Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm
Chương 54: Tiệc liên hoan (bốn)
Superpanda
04/07/2021
Nghe câu trả lời, Thẩm Hi oan ức hết sức.
Lại chê thành tích cậu kém. Cậu cao hơn Tề Noãn mười mấy điểm lận đó.
Xem ra Đông bảo vì bị quấy rầy không ngủ yên bèn đi công kích danh dự người khác.
Khó hiểu bị mắng nên Thẩm Hi không hó hé gì nữa, cũng không dám lăn lộn thêm, cậu nhích người về phía mép giường, nằm ngửa ra, chẳng mấy chốc đã hít thở đều đều.
Hạ Cửu Gia: "..."
Ngày 1 tháng 1 cũng được nghỉ, Thẩm Hi hỏi Hạ Cửu Gia có muốn đi dạo chơi chỗ nào không. Hạ Cửu Gia nói muốn đi núi Thanh Ngọc trượt tuyết, Thẩm Hi đồng ý ngay.
Hạ Cửu Gia nghĩ thầm: Nếu đầu năm ngoái đã bắt đầu học trượt tuyết vậy thì năm nay phải cố gắng luyện đến bậc cao thủ. Cậu không chịu nổi trình độ bình bình chẳng có gì.
Chơi suốt một ngày, Hạ Cửu Gia đã có thể thuận lợi trượt xuống từ sườn núi trung cấp, nhưng sự chênh lệch trình độ giữa sườn núi trung cấp và cao cấp rất lớn, không phải chỉ một ngày là chinh phục được. Trước khi đi, Hạ Cửu Gia làm thẻ hội viên ở núi Thanh Ngọc, dự định trong vòng hai tháng sẽ trượt được sườn núi cao cấp, trở thành "cao thủ".
- ------------
Ngày 2 tháng 1, học sinh trở lại trường học.
Sáng sớm, Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi cùng nghe Thượng Quan Lăng Tiêu tuyên bố hoạt động đầu ngày.
Bởi vì đêm qua có tuyết rơi nhiều nên tiết bảy tiết tám sẽ phải đi quét tuyết.
Quét tuyết từng là hoạt động thường niên của học sinh khu vực Đông Bắc, cứ tuyết rơi là sẽ di quét, không chỉ quét trong sân trường mà còn quét phần đường bên ngoài, có trường học còn bắt học sinh quét luôn cho những cửa hàng trên con đường trước cổng trường. Nhưng gần mười năm nay, đường lớn đều có công nhân vệ sinh dọn dẹp tuyết, thành phố cũng có hơn ngàn chiếc xe dọn tuyết hoạt động rất năng suất, chỉ cần chạy cả đêm là đảm bảo đường sá sẽ sạch sẽ tuyết vào giờ đi làm hôm sau, còn sân trường cũng do nhân viên thuê ngoài giờ quét dọn.
Nhưng trường R lại phải khác biệt hơn người, hoặc nói đúng hơn là keo kiệt muốn chết, trường rất thích làm hoạt động kiểu "Củng cố tình cảm, gìn giữ sân trường". Mỗi lần tuyết rơi là trường R sẽ kêu bốn lớp khối mười hoặc mười một cùng nhau quét tuyết. Lúc này đến phiên lớp 5, 6, 7, 8 của khối mười một.
Vì vậy vào tiết bảy tiết tám toàn bộ lớp 11-6 được điều động ra sân!
Cô Dương Thụ Quả phân phát công cụ quét tuyết – xẻng và chổi, sau đó dẫn mọi người đến khu vực được chỉ định và nói: "Chúng ta phụ trách sân bóng rổ..."
Là người thành phố CC thì ai cũng đã từng quét tuyết một lần nên không cần chỉ dạy lại nữa, chỉ là ba bước đơn giản: lật ngược xẻng lại, dùng phần đầu nhọn của lưỡi xẻng đập vào phần tuyết đã được mọi người đạp lên, để nó vỡ ra thành miếng nhỏ, sau đó dùng mặt trước xẻng xúc tuyết đi, cuối cùng dùng chổi quét sạch tuyết rơi vãi.
