Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm
Chương 53: Tiệc liên hoan (ba)
Superpanda
04/07/2021
Bởi vì "trang sức" của Thẩm Hi nên tổ A giành được thắng lợi cuối cùng, 29 bạn học mỗi người đều nhận được một bộ văn phòng phẩm. Mọi người mở ra xem, phát hiện có khá nhiều đồ, chất lượng cũng không tệ, nên cười nói: "Cảm ơn Hạ ca, cảm ơn Thẩm ca." Còn các bạn tổ B chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, mượn cái hộp bút xem xem bên trong có gì thôi.
Hạ Cửu Gia hơi vui vẻ, nhưng cũng có chút hoang mang, nhặt "đồ trang sức" lên từ chậu nhựa, mấy ngón tay phải nắm chặt khoen tròn, cẩn thận nhìn một lượt, cuối cùng mới chắc chắn đây là chiếc khoen chìa khóa 5 xu mình mua từ Taobao.
"Cậu???" Hạ Cửu Gia đưa khoen tròn đến trước mặt Thẩm Hi hỏi: "Tại sao đem vật này đeo lên cổ?"
Thẩm Hi chuyển mắt, thấp giọng: "Đông bảo, trừ đồ ăn đồ uống, thì đây là món đồ đầu tiên cậu tặng tớ... Để trong phòng ngủ thì người qua kẻ lại sợ thất lạc, để trong cặp, cất trong túi thì sợ rơi mất. Dù sao, từ Trùng Khánh về lại CC tớ cũng làm mất chìa khóa rồi. Nghĩ tới nghĩ lui thấy đeo trên cổ, mang trên người là an toàn nhất."
"..." Hạ Cửu Gia cạn lời.
"Hơn nữa..." Thẩm Hi dài giọng, "Hôm đó, cậu cầm nó như cầm nhẫn, còn giơ lên, rất nghiêm túc mà ngước đầu nhìn tớ, trông đặc biệt giống..."
Thẩm Hi vừa nói chuyện vừa nâng tay trái lên, buông mắt nhìn, chậm rãi đem ngón tay áp út của mình xỏ vào khoen tròn, sau đó năm ngón tay thuận thế thu lại, nắm chặt bàn tay phải đang cầm khoen tròn của Hạ Cửu Gia.
"..." Hạ Cửu Gia buông tay, để khoen tròn đeo lên ngón áp út của Thẩm Hi, nói: "Cậu tưởng tượng dữ quá."
"Vậy cậu đưa tớ một cái thật đi." Thẩm Hi đeo dây da lại trên cổ, "Tớ sẽ không cần tưởng tượng nữa."
Tính cách Hạ Cửu Gia ngạo kiều nên cậu từ chối cho ý kiến, giọng điệu nghiêng về hướng phủ định mà đáp lại: "Chờ đi."
"Được thôi." Thẩm Hi cầm khoen tròn lên lật qua lật lại, cuối cùng gắn lên dây, nhét vào trong T-shirt, để nó dán sát vào da thịt mình.
Hạ Cửu Gia: "..."
Phần trò chơi tương tác kết thúc, tiệc liên hoan lại về phần biểu diễn tiết mục. An Chúng và Tiền Hậu cống hiến một tiểu phẩm hài <Tên mập và kẻ gầy>, La Đình Đình vì luyện trượt băng nên cũng tập nhảy vì vậy biểu diễn một tiết mục nhảy, Tôn Thiên Xu góp vui tiết mục ảo thuật, còn bạn giai mặc đồ gái Trác Nhiên thì biểu diễn tiết mục tên là "Trang điểm nửa mặt". Một nửa mặt là mặt mộc của cậu ta, một nửa mặt còn lại hóa trang thành người khác, cosplay một vài minh tinh, có nam có nữ có trẻ có già, khiến cả lớp há hốc mồm mở to mắt.
11 giờ trưa, tiệc liên hoan đến hồi kết thúc.
"Phần cuối cùng", Thượng Quan Lăng Tiêu nói, "Tặng thiệp chúc Tết cho nhau." Trước đó, cậu đã bảo mọi người trong lớp 11-6 mua sẵn thiệp, viết sẵn những lời chúc. Mặc dù ở thời đại này học sinh trung học đã rất ít tặng thiệp cho nhau, nhưng vì nó là tiết mục chốt sổ của tiệc liên hoan nên cũng khá có ý nghĩa.
Hạ Cửu Gia mua sẵn 30 tấm thiệp, tất cả y như nhau, lời chúc cũng giống nhau, đều là "Năm mới vui vẻ, chúc bạn học tập tiến bộ, hạng sẽ tăng cao.". Ai đưa thiệp cho cậu cậu sẽ đưa lại người đó, không đặc biệt nhiệt tình mà cũng không thất lễ, với ai cũng bình thản.
Nhưng kỳ quái là, rõ ràng Hạ Cửu Gia rất không chủ động, nhưng một khi cậu đáp lại lời người khác, nói đùa đôi câu, hoặc nghe mấy câu tám chuyện, đối phương đều sẽ vừa ngạc nhiên vừa vui, hiệu quả nhiều khi còn tốt hơn những người phí hết tâm tư để kết giao bạn bè.
Thẩm Hi không mua tấm thiệp nào, một bên vừa nhận thiệp mỏi tay một bên vừa khen đám đàn em: "Tạm được, không uổng công anh mày che chở, biết hiếu thảo rồi."
