Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi
Chương 159: Làm Người Đổ Vỏ
Vô Tâm A Luân Hồi
06/09/2024
Có điều đoạn sau khi tiến vào thang máy lại là một mảng tối đen, giống như là bị thứ gì đó che đậy, Diệp Vi Vi ngẩng đầu nhìn Tô Diêu: "Tớ cảm thấy ký ức gần đây của tớ không đúng lắm, luôn cảm giác mình đã quên một số việc mà mình hẳn là nhớ kỹ, Tô Diêu à, tớ không nghĩ ra được."
Sắc mặt của Diệp Vi Vi khó coi, nhưng sắc thái trong mắt lại rất kiên định, khi đối mặt với người khác, cô có thể nói đùa, ra vẻ không để bụng, nhưng khi đối mặt với Tô Diêu, cô căn bản không thể lấp liếm.
"Tớ sẽ giúp cậu."
Tô Diêu cắn cắn môi, trong mắt có chút áy náy.
Nếu cô đã ăn quả vong ưu rồi thì cô ấy cũng không còn cách nào, nhưng có thể làm những chuyện mà mình có thể làm được.
"Cám ơn cậu, Tô Diêu à."
Trên môi Diệp Vi Vi nở một nụ cười nông, nhưng rất đẹp, phản chiếu dưới ánh mặt trời và làm cả người như tản ra ánh sáng ấm áp.
Vi Vi à, cậu đừng nói như thế với tớ, đến bây giờ người nên nói cảm ơn là tớ mới phải.
Diệp Vi Vi không biết Tô Diêu có tâm sự, vì sự chú ý hiện tại của cô hoàn toàn bị hấp dẫn bởi những ký ức ập đến rất nhanh.
Tô Diêu quả thực có biện pháp, hoặc là nói, An Nhiên có biện pháp, một lá bùa thanh tâm, cộng thêm một cỗ linh lực, trực tiếp đánh sâu vào ký ức, bên kia là thứ dùng che kín giống như một tầng lụa mỏng vậy, giờ bị người ta bất ngờ vạch ra, phơi bày ra, ít nhất cũng là một góc chân tướng.
Diệp Vi Vi trợn mắt, há hốc mồm, chân tướng này.. cô thực sự không ngờ sẽ là như thế, bởi vì cô cho rằng đó là một chuyện rất khó chấp nhận, thế nhưng lại biết được một người, mà người đó có lẽ là nhân cách thứ hai của chính cô, cô có thể che giấu sức mạnh cũng tốt, hoặc là có thể nhìn thấy quỷ quái cũng tốt, chẳng có gì phải hoảng sợ cả, mà điều khiến cô giật mình chính là:
"Mi, sao mi dám làm như vậy!"
Diệp Vi Vi tức muốn hộc máu, suýt nữa là quăng cái ly.
Bởi vì cô nhìn thấy 'chính mình' lại dùng sức mạnh đối phó Phong Sở Mạc, cho dù đó là một 'chính mình' khác, thì Phong Sở Mạc vẫn là người đàn ông của cô mà, là người đàn ông của Diệp Vi Vi mày, chớ không phải của cô ta.
Nước chua trong lòng Diệp Vi Vi lần lượt trào dâng.
Cho dù, dù là dùng sức mạnh, thì cũng phải là Diệp Vi Vi cô dùng chớ, huhu, chớ sao để cho 'chính mình' khác được hưởng lợi.
"Tớ còn chưa được làm như vậy mà!"
Diệp Vi Vi ấm ức.
Tô Diêu không rõ nguyên do, thấy phản ứng của cô mà đây hoàn toàn không phải là phản ứng tốt so với những gì cô ấy tưởng tượng, bất luận như thế nào, nếu Diệp Vi Vi đã chủ động dùng sức mạnh, thì những gì cô nhìn thấy và nhớ lại cũng không phải là chuyện tốt gì, nhưng tại sao trông cô cứ giống như đang ghen tị vậy?
Như thế, chính là ghen mà?
Còn Diệp Vi Vi bây giờ vẫn còn đang ghen và tự nghĩ viển vông là nếu lúc ấy mình chạy đến thang máy đó thì sẽ mạnh bạo tách 'chính mình' và Phong Sở Mạc ra.
-----
Dưới cống thoát nước âm trầm và u ám, Miêu Linh ngậm lục lạc trong miệng, chạy trốn như điên!
Trên mặt nó là hai hàng hàng nước mắt chảy dài như nhúm mì ý, còn phía sau nó là con mẹ nó từng đàn từng đàn chuột đang truy đuổi.
Chưa từng có con mèo nào xui xẻo, sa cơ lỡ bước như nó, chắc là chưa có con nào xui hơn nó đâu? Hầy?
