Người Câu Giờ Như Tôi Gả Vào Hào Môn
Chương 2: Khiêu Khích
Nhất Vấn Chi
06/08/2022
Edit: Chihiro
“Thích ứng……”
Trình nữ sĩ hừ lạnh một tiếng: “Vậy tại sao Tô Vũ nhà chúng tôi lại không cần thích ứng? Không phải tôi có ý gì với mấy người, nhưng nhìn bộ dáng không linh hoạt của nó thử đi, là do mấy người mấy năm nay không nuôi dạy nó cẩn thận!”
“Đông!”
Tô Trì buông chén trà.
Ly gốm sứ va chạm với mặt bàn, phát ra một tiếng động không nhỏ.
Cả căn nhà thoáng chốc yên tĩnh.
Trình nữ sĩ đang nói mà bị đánh gãy liền quay đầu nhìn Tô Trì, tức giận, cảm giác như quyền uy của bản thân bị xúc phạm: “Con đây là có ý gì?”
“Không có gì……” Tô Trì chậm rì rì nói, “Cháu đặt tách trà xuống mà thôi.”
Nói cô sao cũng được, nhưng cha mẹ cô thì không.
“Mẹ, mẹ đừng hung dữ với em gái như vậy,” cô gái tuổi trẻ kia cười cười tiến lên, thân mật ôm lấy cánh tay Trình nữ sĩ, oán trách, “Lần đầu tiên gặp mặt mà như vậy, sau này em ấy sẽ sợ mẹ mất.”
“Tô Trì, xin chào, chị là Tô Vũ.” Tô Vũ nhìn Tô Trì cười, nốt ruồi mỹ nhân ở đuôi mắt như gợn sóng: “Về sau…… Chúng ta là chị em tốt nhé.”
“Là cô ta, là cô ta, chính là cô ta!”
Vào lúc Tô Vũ nói chuyện, hệ thống liền phát ra một cảnh báo chói tai: “Ký chủ, cô ta là người đã xuyên sách! Cô ta chính là nữ xứng muốn thay thế vị trí của cô! Cô nhất định phải cẩn thận cô ta, Tô Vũ kia cũng có hệ thống, hệ thống công lược y hệt như tôi!”
Sau ba ngày bị đống âm thanh lộn xộn này quấy rầy, Tô Trì cuối cùng cũng đã quen với sự ồn ào của nó.
Tạm đem hệ thống ném ra sau đầu.
Đối mặt với mỹ nữ đang cười, cô không nhấc lên nổi suy nghĩ gì.
Tô Trì cũng cười cười: “Xin chào.”
Không khí hơi hòa hoãn một ít.
“Mẹ, sắp tới không phải là sinh nhật của con cùng em ấy sao, chúng ta mở tiệc đi ạ, con sẽ dẫn em ấy vào vòng, giới thiệu em ấy với tất cả mọi người.” Tô Vũ cười, “Lục gia Lục Quy Viễn hình như thời gian này có về nước đấy ạ, con sẽ mời anh ấy và bạn bè anh ấy đến luôn.”
Hệ thống tức giận, bất bình lên tiếng: “Lục Quy Viễn chính là nam chính, là thiên mệnh chi tử của cô đấy. Tô Vũ kia muốn giới thiệu cô với mọi người chắc chắn có ý đồ gì đó, tuyệt đối không có gì tốt đẹp!”
“Lục gia đó ư?”
Trình nữ sĩ vui mừng hẳn lên: “Con đã tiếp xúc được với vòng người Lục gia kia ư?”
Tô Vũ cười cười, nhìn như lơ đãng đáp: “Gần đây con cùng họ có ăn cơm vài bữa.”
Tô Vũ nói nói, vén nhẹ mái tóc dài ra phía sau tai, lộ ra một vành tai tinh tế, khuyên tai kim cương loé ra ánh sáng nhàn nhạt.
Cánh tay trắng nõn, trên đó có đeo một vòng ngọc tinh xảo, làm cánh tay của cô càng thêm xinh đẹp.