"Hây dô! Nhìn nè!" Tiền Hậu tuy gầy gò nhưng vô cùng linh hoạt, xẻng cắm thẳng tắp trên đất, cậu ta dùng hai chân đạp lên phần bờ phẳng của xẻng, sau đó nhảy bật lên, đồng thời tay nắm chặt cán xẻng, dùng sức rút xẻng lên, cả người cùng xẻng nhảy lên rồi lại rơi xuống, lại nhảy lên và rơi xuống, giống như đạp lò xo. Chân cậu ta không hề chạm đất, cứ thế nhảy từng bước liên tục, xẻng chưa kịp ngả nghiêng thì Tiền Hậu lại nhảy lên. Dưới sức nặng từ cơ thể cậu ta, đầu nhọn của xẻng vô cùng dũng mãnh mà đập ra mấy vết nứt trên nền tuyết phủ.
"Hay phết!" An Chúng béo nhìn thấy, cũng dùng chân trái rồi chân phải đạp lên xẻng, nhanh chóng bật nhảy lên. Nhưng mà cậu ta mới "lạch cạch" hai phát thì Hạ Cửu Gia nghe được tiếng "rắc" giòn giã vang lên!!!
Xẻng bị gãy!!
An Chúng quá mập nên vừa nhảy lên là xẻng gãy đôi. Khi cậu ta đạp lên xẻng để nhảy, cán xẻng là nơi chịu lực nhiều, nó chịu nổi Tiền Hậu nhưng đành khuất phục trước An Chúng.
Sau đó, Hạ Cửu Gia chỉ thấy một hình ảnh nhoáng lên trước tầm mắt mình, bên tai vang lên một tiếng "ầm", An Chúng ôm xẻng té ngã trên mặt đất. Cậu ta nặng đến 135kg nên khi ngã xuống làm tuyết bay tung tóe.
An Chúng gào: "Ái da!"
Cả lớp: "..."
Giữa nền tuyết, trước mắt Hạ Cửu Gia lại nhoáng thêm lần nữa, chỉ thấy một quả cầu tròn mới lăn một chút thì An Chúng đã đứng dậy rồi! Hạ Cửu Gia không biết làm cách nào An Chúng đứng lên được, thật sự nhìn giống như một quả cầu đang lăn...không biết đâu là đầu đâu là chân.
"Được rồi! Được rồi! Đừng náo loạn nữa!" Cô Dương Thụ Quả đã hơn 60 tuổi, giọng nói không còn sang sảng, nhưng cô vẫn cố gắng hét to: "Chúng ta cố gắng quét dọn xong trong một giờ, tiết sau quay lại lớp tự học!"
"..." Mấy cu giai học kém tự nhủ thà đi quét tuyết còn hơn.
Hạ Cửu Gia thể lực rất tốt nên cậu lập tức xoay ngược xẻng đập ầm ầm trên nền tuyết, chắc mấy chốc mà dọn được cả mảng lớn.
Tiền Hậu nhìn trừng trừng: "Hạ... Hạ đại đại..."
Phản ứng của những người khác cũng không khác biệt lắm.
Bởi vì năng suất của Hạ Cửu Gia hết sức mạnh mẽ nên bước đầu tiên "đập tuyết ra thành từng mảnh nhỏ" của việc dọn tuyết đã kết thúc nhanh chóng. Cô Dương vừa nắm vạt áo choàng lông vừa chỉ huy học sinh lớp 11-6, bốn mươi học sinh dùng xẻng hất tuyết vào bồn hoa, mười người khác thì cầm chổi quét tuyết rơi vãi – chín người còn lại hoặc là cảm thật hoặc là giả vờ cảm nên không tham gia hoạt động.
