Người Câu Giờ Như Tôi Gả Vào Hào Môn
Chương 8: Quan giữ ngựa
Nhất Vấn Chi
07/08/2022
Edit: Chihiro
Bởi vì khí tràng của người đàn ông kia quá mạnh, người hoạt bát như Khương Vân Hạ cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Tô Trì cũng cảm thấy nói chuyện với anh ta chút áp lực.
Cảm giác……
Như bản thân bị lột sạch đồ nhìn một lượt.
Nhìn Khương Vân Hạ yên tĩnh như chim cút, Tô Trì đành phải mở lời: “Thầy Kevin, hiện tại chúng tôi nên làm gì?”
Nam nhân liếc các cô một cái: “Đổi quần áo.”
Tô Trì cúi đầu, Khương Vân Hạ mặc váy xếp tầng, cô mặc quần cao bồi…… Đúng là đều không phải là quần áo để cưỡi ngựa.
“Phòng thay quần áo ở phía sau.”
Nam nhân chỉ các cô phương hướng sau đó nhàn nhạt bồi thêm một câu: “Tay mới thì nhớ mang đủ dụng cụ phòng hộ.”
Tô Trì lúc này mới phát hiện ở cuối chuồng ngựa có một phòng nhỏ, ở chỗ bước ngoặc, rất khó nhìn thấy.
“Vâng…… Cảm ơn.”
Tô Trì cảm ơn rồi kéo Khương Vân Hạ đi thay đồ.
Chờ đến phòng thay đồ, phong ấn của Khương Vân Hạ mới được mở ra, thở phào một hơi, vẻ mặt biểu tình như sống sót sau tai nạn: “Chị, lần đầu tiên em nhìn thấy một người đàn ông đáng sợ như vậy đó.”
Tô Trì nói: “Đáng sợ sao?”
Khương Vân Hạ điên cuồng gật đầu: “Doạ người lắm luôn ấy, em còn không dám thở lớn tiếng!”
Tô Trì: “…… Làm gì khủng bố như vậy.”
“Chị, chị không hiểu đâu.” Khương Vân Hạ kinh nghiệm phong phú đầy mình “Bình thường em nhìn thấy các tiểu soái ca đều sẽ muốn thông đồng một chút, nhưng một cực phẩm soái ca như anh ấy, em hoàn toàn không hề có ý niệm đó. Kevin này, chị nhìn thấy rất lịch sự văn nhã đúng không, nhưng toàn thân lại tản ra hơi thở “Ta chán ghét nữ nhân tới gần ta”, cũng không biết có phải là do có cô gái nào từng làm anh ta tổn thương nên mới như vậy hay không.”
Khương Vân Hạ ưu sầu thở dài: “Aizz, một cực phẩm soái ca như vậy mà không có duyên với em……”
Khương Vân Hạ một bên phun tào, một bên cầm quần áo vào phòng thay đồ.
Kỵ trang có hai loại, một loại là thuê; loại còn lại là loại mới hoàn toàn, yêu cầu du khách phải mua.
Khương Vân Hạ đi vào thay quần áo sau, nhân viên công tác tìm kiếm một lát, xin lỗi cô: “Ngại quá, quần áo hiện tại chỉ còn một bộ kia…… Hay là ngài thuê một bộ ạ?”
Tô Trì không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt cô ấy: “Không sao, không cần đâu.”
Tô Trì có thói ở sạch.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô không thích đi ra ngoài chơi.
Đối với loại yêu cầu mặc chung đồ với người khác, tâm lý của Tô Trì vẫn không tiếp thu được.
Tô Trì ngồi một bên chơi di động, chờ đến khi Khương Vân Hạ mặc xong cô mới đứng lên.
“Chị” Khương Vân Hạ nhảy nhảy đến gần Tô Trì “Chị không thay quần áo à?”
Tô Trì: “Ừ, lười lắm.”
Khương Vân Hạ: “…… Được rồi, không hổ là chị.”
Hai người trở lại chuồng ngựa, bên cạnh Kevin nhiều thêm một người đàn ông trung niên mặc quần áo nhân viên của khu.
Kevin cầm một phần văn kiện, người đàn ông kia khẩn trương nói cái gì đó, giống như là…… đang báo cáo vậy.
Thấy các cô đi lại, Kevin hơi nâng mắt, rút ra một một tờ giấy, viết viết gì đó rồi đưa cho người đàn ông kia.
Anh giương mắt, đồng tử hổ phách nhìn lại, mang theo một màu sắc sâu thẳm.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng dừng lại trên người anh, trong đôi mắt kia xuất hiện một vệt sáng.
Kevin quét mắt nhìn Tô Trì một cái, không chút để ý khép lại văn kiện: “Cô định mặc quần áo như vậy mà cưỡi ngựa?”
Tô Trì bỗng nhiên hiểu…… Vì sao Khương Vân Hạ nói anh ta đáng sợ.
Người đàn ông này, có khí tràng của những kẻ đứng trên cao, không giận mà uy, không rõ vui buồn. Giống như bình thường quản lý rất nhiều người, thường xuyên yêu cầu ra lệnh cho người khác.