Khẽ hạ cánh tay xuống, Tô Vũ nhìn Tô Trì, giống như lúc này mới để ý thấy.
“Tiểu Trì, trên người em tại sao không mang chút trang sức nào vậy?” Tô Vũ quan tâm nói, “Em cũng quá mộc mạc rồi, lỡ như để người khác thấy còn tưởng mọi người đang ngược đãi em đấy.”
Tô Vũ nhìn Trình nữ sĩ, làm nũng, “Mẹ, mẹ mau đưa em ấy đi mua vài món trang sức đi ạ. Các món trang sức kia của con đã cũ hết rồi, con sợ em ấy không thích.”
Trình nữ sĩ gật đầu: “Tô gia chúng ta cũng không phải loại sa cơ thất thế đến trang sức cũng không mua nổi, làm sao có thể để em gái dùng đồ của chị gái được. Những cái đó của con thì con cứ cất đi, còn trang sức của em thì mẹ sẽ đi mua mới riêng.”
Tô Vũ khẽ cúi đầu, trong mắt loé lên tia lạnh.
Tô Trì thấy, nhưng cô cũng không nói.
“Không cần mua cho tôi trang sức đâu.”
Tô Trì nói: “Ba tôi đã mua nhiều rồi.”
Ba Tô hiền lành cười cười: “Lúc trước tôi có mua cho Tiểu Trì một ít, nhưng nó cảm thấy quá vướng víu nên không chịu mang nữa……”
Trình nữ sĩ khinh thường: “Không phải cái gì cũng được gọi là trang sức.”
Nói tới đây, Trình nữ sĩ nhìn từ Tô Trì một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt khắc nghiệt lộ ra, như đánh giá một kiện hàng.
Một lát sau, Trình nữ sĩ mở miệng: “Tiểu Vũ nói rất đúng, nếu chúng ta đã tìm được con mà lại để con lưu lạc bên ngoài nữa thì rất kỳ cục. Thu thập một chút đi rồi theo chúng ta rời đi.”
Ba Tô kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”
Ánh mắt Trình nữ sĩ hơi khinh miệt: “Vân Thành chẳng qua cũng chỉ là một tỉnh lẻ nhỏ, làm sao có thể so sánh với đô thị quốc tế như Hải Thành. Nhà của chúng tôi ở Hải Thành cũng coi như là danh môn vọng tộc, có căn cơ, có nhân mạch, tôi đem nó về, dạy dỗ một chút.”
“Mau! Mau đồng ý đi ký chủ!” Hệ thống vội vàng phân tích, “Mặc kệ như thế nào, chúng ta phải đến đó đã. Trở về hào môn mới có thể công lược nam chủ!!!!!!”
Mẹ Tô luyến tiếc nhìn cô: “Tiểu Trì, con……”
Tô Trì nhìn mọi người, bình tĩnh bọc giấy bệnh án bệnh viện, đặt lên trên bàn.
Trên đó ghi vài chữ rất to ——
Bệnh Viện Tâm Thần Vân Thành.
Tô Trì chậm chạp cầm li trà lên, uống một ngụm.
“Con muốn chữa bệnh.”
Tô Trì mặt không đỏ, tâm không đập: “Bác sĩ nói phải ở trong hoàn cảnh quen thuộc thì bệnh tình mới hồi phục và chữa trị được.”
“Tiểu Trì……” Người đàn ông trung niên vẫn luôn đứng phía sau lưng Trình nữ sĩ lúc này mới bối rối lên tiếng, “Con đây là bị bệnh gì thế?”
Tô Trì tùy ý trả lời: “Còn không định được nữa, hình như là bệnh tâm thần phân liệt thì phải.”
“Lỡ như bệnh tình không thể khống chế nổi, xuất hiện nhân cách của một sát nhân, mỗi ngày đều cầm dao chém người khác… Vậy thì hình như không ổn cho lắm.”
Tô Trì cười, lộ ra chiếc răng nanh nhọn nhọn, tròng mắt đen đảo qua nhìn tất cả mọi người: “Mọi người thấy như nào ạ?”