Thẩm Hi thuộc tổ xúc tuyết, xúc một xẻng tuyết là phải đi một đoạn đường mới đổ vào bồn hoa sát cạnh tường. Bồn hoa vào mùa đông thưa thớt ảm đạm nên mỗi năm vào mùa này đều được sử dụng cho mục đích đổ tuyết. Hạ Cửu Gia thuộc tổ hậu cần cầm chổi quét sân.
Đi chưa tới hai chuyến, Thẩm Hi tinh mắt phát hiện một đóa hoa đỏ thẫm nằm trên mặt đất, bèn vội vàng ném xẻng xuống, khom người nhặt đóa hoa kia lên, chạy về chỗ lớp 11-6 gọi: "Đông nhi! Đông nhi! Nhìn nè, một đóa hoa trâu bò."
Hạ Cửu Gia: "???"
"Chắc là rơi từ bồn hoa ra ngoài. Bây giờ vừa mới qua năm, tuy nói trời đã ấm lên cuối mùa đông nhưng cũng đang dưới hai mươi độ, nó lại có thể kiên trì đến giờ." Bồn hoa nằm chếch so với sân bóng rổ, dựa sát vào tường rào, bình thường rất ít người để mắt đến.
"Ừ" Hạ Cửu Gia ngắm nghía một chút nói "Hình như là một đóa sơn trà."
"Sơn trà?"
"Hoa này nở vào mùa đông, chịu lạnh rất tốt. Lúc trước trồng trong bồn hoa tớ thấy đẹp nên đã đi kiếm thông tin về nó. Tuy nói nó chịu lạnh tốt nhưng có thể sống đến bây giờ cũng là kì tích."
"Đông nhi", Thẩm Hi đưa tay qua, "Tặng cậu nè."
"..."
Đóa hoa màu đỏ thẫm, thuộc giống sơn trà, cánh hoa xếp thành tầng lớp trông rất đẹp.
"Tớ không có tay cầm", hai tay Hạ Cửu Gia đều dùng để cầm chổi, cậu cúi đầu tiếp tục quét sân, "Làm việc tiếp đi, cô chủ nhiệm đang nhìn kìa". Cô Dương Thụ Quả vốn không thích Thẩm Hi lắm.
"..." Thẩm Hi không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng cầm bông hoa kia gài lên bên cạnh vành tai của Hạ Cửu Gia.
Tóc đen, hoa đỏ, da trắng, sự tương phản vô cùng hút mắt.
Hạ Cửu Gia: "..."
"Tớ làm việc đây." Thẩm Hi tặng xong lễ vật – là một đóa hoa kỳ tích đặc biệt nở vào tháng một nơi phương bắc, rất hài lòng mà quay người bước đi, tìm lại cây xẻng thảm thương bị cậu vứt bỏ khi nãy. Đối với Thẩm Hi, chỉ cần cậu nhìn thấy thứ "hiếm lạ độc đáo" thì ngay lập tức cậu sẽ hy vọng người mình thích có được nó, giống như người mình thích sẽ trở nên đặc biệt hơn.
Hạ Cửu Gia vừa ngẩng đầu nhìn người thì đóa sơn trà lập tức rơi xuống. Cậu vội đưa tay bắt lấy, lúc cầm còn rất cẩn thận, ngón tay khum khẽ, chỉ lo làm rách cánh hoa.
"..."
Không thể cài trên tóc được, cậu phải cúi người quét sân, như vậy sẽ đánh rơi mất.
Để trong túi áo len? Cũng không được, sẽ bị đè dẹp lép, cánh hoa mong manh thế mà.
Hạ Cửu Gia nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng thở dài một hơi, tay trái cẩn thận nắm hờ đóa sơn trà đỏ thẫm, tay phải cầm chổi quét sân, nỗ lực quét tuyết. Bởi vì là công cụ chuyên biệt cho quét tuyết nên chổi rất lớn, Hạ Cửu Gia phải cố gồng hơn lúc bình thường, cứ thế một tay cầm hoa một tay cầm chổi quét liên tục mười mấy phút.