Ách, nhưng huấn luyện viên cưỡi ngựa bình thường thì quản lý cái gì?
Ngựa?
Quan giữ ngựa……
Bật Mã Ôn?
A ha, Bật Mã Ôn(*).
(*) Bật Mã Ôn trong tiếng Hán được hiểu nôm na là quan giữ ngựa, nếu ai từng xem Tôn Ngộ Không cũng sẽ từng thấy từ này. https://banghoi.com/tiengviet/1850/bat-ma-on-nghia-la-gi
Tô Trì nhịn cười không được.
Nghĩ đến cái từ này, áp bách trước mắt nam nhân kia mang lại đều tan thành mây khói.
Tô Trì nói: “Tôi không định cưỡi ngựa.”
“Em ấy muốn cưỡi” Tô Trì chỉ chỉ Khương Vân Hạ, “Tôi chỉ là người đi cùng em ấy thôi.”
Khương Vân Hạ ấp úng: “Em……”
Nam nhân không để ý lời các cô giải thích, phất phất tay: “Đi chuồng ngựa chọn một con.”
Tô Trì dùng khuỷu tay chọc chọc Khương Vân Hạ: “Em chọn con ngựa màu đen có lông trắng trên đầu kia đi.”
Nhìn toàn bộ chuồng ngựa, con ngựa đó là con ngựa tốt nhất.
Kevin trực tiếp từ chối Tô Trì: “Không được.”
Tô Trì thắc mắc: “Vì sao?”
Nam nhân dừng một chút, cười như không cười nhìn cô.
Tuy anh ta cong môi, nhưng Tô Trì không cảm nhận được một ý cười nào. Thậm chí trong mắt, còn thoáng qua vài phần lạnh lùng và lệ khí.
“Đây là ngựa của tôi, tính tình không tốt.”
“Như vậy a…… Ngượng ngùng.”
Tô Trì lập tức xin lỗi.
Không trách được hung như vậy.
Có lẽ không thích đồ vật của mình bị người khác chạm vào.
Bật Mã Ôn Bật Mã Ôn Bật Mã Ôn.
Tô Trì lần nữa mặc niệm trong lòng ba từ này, đuổi đi cái áp lực vừa dâng lên kia.
Tô Trì lôi kéo Khương Vân Hạ, chọn một con ngựa màu nâu, nhìn qua có vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Một nhân viên ăn mặc quần áo lao động giúp các cô đem ngựa đi ra, huấn luyện viên cưỡi ngựa kêu Kevin kia ôm tay nhìn bọn họ, một chút cũng không muốn dính tay vào.
Bởi vì khí tràng của người đàn ông kia quá mạnh, người hoạt bát như Khương Vân Hạ cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Tô Trì cũng cảm thấy nói chuyện với anh ta chút áp lực.
Cảm giác……
Như bản thân bị lột sạch đồ nhìn một lượt.
Nhìn Khương Vân Hạ yên tĩnh như chim cút, Tô Trì đành phải mở lời: “Thầy Kevin, hiện tại chúng tôi nên làm gì?”
Nam nhân liếc các cô một cái: “Đổi quần áo.”
Tô Trì cúi đầu, Khương Vân Hạ mặc váy xếp tầng, cô mặc quần cao bồi…… Đúng là đều không phải là quần áo để cưỡi ngựa.
“Phòng thay quần áo ở phía sau.”
Nam nhân chỉ các cô phương hướng sau đó nhàn nhạt bồi thêm một câu: “Tay mới thì nhớ mang đủ dụng cụ phòng hộ.”
Tô Trì lúc này mới phát hiện ở cuối chuồng ngựa có một phòng nhỏ, ở chỗ bước ngoặc, rất khó nhìn thấy.
“Vâng…… Cảm ơn.”
Tô Trì cảm ơn rồi kéo Khương Vân Hạ đi thay đồ.
Chờ đến phòng thay đồ, phong ấn của Khương Vân Hạ mới được mở ra, thở phào một hơi, vẻ mặt biểu tình như sống sót sau tai nạn: “Chị, lần đầu tiên em nhìn thấy một người đàn ông đáng sợ như vậy đó.”
Tô Trì nói: “Đáng sợ sao?”
Khương Vân Hạ điên cuồng gật đầu: “Doạ người lắm luôn ấy, em còn không dám thở lớn tiếng!”
Tô Trì: “…… Làm gì khủng bố như vậy.”
“Chị, chị không hiểu đâu.” Khương Vân Hạ kinh nghiệm phong phú đầy mình “Bình thường em nhìn thấy các tiểu soái ca đều sẽ muốn thông đồng một chút, nhưng một cực phẩm soái ca như anh ấy, em hoàn toàn không hề có ý niệm đó. Kevin này, chị nhìn thấy rất lịch sự văn nhã đúng không, nhưng toàn thân lại tản ra hơi thở “Ta chán ghét nữ nhân tới gần ta”, cũng không biết có phải là do có cô gái nào từng làm anh ta tổn thương nên mới như vậy hay không.”