“Thích ứng……”
Trình nữ sĩ hừ lạnh một tiếng: “Vậy tại sao Tô Vũ nhà chúng tôi lại không cần thích ứng? Không phải tôi có ý gì với mấy người, nhưng nhìn bộ dáng không linh hoạt của nó thử đi, là do mấy người mấy năm nay không nuôi dạy nó cẩn thận!”
“Đông!”
Tô Trì buông chén trà.
Ly gốm sứ va chạm với mặt bàn, phát ra một tiếng động không nhỏ.
Cả căn nhà thoáng chốc yên tĩnh.
Trình nữ sĩ đang nói mà bị đánh gãy liền quay đầu nhìn Tô Trì, tức giận, cảm giác như quyền uy của bản thân bị xúc phạm: “Con đây là có ý gì?”
“Không có gì……” Tô Trì chậm rì rì nói, “Cháu đặt tách trà xuống mà thôi.”
Nói cô sao cũng được, nhưng cha mẹ cô thì không.
“Mẹ, mẹ đừng hung dữ với em gái như vậy,” cô gái tuổi trẻ kia cười cười tiến lên, thân mật ôm lấy cánh tay Trình nữ sĩ, oán trách, “Lần đầu tiên gặp mặt mà như vậy, sau này em ấy sẽ sợ mẹ mất.”
“Tô Trì, xin chào, chị là Tô Vũ.” Tô Vũ nhìn Tô Trì cười, nốt ruồi mỹ nhân ở đuôi mắt như gợn sóng: “Về sau…… Chúng ta là chị em tốt nhé.”
“Là cô ta, là cô ta, chính là cô ta!”
Vào lúc Tô Vũ nói chuyện, hệ thống liền phát ra một cảnh báo chói tai: “Ký chủ, cô ta là người đã xuyên sách! Cô ta chính là nữ xứng muốn thay thế vị trí của cô! Cô nhất định phải cẩn thận cô ta, Tô Vũ kia cũng có hệ thống, hệ thống công lược y hệt như tôi!”
Sau ba ngày bị đống âm thanh lộn xộn này quấy rầy, Tô Trì cuối cùng cũng đã quen với sự ồn ào của nó.
Tạm đem hệ thống ném ra sau đầu.
Đối mặt với mỹ nữ đang cười, cô không nhấc lên nổi suy nghĩ gì.
Tô Trì cũng cười cười: “Xin chào.”
Không khí hơi hòa hoãn một ít.
“Mẹ, sắp tới không phải là sinh nhật của con cùng em ấy sao, chúng ta mở tiệc đi ạ, con sẽ dẫn em ấy vào vòng, giới thiệu em ấy với tất cả mọi người.” Tô Vũ cười, “Lục gia Lục Quy Viễn hình như thời gian này có về nước đấy ạ, con sẽ mời anh ấy và bạn bè anh ấy đến luôn.”
Hệ thống tức giận, bất bình lên tiếng: “Lục Quy Viễn chính là nam chính, là thiên mệnh chi tử của cô đấy. Tô Vũ kia muốn giới thiệu cô với mọi người chắc chắn có ý đồ gì đó, tuyệt đối không có gì tốt đẹp!”
“Lục gia đó ư?”
Trình nữ sĩ vui mừng hẳn lên: “Con đã tiếp xúc được với vòng người Lục gia kia ư?”
Tô Vũ cười cười, nhìn như lơ đãng đáp: “Gần đây con cùng họ có ăn cơm vài bữa.”
Tô Vũ nói nói, vén nhẹ mái tóc dài ra phía sau tai, lộ ra một vành tai tinh tế, khuyên tai kim cương loé ra ánh sáng nhàn nhạt.
Cánh tay trắng nõn, trên đó có đeo một vòng ngọc tinh xảo, làm cánh tay của cô càng thêm xinh đẹp.
Khẽ hạ cánh tay xuống, Tô Vũ nhìn Tô Trì, giống như lúc này mới để ý thấy.