Cả lớp 59 người, trừ Hạ Cửu Gia và bản thân, còn lại 57 người không ai bỏ qua Thẩm Hi. Chẳng mấy chốc, trước mặt Thẩm Hi liền xuất hiện một tòa núi nhỏ. Cậu lật xem từng tấm, cuồi cùng thì thầm: "Chà, cái này...", "Cái này..."
Đến khi đám người dần dần tản đi, Hạ Cửu Gia đang định dọn đồ đạc thì thấy Thẩm Hi vung tay trái lên, đập một tấm thiệp cái "rầm" xuống mặt bàn cậu.
"..." Hạ Cửu Gia lấy thiệp ra khỏi bao thư, mở ra xem, bên trong viết một đoạn như này:
[To: Đông bảo,
Cậu trước giờ rất mạnh mẽ.
Nhưng cả đời rất dài, sẽ có lúc cậu cảm thấy mệt mỏi đau khổ. Thế thì, trong lúc gian khổ ấy, xin hãy gọi tên tớ.
From: Thẩm Hi.]
Thẩm Hi nói: "Tớ biết mình còn chưa thi đậu. Nhưng đây chỉ là thiệp chúc mừng mà thôi, không tính là thư tình."
"..." Hạ Cửu Gia chợt nhớ ra trong lúc Trác Nhiên biểu diễn tiết mục, Thẩm Hi đi ra ngoài một lúc, hóa ra là đi mua thiệp? Thẩm Hi nhìn thấy mình buồn bực vì bị gọi là bà nội, nên viết những lời này???
Hạ Cửu Gia nhắm mắt, tưởng tượng tình cảnh "trong lúc khó khăn gọi tên Thẩm Hi", không hề cảm thấy"vô nghĩa", chỉ cảm thấy trái tim ấm nóng.
Cậu bình tĩnh lại, cầm tấm thiệp ngay ngắn nói "Cảm ơn", sau đó đưa tay vào ngăn bàn, cầm một tấm thiệp còn lại đưa cho Thẩm Hi, nói: "Cái này cho cậu."
Thẩm Hi mở ra, nhìn dòng chúc ai cũng như ai "...Chúc bạn học tập tiến bộ, hạng sẽ tăng cao", bỗng nhiên cười mập mờ, còn nói ra miệng: "Chúc tớ học tập tiến bộ, hạng tăng cao à. Ừm, ok, tớ sẽ không phụ tấm lòng tha thiết chờ mong của cậu."
"..."Hạ Cửu Gia hiểu rõ ý của Thẩm Hi là gì. Thẩm Hi đang hạng hai toàn khối, tăng cao hơn nữa chính là hạng nhất, khi ấy mình chắc chắn sẽ phải "thử một chút".
- ------------
Tiệc liên hoan kết thúc vào buổi trưa.
Biết Hạ Cửu Gia không có nơi nào để về, Thẩm Hi lại đem người đến nhà mình ăn uống.
Cuối năm ở nhà Thẩm Hi vẫn là những tiết mục cũ – ăn cơm uống rượu, xem TV, đánh mạt chược.
Ở trên bàn mạt chượt, chú bác Thẩm Hi nhắc về "Cuộc thi sáng chế khoa học kĩ thuật": "Thằng bé lợi hại quá, mới 17 tuổi đã có trong tay 2 triệu NDT, người khác làm cả đời cũng không kiếm được đến số tiền ấy." Hạ Cửu Gia nghe cũng không thấy khó chịu, chính bản thân cậu cũng cảm thấy khó tưởng tượng nổi.
Trước khi đi ngủ, Hạ Cửu Gia tắm rửa một trận, sau đó tùy tiện lau lau tóc, nằm ở trên giường nghịch điện thoại.
Hạ Cửu Gia như ma xui quỷ khiến lại nghĩ về móc khoen chìa khóa giá rẻ kia, bèn mở Google, tìm kiếm "nhẫn dành cho nam".
Cậu vốn định tìm những mẫu nhẫn giá vừa phải, nhưng sau khi click tới click lui, chẳng biết sao mà bị bộ sưu tập "Thời cơ xoay chuyển" của Piaget thu hút ánh mắt.
Nhẫn có hai bản, có thể xoay tròn quanh nhau, bản dưới được đúc bằng vàng hồng, bản trên có khảm kim cương. Quan trọng nhất là tuy là nhẫn đôi nhưng nó vẫn có điểm khác biệt chứ không phải giống nhau hoàn toàn.
[*Note: BST nhẫn cưới này ở tiếng Anh tên là Possession nghĩa là sở hữu/chiếm hữu. Tên tiếng Trung là "Thì lai vận chuyển", nghĩa là đang ở tình cảnh bất lợi, gặp được một cơ hội, số mệnh bắt đầu chuyển biến tốt hơn. Nhẫn này đơn giản mà đẹp lắm, Piaget giải thích BST này mang thông điệp "Là của nhau", nhẫn cưới Possession của Piaget có thiết kế độc đáo gồm hai vòng tròn có thể xoay tự do quanh nhau, giống như muốn nói rằng rằng cặp đôi là hai vũ trụ riêng nhưng số phận đã gắn bó họ không thể chia cắt. ]
Nhẫn 1 viên kim cương
Nhẫn khảm toàn bộ kim cương
Hạ Cửu Gia nghĩ: Mình sẽ đeo cái không có kim cương hoặc chỉ một viên, tính cách Thẩm Hi thích thể hiện thì sẽ mua cái đính bảy viên hoặc là cái đính kim cương toàn bộ...
Ý nghĩa cũng hay, "Thời cơ xoay chuyển", sự xuất hiện của đối phương khiến cuộc đời thay đổi.
Cậu tìm giá: Một viên kim cương giá 1600USD, bảy viên 2200USD, còn kim cương toàn bộ là 3800USD. (1600USD ~ 37 triệu, 2200USD ~ 55 triệu, 3800USD ~ 88 triệu)
Hạ Cửu Gia hơi ngẩn người. Không phải rất đắt, nhưng cậu không có bản lãnh như Thẩm Hi, ví dụ sau này thi đậu đại học vừa học vừa làm gia sư thì muốn tiết kiệm được tới số tiền này cũng khá khó khăn.
Thế nhưng còn có thể đi thực tập, một vài công ty rất hào phóng với thực tập sinh.
Hạ Cửu Gia suy nghĩ, lặng lẽ nhớ kỹ tên nhẫn để sau này đi mua.
Nếu Thẩm Hi muốn mình tặng một chiếc nhẫn thật, vậy thì...
Tiếng bước chân lệt xệt tiến vào lỗ tai, Hạ Cửu Gia mở trò "Chém trăm từ", làm bộ như đang học.
"Lại cứ thế mà ngủ..." Thẩm Hi kéo Hạ Cửu Gia ra khỏi chăn, nói:"Đứng lên, sấy tóc cho khô."
"Ừm..."
Thẩm Hi lấy máy sấy tóc, cắm điện ngay trong phòng ngủ, ngồi ra sau lưng Hạ Cửu Gia, đưa tay lên lau mái tóc còn ướt của đối phương, tay phải đẩy công tắc, giúp Hạ Cửu Gia sấy tóc.
Dần dần tóc Hạ Cửu Gia trở nên khô ráo, mềm mại hơn, Thẩm Hi vừa thổi vừa nhìn những lọn tóc đan xen qua ngón tay mình, bỗng dưng nhớ đến khung cảnh phu thê thời cổ đại.
Hạ Cửu Gia giả bộ cho đến cùng, cúi đầu chăm chỉ chơi "Chém trăm từ".
Trong tiếng gió vù vù, Thẩm Hi lợi dụng tiếng ồn mà sát lại gần, để cho những sợi tóc của Hạ Cửu Gia nhẹ nhàng chạm vào mặt mình, gò má bị tóc phất vào ngưa ngứa. Thẩm Hi khép hờ mắt, mê mải chìm đắm trong khoảnh khắc này, chỉ có con ngươi nhạt màu hé mở để điều khiển máy sấy. Cậu cố ý làm đuôi tóc Hạ Cửu Gia bay tới gò má, sống mũi và trên môi mình, giống như Đông bảo đang chạm vào cậu, mặc dù chạm vào cậu chỉ là đuôi tóc, mà đối phương cũng hồn nhiên chẳng hay biết gì.
Mấy phút sau, tóc đã hoàn toàn khô.
Thẩm Hi tắt máy sấy tóc, đưa tay sửa sang lại vài lọn, chợt phát hiện ra sau gáy Hạ Cửu Gia có một nốt ruồi nhỏ, nom hết sức đáng yêu và nổi bật trên nền da trắng bóc.
Cậu hỏi: "Đông nhi, cậu có biết trên gáy cậu có một nốt ruồi nhỏ không?"
"... Không biết." Hạ Cửu Gia chỉ biết mình có ba nốt ruồi, trong đó hai viên nghiêng về bên phải, song song với nhau, một viên nằm giữa, ba nốt ruồi nhỏ làm thành một hình tam giác.
"Thật đó", Thẩm Hi nói, "Nhìn nó làm người ta đặc biệt muốn liếm thử."
"..." Hạ Cửu Gia không nhịn được nghĩ đến ba nốt ruồi còn lại của mình.
Thẩm Hi nói xong không nhịn được mà dùng hai tay giữ eo đối phương, cúi đầu khẽ hôn lên nốt ruồi ấy.
"Này, nói chuyện đàng hoàng, đừng nên táy máy miệng mồm." Hạ Cửu Gia không cáu giận gì, chỉ mắng nhẹ.
"Nói chuyện phải dùng miệng mà."
"..." So về đối đáp thì Hạ Cửu Gia vĩnh viễn không sánh bằng Thẩm Hi, cậu thoát khỏi trò "Chém trăm từ", ném điện thoại lên tủ đầu giường, nói, "Được rồi, được rồi, mau ngủ đi."
"Ừm."
Năm nay có mấy người họ hàng ở lại qua đêm nên chăn đệm không đủ, Thẩm Hi và Hạ Cửu Gia cùng đắp chung một tấm chăn.
Hai người chui vào chăn, Thẩm Hi không thèm tắt đèn, chỉ lấy đầu gối lên khuỷu tay, chăm chú nhìn Hạ Cửu Gia.
Hạ Cửu Gia không thèm để ý.
"Đông nhi," Thẩm Hi lên tiếng, "Cậu nhìn tớ một chút đi?"
"Nhìn cậu làm gì?"
"Ngoại hình tớ không thua kém cậu đâu, tụi mình nhìn nhau chẳng có tí lỗ nào."
Hạ Cửu Gia quay đầu lại nhìn Thẩm Hi mấy giây, nghĩ thầm đúng là không lỗ nhưng sẽ hơi rung rinh, cậu dùng sức kéo chăn lên cổ, bảo: "Thôi đi ngủ."
