Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi
Chương 148: Diệp Vi Vi Vi Bá Đạo (Tt)
Vô Tâm A Luân Hồi
24/02/2024
"Cút ngay!"
Bộ dáng của Diệp Vi Vi không thỏa hiệp chút nào, vì thế đã hoàn toàn chọc giận thứ đó, mảnh da người mở mồm lớn như bồn máu, đột nhiên lao tới tay Diệp Vi Vi, là tay có cầm lục lạc. Đọc truyện sớm nhất tại dembuon
Vì trong thang máy nên cô không có đường lui cũng không có vũ khí thích hợp, thậm chí không có ai có thể giúp, Diệp Vi Vi rơi vào thế không thể chạy, nên trong nháy mắt đó, Diệp Vi Vi đã quên mất sợ hãi, quên mất hoảng loạn, quên mất cảm giác quen thuộc, cô quay lưng lại, nắm chặt lục lạc trong tay.
Nếu không có vũ khí, vậy thì, dùng thân mình làm lá chắn vậy.
Còn lục lạc này, không thể bị cướp.
Diệp Vi Vi ngửi thấy mùi tanh hôi, tử vong đang uy hiếp trên đỉnh đầu, lục lạc kêu lên leng keng, Phong Sở Mạc muốn thoát ra, nhưng linh hồn bị thương quá nặng, nếu không phải bị lục lạc giam cầm, hồn phách của anh sớm đã tiêu tán, theo động tác giãy thì cơn đau do bị bỏng càng dữ dội hơn, đôi mắt Phong Sở Mạc có màu máu, rồi với một tiếng gầm nhẹ, huyết ảnh thoát ra, bao trùm ở sau lưng Diệp Vi Vi, một khắc kia, anh không suy xét liệu chính mình còn sống được nữa không, chỉ biết dùng mảnh linh hồn yếu ớt đỏ như máu này làm điều cuối cùng mình phải làm.
"Hự."
Phía sau lưng Phong Sở Mạc bị răng sắc nhọn trực tiếp xuyên qua, xé rách, nhưng anh lại tươi cười, bởi vì lòng ngực ôm được người ấm áp, nếu cái chết đang đợi anh mà không tới thì tốt biết bao. Khí tức lạnh căm căm quen thuộc bao phủ toàn thân Diệp Vi Vi và giọng nói vang lên tai: "Anh nói rồi, anh sẽ tìm em."
Diệp Vi Vi mờ mịt, một giây tiếp theo liền chấn động.
"Đừng mà..."
"Nhắm mắt lại."
Một bàn tay che lên mắt Diệp Vi Vi, giống hệt như lần trước khi chia tay người đàn ông này.
"ĐỪNG!"
Đừng chết, người đó không được chết, cô không muốn lại đánh mất anh, Diệp Vi Vi hét lên, sức mạnh cường đại từ đáy lòng sinh ra chấp niệm phá phong ấn mà ra, mãnh liệt hơn bất kỳ lần bùng nổ nào, cực kỳ mạnh.
Trong lúc anh ngạc nhiên, từng luồng ánh sáng trắng đã phủ toàn bộ không gian nhỏ hẹp, ánh sáng trắng mang hơi thở ôn hòa, ấm áp như ánh nắng mặt trời làm người ta mơ màng ngủ say.
Tấm da người đang cắn xé đầu vai, gào rống, vặn vẹo, nhưng khi chạm phải ánh sáng trắng đó lại giống như tuyết gặp nắng chói chang của mùa xuân, nhanh chóng tan chảy, rồi biến mất hoàn toàn, không còn để lại vết tích nào trên nhân gian.
"Phốc.", ông La phun ra một ngụm máu tươi, ngã người sang một bên.
"La tiên sinh!"
Dương Phiên đỡ ông La, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, năng lực của ông ta được xếp vào hàng đầu trong mấy vị trưởng lão, mấy vị trưởng lão đó không ai là không được cả nước tôn sùng.
"La tiên sinh, ngài sao rồi?"
"Khụ khụ, không sao đâu, không chết được, hồn khôi(*) đã biến mất, liên kết với Nhiếp Hồn Linh cũng yếu dần, e là..."
(*) là nói đến mảnh da người á.
Ông La xua tay, sắc mặt âm trầm, vịn tay Dương Phiên để ngồi thẳng: "Có người đang bảo vệ con quỷ đó, trong thời gian ngắn, ông không có cách nào báo thù cho Tú Nhi."
"Sao có thể."
Không thể tưởng tượng ra là thứ gì có thể bảo vệ Phong Sở Mạc, đánh bại khóa linh hồn của ông La, khiến ông ta kiêng kỵ, thậm chỉ để La Tú Nhi chịu ấm ức.
La Tú Nhi ở trên lầu không ngừng chửi bới và rên đau, ông La nhắm mắt lại nói: "Là ông đã dung túng cho nó, cứ ngỡ có thể khống chế được con quỷ kia, cháu Dương lên thăm Tú Nhi đi."
Dù Dương Phiên còn rất nhiều nghi vấn, nhưng ý nghĩa trong lời ông La khiến mắt anh ta sáng lên, không có gì quan trọng bằng việc được ông La chấp nhận.
Ông La nhìn Dương Phiên lên lầu rồi liền phun ra một ngụm máu, run rẩy lấy ra từ trong ngực ra một thứ, đó là một khối Ngọc Hộ Tâm, chỉ là bây giờ đã vỡ vụn: "Sức mạnh này..."
Loại sức mạnh này làm ông ta nhớ lại trận chiến hơn mười năm trước, lần đó chết rất nhiều người, nhưng không lấy được đồ mà mình muốn.
Giờ cần phải truyền tin cho mấy lão già kia, có lẽ trong thành phố A này có thứ mà họ đã tìm kiếm bấy lâu.
Bỏ qua bên nhà họ La, quay lại trong thang máy công ty giải trí Phi Tường, lại là một cảnh tượng khác.
Ánh sáng trắng vẫn không ngừng khuếch tán, không có dấu hiệu suy yếu, kỳ dị chính là sức mạnh đó có thể hủy diệt hoàn toàn da người đẫm máu, nhưng khi Phong Sở Mạc đụng trúng thì không hề bị tổn hại, thay vào đó là một chút ấm áp và ôn hòa dung nhập vào hồn thể mỏng manh và suy yếu, trong cơn choáng váng, anh lần đầu tiên cảm thấy mình như đang tồn tại.
Bộ dáng của Diệp Vi Vi không thỏa hiệp chút nào, vì thế đã hoàn toàn chọc giận thứ đó, mảnh da người mở mồm lớn như bồn máu, đột nhiên lao tới tay Diệp Vi Vi, là tay có cầm lục lạc. Đọc truyện sớm nhất tại dembuon
Vì trong thang máy nên cô không có đường lui cũng không có vũ khí thích hợp, thậm chí không có ai có thể giúp, Diệp Vi Vi rơi vào thế không thể chạy, nên trong nháy mắt đó, Diệp Vi Vi đã quên mất sợ hãi, quên mất hoảng loạn, quên mất cảm giác quen thuộc, cô quay lưng lại, nắm chặt lục lạc trong tay.
Nếu không có vũ khí, vậy thì, dùng thân mình làm lá chắn vậy.
Còn lục lạc này, không thể bị cướp.
Diệp Vi Vi ngửi thấy mùi tanh hôi, tử vong đang uy hiếp trên đỉnh đầu, lục lạc kêu lên leng keng, Phong Sở Mạc muốn thoát ra, nhưng linh hồn bị thương quá nặng, nếu không phải bị lục lạc giam cầm, hồn phách của anh sớm đã tiêu tán, theo động tác giãy thì cơn đau do bị bỏng càng dữ dội hơn, đôi mắt Phong Sở Mạc có màu máu, rồi với một tiếng gầm nhẹ, huyết ảnh thoát ra, bao trùm ở sau lưng Diệp Vi Vi, một khắc kia, anh không suy xét liệu chính mình còn sống được nữa không, chỉ biết dùng mảnh linh hồn yếu ớt đỏ như máu này làm điều cuối cùng mình phải làm.
"Hự."
Phía sau lưng Phong Sở Mạc bị răng sắc nhọn trực tiếp xuyên qua, xé rách, nhưng anh lại tươi cười, bởi vì lòng ngực ôm được người ấm áp, nếu cái chết đang đợi anh mà không tới thì tốt biết bao. Khí tức lạnh căm căm quen thuộc bao phủ toàn thân Diệp Vi Vi và giọng nói vang lên tai: "Anh nói rồi, anh sẽ tìm em."
Diệp Vi Vi mờ mịt, một giây tiếp theo liền chấn động.
"Đừng mà..."
"Nhắm mắt lại."
Một bàn tay che lên mắt Diệp Vi Vi, giống hệt như lần trước khi chia tay người đàn ông này.
"ĐỪNG!"
Đừng chết, người đó không được chết, cô không muốn lại đánh mất anh, Diệp Vi Vi hét lên, sức mạnh cường đại từ đáy lòng sinh ra chấp niệm phá phong ấn mà ra, mãnh liệt hơn bất kỳ lần bùng nổ nào, cực kỳ mạnh.
Trong lúc anh ngạc nhiên, từng luồng ánh sáng trắng đã phủ toàn bộ không gian nhỏ hẹp, ánh sáng trắng mang hơi thở ôn hòa, ấm áp như ánh nắng mặt trời làm người ta mơ màng ngủ say.
Tấm da người đang cắn xé đầu vai, gào rống, vặn vẹo, nhưng khi chạm phải ánh sáng trắng đó lại giống như tuyết gặp nắng chói chang của mùa xuân, nhanh chóng tan chảy, rồi biến mất hoàn toàn, không còn để lại vết tích nào trên nhân gian.
"Phốc.", ông La phun ra một ngụm máu tươi, ngã người sang một bên.
"La tiên sinh!"
Dương Phiên đỡ ông La, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, năng lực của ông ta được xếp vào hàng đầu trong mấy vị trưởng lão, mấy vị trưởng lão đó không ai là không được cả nước tôn sùng.
"La tiên sinh, ngài sao rồi?"
"Khụ khụ, không sao đâu, không chết được, hồn khôi(*) đã biến mất, liên kết với Nhiếp Hồn Linh cũng yếu dần, e là..."
(*) là nói đến mảnh da người á.
Ông La xua tay, sắc mặt âm trầm, vịn tay Dương Phiên để ngồi thẳng: "Có người đang bảo vệ con quỷ đó, trong thời gian ngắn, ông không có cách nào báo thù cho Tú Nhi."
"Sao có thể."
Không thể tưởng tượng ra là thứ gì có thể bảo vệ Phong Sở Mạc, đánh bại khóa linh hồn của ông La, khiến ông ta kiêng kỵ, thậm chỉ để La Tú Nhi chịu ấm ức.
La Tú Nhi ở trên lầu không ngừng chửi bới và rên đau, ông La nhắm mắt lại nói: "Là ông đã dung túng cho nó, cứ ngỡ có thể khống chế được con quỷ kia, cháu Dương lên thăm Tú Nhi đi."
Dù Dương Phiên còn rất nhiều nghi vấn, nhưng ý nghĩa trong lời ông La khiến mắt anh ta sáng lên, không có gì quan trọng bằng việc được ông La chấp nhận.
Ông La nhìn Dương Phiên lên lầu rồi liền phun ra một ngụm máu, run rẩy lấy ra từ trong ngực ra một thứ, đó là một khối Ngọc Hộ Tâm, chỉ là bây giờ đã vỡ vụn: "Sức mạnh này..."
Loại sức mạnh này làm ông ta nhớ lại trận chiến hơn mười năm trước, lần đó chết rất nhiều người, nhưng không lấy được đồ mà mình muốn.
Giờ cần phải truyền tin cho mấy lão già kia, có lẽ trong thành phố A này có thứ mà họ đã tìm kiếm bấy lâu.
Bỏ qua bên nhà họ La, quay lại trong thang máy công ty giải trí Phi Tường, lại là một cảnh tượng khác.
Ánh sáng trắng vẫn không ngừng khuếch tán, không có dấu hiệu suy yếu, kỳ dị chính là sức mạnh đó có thể hủy diệt hoàn toàn da người đẫm máu, nhưng khi Phong Sở Mạc đụng trúng thì không hề bị tổn hại, thay vào đó là một chút ấm áp và ôn hòa dung nhập vào hồn thể mỏng manh và suy yếu, trong cơn choáng váng, anh lần đầu tiên cảm thấy mình như đang tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.