Nó rõ ràng chỉ là theo cống thoát nước trong phòng tắm đuổi tới phía dưới cống, muốn làm một chú em trung thành cứu vớt đại ca, nhưng sao lại chọc trúng đàn chuột đáng chết này, còn bị dí theo nữa?
Cái gì mà tàng hình, gì mà mèo là thiên địch của loài chuột, tất cả đều vô dụng, vì giờ khắc này, Miêu Linh thật sự ai oán tới cực điểm.
Quả là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, mèo rơi xuống nước bị chuột dí, ôi mặt mũi của nó còn đâu!
Dù Miêu Linh muốn cứu vãn mặt mũi mình, nhưng cũng không có lá gan đi đối đầu với hàng ngàn hàng vạn con chuột, hai tay khó địch bốn tay, mà đám chuột này đông thế, chắc gì chỉ bốn tay.
Cửa ra, cửa ra, Miêu Linh không ngừng tìm chỗ thoát, tìm kiếm đoạn cống thoát nước của thành thị này có cửa thoát, với sức mạnh của nó, nó tự nhận mình không thể làm việc xuyên tường, trực tiếp từ dưới cống xuyên lên mặt đất.
Có điều nó không nhìn thấy một số con chuột trong đám chuột đang truy kích ở phía sau có đôi mắt màu đỏ máu, ẩn nấp giữa đàn chuột, còn Phong Sở Mạc thì thấy.
Do thiên tính đối địch nhau, nên chúng thấy Miêu Linh thì bài xích, sát ý tản mát, muốn lau lên, mà sự táo bạo và ý giết người của chúng nó bị thứ gì đó kích phát.
“Chi chi.”
Với một tiếng kêu chói tai, một con chuột mắt đỏ đột nhiên đạp lên người một con khác để nhảy lên, nó dùng tốc độ nhanh không bình thường, nhe răng răng, táp tới cổ Miêu Linh.
Trong không gian tối tăm, hàm răng trắng của nó như là phát sáng.
“Rầm!”
“Rầm rầm rầm rầm!”
Đầu tiên là một tiếng nổ lớn, sau đó là liên tiếp, Phong Sở Mạc tạo lá chắn, làm lũ chuột già trẻ mất lý trí đụng đến choáng váng.
Mấy con phía trước không thể tiến lên, phía sau liền đi vòng ra sau, cho nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đàn chuột này đã tạo thành một vòng dây.
Ngay sau đó là tiếng chi chi chi, chi chi chi chi vang lên, máu bắn tung tóe, cuối cùng, một con chuột bị kích phát nổi lên sát ý, không nhịn được liền tấn công đồng loại.
Đọc nhanh nhất tại dembuon
Sắc mặt của Diệp Vi Vi khó coi, nhưng sắc thái trong mắt lại rất kiên định, khi đối mặt với người khác, cô có thể nói đùa, ra vẻ không để bụng, nhưng khi đối mặt với Tô Diêu, cô căn bản không thể lấp liếm.
"Tớ sẽ giúp cậu."
Tô Diêu cắn cắn môi, trong mắt có chút áy náy.
Nếu cô đã ăn quả vong ưu rồi thì cô ấy cũng không còn cách nào, nhưng có thể làm những chuyện mà mình có thể làm được.
"Cám ơn cậu, Tô Diêu à."
Trên môi Diệp Vi Vi nở một nụ cười nông, nhưng rất đẹp, phản chiếu dưới ánh mặt trời và làm cả người như tản ra ánh sáng ấm áp.
Vi Vi à, cậu đừng nói như thế với tớ, đến bây giờ người nên nói cảm ơn là tớ mới phải.
Diệp Vi Vi không biết Tô Diêu có tâm sự, vì sự chú ý hiện tại của cô hoàn toàn bị hấp dẫn bởi những ký ức ập đến rất nhanh.
Tô Diêu quả thực có biện pháp, hoặc là nói, An Nhiên có biện pháp, một lá bùa thanh tâm, cộng thêm một cỗ linh lực, trực tiếp đánh sâu vào ký ức, bên kia là thứ dùng che kín giống như một tầng lụa mỏng vậy, giờ bị người ta bất ngờ vạch ra, phơi bày ra, ít nhất cũng là một góc chân tướng.
Diệp Vi Vi trợn mắt, há hốc mồm, chân tướng này.. cô thực sự không ngờ sẽ là như thế, bởi vì cô cho rằng đó là một chuyện rất khó chấp nhận, thế nhưng lại biết được một người, mà người đó có lẽ là nhân cách thứ hai của chính cô, cô có thể che giấu sức mạnh cũng tốt, hoặc là có thể nhìn thấy quỷ quái cũng tốt, chẳng có gì phải hoảng sợ cả, mà điều khiến cô giật mình chính là:
"Mi, sao mi dám làm như vậy!"
