Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi
Chương 149: Diệp Vi Vi Bá Đạo (Tt)
Vô Tâm A Luân Hồi
24/02/2024
"Tránh ra."
Đó là giọng nói của Diệp Vi Vi, nhưng anh lại cảm giác có chút gì đó rất khác lạ.
Anh hiện tại đang ôm cô trong lòng, nhất thời vẫn chưa phản ứng.
"Ta bảo ngươi tránh ra, không nghe thấy sao?"
Phong Sở Mạc có thể cảm nhận được giọng nói tuy nghe giống nhau nhưng lúc trước như mặt trời ấm áp còn bây giờ âm thanh như hàm chứa băng tuyết, không có tình cảm, ngữ điệu là đang ra lệnh.
"Vi Vi."
Phong Sở Mạc đành phải buông tay, nhìn cô mà không hiểu vì sao, ánh sáng trắng tràn ngập trong thang máy không những không tiêu tan mà còn trở nên dày đặc hơn, khuôn mặt của người phụ nữ dường như bị bao phủ bởi một lớp lụa trắng dày, làm mờ ảo, không rõ.
'Diệp Vi Vi' cúi đầu, nhặt cái lục lạc cổ xưa trên mặt đất lên, lục lạc kêu lên leng keng, giống như muốn chạy trốn, nhưng bị cô gái siết chặt trong lòng bàn tay, sau đó là tiếng răng rắc vang lên, Phong Sở Mạc nghe ra như có vật bị vỡ vụn, đồng thời vào lúc ấy anh cảm nhận được phong ấn liên kết anh và lục lạc do ông La làm đã hoàn toàn phá hủy.
Phong ấn bị phá, anh được tự do rồi, nhưng mà lại cảm thấy không vui, nhìn 'Diệp Vi Vi' được bao phủ trong ánh sáng trắng, lạnh lùng chất vấn: "Ngươi là ai!"
Trên người đàn ông toát ra tầng tầng âm khí, biến thành những cơn lốc xoáy màu đen, bức tan một ít ánh sáng trắng xung quanh người.
Đôi mắt của người đàn ông nhuốm màu máu, đó là, sát ý rất nặng, mặc dù 'Diệp Vi Vi' trước mặt có sức mạnh cường đại làm anh phải kiêng kị nhưng anh không có ý định rút lui.
"Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ta chẳng phải là Diệp Vi Vi sao?"
"Vừa rồi ngươi còn thích ôm người ta, mà quay phắt đã đổi lòng, muốn đánh muốn giết sao."
'Diệp Vi Vi' cười nhạo một tiếng, nói.
Anh nheo mắt lại, thu sát ý, không nói nhiều lời vô nghĩa, liền mở lòng bàn tay ra, ngưng tụ âm khí, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay mảnh mai đã nắm lấy năm ngón tay sắp mở ra, nắm rất chặt, làm anh không thể mở năm ngón tay đang tràn đầy sức mạnh của mình.
"Buông tay!"
Lúc này đây, Phong Sở Mạc lạnh như băng vì ngoại trừ Diệp Vi Vi ấm áp kia thì anh không thích bất kỳ ai đụng vào người mình, một trong những nguyên nhân muốn giết La Tú Nhi cũng chính là do cô ta làm hành động thân mật, tự cho là đúng nên anh mới chán ghét.
Thương thì muốn nó sống, ghét thì muốn nó chết, tính tình của Phong Sở Mạc đơn giản thế đó, đơn giản đến cố chấp.
Đó là giọng nói của Diệp Vi Vi, nhưng anh lại cảm giác có chút gì đó rất khác lạ.
Anh hiện tại đang ôm cô trong lòng, nhất thời vẫn chưa phản ứng.
"Ta bảo ngươi tránh ra, không nghe thấy sao?"
Phong Sở Mạc có thể cảm nhận được giọng nói tuy nghe giống nhau nhưng lúc trước như mặt trời ấm áp còn bây giờ âm thanh như hàm chứa băng tuyết, không có tình cảm, ngữ điệu là đang ra lệnh.
"Vi Vi."
Phong Sở Mạc đành phải buông tay, nhìn cô mà không hiểu vì sao, ánh sáng trắng tràn ngập trong thang máy không những không tiêu tan mà còn trở nên dày đặc hơn, khuôn mặt của người phụ nữ dường như bị bao phủ bởi một lớp lụa trắng dày, làm mờ ảo, không rõ.
'Diệp Vi Vi' cúi đầu, nhặt cái lục lạc cổ xưa trên mặt đất lên, lục lạc kêu lên leng keng, giống như muốn chạy trốn, nhưng bị cô gái siết chặt trong lòng bàn tay, sau đó là tiếng răng rắc vang lên, Phong Sở Mạc nghe ra như có vật bị vỡ vụn, đồng thời vào lúc ấy anh cảm nhận được phong ấn liên kết anh và lục lạc do ông La làm đã hoàn toàn phá hủy.
Phong ấn bị phá, anh được tự do rồi, nhưng mà lại cảm thấy không vui, nhìn 'Diệp Vi Vi' được bao phủ trong ánh sáng trắng, lạnh lùng chất vấn: "Ngươi là ai!"
Trên người đàn ông toát ra tầng tầng âm khí, biến thành những cơn lốc xoáy màu đen, bức tan một ít ánh sáng trắng xung quanh người.
Đôi mắt của người đàn ông nhuốm màu máu, đó là, sát ý rất nặng, mặc dù 'Diệp Vi Vi' trước mặt có sức mạnh cường đại làm anh phải kiêng kị nhưng anh không có ý định rút lui.
"Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ta chẳng phải là Diệp Vi Vi sao?"
"Vừa rồi ngươi còn thích ôm người ta, mà quay phắt đã đổi lòng, muốn đánh muốn giết sao."
'Diệp Vi Vi' cười nhạo một tiếng, nói.
Anh nheo mắt lại, thu sát ý, không nói nhiều lời vô nghĩa, liền mở lòng bàn tay ra, ngưng tụ âm khí, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay mảnh mai đã nắm lấy năm ngón tay sắp mở ra, nắm rất chặt, làm anh không thể mở năm ngón tay đang tràn đầy sức mạnh của mình.
"Buông tay!"
Lúc này đây, Phong Sở Mạc lạnh như băng vì ngoại trừ Diệp Vi Vi ấm áp kia thì anh không thích bất kỳ ai đụng vào người mình, một trong những nguyên nhân muốn giết La Tú Nhi cũng chính là do cô ta làm hành động thân mật, tự cho là đúng nên anh mới chán ghét.
Thương thì muốn nó sống, ghét thì muốn nó chết, tính tình của Phong Sở Mạc đơn giản thế đó, đơn giản đến cố chấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.