“Tiểu Trì, trên người em tại sao không mang chút trang sức nào vậy?” Tô Vũ quan tâm nói, “Em cũng quá mộc mạc rồi, lỡ như để người khác thấy còn tưởng mọi người đang ngược đãi em đấy.”
Tô Vũ nhìn Trình nữ sĩ, làm nũng, “Mẹ, mẹ mau đưa em ấy đi mua vài món trang sức đi ạ. Các món trang sức kia của con đã cũ hết rồi, con sợ em ấy không thích.”
Trình nữ sĩ gật đầu: “Tô gia chúng ta cũng không phải loại sa cơ thất thế đến trang sức cũng không mua nổi, làm sao có thể để em gái dùng đồ của chị gái được. Những cái đó của con thì con cứ cất đi, còn trang sức của em thì mẹ sẽ đi mua mới riêng.”
Tô Vũ khẽ cúi đầu, trong mắt loé lên tia lạnh.
Tô Trì thấy, nhưng cô cũng không nói.
“Không cần mua cho tôi trang sức đâu.”
Tô Trì nói: “Ba tôi đã mua nhiều rồi.”
Ba Tô hiền lành cười cười: “Lúc trước tôi có mua cho Tiểu Trì một ít, nhưng nó cảm thấy quá vướng víu nên không chịu mang nữa……”
Trình nữ sĩ khinh thường: “Không phải cái gì cũng được gọi là trang sức.”
Nói tới đây, Trình nữ sĩ nhìn từ Tô Trì một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt khắc nghiệt lộ ra, như đánh giá một kiện hàng.
Một lát sau, Trình nữ sĩ mở miệng: “Tiểu Vũ nói rất đúng, nếu chúng ta đã tìm được con mà lại để con lưu lạc bên ngoài nữa thì rất kỳ cục. Thu thập một chút đi rồi theo chúng ta rời đi.”
Ba Tô kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”
Ánh mắt Trình nữ sĩ hơi khinh miệt: “Vân Thành chẳng qua cũng chỉ là một tỉnh lẻ nhỏ, làm sao có thể so sánh với đô thị quốc tế như Hải Thành. Nhà của chúng tôi ở Hải Thành cũng coi như là danh môn vọng tộc, có căn cơ, có nhân mạch, tôi đem nó về, dạy dỗ một chút.”
“Mau! Mau đồng ý đi ký chủ!” Hệ thống vội vàng phân tích, “Mặc kệ như thế nào, chúng ta phải đến đó đã. Trở về hào môn mới có thể công lược nam chủ!!!!!!”
Mẹ Tô luyến tiếc nhìn cô: “Tiểu Trì, con……”
Tô Trì nhìn mọi người, bình tĩnh bọc giấy bệnh án bệnh viện, đặt lên trên bàn.
Trên đó ghi vài chữ rất to ——
Bệnh Viện Tâm Thần Vân Thành.
Tô Trì chậm chạp cầm li trà lên, uống một ngụm.
“Con muốn chữa bệnh.”
Tô Trì mặt không đỏ, tâm không đập: “Bác sĩ nói phải ở trong hoàn cảnh quen thuộc thì bệnh tình mới hồi phục và chữa trị được.”
“Tiểu Trì……” Người đàn ông trung niên vẫn luôn đứng phía sau lưng Trình nữ sĩ lúc này mới bối rối lên tiếng, “Con đây là bị bệnh gì thế?”
Tô Trì tùy ý trả lời: “Còn không định được nữa, hình như là bệnh tâm thần phân liệt thì phải.”
“Lỡ như bệnh tình không thể khống chế nổi, xuất hiện nhân cách của một sát nhân, mỗi ngày đều cầm dao chém người khác… Vậy thì hình như không ổn cho lắm.”
Tô Trì cười, lộ ra chiếc răng nanh nhọn nhọn, tròng mắt đen đảo qua nhìn tất cả mọi người: “Mọi người thấy như nào ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.