"Ừm."
Năm nay đèn nằm bên phía Hạ Cửu Gia, thế nhưng công tắc là dạng cảm ứng, phức tạp vô cùng, Hạ Cửu Gia loay hoay một lúc vẫn không tắt được đèn.
"Để tớ làm cho." Thẩm Hi vừa nói vừa nhỏm dậy tắt đèn.
Giường là king size, rất lớn, Thẩm Hi không sờ tới đèn, vì vậy vô cùng tự nhiên nhấc một chân qua người Hạ Cửu Gia, một tay chống lên nệm, ngồi quỳ trên giường, với tay tắt đèn.
Vì đắp chung một chăn nên Hạ Cửu Gia chỉ nhìn thấy nửa phần trên cơ thể Thẩm Hi, chăn bị nhấc lên, rủ xuống từ lưng Thẩm Hi. Thẩm Hi chỉ mặc quần lót đi ngủ nên dưới ánh đèn đầu giường chiếu rọi, Hạ Cửu Gia có thể thấy cơ ngực và cơ bụng lúc ẩn lúc hiện của đối phương.
Thẩm Hi khẽ ngẩng đầu, nhìn lên chỗ đèn bàn. Hạ Cửu Gia nằm ngay dưới thân cậu, nhìn trái cổ của Thẩm Hi. Chỉ mới mười bảy tuổi nhưng trái cổ của cậu đã nổi lên rất rõ ràng. Khi Thẩm Hi rướn qua người Hạ Cửu Gia, bắp đùi và cánh tay va chạm vào thân thể khiến cậu căng thẳng, nằm ngay đơ trên giường, cả người nóng ran.
Cuối cùng cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Thẩm Hi rút tay phải về, chống ngay cạnh lỗ tai Hạ Cửu Gia, cả người nằm hẳn trên thân thể Hạ Cửu Gia.
Trong ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ, Thẩm Hi nhìn chăm chú vào đôi mắt Hạ Cửu Gia.
Hai người đối mặt một lúc, Thẩm Hi chậm rãi cúi đầu.
Hạ Cửu Gia cảm thấy đối phương như muốn hôn mình, nhưng cậu không hề cựa quậy, chỉ lẳng lặng chờ đợi chuyện sắp phát sinh.
Nhưng ngay lúc Thẩm Hi gần đụng vào môi Hạ Cửu Gia thì bỗng nhiên sự sợ hãi và nhát gan trào lên, cậu dời môi chạm vào chóp mũi người bên dưới.
Cậu hôn nhẹ lên chóp mũi Hạ Cửu Gia, lúc nhấc môi lên còn nghe một tiếng "ba".
Hạ Cửu Gia hỏi: "...Cậu làm gì đó?" Bất luận thế nào cũng phải mắng một tí.
"..." Trong đầu Thẩm Hi suy nghĩ nhảy nhanh như chớp, trong lúc loading cậu chợt nhớ đến một từ đã gặp trên dụng cụ làm đẹp của mẹ: "..Hút lỗ chân lông?"
Thẩm Hi đã thấy mẹ mình hút cái này. Nhưng lỗ chân lông của Nhóc Thịt Đông rất nhỏ, chả thấy gì, da cũng trắng trẻo sạch sẽ nữa.
Hạ Cửu Gia không hiểu hỏi: "Đó là cái gì?" Chắn chắn Trác Nhiên sẽ biết.
Thẩm Hi nói: "Tớ cũng không rõ lắm..."
"Được rồi, được rồi đi ngủ, đi ngủ đi."
"Ừm..."
Trong bóng tối, suy nghĩ của Hạ Cửu Gia trào dâng. Chẳng biết tại sao, cậu có một xíu hy vọng sẽ có một nụ hôn, để cảm nhận được đôi môi mềm mại và hơi thở đặc biệt chỉ thuộc về Thẩm Hi.
Nhưng... hơn một năm trước, chính miệng cậu tự nói "có thể đừng dây dưa hay không", còn bảo không thích Thẩm Hi, tuyệt đối sẽ không "thử một chút", cuối cùng mới chịu miễn cưỡng lùi một bước. Nếu như bây giờ chủ động bày tỏ, còn nói thích đối phương, chẳng khác nào tự vả mặt mình.
Quan trọng hơn là Hạ Cửu Gia không làm được hành động chủ động bày tỏ, nói với một người khác mình thích người ta, cần người ta, không thể cách xa người ta.
Cậu luôn luôn lạnh lùng, độc lập, tiêu sái.
Phải làm sao đây...
Cậu nghĩ: Ba năm tổng cộng 24 lần thi lớn nhỏ, một lần hạng hai cũng không phải không chấp nhận được.
Nhưng là... cũng phải xem bản lãnh Thẩm Hi như nào??
Buồn.
Hạ Cửu Gia nghe tiếng Thẩm Hi nằm bên cạnh lăn qua lộn lại mãi vẫn không yên bèn cất tiếng hỏi: "Đang làm gì vậy?"
Giữa không khí yên tĩnh buổi đêm, giọng Thẩm Hi nhẹ nhàng vang lên: "Đang nghĩ về cậu."
Hạ Cửu Gia vừa nghe liền giận mà không có chỗ phát tiết. Cậu nghĩ: Tớ đã xem và chọn nhẫn rồi, vậy mà cậu...! Cậu bây giờ phải nghĩ đến thực tế, chứ không phải tưởng tượng hư vô!
Thấy không gian yên ắng, Thẩm Hi dè dặt hỏi: "Đông bảo?"
Rõ ràng mình nói lời rất ấm áp mà ta?
Hạ Cửu Gia bực dọc: "Cậu nghĩ về tớ làm gì? Sao cậu không nghĩ về thành tích học tập của mình á?! Kém lắm!"
Hạ Cửu Gia hơi vui vẻ, nhưng cũng có chút hoang mang, nhặt "đồ trang sức" lên từ chậu nhựa, mấy ngón tay phải nắm chặt khoen tròn, cẩn thận nhìn một lượt, cuối cùng mới chắc chắn đây là chiếc khoen chìa khóa 5 xu mình mua từ Taobao.
"Cậu???" Hạ Cửu Gia đưa khoen tròn đến trước mặt Thẩm Hi hỏi: "Tại sao đem vật này đeo lên cổ?"
Thẩm Hi chuyển mắt, thấp giọng: "Đông bảo, trừ đồ ăn đồ uống, thì đây là món đồ đầu tiên cậu tặng tớ... Để trong phòng ngủ thì người qua kẻ lại sợ thất lạc, để trong cặp, cất trong túi thì sợ rơi mất. Dù sao, từ Trùng Khánh về lại CC tớ cũng làm mất chìa khóa rồi. Nghĩ tới nghĩ lui thấy đeo trên cổ, mang trên người là an toàn nhất."
"..." Hạ Cửu Gia cạn lời.
"Hơn nữa..." Thẩm Hi dài giọng, "Hôm đó, cậu cầm nó như cầm nhẫn, còn giơ lên, rất nghiêm túc mà ngước đầu nhìn tớ, trông đặc biệt giống..."
Thẩm Hi vừa nói chuyện vừa nâng tay trái lên, buông mắt nhìn, chậm rãi đem ngón tay áp út của mình xỏ vào khoen tròn, sau đó năm ngón tay thuận thế thu lại, nắm chặt bàn tay phải đang cầm khoen tròn của Hạ Cửu Gia.
"..." Hạ Cửu Gia buông tay, để khoen tròn đeo lên ngón áp út của Thẩm Hi, nói: "Cậu tưởng tượng dữ quá."
"Vậy cậu đưa tớ một cái thật đi." Thẩm Hi đeo dây da lại trên cổ, "Tớ sẽ không cần tưởng tượng nữa."
Tính cách Hạ Cửu Gia ngạo kiều nên cậu từ chối cho ý kiến, giọng điệu nghiêng về hướng phủ định mà đáp lại: "Chờ đi."
"Được thôi." Thẩm Hi cầm khoen tròn lên lật qua lật lại, cuối cùng gắn lên dây, nhét vào trong T-shirt, để nó dán sát vào da thịt mình.
Hạ Cửu Gia: "..."
Phần trò chơi tương tác kết thúc, tiệc liên hoan lại về phần biểu diễn tiết mục. An Chúng và Tiền Hậu cống hiến một tiểu phẩm hài <Tên mập và kẻ gầy>, La Đình Đình vì luyện trượt băng nên cũng tập nhảy vì vậy biểu diễn một tiết mục nhảy, Tôn Thiên Xu góp vui tiết mục ảo thuật, còn bạn giai mặc đồ gái Trác Nhiên thì biểu diễn tiết mục tên là "Trang điểm nửa mặt". Một nửa mặt là mặt mộc của cậu ta, một nửa mặt còn lại hóa trang thành người khác, cosplay một vài minh tinh, có nam có nữ có trẻ có già, khiến cả lớp há hốc mồm mở to mắt.
11 giờ trưa, tiệc liên hoan đến hồi kết thúc.
"Phần cuối cùng", Thượng Quan Lăng Tiêu nói, "Tặng thiệp chúc Tết cho nhau." Trước đó, cậu đã bảo mọi người trong lớp 11-6 mua sẵn thiệp, viết sẵn những lời chúc. Mặc dù ở thời đại này học sinh trung học đã rất ít tặng thiệp cho nhau, nhưng vì nó là tiết mục chốt sổ của tiệc liên hoan nên cũng khá có ý nghĩa.
Hạ Cửu Gia mua sẵn 30 tấm thiệp, tất cả y như nhau, lời chúc cũng giống nhau, đều là "Năm mới vui vẻ, chúc bạn học tập tiến bộ, hạng sẽ tăng cao.". Ai đưa thiệp cho cậu cậu sẽ đưa lại người đó, không đặc biệt nhiệt tình mà cũng không thất lễ, với ai cũng bình thản.
Nhưng kỳ quái là, rõ ràng Hạ Cửu Gia rất không chủ động, nhưng một khi cậu đáp lại lời người khác, nói đùa đôi câu, hoặc nghe mấy câu tám chuyện, đối phương đều sẽ vừa ngạc nhiên vừa vui, hiệu quả nhiều khi còn tốt hơn những người phí hết tâm tư để kết giao bạn bè.
Thẩm Hi không mua tấm thiệp nào, một bên vừa nhận thiệp mỏi tay một bên vừa khen đám đàn em: "Tạm được, không uổng công anh mày che chở, biết hiếu thảo rồi."
Cả lớp 59 người, trừ Hạ Cửu Gia và bản thân, còn lại 57 người không ai bỏ qua Thẩm Hi. Chẳng mấy chốc, trước mặt Thẩm Hi liền xuất hiện một tòa núi nhỏ. Cậu lật xem từng tấm, cuồi cùng thì thầm: "Chà, cái này...", "Cái này..."
Đến khi đám người dần dần tản đi, Hạ Cửu Gia đang định dọn đồ đạc thì thấy Thẩm Hi vung tay trái lên, đập một tấm thiệp cái "rầm" xuống mặt bàn cậu.
"..." Hạ Cửu Gia lấy thiệp ra khỏi bao thư, mở ra xem, bên trong viết một đoạn như này:
[To: Đông bảo,
Cậu trước giờ rất mạnh mẽ.
Nhưng cả đời rất dài, sẽ có lúc cậu cảm thấy mệt mỏi đau khổ. Thế thì, trong lúc gian khổ ấy, xin hãy gọi tên tớ.
From: Thẩm Hi.]
Thẩm Hi nói: "Tớ biết mình còn chưa thi đậu. Nhưng đây chỉ là thiệp chúc mừng mà thôi, không tính là thư tình."
"..." Hạ Cửu Gia chợt nhớ ra trong lúc Trác Nhiên biểu diễn tiết mục, Thẩm Hi đi ra ngoài một lúc, hóa ra là đi mua thiệp? Thẩm Hi nhìn thấy mình buồn bực vì bị gọi là bà nội, nên viết những lời này???
Hạ Cửu Gia nhắm mắt, tưởng tượng tình cảnh "trong lúc khó khăn gọi tên Thẩm Hi", không hề cảm thấy"vô nghĩa", chỉ cảm thấy trái tim ấm nóng.
Cậu bình tĩnh lại, cầm tấm thiệp ngay ngắn nói "Cảm ơn", sau đó đưa tay vào ngăn bàn, cầm một tấm thiệp còn lại đưa cho Thẩm Hi, nói: "Cái này cho cậu."
Thẩm Hi mở ra, nhìn dòng chúc ai cũng như ai "...Chúc bạn học tập tiến bộ, hạng sẽ tăng cao", bỗng nhiên cười mập mờ, còn nói ra miệng: "Chúc tớ học tập tiến bộ, hạng tăng cao à. Ừm, ok, tớ sẽ không phụ tấm lòng tha thiết chờ mong của cậu."
"..."Hạ Cửu Gia hiểu rõ ý của Thẩm Hi là gì. Thẩm Hi đang hạng hai toàn khối, tăng cao hơn nữa chính là hạng nhất, khi ấy mình chắc chắn sẽ phải "thử một chút".
- ------------
Tiệc liên hoan kết thúc vào buổi trưa.
Biết Hạ Cửu Gia không có nơi nào để về, Thẩm Hi lại đem người đến nhà mình ăn uống.
Cuối năm ở nhà Thẩm Hi vẫn là những tiết mục cũ – ăn cơm uống rượu, xem TV, đánh mạt chược.
Ở trên bàn mạt chượt, chú bác Thẩm Hi nhắc về "Cuộc thi sáng chế khoa học kĩ thuật": "Thằng bé lợi hại quá, mới 17 tuổi đã có trong tay 2 triệu NDT, người khác làm cả đời cũng không kiếm được đến số tiền ấy." Hạ Cửu Gia nghe cũng không thấy khó chịu, chính bản thân cậu cũng cảm thấy khó tưởng tượng nổi.
Trước khi đi ngủ, Hạ Cửu Gia tắm rửa một trận, sau đó tùy tiện lau lau tóc, nằm ở trên giường nghịch điện thoại.
Hạ Cửu Gia như ma xui quỷ khiến lại nghĩ về móc khoen chìa khóa giá rẻ kia, bèn mở Google, tìm kiếm "nhẫn dành cho nam".
Cậu vốn định tìm những mẫu nhẫn giá vừa phải, nhưng sau khi click tới click lui, chẳng biết sao mà bị bộ sưu tập "Thời cơ xoay chuyển" của Piaget thu hút ánh mắt.
Nhẫn có hai bản, có thể xoay tròn quanh nhau, bản dưới được đúc bằng vàng hồng, bản trên có khảm kim cương. Quan trọng nhất là tuy là nhẫn đôi nhưng nó vẫn có điểm khác biệt chứ không phải giống nhau hoàn toàn.
[*Note: BST nhẫn cưới này ở tiếng Anh tên là Possession nghĩa là sở hữu/chiếm hữu. Tên tiếng Trung là "Thì lai vận chuyển", nghĩa là đang ở tình cảnh bất lợi, gặp được một cơ hội, số mệnh bắt đầu chuyển biến tốt hơn. Nhẫn này đơn giản mà đẹp lắm, Piaget giải thích BST này mang thông điệp "Là của nhau", nhẫn cưới Possession của Piaget có thiết kế độc đáo gồm hai vòng tròn có thể xoay tự do quanh nhau, giống như muốn nói rằng rằng cặp đôi là hai vũ trụ riêng nhưng số phận đã gắn bó họ không thể chia cắt. ]
Nhẫn 1 viên kim cương
Nhẫn khảm toàn bộ kim cương
Hạ Cửu Gia nghĩ: Mình sẽ đeo cái không có kim cương hoặc chỉ một viên, tính cách Thẩm Hi thích thể hiện thì sẽ mua cái đính bảy viên hoặc là cái đính kim cương toàn bộ...
Ý nghĩa cũng hay, "Thời cơ xoay chuyển", sự xuất hiện của đối phương khiến cuộc đời thay đổi.
Cậu tìm giá: Một viên kim cương giá 1600USD, bảy viên 2200USD, còn kim cương toàn bộ là 3800USD. (1600USD ~ 37 triệu, 2200USD ~ 55 triệu, 3800USD ~ 88 triệu)
Hạ Cửu Gia hơi ngẩn người. Không phải rất đắt, nhưng cậu không có bản lãnh như Thẩm Hi, ví dụ sau này thi đậu đại học vừa học vừa làm gia sư thì muốn tiết kiệm được tới số tiền này cũng khá khó khăn.
Thế nhưng còn có thể đi thực tập, một vài công ty rất hào phóng với thực tập sinh.
Hạ Cửu Gia suy nghĩ, lặng lẽ nhớ kỹ tên nhẫn để sau này đi mua.
Nếu Thẩm Hi muốn mình tặng một chiếc nhẫn thật, vậy thì...
Tiếng bước chân lệt xệt tiến vào lỗ tai, Hạ Cửu Gia mở trò "Chém trăm từ", làm bộ như đang học.
"Lại cứ thế mà ngủ..." Thẩm Hi kéo Hạ Cửu Gia ra khỏi chăn, nói:"Đứng lên, sấy tóc cho khô."
"Ừm..."
Thẩm Hi lấy máy sấy tóc, cắm điện ngay trong phòng ngủ, ngồi ra sau lưng Hạ Cửu Gia, đưa tay lên lau mái tóc còn ướt của đối phương, tay phải đẩy công tắc, giúp Hạ Cửu Gia sấy tóc.
Dần dần tóc Hạ Cửu Gia trở nên khô ráo, mềm mại hơn, Thẩm Hi vừa thổi vừa nhìn những lọn tóc đan xen qua ngón tay mình, bỗng dưng nhớ đến khung cảnh phu thê thời cổ đại.
Hạ Cửu Gia giả bộ cho đến cùng, cúi đầu chăm chỉ chơi "Chém trăm từ".
Trong tiếng gió vù vù, Thẩm Hi lợi dụng tiếng ồn mà sát lại gần, để cho những sợi tóc của Hạ Cửu Gia nhẹ nhàng chạm vào mặt mình, gò má bị tóc phất vào ngưa ngứa. Thẩm Hi khép hờ mắt, mê mải chìm đắm trong khoảnh khắc này, chỉ có con ngươi nhạt màu hé mở để điều khiển máy sấy. Cậu cố ý làm đuôi tóc Hạ Cửu Gia bay tới gò má, sống mũi và trên môi mình, giống như Đông bảo đang chạm vào cậu, mặc dù chạm vào cậu chỉ là đuôi tóc, mà đối phương cũng hồn nhiên chẳng hay biết gì.
Mấy phút sau, tóc đã hoàn toàn khô.
Thẩm Hi tắt máy sấy tóc, đưa tay sửa sang lại vài lọn, chợt phát hiện ra sau gáy Hạ Cửu Gia có một nốt ruồi nhỏ, nom hết sức đáng yêu và nổi bật trên nền da trắng bóc.
Cậu hỏi: "Đông nhi, cậu có biết trên gáy cậu có một nốt ruồi nhỏ không?"
"... Không biết." Hạ Cửu Gia chỉ biết mình có ba nốt ruồi, trong đó hai viên nghiêng về bên phải, song song với nhau, một viên nằm giữa, ba nốt ruồi nhỏ làm thành một hình tam giác.
"Thật đó", Thẩm Hi nói, "Nhìn nó làm người ta đặc biệt muốn liếm thử."
"..." Hạ Cửu Gia không nhịn được nghĩ đến ba nốt ruồi còn lại của mình.
Thẩm Hi nói xong không nhịn được mà dùng hai tay giữ eo đối phương, cúi đầu khẽ hôn lên nốt ruồi ấy.
"Này, nói chuyện đàng hoàng, đừng nên táy máy miệng mồm." Hạ Cửu Gia không cáu giận gì, chỉ mắng nhẹ.
"Nói chuyện phải dùng miệng mà."
"..." So về đối đáp thì Hạ Cửu Gia vĩnh viễn không sánh bằng Thẩm Hi, cậu thoát khỏi trò "Chém trăm từ", ném điện thoại lên tủ đầu giường, nói, "Được rồi, được rồi, mau ngủ đi."
"Ừm."
Năm nay có mấy người họ hàng ở lại qua đêm nên chăn đệm không đủ, Thẩm Hi và Hạ Cửu Gia cùng đắp chung một tấm chăn.
Hai người chui vào chăn, Thẩm Hi không thèm tắt đèn, chỉ lấy đầu gối lên khuỷu tay, chăm chú nhìn Hạ Cửu Gia.
Hạ Cửu Gia không thèm để ý.
"Đông nhi," Thẩm Hi lên tiếng, "Cậu nhìn tớ một chút đi?"
"Nhìn cậu làm gì?"
"Ngoại hình tớ không thua kém cậu đâu, tụi mình nhìn nhau chẳng có tí lỗ nào."
Hạ Cửu Gia quay đầu lại nhìn Thẩm Hi mấy giây, nghĩ thầm đúng là không lỗ nhưng sẽ hơi rung rinh, cậu dùng sức kéo chăn lên cổ, bảo: "Thôi đi ngủ."
"Ừm."
Năm nay đèn nằm bên phía Hạ Cửu Gia, thế nhưng công tắc là dạng cảm ứng, phức tạp vô cùng, Hạ Cửu Gia loay hoay một lúc vẫn không tắt được đèn.
"Để tớ làm cho." Thẩm Hi vừa nói vừa nhỏm dậy tắt đèn.
Giường là king size, rất lớn, Thẩm Hi không sờ tới đèn, vì vậy vô cùng tự nhiên nhấc một chân qua người Hạ Cửu Gia, một tay chống lên nệm, ngồi quỳ trên giường, với tay tắt đèn.
Vì đắp chung một chăn nên Hạ Cửu Gia chỉ nhìn thấy nửa phần trên cơ thể Thẩm Hi, chăn bị nhấc lên, rủ xuống từ lưng Thẩm Hi. Thẩm Hi chỉ mặc quần lót đi ngủ nên dưới ánh đèn đầu giường chiếu rọi, Hạ Cửu Gia có thể thấy cơ ngực và cơ bụng lúc ẩn lúc hiện của đối phương.
Thẩm Hi khẽ ngẩng đầu, nhìn lên chỗ đèn bàn. Hạ Cửu Gia nằm ngay dưới thân cậu, nhìn trái cổ của Thẩm Hi. Chỉ mới mười bảy tuổi nhưng trái cổ của cậu đã nổi lên rất rõ ràng. Khi Thẩm Hi rướn qua người Hạ Cửu Gia, bắp đùi và cánh tay va chạm vào thân thể khiến cậu căng thẳng, nằm ngay đơ trên giường, cả người nóng ran.
Cuối cùng cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Thẩm Hi rút tay phải về, chống ngay cạnh lỗ tai Hạ Cửu Gia, cả người nằm hẳn trên thân thể Hạ Cửu Gia.
Trong ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ, Thẩm Hi nhìn chăm chú vào đôi mắt Hạ Cửu Gia.
Hai người đối mặt một lúc, Thẩm Hi chậm rãi cúi đầu.
Hạ Cửu Gia cảm thấy đối phương như muốn hôn mình, nhưng cậu không hề cựa quậy, chỉ lẳng lặng chờ đợi chuyện sắp phát sinh.
Nhưng ngay lúc Thẩm Hi gần đụng vào môi Hạ Cửu Gia thì bỗng nhiên sự sợ hãi và nhát gan trào lên, cậu dời môi chạm vào chóp mũi người bên dưới.
Cậu hôn nhẹ lên chóp mũi Hạ Cửu Gia, lúc nhấc môi lên còn nghe một tiếng "ba".
Hạ Cửu Gia hỏi: "...Cậu làm gì đó?" Bất luận thế nào cũng phải mắng một tí.
"..." Trong đầu Thẩm Hi suy nghĩ nhảy nhanh như chớp, trong lúc loading cậu chợt nhớ đến một từ đã gặp trên dụng cụ làm đẹp của mẹ: "..Hút lỗ chân lông?"
Thẩm Hi đã thấy mẹ mình hút cái này. Nhưng lỗ chân lông của Nhóc Thịt Đông rất nhỏ, chả thấy gì, da cũng trắng trẻo sạch sẽ nữa.
Hạ Cửu Gia không hiểu hỏi: "Đó là cái gì?" Chắn chắn Trác Nhiên sẽ biết.
Thẩm Hi nói: "Tớ cũng không rõ lắm..."
"Được rồi, được rồi đi ngủ, đi ngủ đi."
"Ừm..."
Trong bóng tối, suy nghĩ của Hạ Cửu Gia trào dâng. Chẳng biết tại sao, cậu có một xíu hy vọng sẽ có một nụ hôn, để cảm nhận được đôi môi mềm mại và hơi thở đặc biệt chỉ thuộc về Thẩm Hi.
Nhưng... hơn một năm trước, chính miệng cậu tự nói "có thể đừng dây dưa hay không", còn bảo không thích Thẩm Hi, tuyệt đối sẽ không "thử một chút", cuối cùng mới chịu miễn cưỡng lùi một bước. Nếu như bây giờ chủ động bày tỏ, còn nói thích đối phương, chẳng khác nào tự vả mặt mình.
Quan trọng hơn là Hạ Cửu Gia không làm được hành động chủ động bày tỏ, nói với một người khác mình thích người ta, cần người ta, không thể cách xa người ta.
Cậu luôn luôn lạnh lùng, độc lập, tiêu sái.
Phải làm sao đây...
Cậu nghĩ: Ba năm tổng cộng 24 lần thi lớn nhỏ, một lần hạng hai cũng không phải không chấp nhận được.
Nhưng là... cũng phải xem bản lãnh Thẩm Hi như nào??
Buồn.
Hạ Cửu Gia nghe tiếng Thẩm Hi nằm bên cạnh lăn qua lộn lại mãi vẫn không yên bèn cất tiếng hỏi: "Đang làm gì vậy?"
Giữa không khí yên tĩnh buổi đêm, giọng Thẩm Hi nhẹ nhàng vang lên: "Đang nghĩ về cậu."
Hạ Cửu Gia vừa nghe liền giận mà không có chỗ phát tiết. Cậu nghĩ: Tớ đã xem và chọn nhẫn rồi, vậy mà cậu...! Cậu bây giờ phải nghĩ đến thực tế, chứ không phải tưởng tượng hư vô!
Thấy không gian yên ắng, Thẩm Hi dè dặt hỏi: "Đông bảo?"
Rõ ràng mình nói lời rất ấm áp mà ta?
Hạ Cửu Gia bực dọc: "Cậu nghĩ về tớ làm gì? Sao cậu không nghĩ về thành tích học tập của mình á?! Kém lắm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.