Diệp Vi Vi tức muốn hộc máu, suýt nữa là quăng cái ly.
Bởi vì cô nhìn thấy 'chính mình' lại dùng sức mạnh đối phó Phong Sở Mạc, cho dù đó là một 'chính mình' khác, thì Phong Sở Mạc vẫn là người đàn ông của cô mà, là người đàn ông của Diệp Vi Vi mày, chớ không phải của cô ta.
Nước chua trong lòng Diệp Vi Vi lần lượt trào dâng.
Cho dù, dù là dùng sức mạnh, thì cũng phải là Diệp Vi Vi cô dùng chớ, huhu, chớ sao để cho 'chính mình' khác được hưởng lợi.
"Tớ còn chưa được làm như vậy mà!"
Diệp Vi Vi ấm ức.
Tô Diêu không rõ nguyên do, thấy phản ứng của cô mà đây hoàn toàn không phải là phản ứng tốt so với những gì cô ấy tưởng tượng, bất luận như thế nào, nếu Diệp Vi Vi đã chủ động dùng sức mạnh, thì những gì cô nhìn thấy và nhớ lại cũng không phải là chuyện tốt gì, nhưng tại sao trông cô cứ giống như đang ghen tị vậy?
Như thế, chính là ghen mà?
Còn Diệp Vi Vi bây giờ vẫn còn đang ghen và tự nghĩ viển vông là nếu lúc ấy mình chạy đến thang máy đó thì sẽ mạnh bạo tách 'chính mình' và Phong Sở Mạc ra.
-----
Dưới cống thoát nước âm trầm và u ám, Miêu Linh ngậm lục lạc trong miệng, chạy trốn như điên!
Trên mặt nó là hai hàng hàng nước mắt chảy dài như nhúm mì ý, còn phía sau nó là con mẹ nó từng đàn từng đàn chuột đang truy đuổi.
Chưa từng có con mèo nào xui xẻo, sa cơ lỡ bước như nó, chắc là chưa có con nào xui hơn nó đâu? Hầy?
Nó rõ ràng chỉ là theo cống thoát nước trong phòng tắm đuổi tới phía dưới cống, muốn làm một chú em trung thành cứu vớt đại ca, nhưng sao lại chọc trúng đàn chuột đáng chết này, còn bị dí theo nữa?
Cái gì mà tàng hình, gì mà mèo là thiên địch của loài chuột, tất cả đều vô dụng, vì giờ khắc này, Miêu Linh thật sự ai oán tới cực điểm.
Quả là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, mèo rơi xuống nước bị chuột dí, ôi mặt mũi của nó còn đâu!
Dù Miêu Linh muốn cứu vãn mặt mũi mình, nhưng cũng không có lá gan đi đối đầu với hàng ngàn hàng vạn con chuột, hai tay khó địch bốn tay, mà đám chuột này đông thế, chắc gì chỉ bốn tay.
Cửa ra, cửa ra, Miêu Linh không ngừng tìm chỗ thoát, tìm kiếm đoạn cống thoát nước của thành thị này có cửa thoát, với sức mạnh của nó, nó tự nhận mình không thể làm việc xuyên tường, trực tiếp từ dưới cống xuyên lên mặt đất.
Có điều nó không nhìn thấy một số con chuột trong đám chuột đang truy kích ở phía sau có đôi mắt màu đỏ máu, ẩn nấp giữa đàn chuột, còn Phong Sở Mạc thì thấy.
Do thiên tính đối địch nhau, nên chúng thấy Miêu Linh thì bài xích, sát ý tản mát, muốn lau lên, mà sự táo bạo và ý giết người của chúng nó bị thứ gì đó kích phát.
“Chi chi.”
Với một tiếng kêu chói tai, một con chuột mắt đỏ đột nhiên đạp lên người một con khác để nhảy lên, nó dùng tốc độ nhanh không bình thường, nhe răng răng, táp tới cổ Miêu Linh.
Trong không gian tối tăm, hàm răng trắng của nó như là phát sáng.
“Rầm!”
“Rầm rầm rầm rầm!”
Đầu tiên là một tiếng nổ lớn, sau đó là liên tiếp, Phong Sở Mạc tạo lá chắn, làm lũ chuột già trẻ mất lý trí đụng đến choáng váng.
Mấy con phía trước không thể tiến lên, phía sau liền đi vòng ra sau, cho nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đàn chuột này đã tạo thành một vòng dây.
Ngay sau đó là tiếng chi chi chi, chi chi chi chi vang lên, máu bắn tung tóe, cuối cùng, một con chuột bị kích phát nổi lên sát ý, không nhịn được liền tấn công đồng loại.
Đọc nhanh nhất tại dembuon
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.