Tay trái không thể động đậy nên nhanh chóng bị đông cứng ngắc. Nhưng đổi tay thì động tác lại rất lóng cóng, nên Hạ Cửu Gia đành phải cắn răng giữ nguyên tư thế.
Đây là hoa Thẩm Hi tặng, mình phải gìn giữ thật tốt. Không thể làm rơi, cũng không thể làm hư.
Cậu quay lưng về lớp 11-6, càng quét càng xa, không gặp phải Thẩm Hi nữa.
Đến khi hoạt động kết thúc, trở lại phòng học thì tay trái Hạ Cửu Gia đã tê cứng, không động đậy nổi. Cậu nhẹ nhàng xoa bóp đến gần mười phút máu mới lưu thông lại bình thường.
Hạ Cửu Gia lấy đóa sơn trà từ học bàn ra nhìn ngắm, sau đó mở cuốn "Tuyển tập đề thi" dày cộm rồi đặt sơn trà vào một trang chính giữa, vuốt phẳng từng cánh hoa, cẩn thận khép sách lại và tiếp tục dùng hai cuốn sách dày 300 trang đè lên trên, ép hoa thành tiêu bản.
"Đông nhi..." Thẩm Hi nhìn thấy, nói: "Đông bảo, tớ còn tưởng cậu sẽ vứt nó ngay lúc đó."
Cuối cùng lại trân trọng nó như thế?
Hạ Cửu Gia đáp: "Đừng tám chuyện nữa. Học bài của cậu đi."
"..."
Thẩm Hi không hiểu gì.
Đông bảo bỗng nhiên trở nên super nghiêm túc.
=====
Editor"s Note: Chương này lấn cấn mãi khúc Tiền Hậu nhảy lên xẻng vì đọc chả tưởng tượng được động tác sao cả, mãi mới hiểu ra XD Nhiều khi mong tác giả bớt tả động tác cho tui nhờ. Với cả, các bạn nào đã đọc QT trước rùi thì mong các bạn đừng spoil trước nhé, để các bạn chỉ đọc bản edit có những trải nghiệm thật vui. Cảm ơn các bạn ^^
Lại chê thành tích cậu kém. Cậu cao hơn Tề Noãn mười mấy điểm lận đó.
Xem ra Đông bảo vì bị quấy rầy không ngủ yên bèn đi công kích danh dự người khác.
Khó hiểu bị mắng nên Thẩm Hi không hó hé gì nữa, cũng không dám lăn lộn thêm, cậu nhích người về phía mép giường, nằm ngửa ra, chẳng mấy chốc đã hít thở đều đều.
Hạ Cửu Gia: "..."
Ngày 1 tháng 1 cũng được nghỉ, Thẩm Hi hỏi Hạ Cửu Gia có muốn đi dạo chơi chỗ nào không. Hạ Cửu Gia nói muốn đi núi Thanh Ngọc trượt tuyết, Thẩm Hi đồng ý ngay.
Hạ Cửu Gia nghĩ thầm: Nếu đầu năm ngoái đã bắt đầu học trượt tuyết vậy thì năm nay phải cố gắng luyện đến bậc cao thủ. Cậu không chịu nổi trình độ bình bình chẳng có gì.
Chơi suốt một ngày, Hạ Cửu Gia đã có thể thuận lợi trượt xuống từ sườn núi trung cấp, nhưng sự chênh lệch trình độ giữa sườn núi trung cấp và cao cấp rất lớn, không phải chỉ một ngày là chinh phục được. Trước khi đi, Hạ Cửu Gia làm thẻ hội viên ở núi Thanh Ngọc, dự định trong vòng hai tháng sẽ trượt được sườn núi cao cấp, trở thành "cao thủ".
- ------------
Ngày 2 tháng 1, học sinh trở lại trường học.
Sáng sớm, Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi cùng nghe Thượng Quan Lăng Tiêu tuyên bố hoạt động đầu ngày.
Bởi vì đêm qua có tuyết rơi nhiều nên tiết bảy tiết tám sẽ phải đi quét tuyết.
Quét tuyết từng là hoạt động thường niên của học sinh khu vực Đông Bắc, cứ tuyết rơi là sẽ di quét, không chỉ quét trong sân trường mà còn quét phần đường bên ngoài, có trường học còn bắt học sinh quét luôn cho những cửa hàng trên con đường trước cổng trường. Nhưng gần mười năm nay, đường lớn đều có công nhân vệ sinh dọn dẹp tuyết, thành phố cũng có hơn ngàn chiếc xe dọn tuyết hoạt động rất năng suất, chỉ cần chạy cả đêm là đảm bảo đường sá sẽ sạch sẽ tuyết vào giờ đi làm hôm sau, còn sân trường cũng do nhân viên thuê ngoài giờ quét dọn.
Nhưng trường R lại phải khác biệt hơn người, hoặc nói đúng hơn là keo kiệt muốn chết, trường rất thích làm hoạt động kiểu "Củng cố tình cảm, gìn giữ sân trường". Mỗi lần tuyết rơi là trường R sẽ kêu bốn lớp khối mười hoặc mười một cùng nhau quét tuyết. Lúc này đến phiên lớp 5, 6, 7, 8 của khối mười một.
Vì vậy vào tiết bảy tiết tám toàn bộ lớp 11-6 được điều động ra sân!
Cô Dương Thụ Quả phân phát công cụ quét tuyết – xẻng và chổi, sau đó dẫn mọi người đến khu vực được chỉ định và nói: "Chúng ta phụ trách sân bóng rổ..."
Là người thành phố CC thì ai cũng đã từng quét tuyết một lần nên không cần chỉ dạy lại nữa, chỉ là ba bước đơn giản: lật ngược xẻng lại, dùng phần đầu nhọn của lưỡi xẻng đập vào phần tuyết đã được mọi người đạp lên, để nó vỡ ra thành miếng nhỏ, sau đó dùng mặt trước xẻng xúc tuyết đi, cuối cùng dùng chổi quét sạch tuyết rơi vãi.
"Hây dô! Nhìn nè!" Tiền Hậu tuy gầy gò nhưng vô cùng linh hoạt, xẻng cắm thẳng tắp trên đất, cậu ta dùng hai chân đạp lên phần bờ phẳng của xẻng, sau đó nhảy bật lên, đồng thời tay nắm chặt cán xẻng, dùng sức rút xẻng lên, cả người cùng xẻng nhảy lên rồi lại rơi xuống, lại nhảy lên và rơi xuống, giống như đạp lò xo. Chân cậu ta không hề chạm đất, cứ thế nhảy từng bước liên tục, xẻng chưa kịp ngả nghiêng thì Tiền Hậu lại nhảy lên. Dưới sức nặng từ cơ thể cậu ta, đầu nhọn của xẻng vô cùng dũng mãnh mà đập ra mấy vết nứt trên nền tuyết phủ.
"Hay phết!" An Chúng béo nhìn thấy, cũng dùng chân trái rồi chân phải đạp lên xẻng, nhanh chóng bật nhảy lên. Nhưng mà cậu ta mới "lạch cạch" hai phát thì Hạ Cửu Gia nghe được tiếng "rắc" giòn giã vang lên!!!
Xẻng bị gãy!!
An Chúng quá mập nên vừa nhảy lên là xẻng gãy đôi. Khi cậu ta đạp lên xẻng để nhảy, cán xẻng là nơi chịu lực nhiều, nó chịu nổi Tiền Hậu nhưng đành khuất phục trước An Chúng.
Sau đó, Hạ Cửu Gia chỉ thấy một hình ảnh nhoáng lên trước tầm mắt mình, bên tai vang lên một tiếng "ầm", An Chúng ôm xẻng té ngã trên mặt đất. Cậu ta nặng đến 135kg nên khi ngã xuống làm tuyết bay tung tóe.
An Chúng gào: "Ái da!"
Cả lớp: "..."
Giữa nền tuyết, trước mắt Hạ Cửu Gia lại nhoáng thêm lần nữa, chỉ thấy một quả cầu tròn mới lăn một chút thì An Chúng đã đứng dậy rồi! Hạ Cửu Gia không biết làm cách nào An Chúng đứng lên được, thật sự nhìn giống như một quả cầu đang lăn...không biết đâu là đầu đâu là chân.
"Được rồi! Được rồi! Đừng náo loạn nữa!" Cô Dương Thụ Quả đã hơn 60 tuổi, giọng nói không còn sang sảng, nhưng cô vẫn cố gắng hét to: "Chúng ta cố gắng quét dọn xong trong một giờ, tiết sau quay lại lớp tự học!"
"..." Mấy cu giai học kém tự nhủ thà đi quét tuyết còn hơn.
Hạ Cửu Gia thể lực rất tốt nên cậu lập tức xoay ngược xẻng đập ầm ầm trên nền tuyết, chắc mấy chốc mà dọn được cả mảng lớn.
Tiền Hậu nhìn trừng trừng: "Hạ... Hạ đại đại..."
Phản ứng của những người khác cũng không khác biệt lắm.
Bởi vì năng suất của Hạ Cửu Gia hết sức mạnh mẽ nên bước đầu tiên "đập tuyết ra thành từng mảnh nhỏ" của việc dọn tuyết đã kết thúc nhanh chóng. Cô Dương vừa nắm vạt áo choàng lông vừa chỉ huy học sinh lớp 11-6, bốn mươi học sinh dùng xẻng hất tuyết vào bồn hoa, mười người khác thì cầm chổi quét tuyết rơi vãi – chín người còn lại hoặc là cảm thật hoặc là giả vờ cảm nên không tham gia hoạt động.
Thẩm Hi thuộc tổ xúc tuyết, xúc một xẻng tuyết là phải đi một đoạn đường mới đổ vào bồn hoa sát cạnh tường. Bồn hoa vào mùa đông thưa thớt ảm đạm nên mỗi năm vào mùa này đều được sử dụng cho mục đích đổ tuyết. Hạ Cửu Gia thuộc tổ hậu cần cầm chổi quét sân.
Đi chưa tới hai chuyến, Thẩm Hi tinh mắt phát hiện một đóa hoa đỏ thẫm nằm trên mặt đất, bèn vội vàng ném xẻng xuống, khom người nhặt đóa hoa kia lên, chạy về chỗ lớp 11-6 gọi: "Đông nhi! Đông nhi! Nhìn nè, một đóa hoa trâu bò."
Hạ Cửu Gia: "???"
"Chắc là rơi từ bồn hoa ra ngoài. Bây giờ vừa mới qua năm, tuy nói trời đã ấm lên cuối mùa đông nhưng cũng đang dưới hai mươi độ, nó lại có thể kiên trì đến giờ." Bồn hoa nằm chếch so với sân bóng rổ, dựa sát vào tường rào, bình thường rất ít người để mắt đến.
"Ừ" Hạ Cửu Gia ngắm nghía một chút nói "Hình như là một đóa sơn trà."
"Sơn trà?"
"Hoa này nở vào mùa đông, chịu lạnh rất tốt. Lúc trước trồng trong bồn hoa tớ thấy đẹp nên đã đi kiếm thông tin về nó. Tuy nói nó chịu lạnh tốt nhưng có thể sống đến bây giờ cũng là kì tích."
"Đông nhi", Thẩm Hi đưa tay qua, "Tặng cậu nè."
"..."
Đóa hoa màu đỏ thẫm, thuộc giống sơn trà, cánh hoa xếp thành tầng lớp trông rất đẹp.
"Tớ không có tay cầm", hai tay Hạ Cửu Gia đều dùng để cầm chổi, cậu cúi đầu tiếp tục quét sân, "Làm việc tiếp đi, cô chủ nhiệm đang nhìn kìa". Cô Dương Thụ Quả vốn không thích Thẩm Hi lắm.
"..." Thẩm Hi không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng cầm bông hoa kia gài lên bên cạnh vành tai của Hạ Cửu Gia.
Tóc đen, hoa đỏ, da trắng, sự tương phản vô cùng hút mắt.
Hạ Cửu Gia: "..."
"Tớ làm việc đây." Thẩm Hi tặng xong lễ vật – là một đóa hoa kỳ tích đặc biệt nở vào tháng một nơi phương bắc, rất hài lòng mà quay người bước đi, tìm lại cây xẻng thảm thương bị cậu vứt bỏ khi nãy. Đối với Thẩm Hi, chỉ cần cậu nhìn thấy thứ "hiếm lạ độc đáo" thì ngay lập tức cậu sẽ hy vọng người mình thích có được nó, giống như người mình thích sẽ trở nên đặc biệt hơn.
Hạ Cửu Gia vừa ngẩng đầu nhìn người thì đóa sơn trà lập tức rơi xuống. Cậu vội đưa tay bắt lấy, lúc cầm còn rất cẩn thận, ngón tay khum khẽ, chỉ lo làm rách cánh hoa.
"..."
Không thể cài trên tóc được, cậu phải cúi người quét sân, như vậy sẽ đánh rơi mất.
Để trong túi áo len? Cũng không được, sẽ bị đè dẹp lép, cánh hoa mong manh thế mà.
Hạ Cửu Gia nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng thở dài một hơi, tay trái cẩn thận nắm hờ đóa sơn trà đỏ thẫm, tay phải cầm chổi quét sân, nỗ lực quét tuyết. Bởi vì là công cụ chuyên biệt cho quét tuyết nên chổi rất lớn, Hạ Cửu Gia phải cố gồng hơn lúc bình thường, cứ thế một tay cầm hoa một tay cầm chổi quét liên tục mười mấy phút.
Tay trái không thể động đậy nên nhanh chóng bị đông cứng ngắc. Nhưng đổi tay thì động tác lại rất lóng cóng, nên Hạ Cửu Gia đành phải cắn răng giữ nguyên tư thế.
Đây là hoa Thẩm Hi tặng, mình phải gìn giữ thật tốt. Không thể làm rơi, cũng không thể làm hư.
Cậu quay lưng về lớp 11-6, càng quét càng xa, không gặp phải Thẩm Hi nữa.
Đến khi hoạt động kết thúc, trở lại phòng học thì tay trái Hạ Cửu Gia đã tê cứng, không động đậy nổi. Cậu nhẹ nhàng xoa bóp đến gần mười phút máu mới lưu thông lại bình thường.
Hạ Cửu Gia lấy đóa sơn trà từ học bàn ra nhìn ngắm, sau đó mở cuốn "Tuyển tập đề thi" dày cộm rồi đặt sơn trà vào một trang chính giữa, vuốt phẳng từng cánh hoa, cẩn thận khép sách lại và tiếp tục dùng hai cuốn sách dày 300 trang đè lên trên, ép hoa thành tiêu bản.
"Đông nhi..." Thẩm Hi nhìn thấy, nói: "Đông bảo, tớ còn tưởng cậu sẽ vứt nó ngay lúc đó."
Cuối cùng lại trân trọng nó như thế?
Hạ Cửu Gia đáp: "Đừng tám chuyện nữa. Học bài của cậu đi."
"..."
Thẩm Hi không hiểu gì.
Đông bảo bỗng nhiên trở nên super nghiêm túc.
=====
Editor"s Note: Chương này lấn cấn mãi khúc Tiền Hậu nhảy lên xẻng vì đọc chả tưởng tượng được động tác sao cả, mãi mới hiểu ra XD Nhiều khi mong tác giả bớt tả động tác cho tui nhờ. Với cả, các bạn nào đã đọc QT trước rùi thì mong các bạn đừng spoil trước nhé, để các bạn chỉ đọc bản edit có những trải nghiệm thật vui. Cảm ơn các bạn ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.