Người Câu Giờ Như Tôi Gả Vào Hào Môn

Chương 10: “Tô Trì tiểu thư, rất vui khi quen biết cô.”

Nhất Vấn Chi

07/08/2022

Edit: Chihiro

Nam nhân thả lỏng cơ thể, tựa lưng vào ghế ngồi: “Ừ, biết.”

Hệ thống như là phát hiện đại lục mới hô to: “Ký chủ, nếu huấn luyện viên này quen biết Lục Quy Viễn, cô có thể lấy được phương thức liên lạc của Lục Quy Viễn trong tay của anh ta a! Bịa một cái lý do thật tốt nào, cô liền có thể hoàn thành nhiệm vụ thêm bạn tốt!”

Hệ thống càng nói càng hăng say: “Nếu huấn luyện viên này và Lục Quy Viễn thân thuộc, cô còn có thể mua chuộc huấn luyện viên này để hắn ở trước mặt Lục Quy Viễn nói tốt cho cô, xoát giá trị hảo cảm, nhiệm vụ sau này sẽ dễ dàng thực hiện hơn!”

Hai mắt Tô Trì sáng ngời.

“Không sai” Tô Trì khó có khi khen hệ thống “Biện pháp của cậu tốt đấy, đúng là hệ thống cơ trí.”

Cái đuôi của hệ thống vểnh lên trời cao: “Tất nhiên rồi!”

Tô Trì đứng dậy, mua một chai coca ở máy bán hàng tự động đưa cho Kevin: “Khát không, mời anh uống nước.”

Nam nhân nhận chai coca, không lên tiếng nhìn cô, sau đó nhướng nhướng mày: “Vì sao bỗng nhiên mời tôi uống nước?”

“À……” Tô Trì bình tĩnh hỏi, “Anh và Lục Quy Viễn thân quen không?”

Nam nhân gõ gõ chai coca, ngón tay đặt lên nắp: “Có một chút.”

Tô Trì hỏi: “Là loại thường xuyên gặp mặt?”

Nam nhân gật đầu, lại cười: “Đúng vậy.”

Tô Trì bắt đầu tật xấu rải tiền: “Tôi đưa cho anh bao lì xì nhé, anh có thể giúp tôi một việc không?”

Lại bao lì xì.

Ngoài ý muốn anh không cảm thấy phản cảm, không nhanh không chậm trả lời: “Việc gì?”

Tô Trì nghiêm trang: “Làm phiền anh ở trước mặt Lục Quy Viễn nói bậy, càng nhiều càng tốt.”



“Phụt ——”

Nam nhân vặn nắp Coca.

Ngoại trừ âm thanh bọt nước phun trào, Tô Trì hình như còn loáng thoáng nghe thấy nam nhân kia cười.

Hệ thống tức hộc máu mắng: “Ký chủ thật tuyệt vời! Cô có thể làm nhiệm vụ được không!!!”

Tô Trì bình tĩnh: “Bắt giặc không phải nên bắt vua trước sao, giải quyết xong ngọn nguồn, các nhiệm vụ sau này đều tự động thất bại. Giải trừ trói định xong, cậu tự do, tôi cũng tự do, không phải là nhà nhà vui mừng, khắp chốn nơi nơi đều vui mừng à…”

Tô Trì quay đầu nhìn chằm chằm nam nhân: “Thế nào, có làm không?”

Gió thổi, tóc mái Tô Trì bay, lộ ra một đôi mắt như nai con đầy tinh xảo, sáng lấp lánh như bảo thạch.

Tóc bị gió thổi tán loạn, Tô Trì lấy dây buộc tóc túm hết tóc lên cao.

Lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn mặt Tô Trì, mũi quỳnh, môi anh đào, không son phấn, tươi mát tự nhiên như lây chút hương cỏ cây của núi rừng, đã có núi đá trầm ổn, lại có thêm suối trong linh động, quyện với một chút lười, càng thêm tuỳ ý bất cần.

“Tôi nghiêm túc” thấy anh vẫn không nói gì, cô nói tiếp “Nếu Lục Quy Viễn ghét tôi, tôi cho anh thêm tiền!”

Anh hỏi: “Có thể cho tôi biết lý do không?”

Tô Trì mặt không biến sắc bịa chuyện: “Lục tổng của các anh yêu thầm tôi, nhưng tôi đã thích người khác, không thể nhận lấy tình cảm này được. Anh nói bậy ở trước mặt anh ấy, anh ấy có ấn tượng không tốt với tôi, giúp anh ấy nhanh từ bỏ một chút.”

“Ồ ——”

Nam nhân nghe xong, gật gật đầu, ý vị thâm trường: “Thì ra là vậy à.”

“Tôi có thể giúp cô.” Cười cười, lấy di động ra, “Như vậy đi, hai chúng ta thêm bạn tốt. Muốn giúp cô nói bậy, trước hết tôi phải biết tên cô đúng không.”

Tô Trì không chút nghi ngờ, lấy di động cho anh quét mã: “Tôi tên là Tô Trì, Trì trong trì trệ……”



Một lúc sau, điện thoại vang lên thông báo: 【 Đối phương đã đồng ý thỉnh cầu thêm bạn tốt 】

Tô Trì thuần thục gửi bao lì xì, còn chưa nhập xong mật mã thanh toán, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh hệ thống

【 Đinh —— Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, có được phương thức liên lạc của Lục Quý Viễn, đồng thời được đối phương đồng ý thêm bạn tốt! 10 tích phân khen thưởng đã đến, thỉnh ký chủ chú ý kiểm tra và nhận ~】

?

Tô Trì trong nháy mắt mở to hai mắt.

Kinh ngạc quay đầu nhìn nam nhân kia, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một người đàn ông mặc bộ đồ đồng phục nhân viên chạy lại gần.

Người đàn ông kia chạy lại gần, lau mồ hôi ở chóp mũi, ngại ngùng cười: “Lục tổng, ngượng ngùng, thật xin lỗi, lúc nãy tôi vừa đi kiểm tra kho hàng, Ngô chủ quản vừa gọi điện thoại cho tôi, nói rằng có người nhận nhầm ngài thành huấn luyện viên.”

Tô Trì gian nan mở miệng: “Chẳng lẽ…… Anh là Kevin?”

Người đàn ông kia ngại ngùng, cười bẽn lẽn: “Anh tên Vương Kevin, có tên tiếng anh giống với Lục tổng.”

Tô Trì: “……”

Xấu hổ vây quanh, ngón chân cô sắp đào được toà lăng mộ của Tần Thuỷ Hoàng rồi.

Tô Trì yên lặng rụt rụt về phía sau, hy vọng Lục Quy Viễn lúc này không chú ý tới cô.

Nhưng, ánh mắt Lục Quy Viễn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Trì, giống như ánh mắt của chim ưng nhìn chằm chằm vào con mồi mà bản thân nhìn trúng.

“Tô Trì tiểu thư, rất vui khi quen biết cô.”

Nhìn vào gương mặt nhỏ vừa đỏ bừng lên kia, Lục Quy Viễn mỉm cười, quơ quơ chai đồ uống trong tay: “Cảm ơn cô đã mời tôi uống Coca, để báo đáp, tôi muốn mời cô cùng ăn cơm chiều. Buổi tối 6 giờ, mong được thấy cô ở nhà ăn Hồng Phong.”

Tô Trì: “…………”

Từ nay về sau cô sẽ không mời ai uống Coca nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Câu Giờ Như Tôi Gả Vào Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook