Người Câu Giờ Như Tôi Gả Vào Hào Môn

Chương 9: Lục Quy Viễn thì chắc là anh biết đúng không?

Nhất Vấn Chi

07/08/2022

Edit: Chihiro

Kevin dạy Khương Vân Hạ cưỡi ngựa, Tô Trì rảnh rỗi tìm thấy một chiếc ghế dài ở dưới bóng râm ngồi xuống.

Bên cạnh còn có máy bán hàng tự động, Tô Trì mua một lon Coca, vừa uống vừa nghĩ: Người Tô Vũ đề cử…… hình như không đáng tin cho lắm.

Tính tình không chỉ lớn mà còn không có ý thức phục vụ.

Cũng không biết trình độ như thế nào.

Chắc không phải là dựa vào mặt mà có ngày hôm nay chứ……

Cũng may hôm nay cô không định học cưỡi ngựa.

Tô Trì đặt lon Coca xuống, lấy di động ra, bắt đầu đọc truyện tiếp.

Tác giả này cuối cùng cũng bạo chương, một lúc ra mười chương, đủ để cô đọc thêm một lát.

Vừa mở giao diện tiểu thuyết, hệ thống lại bắt đầu thúc giục: “Ký chủ, dù sao hiện tại cô cũng không có việc gì muốn làm, không bằng cô đi khu B làm nhiệm vụ đi?”

Tô Trì nói: “Không đi đâu.”

“Ký chủ, hệ thống cầu xin cô đấy, cô có thể có ý chí tiến thủ chút không, rõ ràng cô mới là nữ chính, tại sao lại bị một cái nữ xứng xuyên sách vượt mặt vậy……”

Hệ thống tận tình khuyên bảo, lải nhải, ồn ào khiến Tô Trì phiền chết.

Vì để bản thân được yên bình một lát, Tô Trì vừa đọc tiểu thuyết vừa nói cho có lệ: “Ừ ừ, sắp đi đây rồi.”

“Thật ư?”

Hệ thống vui mừng khôn xiết, không ngừng xúi giục: “Đi luôn! Thời gian không chờ đợi một ai!”

Tô Trì chậm rì rì: “Không phải là nhiệm vụ 24 à? Còn sớm lắm, đừng nóng nảy.”

Hệ thống gào thét khàn cả giọng: “Nhưng cô và Tô Vũ cùng thực hiện một nhiệm vụ đấy, nếu bây giờ cô ta hoàn thành trước thì nhiệm vụ của cô đã thất bại!”

“Nga……”



Tô Trì đọc một chương, tài khoản không có tiền, liền vào giao diện nạp tiền.

Tô Trì không cho là đúng: “Vậy thì thất bại. Nhiều lần thất bại thì có thể giải trừ trói buộc, tốt mà.”

Hệ thống: “……”

Nạp tiền xong, Tô Trì tiếp tục đọc tiểu thuyết.

Chưa xem được vài trang, trên đỉnh đầu liền bị một bóng đen che phủ.

Tô Trì ngẩng đầu nhìn, Kevin không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt cô.

Với tư thế như thế này, Tô Trì bỗng phát hiện Kevin thật sự rất cao.

Anh đứng ở đó, chân dài thẳng tắp, chắn ánh sáng mặt trời, sơ mi trắng như ẩn như hiện, mập mờ lộ bên trong hình dáng cơ bắp. Lại nhìn lên trên, xương hàm góc cạnh cùng đôi môi mỏng, tròng mắt đen lẳng lặng mà nhìn cô, mang đến một cảm giác từ trên cao nhìn xuống.

“Anh……” Tô Trì do dự mở miệng “Không phải anh đang dạy cho em họ tôi cưỡi ngựa à?”

Anh bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh cô: “Dạy xong rồi.”

“À.”

Tô Trì thấy anh ngồi xuống, xịch xịch sang bên cạnh.

Một lát sau, Tô Trì cảm thấy không đúng lắm, không xác định nhìn về phía ngựa.

Cách đó không xa, Khương Vân Hạ đang ngồi trên ngựa đi trên đường băng, người đàn ông trung niên kia đi bên cạnh người cô, như đang đảm bảo an toàn của cô.

“Này……” Tô Trì chớp chớp mắt, “Anh dạy xong rồi?”

Nam nhân nhìn cô cười cười, âm thanh trầm thấp từ tính truyền đến tai cô: “Bước đầu để học cưỡi ngựa chính là làm quen với ngựa, thả lỏng thần kinh. Tôi giúp cô ấy và ngựa đi một vòng băng, thành lập mối quan hệ tín nhiệm giữa cô ấy và ngựa.”

Tô Trì: “…… Phương pháp dạy học thật độc đáo.”

Chưa từng nghe qua phương pháp học cưỡi ngựa như vậy.



Tô Trì hỏi: “Anh không đứng bên cạnh hỗ trợ em ấy à?”

Nam nhân hơi hơi nheo mắt: “Cô muốn đuổi tôi đi lắm à?”

“Ách, thật ra là” Tô Trì cuối cùng cũng không nhịn được mà chê bai nghiệp vụ dạy học của đối phương “Chúng tôi được Tô Vũ giới thiệu, cô ấy nói huấn luyện viên Kevin năng lực dạy không tồi. Hiện tại tôi cảm thấy anh và người tôi nghĩ có chút không giống nhau.”

Nam nhân dừng một chút: “Tô Vũ là ai?”

“Hả?”

Tô Trì mê mang.

Tô Vũ nói cô ấy và Kevin rất thân nhau cơ mà, Kevin không thể nào không biết cô ấy chứ nhỉ.

Chẳng lẽ do anh ta đã dạy quá nhiều người?

“Tô Vũ……”

Tô Trì và Tô Vũ cũng không thân, nhất thời không biết nên giới thiệu như thế nào.

Cô nhớ rõ Tô Vũ và nam chính, chủ đầu tư sơn trang này có chút thân thuộc, Tô Vũ hình như là người trong vòng kia. Tô Trì cân nhắc: “Tô Vũ là bạn của Lục tổng.”

“A?” Nam nhân cười, gợi lên khóe miệng, “Lục tổng nào?”

Không phải hệ thống nói nam chính thường xuyên tới cưỡi ngựa à? Chẳng lẽ có nhiều Lục tổng sao?

Tô Trì có điểm hoài nghi nhân sinh.

Nhưng cô cũng đã quên tên nam chính là gì, ở trong đầu dò hỏi hệ thống: “Nam chính tên là Lục gì nhỉ?”

Một bên, nam nhân rất hứng thú nhìn Tô Trì, trong mắt mang theo vài phần ý cười không rõ ràng.

Hệ thống khinh thường trả lời Tô Trì: “Lục Quy Viễn! Có ai như cô không, ngay cả đối tượng công lược còn không nhớ rõ tên!”

“A, Lục Quy Viễn.” Tô Trì lặp lại nói, “Tô Vũ là bạn của Lục Quy Viễn.”

Tô Trì hỏi: “Lục Quy Viễn thì chắc là anh biết đúng không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Câu Giờ Như Tôi Gả Vào Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook