Người Câu Giờ Như Tôi Gả Vào Hào Môn
Chương 7: Lục Quy Viễn
Nhất Vấn Chi
07/08/2022
Edit: Chihiro
Xe đưa đón đã đến trại nuôi ngựa.
Lộc Minh sơn trang rất lớn, chỉ riêng trại nuôi ngựa đã chiếm một diện tích rất rộng lớn, phân hai phần. Khu A dành cho người mới, khu B dành cho dân chơi ngựa già đời.
Ngay khi xuống xe ngựa, Tô Vũ đã một mực nhìn chằm chằm khu B.
“Chị không thể đến khu A cùng em rồi” Tô Vũ buông tay, tiếc nuối nói, “Hình như chị thấy có bạn chị ở trong khu B, chị phải qua chào hỏi đã.”
Tô Trì liếc nhìn bản đồ trong hệ thống, điểm đỏ hiện tại đang ở khu B.
Hệ thống lập tức kết luận: “Tô Vũ chắc chắn cũng nhận được nhiệm vụ! Ký chủ, cô không được đáp ứng cô ta, phải cùng cô ta qua khu B!”
Tô Trì như thường lệ đem lời nói của hệ thống như gió thoảng bên tai, gật đầu với Tô Vũ: “Chị đi đi, tôi và Vân Hạ ở khu A học cưỡi ngựa là được rồi.”
Tô Vũ sửng sốt, không nghĩ tới Tô Trì dễ nói chuyện như thế.
Ngay sau đó, Tô Vũ thoải mái hào phóng nói: “Khu A có một vị huấn luyện viên tên Kevin, chị và anh ta quen nhau. Em tìm anh ta, nói tên chị, anh ta sẽ giúp em cưỡi ngựa.”
Nói xong, Tô Vũ vẫy vẫy tay với Tô Trì, đi vào khu B.
Khương Vân Hạ nhìn bóng dáng Tô Vũ, lẩm bẩm: “Làm gì có bạn bè nào, em lúc nãy có liếc mắt vào khu B, một bóng người cũng không có…… Chị ta không muốn đi cùng chúng ta thì đúng hơn ấy.”
“Đừng nghĩ nhiều quá.”
Tô Trì nói: “Vốn dĩ từ đầu chúng ta là đi chơi riêng với nhau, bây giờ chỉ quay lại như ban đầu thôi, có chị ấy hay không thì cũng có liên quan gì đâu.”
“Cũng đúng nhỉ……”
Khương Vân Hạ nghĩ nghĩ, liền ném Tô Vũ ra sau đầu, lôi kéo cô vào khu A.
Khu A trống rỗng, nhìn xung quanh cũng chỉ có hai nhân viên công tác nhàn đến hoảng ngồi đó.
Nhân viên công tác chỉ đường cho các cô, nói cho các cô biết huấn luyện viên Kevin đang ở gần chuồng ngựa, đi dọc theo đường chính, xuôi đến chuồng ngựa là thấy.
Chuồng ngựa ở đây sạch sẽ, cũng không ngửi thấy bất kỳ mùi hương lạ lùng nào.
Nhưng vào lúc này, hệ thống bỗng nhiên giật mình: “Ký chủ, ở xung quanh đây có cái gì đó áp chế lực lượng của hệ thống.”
Tô Trì: “Áp chế?”
Hệ thống hận sắt không thành thép: “Chính là các công lược giả khác hoàn thành nhiệm vụ nhiều hơn ký chủ, được nâng cấp, hệ thống của các cô ấy có cấp bậc cao hơn so với cô, nên có thể áp chế, ngăn cản cô hoàn thành nhiệm vụ ấy ạ. Ở gần đây…… Chắc chắn là Tô Vũ, cô ta muốn ký chủ không thể hoàn thành nhiệm vụ!”
“Quyền hạn hệ thống sắp bị khống chế, một số chức năng không thể thực hiện được…… Ký chỉ mau mau chạy sang khu B hoàn thành nhiệm vụ đi ạ, như vậy hệ thống mới có thể chống lại hệ thống của Tô Vũ được!”
Tô Trì vào tai này ra tai kia, tiếp tục ở lại khu A đi dạo: “Ân, biết rồi.”
Hệ thống có cảm giác bản thân như bị hỏng mất: “Ký chủ! Cô chú ý một chút đi! Cô có biết nhiệm vụ thất bại quá nhiều thì sẽ bị giải trừ trói định hay không!”
“A? Vậy à?”
Tô Trì hỏi: “Thất bại quá nhiều lần thì sẽ cùng hệ thống giải trừ trói định?”
Hệ thống: “Đúng vậy!!!”
“Vậy thì tốt quá” Tô Trì vui vẻ cười “Còn có loại chuyện tốt như thế này?”
Hệ thống tự bế.
Cách đó không xa, một nam nhân chuẩn bị rời đi bỗng dừng chân.
……
Tô Trì và Khương Vân Hạ vẫn đang đi tìm huấn luyện viên.
Chuồng ngựa rất dài, mỗi con ngựa đều được ở một phòng riêng biệt.
“Chị” Khương Vân Hạ có chút không kiên nhẫn, cô đã đi ở đây hơi lâu rồi “Vị huấn luyện viên Kevin kia ở đâu rồi, tại sao đi mãi vẫn không gặp vậy, không lẽ cả khu ngựa rộng như vậy còn không có……”
“Không có cái gì?”
Khương Vân Hạ chưa nói hết đã có một âm thanh vang lên, cô và Tô Trì đều đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy ở gian ngựa cuối có một con ngựa màu đen.
Con ngựa kia lông tóc đen bóng, ở cổ lại có một mảng lông trắng.
Trên đó là một bàn tay nam nhân, sạch sẽ thon dài, khớp xương rõ ràng.
Theo cánh tay nhìn lại, một nam nhân cao gầy trẻ tuổi đang đứng một bên ngựa.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cổ tay áo vén lên tận khuỷu tay, lộ ra cánh tay mạnh mẽ. Một cái đai lưng màu đen phối với quần dài màu đen, ống quần được đặt gọn gàng bên trong đôi giày quân đội màu đen sáng bóng bằng da.
Nam nhân kia có một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, chỉ đứng yên ở đó mà cơ thể như phát sáng, lấp lánh toả ánh hào quang trong bóng tối.
Ánh mắt anh ta nhìn lại đây mang theo nghiên cứu, cùng với áp bức không thể bỏ qua.
Giọng nói trầm thấp kia lại vang lên: “Các cô là?”
Tô Trì dừng một chút: “Chúng tôi tìm thầy Kevin để học cưỡi ngựa.”
Nam nhân nhìn cô, ánh mắt lướt qua mặt rồi dừng lại ở trên đỉnh đầu.
Ở trên đỉnh đầu kia chói lọi loé lên một dòng chữ đỏ ——
“Số 22”.
Lại là cô ta.
Anh nhớ tới cuộc đối thoại vừa nghe được, không rõ ý vị mà cười cười.
Anh đang tìm một đồng bọn.
Nếu cô ấy thật sự không muốn làm nhiệm vụ công lược…… Vậy thì người con gái này, có thể vào phạm vi cần quan sát.
Một lát sau: “Tôi là Kevin.”
Xe đưa đón đã đến trại nuôi ngựa.
Lộc Minh sơn trang rất lớn, chỉ riêng trại nuôi ngựa đã chiếm một diện tích rất rộng lớn, phân hai phần. Khu A dành cho người mới, khu B dành cho dân chơi ngựa già đời.
Ngay khi xuống xe ngựa, Tô Vũ đã một mực nhìn chằm chằm khu B.
“Chị không thể đến khu A cùng em rồi” Tô Vũ buông tay, tiếc nuối nói, “Hình như chị thấy có bạn chị ở trong khu B, chị phải qua chào hỏi đã.”
Tô Trì liếc nhìn bản đồ trong hệ thống, điểm đỏ hiện tại đang ở khu B.
Hệ thống lập tức kết luận: “Tô Vũ chắc chắn cũng nhận được nhiệm vụ! Ký chủ, cô không được đáp ứng cô ta, phải cùng cô ta qua khu B!”
Tô Trì như thường lệ đem lời nói của hệ thống như gió thoảng bên tai, gật đầu với Tô Vũ: “Chị đi đi, tôi và Vân Hạ ở khu A học cưỡi ngựa là được rồi.”
Tô Vũ sửng sốt, không nghĩ tới Tô Trì dễ nói chuyện như thế.
Ngay sau đó, Tô Vũ thoải mái hào phóng nói: “Khu A có một vị huấn luyện viên tên Kevin, chị và anh ta quen nhau. Em tìm anh ta, nói tên chị, anh ta sẽ giúp em cưỡi ngựa.”
Nói xong, Tô Vũ vẫy vẫy tay với Tô Trì, đi vào khu B.
Khương Vân Hạ nhìn bóng dáng Tô Vũ, lẩm bẩm: “Làm gì có bạn bè nào, em lúc nãy có liếc mắt vào khu B, một bóng người cũng không có…… Chị ta không muốn đi cùng chúng ta thì đúng hơn ấy.”
“Đừng nghĩ nhiều quá.”
Tô Trì nói: “Vốn dĩ từ đầu chúng ta là đi chơi riêng với nhau, bây giờ chỉ quay lại như ban đầu thôi, có chị ấy hay không thì cũng có liên quan gì đâu.”
“Cũng đúng nhỉ……”
Khương Vân Hạ nghĩ nghĩ, liền ném Tô Vũ ra sau đầu, lôi kéo cô vào khu A.
Khu A trống rỗng, nhìn xung quanh cũng chỉ có hai nhân viên công tác nhàn đến hoảng ngồi đó.
Nhân viên công tác chỉ đường cho các cô, nói cho các cô biết huấn luyện viên Kevin đang ở gần chuồng ngựa, đi dọc theo đường chính, xuôi đến chuồng ngựa là thấy.
Chuồng ngựa ở đây sạch sẽ, cũng không ngửi thấy bất kỳ mùi hương lạ lùng nào.
Nhưng vào lúc này, hệ thống bỗng nhiên giật mình: “Ký chủ, ở xung quanh đây có cái gì đó áp chế lực lượng của hệ thống.”
Tô Trì: “Áp chế?”
Hệ thống hận sắt không thành thép: “Chính là các công lược giả khác hoàn thành nhiệm vụ nhiều hơn ký chủ, được nâng cấp, hệ thống của các cô ấy có cấp bậc cao hơn so với cô, nên có thể áp chế, ngăn cản cô hoàn thành nhiệm vụ ấy ạ. Ở gần đây…… Chắc chắn là Tô Vũ, cô ta muốn ký chủ không thể hoàn thành nhiệm vụ!”
“Quyền hạn hệ thống sắp bị khống chế, một số chức năng không thể thực hiện được…… Ký chỉ mau mau chạy sang khu B hoàn thành nhiệm vụ đi ạ, như vậy hệ thống mới có thể chống lại hệ thống của Tô Vũ được!”
Tô Trì vào tai này ra tai kia, tiếp tục ở lại khu A đi dạo: “Ân, biết rồi.”
Hệ thống có cảm giác bản thân như bị hỏng mất: “Ký chủ! Cô chú ý một chút đi! Cô có biết nhiệm vụ thất bại quá nhiều thì sẽ bị giải trừ trói định hay không!”
“A? Vậy à?”
Tô Trì hỏi: “Thất bại quá nhiều lần thì sẽ cùng hệ thống giải trừ trói định?”
Hệ thống: “Đúng vậy!!!”
“Vậy thì tốt quá” Tô Trì vui vẻ cười “Còn có loại chuyện tốt như thế này?”
Hệ thống tự bế.
Cách đó không xa, một nam nhân chuẩn bị rời đi bỗng dừng chân.
……
Tô Trì và Khương Vân Hạ vẫn đang đi tìm huấn luyện viên.
Chuồng ngựa rất dài, mỗi con ngựa đều được ở một phòng riêng biệt.
“Chị” Khương Vân Hạ có chút không kiên nhẫn, cô đã đi ở đây hơi lâu rồi “Vị huấn luyện viên Kevin kia ở đâu rồi, tại sao đi mãi vẫn không gặp vậy, không lẽ cả khu ngựa rộng như vậy còn không có……”
“Không có cái gì?”
Khương Vân Hạ chưa nói hết đã có một âm thanh vang lên, cô và Tô Trì đều đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy ở gian ngựa cuối có một con ngựa màu đen.
Con ngựa kia lông tóc đen bóng, ở cổ lại có một mảng lông trắng.
Trên đó là một bàn tay nam nhân, sạch sẽ thon dài, khớp xương rõ ràng.
Theo cánh tay nhìn lại, một nam nhân cao gầy trẻ tuổi đang đứng một bên ngựa.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cổ tay áo vén lên tận khuỷu tay, lộ ra cánh tay mạnh mẽ. Một cái đai lưng màu đen phối với quần dài màu đen, ống quần được đặt gọn gàng bên trong đôi giày quân đội màu đen sáng bóng bằng da.
Nam nhân kia có một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, chỉ đứng yên ở đó mà cơ thể như phát sáng, lấp lánh toả ánh hào quang trong bóng tối.
Ánh mắt anh ta nhìn lại đây mang theo nghiên cứu, cùng với áp bức không thể bỏ qua.
Giọng nói trầm thấp kia lại vang lên: “Các cô là?”
Tô Trì dừng một chút: “Chúng tôi tìm thầy Kevin để học cưỡi ngựa.”
Nam nhân nhìn cô, ánh mắt lướt qua mặt rồi dừng lại ở trên đỉnh đầu.
Ở trên đỉnh đầu kia chói lọi loé lên một dòng chữ đỏ ——
“Số 22”.
Lại là cô ta.
Anh nhớ tới cuộc đối thoại vừa nghe được, không rõ ý vị mà cười cười.
Anh đang tìm một đồng bọn.
Nếu cô ấy thật sự không muốn làm nhiệm vụ công lược…… Vậy thì người con gái này, có thể vào phạm vi cần quan sát.
Một lát sau: “Tôi là Kevin.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.