Khương Vân Hạ ưu sầu thở dài: “Aizz, một cực phẩm soái ca như vậy mà không có duyên với em……”
Khương Vân Hạ một bên phun tào, một bên cầm quần áo vào phòng thay đồ.
Kỵ trang có hai loại, một loại là thuê; loại còn lại là loại mới hoàn toàn, yêu cầu du khách phải mua.
Khương Vân Hạ đi vào thay quần áo sau, nhân viên công tác tìm kiếm một lát, xin lỗi cô: “Ngại quá, quần áo hiện tại chỉ còn một bộ kia…… Hay là ngài thuê một bộ ạ?”
Tô Trì không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt cô ấy: “Không sao, không cần đâu.”
Tô Trì có thói ở sạch.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô không thích đi ra ngoài chơi.
Đối với loại yêu cầu mặc chung đồ với người khác, tâm lý của Tô Trì vẫn không tiếp thu được.
Tô Trì ngồi một bên chơi di động, chờ đến khi Khương Vân Hạ mặc xong cô mới đứng lên.
“Chị” Khương Vân Hạ nhảy nhảy đến gần Tô Trì “Chị không thay quần áo à?”
Tô Trì: “Ừ, lười lắm.”
Khương Vân Hạ: “…… Được rồi, không hổ là chị.”
Hai người trở lại chuồng ngựa, bên cạnh Kevin nhiều thêm một người đàn ông trung niên mặc quần áo nhân viên của khu.
Kevin cầm một phần văn kiện, người đàn ông kia khẩn trương nói cái gì đó, giống như là…… đang báo cáo vậy.
Thấy các cô đi lại, Kevin hơi nâng mắt, rút ra một một tờ giấy, viết viết gì đó rồi đưa cho người đàn ông kia.
Anh giương mắt, đồng tử hổ phách nhìn lại, mang theo một màu sắc sâu thẳm.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng dừng lại trên người anh, trong đôi mắt kia xuất hiện một vệt sáng.
Kevin quét mắt nhìn Tô Trì một cái, không chút để ý khép lại văn kiện: “Cô định mặc quần áo như vậy mà cưỡi ngựa?”
Tô Trì bỗng nhiên hiểu…… Vì sao Khương Vân Hạ nói anh ta đáng sợ.
Người đàn ông này, có khí tràng của những kẻ đứng trên cao, không giận mà uy, không rõ vui buồn. Giống như bình thường quản lý rất nhiều người, thường xuyên yêu cầu ra lệnh cho người khác.
Ách, nhưng huấn luyện viên cưỡi ngựa bình thường thì quản lý cái gì?
Ngựa?
Quan giữ ngựa……
Bật Mã Ôn?
A ha, Bật Mã Ôn(*).
(*) Bật Mã Ôn trong tiếng Hán được hiểu nôm na là quan giữ ngựa, nếu ai từng xem Tôn Ngộ Không cũng sẽ từng thấy từ này. https://banghoi.com/tiengviet/1850/bat-ma-on-nghia-la-gi
Tô Trì nhịn cười không được.
Nghĩ đến cái từ này, áp bách trước mắt nam nhân kia mang lại đều tan thành mây khói.
Tô Trì nói: “Tôi không định cưỡi ngựa.”
“Em ấy muốn cưỡi” Tô Trì chỉ chỉ Khương Vân Hạ, “Tôi chỉ là người đi cùng em ấy thôi.”
Khương Vân Hạ ấp úng: “Em……”
Nam nhân không để ý lời các cô giải thích, phất phất tay: “Đi chuồng ngựa chọn một con.”
Tô Trì dùng khuỷu tay chọc chọc Khương Vân Hạ: “Em chọn con ngựa màu đen có lông trắng trên đầu kia đi.”
Nhìn toàn bộ chuồng ngựa, con ngựa đó là con ngựa tốt nhất.
Kevin trực tiếp từ chối Tô Trì: “Không được.”
Tô Trì thắc mắc: “Vì sao?”
Nam nhân dừng một chút, cười như không cười nhìn cô.
Tuy anh ta cong môi, nhưng Tô Trì không cảm nhận được một ý cười nào. Thậm chí trong mắt, còn thoáng qua vài phần lạnh lùng và lệ khí.
“Đây là ngựa của tôi, tính tình không tốt.”
“Như vậy a…… Ngượng ngùng.”
Tô Trì lập tức xin lỗi.
Không trách được hung như vậy.
Có lẽ không thích đồ vật của mình bị người khác chạm vào.
Bật Mã Ôn Bật Mã Ôn Bật Mã Ôn.
Tô Trì lần nữa mặc niệm trong lòng ba từ này, đuổi đi cái áp lực vừa dâng lên kia.
Tô Trì lôi kéo Khương Vân Hạ, chọn một con ngựa màu nâu, nhìn qua có vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Một nhân viên ăn mặc quần áo lao động giúp các cô đem ngựa đi ra, huấn luyện viên cưỡi ngựa kêu Kevin kia ôm tay nhìn bọn họ, một chút cũng không muốn dính tay vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.