mà nằm ở trên sô pha: “Con chỉ hù dọa bọn họ một chút thôi.”

Mẹ Tô vẫn không yên tâm hỏi lại: “Thật sự con không có vấn đề đó chứ?”

Ba Tô mặt đầy khí thế: “Đúng đấy, con cũng đừng có lừa ba mẹ, có vấn đề thì phải tìm bác sĩ giỏi, nhất định phải chữa khỏi!”

“Ba mẹ xem báo cáo bệnh viện đi.” Tô Trì bình tĩnh “Họ còn không thèm mở ra đọc mà đã tin rồi.”

Một nhà ba người kia nghe vậy, tránh còn không kịp liền bỏ chạy ấy chứ.

Ba mẹ Tô cầm đọc chẩn đoán từ bệnh viện, đọc đi đọc lại vài lần, xác nhận không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Trì……” Mẹ Tô nhẹ nhàng hỏi, “Con không nghĩ đến việc trở về với ba mẹ ruột của con à?”

Tô Trì lắc đầu: “So với huyết thống, con vẫn muốn cùng ba mẹ sống với nhau hơn.”

Ba mẹ Tô lòng tràn đầy ấm áp.

Tô Trì lại hỏi: “Mẹ, mẹ muốn Tô Vũ về sống với ba mẹ à?”

Mẹ Tô lắc đầu: “Nếu ôm sai, nghĩa là ông trời cho ba mẹ với con duyên phận. Tô Vũ, hài tử này…… Hình như cũng không thích ba mẹ.”

Lăn lộn bao nhiêu năm như vậy, hư tình giả ý như nào bọn họ vẫn biết rõ.

Tô Trì duỗi duỗi người, ngáp một cái: “Vậy gia đình mình sống như nào thì cứ tiếp tục sống như vậy đi ạ, cứ coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra.”

Tô Trì đứng dậy: “Con hơi mệt, con đi ngủ nha mẹ”

“Ngủ đi, nhớ đừng bật nhiệt độ thấp quá đấy” mẹ Tô dặn dò, “Con hay đá chăn lắm!”

Tô Trì lê đôi dép lê lạch bạch đi về phòng ngủ: “Con biết rồi!”

Lăn lộn một buổi trưa, Tô Trì cuối cùng cũng kiệt sức nằm trên chiếc giường mềm mại.

Mang bịt mắt, chuẩn bị tiến vào giấc ngủ, nhưng hệ thống lại không để yên cho Tô Trì ngủ.

“Ký chủ,” Không thành công tiến vào hào môn, hệ thống rầu rĩ, “Cô rõ ràng không hề bị tâm thần phân liệt, tại sao lại nói như vậy ạ.”

Tô Trì nói: “Tôi nói sai gì à?”



“Đương nhiên rồi ạ!”

Hệ thống cảm thấy bản thân bị bôi nhọ: “Chúng ta là hệ thống công lược nam chủ đứng đắn đấy ạ! Ký chủ không thể nào biến thành tên sát nhân thích giết người được!”

“Cậu biết tỉ lệ giết người ở Trung Quốc là 40% không…” Tô Trì nói, “Lỡ như ngày nào đó cậu bắt tôi làm nhiệm vụ giết chết tình địch thì sao?”

Hệ thống: “Chuyện này không có khả năng đâu ạ!”

“À…,” Tô Trì nói, “Trước đây tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ bị hệ thống trói buộc đâu.”

Hệ thống: “……”

Tô Trì cảm thấy bị hệ thống trói buộc hơi phiền, đến giấc ngủ cũng không yên.

Nhưng cũng khá tốt.

Ít nhất chứng minh cô không bị ung thư não.

Nghĩ đến ung thư não, Tô Trì bỗng cởi bịt mắt ra, cầm lấy di động, mở ra giao diện nhắn tin.

Tin nhắn gần nhất là ba tháng trước, cô đã nhắn: 【 Cậu gần đây thế nào rồi? 】

Không có lời phản hồi.

Lướt lên trên, cũng là cô một mình nhắn tin, cứ cách ba tháng một lần, cô đều sẽ nhắn tin hỏi thăm một lần.

Nghĩ nghĩ một lát, Tô Trì lại gửi một cái tin nhắn.

Ở một nơi xa xôi khác, trên một bàn sách màu đen định chế đắt tiền, một cái điện thoại di động đang nạp điện bỗng sáng lên.

Ngồi ở một bên, nam nhân liếc mắt một cái rồi cầm lên nhìn.

Di động này tuy rằng rất cũ, nhưng là mẫu mới nhất của mấy năm trước. Vì năm năm nay chưa có ai động vào nên vẫn sạch sẽ và mới như cũ.

Trên màn hình điện thoại, hiện lên một tin nhắn

【 Tia chớp: Cậu gần đây thế nào rồi? 】

Tia chớp, anh vẫn nhớ.

Đây là người bạn qua mạng mà anh khá thân thiết trước khi xuất ngoại.

Nhưng, qua mắt nhìn của anh, anh không những thấy tin nhắn đối phương gửi đến, còn có một hàng chữ người thường không nhìn thấy được ——

“Đến từ công lược giả số 22.”

Cảm thấy không thú vị, cười cười rũ mắt xuống, mang theo chút bạc tình.



Hơi lướt lên phía trên, phát hiện ra trong 5 năm đối phương vẫn gửi lời thăm hỏi quan tâm đều đặn.

Rời khỏi giao diện, đốt ngón tay thon dài ấn một nút chấm rồi gửi đi.

Đối phương phản hồi ngay lập tức.

【 Tia chớp:!!! 】

【 Tia chớp: Cậu khỏi bệnh ung thư não rồi ư? 】

Anh hơi dừng lại, nhàm chán trả lời.

【 L: Không khỏi, đã chết. 】

Đối phương trầm mặc trong chốc lát.

【 Tia chớp:……】

【 Tia chớp: Vậy cậu là người hay là ma? 】

【 L: Là bạn hữu của cô ấy. 】

【 Tia chớp: Cô ấy? 】

Đâm lao thì phải đi theo lao, anh bịa lung tung: 【 Ừ, cô ấy là con gái. 】

Những lời này nói ra đổi lấy Tô Trì trầm mặc lâu một chút.

Vào lúc anh định đem đối phương vào danh sách chặn, người nọ đột nhiên gửi tới cho hắn một bao lì xì.

【 L:? 】

【 Tia chớp: Tốt xấu gì mình và cậu ấy cũng là bạn bè một thời gian, làm phiền cậu giúp mình dâng lên trước mộ cậu ấy một bó hoa cúc nhé. 】

Nam nhân cười.

Anh nhìn chằm chằm màn hình một lát.

Nhưng dòng chữ “Đến từ công lược giả số 22.” phía trên nhắc nhở anh, đối phương không có lòng tốt gì cả.

Nhưng mà, so với đám công lược giả kia, có vẻ như thú vị và có tính sáng tạo hơn một chút.

Nghĩ đến đối phương mang theo mục đích tiếp cận mình anh lại cảm thấy thật đần độn vô vị.

Rút sạc chiếc điện thoại kia, ném vào một góc tủ.

Tác giả có lời muốn nói: Hố mới, hố mới đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Câu Giờ Như Tôi Gả Vào Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook